One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: T Nguyen
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4031 / 75
Cập nhật: 2017-05-02 19:26:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
14 - Mơ Mang Đến Gì
ace trằn trọc trên chiếc giường hẹp của Thành phố Câm Lặng. Anh không biết các Tu Huynh ngủ ở đâu, và họ dường như cũng chẳng định tiết lộ. Có lẽ nơi duy nhất dành cho anh là một cái xà lim bên dưới Thành phố, thường được dùng để giam giữ tù nhân. Họ để cửa mở để anh không có cảm giác bị nhốt, nhưng cái chốn này không thể cho anh chút gì gọi là thoải mái cả.
Không khí ngột ngạt khó chịu; anh cởi áo và chỉ mặc độc cái quần bò rồi nằm trên giường, nhưng vẫn thấy nóng. Những bức tường xám xịt. Có ai đó đã khắc chữ JG lên phần tường đá ngay đầu giường, thế là anh vẩn vơ nghĩ ngợi xem đó viết tắt cho từ gì. Trong xà lim chẳng có gì ngoài chiếc giường, tấm gương vỡ cho anh thấy chính mình qua những mảnh rạn nứt cùng một cái bồn rửa mặt. Đấy là chưa kể tới những ký ức khó chịu đang ùa về.
Các Tu Huynh đã ra vào đầu óc anh cả đêm, tới khi anh cảm thấy như một tấm vải rách tơi bời mới thôi. Vì họ quá bí mật về mọi chuyện nên anh không biết liệu họ đã tiến triển thêm chút nào chưa. Họ có vẻ không hài lòng, nhưng xét cho cùng, họ có bao giờ hài lòng với gì đâu chứ.
Anh biết bài kiểm tra thực sự là giấc ngủ. Anh sẽ mơ thấy gì? Đề ngủ: ngẫu nhiên mơ. Anh trằn trọc, vùi mặt vào cánh tay. Anh không nghĩ có thể chịu được thêm một giấc mơ mình làm Clary bị thương nữa. Anh nghĩ có thể anh thực sự mất trí, và điều đó làm anh sợ. Đối với anh, cái chết chưa từng làm anh hãi hùng, nhưng anh cảm thấy viễn cảnh mình bị điên quá kinh khủng. Nhưng đi ngủ là cách duy nhất để biết. Anh nhắm mắt và mong muốn ngủ.
Anh ngủ, và anh mơ.
Anh trở lại thung lũng - thung lũng ở Idris nơi anh đã sống mái cùng Sebastian và suýt chết. Tiết trời đang độ thu chứ không phải giữa hè như lần cuối anh ở đó. Lá cây mang sắc vàng, nâu đỏ, vàng cam và đỏ sậm. Anh đứng ở bên bờ con sông nhỏ - thật ra là một dòng suối - cắt đôi thung lũng. Từ đằng xa có người nào đó đang tiến tới với anh, một người anh chưa nhìn ra, nhưng sải bước người đó rất có chủ đích và hướng thẳng tới nơi này.
Anh rất chắc người kia là Sebastian cho tới khi người đó tới gần. Người này không thể là Sebastian được. Sebastian cao, cao hơn Jace, nhưng người này rất thấp bé - gương mặt ẩn trong bóng tối, nhưng thấp hơn anh tới một hai cái đầu - và mảnh mai, với đôi vai gầy của trẻ con, cổ tay xương xương thò ra khỏi tay áo cũn cỡn.
Max.
Nhìn thấy cậu em nhỏ khiến Jace cảm thấy như bị ăn đấm, và anh quỵ xuống nền cỏ xanh. Anh không thấy đau. Mọi thứ trong giấc mơ luôn thế. Max luôn như vậy. Một cậu bé gầy nhỏ sắp vào độ dậy thì và chưa bước khỏi tuổi niên thiếu. Giờ nhóc đó sẽ không bao giờ lớn hơn được nữa.
“Max,” Jace nói. “Max, anh rất xin lỗi.”
“Jace,” Max vẫn đứng đó. Một cơn gió nhẹ thổi tới hất bay bay những lọn tóc nâu khỏi gương mặt cậu nhóc. Đôi mắt, dưới cặp kính, rất già dặn. “Em không tới vì bản thân em,” cậu bé nói. “Em không tới đây để ám anh hay làm anh thấy có lỗi.”
Tất nhiên rồi, một giọng nói vang lên trong đầu Jace. Max luôn yêu mến mày, kính trọng mày, nghĩ mày thật tuyệt vời.
“Giấc mơ của anh,” Max nói. “Chúng là những thông điệp.”
“Những giấc mơ đó là ảnh hưởng của quỷ, Max à. Các Tu Huynh Câm nói”
“Họ nhầm!” Max vội nói. “Giờ nhóm đó chỉ còn vài người và sức mạnh của họ đã yếu đi nhiều. Những giấc mơ đó muốn nói với anh vài điều. Anh luôn hiểu nhầm chúng. Chúng không bảo anh làm tổn thương chị Clary. Chúng nhắc anh là ai.”
Jace chầm chậm lắc đầu. “Anh không hiểu.”
“Các thiên thần gửi em tới nói chuyện với anh vì em biết anh,” Max nói bằng cái giọng lanh lảnh của một đứa trẻ. “Em biết anh sẽ đối xử thế nào với những người anh yêu mến và anh sẽ không bao giờ cố ý làm tổn thương họ. Nhưng anh chưa xóa sạch ảnh hưởng của Valentine lên anh. Giọng nói của ông ta vẫn thì thầm bên tai anh, anh có thể nghĩ mình không nghe thấy, nhưng có đó. Nhưng giấc mơ đang nói với anh rằng chỉ khi anh giết đi phần đó nơi anh, anh mới có thể ở cùng chị Clary.”
“Vậy anh sẽ giết nó,” Jace nói. “Anh sẽ làm mọi điều cần thiết. Em hãy nói cho anh biết đi.”
Max mỉm cười rạng rỡ và giơ ra cái gì đó. Đó là con dao chuôi bạc - của nhà Herodale, con dao nằm trong hộp. Jace nhận ra ngay tức thì. “Cầm đi,” Max nói. “Và đâm anh. Cái phần trong anh đang ở tại giấc mơ này cùng em sẽ chết. Sau đó anh sẽ thanh thản.”
Jace cầm con dao.
Max mỉm cười. “Tốt. Rất nhiều người ở thế giới bên kia lo lắng cho anh. Bố anh cũng ở đây.”
“Không phải Valentine –”
“Bố đẻ của anh ấy. Chú ấy bảo em nhắn anh hãy dùng nó. Nó sẽ cắt đi mọi thứ thối rữa trong tâm hồn anh.”
Max cười như thiên thần khi Jace quay dao về mình, mũi hướng vào trong. Rồi vào giây phút cuối, Jace lưỡng lự. Điều này quá giống với điều Valentine đã làm với anh - đâm xuyên tim anh. Anh cầm dao và cắt một đường dài trên cẳng tay phải, từ cổ tay tới khuỷu tay. Không đau. Thế là anh cầm dao sang tay phải và làm điều tương tự với tay kia. Máu ứa ra từ những vết rạch dài trên tay anh, đỏ hơn máu thật, máu mang màu của hồng ngọc. Nó ứa trên da và rơi tí tách xuống cỏ.
Cậu nghe tiếng Max thở khe khẽ. Cậu bé cúi xuống và chạm những ngón tay bên bàn tay phải vào máu. Khi cậu nhóc giơ tay lên, chúng mang sắc đỏ lấp lánh. Cậu bé bước một bước, rồi thêm bước nữa. Gần thế này, Jace đã nhìn rõ gương mặt Max - Jace không nhớ mắt cậu nhóc màu đen. Max đặt tay lên ngực Jace, ngay trên tim cậu, và với máu, cậu bé vẽ một biểu tượng lên đó, một chữ rune. Jace chưa từng thấy cái biểu tượng này bao giờ. Nó có những góc vuông và góc cạnh kỳ lạ khác đè lên nhau.
Xong xuôi, Max hạ tay xuống và lùi lại, đầu nghiêng sang bên như một nghệ sĩ ngắm nghía tác phẩm mới ra đời. Một cảm giác đau thấu gan xuyên qua Jace. Anh có cảm giác phần da ngực đang cháy bỏng. Max đứng quan sát, mỉm cười, vung vẩy bàn tay dính máu. “Có đau không, Jace Lightwood?” cậu bé nói, và giọng không còn là của Max nữa, mà là một thứ khác, cao, quen thuộc và khô khốc.
“Max -” Jace thì thào.
“Vì mày từng chịu đau, vậy mày nên chịu đau,” Max, giờ gương mặt bắt đầu mờ đi và thay đổi. “Vì mày đã gây ra nỗi buồn, mày phải chịu đựng buồn thương. Giờ mày là của tao, Jace Lightwood. Mày là của tao.”
Đau thấu trời. Jace đổ về trước, tay cào lên ngực, và chìm vào bóng tối.
Simon ngồi trên ghế, mặt vùi trong tay. Đầu óc cậu vẫn đang ong ong. “Đây là lỗi của tôi,” cậu nói. “Có lẽ chính tôi đã giết chết cô bé trong lúc hút máu. Cô bé chết vì tôi.”
Jordan ngồi trên ghế tựa đối diện. Anh mặc quần bò và áo phông xanh lá bên ngoài chiếc áo len dài tay có vài lỗ thủng nơi cổ tay áo; anh đang nhét ngón trỏ qua đó, và lo lắng cho chất liệu. “Thôi nào,” anh ta nói. “Cậu không thể biết chuyện sẽ ra như thế. Cô bé vẫn ổn khi tôi đưa cô bé vào taxi. Hẳn những kẻ đó đã tóm được cô bé rồi giết.”
Simon chóng mặt. “Nhưng tôi đã cắn cô bé đó. Cô bé sẽ không sống lại, đúng không? Cô bé sẽ không trở thành ma cà rồng chứ?”
“Không. Thôi nào. Cậu hiểu chuyện như tôi mà. Cậu phải cho cô bé chút máu thì cô bé mới thành ma cà rồng được. Nếu cô bé uống máu cậu và rồi chết, ờ, chúng ta sẽ phải ra nghĩa địa canh. Nhưng không hề. Ý tôi là, chắc cậu phải nhớ chuyện này ra sao chứ.”
Simon nếm thấy vị máu chua chua trong họng. “Chúng nghĩ cô bé là bạn gái tôi,” cậu nói. “Chúng cảnh báo sẽ giết cô bé nếu tôi không xuất hiện, và khi tôi không đến, chúng đã cắt cổ cô bé. Cô bé hẳn đã đợi cả ngày, mong chờ tôi đến. Mong tôi xuất hiện...”' Dạ dày cậu đảo lộn tùng phèo, và cậu cúi gập người, thở dốc, cố không nôn ọe.
“Ờ,” Jordan nói, “nhưng vấn đề là, chúng là ai?” Anh ta chăm chú nhìn Simon. “Tôi nghĩ có lẽ giờ là lúc cậu gọi cho Học Viện rồi. Tôi không thích cánh Thợ Săn Bóng Tối, nhưng tôi luôn được nghe rằng những chiến công của họ thật đáng kinh ngạc. Có lẽ họ sẽ tìm được gì đó về địa chỉ trên thư.”
Simon lưỡng lự.
“Thôi nào,” Jordan nói. “Cậu đã làm đủ những điều kinh khủng cho họ rồi. Hãy để họ làm gì cho cậu chứ.”
Với một cái nhún vai, Simon đi lấy di động. Trở lại phòng khách, cậu gọi cho Jace. Isabelle cầm máy ở chuông thứ hai. “Lại là cậu à?”
“Xin lỗi,” Simon ngượng ngùng trả lời. Rõ ràng cuộc tâm tình nho nhỏ của họ lúc ở Thánh Địa không làm giảm bớt thái độ của cô như cậu hy vọng. “Mình đang tìm Jace, nhưng không có thì nói chuyện với cậu cũng được –”
“Vẫn biết ăn nói như mọi khi,” Isabelle nói. “Mình tưởng Jace đang ở cùng cậu.”
“Không.” Simon hơi khó chịu. “Ai bảo cậu thế?”
“Clary.” Isabelle nói. “Có lẽ họ trốn đi làm gì cùng nhau rồi.” Cô có vẻ không lo lắng, cũng đúng thôi; người cuối cùng nói dối nếu như Jace gặp rắc rối là Clary. “À mà Jace để quên điện thoại trong phòng. Nếu cậu gặp Jace, nhớ nhắc anh ấy phải có mặt tại bữa tiệc Ironworks tối nay nhé. Nếu anh ấy không tới, Clary giết anh ấy đấy.”
Simon suýt thì quên rằng cậu phải có mặt vào bữa tiệc tối nay.
“Ờ,” cậu nói. “Nghe mình này, Isabelle. Mình gặp rắc rối rồi.”
“Vui quá. Mình thích rắc rối.”
“Mình không biết cậu có thích cái này không,” cậu nghi ngờ, và nói vắn tắt cho cô nghe về tinh hình hiện tại. Cô hơi thở dốc khi nghe tới đoạn Simon cắn Maureen, và cậu thấy cổ họng nghẹn lại.
“Simon,” cô thì thào.
“Mình biết, mình biết,” cậu mệt mỏi nói. “Cậu nghĩ mình không thấy tội lỗi sao? Mình hơn cả hối hận ấy chứ.”
“Nếu cậu giết cô bé, cậu đã phá Luật. Cậu là kẻ ngoài vòng pháp luật. Mình sẽ phải giết cậu.”
“Nhưng mình không hề giết cô bé đó,” cậu nói, giọng hơi run. “Không phải mình. Jordan thề là cô bé còn sống lúc được anh ấy đưa lên taxi. Còn bài báo nói cô bé bị cứa cổ. Mình không làm chuyện đó. Có ai đã làm hòng tóm được mình. Nhưng mình không rõ vì sao nữa.”
“Chúng ta chưa kết thúc chuyện này ở đây đâu.” Giọng cô nghiêm nghị. “Nhưng trước tiên, cậu đi lấy lá thư chúng để lại xem nào. Đọc cho mình nghe.”
Simon làm như được bảo, và được thưởng bằng một hơi hít sâu của Isabelle.
“Mình nghĩ địa chỉ đó quen quen,” cô nói. “Đó là nơi Clary bảo mình tới gặp vào hôm qua. Đó là một nhà thờ, ở khu uptown. Đại bản doanh của một giáo phái thờ phụng quỷ dữ.”
“Một giáo phái thờ quỷ thì muốn gì ở mình chứ?” Simon nói và nhận được cái nhìn tò mò từ Jordan, nãy giờ chỉ nghe được nửa cuộc hội thoại.
“Mình không biết. Cậu là Ma cà rồng Ưa sáng. Cậu mạnh chết đi được. Cậu là mục tiêu của lũ thần kinh và pháp thuật hắc ám. Chuyện sẽ như thế đấy.” Simon cảm thấy có vẻ Isabelle hơi thông cảm với cậu. “Nghe này, cậu sẽ tới tiệc Ironworks, đúng không? Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó rồi tính tiếp. Mình sẽ bảo với mẹ mình về chuyện xảy ra với cậu. Họ đang tiến hành điều tra Nhà Thờ Talto, vì thế họ sẽ thêm chuyện này vào chồng thông tin thôi.”
“Chắc vậy,” Simon nói. Điều cuối cùng cậu thấy thích sẽ là tới một bữa tiệc.
“Và đưa Jordan đi cùng,” Isabelle nói. “Cậu có thể dùng anh ta làm vệ sĩ.”
“Không được. Maia sẽ tới đó.”
“Mình sẽ nói chuyện với bạn ấy,” Isabelle nói. Cô tự tin hơn cái anh chàng Simon trong tình huống tương tự. “Gặp cậu ở đó.”
Cô cúp máy. Simon quay sang Jordan, lúc này đang nằm trên đệm, gối đầu lên một chiếc gối đã sờn. “Anh nghe đến đâu rồi?”
“Đủ để biết chúng ta sẽ đi dự tiệc,” Jordan nói. “Tôi có nghe về Ironworks. Tôi không thuộc đàn của chú Garroway, vì thế tôi không được mời.”
“Tôi đoán giờ cậu là bồ của tôi rồi.” Simon nhét điện thoại vào túi.
“Tôi đủ nam tính để chấp nhận điều này,” Jordan nói. “Nhưng chúng ta phải kiếm đồ đẹp cho cậu diện thôi,” anh ta gọi với theo khi Simon trở lại phòng. “Tôi muốn cậu trông xinh xinh tý.”
Nhiều năm trước, vào thời Long Island City còn là trung tâm công nghiệp chứ không phải là một khu vực thức thời với những phòng trưng bày nghệ thuật và các quán cà phê, Ironworks là một xưởng dệt. Giờ nó là một khu nhà cỡ lớn xây bằng gạch với không gian bên trong được trang hoàng tuyệt đẹp. Sàn nhà ghép từ nhiều lớp thép mạ màu; những thanh thép mảnh cong cong trên cao được những sợi dây đèn nhỏ xíu màu trắng. Cầu thang xoắn ốc bằng sắt uốn dẫn lên những hành lang hẹp được trang trí bằng những chậu cây treo. Một trần nhà bằng kính catilen nhìn ra bầu trời đêm. Bên ngoai còn có một bao lơn hướng ra East River nhìn xuống xuống cầu Phố Năm mươi chín sừng sững bên trên dòng nước, trải dài từ Queens tới Manhattan như một ngọn giáo băng đá rắc kim tuyến.
Những người sói dưới quyền chú Luke đã làm hết sức để làm nơi này tuyệt nhất có thể. Những chiếc lọ thiếc lớn được sắp đặt rất nghệ thuật cắm những bông hoa trắng ngà cuống dài và những chiếc bàn phủ vải lanh trắng muốt xếp thành vòng tròn bao quanh một cái bục. Trên đó một nhóm bốn nghệ sĩ người sói đang chơi nhạc cổ điển. Clary chỉ ước gì Simon ở đây; cô khá chắc cậu sẽ thấy Tứ Tấu Người Sói là một cái tên tuyệt cú mèo cho ban nhạc của mình.
Clary đi lang thang từ bàn này sang bàn khác, sắp xếp các thứ không cần sắp xếp, vân vê những bông hoa và vuốt thẳng những đồ bằng bạc không hề bị cong. Giờ mới có vài người khách tới, và cô chẳng quen ai trong số họ. Mẹ và chú Luke đang đứng gần cửa, mỉm cười đón khách, chú Luke có vẻ không thoải mái lắm với bộ complê, còn mẹ Jocelyn trông thật lộng lẫy với chiếc váy xanh lam đặt may. Sau những sự kiện trong mấy ngày qua, Clary rất mừng khi thấy mẹ vui vẻ, dù cô vẫn tự hỏi liệu bao nhiêu phần trong vẻ hân hoan trên nét mặt là thật và bao nhiêu là giả. Miệng mẹ hơi mím chặt khiến Clary lo lắng - mẹ có thật sự hạnh phúc hay chỉ cười để nén nỗi đau?
Không phải Clary không biết mẹ cảm thấy ra sao. Bất cứ lúc nào, dù làm gì, cô vẫn nghĩ đến Jace. Các Tu Huynh Câm đang làm gì anh chứ? Anh có ổn không? Họ có thể chữa lành cho anh, ngăn chặn sự ảnh hưởng của lũ quỷ đến anh chứ? Cô đã trằn trọc suốt đêm qua trước khi nhìn vào bóng tối của phòng ngủ và lo lắng tới khi cảm thấy thật sự mệt rã rời.
Vào lúc này cô chỉ ước giá như anh ở đây. Chiếc váy cô mặc tối nay là do cô tự chọn - một chiếc váy màu vàng nhạt và vừa vặn với cơ thể hơn những trang phục thường ngày – với hy vọng Jace sẽ thích; giờ anh sẽ không thấy cô trong chiếc váy này. Cô biết đó chỉ là lo lắng vặt vãnh; cô sẵn sàng tròng một cái thùng vào người và đi vòng vòng trong suốt phần còn lại của cuộc đời nếu như điều đó có thể làm Jace khỏe lên. Hơn nữa, anh luôn nói cô xinh đẹp, và anh chưa từng phàn nàn về chuyện gần như lúc nào cô cũng làm bạn với quần bò và giày vải, nhưng cô nghĩ anh sẽ thích chiếc váy này.
Đứng trước gương tối nay, cô thấy mình cũng được đấy chứ. Mẹ luôn bảo Clary là một đóa hoa nở muộn, và khi cô nhìn vào mình trong gương, cô đã tự hỏi liệu điều tương tự có xảy tới với mẹ không. Cô không còn phẳng lì trước sau như một nữa - từ năm ngoái cỡ áo ngực của cô đã tăng lên - và nếu đứng nghiêng, cô nghĩ cô có thể thấy - đúng, rõ ràng có hông. Cô có những đường cong. Hơi hơi thôi, nhưng bạn phải bắt đầu từ đâu đó chứ.
Cô hạn chế dùng đồ trang sức - rất hạn chế.
Cô đưa tay chạm vào chiếc nhẫn Morgenstern đeo trên dây chuyền. Sáng nay, sau bao nhiêu ngày cất nó sang bên, cô lại đeo nó. Cô cảm thấy đó là tiếp thêm can đảm cho Jace, cho anh thấy cô nhất mực tin tưởng anh, kệ cho anh có biết hay không. Cô quyết định sẽ đeo nó cho tới lúc gặp lại anh.
“Clarissa Morgenstern?” một giọng khe khẽ vang lên bên vai cô.
Clary ngạc nhiên quay lại. Giọng đó không hề quen. Đứng ở đó là một cô gái cao ráo thanh mảnh tầm đôi mươi. Da chị ta trắng như sữa nổi rõ những đường gân mang màu xanh của nhựa cây, và mái tóc vàng cũng có những dải mang màu xanh tương tự. Đôi mắt chị màu xanh lam giống màu đá cẩm thạch, và chị mặc chiếc váy tiệp màu, quá mỏng khiến Clary lo chị ta sẽ chết cóng mất. Ký ức từ nơi nào sâu thẳm trong não bộ cô dần hiện ra.
“Kaelie,” Clary chậm rãi nói, nhận ra nàng tiên phục vụ trong quán Taki’s đã phục vụ cô và anh em nhà Lightwood hơn một lần. Chút kí ức gợi nhắc cô rằng Kaelie và Jace từng qua lại, nhưng chuyện đó quá nhỏ nhặt so với những việc khác nên cô chẳng bận tâm gì. “Tôi không nhận ra - chị quen chú Luke sao?”
“Đừng nhầm tôi là khách dự tiệc chứ,” Kaelie nói, bàn tay thon gầy chuyển động hờ hững trong không khí. “Nữ Hoàng phái tôi tìm em - chứ không phải dự tiệc.” Cô ta tò mò nhìn qua vai Clary, đôi mắt xanh toàn phần sáng lên. “Dù tôi không hề biết mẹ em sẽ kết hôn với một người sói đấy.”
Clary nhướn mày. “Và?”
Kaelie tò mò nhìn cô khắp lượt. “Nữ Hoàng bảo em khá cứng đầu cứng cổ, dù người nhỏ nhắn. Tại Triều Đình, em sẽ bị coi thường vì vóc người thấp bé thế này đấy.”
“Chúng ta không ở trong Triều Đình,” Clary nói. “Và chúng ta cũng chẳng có mặt tại Taki's, điều này có nghĩa là chị đến tìm tôi, chị có năm giây để cho tôi biết Nữ Hoàng Seelie muốn gì. Tôi không thích bà ta lắm, và tôi cũng không có hứng chơi cùng bà ta.”
Ngón tay mảnh khảnh với móng sơn xanh lá của Kaelie chỉ lên cổ Clary. “Nữ Hoàng muốn hỏi em,” chị ta nói, “Vì sao em đeo nhẫn nhà Morgenstern. Có phải để thừa nhận ông ta là bố em không?”
Bàn tay Clary lần lên cổ. “Đó là vì Jace - vì Jace đưa nó cho tôi,” cô buột miệng không kịp suy nghĩ và rồi thầm chửi rủa mình. Nói với Nữ Hoàng Seelie nhiều hơn mức cần thiết thật chẳng khôn ngoan chút nào.
“Nhưng anh ta không phải người nhà Morgenstern,” Kaelie nói, “mà là thành viên gia đình Herodale, và họ có nhẫn riêng. Mang hình con diệc chứ không ngôi sao mai. Chẳng phải anh ấy giống một cánh chim bay liệng trên trời cao hơn một ngôi sao sa như Lucifer à?”
“Kaelie,” Clary nghiến răng. “Nữ Hoàng Seelie muốn gì?”
Tiên nữ cười. “Muốn gì à,” chị ta nói, “tôi đến để đưa em cái này.” Chị ta giơ thứ nắm trong tay, một mặt dây chuyền hình quả chuông bạc nhỏ xíu. Khi Kaelie đưa tay ra, chiếc chuông khẽ rung nhẹ và nghe êm tai như tiếng mưa.
Clary lùi lại. “Tôi không muốn những món quà từ Nữ Hoàng của chị,” cô nói, “vì chúng mang theo dối trá và mong đợi hão huyền. Tôi không muốn nợ Nữ Hoàng điều gì.”
“Đây không phải một món quà,” Kaelie bực bội đáp. “Nó là phương tiện triệu hồi. Nữ Hoàng tha thứ cho sự cứng đầu lúc trước của em. Người mong sẽ sớm tới lúc em cần Người giúp. Người vui lòng giúp, nếu em cầu xin Người. Chỉ cần rung cái chuông này, một nô bộc của Triều Đình sẽ tới đưa em đi gặp Người.”
Clary lắc đầu. “Không.”
Kaelie nhún vai. “Nhưng nhận nó, em cũng đâu thiệt hại gì.”
Như trong mơ, Clary thấy mình đưa tay, những ngón tay nắm lấy cái chuông.
“Em sẽ làm mọi điều để cứu anh ấy,” Kaelie nói, giọng thanh thanh và ngọt ngào như tiếng chuông, “dù em phải trả giá thế nào, dù có phải chịu ơn của Địa Ngục hay Thiên Đường đi chăng nữa, đúng không?”
Những giọng nói trong quá khứ ong ong trong tai Clary. Cô có bao giờ tự hỏi mẹ cô còn giấu cô những gì, và vì mục đích gì mẹ cô lại kể những điều đó? Cô có thực sự nghĩ mình biết tất cả những bí mật trong quá khứ của cô không?
Quý Bà Dorothea nói Jace đã yêu nhầm người.
Anh ấy không phải vô phương cứu chữa. Chỉ là khó thôi.
Tiếng chuông kêu lanh canh khi Clary cầm lấy, nắm trong lòng bàn tay. Kaelie mỉm cười, đôi mắt xanh lam sáng lên như những hạt đậu bằng thủy tinh. “Một sự lựa chọn thông minh.”
Clary lưỡng lự. Nhưng trước khi cô kịp ném trả cái chuông cho nàng tiên kia, cô nghe có ai gọi tên mình và quay lại thấy mẹ đang đi qua đám đông, tiến về phía cô. Cô vội vàng quay lại, nhưng không ngạc nhiên khi Kaelie đã đi mất, khuất trong đám đông hệt như sương tan dưới ánh mặt trời ban sớm.
“Clary,” Jocelyn gọi và đưa tay ra, “mẹ đang tìm con, và rồi chú Luke chỉ cho mẹ thấy con đang đứng một mình ở đây. Ổn cả chứ con?”
Đứng một mình. Clary tự hỏi Kaelie đã dùng loại phép ẩn thân nào; mẹ cô hẳn phải nhìn thấu hầu hết chứ. “Con ổn mà mẹ.”
“Simon đâu rồi? Mẹ tưởng thằng bé sẽ đến.”
Tất nhiên mẹ sẽ nghĩ tới Simon trước Jace rồi, Clary nghĩ. Kể cả khi Jace được mời, và với tư cách bạn trai Clary, lẽ ra anh phải có mặt từ sớm. “Mẹ,” cô nói rồi ngừng lại. “Mẹ có cho rằng rồi một lúc nào đó mẹ sẽ thích Jace không?”
Đôi mắt xanh lá của mẹ Jocelyn dịu lại. “Mẹ có nhận thấy cậu ta không ở đây, Clary. Mẹ chỉ không biết con có muốn tâm sự về chuyện đó không thôi.”
“Có chứ ạ,” Clary khẳng định. “Mẹ nghĩ anh ấy có điểm nào đó làm mẹ thích anh ấy không?”
“Có,” mẹ Jocelyn nói. “Thằng bé làm con hạnh phúc.” Mẹ chạm nhẹ lên gương mặt Clary, và Clary nắm chặt tay lại, cảm nhận chiếc chuông ấn nhẹ trong lòng bàn tay.
“Anh ấy có làm con hạnh phúc chứ mẹ,” Clary nói. “Nhưng anh ấy không thể kiểm soát mọi chuyện trên thế giới này được mẹ ạ. Có những chuyện khác xảy tới – ” Cô lúng túng tìm từ. Làm sao cô có thể vừa giải thích cho mẹ biết không phải Jace, mà là việc xảy tới với anh đang làm cô buồn vừa không để lộ chuyện chứ?
“Con yêu thằng bé đó rất nhiều,” mẹ Jocelyn nhẹ nhàng nói. “Điều đó làm mẹ sợ. Mẹ luôn muốn bảo vệ con.”
“Và xem nó dẫn tới đâu nào,” Clary dợm nói và rồi nhẹ giọng lại. Giờ không phải lúc trách cứ hay tranh cãi với mẹ. Không phải khi chú Luke đang nhìn họ từ cửa, gương mặt ánh lên niềm yêu thương và căng thẳng. “Giá mà mẹ hiểu anh ấy,” cô nói, có chút vô vọng. “Nhưng chắc mọi người đều nói như vậy về bạn trai mình.”
“Con nói đúng,” mẹ Jocelyn nói, khiến cô ngạc nhiên. “Mẹ không hiểu rõ về thằng bé. Mẹ gặp nó, và nó làm mẹ hơi nghĩ tới mẹ của nó. Mẹ không biết vì sao - nó không giống cô ấy, trừ việc cô ấy cũng đẹp, và ở cô ấy có một sự mỏng manh dễ vỡ kinh khủng giống Jace –”
“Mỏng manh dễ vỡ?” Clary kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ có ai đó ngoài cô nghĩ Jace dễ bị tổn thương.
“Ồ, đúng,” Jocelyn nói. “Mẹ muốn ghét cô ấy vì đã cướp Stephen khỏi Amatis, nhưng con không thể nào không muốn bảo vệ Céline đâu. Jace có một chút cái đó.” Mẹ có trầm tư. “Hoặc đó chỉ là những gì đẹp đẽ đều dễ bị thế giới này làm tan vỡ.” Mẹ hạ tay xuống. “Nhưng không sao đâu. Mẹ có những ký ức liên quan tới nó, nhưng chúng là của mẹ. Jace không đáng phải chịu đựng chúng. Nhưng mẹ sẽ nói với con một điều. Nếu thằng bé không còn yêu con như bây giờ - và tình cảm đó hiện hết lên nét mặt nó khi nó nhìn con đấy nhé - mẹ sẽ không tha thứ cho nó một giây nào. Vậy hãy nhớ lấy mỗi khi con giận mẹ.”
Mẹ không cho Clary phản đối rằng cô không giận mẹ bằng một nụ cười và vỗ nhẹ vào má cô rồi trở lại với chú Luke kèm một gợi ý cuối cùng là Clary đi giao lưu với những vị khách khác. Clary gật đầu và không nói gì, nhìn theo bước mẹ đi, và cảm thấy cái chuông nhói lên trong lòng bàn tay cô khi cô nắm lấy nó, như một que diêm đang cháy.
Xung quanh Ironworks hầu như toàn nhà kho và phòng trưng bày nghệ thuật, thường hoàn toàn vắng bóng người vào đêm tối, vì thế Jordan và Simon chẳng mất nhiều thời gian để tìm chỗ đậu xe. Simon nhảy xuống khỏi chiếc xe tải, thấy Jordan đã đứng trên vệ đường, dành cho cậu một ánh nhìn trách móc.
Simon chẳng mang theo mấy bộ quần áo bảnh bảnh nào khi rời nhà - cậu chẳng còn bộ đồ nào trông ngon trai hơn chiếc áo khoác da từng thuộc về bố cậu - vậy nên cậu đã cùng Jordan dành cả buổi chiều lượn lờ khu East Village để tìm đồ cũ. Cuối cùng họ cũng tìm thấy một bộ vét Zegna trong một cửa hàng gửi bán mang tên Love Saves The Day, hầu như chỉ bán mấy đôi bốt đế cao lấp lánh ánh kim và những chiếc khăn Pucci của thập niên sáu mươi. Simon ngờ đây chính là nơi Magnus mua hầu hết đống phục trang quần áo.
“Sao nào?” giờ cậu nói, tự ý thức kéo tay áo xuống. Nó hơi ngắn so với cậu, dù Jordan đã an ủi rằng nếu cậu không mở cúc tay áo thì sẽ chẳng ai để ý. “Trông tôi tệ thế nào nào?”
Jordan nhún vai. “Cậu sẽ không làm vỡ cái gương nào đâu,” anh ta nói. “Tôi chỉ tự hỏi liệu cậu muốn mang vũ khí theo không thôi. Cậu thích dùng gì? Dao găm nhé?” Anh ta he hé kéo áo vét ra và Simon thấy một vật dài bằng kim loại sáng lấp loáng bên trong.
“Thế nào anh và Jace quý nhau thế. Cả hai đều là những kho vũ khí biết đi điên khùng.” Simon lắc đầu mệt mỏi và quay đầu đi về lối vào Ironworks. Nó bên kia đường, một mái hiên rộng màu vàng tỏa bóng xuống một đoạn vỉa hè hình chữ nhật trải một tấm thảm đỏ sậm có họa tiết một con sói vàng trên đó. Simon không thể nào kìm nổi lòng hiếu kì.
Dựa người vào cây cột chống mái hiên là Isabelle. Cô đã buộc tóc cao và mặc chiếc váy dài màu đỏ xẻ một bên, khoe gần hết một bên chân. Những chiếc khuy móc màu vàng kéo dài khắp tay phải. Chúng giống những chiếc vòng, nhưng Simon biết chúng thật ra là chiếc roi điện của cô. Người cô đầy những Ấn Ký. Chúng vằn vện khắp hai tay, đùi, ôm quanh cổ, và trang trí khắp ngực cùng rất nhiều những Ấn Ký rõ rành rành ở chỗ khác mà cậu thấy được nhờ cổ áo trễ nải. Simon phải cố lắm mới không nhìn đắm đuối.
“Này Isabelle,” cậu gọi.
Bên cạnh cậu, Jordan cũng phải cố lắm mới không dán mắt vào. “Ờ,” anh ta nói. “Chào. Tôi là Jordan.”
“Chúng ta gặp nhau rồi,” Isabelle lạnh lùng nói, lờ tịt bàn tay đang giơ ra của anh ta. “Maia đã cố cào rách mặt anh. Mà làm thế cũng phải thôi.”
Jordan có vẻ lo lắng. “Maia có đây không? Em ấy ổn không?”
“Có,” Isabelle nói. “Nhưng giờ chuyện bạn ấy thấy thế nào đâu liên quan tới anh…”
“Tôi cảm thấy có trách nhiệm,” Jordan nói.
“Và cái cảm thấy của anh nằm ở đâu? Trong quần hả?”
Jordan có vẻ bực.
Isabelle vung vẩy bàn tay mảnh dẻ đầy những Ấn Ký. “Nghe này, dù anh đã làm gì thì đó cũng là quá khứ rồi. Tôi biết giờ anh là Vệ Binh Lupus, và tôi đã nói cho Maia biết đó là gì. Cô ấy chấp nhận rằng anh ở đây và sẽ lờ anh đi. Nhưng đây là tất cả những gì anh có. Đừng làm phiền Maia, đừng cố bắt chuyện, nhìn cũng cấm luôn, hoặc không tôi sẽ gấp anh lại thành phiên bản sói origami đấy.”
Simon khụt khịt mũi.
“Cấm cười.” Isabelle chỉ vào cậu. “Cô ấy cũng không muốn nói chuyện với cậu. Mặc dù hôm nay trông cô ấy cực kỳ xinh đẹp dễ thương - và nếu tôi thích con gái, tôi sẽ nhào vào cô ấy ngay - cả hai đều không được nói chuyện với Maia. Hiểu chưa?”
Họ gật đầu, nhìn xuống giày mình như những học sinh trung học vừa bị cấm túc.
Isabelle không dựa người vào cột nữa. “Tuyệt. Giờ chúng ta vào trong thôi.”
Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã