Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Leo Aslan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 447 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 51984 / 1198
Cập nhật: 2024-02-25 00:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uốt hết tốc lực, tôi chạy bở hơi tai về trường là đã 5h40 chiều, tình hình này đã xong tiết cuối từ lâu rồi, cầu trời cho cửa phòng đừng đóng để tôi còn vào lấy cặp. Chưa kịp chạy vào sân thì đã thấy Tiểu Mai đứng ngoài cổng trường, tôi xuống xe thở dốc:
- Nhà Tuấn xa quá, bạn coi dùm xe mình để chạy vô lấy cặp cái nha!
- Cửa lớp đóng rồi mà Nam!
- Ơ…..sớm vậy..!
- Hì, cặp Nam nè, mình để đầy đủ sách vở trong hộc vào lại rồi!
- À, cảm ơn nha! – Tôi sướng mê tơi, cười tít mắt.
- ……….!
- Ủa mà sao bạn chưa về?
- Mình về rồi ai giữ cặp cho Nam?
- Ừ ha, rồi giờ ai chở bạn về? Không có đi xe à? ( ngu thật, người ta đi xe thì sao trước mặt mày giờ đây chỉ có một chiếc xe của mày thế, thằng hâm )
- Nam chở mình về dùm đi! – Tiểu Mai nhìn tôi, các ngón tay líu ríu bấu vào cái cặp đang ôm trước ngực.
- Ừ, lên xe đi! – ( Ôi, cơ hội này nằm mơ cũng không tưởng đến, híc, nhờ mày rách quần đấy Tuấn à, sau này mày cứ thi thoảng rách tiếp vài lần dùm tao nhé )
- Hi, chở nổi không đó?
- Yên tâm, mười người chở vẫn được!
- Xạo…!- Nàng nguýt dài, rồi một tay níu áo tôi, và ngồi lên xe, ngồi một bên nhé, nam sinh chở nữ sinh áo dài bằng xe đạp, ôi lãng mạn vô cùng!
Hai người chúng tôi cứ thế mà bon bon từ trường ra con đường Nguyễn Tất Thành đầy hương biển, gió mát nhè nhẹ, ánh đèn đã bắt đầu điểm lên trên thành phố, bản nhạc “A love for life “vang lên trên đài phát thanh nghe yên bình cực, tôi muốn sau này chiều nào cũng vậy, cũng được đưa nàng về nhà thế này!
- Ơ Nam nè, đã biết nhà mình chưa mà sao không thấy hỏi?
- Mình biết rồi mà, sao lại hỏi vậy?
- Ơ, Nam nói sao, không hiểu??
Trời đất, nàng quên tôi rồi, quên mất cái vụ nàng đáp banh 2 lần vô mặt tôi rồi!
- Mình nè, hồi lớp 9 mình đá banh vô nhà bạn đó, 1 lần vô hồ cá, 1 lần làm bể bóng đèn ấy, nhớ không, cái bóng đèn bị bể ấy! – Tất nhiên tôi giấu biến cái chi tiết nàng tọng banh vô mặt tôi.
- A..à, ra đó là Nam đó hở? Mình không nhớ ra đấy, Nam cao lên nhanh vậy ha, lúc đó nhìn chưa như bây giờ!
- Ừ, tự nhiên sau lớp 9 mình cao nhanh lắm ( Tôi cao lên nhanh thật, 1 phát vèo lên 1m70 luôn )
- Hì, giờ thì nhớ rồi!
Ôi, Tiểu Mai cười lên trông xinh phết, mà giờ tôi mới để ý, gò má nàng cao thật, mà lẽ thường con gái gò má cao là hay dắt mũi con trai lắm!
- Xong, đã đến nhà rồi, tiểu thư!
- Hì, ghẹo nữa, thôi tạm biệt ha!
- Ừa, mai gặp!
- Mai chủ nhật mà gặp gì, hì hì!
- Ờ ha, quên mất, mốt gặp!
- Ừ, Nam về cẩn thận!
Tôi nhìn theo đến khi nàng mở cổng bước vào, gật đầu cười thêm phát nữa, à suýt quên:
- Ấy, bạn tên gì vậy? – Tôi vội hỏi.
- Gọi mình là Tiểu Mai được rồi! – Nàng nhoẻn miệng cười rồi quay vào nhà.
Hị hị, ở hiền gặp lành mà, ông trời giúp ta rồi. Tôi chạy về lòng đầy hứng khởi “Sau này hai đứa con nên duyên vợ chồng rồi thì sẽ cúng tạ ông trời, à quên cảm ơn mày nữa Tuấn ơi, cảm ơn cái quần thần thánh của mày đấy “Tèn ten, đời sao đẹp tươi thế, tôi mở cổng bước vào nhà, nở nụ cười cầu tài với ông anh:
- Eh he …..!
- Ranh con, học gì mà giờ này mới về, tán gái à?
- Bậy nào, huynh cứ nói thế, hề hề!
- Lẹ đi ăn mày, đói rồi!
Tối đó tôi ăn gì cũng ngon, xem gì cũng vui, và ngủ cũng thật ngon, may quá, đêm nay không còn mơ thấy con nhỏ kia cầm AWM headshot nữa, mà là Tiểu Mai đang đứng đợi tôi trước cổng…thánh đường trong lễ phục cô dâu, cười rạng rỡ khi chú rể là tôi bước tới, he he, mơ đẹp, mơ đẹp!
Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái - Leo Aslan Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái