We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ảm giác vừa mừng vui quá đỗi vừa chua xót khôn cùng làm cơn sóng lòng trong ta nổi lên mãnh liệt, ta sững sờ ngẩn ra tại chỗ. Còn thượng tiên chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, tao nhã uống từng chút một cho đến khi cạn chén rượu.
Làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, trong không gian chỉ còn tiếng côn trùng rả rích.
Một lúc lâu sau, ta như người say, ngơ ngẩn bước qua đó, muốn hỏi thượng tiên có muốn uống thêm một chén nữa không, nhưng khi mở miệng thì lại thành: “Người thấy mùi vị như thế nào?”.
Thượng tiên ngẫm nghĩ một chút, giọng nói của y trong gió đêm quả thật vô cùng dễ nghe: “Rượu này do ngươi ủ sao?”.
“Vâng”
“À … Đắng lắm.”
Tới khi ta khôi phục lại vẻ bình thường, thượng tiên đã biến mất theo làn gió đêm.
Lời nói thành thật của thượng tiên khiến ta buồn bã rất lâu, cứ tưởng y sẽ chẳng bao giờ đến nữa, không ngờ vài ngày sau, y lại xuất hiện trong bóng tối, cũng vẫn lặng lẽ uống hết chén rượu rồi lại nhẹ nhàng rời đi không một tiếng động.
Buổi tối nọ, khi đang nằm ngủ khò khò trên nồi ủ rượu thì có một cảm giác thình lình đến làm ta bừng tỉnh, giật mình mở to mắt thì phát hiện dưới ánh sáng rực rỡ lay động lòng người từ cung Quảng Hàn chiếu xuống, một vị tiên nam anh tuấn đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, cơ thể y hơi hướng về phía trước, ánh mắt sáng rực như có ngàn vạn điều muốn nói.
Chính là vị thượng tiên hay đến uống rượu đó.
Lúc trước trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng nói ấy, nhìn thấy dáng người cao gầy ấy, ta thầm nghĩ đây nhất định là một nam tử rất anh tuấn. Có điều, ta không ngờ y lại đẹp đến thế, còn bỗng nhiên có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, ta nhất thời không thể khống chế được trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch không ngừng giống như một quả chuông lớn.
Mường tượng lại những hành động kỳ quái của thượng tiên, ta nhất thời như bị quỷ ám, lại cảm thấy thượng tiên hình như có ý với mình.
Chỉ cần nghĩ đến lúc đó là trong đầu ta lại xuất hiện thứ tà niệm như vậy, ta chỉ muốn đập đầu chết trước sơn động cho rồi.
Chính vì hôm nay nhìn thấy Chi Liên đế quân, rõ ràng là vị thượng tiên hay đến uống rượu mà ta đã quen hơn nửa năm đó, thế mà ta đã làm một việc vô cùng mất mặt. Đối diện với Chi Liên đế quân tựa như ánh trăng lạnh lùng đang ngồi trên tiên giá cao cao tại thượng, cuối cùng không biết dây thần kinh nào đã chệch đường mà ta lại muốn bước lên tranh cãi, lại còn tranh cãi những chuyện chẳng ra sao nữa chứ. Ta thật sự không hiểu lúc đó trong đầu mình đang nghĩ cái gì nữa, chỉ cảm thấy chuyện A Hàn bị bỏ rơi nhất định phải do Chi Liên đế quân – người đứng đầu tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ - đứng ra chịu trách nhiệm, ta lại còn rất hùng hồn, nói năng đầy lý lẽ nữa chứ.
Khi các thần binh hươ tay lôi ta ra, ta thấy Chi Liên đế quân ngồi trên ngự tọa nhìn ta một cái, cái nhìn lạnh lùng tựa như một thùng nước đá tạt thẳng vào ta lạnh buốt tới tận tim gan.
Rốt cuộc đêm đó ta bị bệnh hay là mù mắt rồi hay sao mà lại nhìn thấy ẩn tình trên khuôn mặt lạnh lùng của Chi Liên đế quân kia chứ? Lại còn vì thế mà mừng thầm. Đã nghĩ sai thì thôi, còn sai tới cả ngàn dặm như vậy nữa!
Ta thật hối hận, xấu hổ chết đi được!
Đến khi sư huynh tới thăm, ta đã ngủ liền ba ngày không biết ngày đêm tại căn phòng trúc nhỏ của mình.
Sư huynh nói: “Như vậy mà muội cũng ngủ được. Bây giờ ngay đến con thiêu thân trong vườn bàn đào cũng biết tại tầng thứ nhất thiên giới có một nữ nhân phóng đãng. Mà thôi, chuyện xấu hổ này tạm thời gác qua một bên. Huynh chỉ hỏi muội, rốt cuộc muội nhìn trúng Chi Liên đế quân ở điểm nào?”, sư huynh nói xong lập tức tỏ vẻ mặt thương xót vô ngần.
Ta bắt đầu gạt lệ, có lẽ vì ngủ nhiều quá nên nước mắt cứ chảy ra, ta làm ra vẻ vô cùng phiền muộn nói với sư huynh: “Huynh đừng nói nữa, bây giờ đầu muội đang ngổn ngang trăm mối, vừa hối hận vừa căm hờn, khó có thể suy nghĩ cho thấu đáo. Ngay cả nhóc con này”, ta chỉ vào tiểu hồ ly nằm trên mặt đất, “Cũng đã ba ngày rồi huynh không để ý gì đến muội”.
“Sư huynh cũng muốn quan tâm muội lắm chứ. Nhưng huynh đến hai lần, lần nào ai đó cũng lăn ra ngủ như heo ấy.” Mặt sư huynh nhăn lại, xem ra rất muốn đánh cho ta một trận. Nhưng cuối cùng huynh ấy chỉ thở dài một tiếng: “Muội thử nghĩ xem, một thần tiên cấp thấp như muội lại dám mạo phạm Chi Liên đế quân, chỉ bị đánh mấy gậy là coi như xong chuyện sao? Haizzz, đến lúc nào muội mới sửa được cái tính không suy trước tính sau ấy đây?”.
Câu nói cuối cùng của sư huynh thật sự đã làm nỗi đau trong ta thức tỉnh. Đến khi hắn rời đi rồi, ta liền chìm trong nỗi buồn khổ khôn cùng.
Đến nửa đêm, không biết mà xui quỷ khiến thế nào ta lại tới nơi mà trước đây ta và Chi Liên đế quân gặp mặt. Trong lòng nghĩ: “Chi Liên đế quân ơi Chi Liên đế quân, ta có hành sự lỗ mãng như thế nào thì ngài cũng đã uống không rượu của ta nửa năm trời, thế mà khi gặp nhau, đến cả một câu ngài cũng không để ta nói xong, lại sai người đuổi ta đi, chẳng nể nang ta chút nào, thật không trượng nghĩa! Mà thôi, Bích Chỉ ta không phải loại người nhỏ mọn, sau này ta vẫn sẽ phục vụ ngài như cũ. Ngài chắc cũng không nhẫn tâm tiếp tục trừng phạt một người đã xuống nước như ta chứ?”.
Nhưng Chi Liên đế quân không đến, chỉ mình ta hứng trọn gió đêm.
Tối hôm sau, rõ ràng đã tự dặn lòng là không được đi, nhưng chẳng hiểu tại sao đến đúng thời khắc đó, ta lại không khống chế nổi đôi chân mình. Chỉ là trước khi đi ta còn thề thốt: “Hừ, nếu y còn dám xuất hiện, ta nhất định sẽ không vờ hiền lành nữa, phải cho y biết rằng, Bích Chỉ của tầng thứ nhất thiên giới tuy chẳng có gì tốt đẹp nhưng rất có chí khí!”.
Kết quả, ta lại phải thất vọng ngồi hứng gió cả đêm.
Đến ngày thứ ba, sư huynh đến, không còn dáng vẻ ung dung tự tại như trước đây, vừa gặp đã hỏi ta: “Rốt cuộc muội đã đắc tội Chi Liên đế quân thế nào mà ngài lại căm ghét muội như vậy? Ngài đã đem chuyện bẩm báo lại với Thiên Đế, nói nhất định phải đày muội xuống trần gian”.
“Hả?”. Ta quả thật rất kinh sợ.
“Thiên Đế chuẩn tấu rồi sao?”
“Haizzz… Chuẩn tấu rồi. Chắc ý chỉ cũng sắp truyền đến rồi đấy. Dù huynh đã van nài Thiên Xu tinh quân đến trước mặt Thiên Đế cầu xin uội nhưng cũng vô dụng. Bởi vậy huynh mới lén ra đây thăm muội, đồng thời nói trước chuyện này để muội biết.”
Thiên Đế ơi Thiên Đế, ngài thật chẳng anh minh chút nào!
Lần này thì ta khóc thật, túm tay áo sư huynh hoảng sợ hỏi: “Sư huynh …Vậy…Thiên Đế có nói khi nào muội có thể trở về không?”.
Sư huynh lắc đầu, lấy tay lau nước mắt cho ta rồi đột nhiên ôm chặt lấy ta, trầm giọng nói: “Sư muội, cùng lắm là tu luyện lại lần nữa, sư huynh nhất định sẽ giúp muội”.
Ta nghẹn ngào: “Vấn đề là muội không muốn lại phải trải qua những ngày tháng tu luyện khắc khổ, lúc nào cũng lẩm bẩm niệm chú đó thêm lần nào nữa!”.
Chi Liên đế quân ơi, tiểu tiên cùng lắm cũng chỉ mạo phạm ngài một chút, ngài có cần phải bụng dạ hẹp hòi, đuổi cùng giết tận như vậy không?
Nỗi oan ngày hôm nay của ta còn cao hơn trời, sâu hơn biển, huyết lệ ngập tràn!
Sư huynh đi chưa được bao lâu liền có một vị tinh quân chấp pháp dẫn theo thiên binh đến căn phòng trúc của ta, tuyên đọc ngự lệnh của Thiên Đế, quả thật muốn đày ta xuống trần gian. Đọc xong, y còn hỏi ta có phục không. Lúc này ta đã chìm sâu trong cảm giác tiêu cực, tự thấy mình xui xẻo, làm sao có thể nói không phục đây?
Vội vàng quay đầu lại, thấy tiểu hồ ly đang ngồi bên khung cửa đang sững sờ nhìn ta.
Ta đột nhiên như bị ai giáng một gậy vào đầu, trái tim quặn thắt, ôm chặt lấy nó vuốt ve, nói: “Tỷ tỷ đã khẩn cầu Tửu Nhưỡng tiên tử và sư huynh chăm sóc ngươi rồi, ngươi đừng chạy lung tung, tỷ tỷ nhất định sẽ trở về.”
Vị tinh quân chấp pháp liền áp giải ta đi về phía Côn Luân thiên cung ở phía tây.
Các vị thần tiên hạ phàm từ trước đến nay đều bị đẩy xuống từ Nam Thiên Môn. Con đường thông giữa thiên giới với trần gian chỉ có một, chưa từng nghe qua còn có thể đi từ Côn Luân thiên cung. Ta không hiểu, muốn hỏi thử nhưng vị tinh quân ấy lại làm mặt lạnh, chẳng thèm để ý tới.
Cưỡi mây đạp gió thoáng chốc đã tới Côn Luân. Côn Luân thiên cung nằm ở nơi cung điện tĩnh mịch giữa những dải mây màu tía thoắt ẩn thoắt hiện, được canh giữ nghiêm trang. Một vị lão quân có hàng lông mày dài rũ xuống bước đến, chắp tay chào ta rồi nói: “Mời tiên cô đi về phía này”. Lẽ nào ta đã khiến vị lão quân cấp bậc có vẻ không hề nhỏ này lú lẫn rồi. Ông ông … ông ấy hành lễ với ta làm gì chứ?
Vị lão quân với hàng mày dài dẫn chúng ta đến một đại điện nghi ngút tiên khí. Ngước lên nhìn thấy ở giữa cửa điện viết ba từ “Thiên Cơ kính”, ta thầm cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được cái gì. Trong khi ta đang ngẩn người thì trước mặt đột nhiên phát ra một luồng sáng trắng.
Ta vô thức đưa tay lên che mắt, qua những tia sáng còn sót lại, ta thấy thân thể mình đang biến mất rất nhanh giữa luồng sáng mạnh mẽ đó.
Ta bị đầy xuống trần gian như vậy đấy.
Nhưng điều kỳ lạ là, ngoài phần pháp lực yếu kém của ta bị phong ấn, tất cả những ký ức khi còn ở tiên giới không hề bị mất đi.
Trong khoảng thời gian này, nhân gian chìm trong hồng trần, những nơi thâm sơn cùng cốc bị đám kẻ phàm phu tục tử gọi là quê hương của các vị tiên nhân, người đến tu tiên học đạo nhiều vô kể, thường xuyên có kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, dần dần hình thành nên những môn phái khác nhau. Bên cạnh đó, những kẻ tà ma ngoại đạo cũng rục rịch ngóc dậy.
Ta nhập vào thân xác của một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, vừa mở mắt đón nhận sự kiện đầu tiên, ta đã phải khóc ròng khi phát hiện mình đang ở vùng hoang vu và mang một cái bụng to đùng. Ta là một phụ nữ đang hoài thai!
Cũng không biết hài tử trong bụng là cốt nhục của tên nam nhân nào.
Mà thôi, được thai nghén trong thân thể phàm trần của bản tiên cô thì cũng coi như diễm phúc của nó.
Tới ngày hạ sinh hài tử, bà đỡ ôm lấy đứa trẻ đang khóc oa oa, hỏi ta muốn đặt tên gì cho nó, trong đầu ta lóe lên một tia sáng, nói: “Gọi là A Hàn đi”.
Thời gian đã dần trôi tới vài năm sau đó.
Một ngày nọ, ta gặp lại Chi Liên đế quân, nhưng khi đó y hẳn nhiên chẳng biết ta là ai.
Chương 1: Sự hồi sinh thần bí huyền ảo
1.
Trần gian, bốn năm sau.
Tại Vân Hải Tiên Sơn.
Ngọn núi này cao quá!
Bản tiên cô ngẩng mỏi cả cổ mới gắng thấy được đỉnh núi chót vót bị mây mù che phủ, sương khói vờn quanh. Hơn nữa, ở đây tràn ngập linh khí hòa quyện vào nhau, quả đúng là chốn thánh địa tu tiên học đạo.
Trong truyền thuyết ngọn núi này được gọi là Tha Nga[1]. Ứng với câu “nơi sông núi hữu tình ắt có thần tiên lui tới”, ngàn vạn năm trước có một lão thần tiên đến du ngoạn, cảm thấy vừa mắt, bèn chọn một đỉnh núi đẹp nhất nơi này để cư ngụ, lập đàn, thu nhận đệ tử, sáng lập ra Thần Tiêu phái.
[1] Tha Nga: Nghĩa là cao chót vót. (BTV)
Đệ tử của lão thần tiên qua miệng của người đời đương nhiên cũng là thần tiên.
Cho nên ngày hôm nay sau ngàn vạn năm, trên đỉnh núi có rất nhiều thần tiên sinh sống. Các thần tiên đều có thể cưỡi trên kiếm mà bay lượn. Vào những ngày nắng đẹp, nếu thấy có đàn chim lớn bay qua thì không biết chừng đó cũng có thể là các thần tiên đang đạp trên kiếm mà bay.
Các vị thần tiên có ý muốn tránh xa nhân thế, giấu kín tài nghệ. Ngày tháng trôi đi, ngay cả ngọn núi cũng bị ảnh hưởng, mang tính khí của thần tiên, thế nên những dãy núi nguy nga sừng sững này cũng thoắt ẩn thoắt hiện, người thường khó mà thấy được.
Nhưng suy cho cùng ta đâu phải người thường, ngọn núi này có ẩn sâu thế nào cũng không ngăn nổi tiên khí của ta. Có điều, tại sao ngọn núi này lại cao thế chứ! Cứ theo từng bậc thang đá thế này mà leo lên, không chừng còn có thể leo đến tận trời. Đến khi leo được tới lưng chừng núi, dù có là thần tiên thì cũng phải mồ hôi đầm đìa, đi ba bước thở dốc một lần ấy chứ.
Bởi vì lúc trước ta có dọa hài nhi của ta, nói rằng muốn đem nó vào thâm sơn để cho lão sói già làm con, ai ngờ đứa nhỏ này nghe xong lại khinh thường ngoảnh mặt đi, khiến ta rất đau lòng. Đại khái là vài năm gần đây bản tiên cô làm người cũng không được thành công lắm, trước mặt nhi tử mà chẳng có chút uy tín nào cả.
Nhưng qua vài ngày, thấy ta thường làm những hành động tỏ ý muốn lên núi, thằng bé mới bắt đầu hoang mang, đôi lúc còn lộ vẻ mặt cảnh giác, chỉ cần nghĩ đến những chỗ đáng sợ là mấy ngón tay nhỏ bé của nó lại túm chặt lấy vạt áo ta không buông. Bỗng chốc thay đổi được vẻ lạnh lùng của nó thường ngày mới tạm thời khiến ta có cảm giác được hưởng thụ niềm hạnh phúc làm mẹ.
Có lẽ là báo ứng, hiện giờ nhóc con này đang nằm sấp trên lưng ta, cánh tay ghì chặt như sắp làm gãy cổ ta rồi, khuyên thế nào nó cũng không chịu buông.
Đang lúc chán nản thì từ trên những thềm đá ngoằn ngoèo ở lưng chừng núi có một cậu bé trọc đầu khoảng mười mấy tuổi huỳnh huỵch chạy xuống, rồi chui ngay vào dưới một tán cây trơ trụi, hai tay chống cằm, ngồi im bất động.
Trên mặt của nhóc đầu trọc này có cái gì đó rất kỳ quái, khi ta lại gần mới nhìn thấy rõ, nó có một cặp lông mày trắng! Lại nhìn theo ánh mắt của nó, tiểu tử này hay thật! Các người có biết vì sao nó lại nhập tâm như vậy không? Thì ra trên cây có một chùm quả màu đỏ tươi, làm cho nhóc trọc đầu nhìn tới mức nước miếng chảy đầy đất, ánh mắt thì như hóa sói hóa hổ.
Mất chừng nửa nén nhang, chỉ với nửa gói đậu rang muối tiêu, bản tiên cô đã kết giao được với nhóc trọc đầu một cách thành công.
Ta lần này lên núi đương nhiên là để bái sư học nghệ. Nhờ vào tình nghĩa nửa gói đậu rang muối, nhóc trọc đầu thành thật với ta: “Vị tiểu đệ đệ này nếu muốn học nghệ đương nhiên là được. Nhưng mà tỷ tỷ thì … e là có chút khó khăn”.
Nó nhét đậu đầy miệng, muối dính hết cả bên má, lúng búng nói: “Thần Tiêu phái của bọn đệ rất nghiêm ngặt trong chuyện thu nhận nữ đệ tử. Chưởng môn sư tôn bế quan[2] không quan tâm tới chuyện gì, hiện giờ lo liệu mọi việc trong phái chỉ có bốn vị sư huynh và một sư tỷ. Nếu tỷ muốn nhập môn thì phải có được sự đồng ý của năm người này. Nhưng mà…”.
[2] Bế quan: Trong đạo Phật, “bế quan” là từ chỉ tăng nhân ở một mình, chuyên tâm rèn luyện Phật pháp. (BTV)
Nhóc đầu trọc dùng khuôn mặt của một đứa trẻ mười ba tuổi thở dài như ông già tám mươi: “Chỉ riêng cửa ải của Ngũ sư tỷ đã khó qua rồi. Ngũ sư tỷ không thích nữ nhân, nhất là những nữ nhân xinh đẹp như tỷ tỷ đây”. Nhóc đầu trọc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ quả thật là rất xinh đẹp”.
Diện mạo phàm trần của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là thanh tú, so với dáng vẻ khi ta còn ở thiên giới thì quả thật còn kém xa. Đối với khuôn mặt xanh xao này, bình thường ta còn chẳng muốn soi gương. Thật là làm khó tiểu tử này phải mở to mắt nói dối, mà trông bộ dạng lại còn rất thật nữa chứ.
“Hơn nữa, Đại sư huynh và Nhị sư huynh không hợp nhau. Đây là chuyện trong lòng mọi người đều thầm hiểu. Đại sư huynh lòng dạ hẹp hòi, bởi vì tiên thuật của Nhị sư huynh cao hơn cho nên Đại sư huynh lúc nào cũng đối đầu với huynh ấy. Chuyện mà Nhị sư huynh đồng ý, Đại sư huynh nhất định sẽ phản đối.”
“Thực sự đệ rất thích tỷ tỷ. Nhưng đáng tiếc là tỷ tỷ đến không đúng lúc. Nhị sư huynh ra ngoài chưa về, nếu không đệ đã có thể nói tốt cho tỷ tỷ vài câu trước mặt huynh ấy rồi.” Nhóc đầu trọc vỗ vỗ ngực: “Đệ chính là thị kiếm đồng tử của Nhị sư huynh”.
Hừ, cái gọi là thị kiếm đồng tử chính là người phụ trách mài kiếm cho “Nhị sư huynh” của nó chứ gì?
Trước khi đi, thấy nhóc trọc đầu vẫn còn chảy nước miếng nhìn chùm quả, ta tốt bụng nhắc nhở: “Những quả này hình thù kỳ lạ, chỉ sợ là tà vật, tốt nhất đệ nên kiềm chế, đừng có ăn”.
Nhóc trọc đầu kinh ngạc: “Nhị sư huynh cũng nói vậy đấy, tỷ làm sao có thể nhìn ra vậy?”.
Được lắm! Đã biết là tà vật mà còn làm ra bộ dạng thèm khát như vậy. Ta đúng là đã làm chuyện thừa thãi rồi.
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ