"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1198
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140
ôi khoan thai ngồi xuống, Trân đã yên vị sẵn trong phòng tự đời nào, đang khoanh tay trên bàn dòm tôi:
- Chu choa, đến lượt anh thức đọc truyện hở? Nhìn y chang em hôm qua! – Trân tròn mắt ngạc nhiên.
- Bậy, à…..ừm….anh thức xem phim…oáp…! – Tôi che miệng ngáp vội.
- Hì hì, vậy hôm nay mình học gì hở thầy? – Cô bé háo hức hỏi.
- Em còn nhớ công thức hôm qua không? – Tôi thăm dò.
- Nhớ chứ, để em đọc nha….! – Trân nói ngay.
- Được rồi, giờ anh giảng lại một lượt nè! – Tôi cắt lời, lấy sách vở ra.
Tôi bắt đầu chậm rãi giảng lại từng công thức, đi từ gốc là các nhà toán học đến ngọn ngành là các ví dụ minh hoạ hết sức gần gũi. Và đó là lần dạy học đầu tiên mà tôi lại có cảm hứng liên tu bất tận đến thế, vì cô học trò tỏ ra hết sức thông minh, làm ông thầy như tôi khoái gì đâu.
- Ra vậy, em hiểu rồi!
- Woa…giờ thấy dễ quá chừng!
- Phải chi anh làm thầy dạy cho lớp em luôn cho rồi!
Vâng, học trò cứ khen, thầy cứ khoái, chốc chốc tôi lại búng tay cái chóc ra dấu number one khen thưởng, hay bé Trân lại nhìn tôi đầy thán phục. Quả là lịch sử đi dạy đã có bước chuyển biến mới, không có tiếng la mắng hay đập bàn gì sất, mà ngược lại không khí còn thấm đẫm tình thầy trò tương thân tương ái.
- Rồi, lí thuyết đã xong, giờ qua làm bài tập! – Tôi tựa người ra ghế.
- Dạ, y theo lời thầy! – Trân gật đầu ngoan ngoãn.
- Đây, làm hết xấp này thì anh cho nghỉ! – Tôi dòm đồng hồ, đã 9h15, chắc cô bé giải xong hết mớ bài tập đó thì khoảng 10h về là vừa.
Dè đâu cái số tôi hên, dạy phải cô học trò “thông minh vốn sẵn tính trời “, nói một hiểu mười, làm nhoáng cái 15 phút đã xong sạch sẽ mớ bài tập toán căn bản tôi chuẩn bị mà lại không sai câu nào.
- Thầy cho em làm bài tập kiểu này thì coi thường em quá! – Trân khẽ giậm chân xuống.
- Ớ, thì ban đầu tưởng em mất căn bản, nên anh cho bài tập dễ mà! – Tôi sửng sốt.
- Thì em mất căn bản, nhưng anh dạy hay quá chừng, giờ em cũng hiểu sơ sơ rồi! – Cô bé cười khì.
- Giỏi, để anh ra đề mấy bài khó hơn! – Tôi được nịnh thì khoái chí tử, cũng không tiếc lời khen ngời con bé lại.
Sáng hôm đó, nhìn cô bé giải mấy bài tập của tôi trong chớp nhoáng mà tôi vui gì đâu, hoá ra Trân thông minh thật, chẳng qua không chịu học nên mới phải như thế, mà thường người càng giỏi thì càng bướng, cái gì không thích thì nhất quyết không làm. Vậy nên những buổi học sau, tôi vẫn giữ nguyên phương pháp dạy, và bắt đầu đi sâu vào các vấn đề khó hơn, tuy cũng có lúc cái máu hổ báo cố hữu trong tôi lại nổi lên:
- Hừ, bài này sai rồi, em làm kĩ lại xem! – Tôi sầm mặt, thu nắm tay lại.
- Em làm mấy lần rồi, kết quả vẫn vậy, hic! – Trân lắc đầu chịu thua.
- Làm lại là làm lại, cấm cãi! – Tôi xẵng giọng, bẻ ngón tay kêu răng rắc.
- Anh…anh..ngồi đây nha, em xuống lấy nước ngọt với bánh cho anh, nha! – Cô bé hoảng hồn điều đình rồi chạy ngay xuống nhà.
Tôi nhìn cái bộ dạng cô bé mà phì cười quên cả nỗi bực dọc vì cái bài toán khó hôm nay đang quay Trân như chong chóng, nhưng học Toán thì phải thế, luyện nhiều thì giỏi nhiều, huống gì cô bé lại thông minh sẵn, mà tôi thì khoái dạy học trò ngoan, giỏi và không cãi bướng lắm.
Nhờ vậy mà trình độ Toán của Trân ngày một khá lên, tôi hài lòng ngồi xem bài và chấm bài, càng về sau trách nhiệm làm thầy càng nhàn hạ hơn, tôi giảng bài xong thì chỉ việc ngồi một chỗ nhấm nháp bánh ngọt, chốc chốc lại quay sang xem con bé làm bài đến đâu, ừ hử khen ngợi vài ba câu rồi tựa người ra ghế khoái trá tận hưởng thời gian thảnh thơi này. Thấm thoắt tôi đã dạy Trân được hơn một tuần, tôi đến đây cũng chắc mẩm là kỳ thi sắp tới điểm Toán của cô bé không 7 thì cũng 8 chứ chẳng đùa, từ chỗ gần như yếu kém nay đã đột phá đến hạng khá và khá – giỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm vì ít ra tôi đến đây đã gần như là hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, và quá tốt là đằng khác.
Sáng nay cũng vậy, sau khi giảng sơ một lượt các vấn đề mới theo cách dạy trực quan giao tiếp tự nghiễn, tôi thong thả ngồi đợi Trân làm xong phần bài tập Toán vừa giao để chấm điểm. Nhìn quanh quất trong phòng, tôi thấy cô bé sướng gì đâu, nhà giàu nên sống trong phòng riêng vừa rộng vừa sang, sạch sẽ thơm tho mà lại trang trí đủ thứ, từ chuông gió, gấu bông đến cả các poster ca sĩ diễn viên. Nhưng ngay đầu giường, đập vào mắt tôi là một tấm ảnh được dán đính lên, tôi dụi dụi mấy lần như không tin vào mắt mình.
Rồi tôi đi lại gần xem thử để khẳng định lại nữa cho chắc, và ối giời ơi, tôi thiếu điều muốn ngã bổ ngửa ra sau vì trong tấm ảnh nhỏ dán đầu giường là ảnh của….tên Triết họ Sở khanh đây mà, còn có cả dòng chữ nhỏ phía dưới “Em thích anh lắm “đi kèm với một trái tim màu đỏ.
Lạy thánh thần, sao cái thằng cha này ở đâu có con gái nhà lành cũng mò mặt vào thế, đến con bé Trân mới học lớp 9 mà nhà ngươi cũng không tha sao? Tiểu Mai với bà chị Diễm nào đó còn chưa đủ hay sao hả?
Tôi thấy máu nóng nổi rần rật trong người, xưa nay chỉ nghe bắt cá hai tay chứ chưa từng biết đến bắt cá 3 tay bao giờ, thế này thì dám sẽ còn có người thứ 4 hay thứ 5 nữa bị tên này lừa tình lắm đây.
- Em làm xong rồi nè thầy ơi! – Trân gọi phía sau.
- Ừm...! – Tôi ngồi xuống kéo tập lại chấm bài mà người cứ thừ ra.
- Sao vậy? Bộ….sai gì à anh? – Cô bé e ngại.
- Không…đúng rồi, em làm tốt lắm! – Tôi sực tỉnh khỏi cơn nghĩ ngợi lan man.
- Nhìn mặt anh kìa, như đang giận ấy! – Trân bĩu môi.
- Không, đâu có, bữa nay học đến đây thôi! – Tôi chấm bài xong rồi xếp sách vở vào cặp.
- Hì, thế này thì em thi được trên 6 điểm chưa thầy? – Cô bé cười hỏi.
- Ừm, cố gắng hơn nữa có thể được 8 điểm đấy! – Tôi nói rồi đứng dậy.
- Woa, vậy là em sắp được bộ truyện rồi! – Trân hấp háy mắt.
- Ừa, mà…phải chú tâm học đi, sắp thi rồi, đừng làm gì vẩn vơ đấy! – Tôi nói, nhưng trong bụng thật ra là muốn bảo con bé lo học mà còn thi chuyển cấp, mới lớp 9 đã yêu đương nhăng nhít thì không tốt đâu.
- Dạ….mà vẩn vơ là vẩn vơ gì anh? – Cô bé thắc mắc.
- Thì…ý anh là năm nay em thi chuyển cấp rồi, tập trung mà học! – Tôi lúng búng đáp.
- Em nhớ rồi thầy, hì! – Trân cười tươi gật đầu.
Trên đường về, tôi bị giằng xé nội tâm giữa chuyện phải vạch trần bộ mặt thật của tên Triết cho Tiểu Mai với Trân biết và việc tự nhủ đó không phải là chuyện của mình, chen vào thì chỉ tổ lố bịch thêm. Nhưng cái sự thật của tên sở khanh này nó rành rành ngay trước mắt thì bào chữa thế quái nào được, thiệt là tức quá đi mà, dù chẳng phải chuyện của tôi nhưng tôi vẫn thấy tức thế nào ấy, phải em Vy mà bị hắn lừa thì tôi đã lao đến mà đấm cho vỡ mặt tên Triết rồi.
Nhưng cuối cùng nghĩ sao tôi lại quyết định sẽ không nói gì cả, cứ để gã ta an nhiên tự tại đi, rồi cũng sẽ bị phát hiện thôi, cây kim giấu trong bọc cũng có ngày lộ vỏ, ác giả ác báo mà. Bắt cá 3 tay thì đừng hòng mà lấp liếm, tưởng mình là thần thánh hay sao mà đòi quen một lúc 3 người con gái chứ, hừ, mặc kệ, giết gà không cần dao mổ trâu, tôi không thèm nhúng tay vào. Bây giờ chỉ có biết Vy là một, và hoàn thành trách nhiệm dạy học cho Trân là hai, còn lại chẳng quan tâm gì nữa sất.
Dạo này thì Vy đã thôi hỏi tôi về vụ đi dạy, vì có lẽ em ấy cũng biết tôi lúc nào cũng toàn tâm toàn ý, hôm nào đi học cũng chở về, cứ rảnh là lại chạy sang nhà chơi hoặc tối đi dạo, hầu như ngày nào cũng vậy, trừ hai buổi tối trong tuần phải sang nhà Tiểu Mai để học Guitar. Và cũng y như Vy, Tiểu Mai cũng không còn hỏi hay đá động gì đến chuyện tôi nhờ hôm bữa nữa, vẫn vui vẻ dạy cho tôi như bình thường, à chỉ có duy nhất một bữa là nàng có hỏi tôi về Trân:
- Vậy, cô bé kia đã khá Toán thêm chút nào chưa? – Tiểu Mai hỏi khi tôi đang nhét cây Guitar vào lại bao đàn.
- Ừm, cũng được! – Tôi trả lời nhát gừng.
- Ừ, có cần mình giúp gì không? – Nàng tiếp lời.
- Không đâu, N tự lo được mà! – Tôi khoát tay, thầm nghĩ muộn rồi Tiểu Mai ơi, đợi nàng hỏi thì tôi đã tự lo xong xuôi đâu vào đấy hết rồi.
Nhưng lúc ra khỏi cổng, nhìn Tiểu Mai cười khẽ vẫy tay chào, tôi lại nghĩ đến chuyện nàng đang bị tên Triết này gạt ngay trước mũi mà lại tức điên lên, nhưng vẫn không thể làm gì được hắn, cũng không thể nói với Tiểu Mai để nàng biết, vì tôi đã nghĩ thông suốt rồi, đừng nên đa sự chuyện không phải của mình.
Sáng nay, tôi hãnh diện nhìn bé Trân giải một hơi hai bài toán hiểm hóc mà tôi nhớ hồi xưa mình cũng chật vật lắm mới mò ra được cách làm, thầm nghĩ cô bé này nếu chịu học hành nghiêm túc thì chuyện giỏi hơn ông thầy đang ngồi đây là cũng có thể xảy ra lắm.
- Em học khá lắm rồi đấy! – Tôi khen không tiếc lời.
- Hi, nhờ anh dạy giỏi chứ bộ, lúc trước em đâu biết gì! – Trân cười tươi nịnh lại.
- Chứ sao! – Tôi phổng mũi đáp. – À, mà còn các môn Lí, Hoá thì sao? – Tôi thắc mắc.
- Không lo đâu anh, điểm Lí em cao nhất lớp mà, còn điểm Hoá thì cũng tàm tạm! – Cô bé xua tay nói.
- Vậy à? Anh tưởng em dở đều 3 môn chứ? – Tôi ngạc nhiên.
- Èo…chỉ có môn Toán là em không thích học thôi, chứ còn lại vẫn học bình thường mà! – Trân bĩu môi.
- Ừm, vậy thì tốt, giờ anh ra bài làm tiếp đây! – Nói rồi tôi đặt bút vào ra đề.
Chốc sau, tôi thong thả ngồi tựa ghế đợi Trân làm thêm mấy bài Toán, nhìn vẩn vơ ra ngoài. Sáng nay tiết trời đẹp thật, trong mát không chút gợn mây, mà nắng lại nhẹ không gắt chút nào, tôi hít một hơi dài cảm khái khoan khoái nhìn ra cửa sổ, nơi có những nhành me tây đang chìa ra từ gốc cây cao to dưới vườn, gió mát lăn tăn thấy yên bình gì đâu.
Tôi chỉ dám ngồi nhìn ra phía trước, chứ hễ quay lại sau lưng là sẽ đập ngay vào mắt ảnh của tên Triết ngay đầu giường là tôi sẽ lại nộ khí xung thiên cho xem. Mà cái gã Sở khanh này thì có gì hấp dẫn đến độ mà chị Diễm, bé Trân rồi đến cả Tiểu Mai đều mê như điếu đổ thế kia chứ, ừ thì cũng đẹp trai đấy, cũng phong độ đấy, cơ mà có gì đâu, mấy thằng đẹp mã thì hay sở khanh lắm mà, rồi thế nào cũng có ngày nhà ngươi bị Tiểu Mai đuổi cổ ra khỏi nhà thôi, Triết à!
Nhưng ngay tiếp theo thì tôi thấy tôi đã sai rồi, lầm thật rồi….
Tôi ngồi tập guitar, vẻ như là vừa đệm xong bản I want it that way của Backstreet Boys, đang vui vẻ ngẩng mặt lên đợi Tiểu Mai khen một câu lấy tinh thần như mọi khi thì nàng chỉ thở dài nhìn tôi:
- N nè, sau bữa nay, đừng đến nhà mình tập Guitar nữa nhé!
- Ớ...sao vậy?
- Ừm…bạn trai mình không muốn N đến đây nữa, nên Mai không thể dạy tiếp cho N được!
- Cái gì? Bạn trai? Là anh Triết gì đó phải không?
- Sao…sao N biết?
- Nhưng...hắn ta……!
- Thôi….mình… thương anh ấy, nói mình phải nghe, nên….N thông cảm!
Tôi ngớ người ngồi bất động luôn tại chỗ vì sự việc này bất ngờ quá sức tưởng tượng.
Rồi Tiểu Mai đứng dậy, nhìn xa xăm thở hắt ra nói:
- N để đàn lại ở đây rồi về đi, từ ngày mai đừng sang đây nữa!
Chốc sau, tôi sượng trân dắt xe ra ngoài nhìn Tiểu Mai đóng cổng lại, lạnh lùng quay bước vào trong nhà.
Thế này, thì là ai đang bị nàng đuổi ra khỏi nhà vậy? Sao không phải là tên Triết như tôi đã vừa nghĩ trước đó chứ? Tại sao chứ?....
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái