You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
a bỗng cảm thấy thật nhàm chán, đang định xoay người trở về ngủ một giấc, thì thấy có một bóng người xuất hiện, là Đế quân đã đến, y vươn tay đẩy cửa. Người ta thường nói, những chuyện không hợp lễ tiết thì chớ nhìn, thế nên bản tiên cô cố gắng kiềm chế lòng hiếu kỳ tràn đầy trong lòng, chỉ hé mắt nhìn một tí thôi. Nhưng vừa nhìn đã khiến cái cằm mèo của ta suýt nữa thì rơi xuống đất.
Chẳng hề có những cảnh tượng nóng bỏng kích thích như trong tưởng tượng của ta, chỉ thấy yêu quái đang bị trói gô lại ngã trên mặt đất.
Hoành Thanh đang ngồi xếp bằng trên giường, dương dương đắc ý: "Trong tộc Phượng Hoàng chúng ta, ngoại trừ Hỏa Vân Kim Ti Ngân Lũ Y thì chiếc Thiên La Y này cũng là bảo vật hiếm có. Thế nào? Cảm giác bị Thiên La Y trói cũng không tệ chứ?".
Yêu quái giãy giụa, mặt đỏ tía tai, cực kỳ phẫn nộ.
Sau đó nhiều năm, có một vị yêu tinh thích viết truyền kỳ tại ma giới, hắn đã vì tên Lệ Ma này mà viết ra một đoạn chuyện xưa thấm đẫm nước mắt.
Hắn nói, phàm là thần tiên trên trời không đáng tin, càng là nam tiên tuấn tú thì càng biết cách gạt người.
Nhớ đến khi ấy Lệ Ma tôn vừa mới được sinh ra, tính tình ngây thơ lãng mạn, thuần khiết như bạch liên hoa[11], chưa từng nghĩ tới tên nam tiên bỉ ổi kia lừa gạt hắn cùng song tu, sau đó lừa gạt hắn tắm rửa mặc Thiên La Y, thủ đoạn ấy của nam tiên nham hiểm thiếu đạo đức đến mức chưa ai từng nghe tới.
[11] Bạch liên hoa: Sen trắng. (BTV)
Yêu quái Lệ Ma trong tâm trạng tức tối, căm hận thế tục, kiên quyết không chịu trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Hoành Thanh ngồi bắt chéo chân, lời thốt ra khỏi miệng thì chẳng có chút khí chất thần tiên: "Nhận tội không? Không nhận tội ta xiết chết ngươi!". Nói xong, Hoành Thanh thật sự xiết mạnh thêm chút nữa, yêu quái hai mắt trắng ởn lăn ra ngất xỉu. Hoành Thanh giật mình, nhảy xuống giường.
Đế quân nhíu mày không nói. Hoành Thanh thả tay, chê tên này quá vô dụng. Hắn vừa dứt lời, đằng sau liền vang lên tiếng nói âm hiểm: "Có chiếc áo rách rưới này mà cũng đòi trói bản tôn?".
&;S.T.E.N.T
Lời nói vừa dứt, gió lạnh bắt đầu nổi lên.
Ánh nến trong phòng vụi tắt, từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng cười sằng sặc bất nam bất nữ của Lệ Ma.
"Nếu không phải nhờ vậy, bản tôn vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh đâu... Ha ha ha!"
Không khí đột nhiên căng thẳng hẳn lên! Ta nghe thấy Đế quân lạnh lùng quát to một tiếng: "Lệ Ma!". Cùng lúc đó, Đế quân đánh ra chùm ánh sáng xanh vào một lốc xoáy tròn tối đen như mực, nhưng cũng chỉ cản được một chút, yêu quái cười lớn, thoáng chốc đã đi xa.
"Món nợ này ta sẽ tính với các ngươi sau!"
Đế quân lập tức đuổi theo, lát sau quay trở về tay không. Trong phòng lại được thắp đèn, bốn bề vô cùng lộn xộn. Bản tiên cô và Hoành Thanh ngồi xổm song song trên mặt đất, ngẩn người nhìn thi thể và tấm la y rách nát trên mặt đất.
Lệ Ma thoát khỏi thân xác mà đi, bây giờ chỉ còn một khối xác thịt nằm đó.
Thể xác này ta đã dùng trong bốn năm, bây giờ lại chẳng có một miếng da nào lành lặn, có thể coi như nát nhừ, chẳng thể dùng lại được nữa rồi.
Đế quân nói: "Thật đáng tiếc! Lệ Ma vừa mới thức tỉnh không lâu, nguyên thần nhất định vẫn còn yếu, hôm nay để hắn đi rồi, sau này mà muốn bắt hắn lại ắt hẳn sẽ khó càng thêm khó".
Hoành Thanh sờ mũi, vẻ mặt sâu xa khó hiểu: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chuyện đệ và ta không thể thu phục được Lệ Ma đã sớm biết từ lâu rồi".
Hai người nói xong liền đồng loạt quay đầu lại nhìn bản tiên cô, ánh mắt vô cùng sâu xa, khiến bản tiên cô chợt cảm thấy mình giống như tráng sĩ chuẩn bị lên đài, cờ bay phất phới, tiếng hổ gầm vang, một áp ực mạnh mẽ kéo tới như dời núi lấp biển.
Bản tiên cô kiềm chế không nổi mà sợ hãi "meo" lên một tiếng.
Chương 7: Tỉnh mộng
1.
Mười ngày sau, kinh thành, phủ Tả Thừa Tướng.
Đế quân ôm ta, hạ từ trên mây xuống, xuyên qua lớp mái ngói lưu ly đi vào phủ thừa tướng, bên trong là linh đường, một đám người đang gào khóc thê thảm.
Tả thừa tường là nữ thừa tướng duy nhất của hoàng triều, mới được hai mươi bốn xuân xanh, hôm qua vừa chết, hài cốt vẫn tươi nguyên.
Tám vị "nam thiếp" của nữ thừa tướng lúc này đang khóc sướt mướt, bộ dạng cực kỳ đau khổ.
Đế quân vừa buông tay, ba hồn sáu phách của ta lập tức nhập vào thân xác nọ, đầu tiên là ý thức, sau đó là tay chân dần có được cảm giác chân thật.
Bản tiên cô nhắm mắt, dỏng tai lên, ta nghe thấy những câu mà những người này kêu lên nhiều nhất chính là: "Thừa tướng đại nhân, người cứ vậy mà đi rồi, bảo X Nhi sau này phải làm sao bây giờ?"; "Thứa tướng đại nhân trước giờ luôn rất sủng ái X Nhi, X Nhi hận là không thể đi theo người...". Tiếng gào khóc thảm thiết đến mức bản tiên cô vô cùng xấu hổ, Đế quân với tên Hoành Thanh kia còn đang đứng trên mây nhìn mà.
Quả nhiên lúc sau nghe thấy tiếng của Hoành Thanh từ phía trên vọng xuống: "Đám phàm nhân này, thân là nam nhi mà lại cứ như quả phụ khóc tang, quả thật làm mất mặt nam nhân chúng ta quá đi!".
Đế quân im lặng.
Hoành Thanh nói: "Mấy vị phàm nhân mệnh bạc kia vốn định theo vị nữ thừa tướng này hạ táng, chi bằng bây giờ để cho họ tự sát, yên phận mà đi đầu thai luôn, để cho cái lỗ tai ta được yên tĩnh”.
Đế quân vẫn im lặng.
Ta đang thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy hơi thở bên cạnh đột nhiên nghẽn lại, mấy vị "nam thiếp" cứ như bị quỷ ám mà ngừng khóc, một người nói: "Đại nhân chết rồi, chúng ta chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, chẳng bằng chúng ta đi theo đại nhân luôn".
"Đúng đấy", mấy người khác cũng tỏ ra đồng ý.
Bản tiên cô làm mèo được một thời gian rồi, bây giờ vừa mới được làm người, đang chuẩn bị sống sao cho thoải mái một chút, thật chẳng muốn vừa mới mở mắt đã phải bận rộn làm tang sự ấy người này, cho nên ta vội vàng mở mắt, nhổ ra vật lành lạnh trong miệng, cuống cuồng hô lên: "Hãy khoan!".
Lúc sau.
"Không xong rồi! Xác nữ thừa tướng vùng dậy rồi!"
Toàn bộ người ở trong phòng cứ tán loạn cả lên hệt như cảnh gà bay chó chạy.
Bản tiên cô nhìn linh đường chỉ trong chớp mắt liền vắng tanh, trong lòng không khỏi có chút lạc lõng. Ta kéo tấm vải trắng đắp trên người xuống rồi bước ra. Lão bá đốt giấy tiền vàng vì tuổi tác đã cao nên phản ứng chậm, lúc nãy là người xông ra ngoài chậm nhất, vì quá cuống cuồng nên vấp ngã, bây giờ đang nằm bẹp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bản tiên cô một cách sợ sệt, cứ như bản tiên cô là quỷ vô thường[1]đến đòi mạng không bằng.
[1] Quỷ vô thường: Những con quỷ bị sa đọa vào địa ngục rồi thoát cũi xổ lồng, vất vưởng rất lâu trong cõi tối tăm. Chúng khao khát được làm người nhưng đồng thời cũng căm giận, oán thán, tham lam và kiêu căng, luôn luôn chờ dịp nhập vào thân xác người sống. (BTV)
Bản tiên cô độ lượng cười với lão bá, ta tự nhận đây là vẻ mặt cử chỉ dịu dàng hòa nhã chưa từng thấy của mình: "Lão bá đừng kinh sợ, ta là người".
Lão bá run rẩy nói: "Lão nô biết đại nhân chết oan... nhưng mà... nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, chi bằng đại nhân hãy đi tìm người nào làm hại đại nhân ấy... lão nô... lão nô", mới nói tới đó hai mắt ông ta liền trợn lên rồi lăn ra ngất xỉu.
Cũng không thể trách lão bá cho rằng oán khí của chủ nhân mình quá nặng. Vị nữ thừa tướng này thực sự là chết rất oan uổng.
Nữ thừa tướng thân là nữ thám hoa đầu tiên của hoàng triều, tuổi trẻ đắc chí, con đường làm quan cũng thuận lợi.
Nhìn kỹ vẻ ngoài của người này, mặt mày thanh tú xinh đẹp, thường hay mặc một bộ nam trang màu xanh, vô cùng nho nhã phóng khoáng.
Nữ thám hoa lần đầu tiên lên Kim Loan điện liền được lão hoàng đế yêu thích. Sau khi lão hoàng đế băng hà, để lôi kéo vị đại thần tiền triều đã bồi đắp được không ít thế lực, tiểu hoàng đế liền một lúc thưởng cho nữ thừa tướng tám vị nam thiếp, mà quan hệ của hắn với ả ta cũng vô cùng ám muội.
Vài ngày trước, vị tiểu hoàng đế trước giờ hèn nhát lại đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên vô cùng hung tàn, liền lúc giết hại rất nhiều đại thần trong triều, nữ thừa tướng bất hạnh cũng nằm trong số đó với tội danh là “bất nam bất nữ”, một ly rượu độc ban xuống liền kết thúc sinh mạng của nữ thừa tướng.
Nữ thừa tướng đương triều bất nam bất nữ, việc này tất cả dân chúng đều biết. Vài người có giao tình thân thiết với nữ thừa tướng thay nàng ta xin tha vài câu, đều không có kết cục tốt đẹp, tất cả đều bị tiểu hoàng đế kéo ra ngoài chém đầu một lượt. Từ đó, trên dưới triều đình và dân chúng đều sợ bóng sợ gió, tình hình vô cùng căng thẳng.
Trong bách tín có lưu truyền một đoạn ca dao như thế này: Đạo trời sụp đổ, bạo quân giáng thế.
Cũng vào khoảng mười ngày trước, chúng ta nhận được mật tin của Bán Nguyệt Lão Tổ, ông ấy đã quan sát thiên tướng, sao Tử Vi đã rơi xuống, trong triều đình e là có biến cố. Chúng ta nhanh chóng đến kinh thành, chỉ thấy khí đen bao phủ cả hoàng thành. Yêu lực cực đại như vậy rất hiếm có, hơn nữa, dựa vào kết quả chúng ta quan sát vài ngày, biến cố ở kinh thành hiển nhiên chính là do Lệ Ma tác quái.
Đúng lúc bản tiên cô đang cần một thân xác, mà thân xác này tốt nhất là có thể tiếp cận được với hoàng đế, vậy nên ta liền nhập vào thi thể của nữ thừa tướng.
Bản tiên cô tốn bao nhiêu công sức bịa chuyện mới khiến ấy kẻ phàm trần này tin là nữ thừa tướng của họ thực sự đã sống lại. Bây giờ trong phủ chia làm hai phe, một phe vội vội vàng vàng tìm đạo sĩ đến trừ yêu, phe còn lại thì cuống cuồng vào cung bẩm báo: Xác chết của nữ thừa tướng đã sống lại rồi!
Chiều tối, ta nhận được tin tức trong cung truyền ra, nữ thừa tướng cải tử hoàn sinh, khiến hoàng đế cảm thấy rất thú vị, đặc xá tội danh “bất nam bất nữ”. Sau khi điều dưỡng thân thể, vài hôm nữa nữ thừa tướng ta sẽ được triệu gọi tiến cung kiến giá.
Bản tiên cô vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì sự việc tiến triển thuận lợi ngoài dự tính, trong phủ nữ thừa tướng vô cùng xa hoa, có đủ cao lương mỹ vị, giường cao nệm gấm, tắm rửa trong cái hồ lớn, quả rất biết hưởng thụ, thực sự bản tiên cô được lời to rồi.
Còn điều lo lắng, chính là lần này quả thực quá sức bản tiên cô, đến lúc thật sự đi gặp yêu quái, thứ nhất ta không còn pháp lực, thứ hai tên yêu quái đó không vừa mắt bản tiên cô, vậy thì ta phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì rút kinh nghiệm xương máu. Bản tiên cô triệu sư gia trong phủ tới, viết ra một bản tấu sớ ngàn chữ lời lẽ cực kỳ lưu loát, bày tỏ nỗi lòng đau đớn khôn cùng đối với tác phong tùy tiện từ trước đến nay, bản thân cảm thấy cực kỳ hối lỗi vì vẻ ngoài nam nữ khó phân của mình khiến nhà vua phiền lòng, sau này nhất định sẽ nghiêm túc thoa phấn điểm son, đeo trang sức, làm một nữ tử chân chính.
Bản tấu chương vừa được dâng lên, ngay lập tức đã có hồi đáp. Hoàng đế rất hài lòng đối với hành động hối cải sửa sai của thần tử, hoàng ân dạt dào, đặc biệt cho phép ta cứ mặc nam trang, tiếp tục giữ bộ dạng bất nam bất nữ.
Thế là ngày hôm sau, bản tiên cô mặc một bộ y phục màu xanh, tay cầm phiến quạt, phong lưu phóng khoáng đi đến Túy Nguyệt lâu – lạc phường[2] lớn nhất tại kinh thành.
[2] Lạc phường: Chỗ ăn chơi như sòng bài, kỹ viện. (ND)
Chuyện nữ thừa tướng chết đi sống lại đã trở thành truyền kỳ, gần như tất cả mọi người trên cả con đường lớn đều nhìn chằm chằm bản tiên cô.
Ta vừa bước vào Túy Nguyệt lâu, tiểu tư theo hầu liền bám theo nịnh nọt, chưa cần đợi ta căn dặn nó liền kêu chưởng quỹ của lạc phường bưng lên những món ăn ngon nhất, gọi cầm sư[3] anh tuấn nhất tới.
[3] Cầm sư: Nhạc công, người đánh đàn. (ND)
Không thể không nói, Túy Nguyệt lâu không hổ danh là đệ nhất lạc phường tại hoàng thành, món ăn ngon, người cũng không tồi.
Cầm sư đang đàn trước mặt ta không chỉ kỹ nghệ tài giỏi, đánh đàn như mây bay nước chảy, tướng mạo cũng anh tuấn. Hơn nữa, hiếm khi có được người mang vài phần khí chất lạnh lùng giống như Đế quân, ngay cả bản tiên cô tính tình đoan trang vậy mà cũng không kiềm chế nổi liếc nhìn vài lần. Bỗng nhiên có một ánh mắt lạnh băng từ trên lầu chiếu xuống, khiến bản tiên cô giật bắn cả người.
Ta miễn cưỡng nhìn lên phía trên, lại muối mặt mà nâng chén rượu lên, lớn tiếng nói: "Hai vị huynh đài trên lầu, hôm nay trời trong cảnh đẹp, sao hai huynh không xuống đây cùng ta cạn một chén?".
Theo như kế hoạch, hai người Hoành Thanh và Đế quân sẽ đi từ trên lầu xuống.
Theo như kế hoạch, ba người cùng trò chuyện, lập tức giống như nhất kiến như cố[4]. Nữ thừa tướng liền mời hai vị huynh đài đến phủ làm khách, hai vị huynh đài vui vẻ nhận lời.
[4] Nhất kiến như cố: Vừa gặp nhau lần đầu mà như đã quen thân từ lâu. (ND)
Đó là kế hoạch.
Còn tình hình thực tế là, Hoành Thanh vừa xuống đã đánh giá ta từ trên xuống dưới, ngữ khí quả thực rất nửa vời, hắn nói khẽ với ta: "Sư muội cải trang làm vị công tử phong lưu này, dường như cũng thích thú lắm nhỉ".
Trong lúc hắn nói thì khúc nhạc cũng vừa tấu xong, vị cầm sư trẻ tuổi liền buông tay chờ ta phân phó[5] tiếp, ta cười khan: "Đàn hay lắm, thưởng". Cầm sư xong việc đang định lui về thì Hoành Thanh lại nhanh tay cướp lấy cây đàn của người ta, nói: "Ta bất tài cũng muốn tấu một khúc, xin đại nhân chút phần thưởng". Tại chốn đông người, bản tiên cô đành phải nể mặt nói: "Vậy còn không mau đàn đi".
[5] Phân phó: Dặn bảo kẻ dưới. (BTV)
Không thể không nói, Hoành Thanh đánh đàn thật quá tuyệt vời, so với vị cầm sư kia còn hay hơn mấy lần. Tiếng đàn vừa cất lên, những âm thanh ồn ào xung quanh lập tức lắng xuống. Khúc nhạc vừa hết, trên lầu dưới lầu đều có tiếng vỗ tay tán thưởng, khiến bản tiên cô đột nhiên cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Đang tươi cười hớn hở, đột nhiên nghe thấy cái chén trong tay Đế quân "rắc" một cái, rơi lộp độp xuống bàn. Nụ cười trên mặt bản tiên cô liền tắt lịm, đoan chính cẩn trọng gật đầu với Hoành Thanh. Đang mong hắn khoe mẽ đủ rồi thì mau mau thực hiện kế hoạch nói chuyện "nhất kiến như cố" với chúng ta, vậy mà tên này lại tiếp tục dương dương đắc ý đàn một khúc nhạc nữa.
Chẳng cần nói cũng biết, bước thứ hai của kế hoạch rất không thuận lợi, trong đó một người thì chỉ lo đánh đàn, người còn lại thì mặt mày lạnh băng, căn bản không thể nào "nhất kiến như cố" được, bản tiên cô thầm hận hai kẻ này không chịu phối hợp cho đàng hoàng.
Mãi mới đàn xong khúc nhạc, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, bản tiên cô đành phải mặt dày mời luôn hai vị này về phủ cho xong chuyện. Nhưng còn chưa mở miệng, một tiếng nói thanh thúy đã vang lên trước ta một bước: "Hai vị công tử tài năng xuất chúng, tuấn tú như thần tiên giáng trần, khi nãy chủ nhân của chúng ta chỉ nhìn qua tấm mành đã vô cùng ngưỡng mộ nhân phẩm phong lưu kiệt xuất của hai vị công tử, muốn mời hai vị đến phủ nói chuyện, được chứ?".
Bản tiên cô ở trong phủ thừa tướng nhiều ngày, đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra tiểu tỳ nữ đang lên tiếng chính là người của phủ Định Quốc công chúa ở ngay bên cạnh phủ thừa tướng, vị công chúa này từ trước đến nay luôn đối đầu với nữ thừa tướng.
Dưới bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào, bản tiên cô căn bản tranh không lại với quyền thế của người ta.
Ta đành một mình lẻ loi quay về phủ.
Còn chưa nuốt trôi ngụm trà, liền cảm thấy tám vị nam thiếp của nữ thừa tướng như cùng lúc bổ nhào tới, bốn người kéo tay, bốn người ôm chân, khóc như hoa lê trong mưa.
"Thừa tướng đại nhân, rốt cuộc X Nhi hầu hạ người không tốt ở điểm nào mà đến nỗi đại nhân vừa khỏe lại liền gấp rút tìm tình nhân mới?"
Bản tiên cô nhìn người này khóc lóc, người kia nỉ non.
Thân là chủ nhân của một gia đình, ta lại lần nữa cảm thấy áp lực cực kỳ to lớn.
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ