There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1198
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[ Chuyện thi Đại Học ] Chapter 1- Trước ngày thi
uổi trưa hôm nay, sân ga đông nghẹt, mẹ tôi đưa lại cái balô rồi bảo:
- Thi tốt nha con, làm bài cẩn thận, có gì thì niệm Phật….!
- Thôi mẹ, ngày xưa Phật không có thi Đại Học! – Tôi cắt ngang, xốc cái balô lên vai.
- Vả vào mặt mày, nói càn, cứ nghe lời mẹ!
Trông thấy bộ dạng của mẫu thân lúc này như rồng phun lửa, tôi không dám hó hé, im lặng một phép gật đầu chào rồi phóng theo phụ thân bước lên toa tàu. Từ cổng ga vào đến các toa tàu, tôi trông thấy rất nhiều người quen, kể cả tụi bên trường Chuyên mà hàng ngày tôi vẫn căm và cay. Nhìn nhỏ hồi đó học 9A2 mà tôi từng tia giờ ngày càng xinh đẹp tôi lại đâm ra tiếc hùi hụi, tiếc là em nó chuyên Hóa, còn tôi thì chuyên… tán gái, thế là đường ai nấy đi!
- Anh Nam!
Ra đến đây mà vẫn còn bị gọi, không lẽ con bé Trân lại rảnh rỗi sinh sự. Nhưng không, lại là ái nữ của Trần Gia Thái Cực Quyền, con nhỏ Thu Sương đanh đá mà tôi thật tình chỉ mong có một ngày được tống cho nó một kình lăn dính luôn vô vách đá. Cố làm lơ, tôi quay đi luôn, phóng lên toa tàu được ghi trên vé:
- Ngày xưa anh hai mày cũng từng vậy đó, cứ bình tĩnh, không có gì phải vội! – Trông thấy bộ dạng hớt ha hớt hải chạy giặc của tôi, ba lại cứ tưởng tôi đang hồi hộp vì thi.
Nhà nhà tiễn con đi thi, người người bắt tay con chúc may mắn, khung cảnh này tôi mong rằng mình chỉ được thấy một lần duy nhất trong đời với tư cách là học sinh lên kinh ứng thí, chứ năm sau mà cũng thế này nữa thì…
Xe lửa khởi hành, con tàu dài ngoằng rú ga lên và chạy vụt đi, mang theo hàng cơ số những mầm non đất nước trực chỉ Sài thành, tiến vào kinh đô ứng thí.
Tàu vừa chạy, ba tôi đã cùng mấy ông chiến hữu (mấy ông này cũng dẫn con đi thi, lạ lùng là có hẹn nhau hay sao mà cùng đẻ nguyên đống con cái bằng tuổi nhau, năm nay kéo đi thi hết) kéo ra căn-tin ngồi nhậu.
- “Ra nhậu luôn, được không ta?” – Tôi trộm nghĩ.
Còn lại một mình, tôi bắt đầu ngó ngang ngó dọc tìm xem có em gái nào xinh tươi chung toa hay không. Có thì cũng có, nhưng tất cả đều thua một người…
Lôi tấm hình Tiểu Mai cất trong túi áo ra, tôi nhìn một hồi:
- Nàng ạ… anh không có dòm gái đâu, chẳng qua tự tụi nó lọt vào mắt anh thôi…!
Khả Vy và đám bạn lớp tôi đã đi xe đò vào từ mấy ngày trước cùng gia đình để tìm chỗ trọ, riêng hai cha con tôi thì cứ khách sạn mà quất, tìm chi cho mệt, mai làm thủ tục thi, hôm nay vào Sài Gòn là vừa. Thế cho nên trên chuyến tàu hôm nay, tôi chỉ gặp lại mỗi… Dạ Minh Châu.
- Ê, A Châu! – Tôi cất tiếng gọi khi đi ngang qua. – Ra căn-tin chơi không?
- Anh ra đi, em… hơi mệt! – Minh Châu cười gượng.
- Sao mệt? – Tôi chưng hửng.
- Không biết, chắc tại hồi hộp! – Cô nàng thở dài.
- Ôn kỹ càng hết rồi còn mệt gì nữa, chán cho em! – Tôi cười khinh khỉnh.
- Hì, đi trước đi, em ra sau!
Ngán ngẩm với tật yếu bóng vía của cô nàng, tôi đành kệ xác mà bước sang toa khác. Xuyên qua mấy toa liền mới tới được căn-tin, trên đường đi tôi thu thập không biết bao nhiêu là huynh đệ đồng chí tương lân (thực ra là đám này từng đi luyện thi đại học cùng tôi), tất cả kéo ra căn-tin rộng rãi mà ăn chơi thả giàn.
Đoàn tàu vẫn chạy xình xịch, xình xịch… Chiều hôm ấy trời mưa rất to, nhòe cả khung cửa kính làm trắng xóa toàn bộ tầm nhìn ra ngoài.
Hơn 7 giờ tối, hai cha con tôi có mặt ở khách sạn đã đặt phòng trước, ba tôi lúc này cũng đã ngà ngà say nhưng vẫn còn cao hứng, tiếp tục rủ… ông Rin mập và ông anh hai tôi nhậu tiếp.
- Sao trông mặt mày ngu thế? – Ông anh tôi cốc đầu.
- Ngu gì, đi cả ngày mệt chứ sao! – Tôi nhăn nhó.
- Mày có tỉnh hay mệt thì mặt vẫn ngu! - Ổng cười đểu cáng.
- Đệch, mai tui thi đấy, trù đi! – Tôi bực bội bỏ lên giường nằm.
- Dzô!!! Nhậu đê!!!! - Tiếng cụng ly, tiếng ba tôi, ông Rin mập và ông anh vang lên ồn ào cả một căn phòng khiến tôi không tài nào tập trung… xem phim được.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, nuốt vội miếng xôi vò khô queo rồi cùng ba lên điểm nhập trường thi, hơi hồi hộp cho buổi làm thủ tục này. Dòm qua ngó lại cái danh sách một hồi, được sự hướng dẫn tận tình của mấy anh chị sinh viên tình nguyện nên cuối cùng tôi cũng tìm được đúng Phòng Cần Thiết.
Gọi là Phòng Cần Thiết vì từ nãy giờ hai cha con tôi đi ngang qua nó mấy chục lần, dòm mãi, nhưng đến lúc cần tìm lại nó thì chả thấy đâu, hóa ra do cái trường rộng quá nên hai người bọn tôi đi nhầm dãy, xui gì đâu!
Bước vào phòng, tôi làm mặt bảnh, chả thèm nhìn ai, căn bản vì chắc rằng đám này… đứa nào cũng học dở hơn mình. Thôi thì dòm… gái tiếp vậy!
- Một…hai… ba… à không… có mỗi hai! – Tia được hai em xinh tươi đang đứng rúm ró đằng hành lang, tôi lấy làm khoái chí lắm.
Thủ tục nhận phòng thì ra sao thì… giờ căn bản là tôi quên hết bà nó rồi, chẳng còn nhớ bao nhiêu để mà kể lại cho các hậu bối 95-er nghe. Duy chỉ có một điều tôi tâm niệm đó là thi tốt nghiệp còn rộng rãi bày nhau, giúp đỡ nhau cùng tốt nghiệp.
Còn bước vào trường thi Đại Học ha, thì không có chuyện bày nhau gì đâu dù chỉ là một chữ một con số, vì toàn là gà vịt chọi nhau toạc đầu mẻ trán, mày ở lại trường thì tao về quê cày ruộng, tao mà được đặt chân vô giảng đường đại học thì mày cứ xác định là năm sau thi lại, nhé!
Thế cho nên hầu như… đứa nào trong phòng lúc này cũng nhìn nhau đầy cảnh giác và đề phòng, riêng vài thằng ngơ ngáo thì tôi nhìn mặt là đã biết đám này toàn cậu ấm cô chiêu, đi thi lấy lệ cho có. Vì vậy tận dụng địa lợi, tôi quay xuống bắt chuyện với… nhỏ con gái sau lưng mình:
- Chào!
- Ừ… chào bạn!
- Sợ à?
- Hơi hơi thôi, hì!
Con nhỏ cười ra nhìn cũng tạm được, nhưng tốt nhất là nó đừng cười, vì tụi khác nó đang nhìn tôi.
Tự xác định mình là dân ngoại tỉnh, trình học có thể không được như dân thành phố nơi đây, tôi lại càng quyết tâm ngày mai mình phải đánh một trận cho thật hoành tráng. Còn bây giờ thì OK, đứng dậy đi về.
- Sao rồi?
- Ổn hết, ba!
- Ờ, về thôi, hôm nay nghỉ ngơi thoải mái đi!
- Dạ, tí tối chắc con cũng làm 1- 2 chai cho phê, mai thi mới dữ!
- Mẹ mày mà biết chắc tao với mày ra đường ngủ!
- ………!
Tối hôm đó, tôi rốt cuộc cũng được cho uống 1 chai bia ngồi nhắm với canh chua cá kho tộ do bà chủ khách sạn tốt bụng bảo bếp nấu giùm, ngon bá cháy. Nhìn qua ô cửa sổ, trời vẫn mưa to đì đoàng, tôi nghĩ đến việc ngày mai bắt đầu kì thi lớn nhất đời người mà háo hức không chịu được.
Thi lẹ, còn về nghỉ hè, ố dzè!!!!!!!!!
p/s: Hôm nay nhận phòng thi thì tốt nhất là các em 95-er đừng nên ôn bài gì cả, cứ nghỉ ngơi thư giãn nhẹ nhàng để đầu óc thanh thản thì ngày mai mới đạt trạng thái tốt nhất được, giờ mà ôn thêm thì kiến thức càng lộn xộn, lợi bất cập hại đấy!
Nhưng cũng đừng vì sợ quá hóa liều mà ăn chơi tràn lan, mai vào không nặn ra được chữ nào thì bỏ xừ, nhớ Tứ Đại Giai Không này nhé:
Không Phao, Không Bày, Không Sợ, Không Nản! ( sau này Bộ Giáo Dục có thêm một cái là Không điện thoại di động, okie men…)
Tâm lí thoải mái nhé các em, hồi anh thi chẳng có ai mà ngồi đây truyền đạt như này đâu, okie giờ ăn uống nghỉ ngơi đi, trưa rồi! Chúc ngày mai mã đáo thành công, mở màn đại chiến bằng hai môn thi thật tốt. Good luck to all of you!
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái