Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 340: Để Ngựa Lại Đây (hạ) (phần 4)
ất nhanh, Ai Đức Mông Đa nhận được tin tức, nói đội vạn người Lan Đạt phụ trách trông giữ phương hướng thành nam gặp phải thương vong cực lớn, thỉnh cầu chi viện, hai đội vạn người đóng giữ ở phụ cận chỗ Lan Đạt là Gia Lâm Đa và Ô Quan đã chủ động tham gia vào chiến đấu, nhưng trong bóng tối không có cách nào phân biệt được mục tiêu công kích của quân Lam Vũ, thậm chí là không thể nào phán đoán được mục tiêu công kích của quân Lam Vũ, hơn nữa thế công của quân Lam Vũ kéo rất dài, có một bố phận thậm chí xông tới khu vực phòng ngự của bọn chúng, bọn chúng sợ trúng phái kế điệu hổ ly sơn của quân Lam Vũ, cho nên không dám phái chủ lực tiến hành tăng viện.
“Điệu hổ ly sơn…” Ai Đức Mông Đa cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này, tạm thời không thể đưa ra phán đoán, nhưng hắn rất mau chóng hạ lệnh điều động một vạn đội thiết giáp cung kỵ của bản thân tiến về phía cửa thành nam, đâm thẳng vào phụ cận cửa thành nam, đem đường lui của nhóm bộ đội quân Lam Vũ cắt đứt. Mặc dù bộ đội quân Lam Vũ ở trên cổng thành khẳng định là sẽ dùng hỏa lực mãnh liệt để tăng cường yểm hộ, nhưng Ai Đức Mông Đa tin chắc bản thân có thể trước khi gánh chịu thương vong lớn hoàn toàn tiêu diệt nhóm quân Lam Vũ này.
Ở trên bình nguyên hoang dã, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông cho dù không sử dụng cung tiễn, thì cũng có thể trong thời gian mấy phút đạp bằng hoàn toàn số quan Lam Vũ này. Quân Lam Vũ ở bên trong thành xông ra, không thể xây dựng được công sự phòng ngự kiên cố, đây chính là chỗ cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể phát huy được uy lực ở mức độ cao nhất.
Mông Đế vội vàng quay trở về, báo cáo với Ai Đức Mông Đa, hắn cuối cùng đã làm rõ được tình hình, căn cứ vào cường độ và quy mô đột kích của quân Lam Vũ để phán đoán thì hẳn là không phải bộ đội chủ lực ở trong thành, có khả năng là quấy nhiễu người Tây Mông không thể nghỉ ngơi hiệu quả được. Bất quá đối với quan điểm quân Lam Vũ muốn đột vây của một số vạn phu trưởng đưa ra, hắn cũng không thể nào phủ nhận, bởi vì hắn phán đoán binh lực của quân Lam Vũ ước chừng từ ba nghìn tới bốn nghìn người, số lượng này đã vượt qua rất nhiều tính chất quấy rối rồi.
“Mặc kệ là kẻ địch tới quấy nhiễu hay là để đột vây, cứ tiêu diệt bọn chúng!” Ai Đức Mông Đa hạ quyết định cuối cùng.
Chỉ cần quân Lam Vũ xuất hiện trên bình nguyên hoang dã, là bọn chúng tự tìm lấy cái chết.
Nhưng cứ nhằm vào đúng lúc này, lại các bộ đội khác của người Tây Mông báo cáo lên, nói là chính diện của bọn chúng cũng xuất hiện bộ đội quấy nhiễu của quân Lam Vũ, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng ở trong bóng tối không dễ đối phó, hơn nữa khả năng bắn súng của quân Lam Vũ rất chuẩn, cung kỵ thủ người Tây Mông còn chưa tiếp cận đã bị bắn chết rồi. Bọn chúng hi vọng Ai Đức Mông Đa có thể phê chuẩn, để bộ đội bản bộ của mình toàn lực truy kích những kẻ tập kich này. Ai Đức Mông Đa tức tới mức lỗ mũi muốn xì khói, quân Lam Vũ thực sự quá đáng ghét, người Tây Mông không chủ động đi chọc ghẹo gì bọn chúng, ngược lại bọn chúng lại đi phá rối người Tây Mông.
“Giữ vững lấy chỗ của bản thân.” Ai Đức Mông Đa hung dữ nói, trước khi làm rõ được mục đích và phương hướng hành động của quân Lam Vũ, hắn không thể để bộ đội đều tham gia chiến đấu, đầu tiên là phải giữ lại đầy đủ bội đội dự bị.
Ai Đức Mông Đa và Mông Đế thương lượng một chút, nhận thấy quân Lam Vũ ở phụ cận cửa thành nam Nham Long phủ mới là lực lượng lớn nhất, có giá trị tiêu diệt nhất, hơn nữa nhóm quân Lam Vũ ngày cũng ngông nghênh nhất, không ngờ lại dám xâm nhập vào vị trí cách Nham Long phủ hơn bốn kilomet, đây quả thực là khinh miệt năng lực cơ động của cung kỵ thủ người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa quyết tâm phải đem đám quân Lam Vũ này diệt trừ hoàn toàn, để Dương Túc Phong thấy được sự lại hợi trong dã chiến của cung kỵ thủ người Tây Mông.
“A Đồ La, suất lĩnh đội vạn người của ngươi truy đuổi kẻ địch, bao vây tiêu diệt bọng chúng. “ Ai Đức Mông Đa hung dữ nói.
Vạn phu trưởng A Đồ La của người Tây Mông tuân lệnh, dẫn đội vạn người của mình xuất kích. Như vậy, ở phụ cận cửa thành nam, Ai Đức Mông Đa đã điều động hai đội kỵ binh vạn người bình thường, còn có một đội vạn người thiết giáp cung kỵ, thêm vào ba đội vạn người bình thường vốn đồn trú ở nơi đó, tổng cộng có sáu vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông, cùng lúc dồn xuống địa phương chỉ có chu vi ba bốn kilomet.
“Dù nơi đó có là một khối sắt, cũng sẽ bị dẫm nát hoàn toàn.” Mông Đế tự tin nói.
Trên lịch sử chiến đấu của người Tây Mông, còn chưa có kẻ địch nào có thể kháng cự lại ba vạn nhân đội cung kỵ thủ của người Tây Mông ở bình nguyên hoang dã, bởi vì đây là chuyện không thể nào, cho dù là người Ngõa Lạp tử địch của người Tây Mông cũng không thể.
Quả nhiên, Ai Đức Mông Đa rất mau chóng thu được báo cáo, quân đội người Tây Mông điều động lập tức khiến cho quân Lam Vũ vô cùng chú trọng, nhóm nhỏ quân Lam Vũ đó hoàn toàn sợ hãi rồi, bọn chúng đã bắt đầu rút lui, hiện giờ người Tây Mông bắt đầu chuyển thủ thành công. Nửa đêm canh ba người Tây Mông bị quấy rối giấc mộng đẹp, tên nào tên nấy đều đầy ứ một bụng tức, muốn giáo huấn cho quân Lam Vũ một trân nhớ đợi, báo thù rửa hận, cho nên quấn chết lấy quân Lam Vũ không chịu buông tha, cung tiễn của bọn chúng khôn ngừng rơi vào trong bóng tối, cũng không biết là có bắn trúng mục tiêu hay không, nhưng bản thân bọn chúng lại không ngừng bị đạn của quân Lam Vũ bắn trúng.
Người Tây Mông cưỡi trên mình ngựa, mục tiêu thực sự quá lớn, hơn nữa bọn chúng tựa hồ chưa từng có ý thức che dấu bản thân.
“Tang Đốn, đã xử lý xong chưa?” Sử Lực Uy thấp giọng hô lên.
“Kiên trì thêm hai phút nữa.” Giọng Tang Đốn vững vàng đáp, trên cổ của hắn còn quấn băng, hoạt động không được mau lẹ lắm, hơn nữa chôn địa lôi là một công việc rất chuyên nghiệp, bọn họ phải nằm sấp xuống, cẩn thận đem dây nổ bố trí cho tốt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chôn liền một mạch hai mươi tám quả địa lôi, hơn nữa toàn là địa lôi giây kéo, đây chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì, Tang Đốn cảm thấy cái cổ mình mỏi nhừ, cái đầu cứ như muống gục xuống.
Sử Lực Uy gật đầu.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng dồn dập, dường như có thiên quân vạn mã đang rầm rầm vượt qua mặt đất, Sử Lực Uy có thể cảm giác được đất đai ở phía dưới chân mình bắn đầu trở nên run rẩy, mặc dù từ mặt chiến lược quân Lam Vũ có thể khinh thường sự tồn tại của cung kỵ thủ người Tây Mông, nhưng về mặt chiến thuật thì không thể không thừa nhận, đứng ở trên tường thành và ở trên vùng hoang dã đối diện với người Tây Mông kéo tới, hoàn toàn là hai loại cảm thụ tâm lý khác nhau.
Đứng ở trên tường thành cao cao nhìn xuống cung kỵ thủ người Tây Mông khí thế hung hãn, Sử Lực Uy không hề có chút cảm giác khẩn trương nào, nhưng hiện giờ nằm trên vùng đất trống, cảm thụ tiếng động do vó sắt của người Tây Mông phát ra, Sử Lực Uy có thể cảm giác rõ ràng tim minh đập mỗi lúc một nhanh hơn, đây tuyệt đối là một sự thử thách lòng can đảm và tốc độ hoạt động của các chiến sĩ, trong toàn bộ sư đoàn 103, đại khái là trừ những bộ hạ do mình dày công lựa chọn ra này, thì những người khác đều không thể đảm đương nổi.
Bất quá điều quan trọng nhất chinh là phải khớp thời gian cho thật chuẩn, mặt dù có lòng tin trọn vẹn vào Dương Túc Phong, nhưng trái tim của Sử Lực Uy vẫn không kiềm chế được mà giật lên thon thót. Cái thời gian này chỉ cần chênh lệnh một phút thôi, thậm chí là lệnh hai mgươi giây, đều có thể tạo thành hậu quả mang tính thảm họa, hơn ba trăm người bọn họ, mặc dù bình thường thì rất mạnh mẽ, nhưng ở trên bình nguyên đối diện với hàng vạn thậm chí là hàng chục vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông, đừng nói là kháng cự, chỉ chạy chậm một phút thôi thì trong chớp mắt cũng có thể bị vó sắt của cung kỵ thủ người Tây Mông dẫm cho nát bét.
Rầm rầm rầm …
Tiếng vó ngựa của người Tây Mông càng lúc càng gần.
Sử Lực Uy xuất thân là thổ phỉ nên hoàn toàn chẳng lạ gì kỵ binh nữa, hắn có thể nghe ra được đây chính là tiếng vó ngựa đội ngũ hình vuông của kỵ binh người Tây Mông đang lao tới với tốc độ cao, tiếng vó ngựa tương đối nằng nề, từ đó có thể phán đoán ra được, đây tuyệt đối không phải là cung kỵ thủ bình thường của người Tây Mông, mà là thiết giáp cung kỵ thủ dũng mãnh nhất của người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ thủ của nước Mã Toa đã có uy lực tương đối ghê người rồi, nhưng thiết giáp cung kỵ thủ của người Tây Mông thì lại càng hơn bọn chúng một bậc. Người Tây Mông quanh năm sống trên cao nguyên Huyết Sắc điều kiện sinh hoạt gian khổ, bất kể là kỵ thuật hay là tiễn thuật đều càng xuất sắc hơn người tộc Bản Đô sinh sống trên thảo Nguyên Phan Mạt Tư màu mỡ.
Cho dù là ở trong bóng tối, Sử Lực Uy cũng có thể cảm giác được hô hấp của các chiến sĩ ở đằng sau càng lúc càng gấp gáp, đây là biểu hiện của sự căng thẳng. Không một ai có thể không khẩn trương khi đối diện với thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông trên đồng hoang đất trống, nói thực sự, không xón ra quần đã là giỏi lắm rồi.
Cuối cùng âm thanh chờ đợi đã lâu của Tang Đốn cũng vang lên: “Làm xong rồi! Rút!”
Sử Lực Uy lập tức thấp giọng hô lên: “Rút! Dùng tốc độ nhanh nhất rút lui!”
Không đợi cho người khác có phản ứng, Sử Lực Uy đã quay người lại, co cẳng chạy bạt mạng về phương hướng cửa thành nam của Nham Long phủ. Hắn có thể cảm thấy bàn chân của mình dường như dẫm lên rất nhiều thứ, có thi thể của người Tây Mông, có vũng nước, còn có cà bàn chân đứt gãy của chiến mã, nhưng chẳng quan tân được nhiều như vậy, chỉ biết có dốc hết sức mà chạy, chạy thục mạng, hướng về phía cửa thành nam chạy thục mang.
“Chạy được về là thắng lợi!” Trước khi xuất phát, Dương Túc Phong thần sắc nghiêm nghị căn dặn mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ tham dự hành động bí mật lần này.
Tham dự lần hành động này, không phải là chiến sĩ quân Lam Vũ ưu tú nhất mà là quân Lam Vũ chạy giỏi nhất.
Tang Đốn cũng đang chạy thục mạng, những chiến sĩ quân LamVũ khác cũng chạy thục mạng về phía sau, trong bóng đêm cung kỵ thủ của người Tây Mông còn chưa phát hiện ra bọn họ đang chạy bán sống bán chết về cửa thành của mình như chó nhà có tang, bởi thế vẫn đang ở bên ngoài thận trọng dè dặt theo sau tiến lên, tiếng súng lác đác vẫn vang lên không ngừng, cũng làm cho người Tây Mông sinh ra một nhận định sai lầm là quân Lam Vũ vẫn đang tiếp xúc với bọn chúng, trên thực tế, vào lúc này đã chỉ còn các chiến sĩ lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ vừa đánh vừa rút nữa thôi.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu