Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Warriors: The New Prophecy #1: Midnight
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6972 / 142
Cập nhật: 2015-11-21 07:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
uốt Mâm Xôi hạ thấp mình trong bụi cây và nhìn mặt trăng tròn bị che khuất trên bầu trời xanh xám. Trở lại điểm Bốn Cây, các bộ tộc sẽ gặp nhau trong cuộc Tụ Họp của họ. Suy nghĩ thanh toán lẫn nhau bám quanh các mèo, tin đồn và những câu chuyện, làm anh cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Thêm những ngày dài vô tận họ phải cố gắng đi qua khu vực của Hai Chân, cùng những đường Sấm Rền, xuyên qua những bụi cây dương xỉ, vượt những bức tường. Ít ra là chúng đã để lại những thứ tồi tệ nhất ở phía sau; bây giờ hai bên đường Sấm Rền đầy cỏ, và khu vườn bao quanh hang ổ của Hai Chân. Họ đã tìm thấy nơi trú ẩn cho đêm nay ở dưới bụi cây và có chỗ để đi săn. Nhưng những lo lắng rõ nét làm Vuốt Mâm Xôi không thể ngủ.
Anh vẫn không biết họ có đi đúng hướng không. Purdy dẫn họ đi đầy tự tin, nhưng chỉ toàn luẩn quẩn quanh mấy hang ổ của Hai Chân mà không có dấu hiệu của mặt trời, và Vuốt Mâm Xôi cảm thấy dường như nơi mặt trời lặn đang ở càng lúc càng xa hơn.
"Tôi nghĩ chúng ta đang càng lúc càng xa nơi đó hơn." Chân Chim khinh bỉ lặp lại suy nghĩ của anh trước khi cậu ta ngủ.
Lo lắng lớn nhất của anh lúc này là vết thương trên vai Da Hung. Mặc dù chị gái anh vẫn đạo mạo khi thừa nhận mình đã bớt đau, nhưng khi dừng chân lúc đêm chị anh chỉ có thể đi bộ. Vết chuột cống cắn đã ngừng chảy máu, nhưng vai chị sưng lên và thịt ở nơi bộ lông bị rách có màu đỏ và toác ra. Vuốt Mâm Xôi không phải là một mèo lang y cũng đủ biết vết thương đã bị nhiễm trùng. Khi chân Sóc và Đuôi Phi Điểu liếm vết thương, Da Hung rơi vào cảm giác khó chịu, ngủ không sâu, nhưng mỗi mèo đều biết rằng sẽ mất nhiều thời gian để trị vết thương của cô.
Vuốt Mâm Xôi nhảy lên khi có tiếng xào xạc trong bụi cây, nhẹ nhõm khi Lông Bão xuất hiện và hạ thấp mình bên cạnh anh.
"Tôi sẽ canh gác một lúc nếu cậu muốn," chiến binh màu xám meo.
"Cảm ơn." Vuốt Mâm Xôi cong lưng và duỗi căng móng vuốt ra trên mặt đất. "Mặc dù tôi không chắc mình có thể ngủ."
"Cố đi," Lông Bão khuyên anh. "Cậu sẽ cần sức vào ngày mai."
"Tôi biết." Với cái liếc nhìn về phía mặt trăng, anh thêm, "Tôi ước chúng ta có thể an toàn trở về điểm Bốn Cây."
Bất ngờ Lông Bão nheo mắt nhìn anh thông cảm. "Chúng ta sẽ về sớm thôi. Đừng lo. Bộ tộc Sao đang ở đây cùng với chúng ta như khi chúng ta ở cuộc Tụ Họp vào thời gian đình chiến."
Vuốt Mâm Xôi thở dài. Theo cách nào đó, bối rối khi họ ở trong khu vực của Hai Chân, thật khó để tưởng tượng ra những chiến binh của bộ tộc Sao đang ở xung quanh họ. Với cái nhìn cuối cùng vào mặt trăng, anh vòng đuôi quanh mình và nhắm mắt, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Tiếng chó sủa đánh thức anh. Anh đứng dậy, run rẩy, chỉ nhẹ nhõm khi nhận ra mối đe dọa ở rất xa, không có mùi chó ở gần đây. Ánh sáng màu xám chiếu xuyên qua bụi cây, và tán lá bị khuấy động trong một làn gió lạnh và ẩm, như thể mưa sắp đến.
Những bạn đồng hành vẫn đang ngủ xung quanh Vuốt Mâm Xôi, tất cả ngoại trừ Lông Bão, mèo không có trong tầm nhìn của anh. Vuốt Mâm Xôi xốc lại tinh thần, chuẩn bị đánh thức mọi mèo dậy và di chuyển tiếp, khi chân Chim ngẩng đầu lên và cào cào chân, giũ mấy cái lá ra khỏi lông.
"Nghe này, Vuốt Mâm Xôi," cậu meo, giọng có chút tích cực hơn bình thường. "Chúng ta phải ra khỏi đây hôm nay. Mọi thứ sẽ ổn hơn nếu chúng ta có thể tìm ra một khu rừng, hoặc một trang trại. Chúng ta cần dừng lại để trị vết thương cho Da Hung, và chúng ta không thể làm điều đó ở giữa khu vực của Hai Chân được."
Vuốt Mâm Xôi hy vọng anh dấu được sự ngạc nhiên của mình về tính hợp lí trong suy nghĩ của cậu mèo trẻ, đặc biệt là sự quan tâm của cậu ấy với Da Hung. "Cậu đúng," anh đồng ý. "Nhưng tôi không chắc. Chúng ta không có lựa chọn nào ngoại trừ việc tin rằng Purdy sẽ đưa được chúng ta ra khỏi đây."
"Thật đáng tiếc, chúng ta sẽ không bao giờ để ông ta đi cùng nữa," chân Chim gầm gừ. Cậu ta băng đến chỗ Purdy ngủ, nơi bộ lông lộn xộn màu khoang đang ngáy và co giật. Chân Chim khó chịu thúc vào mạn sườn của ông mèo bằng một chân. "Thức dậy!"
"Hả? Cái gì?" Purdy chớp chớp mắt và ngáp dài cho đến khi ông ngồi dậy. "Làm gì vội vậy?"
"Chúng tôi cần phải di chuyển." Chân Chim lặp lại điệu bộ cũ rich. "Hay ông quên rồi?"
Để mặc Purdy với những suy nghĩ, quá mệt mỏi và lo lắng khi cứ phải giải quyết những cãi vã, Vuốt Mâm Xôi đi đánh thức những mèo khác. Anh tới chỗ Da Hung sau cùng, cúi xuống để đánh hơi vết thương của chị và kiểm tra nó cẩn thận.
"Nó không đỡ hơn," Đuôi Phi Điểu thì thầm qua vai anh. "Tôi không chắc là có ấy có thể đi xa như vậy vào hôm nay đâu."
Khi thức giấc, Da Hung mở mắt. "Vuốt Mâm Xôi? Đã đến lúc đi rồi à?" Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng Vuốt Mâm Xôi có thể thấy chân của chị hầu như không cử động được.
"Nằm yên một chút đi," Đuôi Phi Điểu nói với chị. "Để tôi liếm cho chị."
Chị hạ thấp mình xuống và đưa lưỡi thoải mái liếm nhịp nhàng qua vết thương đang sưng lên. Da Hung gác đầu trở trên đôi chân trước. Khi Vuốt Mâm Xôi nhìn, Lông Bão xuất hiện trở lại với một con chuột trong quai hàm, anh thả nó xuống trước mõm Da Hung.
"Của cô đấy," anh meo. "Mồi tươi."
Da Hung chớp mắt nhìn anh. "Ồ, Lông Bão... cảm ơn. Nhưng tôi nên tự bắt cho mình."
Bụng Vuốt Mâm Xôi rộn rạo xót xa. Không mèo nào có thể đi săn khi đang bị thương.
Lông Bão chỉ chạm mũi vào tai cô. "Cô hãy ăn nó đi," anh thì thầm. "Cô cần phải giữ sức khỏe. Tôi có thể bắt con khác sau."
Với cái gật đầu biết ơn, Da Hung bắt đầu ăn. Bỏ qua những tranh cãi đang diễn ra giữa Purdy và chân Chim, Vuốt Mâm Xôi đi xem chân Sóc đang làm gì.
Lính nhỏ màu cam đang ngồi trong ổ lá mà cô làm vào tối qua. Cô thì thầm điều gì đó qua hơi thở, và cô quét lưỡi quanh miệng như thể vừa nếm phải thứ gì thúi hoắc.
"Có vấn đề gì vậy?" Vuốt Mâm Xôi hỏi. Cố gắng để đùa, anh thêm. "Em ăn phải lông mình à?"
Lần này chân Sóc không phản ứng gì cả. "Không," cô trả lời, vẫn tiếp tục liếm. "Chỉ là có vị gì đó rất lạ. Tôi đang nghĩ xem nó là cái gì."
"Không phải muối chứ?" Vuốt Mâm Xôi hỏi. Anh không bao giờ nghĩ là mình sẽ bỏ qua cơ hội châm chọc chân Sóc, nhưng thái độ nghiêm túc này làm anh lo lắng.
"Không... cái gì đó khác. Hãy để tôi nghĩ về nó đi, có lẽ tôi sẽ nhớ ra một chút. Có gì đó nói với tôi rằng nó rất quan trọng."
Họ lại tiếp tục đi, với Purdy dẫn đầu. Giấc ngủ đêm qua dường như đã giúp Da Hung, và cô khập khiễng một cách dũng cảm, giữ nguyên tốc độc với Purdy. Vuốt Mâm Xôi để mắt để chị gái, sẵn sàng nghỉ chân ngay lập tức nếu anh thấy chị mình cần nghỉ ngơi.
Ông mèo già vẫn dẫn chúng đi xuyên qua mấy khu vườn của Hai Chân và băng qua một đường Sấm Rền hẹp đến một hàng rào gỗ với một bức tường khác cao vút. Hai hay ba con quái vật trờ tới mép đường Sấm Rền, đôi mắt khổng lồ của chúng liếc quanh. Anh nhìn chúng nghi ngờ khi anh và những bạn đồng hành khác dừng lại, sẵn sàng bỏ trốn nếu chúng trờ tới cướp mạng sống của họ.
Đường Sấm Rền uốn cong, Purdy cuộn tròn trong góc và Vuốt Mâm Xôi nhìn Đuôi Phi Điểu đang sững sờ không tin vào mắt mình.
"Không!" phun phì phì giận dữ. "Đủ rồi! Chúng ta không thể đi như thế này, ông là cục lông khùng!"
Thay vì trả lời, một con chó đã bắt đầu sủa ở bên kia bức tường. Vuốt Mâm Xôi nhìn xung quanh cảnh giác, nhưng anh không thấy con chó nào cả. Lo lắng với tầm nhìn bị che khuất, và khi annh tới chỗ Đuôi Phi Điểu anh thấy cô đang khó chịu như thế nào. Trước mặt chúng, cách đó một vài con cáo là đường Sấm Rền bị chắn ngang bằng một bức tường cao, được dựng lên bởi những hòn đá đỏ ngu si đần độn bao quanh chúng suốt mấy ngày nay. Chúng không thể đi xa hơn trên con đường này. Mỗi cơ bắp trên mình Vuốt Mâm Xôi căng thẳng khi hồi tưởng lại từng bước chân đã đi qua.
Purdy dừng lại nhìn, trông như bị tổn thương. "Không ai muốn thế này cả."
"Cậu không có ý kiến gì khi chúng ta ở đây, đúng không?" Đuôi Phi Điểu hỏi. Cô nằm bẹp xuống mặt đất cứng; Vuốt Mâm Xôi không chắc có phải cô đang cố gắng để giấu mình, hay đang chuẩn bị để tấn công bị khách vô dụng. Và nếu cô làm vậy, anh phải ngăn lại như thế nào? "Chúng tôi có mèo bị thương. Chúng tôi không thể cứ theo ông đi lang thang cả ngày đến... đến những nơi đê tiện như thế này được!"
"Bình tĩnh đi." Chân Chim đến bên cạnh Đuôi Phi Điểu, đưa lưỡi qua tai cô. "Chỉ cần bỏ qua cái trò lừa đảo cũ rich này. Chúng ta hãy tự lên kế hoạch ra khỏi đây đi."
Đuôi Phi Điểu nhe răng ra với cậu. "Chúng ta có thể đi như thế nào đây? Chúng ta còn không biết mình đang ở đâu."
Ngay bên cạnh bức tường, con chó vẫn đang nổi điên, sủa một loạt chói tai. Vuốt Mâm Xôi căng thẳng, sẵn sàng để chạy nếu tìm được lối ra thoát khỏi khu vườn. Bên cạnh anh, Lông Bão đang nhảy ngay góc tường, kiểm tra tốc độc của mình khi anh nhận ra chó sẽ không gây nguy hiểm ngay lúc này, và đến chỗ em gái mình. Một lát sau chân Sóc tới cùng với Da Hung.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" lính nhỏ bộ tộc Sấm hỏi. "Purdy đâu?"
Vuốt Mâm Xôi nhận ra ông mèo già đã biến mất. Anh không chắc là mình đang cảm thấy nhẹ nhõm hay tức giận.
"Tự do hoàn toàn," chân Chim gào.
Ngôn từ gần như biến mất khỏi miệng cậu ta khi Purdy xuất hiện trở lại, thông qua khoảng không trên bức tường mà Vuốt Mâm Xôi không chú ý tới cho tới bây giờ.
"Được chưa?" ông mèo già meo. "Cậu có đi hay không?"
Ông lùi lại; Vuốt Mâm Xôi bước tới chỗ hàng rào bị hỏng và nhìn ra ngoài. Anh đã sẵng sàng để nhìn thấy nhiều hơn nữa những hang ổ Hai Chân, và há hốc miệng kinh ngạc. Băng qua dải cỏ hẹp - tới con dốc với rải rác những bụi cây kim tước, xa hơn - cây! Cây ở nơi xa nhất mà Vuốt Mâm Xôi có thể thấy, không có một hang ổ Hai Chân nào trong tầm mắt.
"Cái gì vậy?" chân Sóc gọi sốt ruột từ phía sau anh.
"Một khu rừng!" giọng Vuốt Mâm Xôi the thé như một đứa trẻ. "Cuối cùng cũng có một khu rừng thật sự. Đến đó đi, tất cả mọi mèo."
Anh bước đến bên cạnh Purdy. Ông mèo già nhìn anh với ánh mắt hiểu biết.
"Bây giờ thì hài lòng chưa?" ông rù rừ. "Cậu muốn ra ngoài; tôi đã đưa cậu ra ngoài."
"Ơ... vâng. Cảm ơn, Purdy, thật tuyệt vời."
"Không phải 'cục lông khùng' nữa chứ, hả?" Purdy hỏi, nhìn đầy hàm ý với chân Chim khi lính nhỏ bộ tộc Gió trườn qua khoảng trống.
Vuốt Mâm Xôi và chân Chim liếc nhìn nhau. Vuốt Mâm Xôi nghi ngờ Purdy cũng ngạc nhiên khi vô tình tìm thấy lối ra khỏi khu vực Hai Chân, nhưng tất nhiên là ông mèo già không bao giờ thừa nhận điều đó. Dù sao, bây giờ đó cũng không còn là vấn đề. Khu vực của Hai Chân đã ở phía sau họ, và họ đã lại có thể nhìn thấy mặt trời lặn.
Họ băng qua đường mòn và leo lên dốc. Vuốt Mâm Xôi thích thú khi cảm nhận hương cỏ non tươi mới ở dưới chân, và mùi khu rừng phảng phất trong gió về phía anh. Khi họ đứng dưới tán cây, nó giống như được trở về nhà.
"Chỗ này thật tuyệt!" Lông Bão meo, liếc nhìn những bụi dương xỉ với những vạt cỏ dài xanh mát. "Tôi bỏ phiếu để chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi trong ngày và đêm nay. Da Hung có thể ngủ ngon, và chúng ta có thể đi săn."
Vuốt Mâm Xôi dấy lên chút phản đổi; ép mình phải thật nhanh chóng đến nơi mặt trời lặn để tiết kiệm thời gian, nhưng anh biết họ sẽ hoàn thành mọi thứ tốt hơn nếu họ được nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe.
Những mèo khác rì rào tán đồng, ngoại trừ Da Hung. "Mọi người đừng dừng lại chỉ vì tôi."
"Không chỉ vì chị, óc chuột ạ." Chân Sóc đẩy mũi trìu mến vào lông mèo của bộ tộc Bóng Tối. "Tất cả chúng ra đều cần phải nghỉ ngơi và ăn uống."
Thật chậm bầy mèo di chuyển cùng nhau vào sâu trong rừng, cảnh báo nguy hiểm cũng như dò tìm một địa điểm tốt để nghỉ ngơi. Vuốt Mâm Xôi dừng lại từng bước một để nếm không khí, nhưng anh không thể ngửi thấy mùi cáo, lửng, hay mùi mèo khác - không có gì có vẻ như sẽ mang nguy hiểm đến cho họ. Nhưng không khí đầy mùi con mồi; miệng anh bắt đầu ứa nước khi tưởng tượng ra hàm răng mình sẽ được ngập trong một con chuột béo múp míp, hoặc tốt hơn, là một con thỏ.
Trước kia, họ đã phải đến những nơi mà mặt đất bị thu hẹp đến mức chỉ có nước trên bụi cây táo gai dày đặc.
"Không thể tốt hơn được nữa," chân Chim meo. "Có cả nước và nơi trú ẩn, và nếu có động vật ăn thịt chúng sẽ không dễ dàng tìm thấy chúng ta."
Da Hung, mèo đang bước từng bước khập khiễng nặng nề, nửa như trượt, nửa như cố lao xuống con dốc để chui vào ổ rêu giữa hai gốc gây. Ánh mắt cô tối sấm với cơn đau và kiệt sức. Đuôi Phi Điểu ngồi bên cạnh và bắt đầu liếm vết thương cho cô. Purdy ngồi phịch xuống phía bên kia cô mèo và ngay lập tức cuộn mình lại ngủ.
"Phải rồi, chị nên ở lại đây," chân Chim meo, "và nghỉ ngơi, để chúng tôi đi săn."
Vuốt Mâm Xôi mở miệng định bảo anh ta săn đủ cho mọi mèo, nhưng nhận ra là nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngoài ra, thật chẳng có gì hay ho nếu quyết định đi săn một mình. Thay vào đó, anh tới chỗ chân Sóc. "Em có muốn đi săn cùng tôi không?" anh hỏi.
Chân Sóc chỉ gật đầu, như thể nửa muốn nửa không. Cô đi theo Vuốt Mâm Xôi tới dòng suối, và họ gần như không rời mắt khỏi cái trại tạm bợ của mình, khi Vuốt Mâm Xôi phát hiện ra một con chuột đang ở giữa đám cỏ gần mép nước. Chỉ với một sự chuyển động nhẹ nhàng anh hạ thấp mình trong tư thế săn mồi và vồ lấy, giết chết con mồi của mình chỉ với một đòn nhanh gọn. Quay trở lại nhìn chân Sóc, anh thấy cô đang đứng với cái đầu ngẩng cao và quai hàm há to để uống lấy mùi của khu rừng.
"Chân Sóc, em ổn chứ?"
Lính nhỏ nhổm dậy. "Cái gì? Ồ, vâng, ổn, cảm ơn. Có cái gì làm tôi cảm thấy không ổn..." Giọng cô nhỏ dần và liếm môi trở lại.
Đoán được anh không thể tìm hiểu thêm cảm giác của cô, Vuốt Mâm Xôi cào đất để giấu mồi tươi an toàn cho đến khi anh trở về để lấy chúng, và tiến xa hơn vào khu rừng.
Ở trong đó đầy mồi, và thật khó khăn để tìm ra một con vật ăn thịt. Đây là một trong những lần đi săn dễ nhất mà anh biết.
Chân Sóc giúp đỡ, nhưng đầu óc trống rỗng làm cô không giúp được gì. Thường thì cô là một thợ săn khéo léo, nhưng hôm nay cô như một con chim đã bị nhốt lâu ngày, và dễ dàng đánh mất một con sóc đang gặm hạt chỉ cách đó cỡ một con cáo.
Đến khi Vuốt Mâm Xôi nhẹ nhàng tiến tới một con thỏ, cô khóc. "Chính là nó! Ở đó kìa!"
Ngay lập tức con thỏ bắn mình vào bụi cỏ, và một nhịp tim đập sau Vuốt Mâm Xôi có thể thấy cái đuôi màu trắng nhấp nhô lên xuống khi nó chạy trốn.
"Này!" anh càm ràm phẫn nộ. "Em đang làm cái quái gì vậy hả?"
Chân Sóc không nghe. Cô lao xuống mép nước, nơi có một bụi cây cao với đám lá màu xanh thẫm đang mọc. Khi Vuốt Mâm Xôi nhìn chăm chú, hoang mang, cô bắt đầu cào mạnh vào gốc một thân cây.
"Chân Sóc, em làm gì vậy?" anh hỏi.
Lính nhỏ ngưng lại đủ lâu để nhìn anh với ánh mắt màu xanh lá chứa đầy niềm vui chiến thắng. "Cây ngưu vàng!" Cô thở hổn hển, tiếp tục tấn công gốc cây. "Nó cần cho vết chuột cống cắn của Da Hung. Giúp tôi đào nó lên đi."
"Sao em biết?" Vuốt Mâm Xôi tiếp tục hỏi khi anh bắt đầu đào.
"Anh biết mùi vị mà tôi đã nói đúng không? Tôi đã cố gắng suy nghĩ cả buổi sáng nay. Chân Lá chắc hẳn đã đề cập đến nó khi nói tạm biệt với chúng ta."
Vuốt Mâm Xôi dừng lại và nhìn cô. Chân Lá chắc chắn đã nói với chúng về một vài loài thảo dược mà cô ấy nghĩ là họ cần, nhưng anh không nhớ gốc cây ngưu bàng là một trong số thảo dược được nhắc đến. Anh nhún vai và tiếp tục đào. Không có cách nào khác để chân Sóc có thể tìm thấy nó.
Một lúc họ đào cả ba hay bốn gốc cây. Chân Sóc thả chúng vào nước để rửa trôi đất và giữ chặt chúng trong hàm răng mang về trại. Vuốt Mâm Xôi bước chậm hơn phía sau cô, thu gom số mồi mà anh có thể mang được.
Khi về tới nơi nghỉ ngơi của họ, anh tìm thấy chân Sóc đã nhai được một ít gốc cây và nhẹ nhàng ấn nó vào vết thương trên vai Da Hung. Chiến binh bộ tộc Bóng Tối vẫn nằm im, ngó nhìn, nhưng khi thứ nước từ gốc cây thấm vào vết thương, trông cô thoải mái và nhẹ nhàng thở dài.
"Tốt hơn rồi," cô meo. "Nó bị tê đi. Tôi không cảm thấy đau nữa."
"May quá," Vuốt Mâm Xôi meo.
"Tôi nghĩ em phải là một mèo lang y ngầm," Da Hung meo với chân Sóc, đang thoải mái nằm bên cạnh cô trong ổ rêu. "Có lẽ em đã mang theo chút tố chất của em gái." Chớp mắt mơ màng, cô đi vào giấc ngủ.
Chân Sóc nhìn Da Hung với đôi mắt lấp lánh, và Vuốt Mâm Xôi cảm thấy lông mình dựng đứng hết cả lên. Có thật là chân Lá đã đề cập đến cây ngưu vàng lúc còn ở trong rừng, hay có gì đó bí ẩn giữa cô và em gái?
Anh trở lại khu rừng để nhặt số mồi còn lại. Ngay khi trở về, Lông Bão và chân Chim cũng đã bắt được rất nhiều. Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày, họ có thể ăn nhiều như họ muốn. Purdy thức giấc và nuốt đống mồi tươi nhiệt tình, như thể ông tìm được mùi vị ngon hơn bất kể loại thức ăn mà một mèo kiểng như ông từng ăn.
Họ đã ngủ ngon. Khi thức dậy, Vuốt Mâm Xôi nhìn thấy những đám mây đã biến mất và mặt trời đang treo lơ lửng trên ngọn cây, tưới lên khu rừng thứ ánh sáng màu đỏ. Ngồi dậy, anh vươn mình cao hết cỡ để có thể nhìn phía bên kia dòng suối và tìm kiếm một khoảng trống giữa những thân cây mà có thể cho anh nhìn thấy nơi mặt trời lặn.
"Đây là một phần đường mà chúng ta phải đi." Lông Bão lồm cồm bò lên dốc để đến bên cạnh anh, giọng anh bình tĩnh và quyết đoán như thể anh ấy đã chia sẻ tầm nhìn cùng anh. "Đó sẽ là nơi chúng ta tìm thấy những gì nửa đêm nói."
Bàn chân Vuốt Mâm Xôi ngứa ngáy muốn chạy ngay đến chỗ mặt trời, như thể anh biết chắc rằng Sao Xanh đang đợi anh ở đó để nói với anh chính xác anh có thể cứu khu rừng như thế nào. Nhưng anh biết sẽ hợp lí hơn khi bám sát kế hoạch ban đầu của họ và nên dành cả đêm nay để nghỉ ngơi trong rừng. Ghi nhớ cẩn thận phương hướng mà họ cần phải đi, anh trở về chỗ bạn bè mình bên cạnh dòng suối.
Da Hung đang xé nát một con thỏ. Cô dừng lại gật đầu chào khi Vuốt Mâm Xôi xuất hiện. "Chị đói," cô thừa nhận. "Và vai của chị đã đỡ hơn nhiều rồi. Em nói em đắp cái gì vào vết thương đấy, chân Sóc?"
"Gốc cây ngưu vàng." Vuốt Mâm Xôi thấy chân Sóc không muốn giải thích việc cô biết gốc cây ngưu vàng trị được vết nhiễm trùng do chuột cống cắn như thế nào. Có lẽ cô cũng đang tự hỏi mình điều đó.
Cô bắt đầu nhai một gốc cây khác, và khi Da Hung ăn xong, cô tiếp tục đặt nó vào vết thương. Vuốt Mâm Xôi để ý thấy vết thương của chị đã bớt sưng, và màu đỏ cũng đang nhạt dần. Anh thở nhẹ cảm ơn bộ tộc Sao - và chân Lá - cho sự phục hồi của chị anh.
Khi họ lên đường vào sáng tiếp theo, sau một bữa ăn no nê khác, Da Hung có vẻ như đã ổn định. Cô hầu như không bước đi khập khiễng nữa và đôi mắt bừng sáng trở lại
Trước khi mặt trời lên cao, họ đã đến được rìa khu rừng. Phía trước họ mở ra một vùng quê đến nơi xa nhất mà họ có thể thấy. Nhẹ nhàng băng lên con dốc. Gió thổi từng đợt làm gợn sóng bãi cỏ xanh chen lẫn với cây xa trục thảo và cây bách li hương dại. Thật dễ dàng để di chuyển và bầu không khí có mùi tươi mới.
"Giống như ở nhà!" chân Chim thì thầm, rõ ràng đang nhớ lại dải đất mênh mông của bộ tộc Gió.
Không giống như lính nhỏ bộ tộc Gió, Vuốt Mâm Xôi không muốn bỏ lại rừng cây ở phía sau. Trú ẩn dưới tán cây thật thoải mái. Nhưng thức ăn và nghỉ ngơi đã mang cho chúng sức mạnh mới, anh hy vọng đây là lần cuối cùng họ phải thực hiện chuyến đi như thế này.
Thật ngạc nhiên, Purdy nói tạm biệt chúng trước khi rời khỏi rừng cây. "Tôi không thoải mái khi ở dưới bầu trời rộng lớn như vậy," ông thú nhận, vang vọng trong suy nghĩ của Vuốt Mâm Xôi. "Tôi đoán có quá nhiều Kẻ đi giơ chân đuổi theo tôi. Tôi thích một nơi mà mình có thể trú ẩn. Ngoài ra, cậu không cần tôi nữa. Bộ tộc Sao, với bất cứ điều gì mà họ nói, thì họ cũng sẽ không chờ đợi tôi lúc nữa đêm."
"Có thể không," Vuốt Mâm Xôi meo. "Dù sao, cũng cảm ơn về tất cả. Chúng tôi sẽ nhớ tới ông." Đáng nhiên là anh nhận ra mình có chút thiện cảm với ông mèo già đã làm cho mọi mèo tức giận. "Nếu ông có đi qua khu rừng của chúng tôi, hãy ghé thăm bộ tộc Sấm."
Khi anh nói xong, ông ấy không giúp anh nghe lại những gì chân Chim thì thầm vào tai Da Hung, "Em trai của chị sẽ nhớ ông ấy, nhưng tôi thì không!"
Vuốt Mâm Xôi bành môi ra cảnh báo mèo bộ tộc Gió, nhưng Purdy không để ý đến mấy từ phàn nàn của lính nhỏ. "Tôi sẽ đợi cậu ở đây trong hai hay ba ngày nữa," ông hứa. "Phòng khi cậu cần giúp đỡ để tìm đường quay về."
Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn chân Chim đúng lúc cậu ta mở to mắt nhìn Đuôi Phi Điểu, mèo chỉ nhún vai.
"Luôn tin rằng cậu sẽ quay trở lại," Purdy thêm khi ông biến mất cùng cái đuôi dài. "Cậu sẽ không gặp tôi ở nơi mặt trời lặn đâu. Nên đừng nói gì nếu có ai đó chết đuối."
"Đúng vậy," chân Sóc thì thầm vào tai Vuốt Mâm Xôi. "Đó là cách để chúng tôi nuôi hy vọng!"
Nhưng tới cuối ngày, hy vọng của Vuốt Mâm Xôi nhạt dần. Sức nóng của mặt trời lấy hết năng lượng của cậu, và miệng khô khốc như nền cát ở hõm huấn luyện. Bạn đồng hành của anh cũng không khá hơn, ì ạch bước theo người dẫn đầu với cái đuôi rũ xuống. Da Hung khập khiễng trở lại, Vuốt Mâm Xôi có thể thấy vết thương đã sưng trở lại, và tự hỏi cô có thể tiếp tục đi trong bao lâu. Không có gốc cây ngưu bàng ở đây.
Trải dài trước mặt họ, mặt trời đang chìm trong một ngọn lửa đỏ rực, lưỡi của ngọn lửa quét đến nửa bầu trời phía bên kia.
"Cuối cùng chúng ta cũng đã đi đúng hướng," Đuôi Phi Điểu thì thầm.
"Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn còn phải đi bao xa nữa?" Vuốt Mâm Xôi cố gắng không để lộ ra sự bất an, nhưng lo lắng lại tiếp tục ngập tràn trong suy nghĩ của anh. "Nơi mặt trời lặn có thể ở cách đây mấy ngày đường nữa."
"Tôi đã nói đây là ý tưởng óc chuột," chân Chim bình luận, mặc dù cậu cũng đã kiệt sức vì sự năng nổ.
"Được rồi, bao lâu nữa thì chúng ta mới thực hiện được điều đó?" Lông Bão hỏi. Khi tất cả các mèo quay lại nhìn, anh nói tiếp: "Nếu chúng ta không tìm thấy nơi đó, sớm hay muộn chúng ta cũng phải quyết định... chúng ta nên bỏ cuộc hay tiếp tục cố gắng?"
Vuốt Mâm Xôi biết là anh ấy đúng. Đôi lúc họ phải thừa nhận thất bạn. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì với bộ tộc của họ, khi họ đã từ bỏ ý nguyện của bộ tộc Sao để về nhà mà không thực hiện xong chuyến hành trình?
Sau đó chân Sóc, mèo đang hướng mặt vào cơn gió thổi tới để nếm mùi mà gió mang theo, chạy bắn về phía trước và đối mặt với các mèo khác, mắt cô mở to phấn khích.
"Vuốt Mâm Xôi!" cô gào. "Tôi có thể nếm được vị muối!"
Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1:  Nửa Đêm