Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1198
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126
úc này đã tầm 2h30 sáng, không gian yên tĩnh trở lại khi mọi người trong các khu trại xung quanh như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn số ít tiếng nói nhỏ xíu từ đằng xa vọng lại. Đêm hôm gió đưa sương xuống lành lạnh, và tôi lại càng lạnh hơn khi khiếp đảm ngồi cạnh nữ nhân…có cú véo kinh hoàng nhất mà tôi từng nếm, im thin thít tự ngồi ra xa không dám hó hé nửa lời. Kể cũng lạ, tôi vầy mà hễ gặp con gái là tắt đài chịu phận, thôi kệ, miễn là con gái…xinh thì bị vậy cũng đáng, hề hề, tôi phì cười ngẫm nghĩ, chứ phải là Y ù thì nãy giờ tôi chạy toé khói tự lúc nào rồi.
Tôi và Tiểu Mai lại ngồi lặng yên, tôi trộm nhìn, nàng chẳng có vẻ gì là giận mà tựa người nhìn trời, chốc chốc lại khẽ mỉm cười, ra chiều thanh thản lắm. Tôi cũng bắt chước nàng, ngồi vận công đề khí tận hưởng….vũ trụ xung quanh, bốn bề mát lạnh, đâu đó âm ỉ tiếng côn trùng đưa lại rủ rà rủ rỉ, bầu trời đêm tuyệt đẹp với ngàn sao lấp lánh, mặt trăng như chiếc gương bằng nước tinh khiết rót từng giọt sáng thánh thót từ giữa tầng không xuống nhân gian, xuyên qua những kẽ lá bạch đàn rồi nhẹ rơi xuống vai hai đứa.
Tôi đang nhẩn nha tận hưởng không gian tuyệt vời thì thằng L phá đám từ trong trại lao ra nói oang oang:
- Ê N, đi chơi Trò chơi lớn không mậy?
- Tao nói tao mù tịt Morse với Semaphore mà! – Tôi chỉ muốn đạp thằng này văng xoáy vì dám phá hỏng không khí thiên đình mà lôi tôi xuống lại với trần tục.
- Èo, đi theo chạy chơi! – Nó nài nỉ.
- Dẹp, mày rủ mấy thằng đang nằm trong kia kìa! – Tôi sầm mặt.
- Tụi nó ngủ sạch sẽ rồi! – L đội trưởng nhún vai đáp rồi ngồi xuống.
- Đá đầu tụi nó dậy, thằng C hay thằng T cũng được mà! – Tôi gằn giọng.
- Hay là…Mai, tham gia không? – Thằng này mắt sáng rỡ.
- Thôi, hì! – Tiểu Mai lắc đầu từ chối.
- Chết mồ, có mỗi tao thì chưa đủ người tham dự rồi! – Thằng L lo lắng.
- Hai người ngồi chơi ha, mình vào trong đây! – Tiểu Mai nói rồi đứng dậy.
- Ừm….! – Tôi đâm ra có một chút tiếc nuối.
- Mày….ngoại tình rồi! – Thằng L nói sốc.
- Điên, đừng có độc mồm nha mậy! – Tôi trố mắt.
- Đêm hôm ra đây ngồi với con gái, không hẹn hò là gì? – Nó điều tra tiếp.
- Hừ, tao ngủ thì hết thằng mập phá rồi đến mày khều kêu giữ balô, rồi thêm cả thằng D xoắn nó ngáy như giặc, tí lại thêm em Vy đến, thế là tao ra đây ngồi luôn chứ ngủ nghê gì được nữa! – Tôi hừ mũi phản biện.
- Ừm….mà sao Trúc Mai cũng ra đây luôn thế? – Thằng L tò mò.
- Ai biết, nghe Mai nói là do thằng D nó ngáy to quá ngủ không được! – Tôi nhún vai đáp.
- Ờ, công nhận nó ngáy to tổ bố, thôi để tao vì đại nghĩa diệt thân cho! – L đội trưởng thở hắt ra.
- Gì thế? Mày định…bóp mũi nó à? Đừng, ngộp thở chết nó đấy, kiếm tiêu bột rắc vô thôi! – Tôi bày mưu hiến kế.
- Mày là loài gì mà ác thế mậy?! – Thằng L nhìn tôi như nó đang thấy ác quỷ.
- Ai bảo mày nói đại nghĩa diệt thân! – Tôi quắc mắt.
- Là tao định vô nắm đầu nó dậy đi chơi thôi, cho nó khỏi ngáy nữa! – Thằng này nói.
- Ờ, tao cứ tưởng mày định thủ tiêu nó, hề hề, thôi đi rủ nó đi! – Tôi xua tay.
Công nhận thằng D ngoan cố, tôi với thằng L vào tận trong vả mấy phát vô mặt nó cho tỉnh ngủ mà nó cứ rúc đầu vô cái balô rồi tự tay kéo phéc-mơ-tuy lại cố thủ. Hai thằng tôi bí quá mới phải dùng biện pháp cưỡng chế, nắm hai tay hai chân nó kéo lê ra ngoài, sau tầm mười phút động viên tư tưởng không có tác dụng, chúng tôi chuyển sang đề nghị rồi đến bức cung và cuối cùng là đe doạ tinh thần và đày đoạ thể xác thì thằng D mới chịu lò dò ra sau rửa mặt rồi thất thểu lê thân theo thằng L lên trại chỉ huy tập trung tham gia Trò chơi lớn với các chi Đoàn khác.
Tôi quệt mồ hôi lại chỗ cũ ngồi thẫn thờ, vừa rồi thiệt là tốn sức với thằng D quá, nó xoắn hết cả lên mà lại giãy đành đạch. Tôi ngồi thở dốc, may là bốn bề mát rượi nên cũng khá thoải mái, tiếc nỗi giờ lại ngồi một mình đến sáng mà đợi em Vy quay về, chắc khi nào hai thằng L với thằng D về đến trại thì em ấy mới hồi cung quá, thiệt là chán hết sức.
Đột nhiên tôi nghe mùi hương thơm nhẹ thoáng qua tự đâu đưa đến làm tỉnh cả người.
- Tiểu nữ mời đại hiệp dùng trà! – Tiểu Mai cười cười ngồi xuống, chìa tách trà ra cho tôi.
- Ối….tuyệt chiêu, sao Mai bảo vào trong ngủ rồi mà? – Tôi cười tít mắt, hớp ngay một ngụm trà thơm lừng mà dịu ngọt.
- Mình đâu có nói ngủ lại đâu, ra sau trại pha trà ấy chứ! – Nàng vuốt tóc cười.
- Ừ, chu đáo ghê, đem cả trà với ấm tách lên đây! – Tôi khoái mê tơi.
- Chỉ có 2 tách thôi, còn đây là ấm giữ nhiệt chứ không phải ấm bằng gốm, đem hết cả bộ lên thì lỉnh kỉnh lắm, nên có thể trà không thơm như mọi khi đâu! – Nàng đáp, đưa mắt nhìn vào chiếc ấm giữ nhiệt màu xanh lá trước mặt.
- Vầy là tốt quá rồi, cần chi nhiều! – Tôi khoát tay.
- Hai người rủ D đi chơi mà bạo lực ghê, lôi cả ra ngoài! – Tiểu Mai cười khúc khích.
- Hề hề, vậy nó mới chịu lết ra, cho chừa cái tật ngủ ngáy, làm Mai mất ngủ ha! – Tôi chìa tách trà ra – Cô nương cho tại hạ xin chén nữa!
- Vị đại hiệp đây thưởng trà mà cứ như nốc rượu ấy, làm tiểu nữ không khỏi ngạc nhiên về cách thưởng trà quái dị của đại hiệp đó! – Tiểu Mai tủm tỉm rót thêm trà vào tách.
- Èo, uống vậy mới khoái, nhỡ tí bọn thằng L nó về thì nhào vô giành uống hết sao! – Tôi gãi đầu chữa thẹn.
- Hì, thong thả thôi, vả lại ấm này Mai chỉ pha cho mỗi mình…..ừm…..!
Tôi sững người nhìn Tiểu Mai mặt đỏ lựng bối rối, tay nàng lại líu ríu đan vào nhau.
- Ừ…..!
- ……………..!
- À….trà này…cho đá lạnh vào uống được không….Mai ơi…?
Tôi lúng búng bắt chuyện cho không khí đỡ gượng ép.
- A….cũng được, nhưng lúc đá tan ra rồi thì vị hơi nhạt! – Tiểu Mai nói nhanh.
- Ừ….ừm…ra vậy….!
Và cái mồm tôi lại tắc tị chẳng biết nói thêm câu gì cho cả hai đỡ ngượng, sao mà trớ trêu quá vậy, câu vừa rồi Tiểu Mai nói y chang…mấy câu trong phim tình cảm, vậy là sao đây, nàng có bạn trai rồi mà? Tôi cũng có bạn gái rồi mà, sao nghe câu đó…lại thấy tim đập binh binh trong ngực, như vậy là sao ta?
Chẳng mấy chốc, cả hai đứa lại ngồi lặng yên….và tôi cũng hết dám hó hé xin trà nữa, tự dưng đang uống ngon lành thì lại bị vầy, thấy Tiểu Mai ngượng tôi cũng đâm ngại, chẳng hiểu mô tê gì sất, chẳng hiểu nàng và cũng chẳng hiểu chính tôi.
Đang phân vân chưa biết nói gì để được…nốc cho hết ấm trà kia thì từ bên khu trại của 10A3 có tiếng đàn guitar vọng đến rất gần, và giai điệu cực kỳ quen thuộc vì hồi nhỏ tôi đã từng nghe qua bản này rồi, chỉ là không nhớ nó tên gì. Tôi quay sang nhìn thì thấy bên phía 10A3 có 2 thằng đang ôm đàn, và vài nhỏ con gái ngồi ngẩn ngơ bên cạnh.
Tôi cũng ngơ ngẩn theo, hổng dè trong đêm khuya thanh vắng như này thì tiếng đàn guitar lại có mị lực đến như vậy, lúc thánh thót lúc tình cảm, mà nghe lại rất phong cách và…lãng mạn, đúng, không có gì lãng mạn bằng tiếng đàn guitar. Bằng chứng là mấy nhỏ con gái A3 bên kia đang nhìn hai thằng chơi đàn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tình tứ.
- Tiểu Mai nè! – Tôi lên tiếng.
- Gì vậy N? – Nàng quay sang.
- À…bản nhạc đó…tên gì vậy, nghe quen quá! – Tôi thắc mắc hỏi.
- Là Scarborough fair, một bản dân ca của Anh quốc xưa, Scarborough là một địa danh đó N! – Tiểu Mai từ tốn giải thích.
- Ừm, nghe hay quá! – Tôi cảm khái.
- Ừa, bản này là nhạc cổ điển, nên dùng guitar classic đàn nghe sẽ hay hơn! – Nàng nói.
- Là sao, N tưởng guitar là guitar thôi chứ? – Tôi ngạc nhiên.
- Như vầy, guitar có 2 loại, một là accoustic cần đàn nhỏ nhưng dài, có nhiều ngăn hơn, dây đàn bằng sắt, là loại mà bạn trai bên kia đang chơi đó, thích hợp cho đệm hát. Còn guitar classic mình nói là thùng to, cần đàn to mà ngắn, dây làm bằng nylon! – Tiểu Mai thuyết pháp cho tôi nghe.
- Ra thế, N đó giờ cứ tưởng có mỗi 1 loại chứ, mà âm thanh guitar nghe hay hen, hơn cả mấy loại đàn khác! – Tôi vung tay nói bừa.
- Không phải đâu N, đừng so sánh khập khiễng vậy, mỗi loại đàn có một âm vực khác nhau chứ. Với Piano thì đó là âm thanh quý tộc và sang trọng, còn Violon thì lại kiêu hãnh, tươi tắn nhưng cũng có lúc say sưa trìu mến, xáo động nhẹ nhàng! – Nàng nói.
- Chà….vậy còn guitar? – Tôi nghe đến đâu khoái đến đấy.
- Âm thanh của guitar rất đặc trưng, đậm đà trữ tình và cũng…lãng mạn nhất! – Tiểu Mai nói như thở - Cũng là lí do mà con trai rất thích đàn guitar là vậy!
- Sao mà con trai lại thích? Nhìn oai à? – Tôi thắc mắc.
- Hì hì, khi nào N muốn học đàn guitar thì sẽ tự hiểu ra thôi! – Nàng mỉm cười.
- Hổng dè mỗi loại đàn lại phân biệt âm thanh ra như vậy đấy! – Tôi gật gù.
- Vậy nên, nếu nói trong âm nhạc Piano là vua của các loại đàn, Violon là hoàng hậu, thì Guitar là chàng hoàng tử lang thang! – Tiểu Mai khẽ vuốt tóc, nhìn tôi ý nhị.
Tôi ngẩn người, cảm thấy sao mà Tiểu Mai thông tuệ quá sức, nói câu nào nghe mê ly câu đó, tôi bây giờ như thằng ngoại đạo đang muốn tập tễnh bước chân vào thế giới âm nhạc đầy mộng mơ và lãng mạn.
- Vậy….Tiểu Mai….biết đàn guitar không? – Tôi háo hức hỏi.
- Ừ, mình cũng có biết qua! – Nàng gật đầu đáp.
- Biết qua là thế nào, chắc phải giỏi lắm, đúng không? Mai giỏi piano thế kia mà – Tôi khoát tay.
- Còn tuỳ thôi…! – Tiểu Mai sửng sốt nhìn tôi, hình như nàng đang sợ cái bộ như muốn ăn tươi nuốt sống này của tôi.
- Thôi so sánh cho dễ hiểu coi, để N còn biết đường tìm danh sư mà học đạo chứ! – Tôi liếm môi – So với cái tên đang chơi guitar bên kia, thì trình độ của Mai với hắn thế nào?
- Kỳ quá, ai lại đi so sánh như vậy! – Nàng khẽ nhăn mặt.
- Thì kệ, nhỡ Mai không bằng tên đó thì N qua nhờ nó dạy còn hơn, hề hề! – Tôi dùng sát chước khích tướng.
- Hứ, có mà nằm mơ, N qua đó học…cả đời cũng hổng biết đàn guitar! – Y phóc, Tiểu Mai trúng kế ngay tắp lự, nàng bĩu môi nói trách.
- Vậy à? Sao phải thế? – Tôi vờ ngạc nhiên, chứ sự thật thì dù nàng có dở hơn thằng bên A3 thì tôi có học guitar cũng bái nàng làm thầy, chứ tôi đâu quen biết gì thằng bên kia, lò dò qua xin xỏ có khi nó đập đàn vô đầu tôi cũng không chừng.
- Mình….mình…giỏi hơn! – Tiểu Mai đáp, đôi má nàng hồng lên.
- Thế à, giỏi cỡ nào? – Vậy là tốt, nàng giỏi hơn thằng kia, tôi dự là chắc cũng phải hơn vài bậc rồi đây.
- Không biết nữa…! – Tiểu Mai bối rối.
- Ôi dào, so sánh cho dễ đi, không nói ai mà biết được, hay là giỏi từ dưới đếm lên đấy? – Tôi xua tay giỡn cù nhây.
- ……...! – Tiểu Mai trừng mắt nhìn tôi.
- Ấy….giỡn…giỡn mà, cứ nói đi! – Tôi rụt cổ chữa cháy.
Tiểu Mai thở dành đánh thượt rồi lắc đầu khẽ đáp, rồi ngay sau đó tôi há hốc mồm ngạc nhiên, đần mặt ra vì bất ngờ như bị ném nguyên cái tủ búp phê vô mặt:
- Thì…. so guitar của Mai với bạn bên kia là cũng như đem Toán của N ra so sánh với học sinh tiểu học vậy!
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái