Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Warriors: The New Prophecy #1: Midnight
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6972 / 142
Cập nhật: 2015-11-21 07:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
uốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm vào lính nhỏ trong chốc lát trước khi há miệng và tự mình nếm không khí. Chân Sóc đã đúng. Vị mặn không thể nhầm lẫn, mang anh trở về giấc mơ, với vị đắng của nước ở xung quanh anh.
"Đó là muối!" anh meo. "Chúng ta đã ở rất gần. Đi thôi!"
Anh chạy đua cùng gió với ánh mặt trời rực rỡ trong đôi mắt. Liếc nhanh ra phía sau để nhìn những mèo bạn đồng hành. Thậm chí Da Hung cũng cố gắng chạy nhanh hơn. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy nguồn năng lượng mới đang dồi dào trong từng cơ bắp, như thể anh có thể chạy mãi cho đến khi bay vọt lên bầu trời như một con chim màu trắng ở trên đầu họ.
Thay vào đó, anh đến một nơi trơn trượt, đầy sợ hãi ở rìa vách đá khổng lồ. Con dốc thoai thoải bằng cát ở dưới chân anh. Sóng rơi vào chân dốc, và trải dài trước mặt anh là một biển nước nhấp nhô màu xanh. Mặt trời đang chìm dần dưới đường chân trời, nó như ngọn lửa rực sáng đến mức Vuốt Mâm Xôi phải nheo mắt lại một lần nữa. Ngọn lửa màu cam đốt cháy một con đường trông như máu băng trên mặt nước đến chân vách đá.
Trong chốc lát, không mèo nào có thể nói gì ngoại trừ việc chăm chú nhìn. Khi Vuốt Mâm Xôi lắc đầu. "Chúng ta phải nhanh lên," anh meo. "Chúng ta phải tìm ra hang động có răng trước khi trời tối."
"Và sau đó chờ đợi nửa đêm," Đuôi Phi Điểu thêm.
Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn qua lại, nhưng anh không thể thấy bất cứ thứ gì có thể nói cho anh biết nên đi theo hướng nào. Chọn đại một hướng, anh dẫn đường dọc theo vách đá. Theo thời gian, họ dừng lại và nhìn chăm chú trên mép đá để tìm hang động. Vuốt Mâm Xôi cào cào móng vào bụi cỏ dai; quá dễ để tưởng tượng ra hình ảnh bị trượt xuống và rơi, rơi, rơi vào hang động đói khát.
Con dốc thấp dần cho đến khi mặt nước chỉ còn cách họ bằng đúng với chiều cao của một cái cây ở phía dưới. Đỉnh vách đá nhô ra ngoài nên họ không thể thấy được chân vách đá, và gần như tuyệt đối vách đá đã bị khoét sâu bởi những cơn mưa cổ xưa. Khi vách đá đã đỡ dốc, bầy mèo quờ quạng xuống gần mặt nước. Khe nứt, toác ra bởi một dòng suối cổ xưa, tách đôi hòn đá, thỉnh thoảng có chỗ rộng đến mức bầy mèo phải nhảy qua nó, và cỏ thường mọc từ trong khe nứt ở những nơi rễ bám vào chút đất sỏi ít ỏi.
"Có nhiều chỗ trú ẩn trong đêm nay nếu chúng ta không tìm thấy hang động," Lông Bão chỉ ra.
Vuốt Mâm Xôi bắt đầu nghĩ họ cần phải tìm nơi nào đó để dừng chân. Mặt trời đã chìm hẳn xuống làn nước, mặc dù ngọn lửa lớn màu cam vẫn còn sáng rực trên bầu trời. Từng con gió đã bắt đầu lạnh hơn. Da Hung cũng có thể nằm xuống, anh nghĩ, để nghĩ ngơi trong khi họ đi tìm kiếm.
Chị gái của anh đã bị tụt lại phía sau. Vuốt Mâm Xôi chỉ vừa quay lại chỗ chị, đi sát theo mép một khe nứt, khi anh bước hụt chân và rơi xuống hốc đá trong vô vọng. Anh cố gắng quờ quạng đám đất sỏi nhưng chúng trôi tuột dưới móng vuốt và rơi lên mình anh. Anh vẫn tiếp tục trượt xuống; trong bóng tối anh không thể nhìn thấy đáy, và anh cũng không thể gào lên cảnh báo.
"Vuốt Mâm Xôi!" Lông Bão nhảy vào hốc đá bên cạnh anh và cố gắng ấn móng vuốt vào vai Vuốt Mâm Xôi, nhưng Vuốt Mâm Xôi cảm thấy còn có nhiều đất sỏi hơn và anh đang lún vào đó còn nhanh hơn trước. Đất ở trên mặt Vuốt Mâm Xôi, làm mắt anh đau nhức và nghẹt thở. Từ nơi nào đó phía trên anh nghe có tiếng gào xé tai và chân Sóc xuất hiện ngay trước mặt anh.
"Không - quay trở lại!" anh nghẹn lại, một miệng đầy sỏi.
Sau đó đất sỏi biến mất khỏi mình anh; anh đã, đang gào thét trong một nhịp tim đập sợ hãi và rơi xuống mặt sỏi ẩm ướt.
Trong lúc nằm choáng váng. Một tiếng ầm ầm dữ dội trong tai, và anh cảm thấy như thể cả thế giới đang quay cuồng ở xung quanh. Anh mở mắt ra và nhìn chằm chằm kinh hãi khi thấy hình ảnh của một cái miệng khổng lồ cùng với mấy cái răng đang đóng lại, in bóng trên nền trời hoàng hôn màu đỏ. Anh cố gắng bò lại gần, nhưng bất ngờ nước cuốn vào chân anh. Tiếng gào của anh đột ngột bị nhấn chìm khi nước trôi vào miệng, với vị mặn tởm lợm trong giấc mơ.
Vuốt Mâm Xôi vật lộn với tất cả sức lực nhưng những con sóng cuốn anh không thương tiếc vào mấy cái răng và ném anh ra xa khỏi vách đá. Anh không biết nơi nào hay con đường nào mà anh nên cố gắng bơi vào. Nước ngập tràn trong mắt, trong tai và xung quanh anh. Anh thở gấp, chỉ nuốt nước muối nhiều hơn.
Anh quẫy đạp điên cuồng nhưng càng lúc càng yếu, những con sóng lạnh và ngột ngạt nhấn đầu anh xuống khi anh có cảm giác nhói đau ở trên vai. Bất ngờ áp lực trên lông biến mất, và anh có thể thở trở lại. Ho ra nước, anh quay đầu nhìn thấy đôi mắt rực cháy của chân Sóc, răng của cô cắn chặt bộ lông anh.
"Không!" anh thở hổn hển. "Em không thể - em sẽ bị chìm..."
Chân Sóc không thể trả lời mà không thả anh ra. Đáp lại anh, chỉ là sức quẫy đạp mạnh mẽ từ cả bốn chân cô. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy sỏi dưới chân mình, và sau đó sóng lại cuốn chúng về phía mấy cái răng.
Tập trung tất cả sức mạnh cuối cùng để vật lộn với nước, cố gắng đưa mình và chân Sóc tới bãi đá nhọn. Nước càng lúc càng nâng họ lên; anh thoáng thấy bộ lông ướt sũng màu xám - Lông Bão - bên cạnh anh, trước khi những con sóng lại nhấn chìm chúng trở lại.
Thở mạnh, Vuốt Mâm Xôi quẫy đạp với lớp đá sỏi trong bóng tối, nước đe dọa sẽ cuốn trôi anh lần nữa. Chân Sóc, vẫn kẹp chặt vai anh, đẩy đi, và anh cảm thấy có một mèo khác đang nâng anh lên từ phía dưới. Cuối cùng anh đổ vật lên tảng đá cứng và nằm yên.
Một bàn chân thúc vào hông đánh thức anh dậy.
"Vuốt Mâm Xôi?" Là chân Sóc, meo đầy lo lắng. "Vuốt Mâm Xôi, anh ổn chứ?"
Vuốt Mâm Xôi mở miệng kêu van. Bộ lông anh ướt sũng và lạnh như băng. Anh thấy mình đã kiệt sức để di chuyển; cơ bắp co lại vì đau, và bụng anh căng ra với đầy nước mà anh đã nuốt phải. Nhưng cuối cùng thì anh cũng đã sống.
Anh cố gắng ngóc đầu lên. "Tôi ổn," anh thở hổn hển.
"Ồ, Vuốt Mâm Xôi, tôi nghĩ anh đã chết!"
Tầm nhìn của anh bị che khuất khi chân Sóc cúi xuống nhìn anh. Anh không thể nhớ ra là cô đã khó chịu bao giờ chưa, kể cả khi bố cô tức giận khi cô quay lưng với khu rừng. Ánh mắt của cô thúc giục anh ngồi dậy, và nôn ra cho bằng hết đống nước mặn.
"Tôi không chết." Anh ho. "Cảm ơn em. Em thật tuyệt vời, chân Sóc."
"Cô ấy đã tự mang rủi ro đến cho mình." Đó là giọng của Lông Bão, chiến binh màu xám đứng trên Vuốt Mâm Xôi. Bộ lông của anh dán sát vào thân mình làm anh ấy trông nhỏ hơn nhiều so với Vuốt Mâm Xôi từng thấy. Anh nghe thấy sự khó chịu, nhưng ánh mắt anh ấy rực sáng khi nhìn chân Sóc. "Tuy nhiên đó là điều dũng cảm nhất mà cô ấy đã làm."
"Và cũng là một điều điên rồ." Vuốt Mâm Xôi bất ngờ nhận ra Da Hung đã khỏe lại, đứng gần mặt nước rửa ráy bàn chân và nheo mắt tức giận. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả hai cùng chìm bị nhấn chìm?"
"Ồn rồi mà, không thì chúng tôi phải làm sao," chân Sóc nhìn chị.
"Tôi có thể giúp."
"Với vết thương đang bị nhiễm trùng sao?" Lông Bão ấn mõm vào hông Da Hung. "Bộ tộc Sao biết cô đã vất vả như thế nào để xuống được đây mà."
"Tôi đã đỡ rồi, giống như anh vậy." Giọng Da Hung khô khốc, và cô thả lỏng hơn một chút khi nhìn chân Sóc. "Tôi xin lỗi," cô meo. "Em thật dũng cảm. Chỉ là tôi thật sự khó chịu khi bị thương nên không thể giúp gì được. Giống như em, tôi... tôi đã nghĩ là chúng ta sẽ mất Vuốt Mâm Xôi."
Khi Vuốt Mâm Xôi bắt đầu cảm thấy khỏe hơn, để nhìn xung quanh và nhận ra hang động trong giấc mơ của anh. Anh đang ở bên trong nó. Cái miệng khổng lồ với những cái răng. Nước trôi bên trong theo một cách kì lạ, có nhịp điệu không ngừng nghỉ, đâm sầm vào vách với một tiếng gầm xé tai và cứ liên tục như thế, những hòn sỏi lăn dưới đáy khi nước trôi qua. Vách đá mịn và tròn. Mặt đất dốc ở phía sau hang động, nơi mất hút vào bóng tối; ánh sáng chỉ đến từ miệng hang và từ những lỗ nhỏ trên trần, nơi Đuôi Phi Điểu và chân Chim chăm chú nhìn xuống đầy lo lắng.
"Tất cả đều ổn chứ?" Đuôi Phi Điểu gọi.
"Tôi ổn." Vuốt Mâm Xôi run rẩy trên bốn chân. "Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được nơi cần tìm rồi."
"Ở đó đi, chúng tôi xuống ngay đây," chân Chim meo.
Vuốt Mâm Xôi gần như đã ra lệnh cho họ ở yên chỗ cũ - mà chân Chim không nghe lời - nhưng khi lại gần hơn anh có thể thấy một loạt các gờ đá và khe nứt trên bức tường để họ có thể leo xuống an toàn cũng như leo ra khỏi đây. Đuôi Phi Điểu và chân Chim đã chọn đường đi xuống an toàn cho đến khi họ đặt được chân lên nền hang động và đứng nhìn xung quanh, chớp chớp mắt.
"Chúng ta phải ở đây cho đến nửa đêm sao?" Chân Sóc hỏi, cúi đầu liếm đám lông ẩm ướt ở ngực. Giọng cô lặp lại giữa mấy bức tường.
"Tôi nghĩ..." Vuốt Mâm Xôi bắt đầu, sau đó dừng lại, căng cứng cơ bắp.
Từ bóng tối phía sau hang động phát ra tiếng quờ quạng ồn ào. Có mùi mạnh xộc vào mũi anh. Một cái bóng đang di chuyển, không hoàn toàn đen, nhưng có những mảng màu trắng. Nặng nề tiếng vào trong ánh sáng mờ ảo với một hình dáng quen thuộc khủng khiếp: một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất với mọi mèo trong rừng.
Một con lửng!
Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1:  Nửa Đêm