When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
lộ vẻ sầu thảm nói: “Linh dược được điều chế từ canh Mạnh Bà và Mạn Đà La có thể khiến thần tiên cũng mất đi lý trí. Cho nên, tất cả đều là chàng lừa gạt thiếp, toàn bộ đều do chàng lừa thiếp, chàng căn bản không hề trúng kế của thiếp, cũng không uống linh dược kia, vậy mà lại giả ngây giả dại để lừa thiếp”.
“Nhìn thấy có một nữ nhân bị chàng đùa bỡn xoay vòng vòng như vậy, buồn cười lắm đúng không?”
Ngay cả bản tiên cô là người ngoài cuộc mà nghe như vậy cũng thấy có chút cảm thông.
Đế quân lạnh lùng nói: “Tuy ngươi đã quá cố chấp vào những vọng tưởng vô căn cứ, cũng đã sử dụng mưu kế không nên dùng trước, thế nhưng những cách mà bản quân dùng để đối phó với ngươi cũng chẳng quang minh chính đại gì, cho nên lần này coi như bản quân nợ ngươi”.
Thần sắc Nữ Na cực kỳ kích động: “Ha ha, vọng tưởng vô căn cứ? Cái gì là vọng tưởng vô căn cứ? Rốt cuộc là ai đã đứng trước động phủ của thiếp thổi tiêu ba ngày ba đêm, khiến thiếp biết được tư vị của ái tình? Đế quân, cái chàng thiếu thiếp đâu phải chỉ là một món nợ?”.
Dưới lớp mặt nạ, Đế quân cực kỳ lạnh lùng, nhưng không phải bộ dạng lạnh như băng thường ngày, mà giống như đang nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ.
Ta rất hy vọng lúc này y mở miệng phản bác lời ả, nhưng y không làm thế. Tay chân ta bắt đầu lạnh toát.
Giữa Đế quân và nữ tử này, đích thực từng có một đoạn tình.
Nữ Na từng nói rằng Đế quân vì ả mà thổi tiêu ba ngày ba đêm, chuyện này là có thực, không phải ả bịa chuyện gạt ta.
Ta nhìn mà sững người, cảm thấy bản thân thật đáng cười. Tình cảnh trước mắt, một người đang vô cùng đau khổ, một người thì im lặng hồi lâu, dường như có muôn ngàn hồi ức, trong lòng có bao dằn vặt. Nếu là ta, nhất định ta cũng sẽ suy nghĩ đắn đo, thổi bùng lên ngọn tình xưa.
Cuối cùng, Đế quân mở miệng nói: “Vốn là bản quân có lỗi với ngươi. Đông Hoa thần nữ, ngươi tự ý hạ phàm đã lâu, Thiên Hậu nương nương rất nhớ mong ngươi. Hy vọng sau khi ngươi trở lại thiên giới đoạn tuyệt những chuyện trước kia, đừng nên đã sai lại càng sai hơn. Những chuyện tại phàm trần, bản quân sẽ thay ngươi cầu xin trước mặt Thiên Đế”.
Nói xong, Đế quân quay lưng định bỏ đi, bỗng nghe thấy tiếng khóc oa oa, Nữ La mặc áo đỏ đang chạy lại, nhào tới muốn bám lấy mẫu thân của nó. Nhưng Đế quân giơ tay tạo một luồng ánh sáng vàng kim, Nữ La đang khóc sướt mướt liền hóa thành chiếc lược gỗ đào, yên lặng nằm gọn trong bàn tay của Đế quân.
Trong mắt Nữ Na lóe lên sự sợ hãi: “Trả nó lại cho ta!”.
Đế quân nói: “Vật này vốn không phải là của ngươi”, ngón tay kẹp lấy, bẻ gãy chiếc lược thành hai đoạn rồi vứt thẳng chiếc lược từ trên mây xuống dưới. Sau đó, y quay lại phía Bắc Âm Phong Đô Đại Đế đang tỏ ra lúng túng vì từ nãy đến giờ nghe được không ít chuyện riêng của người khác mà nói: “Vậy làm phiền Phong Đô Đại Đế đưa Đông Hoa thần nữ trở lại thiên đình”.
Bắc Âm Phong Đô Đại Đế liên thanh đồng ý, sai người trông coi Nữ Na rồi bước lên ngự liễn, cưỡi mây mà đi.
Ánh mắt trước lúc đi của Nữ Na khiến cho ai cũng phải rùng mình. Ả nói: “Đế quân, ngươi tuyệt tình như vậy, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận”.
Họ vừa đi, Đế quân liền chuyển mắt đến chỗ chúng ta, lãnh đạm nói: “Còn muốn xem đến khi nào nữa? Mau ra đi”.
Hoành Thanh thu lại chú ẩn thân, cười mỉm kéo ta bước ra. Lúc này chúng ta đang ở trên không, ta không muốn ngã xuống dưới nên không thể không dựa vào sức mạnh của Hoành Thanh mà bước đi trên mây, đương nhiên phải nắm thật chặt tay hắn, không dám buông, cũng chẳng kì kèo chuyện có rút tay ra hay không nữa.
Nhưng khi ánh mắt Đế quân quét qua, ta vẫn bất giác cúi đầu.
Hoành Thanh tặc lưỡi nói: “Vận đào hoa của Nhị sư đệ quả thật khiến người khác phải ngưỡng mộ, dạy cho Đại sư huynh vài chiêu được không?”. Đôi mắt Đế quân dưới lớp mặt nạ lóe lên màn sương lạnh, y xoay chuôi kiếm một vòng, mũi kiếm suýt chút nữa đã vạch một đường trên mặt Hoành Thanh. Y giơ tay đưa thanh kiếm cho ta, dường như y rất mệt mỏi, nhưng lại không nói gì.
Sau đó ta mới dần hiểu được những vướng mắc giữa Đế quân và Nữ Na trong thời gian gần đây. Sau khi ta thấu hiểu mọi chuyện, nói tóm lại sự việc đại khái là như thế này: Giữa Đế quân và Nữ Na đích thật đã từng có một đoạn tình. Sau đó không biết vì chuyện gì, hai người rời xa nhau. Trong khi xa cách, Nữ Na thỉnh thoảng đến âm phủ dạo chơi, sau đó lọt vào tầm mắt của Ngọc Lam Già Vương, bị cưỡng đoạt về làm Diêm Hậu. Nữ Na vẫn tưởng nhớ đến Đế quân nên luôn không cam tâm. Một lần nhân cơ hội Ngọc Lam Già Vương đang ngà ngà say, Nữ Na liền hạ độc rồi giam hắn vào trong bảo vật Đằng Hồ. Vị Ngọc Lam Già Vương hy sinh oanh liệt trong chuyện phong lưu trai gái kia, e là hiện giờ đã bị Đằng Hồ luyện hóa thành một bãi máu.
Nguồn ebooks:.luv-ebook
Sau đó, Nữ Na tìm đến chỗ Đế quân, khóc lóc kể lể những việc bi thảm mà mình đã gặp phải, rồi dùng Cơ Canh làm mồi câu, trao đổi bằng việc Đế quân giải cứu ả ra khỏi địa phủ, và từng bước dẫn dụ Đế quân đến địa phủ.
Nhưng tất cả những điều mà ả nói chỉ là giả dối, mục đích thật sự của ả chính là muốn Đế quân ở lại âm phủ, tiếp tục cùng ả làm đôi uyên ương, ân ái mặn nồng.
Thế nhưng, điều không thể ngờ tới là, bao nhiêu năm trôi qua, Đế quân đã thay lòng đổi dạ, không còn chút tình ý nào với Nữ Na nữa.
Làm thế nào để người trong lòng mình ở lại? Nữ Na đã nghĩ ra một cách rất độc ác. Trước lúc qua sông, ả đã lén bỏ thêm mật hoa Mạn Đà La vào chén canh Mạnh Bà mà Đế quân uống, ý đồ làm mê hoặc tâm tính của y, để từ nay về sau trong lòng y sẽ chỉ có mình ả, làm mọi điều ả muốn. Nhưng không biết vì sao, Đế quân lại biết rõ gian kế của ả, còn tương kế tựu kế, giả vờ như bị mê dược khống chế. Nữ Na quả nhiên vô cùng mừng rỡ, vừa đến âm phủ, liền cho Đế quân ăn mặc giống hệt Ngọc Lam Già Vương và nhận được sự thần phục của thần dân. Nhưng trên thực tế, người thao túng lại chính là ả.
Còn Đế quân, trong thời gian ngắn cũng đã tìm ra được tung tích của Cơ Canh kiếm, đồng thời biết rằng, muốn lấy được Cơ Canh ra khỏi phong ấn của Đằng Hồ, nhất định phải có được khẩu quyết[30] để mở chiếc bình yêu. Ngọc Lam Già Vương thật sự đã chết, bây giờ chỉ còn mỗi mình Nữ Na biết được khẩu quyết này.
[30] Khẩu quyết: Thần chú. (ND)
Do đó, Đế quân mới cùng Bắc Âm Phong Đô Đại Đế liên hợp diễn màn kịch này.
Phải cùng với tình nhân cũ đấu đá, mưu tính hại nhau như vậy, kể ra cũng quá mức đau thương. Cho nên, sau chuyện ấy, Đế quân mới tỏ ra mệt mỏi khó chịu như thế.
Khi đó ta cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng buồn phiền của Đế quân, trong phút chốc ta cũng đa sầu đa cảm mà thấy đau đớn trong lòng. Không biết thương cho Đế quân, hay là đau lòng cho chính mình.
Lại nghĩ đến, Đế quân cùng Nữ Na ở âm phủ sớm tối bên nhau trong hai ngày. Về tình cảm, không biết có phải tình cũ lại cháy hay không? Về thân thể, liệu có từng cá nước giao hoan? Ta cứ nghĩ mãi mà đau cả đầu.
Cho nên, khi ta tiếp nhận thanh kiếm, tâm trí lại không hề đặt vào nó, một cơn rung động mãnh liệt từ tay cầm thanh kiếm truyền đến, ta sợ tới mức suýt chút nữa thì buông tay.
Trên không trung hiện ra khuôn mặt vui mừng hớn hở của Cơ Canh: “Ta tự do rồi! Đa tạ Đế quân, đa tạ cô cô!”. Nói xong, nó hóa thành tia sáng bạc, tiếp theo vang lên một tiếng thanh thuý như khi tra kiếm vào bao. Cơ Canh kiếm đã nằm gọn trong vỏ kiếm, không hề có chút hư tổn nào.
Ánh mắt của hai người trước mặt đều tập trung trên người ta, Hoành Thanh từ tốn hỏi: “Sư muội, ta hay là y?”.
Ta nhất thời chưa phản ứng kịp, lại nghe Hoành Thanh tiếp tục nói: “Cơ Canh kiếm đã được tìm thấy, bây giờ là lúc nên chọn chủ nhân cho nó rồi”.
Hắn chớp mắt: “Không thể chọn đại được đâu đấy. Chuyện này rất quan trọng đối với chúng ta”.
Chương 6: Meo! Meo! Meo! Tiểu miêu đến đây!
1.
Nếu chỉ là chọn lựa thông thường thì đã dễ, chỉ cần rút thăm là xong. Thế nhưng hai vị thượng tiên trước mặt lại dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc để nhìn bản tiên cô, như thể Cơ Canh kiếm thuộc về người nào là việc cực kỳ quan trọng, khiến ta đột nhiên cảm thấy mình thì có tài đức gì chứ, còn thấy khó xử nữa.
Bản tiên cô từng có không ít suy nghĩ ám muội đối với Chi Liên đế quân. Nên theo lý mà nói, có cái lợi gì thì phải đưa cho y đầu tiên. Chẳng qua, tên Hoành Thanh này thường ngày toàn làm những chuyện ba lăng nhăng nên không chiếm được lòng ta, có điều, đối với sự quan tâm ngoài mặt hay là âm thầm của hắn, tuy ngoài miệng ta không nói ra, nhưng trong lòng cũng vẫn thầm mang ơn hắn. Cho nên chuyện này phải công bằng chính trực một chút, như thế mới thể hiện là bản tiên cô chí công vô tư.
Nhưng làm thế nào để công bằng, quả thật là quá thử thách bản tiên cô rồi.
Ta gượng cười: “Đại sư huynh đã nói là rất quan trọng, vậy rốt cuộc là quan trọng như thế nào, xin huynh nói rõ để sư muội dễ đắn đo cân nhắc”.
Hoành Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Đây là ước định giữa ta và Nhị sư huynh của muội. Chúng ta cũng đã thương lượng rồi, sẽ không nói chuyện này ra trước để tránh ảnh hưởng đến quyết định của muội”, hắn chỉ vào ngực mình, “Còn quyết định như thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào tấm lòng của muội”.
Những lời này khiến áp lực của bản tiên cô tăng thêm bội phần.
Trước đây ta từng trầm mặt nói với nhi tử: “Mặc dù mẫu thân đã hoài thai gần mười tháng, dọn từng bãi nước tiểu, từng bãi phân để nuôi con khôn lớn, quả thật không dễ dàng gì, nhưng sau này con phụng dưỡng mẫu thân thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào tấm lòng của con”.
Tấm lòng, tấm lòng, từ này thật khiến người ta sợ hãi.
“Nếu như nhất thời không thể lựa chọn, sư muội có thể suy nghĩ kỹ rồi chọn sau.”
Ta bất giác quay qua nhìn Đế quân, thấy y nhẹ gật đầu với ta. Thế là ta mừng rỡ, không cầm lòng nổi mà lên tiếng vỗ mông ngựa[1].
[1] Vỗ mông ngựa: Chỉ việc nịnh nọt. (ND)
Ta nói: “Xưa nay, Đại sư huynh uy phong dũng mãnh, Nhị sư huynh tiên thuật cao cường, thật khó phân cao thấp… khó phân cao thấp”. Vừa nói dứt lời, Hoành Thanh liền bĩu môi, bất mãn nhìn ta. Đế quân cũng cùng lúc bắn sang một ánh mắt lạnh sống lưng.
Hiện giờ đã quá nửa đêm, Đế quân cởi trang phục Ngọc Lam Già Vương trên người xuống rồi tất cả cùng quay trở về phủ Diêm Vương. Bắc Âm Phong Đô Đại Đế hành sự thật nhanh chóng, đã phái Diêm Vương tân nhiệm tiếp quản mọi thứ của phủ Diêm Vương. Chắc là trước đó đã dặn dò phải tiếp đãi hai vị đế quân đàng hoàng chu đáo, thế nên bản tiên cô cũng được hưởng lây.
Tuy nhiên, sự việc sau đó không thuận lợi như dự tính của ta. Mục đích của chuyến đi đến phủ Diêm Vương chính vì Đằng Hồ, nhưng hiện giờ tà vật nguy hiểm này đã biến mất rồi.
Thiết nghĩ, cả phủ Diêm Vương, kể cả vị Diêm Vương tân nhiệm đều chẳng có gan mà cất giấu chiếc bình yêu này. Ta chắc tám, chín phần là việc Đằng Hồ biến mất có liên quan tới Nữ Na, mà cũng chỉ có ả mới biết khẩu quyết để khai mở chiếc bình.
Đế quân hơi nhíu mày, Hoành Thanh nói: “Đành phải thượng tấu lên Thiên Đế, tra hỏi Đông Hoa thần nữ về tông tích của chiếc bình thôi”. Đế quân gật đầu. Bản tiên cô lựa đúng lúc này mà tự nhiên đánh một cái ngáp, tỏ ý hai người họ ai về phòng nấy đi, để bản tiên cô còn nghỉ ngơi. Hai con mắt Hoành Thanh liếc tới liếc lui, chắc lại đang có suy nghĩ quỷ quái gì nữa đây. Ta lập tức nghiêm mặt, hắn mới chịu làu bàu cùng Đế quân đi ra khỏi phòng.
Khi ta tới đóng cửa, Đế quân đang bước đến chỗ ngã rẽ bỗng dưng ngừng lại, quay đầu nhìn ta, giống như có điều gì muốn nói.
Dù thế nào đi nữa ta cũng không thể nào đóng cánh cửa này ngang mặt Đế quân như vậy được, đành phải đứng yên ở chỗ cũ, cười khan nói: “Nhị sư huynh, ngủ ngon”.
Y hơi gật đầu, thình lình giơ tay lên, nhè nhẹ cử động ngón út.
Sợi dây vô hình cũng khiến ngót tay út ta cử động.
Thần sắc dịu dàng như vậy chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt Đế quân.
Ta sững người, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập mạnh. Ta đóng sầm cửa lại, hồi lâu sau vẫn cảm thấy chân tay mềm nhũn, mặt nóng bừng. Chỉ là đến khi mặt hết nóng, ta lại cảm thấy bi thương.
Nghĩ kỹ nguyên nhân của nỗi bi thương này, chắc là vì cảnh ngộ của Nữ Na khiến bản tiên cô dấy lên niềm thương cảm cho ả và cũng là cho chính mình.
Đế quân bạc bẽo như vậy, lúc nóng lúc lạnh, hôm nay thì vui vẻ, biết đâu ngày mai bản tiên cô lại giống hệt Nữ Na?
Tuy nhiên, ta lại chẳng thể nào từ chối. Ta ngồi ngẩn người trên giường, tinh thần suy sụp, lúc thì mừng vui, lúc lại bi thương. Sau khi kéo đứt ba sợi tóc, cuối cùng ta quyết định, những chuyện dằn vặt như vậy nghĩ nhiều chỉ tổ mau già, vì để gìn giữ vẻ đẹp thanh xuân, tốt hơn hết là bản tiên cô không nên nghĩ nữa.
Nằm trên giường hơn nửa canh giờ, áng chừng ngủ thế cũng đủ rồi, ta bèn viết một mảnh giấy, để lại cùng với Cơ Canh kiếm rồi len lén chuồn đi. Trên đường có gặp vài phó dịch đang đi tuần bước lên tra hỏi, nhìn thấy lệnh bài của ta liền cho đi.
Ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, ta chẳng có chút pháp thuật nào, muốn ta cùng họ đi giết Ma Vương chẳng khác nào lấy tính mạng nhỏ bé của ta ra chơi.
Trên thiên giới có hàng ngàn hàng vạn thần tiên giỏi, đều có thể tùy tiện bắt đại một người thay thế mạnh hơn ta gấp bội.
Nếu đã quyết định làm con rùa rụt đầu thì thôi cứ dứt khoát làm con rùa cho triệt để luôn, vấn đề Cơ Canh thuộc về ai thì cứ để người thế chân ta phiền não. Bản tiên cô đã tính toán cả rồi, lén chuồn khỏi âm phủ, sau đó về dắt nhi tử đi rồi tìm một tam hợp viện[2] nho nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp và ở đó nuôi con dưỡng già.
[2] Tam hợp viện: Một kiểu nhà truyền thống của nông thôn Trung Quốc, ba phía là nhà, ở giữa là sân, phía trước là tường ngăn. (ND)
Còn về vấn đề tương tư Đế quân… Ta thở dài buồn bã. Dù gì ta cũng đã nhớ nhung y vài năm nay, thôi thì về sau vẫn cứ tiếp tục nhớ nhung Đế quân như vậy là được.
Tất cả những gì xảy ra ở âm phủ chỉ là phù phiếm hư vô, ta cầm đèn lồng, bởi vì không muốn lại bị tên quỷ lái đò tham lam kia vơ vét nữa, thế nên ta liền đi đường vòng qua cầu Nại Hà. Nhật Du thần và Dạ Du thần canh giữ tại cầu thấy ta liền dò xét ta từ đầu đến chân. Ta chìa ra tấm thẻ bài: “Diêm Vương tân nhiệm sai ta xuất phủ mua chút đồ”. Hai vị quan sai cuối cùng cũng cho ta qua.
Dưới cầu Nại Hà, máu đỏ tươi chảy cuồn cuộn, tựa như có vô số ma quỷ đang gào thét dữ tợn.
Hoa Bi Ngạn mọc đầy hai bên bờ, nở mãi không tàn, diễm lệ mà thê lương.
Ba chữ to màu đỏ tươi “Tam Sinh thạch” xuất hiện trước mắt ta, ta bất giác dừng chân, sau đó lại không thể kiềm chế bản thân mà bước qua đó.
Lúc bình thường vào thời khắc như thế này, trước tảng đá luôn có tốp năm tốp ba quỷ hồn đứng đó hoặc khóc hoặc cười, nhưng hôm nay lại vô cùng yên ắng. Phía trước tảng đá chỉ có một bóng người mặc áo đen đứng lẻ loi, giống như vì nhìn thấy chuyện kiếp trước của mình mà trở nên mê muội. Sự tĩnh mịch này rất hợp với tâm trạng của ta, ta không nghĩ nhiều mà bước qua bên đó, nhìn hai bên đều không trông thấy Tam Sinh lão nhân đáng lẽ phải đứng đây trông coi phiến đá đâu cả.
Ta gọi vài tiếng, bóng đen nghe thấy nên quay lại nhìn ta, trong chớp mắt trái tim ta đập mạnh, bởi vì theo ánh mắt ấy, một cảm giác khó chịu đập thẳng vào linh hồn ta. Ta vội vàng trấn tĩnh tinh thần. Lúc này trong góc bỗng vang lên tiếng nói run rẩy của một lão nhân: “Muốn xem chuyện kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau, chỉ cần tập trung tinh thần, đọc thầm sinh thần bát tự[3] của mình vào kiếp đó là được, mỗi lần xin trả mười lượng bạc”.
[3] Sinh thần bát tự: Giờ, ngày, tháng, năm sinh theo Thiên can và Địa chi. (ND)
Ta móc ngân lượng ra rồi ném lên bàn. Một giọng nói âm trầm mà chói tai vang lên: “Trông ngươi không giống quỷ, cũng chẳng giống người”.
Thì ra bóng đen kia mở miệng nói. Ta nhíu mày, thanh âm chẳng phải nam chẳng phải nữ này lại khiến ta có cảm giác khó chịu. Ta chỉ nhẹ gật đầu với hắn rồi đứng phía trước tảng Tam Sinh thạch cao lớn, phía trên có khắc rất nhiều ký tự phức tạp, trong phút chốc ta có chút thất thần.
Theo lý mà nói, mấy vị đế quân đã hạ phàm, nhập vào thân xác phàm trần, tại Luân Hồi ti[4] và Tam Sinh thạch ắt hẳn phải có ghi chép về họ.
[4] Luân Hồi ti: Sở quan xử lý việc luân hồi. (ND)
Cho dù ta có phải Tam sư muội của họ hay không, ta và vị nữ thượng tiên đó cùng dùng chung một thân xác là sự thật rành rành. Trong Tam Sinh thạch ta sẽ nhìn thấy những cảnh tượng như thế nào đây?
Ta cố gắng loại bỏ tất cả tạp niệm trong lòng, khép hai mắt lại.
Trong thoáng chốc, ký tự phức tạp trên Tam Sinh thạch tựa như những gợn sóng màu vàng kim khi mặt nước rung động, tất cả đều bừng lên sáng rực.
Trước mặt ta tựa như có một quyển sách cực lớn, theo tiếng gió thổi qua mà trang sách được lật mở, từng trang từng trang, khắc họa lại bao gian khổ của ngàn năm.
Nhất thời tim ta đập loạn cả lên, sau đó ta liền bước vào ảo mộng.
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ