Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ơm no rượu say, ta tĩnh tâm xem xét kỹ càng thanh Cơ Canh kiếm mà Hoành Thanh đã để lại, sau đó liền đánh một giấc.
Trong mơ, ta thấy Cơ Canh đã hóa thân thành hình người, dùng ánh mắt vô tội nói với ta: "Cô cô, Cơ Canh chẳng qua chỉ là một vị thần bảo hộ nhỏ nhoi thôi, phương pháp đánh thức Xà tiên trong kiếm chỉ có cô cô mới biết mà". Ta hoảng quá mà tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy quản sự đang đứng bên cạnh cười đến mức cả mặt toàn nếp nhăn.
"Đại nhân, theo sự dặn dò của người, vừa sáng ra hạ nhân đã đứng chờ trước cửa, quả nhiên cuối cùng cũng đợi được biểu thiếu gia[6] tới."
[6] Biểu thiếu gia: Người trong họ.(ND)
Tâm trạng cô đơn của ta lập tức như băng tuyết tan chảy, vui mừng hớn hở.
Y phục giày tất của nhi tử ta đều mới tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một chút căng thẳng khó phát hiện. Nhóc trọc đầu lẽo đẽo theo bên cạnh đang nhìn ta chằm chằm, còn nở nụ cười ngây ngô. Tư Đàn dắt hai đứa đi vào, hếch cằm liếc ta một cái, vẻ mặt cứ thể ta không đáng cho ả ta để tâm, cực kỳ không nể mặt.
Bản tiên cô độ lượng nói: "Người đâu, hãy chuẩn bị cho tỳ nữ của biểu thiếu gia gian phòng tốt một chút, đun thêm một thùng nước nóng rồi khiêng qua cho cô ấy tắm rửa, nhìn cả người bẩn quá kìa!".
Mặt Tư Đàn tái mét, đập bàn bỏ đi.
Đợi người tản đi hết, ta liền như "sói ác vồ dê", ôm ghì nhi tử trong lòng. Hơn nửa tháng trời, cuối cùng bản tiên cô mới có cảm giác tự hào của kẻ làm mẫu thân, được ôm chặt nhi tử trong lòng, làm sao có thể không khiến người ta nước mắt lưng tròng được cơ chứ!
Trò chuyện cả buổi trời, cộng thêm tay chân cùng lúc vừa xoa vừa nắn vừa ôm vừa bế kiêm đút cơm, bao luôn khoản tắm rửa, mới miễn cưỡng khiến nhi tử ta có một chút cảm giác thân thiết với thân xác mới của mẫu thân nó. Để dễ tiêu cơm sau khi ăn, bản tiên cô hớn hở dắt nhi tử đi dạo quanh phủ, đúng lúc này thì quản gia mặt đầy nếp hăn mới lau mồ hôi lật đật chạy tới: "Đại nhân, sát vách có động tĩnh rồi! Bắt đầu từ nãy ở hậu viện liên tục truyền đến tiếng đàn sáo!".
Sau đó, lão nịnh bợ ghé sát miệng lại: "Vừa nãy tiểu nhân bạo gan bắc thang trèo lên nhìn lén bên kia một chút, chao ôi, Định Quốc công chúa đang mặc một bộ y phục mùa hè mỏng nhất trong những bộ mỏng, còn vén lên đến bắp đùi mà thưởng rượu cho hai vị công tử anh tuấn ấy".
Tay bản tiên cô miết một cái, vò nát một bông hoa tươi: "Tiếp tục thám thính!".
Một khắc sau: "Công chúa và hai vị công tử đang đọc thơ, hết sức vui vè".
Hai khắc sau: "Công chúa đang ngâm thơ tình, hai vị công tử vỗ tay tán thưởng".
Ba khắc sau: "Công chúa ban thưởng ba chén mỹ tửu, hai vị công tử vui sướng uống cạn".
Nửa canh giờ sau: "Công chúa ngà ngà say".
Một canh giờ sau: "Hai vị công tử ngà ngà say".
Vị quản gia già nua ghé sát lại, nói đầy mưu mô: "Đại nhân, tiểu nhân đã gọi hơn mười tên hộ viện[7]cao to lực lưỡng, công phu quyền cước có thể sánh ngang với cao thủ đại nội. Nếu cần, đại nhân cứ phân phó, tiểu nhân nguyện vì đại nhân mà không tiếc máu chảy đầu rơi".
[7] Hộ viện: Hộ vệ trong phủ. (ND)
Bản tiên cô chua xót nghĩ, cho dù có đánh ngất công chúa như ả kỹ nữ già kia đi chăng nữa, thì hai vị đế quân cũng phải chịu theo bản tiên cô mới được. Không còn cách nào khác, bản tiên cô thở dài thườn thượt ba lượt, cô đơn ôm lấy nhi tử đi ngủ.
Nửa tỉnh nửa mơ, dường như ta còn nằm mộng thấy tên Hoành Thanh kia thở dài nói: "Ngủ gì mà say như con heo, đúng là chẳng có chút lương tâm". Bản tiên cô trong mơ nghe xong tâm trạng vô cùng sảng khoái, ngủ càng lúc càng say hơn.
Ngày hôm sau, ta ngủ tới khi mặt trời lên cao hơn ngọn sào mới chịu dậy, tình hình bên ngoài đã thay đổi cực lớn.
Chuyện thứ nhất, hoàng đế yêu quái trong cung đã gặp phải thích khách. Trên buổi chầu sáng, hắn nổi cơn thịnh nộ liên tục chém đầu không ít các đại thần. Nhờ đang ở phủ nghỉ ngơi mà bản tiên cô tránh được một kiếp. Ta đoán chuyện thích khách lần này chắc chắn có liên quan đến hai vị đế quân.
Chuyện thứ hai, chính là ở phủ Định Quốc công chúa bên cạnh. Đầu tiên là mới sáng ra bên đó đã gà bay chó chạy, Định Quốc công chúa xinh đẹp lẳng lơ không còn lẳng lơ nữa mà khóc lóc thê thảm đến mức suýt tung cả nóc nhà. Theo tin tức tuyệt mật mà Cẩu Thặng trong phủ ta lấy được từ người bạn tốt A Hoa ở phủ công chúa sát vách, không biết tại sao, sáng nay Định Quốc công chúa vừa thức dậy, trên khuôn mặt như hoa bỗng nổi lên một vết bớt to bằng cái bát ở bên má, cực kỳ xấu xí, ngay cả đứa con tư sinh[8] của công chúa cũng bị dọa khóc, cho nên xung quanh đang truy bắt tên hung thủ hạ độc và cao thủ có thể xóa vết bớt.
[8] Con tư sinh: Con riêng. (ND)
Công chúa đã trở nên như vậy cũng không còn mặt mũi nào giữ hai vị mỹ nam lại trong phủ, đành phải để cho họ cáo từ ra đi. Lúc đó, bản tiên cô còn đang ngủ ngon, gia đinh trong phủ không kịp xin chỉ thị của ta, quản gia già nua liền nắm bắt thời cơ, quyết định giữ hai vị mỹ nam lại. Chuyện này đã tạo thành hậu quả trực tiếp, đó chính là khi bản tiên cô dùng bữa sáng, trên bàn cơm còn có thêm hai người khệnh khạng ngồi chung.
Hoành Thanh nói: "Xem ra tinh thần sư muội rất tốt, tối qua quả thực ngủ rất ngon". Câu này nghe quen quen.
Ta cười khan: "Hai vị sư huynh, không biết chuyện tiếp theo phải làm thế nào đây?".
Hoành Thanh đáp: "Cái này thì phải hỏi sư muội chứ. Phương pháp đánh thức Cơ Canh chỉ có một mình muội biết, muội đã nghĩ ra được gì chưa?".
Ta đang gắp cái bánh bao cuối cùng thì lại bị Hoành Thanh đoạt mất, đành ngừng đũa thở dài: "Một chút đầu mối cũng không có".
Hoành Thanh cũng thở dài nói: "Sao chỉ có mấy cái bánh bao thế này?".
Định Quốc công chúa ở trong phủ tìm không ra chân tướng của việc nổi vết bớt trên mặt, sau đó y liền nghĩ tới nữ thừa tướng luôn luôn đối đầu với mình, nên lập tức sai gia nô đến phủ ta gây rối mấy lượt. Ta nghĩ lại cũng thấy vết bớt của cô ta quả thực rất kỳ quái. Đầu tiên ta nghi ngờ đây là mưu tính của Hoành Thanh, lúc sau nhìn thấy Tư Đàn cả người toàn mùi giấm chua[9], cuối cùng ta cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc.
[9] Mùi dấm chua: Ý ám chỉ ghen tuông. (ND)
Buổi trưa, trong cung truyền đến tin tức, hoàng đế yêu quái chê mình tạo nghiệt vẫn còn ít, lại chém thêm vài người nữa.
Chúng ta ở hậu viện ngắm hoa cúc, trời đang nắng đẹp bỗng nổi cuồng phong, mây đen che phủ cả bầu trời. Mắt bản tiên cô rất tốt, vừa nhìn đã thấy trong những đám mây đen ngòm đó có hơn trăm tên yêu quái đang đứng, còn đồng loạt đi về phía hoàng cung.
Hôm sau, chúng ta đã biết được, hơn trăm tên yêu quái này vừa đến hoàng cung liền được phong làm thần tiên, trên Đồng Tước đài tại hoàng cung biểu diễn một màn quần ma loạn vũ[10]. Lũ yêu quái đó lúc đầu còn tỏ vẻ nho nhã đàng hoàng, nhiều nhất cũng chỉ phát ra những tiếng cười he he quái đản, tay chân không đứng đắn một chút thôi. Vậy mà đến khi chúng nốc vào vài ba chén rượu, thì cung nữ thị vệ chính là những người gặp phải đại hạn, nam yêu thấy nữ tử là đẩy xuống, ma nữ thấy nam nhân là bổ nhào qua, lại còn có những trường hợp nam nhảy xổ vào nam, nữ vồ lấy nữ, tất cả cùng nhau thác loạn, hoang dâm vô độ. Uế khí bốc cao đến tận bên ngoài tầng thứ ba thiên giới.
[10] Quần ma loạn vũ: Yêu ma quỷ quái múa may loạn xạ. (ND)
Nghe nói khi đó Thiên Đế đang nằm nghỉ ngơi giữa ngàn hoa, vừa chợp mắt được một lát thì bị luồng uế khí mãnh liệt khôn cùng đó làm cho hắt hơi ba cái liên tiếp, còn nằm mơ thấy ác mộng, sau đó giật mình thức giấc vì thân thể nặng nề như bị bóng đè. Thiên Đế lập tức nổi cơn thịnh nộ, sai Thiên Lý Nhãn và Vạn Lý Nhĩ[11] đi điều tra chuyện này, nghe xong lại càng thịnh nộ hơn.
[11] Vạn Lý Nhĩ còn có tên gọi khác là Thuận Phong Nhĩ. Thiên Lý Nhãn là vị thần có mắt nhìn nghìn dặm. Thuận Phong Nhĩ là vị thần có tai nghe theo gió. (BTV)
Thế là Tứ trực Công tào[12] mới mang theo một đạo chiếu chỉ do đích thân Thiên Đế ngự viết tới, mắng té tát chúng ta một trận, đồng thời lệnh trong ba ngày phải diệt trừ yêu quái.
[12] Tứ trực Công tào: Bốn vị thần tướng trông coi thời gian trên thiên đình. (ND)
Bản tiên cô càng lúc càng phiền não hơn. Âm thầm đánh giá Đế quân, vẻ mặt bình thản, sâu xa khó dò, còn Hoành Thanh thì như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Kể ra mà nói thì bản tiên cô cũng rất để tâm chuyện này. Hai ngày nay, có ngày nào ta không ngồi ôm Cơ Canh kiếm mà suy nghĩ nát óc, thế nhưng linh cảm vẫn chẳng thấy đâu. Thời gian suy nghĩ quá dài, khó tránh khỏi mơ màng buồn ngủ, nhưng đó chẳng qua cũng là vì ta đã nghiêm túc quá mà ra.
Lần này ta chỉ chợp mắt một chút rồi tỉnh dậy, vô tình đi tới trước cửa phòng của Đế quân, nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
"Đệ phải biết rằng, muốn đánh thức Cơ Canh chỉ còn một cách là giúp sư muội hồi phục pháp lực thôi."
"Thân xác hiện tại của sư muội và cả trước đó nữa đều không phải là pháp thân thật sự của muội ấy. Pháp thân của sư muội biến mất nhất định có liên quan đến chuyện xảy ra giữa hai người bốn năm trước."
"Đệ biết pháp thân của sự muội ở đâu phải không?"
"Ta không biết", Đế quân nói.
"Đến lúc bị thẩm vấn trước mặt Thiên đế, đệ còn có thể nói như vậy sao?"
"Ta có cách đối phó rồi."
...
Ta lùi về sau vài bước rồi xoay người bỏ đi.
A Hàn đang đọc sách, nhóc trọc đầu ngồi bên cạnh nó, buồn chán mà búng quân cờ, vừa nhìn thấy ta, hai mắt nó liền sáng rỡ: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, lại chơi cờ với đệ đi... Ơ, sao sắc mặt tỷ khó coi thế?".
Đang ngồi trong phòng mà những lời giễu cợt của Hoành Thanh vẫn cứ vang vọng trong đầu ta: "Cách gì? Đệ định lấy tiên nguyên hơn vạn năm của mình ra để đồng quy vu tận với Lệ Ma à? Lẽ nào đệ không biết nếu làm như vậy chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, biến mất mãi mãi sao?".
Hắn tiếp tục chế nhạo: "Trước giờ ta không hề biết rằng Chi Liên đế quân của tầng thứ ba thiên giới lại là người thiển cận như vậy. Ta biết đệ cũng sợ sư muội trước kia quay trở về, nhưng đây chỉ là chuyện tình ái nhỏ nhoi của chúng ta, dù thế nào cũng phải lấy đại cục làm trọng chứ".
Đế quân lạnh giọng nói: "Huynh đừng tự ình là đúng".
Ta nghĩ lại chuyện ở trong Tam Sinh thạch, tiên nữ ngồi xếp bằng trước Bồ Đề địa tiên, và câu nói cuối cùng của Địa tiên: "Chuyện mượn xác tránh thiên kiếp này cũng chỉ có thể tránh được nhất thời, không thể làm cho thiên kiếp biến mất, thậm chí khi ngươi quay về với pháp thân, sức phản phệ[13] đó sẽ càng mãnh liệt hơn, ngươi nên thận trọng suy nghĩ".
[13] Phản phệ: Cắn trả, đáp trả. Ví như kẻ bị tố cáo lại bịa đặt vu cáo người tố cáo cùng những người làm chứng. (ND)
Ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nhi tử, cặp lông mày nhíu lại. Bé con nhỏ nhắn này từ khi sinh ra đã được ta chăm chút từng li từng tí, ban ngày thì bế trên tay dỗ dành, ban đêm ôm trong lòng mà ngủ, khó khăn lắm mới nuôi được nó lớn và trở nên trắng trẻo đáng yêu như thế này, đương nhiên không nỡ để cho nó bị thiên lôi đánh chém.
Thiên Đế ơi, một bên là nhi tử ta, một bên lại là phụ thân nó, ta phải chọn bên nào mới tốt đây?
3.
Hoành Thanh bảo là có chuyện muốn nói với bản tiên cô, ta đành phải uể oải theo hắn ra hậu viện.
Hoành Thanh nói: "Sư muội, hôm trước muội đứng trước cửa phòng phải không? Chuyện nên nghe thì cũng nghe rồi, bây giờ chắc muội cũng biết huynh tìm muội vì muốn nói điều gì, đúng không?".
Ta đáp: “Việc đã đến nước này, muội chỉ còn một chuyện không sao hiểu nổi”.
Hoành Thanh nghiêm túc nói: “Chuyện gì?”.
“Là như thế này, Đại sư huynh”, bản tiên cô bi thương nói: “Diệt trừ Lệ Ma là một nhiệm vụ rất nặng nề, bất kỳ ai trong tam giới Thiên - Địa – Nhân đều phải có trách nhiệm gánh vác. Sư muội cảm thấy, nếu chỉ có ba chúng ta ra mặt thì chẳng hợp lý chút nào, có thể nào nói lý với Thiên Đế phái thêm thượng tiên khác xuống nữa không?”.
Vừa nói ra, bản tiên cô liền hối hận, tên Hoành Thanh này hiển nhiên là rỗi việc quá, đang tìm cơ hội để giáo huấn ta đây mà, nghe xong hắn lập tức quát mắng: “Sư huynh chưa từng nghĩ sư muội lại có những suy nghĩ tầm thường, chỉ biết hưởng an nhàn như vậy! Huống hồ đây lại là việc trọng đại! Đại nghĩa trước mắt há có thể nói muốn rút lui?”, sau đó hắn liền hươ tay: “Đừng nói thêm gì nữa!”.
Trong khi bản tiên cô đang bị hắn làm cho chấn động cả người thì hắn lại ghé sát vào tai ta mà nói: “Sư muội, từ sau khi bị bóng đè, Thiên Đế đã rất bất mãn với chúng ta, người đã phái Công tào và Nhật du thần ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, phải cẩn thận lời nói!”.
Bản tiên cô lập tức thay đổi sang thái độ thành khẩn thề thốt nắm chặt hai bàn tay, cực kỳ hối hận mà nói: “Một lời của sư huynh quả thực là như thức tỉnh người trong mộng! Vừa nãy sư muội thật không hiểu chuyện gì cả! Sư muội nhất định sẽ coi chuyện trừ yêu là nhiệm vụ trọng yếu nhất, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết không hối tiếc!”.
Đế quân bảo có việc muốn nói với ta, thế là ta lại ra hậu viện.
Hoa tiền nguyệt hạ[14], vẻ mặt của Đế quân giống như sắc xanh đen của dãy núi phía xa kia, ôn hòa mà xa cách.
[14] Hoa tiền nguyệt hạ: Nghĩa là “trước hoa dưới trăng”, thường hay dùng để ví von những nơi trai gái hò hẹn. (ND)
Tâm trạng của ta bây giờ giống như vào tháng Chạp, ta đột nhiên ủ đôi bàn tay rét buốt của mình trên bếp lò đang cháy rực, lúc đầu cảm thấy rất thoải mái, sau khi tỉnh ngộ thì lại nóng không thể chịu đựng được.
Ban ngày Hoành Thanh đã nói với ta: “Cùng là đồng liêu, ta thật sự không muốn thấy Nhị sư huynh muội đi làm chuyện dại dột. Bây giờ người có thể ngăn cản đệ ấy chỉ có một mình muội thôi”.
Ta nói: “Huynh chắc chắn như vậy sao, đến pháp thân của mình ta còn không biết đang ở đâu nữa là”.
Hoành Thanh cười nói: “Nếu mà muội biết, với tính cách của muội, liệu muội có thể để yên như vậy hay sao?”.
Đế quân nói không sai, tên Hoành Thanh này quả thật là chuyên ình là đúng.
Đêm lạnh, hồ sen, tại đình năm góc.
Bản tiên cô cố tìm chuyện để nói liền cao giọng đọc theo tấm hoành phi trên nóc đình: “Phiến Tử[15]đình”.
[15] Phiến tử: Cái quạt. (ND)
Quản gia cười tươi như hoa nói: “Chí phải, chí phải. Đại nhân văn thái phong lưu[16], chỉ đơn giản hai chữ mà lại có hàm ý cả, tiểu nhân vô cùng bái phục!”.
[16] Chỉ người tài hoa và phong độ. (BTV)
Ta tỏ ra sâu xa không lường hỏi lão: “Vậy ngươi nói thử xem, đó là hàm ý gì?”.
Quản gia đáp: “Vào những đêm giữa hạ đầu thu, đại nhân thường bày tiệc ở đây, các công tử cũng tới chung vui. Khi đó đúng vào lúc hoa sen nở rộ, đom đóm bay lượn trên mặt nước, phát ra những ánh sáng lấp lánh, đại nhân và các công tử đều ngà ngà say, đại nhân huơ quạt bắt đom đóm. Cảnh tượng đó… chậc chậc…”.
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ