People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hôi đi, vì kế sách lâu dài, ta cứ phải bái vị sư này thì hơn, giả như may mắn, một ngày nào đó đứa con trai ta vô tình có được này tu thành chính quả, chúng ta có thể nối tiếp duyên mẫu tử tại thiên giới?
Môn quy của Thần Tiêu phái rất nghiêm ngặt, đệ tử cũng phân thành nhiều loại, thể hiện một cách rõ ràng phép tắc phân biệt sang hèn.
Trong đó, đệ tử không được ghi danh thì ở ngoài cùng. Cái gọi là đệ tử không được ghi danh chính là đệ tử không chính thức, những đệ tử này phần lớn là dân chúng sống gần đây hoặc là cô nhi không chốn nương thân được thu nhận vào. Những gì họ có thể học được chỉ là một chút võ công đơn giản, thường đảm nhận những công việc tạp dịch, số người mà cuối cùng có thể trở thành đệ tử chính thức vô cùng ít.
Những đệ tử bình thường được ở tại trung viện. Những người này là đệ tử chính thức của trưởng lão hoặc của vị sư thúc sư bá nào đó, được tu luyện đạo pháp thượng thừa, phụ trách toàn bộ công việc tuần tra trên núi. Hôm đó những người cầm kiếm nhất tề chỉ vào ta chính là những đệ tử ở trung viện.
Còn về nội viện, chỉ có thể nói vỏn vẹn hai chữ: Cấm địa.
Với thân phận là khách nhân, ta được ở trong một căn phòng khá tốt tại trung viện.
Vết thương trên cơ thể ta do bị ngã thì không nghiêm trọng lắm, cái nghiêm trọng là vết thương do hai đệ tử kia đánh. Từ khi Ôn Ngọc Tuyển ra khỏi cái vò đó liền hôn mê bảy, tám ngày, miễn cưỡng cũng coi như hồi phục được hình dáng con người. Khi đó vết thương của ta cũng sớm khỏi, nhưng ta vẫn nằm trên giường giả bệnh, mãi cho tới khi Ôn Ngọc Tuyển khỏe lên đến thăm thì ta mới chịu thôi.
Hắn cũng thật có nghĩa khí, nghe được chuyện ta muốn bái sư, tuy hắn không thể nhận lời nhưng liền đồng ý giúp đỡ.
“Vài ngày nữa là lễ tế Tam Thanh[11], lúc đó các huynh đệ trong môn phái đều đến đông đủ, ta sẽ thử hỏi ý kiến của các vị sư huynh”, hắn áy náy nói, “Nếu như là lúc bình thường, việc bái sư nhận đệ tử không nghiêm ngặt đến thế đâu, chỉ bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, nạn yêu tinh nổi lên khắp núi nên sư môn mới canh gác nghiêm ngặt như vậy, xin cô nương bỏ qua cho”.
[11] Tam Thanh: Ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, gồm: Ngọc Thanh là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh là Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh là Đạo Đức Thiên Tôn. (ND)
Hắn xem ta như ân nhân cứu mạng, cư xử cực kỳ khách sáo.
Từ khi khỏe lên một chút, hắn ngày nào cũng tới thăm ta, hỏi han chút việc thường ngày, từ miếng cơm cho đến đủ mọi thứ đông tây nam bắc, hỏi han ân cần, vô cùng tận tâm tận ý. Hắn còn tặng cho A Hàn một thanh tiểu kiếm, dạy A Hàn chút võ công. Có vài lần hoa mắt ta còn nhìn nhầm thành hắn đang nịnh bợ A Hàn, có điều nhóc con khó chịu kia hình như chẳng cảm kích tí nào.
Không biết tại sao mà nhóc trọc đầu tham ăn ta gặp lúc lên núi cũng suốt ngày quấn lấy A Hàn, mặt dày bám theo, chẳng những cho A Hàn kẹo mà còn cho cả đồ chơi, thế nhưng A Hàn chẳng thèm để ý tới nó.
Sau này ta mới biết khi ta đang hôn mê, vị Tứ sư huynh phóng đãng ấy có đến xem vết thương cho ta, vẻ mặt nhỏ mọn lạnh băng của hắn gây cho ta ấn tượng sâu sắc, cho nên ta cứ khi nghĩ đến chuyện mình đã uống thuốc do hắn kê đơn là mồ hôi lạnh cứ đua nhau túa ra. May mà qua mấy ngày vết thương cũng không để lại sẹo, cũng chẳng đột nhiên ngứa ngáy hay gì đó. Ngược lại, nhóc trọc đầu còn dùng vẻ mặt lo lắng hỏi ta, có phải ta đã đắc tội với Tứ sư huynh hay không mà mỗi lần hắn thấy người bạn nhỏ bảo bối A Hàn của nó liền tỏ vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến nó sợ đến nỗi lần nào cũng cũng phải đứng phía trước che cho A Hàn.
Nhóc trọc đầu này mỗi lần kể chuyện là còn lôi thôi dài dòng hơn cả sông Trường Giang.
Nhóc trọc đầu không thích Đại sư huynh, bởi hắn lúc nào cũng ghen tị với tiên thuật của Nhị sư huynh, hơn nữa tính tình lại kỳ quặc khó hiểu.
Nhóc trọc đầu không thích Tứ sư huynh, bởi Tứ sư huynh vừa phóng đãng vừa xấu miệng, lại còn hẹp hòi nhỏ mọn, ánh mắt không đoan chính, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, có lần còn dẫn một đám hồ ly tinh lên núi uống rượu mua vui khiến gà chó không yên, suýt nữa làm cả ngọn núi rung chuyển. Nhưng điều không thể tha thứ nhất chính là hắn cứ năm lần bảy lượt chế giễu cái đầu trọc và cặp lông mày trắng, thẳng tay sát muối lên trên vết thương của nó.
Nó còn tỏ vẻ khinh thường mà nói với ta, người Tứ sư huynh sùng bái nhất, thật ra chính là Nhị sư huynh. Cả ngọn núi này có ai không biết cách hắn ăn mặc, đeo kiếm đều là phỏng theo Nhị sư huynh, nhưng hắn đã không chịu thừa nhận, lại còn khiêu khích Nhị sư huynh khắp nơi.
Nhóc trọc đầu cũng không thích Ngũ sư huynh và Lục sư tỷ. Ngũ sư huynh tính cách yếu đuối nhu nhược, cho rằng Đại sư huynh tốt, Nhị sư huynh tốt, Tứ sư huynh tốt, Lục sư tỷ tốt, ngay cả đống phân chó hoang ở ngoài sơn môn cũng tốt luôn, chẳng có chút cá tính nào. Còn Lục sư tỷ thì lại là một bà chằn hung ác, đối với ai cũng dữ dằn, cả ngày cứ bám lấy Đại sư huynh và Nhị sư huynh, lại còn hay đá lông nheo với Tứ sư huynh và Ngũ sư huynh nữa chứ.
Kết luận cuối cùng chính là, đối với nhóc trọc đầu, ngoài Nhị sư huynh ra thì nó chẳng vừa mắt người nào cả.
Từ tận đáy lòng ta rất tán thưởng nhóc trọc đầu, không ngờ nó lại yêu cái nghề giúp Đế quân lau kiếm đến vậy, lại còn thay Đế quân đem tất cả những người xung quanh ra soi mói một lượt.
Ta hỏi: “Vậy còn Tam sư huynh thì sao?”.
Nhóc trọc đầu nghe xong sững sờ, trên mặt hiện rõ thần sắc không vui, nói: “Không phải Tam sư huynh, mà là Tam sư tỷ. Tam sư tỷ đã mất từ lâu rồi”. Nó chỉ về một hướng của cấm địa nơi nội viện: “Mộ kiếm của Tam sư tỷ được chôn ở đằng kia, lũ chim chóc trên núi toàn đi bậy trên đó, cho nên đệ ngày nào cũng ra đó bắt chim để nướng ăn”.
Xem ra tình cảm của nhóc trọc đầu với vị Tam sư tỷ đã chết này không tồi chút nào.
Chi Liên đế quân mãi vẫn chưa xuất hiện.
Tại sao Chi Liên đế quân lại đến nhân gian, còn trở thành “Nhị sư huynh” của những người này? Câu hỏi này tựa như bám rễ trong lòng ta, cho nên mỗi lần có cơ hội là ta lại vòng vo truy hỏi.
Nhóc trọc đầu ngây ngô nói: “Đệ tử khi hiểu chuyện thì đã ở cùng với Nhị sư huynh rồi. Bọn đệ đến bằng cách nào á? Ầm một cái, thế là đến thôi”.
Ồ, thật không thể nhìn ra nhóc trọc đầu tham ăn thế này mà lại không phải người phàm, chỉ tiếc là ta không có tiên thuật, không nhìn được bán thể của nhóc trọc đầu là gì.
Ôn Ngọc Tuyển lại lộ ra vẻ mặt ưu tư nói: “Từ nhỏ ta đã được sư phụ thu nhận trên núi, ta cứ nghĩ rằng sư tôn chỉ có mỗi một người đồ đệ là ta, không ngờ có một ngày sư tôn đột nhiên nói với ta, vài đồ đệ mà người đã thu nhận ở bên ngoài đang chuẩn bị trở về… Ngày các sư huynh sư tỷ trở lại, phía chân trời nổi tường vân[12], hai con phượng hoàng lửa dẫn theo hàng trăm loại chim chao lượn phía trên nhọn núi đúng chín ngày. Lúc đó ta đã có cảm giác các vị sư huynh sư tỷ không phải là người phàm, về sau quả thật nghe nói, Đại sư huynh và Nhị sư huynh đã thông được thiên nhãn.
[12] Tường Vân: Đám mây mang lại sự tốt lành. (ND)
Càng hỏi càng kinh ngạc, xem ra vị “Đại sư huynh” mà ta chưa từng được gặp ấy cũng là thần tiên, nhưng cho dù ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được vị thần tiên nào trên trời đã hạ phàm.
Rốt cuộc là chuyện gì mà ghê gớm như vậy, ngày cả Chi Liên đế quân cũng không giải quyết được, lại phải huy động cả một đội ngũ thần tiên?
Ôn Ngọc Tuyển nói rằng trước đó Nhị sư huynh của hắn được mời đến Côn Luân để bắt yêu, lần này có thể trở về kịp lúc cũng là trùng hợp mà thôi. Hiện giờ vì lễ tế Tam Thanh mà y bận tối tăm mặt mũi, nếu ta muốn giáp mặt cảm tạ ơn ra tay cứu giúp của Nhị sư huynh ngày đó thì phải chờ qua vài hôm nữa.
“Có điều”, hắn mỉm cười nói, “Tính cách của Nhị sư huynh trước giờ đều lạnh như băng, đến lúc đó chỉ mong cô nương không bị kinh sợ”.
Ôi chao, ta cũng biết Đế quân tính tình lạnh nhạt khó gần, cũng từng phải chịu tổn thương nặng nề vì y. Nhưng chưa gặp người này còn được, chứ đã biết người mình mong đợi bao năm đang ở một nơi gần đó thì trong lòng ta cứ như có một đàn kiến đang bò vậy.
Ta kiềm chế thật lâu, cuối cùng không thể kiềm chế nổi nữa, một đêm nọ ta lén lén lút lút mò đến nội viện – nơi ở của Đế quân.
Không cần phải nói, khi ta vừa đi đến chân tường thì đã bị những đệ tử tuần tra chặn lại. Đám đệ tử này cũng thật thực tế, lúc đầu ta nằm ỳ trên giường giả bệnh thì toàn chỉ trỏ, khinh thường ta được bao ăn bao uống, sau khi ta ở trước mặt chúng đệ tử tìm vị trưởng lão cai quản công việc nội vụ rồi dâng lên lão một xấp ngân phiếu, góp phần to lớn trong việc cải thiện cuộc sống của các đệ tử trên núi, thì nhóm đệ tử này lập tức giống như thiếu nữ chuyển buồn thành vui, thái độ đối với ta và A Hàn đã thay đổi rõ rệt.
Nguồn ebooks:.luv-ebook
Ta nản lòng quay trở về, khi quay người lại ta liền tinh mắt phát hiện ra, ở đằng xa, Đế quân một thân áo trắng và một nữ tử trong y phục màu đỏ chói mắt đang đứng bên khóm hoa trong vườn, thân mật ngắm hoa dưới ánh trăng.
6.
Tuy Ôn Ngọc Tuyển có nói vài ngày nữa là lễ tế Tam Thanh, nhưng thực ra vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới tới.
Chiều nào nhóc trọc đầu cũng đến tìm A Hàn, nhưng A Hàn lại không thèm để ý tới nó. Chỉ qua hai lần, nhóc trọc đầu đã nắm được nguyên tắc, mỗi lần đến nó không nói là tìm A Hàn chơi nữa, chỉ kéo lấy người suốt ngày ăn không ngồi rồi là ta, nói là đi dạo chỗ này chỗ kia, đương nhiên A Hàn lạnh lùng chắc chắn sẽ cùng đi.
Vừa sáng ra, Ôn Ngọc Tuyển đã đến nhắc ta, ngày hôm nay tại Thiên đài sẽ xử lý Đàm yêu, tên yêu quái bị Nhị sư huynh bắt được. Quả thật, chúng ta mới ăn xong bữa trưa, còn chưa kịp tiêu cơm, nhóc trọc đầu đã như chú khỉ con vui vẻ kéo ta đi xem.
Một đám đông đệ tử đã tụ tập xung quanh Thiên đài, người nào người nấy vẻ mặt nghiêm trang. Bản tiên cô biết điều, không dám giống như nhóc trọc đầu len lỏi như con giun về phía trước, chỉ kéo lấy tay nhi tử ẩn giữa đám đệ tử.
Giữa bãi bày lư hương, trên bàn đặt một cái vò đen sì, bên trên vò còn dán một lá bùa màu vàng, vài đệ tử cầm kiếm đang đứng canh giữ ngay bên, trong đó có ba người nổi bật nhất, một là Ôn Ngọc Tuyển, một là Tứ sư huynh từng có mâu thuẫn với ta ở nơi sườn núi, người còn lại là một nữ tử mũi hếch, trên người đang mặc bộ y phục màu đỏ cực kỳ quen mắt.
Thái độ của mọi người với nàng ấy đều có chút tôn sùng kính trọng, ta dùng ánh mắt soi mói đánh giá từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cuối cùng không thể không thừa nhận nữ tử này quả đúng là xinh đẹp như hoa.
Ôn Ngọc Tuyển nhìn cái vò đó, vẻ mặt cũng nghiêm túc giống như những đệ tử khác. Còn nữ tử kia cùng với Tứ sư huynh phóng đãng thì một người đứng khoanh tay, một người lau kiếm, bộ dạng hoàn toàn dửng dưng.
Ta nhìn trái nhìn phải, không thấy Chi Liên đế quân đâu cả.
Nhóc trọc đầu chen tới, thờ ơ chỉ vào nữ tử áo đỏ, nói: “Kia chính là Lục sư tỷ”.
Tứ sư huynh tên Đan Thần, còn Lục sư tỷ là Tư Đàn.
Lục sư tỷ quay đầu lại, nở nụ cười khanh khách vô cùng đáng yêu rồi nói: “Nghe nói cái vò yêu này hại Ngũ sư huynh gặp nguy hiểm đến mức chút nữa thì mất mạng, bây giờ để sư muội trút giận thay cho huynh được không?”.
Ngữ khí vừa phong tình vừa khinh miệt.
Ôn Ngọc Tuyển lúc đầu ngượng đỏ mặt, sau đó hổ thẹn tới mức mặt trắng bệch cả ra.
Nhóc trọc đầu lắc đầu: “Thật đáng thương! Lục sư tỷ lúc nào cũng thích bỡn cợt Ngũ sư huynh như vậy”.
Ta hỏi: “Có phải Ôn sư huynh thích Lục sư muội của hắn không?”.
Nhóc trọc đầu gật lia lịa.
Ta lại hỏi: “Vậy còn… Nhị sư huynh?”.
Nhóc trọc đầu bĩu môi: “Hừ, Nhị sư huynh không thích cái loại nữ nhân vừa kiêu căng vừa lẳng lơ như vậy đâu”.
Ta thở dài, nghĩ đi nghĩ lại cái cảnh hai người họ chàng chàng thiếp thiếp ngắm hoa dưới ánh trăng.
Xem xong trận xử thì cũng vừa đến giờ ngủ trưa, nhưng hôm nay ta có làm thế nào cũng chẳng ngủ được, ta dậy lấy cái gương đồng nhét ở đáy rương ra, đánh giá gương mặt mình từ trái sang phải, rồi ngồi thở ngắn than dài.
Thình lình sát vách truyền đến tiếng lạch cạch.
Ta còn đang phiền não xem có nên đi tìm Ôn Ngọc Tuyển xin vài viên đan dược dưỡng nhan về nghiền ra thoa lên một chút, cứu vớt lại vẻ sương gió trên mặt mình hay không thì nhóc trọc đầu lấm la lấm lét lách vào phòng: “Nhanh lên, Lục sư tỷ đang đánh nhau với người ta đây này”.
Tuyệt lắm, ta chưa bao giờ bỏ qua những trò hay như vậy cả. Từ xa ta đã trông thấy bộ y phục màu đỏ chói mắt của Lục sư tỷ Tư Đàn, nàng ta đang ôm kiếm đứng chặn ngang đường, hiển nhiên là không muốn nhường đường cho hai nữ tử - một mặc y phục xanh, một mặc y phục trắng, trên tay đang cầm hộp quà và giỏ hoa.
Nhìn từ xa cũng có thể thấy được dung mạo hai cô nương này cực kỳ xinh đẹp, chỉ có điều bây giờ một người đang tức đến dựng đứng đôi mày liễu, một người lúng túng đến mặt đỏ tía tai. Nhưng bất kể là người đang nổi giận hay ngượng ngùng, đương nhiên chẳng ai có thể đanh đá bằng Lục sư tỷ Tư Đàn.
Tư Đàn nói: “Nếu các ngươi muốn đến tặng lễ vật tạ ơn, vậy đã đưa lễ vật đến rồi thì mau cút nhanh cho ta”.
Cô nương áo xanh có đôi mày lá liễu thở hổn hển nói: “Lễ vật chúng ta phải đưa tận tay Nhị sư huynh, tạ ơn thì chúng ta cũng phải tạ ơn ngay trước mặt huynh ấy, vài ngày nữa chính là sinh thần[13] của Nhị sư huynh rồi! Chúng ta phải chúc mừng huynh ấy xong rồi mới đi!”.
[13] Sinh thần: Sinh nhật. (ND)
Tư Đàn nhổ một bãi nước bọt ngay trước mặt họ, nói: “Phì! Cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ nhà ngươi! Nhị sư huynh của ta đã không thèm để ý tới ngươi rồi, ngươi lại còn mặt dày mày dạn mò lên núi, cái mặt xấu xí không ai ưa, cả ngày thèm muốn đàn ông đến phát điên rồi!”.
Cô nương áo xanh tức run lên bần bật, đùng đùng rút kiếm, còn bà chằn hung tợn Tư Đàn tất nhiên cũng rút kiếm ra luôn.
Ta đứng một bên xem đến vô cùng say mê thích thú.
Còn nhóc trọc đầu đứng bên thì lòng đầy cảm khái, luôn miệng nói Nhị sư huynh của nó đúng là “hồng nhan họa thủy”. Ba nữ nhân đã nhanh chóng từ dưới đất đánh lên trên trời, khiến ấy đệ tử không biết bay chạy đến khuyên ngăn chỉ biết sốt ruột giậm chân. Bản tiên cô vừa xem vừa tán chuyện, nhóc trọc đầu nói: “Hai tỷ tỷ này chính là sư tỷ của Côn Luân phái, có lẽ thời gian trước Nhị sư huynh đã đến núi Côn Luân để trợ giúp việc bắt yêu nên họ đến để tạ ơn”.
Ta kích động hỏi: “Vừa rồi họ có nói sắp đến sinh thần của Nhị sư huynh là sao?”.
Nhóc trọc đầu gãi đầu: “Thì là sắp đến sinh thần của Nhị sư huynh thôi”.
Hai cô nương của Côn Luân phái cuối cùng vẫn ở lại, còn ở ngay bên cạnh phòng ta nữa. Tư Đàn lại hùng hổ đến cùng người ta tranh cãi, chén cốc khay đĩa thì cứ bay ra ngoài loảng xoảng. Hai vị cô nương của Côn Luân phái cũng chẳng phải hạng vừa, cãi nhau với Tư Đàn xong, lại tiếp tục la hét ầm ĩ đòi gặp Nhị sư huynh, ồn ào đến mức cả ngọn núi đều không yên.
Buổi tối trong lúc ta và nhi tử đang dùng bữa thì “rầm” một tiếng, cánh cửa tan tành, bà chằn Tư Đàn bước vào, bộ dạng như muốn đến gây sự.
“Chính là ả ta muốn bái sư phải không?”, Tư Đàn giễu cợt nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn bái sư, ta thấy ngươi mau quay về tìm tên nam nhân nào rồi gả quách đi cho rồi”.
Cãi nhau cái gì chứ, chẳng phải là sở trường của ta.
Thế là ta nén giận nói: “Vâng vâng vâng, Hàn đệ, mau lại chào hỏi dì đây đi”.
Chỉ vì một chữ “dì” này mà Tư Đàn suýt nữa ném ta văng lên nóc nhà.
May mắn là vào thời khắc then chốt, Ôn Ngọc Tuyển cuối cùng cũng chạy nhanh tới, ngăn Tư Đàn lại.
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ