Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngoại Truyện 5 : Cảnh Đêm - Phần 4 : Cảnh Khuya
D
iệp Chính Thần nắm tay Bạc Băng bước ra khỏi ban công, thì đúng lúc màn biểu diễn thoát y cũng chấm dứt, ngọn đèn màu hoa hồng vụt sáng cùng với dòng nhạc chậm rãi vang lên, trong sàn nhảy, mọi người đều trở về chỗ ngồi của mình, sàn nhảy được tạm thời nghỉ ngơi một lát.
Ngoại trừ Trịnh Vỹ, vài người bạn khác của Diệp Chính Thần cũng có tửu lượng khá cao. Cao nhất là anh Ngũ, ngay cả ngồi anh ấy cũng không ngồi vững, suýt chút nữa cả người đã ngã từ trên sofa xuống. Nhưng khi vừa thấy Diệp Chính Thần trở lại, anh Ngũ lại giơ cao ly rượu đứng lên.
"Cậu chạy đi đâu thế? Đến đây uống một ly đi." Ly rượu trong tay anh Ngũ lắc lư, làm rượu đổ ra ngoài hơn một nửa.
"Anh say rồi, không thể uống nữa đâu." Chị Ngũ khuyên anh Ngũ.
"Anh không say, tại sao em lại nói anh say?"
Diệp Chính Thần giật lấy ly rượu trong tay anh Ngũ, đặt xuống bàn: "Anh Ngũ, anh không say, nhưng em say."
"Cậu? Say à?" Giọng điệu của anh Ngũ giống như vừa nghe được lời nói nhảm.
"Em không thể uống nữa, mọi người chơi vui vẻ, em đi trước đây."
"Đi?! Không phải nói không say không về sao. Cậu đi thử xem, anh sẽ tuyệt giao với cậu!"
Diệp Chính Thần chưa kịp giải vây, Trịnh Vỹ đá ghé vào tai anh Ngũ nói vài câu, nói cho đến khi mặt anh Ngũ tươi như hoa: "Thật sao?"
Trịnh Vỹ nghiêm túc gật đầu.
Anh Ngũ lập tức thay đổi thành một gương mặt tươi cười mờ ám, cầm ly rượu của Bạc Băng lên, đổ đầy một loại rượu màu vàng mà cô không biết tên vào ly, đưa đến tay cô: "Lại đây, anh mời em một ly."
Diệp Chính Thần vừa muốn thay Bạc Băng tiếp ly rượu, thì anh Ngũ dùng tay đẩy anh ra: "Cậu nha, chẳng phải chính cậu nói mình không thể uống được nữa sao?"
"Cô ấy không thể uống rượu"
Anh Ngũ với ánh mắt say lờ đờ đẩy đẩy Diệp Chính Thần: "Rượu nho trắng, không say được đâu."
"Không sao đâu, em có thể uống." Bạc Băng ngửa đầu, uống cạn ly rượu, mùi vị rượu khá ngon, vừa vào miệng thì có vị đắng nhưng khi nuốt vào lại có vị hơi ngọt.
"Em không sao chứ?" Diệp Chính Thần chăm chú nhìn cô.
"Không có gì." Chỉ là khi rượu vào đến dạ dày, cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp tay chân, khiến cô có một chút cảm giác khô nóng.
"Chúng ta đi thôi." Diệp Chính Thần kéo tay Bạc Băng rời đi, khi lướt qua người Trịnh Vỹ, vỗ vỗ anh ta: "Anh theo em ra đây một chút."
Đi đến trước thang máy, Diệp Chính Thần nói: "Nơi này rất phức tạp, không tiện cho lắm, đêm nay em đến biệt thự ngủ."
"Biệt thự?" Trịnh Vỹ hỏi: "Biệt thự an dưỡng của nội cậu?"
"Uhm, hiện tại thì không."
"Có cần anh đưa đi không!"
"Không cần, em không quen đường cho lắm, để em gọi xe taxi. Đúng rồi, anh chơi xong thì qua đó tìm em, biệt thự XX, Số X, đường X."
"Được rồi!'
Thang máy vẫn chưa đến, Diệp Chính Thần hỏi: "Anh nói gì với anh Ngũ vậy?"
"Anh nói với cậu ấy..." Trịnh Vỹ hạ giọng, nhưng Bạc Băng vẫn nghe rất rõ từng từ một: "Hai đứa quen nhau bốn năm rồi nhưng cậu vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay, đêm nay chính là cơ hội ngàn năm có một cho nên cậu mới thực sự gấp..."
"Cái gì?!"
"Không cần cảm ơn anh, ai bảo chúng ta quen thân với nhau từ nhỏ."
"Em, tại sao lại quen biết anh nhỉ?!"
"Kiếp trước có tích công đức."
Diệp Chính Thần vừa muốn nói chuyện, thang máy đã đến, anh không quay đầu mà kéo Bạc Băng vào thang máy, dường như lại nghĩ đến gì đó, anh xoay người giơ tay chặn cửa thang máy: "Anh xuống dưới cùng em đi, em để đồ trong xe của anh."
Aizzzz!
Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc này mà anh còn không quên mấy bộ quần áo đó.
o O o
Trong xe taxi nhìn ra ngoài những phong cảnh đẹp lần lượt lướt qua, mà Bạc Băng hoàn toàn không có ý muốn ngắm nhìn thành phố một chút nào. Cô chỉ nhìn người trước mắt mình, không biết là do người đàn ông trước mắt cô rất có sức hấp dẫn hay là do phản ứng của chất cồn trong người Bạc Băng, mà tư duy của cô ngày càng hỗn loạn, có một loại chờ mong và khát vọng mà cô không hiểu được đang lan tỏa khắp cơ thể cô. Bạc Băng lặng lẽ tìm được thắt lưng anh, vuốt ve từng cơ bắp tinh tế của anh.
Diệp Chính thần thở dài, anh hắng giọng, bắt được tay cô, nắm lại trong lòng bàn tay.
Bạc Băng lại để tay kia lên đùi anh, chân anh thon dài thẳng tắp.
Anh dịch người ngồi xa cô một chút: "Em và Trịnh Vỹ nói gì vậy?"
"Nói chuyện trước đây."
"Còn gì nữa?"
Bạc Băng im lặng nhướng nhướng mi mắt, gương mặt có chút say rượu của Diệp Chính Thần vô cùng tuấn tú, cô thích nhất là nhìn anh trong bóng tối, nhìn mãi mà không chán: "Anh ấy nói cho em biết: Là anh ấy bắt Chung Thiêm, anh ấy cũng chính là người đưa thẻ phòng..."
Bàn tay anh đang nắm lấy tay cô siết chặt, một cơn đau nhức do hai bàn tay quấn chặt truyền khắp toàn thân Bạc Băng.
"Em còn nhớ hắn!"
Bạc Băng ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm toát ra từ anh, hơn nữa bất cứ lúc nào khi ngọn lửa bốc cháy sẽ thiêu cô đến mức thịt nát xương tan.
Thấy Bạc Băng không nói lời nào, anh xoay mặt sang hướng khác hít thở.
"Anh ghen à?" Bạc Băng giật nhẹ tay áo anh: "Em còn nghĩ anh đã từng học qua tâm lý học thì sẽ không "ăn dấm"(1) chứ."
Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Bạc Băng.
"Từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn xem anh ấy là anh trai, cho đến bây giờ cũng chưa từng thích anh ấy."
"Anh trai? Em chấp nhận gả cho anh trai à?"
"Vậy tại sao anh lại cưới Dụ Nhân, anh thích cô ấy sao?"
Diệp Chính Thần bất giác xoay người chặn lời nói của Bạc Băng bằng cách hôn cô thật hung hăng, Bạc Băng không hề cự tuyệt nụ hôn của anh, cô nhìn thẳng vào đáy mắt anh đồng thời cũng muốn anh nhìn thấy đáy mắt cô.
Hôn nồng nhiệt thật lâu, cho đến khi Bạc Băng hít thở không thông suýt chết, cho đến khi không còn sức lực mà mềm nhũn nằm trong vòng tay anh thì anh mới buông cô ra, nở nụ cười.
Bạc Băng cũng cười, hai tay ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh khẽ nói năm chữ...
"Sư huynh, em muốn anh..."...
Rõ ràng đoạn đường đến biệt thự rất ngắn, nhưng lại giống như trải qua vạn năm.
Tài xế vừa dừng xe lại, ngay cả đồng hồ đếm kilomet Diệp Chính Thần cũng chưa xem qua thì anh đã vội để lại hai trăm đồng: "Không cần thối lại", rồi kéo Bạc Băng xuống xe.
Trước cổng lớn, anh liên tiếp ấn mật mã, cửa tự động mở ra, toàn bộ đèn trong biệt thự bật sáng.
Bạc Băng tò mò nhìn bốn phía: "Ồ? Hoàn toàn tự động?"
"Tia hồng ngoại cảm ứng."
Bước vào biệt thự, mùi hương cổ xưa của cây Đàn bay đến, biệt thự được trang trí theo phong cách cổ xưa nhưng không kém phần thanh lịch, trên tường còn có một bức tranh sơn thủy vô cùng sắc sảo...
Khiến cho người khác có một cảm giác như đang xuyên không trở về quá khứ.
Vẫn chưa kịp thưởng thức, Diệp Chính Thần trực tiếp áp người Bạc Băng lên tường, đầu lưỡi anh thăm dò mạnh mẽ vào khoang miệng cô, như muốn nuốt chửng cả người Bạc Băng.
Ngọn lửa bốc cháy, lửa nóng cùng với khao khát trong cơ thể hòa huyện vào nhau, cuốn cô và anh vào trong cơn kích tình cuồng dã.....
Bạc Băng giơ tay cởi cúc áo anh, cô vừa cởi được hai cúc, anh đã nhanh nhẹn xé toạc vạt áo sơ mi, chiếc áo toàn hoàn được mở ra.
Trong phút chốc, ngôi biệt thự sạch sẽ được cô và anh biến thành một đống hỗn loạn.
Áo sơ mi anh bỏ ở cửa, áo khoác của cô trên ghế sofa, thắt lưng của anh thì nằm ở cầu thang, còn bộ váy áo của cô bị xé nát để lại ở trước hành lang phòng ngủ... Chờ cho đến khi anh đặt cô trên chiếc giường được bọc ga làm bằng tơ lụa màu xanh lục, thì trên người anh và cô đã không còn bất kì chướng ngại vật nào.
Sau một hồi triền miên, anh tách chân cô ra, ngón tay anh tiến sâu vào...
Toàn thân Bạc Băng run rẩy, cô không kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Anh mỉm cười, ngón tay ẩm ướt trơn bóng dừng lại trên bầu ngực xinh xắn của cô, xoay tròn, để lại một cảm giác ẩm ướt mát lạnh. Trong nháy mắt, tư duy của Bạc Băng bị thiêu đốt thành những vụn tro tàn, chỉ còn lại sự khát vọng nóng bỏng cùng anh.
"Thích không?"
Cô nhìn anh, ngón tay chạm đến mặt anh: "あいしてる(2)......"
Ánh mắt anh bỗng nhiên sáng ngời, thân dưới đang đặt giữa hai chân cô, bất chợt tiến thẳng.
"Uhm..."
Không cho cô cơ hội thở dốc, anh điên cuồng tiến vào cơ thể cô, khoái cảm dâng trào bỗng chốc ập đến, toàn thân Bạc Băng run rẩy, cô chỉ muốn hôn anh, cảm nhận hơi thở của anh.
Nhưng anh đẩy cô ra khiến cô càng ham muốn mạnh mẽ hơn nữa, từng dây thần kinh mẫn cảm va chạm mãnh liệt, không thể chịu đựng nổi sự khiêu khích của anh, Bạc Băng xiết chặt chiếc gối dưới đầu.
"Đừng... Đừng..."
"Đừng?" Giọng cười của anh khàn khàn: "Kêu lớn một chút, anh rất thích nghe em nói 'Đừng'."
Nói xong, anh cúi mặt xuống, mút lấy nụ hoa xinh xắn đang căng cứng của cô. Bất luận cô nắm chặt cánh tay anh như thế nào thì lực va chạm của anh vẫn vô cùng mạnh mẽ, hung hăng ma sát và va chạm kịch liệt, càng ngày càng dữ dội.
"A!"
Giống như máu trong người đang chảy ngược, toàn bộ dây thần kinh đều tê liệt, thân thể Bạc Băng giống như người chết ôm ghì lấy anh còn linh hồn cô thì siêu thoát đến hư vô, nhưng mỗi tấc da thịt trên cơ thể lại hưng phấn đến mức co rút rồi co rút từng cơn.
Giờ khắc này, Bạc Băng thật sự không còn cầu mong gì nữa, cô chỉ muốn ôm anh, cả đời cũng chỉ mong ôm anh như thế.
o O o
Khi tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, thì mặt trời đã tỏa ánh nắng chói chang, Bạc Băng hạnh phúc sờ sờ vị trí bên cạnh thì mới phát hiện nơi đó trống không.
Cô mở to mắt chỉ một bộ quần áo mới tinh đặt chỉnh tề trên giường cạnh chiếc gối nằm của cô. Bạc Băng mặc quần áo vào xuống lầu, ngôi biệt thự sạch sẽ, gọn gàng hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết gì của trận kích tình cuồng nhiệt đêm qua, giống như mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng thoảng qua.
Bạc Băng đang muốn tìm điện thoại gọi cho Diệp Chính Thần, thì giọng nói bình tĩnh của Trịnh Vỹ vang lên từ sau lưng cô: "Bên quân đội có việc, cậu ấy đã về rồi."
"A!" Nhất định là anh sợ đánh thức cô, nên đã lặng lẽ rời đi.
"Cậu ấy nói chắc là cậu ấy sẽ không trở lại được, nên bảo anh đặt cho em một vé máy bay về Bắc Kinh."
"Cám ơn anh!" Bạc Băng cười nói.
Cô tin rằng, chắc chắn anh sẽ đến tìm cô, có thể là sẽ rất lâu, nhưng nhất định rằng anh sẽ đến!
Chú thích
(1) Ăn dấm: ám chỉ là đang ghen.
(2) あいしてる (tiếng Nhật) – phiên âm Ai-shi-teru: Có nghĩa là tôi yêu bạn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách
Diệp Lạc Vô Tâm
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách - Diệp Lạc Vô Tâm
https://isach.info/story.php?story=dong_phong_hoa_chuc_sat_vach__diep_lac_vo_tam