Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hương 15
Bóng tối trĩu xuống những lối đi, khắp nơi tiếng côn trùng râm rang. Nhà nhà chìm trong giấc ngủ.
Một nhóm người, ai cũng mặc áo đen.
Chúng tụ tập dưới chân cầu Xanh gần Tây Hồ; gã áo đen, tóc dài màu bạch kim, đội trên đầu chiếc mũ rộng rành kiểu cao bồi.
Gã nhoẻn miệng cười, một con mắt dài sắc bén chưa từng thấy, lộ ra dưới vành nón.
Chắc gã là kẻ cầm đầu, khi thấy gã chỉ hết người này đến người kia, và đặc biệt chỉ có gã là ăn mặc “khác người” nhất trong bọn.
Gã nói từng tiếng rời rạc, giọng nói rất trầm và sâu:
- Hừm... lần... này... xem... hắn... chạy... đường... nào?
- Có lẽ chúng ta nên ra tay ngay thôi. – Một tên trong bọn lên tiếng.
- Đừng vội, kiên trì và nhẫn nại là sức mạnh lớn nhất của một sát thủ –gã đáp, sau đó hướng ánh mắt lên mặt trăng.
2 tiếng sau,
Dưới chân cầu, tại chỗ lúc nãy những kẻ bí ẩn đứng nói chuyện.
Một xác chết đàn ông nằm đó, mặt nạn nhân bị băm nát, kinh khủng giống như ai đó dùng dao phay băm vào thân chuối.
Tay chân nạn nhân bị chặt đứt, không còn nhận ra nhân dạng nữa.
Bên cạch xác chết là con mèo đen, cất tiếng kêu: “ngao ngao”.
Cuộc họp khẩn tại bộ chỉ huy đưa đến quyết định. Nhóm của Hắc Long phải nhanh chóng đưa kẻ làm ác ra ngoài ánh sáng.
Một lãnh đạo cấp cao của tổ chức đã bị ám sát. Cái chết thảm khốc của nạn nhân cho thấy tổ chức đang gặp nguy hiểm bởi những kẻ đứng trong bóng tối.
Mọi nghi ngờ tập trung vào Mèo Đen, bí danh của một tên sát thủ khét tiếng. Gã có mái tóc bạch kim và thường đội chiếc mũ rộng vành che nửa mặtt. Gã đi đến đâu cũng có một con mèo đen theo đến đó. Sau khi giết nạn nhân, con mèo đen sẽ đến cào xé cái xác.
Sát Thủ Mèo Đen hoạt động độc lập, đứng đầu một tổ chức riêng do gã tạo dựng. Gã có quan hệ bất chính với một người phụ nữ. Người phụ nữ này là em cùng cha khác mẹ với gã.
- Hắc Long, lần này lại phiền đến cậu rồi. – Thủ Lĩnh nói.
- Thưa thủ lĩnh, sao lại nói vậy ạ! Công việc chung thôi mà.
- Hãy bắt sống gã nhé!
- Vâng, thưa thủ lĩnh.
Ngay đêm đó, Hắc Long triệu tập anh em lại dưới tầng hầm quen thuộc. Mọi người đang chăm chú lắng nghe sếp nói về nhiệm vụ sắp tới.
- Các cậu chuẩn bị tinh thần đi. Lần này chúng ta sẽ chạm trán với một băng đảng khét tiếng đấy.
- Băng nào vậy bộ lĩnh? – Linh Lang nóng lòng muốn biết.
- Mèo Đen.
- Là gã sao? – Hùng cảm thấy khó hiểu.
- Đúng vậy.
- Nhưng em được biết gã này rất hảo hán. Không khi nào gã làm chuyện hèn hạ như vậy đâu. Gã có một nguyên tắc là không giết người “tốt”. – Nhím nói.
- Chúng ta làm theo mệnh lệnh thôi. Thủ lĩnh yêu cầu phải bắt sống.
- Chà, khó đấy! Gã Mèo Đen này tài nghệ không vừa đâu. – Hùng lắc đầu.
- Các cậu đừng vội nản chí chứ! Tôi sẽ đấu với gã.
Tại cơ quan của “Bộ công an”, một cuộc họp khẩn cũng đang diễn ra. Ông Lê Chí Quân cùng những thuộc cấp của mình đang bàn bạc về phương hướng hành động sắp tới, sự việc có liên quan đến tổ chức Thiên nga đen. Ông nói với những thuộc cấp:
- Càng ngày bọn người này càng không coi pháp luật ra gì nữa rồi. Chúng tưởng chúng là ông trời chắc, thích giết ai là giết. Vậy còn chúng ta là gì? Chúng ta là ruồi muỗi phỏng?
- Thưa bộ trưởng! – Một người đàn ông có vẻ mặt bí ẩn, nói: - Nhưng phải thừa nhận rằng: từ hồi có bọn chúng mà tình hình tội phạm được cải thiện rất nhiều. Những tên trùm băng đảng cũng co vòi lại bớt. Và bọn Thiên nga đen này rất được lòng dân đấy ạ!
- Cậu thôi đi, cậu mà cũng có cái ý nghĩ đó sao? Hèn gì dân chúng... Tôi nói cho cậu biết, cậu chưa lường hết được mức độ nguy hiểm của tổ chức này đâu? Nếu bọn chúng chỉ nhỏ lẻ manh mún thì không nói làm gì. Đằng này bọn chúng là một tổ chức rất chặt chẽ. Chúng thành lập đơn vị hành chính giống hệt một nhà nước trong một nhà nước. Xây dựng cơ sở ở nhiều nơi với một hệ thống lãnh đạo xuyên suốt. Điều gì xảy ra khi lực lượng của chúng trở nên lớn mạnh lên thành một lực lượng vũ trang tinh nhuệ, và chưa kể đến việc chúng bắt tay với những thế lực thù địch trong và ngoài nước. Đó sẽ là mối hiểm họa cậu hiểu không? Đó là một mầm móng bất ổn về sau cho xã hội. Cần phải tiêu diệt gấp bọn chúng, đó là lệnh của cấp trên. Các cậu hãy vào việc, làm ngay cho tôi.
- Dạ, thưa bộ trưởng.
- Còn nữa, không được làm quá lộ liễu. Như thế không tốt cho hình ảnh của chúng ta trước nhân dân đâu.
- Dạ.
*
- Cấp báo! Cấp báo! – Một tên đàn em chạy vào.
- Có chuyện gì, nói mau. – Mèo Đen ngồi chễm chệ trên ghế, xung quanh là đám thuộc hạ.
- Thưa thủ lĩnh! Chúng ta đang bị một thế lực dòm ngó. Có thể chúng sẽ tấn công chúng ta một ngày không xa.
- Bọn nào thế? – Mèo Đen thản nhiên hỏi.
- Là Hắc Long của Thiên Nga Đen.
Mèo Đen nheo mắt, cười bí ẩn.
- Là hắn sao? Được lắm! Cuối cùng thì giờ phút này cũng đến, ta đã đợi bao năm rồi.
- Thủ lĩnh định tính sao ạ? – Một tên thuộc hạ ghé hỏi.
- Ta sẽ đấu với hắn. Người đi gửi thư khiêu chiến đi.
- Dạ.
Một tuần sau, Lúc này là 2 h đêm.
Tại khu đất trống đầu đèo Mimosa, Hắc Long và những chiến hữu của mình có mặt từ trước đó nửa tiếng. Họ đang chờ đợi kẻ khiêu chiến xuất hiện.
Những chiếc xe hiệu camry chạy đến, những tên thuộc hạ xuống trước để đưa đón thủ lĩnh của bọn chúng.
Mèo Đen xuất hiện trong trang phục đen, áo măng tô, mũ vộng vành che nửa mặt. Mái tóc bạch kim dài tung bay trong gió. Mèo Đen cùng đám thuộc hạ tiến lại gần.
- Đúng hẹn lắm bộ lĩnh! – Gã nhoẻn miệng cười.
- Hừm, anh cũng bảnh đấy nhỉ? Không hổ danh là sát thủ số một Hương Cảng.
- Quá khen, quá khen! Thế muốn chơi kiểu gì đây.
- Một chọi một. Thế nào? – Hắc Long khiêu khích đối thủ.
- Ha ha ha. Hay đấy! Chiến lợi phẩm? Nói đi! – Mèo Đen coi như chuyện nhỏ, nói rất thản nhiên.
- Ai thua sẽ mặc người kia xử. Ok?
- Bắt đầu trò chơi!
Hai bên dạt ra để một khoảng trống cho hai kẻ cầm đầu thi thố tài năng.
Mèo Đeo lao vào vồ lấy đối thủ. Tung cước, lách người, đấm đá liên hoàn vào Hắc Long.
Hắc Long uốn lượn như rồng tránh né đòn đánh, phản công lại bằng những đòn rất đơn giản nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Mèo Đen cũng không vừa gì, đỡ được hết những đòn đấm, gạt tay Hắc Long xuống tung cước đá vào ngực, vào mặt đối thủ.
Hắc Long ngã nhào máu me đẫm mặt.
Đám Hùng và Nhím định xông vào thì Hắc Long ra tay cản lại.
Lúc này Mèo Đen mới lên tiếng:
- Ngươi mệt rồi sao? Tiếp chứ? – Mèo Đen khiêu khích.
- Hừ, đi nhanh chưa chắc đã về sớm. Xem đây! – Hắc Long bật người dậy tiếp tục cuộc so găng.
- Thử xem đúng như ngươi nói không?
Hai bên lại lao vào cuộc chiến. Lần này Hắc Long mới trổ hết ngón nghề. Hắn chịu một đòn của Mèo Đen để khóa chặt thế tấn công liên hoàn, tiếp đó quật ngã Mèo Đen xuống, xỉa hai tay vào cổ khống chế.
- Anh thua rồi. – Hắc Long nói.
- Muốn chém, muốn giết tùy ngươi.
- Tôi không làm gì anh đâu. Chỉ muốn anh về gặp thủ lĩnh của tôi!
Thuộc hạ của Mèo Đen định xông vào thì Mèo Đen ra hiệu cho tất cả dừng lại. Gã đi theo Hắc Long ra mắt thủ lĩnh Thiên Nga Đen.
Một cuộc họp khẩn tại bộ chỉ huy được triệu tập. Mèo Đen được giải ra trước sự có mặt của nhiều người.
- Ngươi hãy nói đi! Tại sao ngươi giết người của bọn ta? – Thủ lĩnh giận giữ nói.
- Tôi không giết người của ông. – Mèo Đen đáp lại với thái độ rất bình tĩnh.
- Không phải người thì là ai?
- Tại sao tôi phải nói? – Gã nhướng mày.
- Vì đó là danh dự của ngươi. – Thủ Lĩnh nói lạnh lùng.
Mèo Đen suy nghĩ trong giây lát. Rồi cất tiếng nói:
- Tôi thật sự không giết ai cả. Nhưng gần đây tôi nghe đám thuộc hạ nói: Có kẻ đã ám sát một lãnh đạo cao cấp của tổ chức Thiên Nga Đen.
- Người đó là ai? – Thủ lĩnh hỏi ngay.
- Tôi không biết.
- Ngươi đừng giấu nữa.
- Các ông thật sự muốn biết ư? Không đụng được đâu.
Cả phòng bắt đầu lao xao.
- Rốt cuộc là ai? Ngươi nói đi!
- Là ông ta. Ông bộ trưởng công an, ông ta muốn tiêu diệt các người, cấp dưới của ông ta đã đến tìm tôi nhưng tôi từ chối.
Mọi người bừng bừng lửa giận khi biết được tin đó. “Ông ta phải trả giá” “Đồ khốn nạn, chúng ta đâu có đụng đến ông ta, tại sao ông ta làm vậy” “Phải hành động ngay thôi, chẳng lẽ ngồi khoanh tay chịu chết?”…
- Mọi người hãy bình tĩnh. – Thủ lĩnh xoa dịu.
- Thưa thủ lĩnh! Tổ chức của chúng ta sẽ nguy mất… nếu cứ thế này. – Một lãnh đạo vừa lo lắng vừa tức giận nói.
- Cứ thế này là thế nào? – Thủ lĩnh tỏ ra căm phẫn.
- Ý của thủ lĩnh là?...
- Hắc Long! – Thủ lĩnh gọi lớn.
- Hắc Long nghe chỉ thị thưa thủ lĩnh! – Hắc Long cúi đầu nhận chỉ thị.
- Nợ máu phải trả bằng máu, cậu hiểu ý tôi chứ? – Thủ lĩnh nói lạnh lùng.
- Dạ… thưa… Hắc Long…. Chuyện này…
- Cậu không làm được sao? – Thủ lĩnh tỏ ra thất vọng.
Mọi người bắt đầu xôn xao. Thủ Lĩnh thấy vậy, mới nói:
- Được rồi, tổ chức không ép cậu, cậu có lý do của mình. Cậu hãy về suy nghĩ đi, khi nào đã hạ quyết tâm thì cho tôi và những người ở đây biết.
- Cám ơn thủ lĩnh! – Hắc Long cúi đầu, cảm thấy khó xử vô cùng.
Từ khi biết được lai lịch kẻ giấu mặt đã chủ mưu gây ra cái chết của bộ lĩnh bộ kinh tế. Hắc Long rơi vào trạng thái đắn đo, dằn vặt. Một sự thật như sét giữa trời quang khiến hắn sững sờ. Phải làm sao khi một bên là người nhà của mình còn một bên là thân phụ của người tình.
Hắn có thể can đảm xuống tay hay không? Nếu làm vậy, nàng sẽ hận hắn cả đời. Điều đó cũng chưa đủ, nếu xuống tay… nàng sẽ đau khổ, nàng sẽ sống không bằng chết.
Nhưng còn tổ chức? Gia đình của hắn đang bị đe dọa. Tiếp sau sẽ là ai đây? Phải mau chóng ra tay để cứu lấy tổ chức.
- Anh Long, anh đừng nghĩ ngợi nhiều quá! – Hùng khuyên nhủ.
- Tôi không biết phải tính sao trong trường hợp này. Cậu bảo tôi phải làm gì? – Hắc Long nói mệt mỏi.
- Anh hãy nghỉ ngơi đi, từ từ sẽ có cách giải quyết thôi. – Hùng nhìn hắn, lòng buồn rười rượi.
- Từ từ ư? Cậu bảo tôi ngừng suy nghĩ khác nào bảo tôi ngừng thở. – Hắc Long đột nhiên nỗi cáu.
- Em biết rất khó, nhưng anh phải nghĩ cho bản thân mình chứ anh Long.
- Bản thân tôi, ha ha ha. – Hắc Long cười điên dại. – Bản thân tôi đã chết từ lâu rồi, nó đã chết từ ngày tôi giết người lần đầu tiên, tôi chỉ chờ ngày được chôn thôi.
Nghe Hắc Long nói vậy, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài trên mặt Hùng. Anh khóc thương ột anh hùng bị thời cuộc đưa đẩy vào tấn bi kịch.
Kể từ ngày biết được sự thật, ông bộ trưởng là người đứng sau vụ ám sát. Hắc Long cũng ít gặp Tâm hơn. Hắn thường tìm cách tránh mặt nàng mỗi khi nàng gọi điện thoại hay tìm đến biệt thự Thiên Nga Đen.
- Anh Long, dạo này anh làm sao vậy? Anh có chuyện gì phải không? – Tâm nói qua điện thoại.
- Không, anh có nhiều việc phải giải quyết thôi. – Hắn trả lời lạnh nhạt.
- Anh đừng có giấu em. Có phải anh đã chán em rồi đúng không? – Tâm nói giọng điệu tức giận.
- Anh… - Hắc Long ngập ngừng.
- Anh không trả lời được sao? Hừ. Được lắm, khi con ong đã tỏ đường đi lối về. Anh tàn nhẫn lắm! Để tôi mòn mỏi chờ anh. Tôi sẽ chết cho anh xem. Anh biến đi, cút ra khỏi cuộc đời tôi.
- Anh xin lỗi! Tại vì…
- Xin lỗi, xin lỗi, một lời xin lỗi là chấm dứt tất cả sau những gì anh đã làm cho tôi sao. Đồ khốn nạn, tôi hận anh!
Tâm cúp máy, kể từ đó họ không còn gặp nhau nữa.
Ông bộ trưởng đang ngồi tại nhà riêng, ông nói với thuộc cấp của mình:
- Anh đã tìm được người rồi chứ?
- Dạ, em đã tìm được. Rất giống hắn.
- Tốt lắm! Anh hãy thực hiện đúng kế hoạch cho tôi.
- Dạ, xin bộ trưởng yên tâm.
Anh ta rời đi.
Sau đó ông bộ trưởng cho gọi Tâm vào nói chuyện.
Nhìn con gái buồn phiền sầu não, ông liền hỏi:
- Có chuyện gì rồi sao?
- Dạ không có gì đâu ba.
- Còn giấu ba, lại giận nhau với thằng đó chứ gì. Ba đã nói rồi. Nó chẳng tử tế gì đâu.
Tâm ngồi im lặng. Cô biết lúc này có nói gì cũng bằng thừa.
- Con hãy mặc đồ đẹp vào đi. Tối nay, đón gia đình ông bộ trưởng bộ tài nguyên đến thăm nhà ta đấy.
- Ba lại gán ghép con với con trai ông ta, con đã nói rồi, con không thích anh ta. Con không muốn. – Tâm cương quyết.
- Tôi không cần biết cô có muốn hay không. – Ông Quân quát lên.
- Con xin lỗi! – Cô cảm thấy mình đã có thái độ không đúng với ba.
- Cô hãy về phòng ngay cho tôi! – Ông Quân nói như ra lệnh.
Cô lủi thủi bước vào phòng, nằm úp mặt khóc nức nở. Ít phút sau mẹ cô đi vào vỗ về.
- Con ngoan, đừng như vậy mà con, con làm mẹ buồn theo con đó.
- Mẹ… hu hu hu. – Cô tức tửi áp mặt vào lòng mẹ.
- Thôi, thôi mà cục cưng của mẹ. – Bà Quân vuốt lên mái tóc con dỗ dành.
- Con không muốn, mẹ ơi giúp con với. Con không muốn… mẹ ơi! – Tâm van xin mẹ hãy giúp mình.
Bà Quân thở dài:
- Con ơi! Ông bà ta có câu: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gã chồng”. Phải duyên phải số với nhau thì đến thôi con.
- Thời buổi nào rồi hả mẹ, con muốn lấy người con yêu thôi. – Tâm không đồng ý với quan điểm của mẹ, nói lên tư tưởng của mình.
- Hồi xưa mẹ cũng nghĩ như con, mãi về sau mới biết hồi đó mình thật ngốc. Lấy nhau rồi mới yêu con à. – Bà Quân cố giải thích cho con hiểu.
- Con không tin. Con ghét cay ghét đắng anh ta. – Ánh mắt Tâm sắt lại, có gì đó khinh bỉ coi thường.
- Ôi! Con mẹ. Đừng nói vậy chứ! Dù gì người ta cũng con nhà gia giáo.
- Con nhất quyết không gặp họ, ba có đánh chết con cũng chịu. – Tâm một mực cương quyết.
Bà Quân lắc đầu, dặn dò con gái thêm lần nữa rồi cất bước rời ra khỏi phòng.
Đêm hôm đó, cô nấp trong phòng không ra mặt. Ông Quân phải nói dối là con gái bận đi sinh nhật bạn.
Sáng hôm sau, cô và mẹ đi lễ chùa.
Trong không khí của ngày lễ hội, cô tảo bước cùng mẹ, dạo khắp khuôn viên chùa Huệ Quang. Những bông sen trắng tinh khiết mọc dưới hồ, đàn vịt con màu đen đang bơi lội dưới mặt nước. Bất giác cô nhớ về người tình của mình, hạt châu sa xuống lòng hồ lúc nào chẳng biết.
Cô ngước mắt lên, nhìn về phía trước. Bỗng giật mình nhận ra Hắc Long đang cầm tay một người con gái bước qua.
Tâm la lên và đuổi theo, người đàn ông mặc áo đen nhanh nhẹn dắt cô gái chạy ra một chiếc ô tô đang đợi sẵn trước cổng chùa.
Cô đuổi theo ra, nhưng đã muộn, họ đã cho xe chạy mất.
“Anh… đồ phụ bạc…đồ tồi…” Cô nói lẩm bẩm, bộ dạng như người mất hồn.
Một tuần sau,
Cũng trong căn phòng hôm nào cô cùng ba mình nói chuyện.
Nhưng lần này cô là người chủ động.
- Ba, con có việc muốn thưa ạ! – Tâm nói, tỏ vẻ mình là người đã hiểu chuyện.
Ông Quân vui vẻ. Nhìn con gái, hỏi: - Con đã có quyết định sáng suốt rồi phải không?
- Dạ, con sẽ nghe theo ba. Con sẽ lấy chồng. Lấy càng sớm càng tốt. – Tâm nói như thể bất cần đời.
- Đừng vội con gái, có nhanh cũng phải hai tuần nữa. – Ông Quân thích thú, nói xoa dịu.
- Dạ! – Tâm ủ rũ, chán nản.
- Ba rất mừng vì con đã nghĩ thông suốt.
- Con về phòng trước đây, ba ngủ ngon!
- Ừm. Ngoan lắm! Chúc con ngủ ngon!
Tâm trở lại phòng của mình, nước mắt đã cạn. Cô không khóc nữa mà có vẻ rất bình tĩnh. Cô bắt đầu nhớ lại những kỉ niệm từng có với “người đàn ông phụ bạc”.
Ngày đầu tiên trông thấy anh ở quán Tây Hồ.
Lúc được anh giải cứu khỏi tay Sở Khanh.
Được anh bảo vệ thoát khỏi tầm đạn của kẻ tâm thần.
Và rất nhiều những lần anh đã cứu cô thoát hiểm.
Tiếp đó cô nghĩ về những ngày tháng hai người ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe những chuyện đời.
Nhưng liền đó hình ảnh hôm ở chùa lại hiện về. Cô thở gấp, đặt tay lên trái tim cố hít thật sâu. Triệu chứng ngộp thở này đã xảy ra hơn một năm nay. Nhưng ngày càng có dấu hiệu xấu đi. Nặng nhất mỗi lúc căng thẳng mệt mỏi.
Cô ôm ngực nằm úp xuống giường.
Thời gian cũng thật là vô tình bạc nghĩa. Cuối cùng thì ngày cưới cũng đến.
Ngày mai, cô chính thức bước lên xe hoa về nhà chồng.
Đêm trước ngày cưới, Tâm nhận được lời nhắn của Hắc Long: “10 h ở chỗ cũ. Hãy đến với anh!”
Cô đắn đo suy nghĩ về tin nhắn bất ngờ đó. Lúc này Vân cũng vừa đến.
Hai cô ngồi tâm sự với nhau. Chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn. Cô hỏi ý kiến của Vân:
- Bồ xem mình phải làm sao đây?
- Hãy lắng nghe trái tim mình mách bảo. – Vân nhìn sâu vào mắt Tâm.
Bất giác cô chạnh lòng khi tiếng nói hôm nào còn vang trong miền ký ức:
“Anh thích Hồ Thiên Nga vì nó nhắc nhở chúng ta lòng chung thủy”
Cô bỗng đứng phắt dậy.
- Bồ nói đúng, trái tim mình nói ình biết anh ấy đang rất cần mình. Mình phải đi đây. – Tâm như người giác ngộ, vừa nhận thấy một tình yêu đích thực.
- Ừm… Hai người hãy sống hạnh phúc nhé! – Vân nhìn bạn ngập tràn lòng cảm thông.
- Cám ơn bồ! Bọn mình sẽ không bao giờ quên chúc phúc cho bồ đâu, hãy ở lại mạnh giỏi. Hãy an ủi và động viên ba mẹ mình. – Cô nói, nghẹn ngào nước mắt.
Hai cô bạn ôm nhau. Tâm chuẩn bị hành lý, tìm cách thoát ra khỏi nhà. Cuối cùng cô cũng ra được, chạy một mạch đến điểm hẹn gặp Hắc Long.
Nói về Hắc Long, hắn đã suy nghĩ rất kỹ và đi đến quyết định sẽ bỏ trốn cùng Tâm đến một nơi thật xa. Rửa tay gát kiếm sống một cuộc đời bình dị.
Hành lý được chuẩn bị xong xuôi. Chuẩn bị bước ra khỏi biệt thự thì một người đàn ông vừa đến nói có chuyện rất muốn cho Hắc Long biết.
- Anh có chuyện gì, nói đi? – Hắc Long hỏi lạnh lùng.
- Anh định đi đâu sao?
- Tôi đi lo công việc của tổ chức.
- Anh xem thứ này đi. – Nói rồi, người đàn ông dúi vào tay Hắc Long một tập hồ sơ.
Hắc Long mở ra xem. Khuôn mặt bỗng biến sắt. Đau khổ tột độ.
- Đã lâu chưa? – Hắn nói như thể hồn và xác không còn là một.
- Nửa tháng rồi. Trong đó có những ảnh cưới của cô ấy chụp cùng chàng hoàng tử con nhà giàu đấy! – Người đàn ông nói khích.
- Tôi biết rồi. Cám ơn anh đã cho tôi biết sớm.
Nói rồi người đàn ông bỏ đi để Hắc Long ở lại.
Hắn lủi thủi xách hành lý trở vào.
Hắc Long ngồi nhớ lại chuyện đời của mình từ lúc còn là một cậu bé, đến lúc lập được chiến công cho tổ chức, để cuộc đời của một sát thủ biết đến tình yêu. Sự ngọt ngào của tình yêu đã làm hắn mê mẩn và kết quả cuối cùng là một nhát chém sâu vào tim. Hắn đã đánh mất tất cả chỉ vì đặt niềm tin quá lớn vào tình yêu. Cô ấy phản bội, cô ấy đã phản bội. “Không! Không… Hắc Long, mày là một sát thủ máu lạnh. Đã đến lúc mày trở lại với con người thật của mình.”
Ngay đêm đó, Hắc Long đánh điện cho thủ lĩnh. Nhận nhiệm vụ “trừng trị” kẻ gây tội ác. Phải! Hắn đã quyết định sẽ ám sát ông bộ trưởng.
Tâm mòn mỏi chờ đợi thâu đêm suốt sáng mà không thấy Hắc Long đâu. Cô thuê một khách sạn ở lại, cô không còn mặt mũi nào để về nhà nữa. Mọi thứ đến đây là chấm dứt, cô ôm ngực đau đớn chóng chọi với những cơn ngợp thở dữ dội. Tội nghiệp ột cô gái trẻ phải đội mình dưới sương gió chờ người yêu, mà chàng vĩnh viễn không bao giờ đến.
Ba ngày sau,
Khi gia đình ông Quân còn chưa hết bàng hoàng chuyện cô con gái bỏ nhà đi. Ông bà đã rất lo lắng cho con. Cưới xin không quan trọng nữa, vấn đề là phải tìm được cô. Còn lại cô muốn gì cũng được.
- Hu hu hu. – Bà Quân khóc nức nở.
- Bà đừng buồn quá! Sẽ sớm tìm được con nó thôi. – Ông Quân an ủi.
Hai ông bà ngồi buồn thảm, chợt nghe náo động bên ngoài. Anh bảo vệ chạy vào thở hổn hển, cấp báo.
- Nguy rồi bộ trưởng, chúng ta bị tấn công.
Anh vừa nói dứt lời thì bị bắn liền mấy phát đạn.
Ông Quân hoảng hồn đứng dậy.
Ông đang đối diện với “kẻ thù truyền kiếp”, người đã cướp đi cuộc đời của con gái ông.
- Anh đến rồi sao. Bắn đi! – Ông dang tay, nhắm mắt chờ đối phương bóp cò.
- Đã đến lúc ông phải trả giá cho tội ác của mình rồi. – Ánh mắt Hắc Long phóng ra tia căm thù ghê rợn.
Liền đó Hắc Long bóp cò súng.
Viên đạn vút ra khỏi nòng găm vào giữa tim ông Quân. Tiếp theo đó là hàng loạt phát súng khác.
Bà Quân lao vào đỡ đạn cho chồng.
Thương thay hai vợ chồng, họ ngã xuống trong sự bàng hoàng của Hùng và Vân. Hai người vừa chạy đến, đã không kịp ngăn cản Hắc Long.
- Á… – Vân la lên kinh hãi. Cô chạy đến ôm lấy xác của hai người khóc thét. – Trời ơi! Hai bác, sao lại đến nông nỗi này. Trời ơi! Ông trời không có mắt mà. Hu hu hu. Bi kịch mà... bi kịch đây mà... hu hu....
Hắc Long cầm súng, tay hắn run lẩy bẩy.
- Anh Long ơi! Anh ơi! Anh giết nhầm người tốt rồi.
- Cậu… cậu nói gì? – Hắc Long nói, lập tức bóp cổ Hùng quát lên. – Cậu nói mau, tại sao? Tại sao? Đừng giấu tôi chuyện gì. – hắn đã mất hết bình tĩnh, lên cơn điên, rít lên từng chữ!
- Anh Long ơi! Anh bị thủ lĩnh lừa rồi. Chẳng có lãnh đạo cao cấp nào của tổ chức bị giết hại cả. Thủ lĩnh đã nghĩ ra cách này để khiến anh rời xa cô ấy. Thủ lĩnh muốn giữ anh lại với tổ chức nên đã tạo ra kịch bản khiến anh phải ám sát ông bộ trưởng.
- Tôi không tin… cậu đang gạt tôi… cậu lừa tôi. – Hắc Long như người loạn trí.
- Anh Long, đừng như vậy mà. Lỗi tại em, em đã không cho anh biết chuyện, thủ lĩnh cấm em không được nói. Hu hu hu. – Hùng nói, liên tục đưa tay lên chùi mắt.
- Còn Tâm, Tâm đâu rồi? Tâm ơi… Tâm. – Hắc Long đến lúc này đã không còn lý trí nữa.
Vân liếc nhìn hắn căm thù nói: - Anh còn nghĩ đến Tâm sao, chẳng phải cô ấy đã đi theo
anh rồi còn gì? Đồ máu lạnh! Anh chết đi!
- Đi theo tôi ư. Theo tôi... theo… ư…
- Anh đừng giả vờ nữa. Đêm đó anh hẹn Tâm, cô ấy đã bỏ… hức hức… đã bỏ trốn theo anh… cô ấy tin vào tình yêu, tin vào con tim mình nên đã quyết định bỏ tất cả để theo anh.
- Bỏ… bỏ theo tôi… hơ hơ… hơ hơ hơ… - Hắc Long đi từng bước nặng nề ra ngoài.
Hùng chạy theo gọi:
- Anh Long chờ em.
- Cậu biến đi cho tôi, không ai được theo tôi! – Hắn tỏ ra nguy hiểm khiến không ai dám đến gần.
Nói rồi Hắc Long lên xe chạy mất.
Hắc Long vừa đi thì Tâm cũng vừa về nhà.
Cô muốn gặp ba mẹ mình lần cuối, vì biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Về thấy cảnh nhà tang thương, cô đã hoàn toàn suy xụp.
Nước mắt đã cạn nguồn, khóe mắt khô khốc.
Cô ôm lấy xác ba mẹ không nói gì. Mà âu yếm như những ngày ấu thơ được ở bên ba mẹ.
- Bồ đừng làm mình sợ, bình tĩnh lại đi, đi với mình nào! Người ta sắp đến rồi đấy! – Vân hết sức lo lắng trước thái độ khác thường của cô bạn thân.
Tâm nhìn bạn, Lúc này cô rất tỉnh táo, không có vẻ gì mất trí.
Cô hỏi:
- Anh ta đâu rồi?
- Anh ta bỏ đi, không biết là đi đâu.
- Bồ ở đây mình vào phòng một lát.
- Để mình đi với bồ.
- Không! Chỉ một lát thôi. – Tâm nói nhấn mạnh. Thái độ rất cương quyết.
Nói rồi Tâm đi vào phòng, theo đường cửa sổ thoát ra khỏi nhà.
Hồ Thiên Nga đêm nay lạnh buốt.
Gió hắc hiu thêm nỗi sầu bi
Hắc Long đứng ở cầu chữ Y nhìn ra xa xăm.
“ Anh là con thiên nga hóa thân” – Hắc Long nhớ lại cử chỉ và giọng nói của Tâm.
“ Nếu thích Hồ Thiên Nga số phận chúng ta sẽ như vậy.”
“Có một ngày tình cảm sẽ giết chết cậu”
“Anh ơi! Đừng chạm vào chỗ ấy”
“Em hận anh”
“Tâm đã bỏ trốn…”
“Anh Long ơi! Anh giết nhầm người tốt rồi”
Bao nhiêu ký ức ùa về. Bất giác nước mắt rơi từ bao giờ. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn khóc.
Hắn rút từ trong túi ra khẩu súng ngắn, đưa lên mang tai.
Những con thiên nga đang cúi chào.
Kết thúc tất cả thôi.
“Đùng” – Tiếng súng hòa với tiếng pháo rung chuyển không gian. Bên kia người ta đang bắn pháo bông mừng ngày Chúa sinh ra đời.
“Không…g… g… g.” – Tâm hét lên!
- Không… không… anh ơi! Không… tại sao? Tại sao lại làm vậy… tại sao… o…o...o? – Cô ôm lấy xác người yêu khóc thảm thiết.
Cô vuốt vuốt những ngón tay lên mặt chàng để lau vết máu nóng hổi còn chảy ròng ròng. Rồi cô đưa tay lên dụi mắt mình để lau khô những giọt nước mắt, nhìn chàng rõ hơn. Cô ngồi bệt để đầu chàng nằm trên đùi mình. Hôn lên môi chàng, âu yếm nựng nịu. “Anh là con thiên nga hóa thân” “Anh yêu em” “Chúng sẽ đến một nơi thật xa” …
- Anh… anh đã hứa với em mà. Anh hư lắm, lại đi một mình nhé!
Cô đặt chàng nằm ngay ngắn lại, bước đến mép cầu như người loạn trí, liền đó trầm mình xuống hồ nước.
Vừa lúc tiếng chuông giáo đường ngân vang mừng đón Giáng Sinh. “king kong” “king kong”… Nhạc khúc Hồ Thiên Nga bên quán Tây Hồ vang lên da diếc cõi lòng.
Tâm giật mình... bàng hoàng tỉnh giấc, mồ hôi thấm ướt chiếc áo ngủ cô đang mặc trên người. “Phù! Chỉ là giấc mộng, may quá! Chỉ là giấc mộng” Cô vuốt ngực, nó lẩm bẩm. Nhưng lòng cô vẫn không thôi bất an, lo lắng. Cô bấm máy gọi ngay cho Hắc Long.
- Alo! Anh Long ơi! Anh không sao chứ? – Tâm run rẩy nói qua điện thoại.
- Hắc Long: Em chưa ngủ luôn hả? Thức khuya như vậy không tốt đâu, lo ngủ đi, ngày mai cón đến quán Tây Hồ gặp anh và Hùng nữa đấy! Đừng nói với anh là cái Vân còn đang thức với em đấy nhé!
- Tâm: Không. Vân nó ngủ ở nhà. Em vừa gặp ác mộng. Nghe được giọng nói của anh là em thấy an tâm rồi. Anh Long ơi! Em sợ lắm!
- Hắc Long: Nè, cô công chúa của anh. Đã có anh bên cạnh che chở bảo vệ cho em rồi, còn sợ gì nữa. Không ai làm hại được em đâu.
- Tâm: Không phải. Em chỉ... mà thôi, anh ngủ đi mai còn làm việc.
- Hắc Long: Ừm! Em cũng vậy nhé! Nhớ kéo chăn đắp cho ấm vào, đừng có hở chân, để bị lạnh là dễ ốm lắm đấy!
- Tâm: Anh cũng vậy, ngủ ngon! Em yêu Anh!
- Hắc Long: Em cũng ngủ ngon! Anh yêu em nhiều lắm!
16.
Như chúng ta đã biết ở chương trước. Sau khi được giải độc, Thành vui sướng tột cùng. Anh ta vội chạy về gặp Uyển Phượng. Thành cười, thầm nói trong lòng: “Thế là từ nay chúng ta được tự do rồi.”
Vừa về đến nơi, Thành đi thẳng vào phòng Uyển Phượng. Định mở cửa bước vào, thì khựng lại. Anh ta là một người phi thường, vừa nhìn xuống nền nhà, thấy những dấu chân lạ. Đã biết có chuyện xảy ra... Thành từ từ mở cửa, rồi bất ngờ đạp cánh cửa thật mạnh... cánh cửa đánh “rầm” vào tường. Kèm theo đó tiếng “Á” của kẻ lạ mặt, nãy giờ hắn núp sau cánh cửa, chờ Thành vào để ra tay ám hại. Bị cánh cửa đập mạnh vào đầu, tên sát thủ ngã lăn ra đất. Thành túm lấy cổ áo gã, nện thêm mấy đấm như trời giáng nữa vào mặt gã.
- Thằng vụng về như mày mà cũng học đòi làm sát thủ hả nhóc? Nói. Ai sai mày đến giết tao? Uyển Phượng đâu. Chúng mày đã đưa cô ấy đi đâu? – Trông Thành lúc này rất đáng sợ, ai cũng cần biết rằng: Bây giờ không có gì là anh ta không dám làm.
- Dạ, anh Thành, để em nói, để em nói... hãy tha cho em lần này. Em chỉ là tay sai thôi, nếu không làm vậy, em sẽ bị lão giết chết. – Tên sát thủ đến nước này, không còn có thể giấu giếm được gì nữa.
- Hừ, lão già chết tiệc. – Thành nghiến răng, tiếp tục truy vấn tên sát thủ, - Tại sao Lão lại cho người bắt Phượng, và sai mày giết tao?
- Lão đã... đã biết chuyện anh “phản bội”...
- Phản bội? “Không lẽ việc ta đến gặp giáo sư Richard lão đã biết” – Thành thầm nghĩ.
- Lão biết anh đã về phía Thiên Nga Đen nên vô cùng tức giận. Lão sai Thanh Long đi bắt Uyển Phượng về giam ở Nhà Đá Xanh trên núi Hoa Cương, và dặn dò phải canh phòng nghiêm ngặt. Còn anh Thành, lão không muốn thấy anh tồn tại trên đời này nữa.
- Đúng lúc lắm! Cũng đã đến thời điểm tao cho lão nếm thử mùi thuốc súng rồi. Mày hãy trở về gặp thằng Thanh Long, nói với nó: Đúng 5 h’ chiều mai thằng Thành sẽ đến “viếng thăm” nó. Nhắn với nó hãy chuẩn bị mọi thứ mà “đón khách” cho chu đáo. Bây giờ thì cút ngay! Trước khi tao đổi ý. - Tên sát thủ tạ ơn tha mạng. Rồi lo mà chuồng gấp.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu