This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 352: Đổ Bộ Từ Đây (trung) (phần 2)
ẹ kiếp, nơi này nghe nói từng là địa phương giàu nhất đế quốc? Chẳng lẽ vừa bị quân đội Mã Toa từ phía tây càn quét qua ư?” Tiểu đội trưởng đội tiên phong Triệu Tinh nhìn bốn phía với vẻ khó tin. Cảng Kim Lăng chẳng ra làm sao cả, các khu vực giao lộ y như nghĩa địa, khắp nơi đều hoang tàn xơ xác, cứ như là hiện trường sau một vụ đánh cướp, nhưng lại chẳng có bất kỳ dấu vết thương vong nào, làm người ta nhìn thấy quả thực cảm thấy lặng người ngơ ngác.
Đột nhiên, quân tiên phong phất tay ra hiệu. bảo rằng phía trước phát hiện ra bóng dáng quân đội.
Hứa Lộ cùng Triệu Tinh chạy tới phía trước, mới phát hiện thì ra là có một tiểu đội mặc chế phục cấm vệ quân đế quốc Đường Xuyên, đang vơ vét tài sản của thôn dân trong một thôn xóm ở phía trước. Tiểu đội cấm vệ quân này ước chừng có hơn ba mươi người, mỗi người đều dùng dùng bao đựng quân trang gói ghém rất nhiều vật phẩm khoác trên người của mình, mỗi người đều đầy bao đầy túi cả rồi, nhưng bọn chúng lòng tham không đáy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa đã sớm chất đống tài sản vơ vét được.
Thôn xóm bên trong chẳng có ai. Những tên cấm vệ quân này chẳng hề kiêng nể cứ thế xông vào lục lọi, rà soát từng phòng ốc một cách kỹ càng, có mấy ngôi nhà khóa kín, cũng bị bọn họ phá cửa xông vào, có nhà nào phá cửa chính không được, thì bọn họ liền phá cửa sổ leo vào. Dù thế nào cũng phải vào bên trong lục soát, một gian cũng không bỏ qua.
Hứa Lộ muốn nổi điên, quả thực không thể tin được những người này chính là cấm vệ quân của đế quốc Đường Xuyên, cứ nói binh lính quân đội Mã Toa là hung tàn, khát máu, cướp bóc không gì không dám làm, nhưng hiện tại thoạt nhìn, quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng chẳng hơn gì, hơn nữa còn ra tay với người một nhà, mức độ ra tay còn ác độc hơn.
“Mẹ kiếp! Bắt hết bọn chúng lại cho ta!” Hứa Lộ không cần nghĩ ngợi hạ lệnh.
Triệu Tinh cùng các chiến sĩ hải quân lục chiến khác cũng hết sức tức giận, quân Lam Vũ đối với loại người có hành vi cướp bóc đồ đạc của người dân như bọn này ghét cay ghét đắng. Hạ lệnh một tiếng, tức thì triển khai đội hình chiến đấu, bao vậy bọn cấm vệ quân lại. Những tên cấm vệ quân này tựa hồ chưa từng gặp quân Lam Vũ bao giờ, căn bản phân biệt không ra thân phận của quân Lam Vũ, còn tưởng rằng quân Lam Vũ là quân Mã Toa. Muốn phản kháng, nhưng lại bị Triệu Tinh vung báng súng đánh gãy một chân của hắn, những người còn lại lập tức nhấc tay đầu hàng.
“Ta nhổ!” Triệu Tinh hung hăng phun nước miếng, hắn ghét nhất loại người nhu nhược như vậy.
“Nói! Các ngươi tại sao lại muốn cướp bóc dân chúng!?” Hứa Lộ quát hỏi tên sĩ quan dẫn đầu cấm vệ quân.
Tên sĩ quan kia sớm bị dọa cho chết khiếp, liên tiếp lạy lục xin tha. Sau lại biết được đây chính là đội hải quân lục chiến của quân Lam Vũ, mới thoáng yên lòng. Hắn nói, đánh cướp dân chúng gì đó không phải là chuyện mà bọn hắn muốn làm. Mà là lệnh của thượng cấp, hắn còn đưa ra chứng cớ, mặt trên quả nhiên có in mệnh lệnh của nội vụ bộ đại thần Đường Cảnh của đế quốc Đường Xuyên đích thân chấp bút ký, yêu cầu cấm vệ quân vơ vét toàn bộ tài sản của người dân ở Kim xuyên đạo, hơn nữa cấm vệ quân còn có bảng đăng ký, mặt trên viết rõ ràng ngày giờ và địa điểm chiếm được tài sản, phía dưới là danh sách tài sản. Mặc dù có rất nhiều tài sản cấm vệ quân không có viết vào, nhưng rõ ràng, nhiệm vụ này đích thật là do cấp trên của bọn họ phân phó.
Hứa Lộ cùng Triệu Tinh đều lắc đầu khó hiểu. Không sao hiểu nổi.
Triều đình đế quốc Đường Xuyên lại có thể đưa ra một mệnh lệnh hoang đường như vậy, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi.
“Bọn họ đâu hết rồi? Dân cư nơi này đều đi đâu cả rồi?” Hứa Lộ lạnh lùng hỏi.
“Bọn họ đều bị ép tị nạn đến phương bắc rồi.” Tên cấm vệ quân nọ nhìn thấy họng súng đen ngòm của các chiến sĩ quân Lam Vũ, hai chân run lên cầm cập, máu lại càng ứa ra nhanh hơn, nhưng hắn lại không dám bịt lại, không thể làm gì khác hơn là đau khổ chịu đựng.
“Nói mau! Các ngươi tại sao lại đầu hàng?” Triệu Tinh nổi giận đùng đùng quát, trong lòng nổi lên một cảm giác khinh miệt, chỉ có một tiếng súng vang lên thôi, mà hơn ba mươi tên đã toàn bộ nhấc tay xin hàng, có thể nhận thấy lực chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên yếu kém cỡ nào, khó trách quân đội Mã Toa có thể đường hoàng thẳng tiến.
“Ta......” Tên cấm vệ quân kia không thốt lên được lời nào biện hộ.
Hứa Lộ vung báng súng lên, đánh chết hắn, sau đó khinh bỉ mắng: “Mẹ kiếp! Bại hoại!”
Bọn cấm vệ quân còn lại trong lúc sợ hãi, có vài tên thậm chí còn bị dọa đến ị ra quần, mùi khắm mốc lên vô cùng khó ngửi.
Hứa Lộ cùng Triệu Tinh bốn mắt nhìn nhau, đều không ngờ rằng cấm vệ quân của đế quốc Đường Xuyên lại có thể xuống cấp đến như thế, còn ra thể thống quân đội gì nữa, như vậy làm sao có thể chiến đấu? Làm sao có thể đối phó với quân đội hung thần ác sát của Mã Toa?
“Nã cho bọn chúng mấy phát vào đầu nhé?” Triệu Tinh thì thầm vào bên tai Hứa Lộ.
Hứa Lộ lắc đầu.
Mặc dù hắn cũng rất muốn đem lũ quan binh bại hoại này lôi ra nã cho vài phát đạn vào đầu cho chết quách, song bọn họ dù sao cũng phải chấp hành lệnh của cấp trên, hơn nữa, một lần giết nhiều cấm vệ quân đế quốc như vậy, rủi như có kẻ trách cứ Dương Túc Phong, thì không biết Dương Túc Phong sẽ phản ứng ra sao. Theo suy đoán thì, Dương Túc Phong hơn phân nửa sẽ không phạt bọn họ, tuy nhiên khiến Dương Túc Phong tăng thêm nhiều phiền toái thì cũng không phải là chuyện hay ho gì.
“Mỗi thằng tự chém đứt một ngón tay! Rồi biến!” Hứa Lộ lớn tiếng quát.
Đám cấm vệ quân quan binh nhất thời choáng váng.
Triệu Tinh lên đạn lách cách, các chiến sĩ còn lại cũng liên tục lên đạn chuẩn bị bóp cò .
Có hai tên lính cấm vệ quân binh lính cảm thấy quân Lam Vũ không phải chỉ hù dọa suông, bọn họ đằng đằng sát khí như vậy quả thật sẽ đại khai sát giới, bèn vội vàng rút ra bội đao, chém đứt ngón tay út của chính mình, sau đó ôm đầu lủi đi như chuột, tên cấm vệ quân còn lại do dự chốc lát, cuối cùng cũng chém đứt một ngón tay, rồi vội vã về tháo chạy theo hướng bắc.
“Bọn cặn bã này!” Triệu Tinh tức giận mắng.
Hứa Lộ đang định nói điều gì, đột nhiên nghe thấy ở phía tây truyền đến tiếng súng kịch liệt, chắc là đội đột kích tiên phong do Du Cương suất lĩnh đã chạm trán kẻ địch.
“Chạy nhanh về phía trước!” Hứa Lộ vung tay lên, suất lĩnh các chiến sĩ gấp rút tiến lên.
Đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ do Du Cương suất lĩnh và quân đội nước Mã Toa đích thực đã nổ ra một cuộc chạm trán kịch liệt, tuy nhiên, cuộc chạm trán này không phải từ phía Du Cương khơi mào, cũng không phải bên quân đội nước Mã Toa khơi mào, mà ngay từ lúc bắt đầu, ngay cả Du Cương đều ngơ ngác, không ngờ là gặp may đến thế, chẳng những chạm trán với kỵ binh nước Mã Toa, mà còn là đội kỵ binh được trang bị súng Chấn Thiên của nước Mã Toa!
Lúc ấy là năm giờ chiều, bóng tối đã bắt đầu bao trùm lên tất cả. Đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ còn cách phủ Lâm Thương chừng ba. bốn chục km, bọn họ dùng lại, tranh thủ nghỉ ngơi qua loa độ nửa giờ, ăn lương khô, uống nước, để duy trì sức lực. Bọn họ dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, không phải là thần thánh, người là thép, mà cơm chính là gang, không có gang thì làm sao mà luyện thép, bị bỏ đói hai bữa là tay chân đã bủn rủn rồi, không có cái gì bỏ bụng thì tuyệt đối không thể chạy nổi. Dương Túc Phong thường xuyên nhắc nhở bộ đội phải “Đánh mạnh, chạy nhanh, cầm cự giỏi”, nhưng chưa bao giờ nói “Chịu đói tốt” cả, hắn luôn luôn khẳng định, để cho bộ đội bụng đói mà chiến đấu chính là một sự tắc trách của người chỉ huy.
Sau khi đã nghỉ ngơi xong, toàn bộ chiến sĩ của đội đột kích tiên phong lại tiếp tục chạy đi, kết quả là chưa kịp chạy bao xa, đã nghe thấy phía trước có tiếng súng dồn dập, âm thanh inh ỏi, vang ra chấn động khắp nơi, hơn nữa, nương theo tiếng súng còn có rầm rập tiếng vó ngựa rung trời. Từ tiếng vó ngựa mà phán đoán, thì ít nhất phải có bốn năm chục con chiến mã đang rượt đuổi, tốc độ không quá nhanh. Đường xá đều đã bị phá hủy, cho dù có là kỵ binh cũng không tài nào chạy nhanh được.
Không cần Du Cương ra lệnh, toàn bộ chiến sĩ của đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ đã toàn bộ vào vị trí, sẵn sáng chiến đấu. Bọn họ mai phục ở hai bên đường, ngón trỏ đặt lên cò súng, im lặng đợi địch nhân xuất hiện. Mặc dù còn chưa nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch. Nhưng vẫn có thể dễ dàng đoán được, ở Kim xuyên đạo bây giờ, có thể có ngựa mà đi, thì đại khái cũng chỉ còn đội kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa mà thôi.
Quả nhiên, theo tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiếng súng cũng mỗi lúc một thêm inh ỏi. Dương như muốn đâm thủng màng tai của mỗi người, tiếng súng vang rền như vậy, những chiến sĩ đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ quả thực từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy, chẳng khác nào có pháo nổ đùng đùng bên tai, muốn chấn động lục phủ ngũ tạng.
“Súng Chấn Thiên!” chiến sĩ đội đột kích Sơn Trư thốt lên khe khẽ.
Tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ đều có chút rùng mình chấn động.
Bọn họ đương nhiên không còn lạ gì với súng Chấn Thiên.
Đối với loại vũ khí duy nhất trước mắt có thể tạo thành uy hiếp ghê gớm đối với quân Lam Vũ này, các chiến sĩ quân Lam Vũ đã sớm thuộc nằm lòng những tính năng của nó, có tầm bắn khoảng sáu trăm thước, khoảng cách sát thương hữu hiệu là hai trăm thước, bắn xong một phát là phải lắp đạn, đường kính nòng rất lớn. Tiếng súng nổ cực kỳ vang dội, rung động như có địa chấn. Dương Túc Phong đã nhắc nhở các chiến sĩ của mình, nếu như phát hiện kẻ địch có trang bị súng Chấn Thiên thì nhất định phải đề cao cảnh giác, chú ý từng động tác chiến thuật. Ngàn vạn lần không nên có những hành động liều lĩnh thoạt nhìn phi thường dũng cảm nhưng trên thực tế vô cùng lỗ mãng, để tránh hy sinh vô ích.
Vì vậy, các chiến sĩ quân Lam Vũ đã bí mật lại càng thêm bí mật, bọn họ ẩn mình trong bụi cỏ, chỉ hơi he hé nòng súng ra ngoài một chút mà thôi.
Du Cương nâng ống dòm lên. Chỉ nhìn thấy ở tận cuối đường, xuất hiện một con chiến mã màu đen, con chiến mã này chạy cực nhanh. Dường như rất quen thuộc với địa hình gập ghềnh, khúc khuỷu, dù đường bị phá hỏng lồi lõm đến đâu, nó vẫn tìm ra được lộ tuyến xảo diệu nhất, có thể nhìn thấy thấp thoáng một bóng người nằm rạp trên lưng ngựa, nhưng không nhìn rõ, chỉ lờ mờ thấy được đó là một thanh niên, bên hông còn đeo lủng lẳng một thanh bội kiếm. Kỹ thuật cưỡi ngựa của người thanh niên này vô cùng cao siêu, y điều khiển ngựa chạy theo hình zíc zắc, nên bọn truy binh phía sau mặc dù nổ súng liên tục nhưng chẳng hề bắn trúng được hắn.
Ở phía sau người thanh niên khoảng chừng hai trăm thước là một đám kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, bọn họ đều mặc giáp trụ sắt màu đen. Du Cương tính toán một chút, thấy bọn chúng tổng cộng có bốn mươi bảy người. Những kỵ binh giáp trụ này trang bị toàn bộ là súng Chấn Thiên, mỗi người bọn họ đều một tay điều khiển dây cương, sau đó một tay nổ súng, nhưng tất nhiên, súng Chấn Thiên không thể thích hợp với cách thức sử dụng thủ công như thế này, bởi vì súng này quá nặng, khó giữ vững, hơn nữa, đường đi bị phá hỏng hoàn toàn hiển nhiên gây nảy xóc, ảnh hưởng tới hiệu quả, bọn họ nổ súng, đạn không biết bay đằng nào loạn xạ, chẳng trúng mục tiêu.
“Đây chỉ là một đám bộ binh cưỡi ngựa, căn bản không phải là kỵ binh chính thức.” Chiến sĩ đội đột kích tiên phong Kiếm Khiếu Hàn lạnh lùng nói.
Du Cương gật đầu, cảm giác được Kiếm Khiếu Hàn nói có lý, hắn quan sát thấy bọn kỵ binh giáp trụ này quả thực có gì đó không được tự nhiên, mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ không tồi, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ không biết sử dụng súng trên lưng ngựa như thế nào, nếu như trong số bọn chúng có một tên có kỹ thuật khá hơn một chút thì người thanh niên mà bọn chúng đang truy sát kia chắc chắn không còn giữ được tính mạng đến lúc này, cứ cho là đuổi không kịp hắn đi nữa, thì con ngựa to như thế, lẽ nào bắn hoài không trúng?
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu