Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1195
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
áng nay dậy 2 mắt tôi đỏ ngầu, cứ bần thần mãi ngồi trước vườn, cả đêm qua tôi thức tụng cho xong bài tiếng Anh, sau đó lại tiếp tục suy tính nên làm gì tiếp theo cho hộp quà. Cây thông và người tuyết đã xong nhưng lại chưa trang trí, và căn nhà nhỏ vẫn chưa có, chưa kể những hộp quà đặt dưới gốc cây thông. Nghĩ mãi ko được thêm gì, tôi lại khoác áo vào đạp xe đi lòng vòng quanh tất cả các hiệu sách lớn nhỏ tìm thêm vài thứ nữa.
Giờ kiếm đâu ra cái căn nhà nhỏ mà có kích thước vừa tầm để cho vào hộp nhỉ? Không lẽ mua nguyên bộ thành phố PT mini trong cửa hàng lưu niệm rồi về…bẻ ra căn nhà nào đó mà gắn vào? Không ổn, giáng sinh thì phải là nhà theo phong cách tây phương, phải bằng gỗ hoặc ít nhất có màu như gỗ thông, phải có ống khói. Rồi lại còn các dây ruy-băng và các hạt châu để trang trí cho cây thông, chưa kể nón mũ và tay chân mặt mũi cho người tuyết nữa! Tôi rối rắm vò cả đầu lên, lúc phác thảo bản kế hoạch tôi ko tính đến những điều quá chi tiết như vậy.
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tôi đang ngồi thẫn thờ mặt ngu ra vì bí lù thì trong đầu chợt nảy ra sáng kiến, tôi lao ngay ra cửa hàng bánh kẹo.
- Bác ơi tiệm còn bán hộp bánh Chocopie mà loại có bộ xếp hình nhà cửa ko chú? – Tôi háo hức hỏi dồn.
- Ừ, con mua bao nhiêu? – Bác chủ từ tốn đáp.
- Bác lấy hết ra cho con đi! – Tôi đáp mắt sáng rỡ, ý tôi là tôi muốn xem hết để chọn ra bộ xếp hình có căn nhà như tôi đang mong chờ, chứ mua hết thì tôi có mà cạp đất ăn.
- Hả…ờ…! – Bác chủ tiệm ngạc nhiên thấy rõ, chắc đang tưởng tôi là thằng nghiện bánh Chocopie.
Một chồng hộp bánh Chocopie loại lớn chất đầy trước mặt tôi, hết lựa hộp này rồi sang hộp khác, lựa đến dãy cuối cùng rồi tôi mới tìm được căn nhà gỗ có ống khói cần tìm.
- Bác cho con lấy hộp này! – Tôi hớn hở.
- Ơ…bác tưởng….! – Chủ tiệm thắc mắc.
- Dạ…con ko định lấy hết, chủ yếu là cần đúng bộ xếp hình này cho…nhỏ em ở nhà! – Tôi gãi đầu giải thích.
- À, bác hiểu rồi! – Rồi bác ấy gói bánh cho tôi.
Tôi phóng hết tốc lực qua nhà K mập, gọi nó ầm ầm.
- Mày mua gì lắm bánh thế? – Nó ngạc nhiên nhìn tôi trút cả hộp bánh ra.
- Ăn đi, tao mời, cần mỗi cái này thôi! – Tôi cười tươi giơ bộ xếp hình lên.
- À, hiểu, thông minh ta! – K mập gục gặc đầu, tay bóc bánh liên hồi.
Tôi hí hửng ngồi ráp căn nhà, chẳng mấy chốc đã xong, sau đó dùng keo 2 mặt tỉ mỉ cắt theo phần móng rồi dán cố định căn nhà gỗ vào đó, đặt nó vô sau lưng người tuyết. Rồi tôi bẻ mấy ngọn tăm, sơn màu nâu và cắm lên xốp làm giả hàng rào gỗ quanh nhà, tiếp theo lấy đất sét trắng còn dư nặn thành vài miếng mỏng để lên trên mái nhà giả như được phủ đầy tuyết.
Rồi ý tưởng nối tiếp ý tưởng, tôi lại lấy bút lông đen vẽ mặt cho người tuyết, nhưng khốn nỗi dù đã cẩn thận thì tôi vẫn run tay, nên thế quái nào lại có 1 thằng người tuyết mập ú mà cười như mếu. Kệ, tôi tiếp tục quấn giấy màu cuộn tròn lại thành hình chóp, gắn lên đầu làm mũ, sau đó bẻ đầu 2 que diêm, dùng thân gắn vào làm 2 tay cho người tuyết, sau đó lấy 1 đoạn giấy màu đỏ hơi ngắn quấn quanh cổ làm khăn choàng.
Đâu đó xong xuôi, tôi phủi tay chân đánh giá lại tình hình thực tai, trên nền tuyết xốp bây giờ là căn nhà gỗ phủ đầy tuyết trên mái và ống khói với hàng rào gỗ bao quanh, trước sân là 2 người tuyết 1 lớn 1 nhỏ đang “tươi cười “với chóp mũ và khăn quàng, 2 tay cầm cờ mà tôi tự trang trí phơ phất, kế bên là 2 cây thông chưa được trang trí ruy băng kèm hạt châu, và chưa có cả những hộp quà dưới gốc cây.
Vậy là từ giờ đến hết ngày mai tôi phải hoàn thành việc trang trí cây thông và tìm ra các hộp quà nhỏ, tôi nghĩ khá dễ dàng vì còn cả ngày mai, mấy thứ như ruy-băng thì tôi đã nghĩ ra được dây kim tuyến loại nhỏ, còn hộp quà siêu mini thì chắc trong các cửa hàng lưu niệm sẽ có. Nghĩ vậy nên tôi tự thưởng cho mình một giấc ngủ trưa sảng khoái, sau đó dậy ăn trưa rồi lên trường.
- Hôm nay N học thuộc Anh văn chưa đó? – Em Vy chặn đường tôi hỏi ngay hành lang, rõ là đã đợi nãy giờ.
- Ừ…rồi! – Tôi hơi hãi vì em nó hỏi sao gay gắt quá.
- Giờ cất cặp i, rồi ra băng ghế bên kia trả bài trước, Vy đợi! – Em ấy bảo.
Tôi lò dò cất cặp vô bàn, vừa đi ra ghế ngồi vừa tranh thủ lẩm nhẩm trong đầu đoạn anh văn vừa học tối qua, hồi hộp ngồi xuống cạnh em nó.
- Rồi, đọc! – Vy gật đầu ra hiệu.
- Ừ, In this library we’re going to……..and then, keep stuying together. Xong! – Tôi làm nguyên 1 tràng anh văn dài loằng ngoằng rồi thở phào.
- Hì, giỏi, thưởng nè! – Em ấy cười cười chìa lố kẹo Sugus ra.
- He he, hôm nay chấp cô Hiền gọi tên! – Tôi bỏ tọt viên kẹo vô miệng.
- Xí, toàn đợi nước tới chân mới nhảy! – Vy thè lưỡi trêu.
- Ơ…hay nhể! – Tôi ngượng ngập gãi đầu.
- Mà, hôm giờ N bận gì thế? Ra về cũng ko về chung với người ta, toàn lỉnh đâu mất! – Em ấy phụng phịu.
- Thì bận, chuyện gấp lắm! – Tôi cố gắng lắm mới giữ được mình ko phun ra bí mật trước vẻ mặt đang hết sức dễ thương của em nó.
- Vậy thôi, ko hỏi nữa, ghét! – Em ấy oánh vai tôi rõ…nhẹ.
- Hì, đến lúc rồi biết! – Tôi cười tình.
Giờ anh ngữ hôm nay, tôi hết ngồi nhấp nhỏm rồi mắt cứ nhìn đăm đăm cô Hiền, thế mà cô chẳng buồn kêu tên tôi lấy 1 lần. Đúng là đời học sinh, hôm mình không học bài thì lại bị núm đầu lên, hôm mình học hành đầy đủ nghiêm túc mong cho được dò bài gỡ điểm thì lại thất vọng khi hết giờ dò bài mà ko đến lượt mình, tôi ngán ngẩm gục luôn đầu xuống bàn, đến khi em Vy ném cái nắp viết vào đầu thì tôi mới giật mình ngẩng mặt lên, và khiếp đảm khi nhận ra em nó đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái