Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hương 2
- Ba, mẹ! Hôm nay, ba mẹ đóng cửa quán sớm nghe! – Thành nói.
Vợ chồng ông Trung ngạc nhiên nhìn cậu con trai.
- Ba mẹ đừng nhìn con như vậy chứ! Đi với con đến chỗ này.
- Thành à! Con có việc gì phải không? Nếu không quá quan trọng thì thôi, để ba mẹ ở lại bán đến chiều tối hãy về. Gia đình mình khó khăn, nghỉ bán một bữa mẹ tiếc lắm! – Mẹ Thành nói.
- Nghỉ một bữa có chết chóc gì đâu mẹ. Thôi, để con đóng cửa cho. – Nói rồi, Thành vội vàng đóng cửa quán.
Vợ chồng ông Trung chỉ có một người con trai; bao nhiêu tình yêu đều dành hết cho con. Hai ông bà ngày đêm làm việc, thuê mặt bằng mở một hàng ăn nhỏ ở vùng ngoại thành. Làm ăn khó khăn, chật vật lắm mới dành dụm được một số tiền nhỏ phòng sau này hỏi vợ cho Thành. Thành không có nghề nghiệp gì ổn định, “rong chơi” tối ngày. Thường xuyên không có nhà, năm khi mười họa mới thấy được mặt Thành. Hôm nay, Thành trở về dẫn vợ chồng ông Trung đến cửa hàng vàng bạc, đá quý.
- Con làm gì thế! Nhà chúng ta làm gì có nhiều tiền mà vào đây? – Ba Thành khẽ nói với con trai.
- Ba, chúng ta có dư tiền. Con muốn mua cho ba mẹ hai sợi dây chuyền vàng. Ba mẹ chọn đi.
Mẹ Thành sửng sốt, ngạc nhiên, hỏi:
- Con lấy tiền ở đâu ra mà nhiều vậy?
- Mẹ, lâu nay con đi làm dành dụm mà có được.
Ông Thành vui sướng nói với con:
- Thì ra lâu nay con đi vắng nhà là để làm ăn. Con tự lo ình được như vậy là ba mẹ vui rồi. Chúng ta đi thôi bà, đi thôi con! – Ông Thành kéo tay áo vợ.
- Ba, ba làm sao thế, phải mua đã chứ.
- Ba con nói phải đấy. Con để dành đó mà còn lo cho gia đình sau này.
- Trời ơi! Chẳng phải ba mẹ là gia đình của con là gì nữa, ba, hôm nay là mùng tám tháng ba, cũng là ngày sinh nhật mẹ. Ba không để con một lần báo hiếu hay sao??? – Ánh mắt Thành khẩn thiết cái gật đầu của ông Trung.
Ông im lặng giây lát, rồi quay sang nói với vợ mình:
- Mẹ nó cứ chọn đi. Rồi cũng để dành lại đó chứ mất đi đâu. Để nó giữ tiền nó cũng sài phí à.
- Ba cũng mua một sợi đi, con biết ba ao ước có được nó lâu lắm rồi.
- Ba...
- Thôi mà ba, cứ mua đó để dành như ba nói đi.
Hai ông bà cũng không làm khó cậu con trai của mình nữa, họ chọn mua hai sợi dây chuyền vàng. Sung sướng hạnh phúc trở về nhà cùng con trai.
Thành về nhà chưa được một ngày thì đã phải đi “có việc đột xuất”. Thành vào chào ba mẹ, rồi quay lưng... chạy ra khỏi nhà liền lấy tay lau nước mắt. “Ba mẹ ơi! Không biết bao giờ con mới được về gặp ba mẹ.” Thành mếu máo sầu thảm.
Đêm hôm, bà Trung gọi chồng dậy nói chuyện.
- Ông nó này, thằng Thành nhà mình kiếm đâu ra nhiều tiền vậy. Tôi chỉ sợ...
- Bà ơi! Bà không hiểu con mình sao. Nó là một tay hảo hán được bạn bè rất kính nể; không bao giờ nó làm những điều trái với đạo lý đâu.
- Hây, tôi cũng biết vậy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lo thế nào ấy. Với lại biểu hiện của nó trông lạ lắm...
- Thôi bà đừng lo nghĩ nữa, để khi nào nó về lại tôi sẽ hỏi rõ hơn.
Sáng hôm sau, hai ông bà lại mở quán sớm. Những khách đến ăn sáng, uống cà phê; trong đó có một ông hàng xóm ghen ăn tức ở, phát hiện ra ông Trung đeo một sợi dây chuyền vàng to tướng mới hỏi:
- Anh chị dạo này làm ăn được quá hen. Mới đó mà đã có của ăn của để rồi.
- Chú à, cũng khó khăn lắm chứ sung sướng gì đâu. – Ông Trung đáp lời.
- Mua được vàng thì không ai nói là khổ bao giờ cả.
- A, ra là... Nói để chú khỏi hiểu lầm. Đây là thằng Thành nó mua cho vợ chồng tui đó. Bây giờ nó đi làm rồi, thu nhập cũng khá lắm!
- Ô, thằng Thành á! Thế nó làm gì?
Ông Trung không biết trả lời sao. Lúc này, gã hàng xóm mới nói:
- Tôi nói cho anh chị liệu mà tính. Coi chừng có ngày anh chị phải vào trại thăm nuôi thằng Thành đấy. Tôi thương tôi mới nói, nên khuyên nó bỏ nghề đó đi.
Bà Trung nghe nói, tức giận ra mặt.
- Chú nói vậy là có ý gì? Con tôi, tôi biết, nó còn tốt gấp trăm ngàn lần con cái mấy người.
- Ơ, cái chị này. Tôi nói là để tốt cho gia đình chị. Chuyện thằng Thành con chị cầm đầu bọn du thủ du thực, hết đánh nhau rồi lại nhậu nhẹt... ai mà không biết. Chỉ có anh chị là không quan tâm đến con mình nên mới vậy thôi. Tiền mà nó đem về, tôi nói anh chị đừng buồn, nhiều khả năng là của bất chính đấy. – Gã hàng xóm thái độ đắc ý.
- Chú im ngay đi! Con trai tôi là người có học. Năm mười tám tuổi đã được tuyển thẳng vào trường đào tạo sĩ quan cao cấp, nhưng nó không thèm học đó thôi. Người như nó, danh lợi còn không màn đến; lại nói nó đi làm những việc phi pháp hay sao. Nó mà biết chú nói những điều này thì không hay cho chú đâu.
Gã hàng xóm nghe nói đến đó thì sợ sệt, hạ giọng:
- Anh chị à! Em nói vậy thôi, chứ thằng Thành em cũng tin là nó không làm mấy chuyện đó đâu. Hì hì hì.
Ông Trung khinh bỉ trước thái độ trơ trẽn của gã, ông đi vào bên trong không thèm nhìn mặt con người xấu tính đó nữa. Bà Trung lòng buồn rười rượi, không buôn bán gì được nữa. Bà đi vô, úp mặt lên vai chồng vừa khóc, vừa nói: “Con mình không làm những chuyện đó đâu ông nhỉ?” “Ừm, không đâu mẹ nó ơi! Tôi tin con mình trong sạch.”
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu