The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
úc này Nhất Chi Mai đột nhiên “Ý” một tiếng. Thân người của nó vốn dài, cứ co rồi duỗi mãi, đầu đã vươn vào bên trong màn tiên chướng dày đặc ở bên cạnh, bởi nó phát hiện ra một tầng pháp giới màu vàng kim mỏng manh ở trong đó. Nó hơi thò đầu vào phía sau kết giới thăm dò, chỗ ấy lại có thể xuyên qua được, rồi nó hưng phấn quay đầu lại gọi ta. Ta thấy sư huynh tạm thời không chú ý đến bên này, bèn hiếu kỳ lại gần xem thử, khuôn mặt vừa xuyên qua kết giới màu vàng kim, liền ngửi thấy một hương hoa thơm nức mũi.
Nhất thời ta cảm thấy thật khó mà tin được.
Chỉ cách một tầng kết giới, vậy mà một bên là cát vàng mênh mông, còn một bên lại là rừng đào sáng rực. Nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng qua chỉ là chúng ta đang đứng ở ranh giới của kết giới giữa hai nơi thôi. Có lẽ rừng đào này chính là nơi diễn ra cửa ải cuối cùng của các vị tiên quân.
Lúc này rừng đào đang nở rộ thật kiều diễm. Ngàn vạn năm nay bao nhiêu mối tình đẹp đã xảy ra tại nơi này. Cũng không biết các vị tiên quân sẽ gặp vận đào hoa nào ở đây nhỉ? Ta đang ngẩn người, đột nhiên cánh tay bị Nhất Chi Mai lấy đầu đụng nhẹ, ta định thần lại, trong rừng đào dường như loáng thoáng có bóng ai đó xuất hiện, đồng thời còn vang lên cả tiếng nói chuyện.
8.
Giọng nói phát ra từ trong rừng đào có chút nũng nịu, lúc nói chuyện còn phối thêm cả tiếng giậm chân nữa: “Hắc giao, Ngân giao, hai người không nghe lời ta nói à?”.
Hai tiếng nói còn lại vội vàng thề thốt: “Giảo Giảo, chuyện này còn phải nói sao? Ta còn nguyện móc tim ra uội ấy chứ”. Thanh âm nũng nịu hừm một tiếng: “Vậy được, hai người mau giúp ta bỏ hai gói này vào chén trà của Hoành Thanh đế quân và Chi Liên đế quân đi”.
Hai tiếng nói im bặt trong chốc lát, sau đó mới nhút nhát đáp: “Giảo Giảo, có phải hai vị thượng quân đó đắc tội muội không? Gói dược này…”.
“Đây chỉ là một sự giáo huấn nho nhỏ thôi!”, thanh âm căm hận nói: “Ai bảo họ dám có suy nghĩ không phải với Đế Cơ chứ!”.
“A! Nhưng…”
“Thế nào? Hai người sợ à? Lúc trước ta đã đi tìm Hôi giao và Bạch giao, họ bằng lòng đi mà không do dự gì. Lẽ nào hai người không bằng họ?”.
“Đương nhiên không phải rồi!”, hai tiếng nói đồng thanh rống lên.
“Vậy thì được, hiện giờ họ đang ở căn lầu trong rừng đào. Tối nay sẽ ở tại rừng đào này một đêm, nếu họ có thể bình yên trải qua đêm nay thì xem như qua ải, cho nên trước buổi tối hai người phải để họ uống phải hai gói dược này, bất luận dùng cách gì cũng được, hiểu chưa?” Tiếng dặn dò còn tiếp tục lải nhải không biết mệt: “Hôi giao và Bạch giao sẽ cùng hành động với hai người, nếu họ thành công trước rồi thì hai người không cần hạ dược nữa. Nếu không thành công thì nhớ kỹ Hoành Thanh đế quân chính là người mặc y phục đỏ, còn Chi Liên đế quân mặc y phục trắng, hai người biết phải làm thế nào rồi chứ?!”.
“Biết rồi ạ!”, hai tiếng nói kia lập tức đồng thanh hứa hẹn: “Chúng ta nhất định sẽ không làm muội thất vọng!”.
Sau đó tiếng động dần lặng xuống, ta và Nhất Chi Mai ngơ ngác nhìn nhau, Nhất Chi Mai nói: “Ả bà chằn này chẳng phải chính là con hoàng kim giao long chúng ta đã đụng độ ở trong điện kia sao? Còn phân cho nhiều người đi hạ độc, quả là độc ác!”, nói xong hai con mắt rắn còn liếc ngang liếc dọc, rõ ràng là bộ dạng “sợ rằng thiên hạ còn chưa đủ loạn”.
Bản tiên cô hừ một tiếng, suy nghĩ đầu tiên chính là đem chuyện nghe được nói với vị Tương Nghi tỷ tỷ kia để nàng ta ra mặt giải quyết. Thế nhưng suy nghĩ kỹ, chuyện này có hơi kỳ lạ. Hoàng kim giao long là sủng thú của Đế Cơ, tại sao đột nhiên lại chạy đi hạ độc với người đến cầu thân Đế Cơ chứ? Cho dù đúng như theo lời Hoàng kim giao long đã nói, không muốn hai vị đế quân ấy tồn tại những suy nghĩ không nên có đối với Đế Cơ, nhưng hiện giờ những người phá ải còn lại tới tận bốn vị tiên quân, nó nên hạ độc với cả bốn người mới phải chứ!
Ta quay trở lại chỗ cũ ngồi băn khoăn hồi lâu mới nói với Nhất Chi Mai: “Hay là ngươi đi báo tin cho hai vị Đế quân đi, dù gì cũng quen biết nhau, họ bị trúng kế, bản tiên cô cũng chẳng vẻ vang gì”. Trên khuôn mặt Nhất Chi Mai tức khắc nở nụ cười tươi như hoa, mở miệng nói: “Con đi ngay đây”. Ta nhìn bộ dạng hưng phấn nhún nhảy của nó, hỏi: “Ta biết giữa ngươi và hai vị đế quân có xích mích, chắc không cố ý chậm trễ hoặc là giở trò xấu xa gì chứ?”.
Nhất Chi Mai lắc đầu nguây nguẩy: “Không đâu, không đâu, trước giờ con luôn công tư phân minh”.
Tiên cô ta đây còn nội ngoại kiêm tu[8] đấy! Ta chán nản nói: “Thôi bỏ đi, để ta đi cũng được”.
[8] Nội ngoại kiêm tu: Nghĩa là nội tu và ngoại tu. Nội tu là tu dưỡng về đạo đức, văn hóa. Ngoại tu là tu dưỡng về hành vi cử chỉ, lời nói. (ND)
Ta để Nhất Chi Mai hóa thành hình dáng của ta, cùng ngồi chờ với nhi tử, để có thể tạm thời ứng phó sự giám sát của sư huynh. Đồng thời nói với nó, ta sẽ đi nhanh về nhanh, cố gắng quay trở về trước khi sư huynh xong việc, nếu chẳng may không được, cứ nói với sư huynh là ta có việc nên rời đi một lúc, hãy chờ ta. Dù sao đi chăng nữa, những sự cố do ta gây ra trước mắt sư huynh cũng không phải chỉ có một hai chuyện, nhất định huynh ấy cũng chẳng làm gì được ta.
Tiến vào con đường trong rừng đào, ta bất lực nghĩ, mình sắp trở thành bà mối rồi đây. Hoành Thanh thì thôi đi, còn người nọ, tác thành cho y như vậy, rốt cuộc ta được cái gì chứ? Cứ nghĩ như thế, chuyện còn chưa nói ra, bản thân ta đã muốn xúi giục mình nuốt lời rồi. Ta vội vàng hít một hơi thật dài, đột nhiên phát hiện, mùi hương hoa trong không khí xung quanh hình như quá nồng thì phải.
Hoa đào vẫn nở rực rỡ như vậy, từng chùm từng chùm hoa màu hồng phấn, giống hệt như đôi gò má xinh đẹp của nữ tử.
Màn sương mù trắng xóa dày đặc trong rừng, không biết từ lúc nào đã biến thành màu hồng phấn kiều diễm…
Đào hoa chướng… đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu ta, sau đó ta liền ngã nhào xuống đất.
Cũng lâu lắm rồi ta chưa nằm mơ một giấc mơ sống động như vậy.
Trong giấc mơ, trên bầu trời trong xanh không có một gợn mây, ta bay từ đỉnh núi cao xuống, híp mắt nhìn ngọn núi yêu khí ngút trời ở trước mặt.
Ta vung tay lên, thanh kiếm đã tuốt vỏ trong tay liền tạo ra ba đường kiếm khí, đánh thẳng về chỗ tràn ngập yêu khí. Lập tức trong rừng rậm lóe lên bóng dáng xen lẫn giữa màu vàng và đen, một con hổ lớn có cặp mắt trắng nhảy ra rồi biến mất.
Bản tiên cô cũng lười đuổi theo, hơi do dự một chút.
Chỗ hổ yêu biến mất vẫn còn tỏa ra luồng yêu khí mạnh mẽ.
Ta thu kiếm, chỉ trong chớp mắt đã di chuyển lại gần bụi cỏ đó. Ta dùng mũi kiếm vạch lùm cỏ mọc um tùm kia ra, một con hồ ly đang nằm trên đống cỏ, cả bộ lông bị máu tươi thấm đẫm đến mức nhìn không rõ được màu sắc.
Ta còn chưa có động tĩnh gì, hồ ly đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng tới khiến ta ngẩn người. Xem ra con hồ ly này đã có trí khôn, không phải là con vật ngu dốt tầm thường, có điều trên người đã bị trọng thương, chỉ còn lại một chút hơi tàn. Vậy mà ánh mắt nó vẫn ngang tàng như vậy, quả thật cũng có chút khí phách.
Trên đường ta đã đi qua, từng gặp không ít yêu vật, nếu chúng không chạy trốn vào đồng hoang thì cũng tha thiết cầu xin ta tha mạng. Đây là lần đầu tiên ta gặp yêu quái can trường như nó.
Ta để lại một cọng linh thảo, sau đó xoay người bỏ đi.
Ta lập một động phủ trên ngọn núi này. Ngày thứ ba, ta đang ra ngoài để hái quả dại, lại thấy một con hồ ly màu trắng đi kè kè phía sau, trông vẻ ngoài cũng khá quen.
Ta chém ra một đường kiếm khí, lạnh lùng cảnh cáo nó: “Còn đi theo bản tiên nữa thì đừng trách ta vô tình”. Hồ ly liền biến mất ngay. Sáng hôm sau, trước cửa động phủ của ta lại có một giỏ đầy quả tươi.
Vài ngày sau, thậm chí còn có cả một bầu rượu.
Một đêm nọ, ngoài trời tiếng mưa gió đì đùng. Ta bị tiếng mưa đánh thức, ngồi dậy tìm chút nước uống, lại phát hiện con hồ ly đó đang co ro trước động phủ của ta, nửa bộ lông màu trắng bạc đã bị nước mưa làm ướt đẫm, trông vô cùng nhếch nhác.
Bầu trời vẫn trong xanh nhưng nhiệt độ không khí lại có chút khô nóng. Trong động phủ yên tĩnh, nhưng nếu lắng tai nghe thì lại loáng thoáng nghe thấy tại trù phòng[9] phía sau đang vang lên tiếng động kỳ lạ.
[9] Trù phòng: Nhà bếp. (ND)
Không biết chừng lại là một con chuột tham ăn nào đó. Ta nghĩ như vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng đi vào trù phòng, vừa nhìn một cái, ta lập tức sững người.
Nồi và bếp tỏa ra nhiệt khí, một nam tử cao lớn đĩnh đạc đang miệt mài đứng bên bếp lò… để nhặt đài sen.
Lúc lâu sau, Xà yêu tại Bích đàm trên núi đưa đến cho ta một chén chè hạt sen. Ta nhìn những giọt nước đọng dọc theo bên ngoài chén, có thể thấy nó đã từng được đặt vào khe suối để làm mát.
Ta đang ngủ.
Đột nhiên cảm thấy trên môi dường như có vật gì lướt qua, ta hơi chau mày.
Ta hơi chau mày, bất giác mở miệng nói: “Chi… Chi Liên đế quân”.
Có tiếng thở dài nhè nhẹ của một nam nhân.
Cảm giác kỳ lạ lướt qua trong lòng ta, thế nhưng ta không thể mở mắt ra được, trong đầu ta chỉ là một khối mơ màng dày đặc, ta căn bản không thể khống chế được mình.
Không biết qua bao lâu, một tiếng nói của nữ nhân cung kính vang lên: “Hoành Thanh đế quân, còn một canh giờ nữa là trời tối, để thị nữ của ngài lưu lại đây sợ rằng không thích hợp, hay là để tiểu tiên đưa nàng ấy đi ra ngoài”.
Hoành Thanh vẫn chưa trả lời, ta liền giật mình, mở miệng nói: “Chờ đã”.
9.
Chờ tiên nữ kia đi ra ngoài, ta vội vàng kéo Hoành Thanh lại, đem chuyện của Hoàng kim giao long kể lại cho hắn. Hoành Thanh nghe xong, trên mặt rõ thêm vài ý cười, hỏi: “Muội cất công chạy qua đây chính là để truyền lại vài câu thế này thôi sao?”. Ta đáp: “Đúng thế!”. Hoành Thanh nói: “Động cơ thì tốt, nhưng lại quên không bảo vệ bản thân cho tốt. Hoa đào nở trong khu rừng này hơi lạ, ở sâu trong rừng có kết tụ một tầng đào hoa chướng. Nếu như không phải tiên nữ của Linh Tựu cung canh giữ tại đây lúc trước trùng hợp nhìn thấy muội đi bên cạnh ta, nên đưa muội đến đây thì không biết họ còn ghép uội cái tội danh gì đây?”.
Trong lời nói của hắn có ý chế giễu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự lo lắng, trong lúc nói chuyện, hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của ta.
Đột nhiên ta cảm thấy không được tự nhiên.
Hoành Thanh thích đùa giỡn, thậm chí đã từng làm không ít chuyện điên rồ khiến người ta phải trợn mắt há mồm, thế nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn nghiêm chỉnh cầm tay và nói chuyện với ta như thế này. Hơn nữa, bây giờ tình trạng của ta có thể được xem là không ổn cho lắm.
Ta rút tay về, cười khan: “Vậy sao, bảo sao ta cứ cảm thấy thân thể không thể cử động được”.
Hoành Thanh nói: “Tuy đã uội uống thuốc để bài trừ chướng khí, nhưng muốn cho dược hiệu tan hết còn phải đợi một chút nữa”.
Ta nói: “Vậy… bên Chi Liên đế quân, phiền huynh đi nói với y một tiếng”. Hoành Thanh gật đầu. Ta nói: “Vừa nãy… vừa nãy tiên nữ của Linh Tựu cung có nói, ta ở đây dường như không tiện lắm”.
Hoành Thanh cười nói: “Muội cứ ở đây đi, chẳng lẽ muội sợ ta?”.
Ta vội nói: “Ta chỉ sợ có người hiểu nhầm thôi. Hoành Thanh, ta nhớ… huynh từng nói giữa chúng ta có hôn ước, là thật hay giả vậy?”.
Hoành Thanh im lặng, nụ cười trên mặt vụt tắt: “Đương nhiên là thật rồi. Chẳng qua… đó chỉ là lời hứa miệng, chưa dùng văn thư để ước định”.
Ta nhẹ lòng hẳn, vội vàng nói: “Nếu đã chỉ là lời nói miệng, bây giờ huynh lại một lòng cầu thân Đế Cơ như vậy, cứ xem như chưa có chuyện này đi nhé. Huynh yên tâm, về sau ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, cho dù đến trước mặt Thiên Đế ta cũng sẽ giữ mồm giữ miệng”.
Thẳng thắn nói ra như vậy, ta cứ tưởng Hoành Thanh nghe xong sẽ trút được nỗi lòng giống ta… Thế nhưng hình như hoàn toàn không phải như thế.
Hắn buông tay, không tán thành cũng chẳng phản bác, chỉ nói: “Muội cứ nghỉ ngơi đi”, sau đó đi ra ngoài.
Hay là ta nói năng thẳng thắn quá, làm tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi?
Nhìn khung cảnh xung quanh, hiển nhiên ta đang ở trong một tòa lầu các. Minh châu tỏa sáng giống hệt ban ngày, bài trí tao nhã, bạch sa nhẹ như làn khói mỏng được treo trên mái hiên. Nhìn xuyên qua khi tấm bạch sa phất phơ lên xuống, thấy những cây đào nở hoa vô cùng rực rỡ, cành đào quấn lấy ban công, vây quanh nhà thủy tạ.
Nếu đã nhờ Hoành Thanh báo cho Chi Liên đế quân, thì cũng không cần thiết phải gặp mặt nữa rồi, ta rõ ràng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Ta nhìn chằm chằm mấy khóm hoa đào cách một tầng sa mỏng, không biết có phải do nghĩ tới nhiều quá không mà lại hoa mắt, cành đào bỗng biến thành thân ảnh của một nam tử đang mỉm cười với ta, đôi mắt câu hồn nhiếp phách[10] dường như có gì muốn nói lại thôi, sóng mắt gợi tình. Ta vừa mới nhìn thẳng nam tử đứng trong khóm hoa đào một chút, lập tức vui mừng khôn xiết, không kiềm chế nổi định đứng dậy nhào qua. Vào đúng lúc này, từ bên ngoài ban công truyền đến tiếng lách cách, có ai đó đang vén tấm rèm châu.
[10] Có sức hút khiến người ta hồn xiêu phách lạc. (BTV)
“Chi Liên đế quân đến rồi”, Hoành Thanh cười nhẹ, chào hỏi. Tiếng động đó đích thực là từ phòng bên cạnh truyền tới.
Ta sững người, định thần nhìn kỹ lại, làm gì có mỹ nam câu hồn nhiếp phách nào chứ? Rõ ràng chỉ là hai khóm hoa đào thôi. Vừa nãy, nếu như ta nhảy bổ qua đó, bây giờ nhìn ta chắc giống kẻ điên khùng mà ôm mấy cành hoa đào đó quá. Bản tiên cô nghĩ mà đổ hết mồ hôi lạnh.
Tiếng nói chuyện vang lên đứt quãng. Hoành Thanh nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, có một vị cố hữu đến truyền tin, bảo chúng ta hãy cẩn thận với cơm canh trà nước”.
“Ồ!”
“Thế nào? Là ai muốn gây khó dễ cho chúng ta, Chi Liên đế quân lại không quan tâm chút nào, chẳng lẽ trong lòng đã có dự liệu trước rồi?”
Người kia lãnh đạm trả lời: “Hoành Thanh đế quân hà tất đã biết rồi còn cố hỏi”.
Ta đứng một bên nghe mà cứ như lạc vào trong sương mù, lẽ nào họ đã sớm biết chuyện Hoàng kim giao long muốn đối phó với họ? Chẳng lẽ bản tiên cô lại làm việc thừa thãi rồi?
Hoành Thanh hỏi: “Rừng đào mười dặm này vô cùng kỳ lạ, lúc Chi Liên đế quân đến đây có xảy ra chuyện gì bất ổn không?”.
Chi Liên đế quân trả lời: “Không”.
“Ha ha”, Hoành Thanh cười nói: “Xem ra Chi Liên đế quân không chỉ tiên thuật cao thâm mà ý chí cũng kiên cường không kém. Chỉ một phép thuật nhỏ nhoi căn bản không thể làm mê hoặc được Đế quân, đâu giống như ta, lúc trước đã bị thuật mê hoặc của hoa đào lừa một hồi, suýt nữa thì trúng kế, đến đêm nay không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây”.
“Hoành Thanh đế quân quả thích nói đùa, ta rất tin tưởng vào tiên thuật của Đế quân.”
“Đào hoa chướng này do tâm mà sinh ra, những chuyện bình thường không dám nghĩ đến gần như đều có thể thỏa mãn được. Nếu như có thể mãi mãi trầm mê trong đó, cũng không tồi đâu.” “Phạch” một cái, vang lên tiếng mở quạt. “Chi Liên đế quân chắc cũng biết, người mà ta thấy trong ảo tưởng là ai chứ?”
“Cạch”, tiếng động thanh thúy vang lên khi đậy nắp chén trà.
“Chẳng qua chỉ là Hoành Thanh đế quân nằm mơ giữa ban ngày thôi, đừng xem là thật, không thì rơi vào kết cục đau lòng đấy.”
Hoành Thanh cười nói: “Đây quả là lời nói thật, tại hạ cũng xin tặng lại cho Chi Liên đế quân để chúng ta cùng cố gắng”.
Không biết có phải bản tiên cô hiểu nhầm ý gì không, đoạn đối đáp này, rõ ràng ngữ khí rất hòa nhã, vậy mà sao trong lời nói đều xỏ xiên đủ chuyện thế nhỉ?
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ