Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Công Phá Chú Kiếm Sơn Trang.
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội
Chương 66: Công phá Chú Kiếm Sơn Trang.
Dịch giả: Big crazier
Biên tập: 123456vn
"Mộ đường chủ, Liễu hành chủ, bổn vương khuyên các ngươi một lần cuối cùng, các ngươi lập tức rời đi vẫn còn kịp, bằng không các ngươi có muốn đi cũng không được nữa rồi."
Âm Vô Khuyết cười lạnh nhìn về phía đám người Chú Kiếm Sơn Trang.
Linh kiếm của Mộ Lôi chấn động: "Muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết, đừng lảm nhảm nữa."
"Hừ! Không biết tốt xấu! Giết!"
Âm Vô Khuyết quát lạnh một tiếng,Vương Tiếu, Bạch Linh ở phía sau lưng cũng đồng thời thúc dục linh kiếm huyễn hóa ra ba đầu kiếm linh hư ảnh thật lớn công kích về phía đám người Mộ Lôi.
Đám người Chú Kiếm Sơn Trang sắc mặt trầm xuống, ba người này vừa bắt đầu đã sử dụng kiếm linh hóa hình, xem ra lần này thực sự là không chết không thôi.
"Kết trận!"
Lục Hợp Phong Ma Kiếm Trận lại một lần nữa được thi triển ra, sáu thanh kiếm phóng xuất ra sáu đạo kiếm khí sáng chói mắt phong tỏa bốn phía bao vây ba người Âm Vô Khuyết vào trong…
Bên ngoài sơn trang âm thanh chém giết lại một lần nữa vang lên, đám tà đạo linh kiếm sư đông nghìn nghịt từ bốn phương tám hướng vọt tới, trùng kích vào lớp tường vây ngoại vi Chú Kiếm Sơn Trang.
Mộ Thanh Thanh vung kiếm chém ngã hai tên linh kiếm sư ngũ giai vừa mới nhảy lên trên tường vây, hơi nhíu mày lộ ra vẻ mặt trầm trọng.
Một gã linh kiếm sư trẻ tuổi gương mặt có vài phần tương tự với Mộ Thanh Thanh vừa chém giết vừa nhích tới gần nàng nói: "Muội tử, có điểm kỳ quái, hôm nay có rất nhiều gương mặt xa lạ, nhân số cũng đông hơn ngày hôm qua rất nhiều."
Mộ Thanh Thanh gật đầu nhè nhẹ, nhìn thấy chỗ tường cao cách đó không xa có bảy tám tên tà đạo linh kiếm sư dũng mãnh lao tới vây công ba gã linh kiếm sư của Chú Kiếm Sơn Trang, tình hình vô cùng nguy hiểm, linh kiếm của nàng khẽ chấn động thân hình liền lướt tới phía đó.
Một đạo kiếm mang dài hơn mười trượng đánh xuống, tám gã tà đạo linh kiếm sư lập tức bị bức lui ra, ba gã đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang liền được giải vây.
Mạc Vũ thở hổn hển hơi khom người thi lễ: "Đa tạ Mộ cô nương viện thủ."
Mộ Thanh Thanh nhẹ nhàng tiếp được công kích của tám gã tà linh kiếm sư, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, kiếm thế lăng lệ, ba gã tà linh kiếm sư thực lực hơi kém liền kêu thảm ngã xuống, còn lại năm người cũng bị bức cho liên tục bại lui.
Mạc Vũ không được Mộ Thanh Thanh đáp lại thì tỏ vẻ xấu hổ, bất quá thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi đứng sau lưng hắn lại vô cùng hưng phấn giơ nắm tay kêu lên: "Thất tỷ! Giáo huấn bọn chúng thật tốt nhé!"
Mộ Thanh Thanh quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi lộ ra một chút nhu hòa: "Bên này để ta chống đỡ, ngươi sang chỗ nhị ca đi."
Thiếu nữ liên tục gật đầu, lôi kéo Mạc Vũ chạy về phía một đoạn tường vây khác.
Mạc Vũ quay đầu nhìn Mộ Thanh Thanh một kiếm độc chiến quần hùng, phong độ tư thái vô cùng hiên ngang ánh mắt có chút phức tạp nghĩ thầm: "Mạc Vấn ơi là Mạc Vấn, nếu không có ngươi, nàng chính là của ta rồi."
Hai người vừa rời đi, kiếm thế của Mộ Thanh Thanh lại tăng lên, năm tên tà linh kiếm sư liền có bốn kẻ kiếm đoạn nhân vong, còn một tên cuối cùng Mộ Thanh Thanh lại không giết chết, linh kiếm của nàng kề sát cổ hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi là người phương nào? Sao lại biết sử dụng Thu Phong Lạc Diệp Kiếm Quyết của Tôn gia Giang Châu?"
Người nọ không mừng không sợ, lạnh lùng cười cười: "Muốn biết? Chờ các ngươi xuống tới địa ngục sẽ biết rõ."
Linh kiếm Mộ Thanh Thanh khẽ động đã cắt đứt yết hầu người này.
"Giỏi cho Tuyết Nữ Kiếm, sát phạt quyết đoán, rất có phong phạm của phụ thân."
Chẳng biết từ lúc nào trên đầu tường đã xuất hiện một người trung niên nam tử hơn 40 tuổi, hắn chắp tay nhìn bao quát xuống Mộ Thanh Thanh, linh tức toàn thân tỏa ra nồng đậm, rất nhanh đã đề thăng lên trên bát giai cảnh giới.
Đồng tử Mộ Thanh Thanh khẽ co lại, âm thanh lành lạnh nói: "Ngươi là Tôn gia Giang Châu Tàn Phong Kiếm Tôn Minh Thu?"
Trung niên nam tử mỉm cười: "Không nghĩ tới một kẻ tiểu bối vậy mà lại nhận ra ta, ta cũng không đành lòng vùi hoa dập liễu. Như vậy đi, con trai ta năm nay vừa qua tuổi nhi lập*, đang muốn lấy thêm một nàng thiếp, mặc dù ngươi đã từng hứa hôn nhưng vẫn chưa quá môn**, cũng không đến nỗi làm xấu mặt nhà ta."
Khí tức lành lạnh trên người Mộ Thanh Thanh đột nhiên lại lạnh thêm ba phần, mắt nhìn chằm chằm vào trung niên nam tử, sát khí lạnh lẽo tỏa ra mãnh liệt.
Tô Minh Thu lơ đễnh, lại ha ha cười cợt: "Thì ra Tuyết Nữ Kiếm cũng biết tức giận, ta còn sợ ngươi nằm trên giường của con ta rồi vẫn trơ trơ như gỗ, thế này thì ta an tâm rồi."
Xuy... Một đạo sâm bạch kiếm quang sáng chói mắt chém thẳng tới cổ Tô Minh Thu, trên mặt Mộ Thanh Thanh không có một chút biểu cảm nào chẳng qua ánh mắt dữ dội đã tố cáo nội tâm của nàng đang vô cùng tức giận.
"Tới hay lắm!"
Thu lại vẻ mặt đùa giỡn cả người Tô Minh Thu như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, linh kiếm vẽ thành một đường vòng cung đỡ lấy kiếm khí của Mộ Thanh Thanh.
Không thể không nói tuy rằng người này biểu hiện cợt nhả không đứng đắn nhưng một thân tu vi thì không có một chút hàm hồ, rõ ràng là bát giai trung kỳ hàng thật giá thật, vừa ra tay đã hoàn toàn áp chế được Mộ Thanh Thanh vừa tiến giai lên Thất giai sơ kỳ.
"Mộ tiểu thư, ta thành tâm thành ý thay mặt con ta cầu hôn ngươi, ngươi cân nhắc một chút xem thế nào? Tôn gia nhà ta thật lòng cũng không muốn làm kẻ địch với Mộ gia các người, sao không hóa can qua thành ngọc bạch***?"
Tô Minh Thu rất thoải mái, thuận tay liền đem công kích nhìn như lăng lệ ác liệt của Mộ Thanh Thanh toàn bộ đều hóa giải, cả quá trình chỉ thủ không công, trong miệng thao thao bất tuyệt thuyết phục Mộ Thanh Thanh làm con dâu của hắn.
Cho dù Mộ Thanh Thanh giỏi kiềm chế tới mức nào đi nữa cũng không thể tiếp tục bảo trì biểu hiện bình tĩnh, trên mặt đã lộ ra vẻ giận dữ, đột nhiên nàng duỗi cánh tay trắng như bạch ngọc đè trên lên thân linh kiếm hô lớn: "Lãnh thu, phong, giải!"
Hô... Một cỗ linh áp vô cùng cường đại từ trên thanh linh kiếm trong tay Mộ Thanh Thanh phóng xuất ra, sắc mặt Tô Minh Thu đại biến thân hình cấp tốc lướt về phía sau, nhưng vẫn đã chậm một bước. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo lập tức xuyên qua thân thể của hắn.
Tô Minh Thu liên tiếp lùi lại bảy tám trượng tới khi thân hình đụng vào tường thành mới dừng lại, trên vai trái của hắn đã xuất hiện một lỗ thủng, nếu như miệng vết thương dời đi nửa tấc là đã xuyên thủng trái tim của hắn rồi.
Cảm nhận được thanh linh kiếm trung đẳng thượng phẩm trong tay đang run rẩy sợ hãi, Tô Minh Thu khẽ hít một hơi khí lạnh ánh mắt nhìn chăm chú vào thanh linh kiếm trong tay Mộ Thanh Thanh, sau nửa ngày mới gian nan nói ra: "Không ngờ Mạc Thiên đối với đứa con dâu hụt như ngươi cũng hào phóng như thế, Mạc gia tứ đại linh kiếm tuyệt phẩm Lãnh thu cũng giao cho ngươi."
Sắc mặt Mộ Thanh Thanh tái nhợt, lấy tu vi của nàng cưỡng ép giải trừ niêm phong thanh linh kiếm tuyệt phẩm vẫn quá mức miễn cưỡng, một kích này tuy đả thương được địch nhân nhưng chính mình cũng bị thương.
"Ha ha ha ha..., đi mòn gót giày tìm không được, tìm được lại chẳng tốn công phu, tiểu nha đầu, giao kiếm ra đây!"
Một tràng cười cuồng ngạo truyền tới, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhanh như gió cuốn hướng về phía Mộ Thanh Thanh lao gấp xuống.
Mộ Thanh Thanh huy động linh kiếm, một cỗ linh lực cường đại tuyệt luân áp súc thành một thanh kiếm quang sắc bén quét ngang qua đạo thân ảnh kia.
Thân ảnh kia kinh hô lên một tiếng, trên người bộc phát ra linh khí chấn động không thua kém Tô Minh Thu một chút nào, kiếm quang bắn ra bốn phía. Nhưng so với uy năng của linh kiếm tuyệt phẩm còn kém mấy phần, kiếm quang của Lãnh Thu kiếm vừa chạm vào đã lập tức đánh tan hộ thể kiếm quang của thân ảnh, quét tới trên người hắn.
"Ah!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh ảnh kia liền bị chấn ngược lại đụng vỡ một gian phòng ốc, lưu lại một vết máu thật đáng sợ, nhưng rất nhanh sau đó đã có một cố khí thế cuồng bạo từ trong phòng tràn ra, toàn bộ căn phòng bị phá thành mấy mảnh, một cái thân ảnh cất bước đi ra. Đây là một người trung niên tướng mạo âm trầm, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Thanh, trước ngực của hắn có một vết thương lớn kéo dài từ ngực phải tới eo trái, thiếu chút nữa thì mở toang cả lồng ngực lẫn bụng!
"Xú nữ nhân! Phong Ma ta nhất định phải đem ngươi hành hạ bảy ngày bảy đêm, sau đó lột da của ngươi làm khăn trải giường cho hả giận!"
Tô Minh Thu khẽ nhíu mày quát: "Phong Ma! Nàng là con dâu tương lai của ta, ngươi nổi điên thì đi tìm nữ nhân khác đi!"
Phong Ma khặc khặc cuồng tiếu: "Họ Tôn kia, Tà vương nhà ta tìm các ngươi hợp tác các ngươi lại tự cho rằng mình là đại nhân vật ah? Hôm nay kiếm này là của ta, người cũng thuộc về ta!"
Vừa nói xong, toàn thân Phong Ma đã được một đầu thương lang kiếm linh cực lớn bao bọc lại, một lần nữa hướng về phía Mộ Thanh Thanh lao tới.
Khóe miệng Mộ Thanh Thanh rỉ máu, không nói một lời giơ kiếm chém ngang.
Oanh!
Kiếm linh của Phong Ma bắt đầu tan rã nhưng cuối cùng vẫn kiên trì tiếp được một kiếm này, mà Mộ Thanh Thanh bị lực phản chấn cực mạnh đẩy văng về phía sau, thân hình đụng vào một hòn giả sơn, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, toàn thân vô lực ngã xuống.
"Xú nha đầu, ngươi chẳng qua vừa mới bước chân vào thất giai linh kiếm sư, linh kiếm tuyệt phẩm nằm trong tay ngươi thì phát huy được bao nhiêu uy lực? Chết đi cho bổn tọa!"
Cánh tay Phong Ma khẽ động, thương lang kiếm linh cực lớn gào thét đánh về phía Mộ Thanh Thanh, đem thân thể của nàng hất văng ra phía sau hòn giả sơn, linh kiếm trong tay cũng bị đánh bay đi.
Một cái thân ảnh từ chếch một bên nhảy lên vươn tay bắt lấy linh kiếm đoạn hạ xuống một cái nóc nhà thản nhiên nói: "Linh kiếm tuyệt phẩm há có thể để cho thứ tà ma ngoại đạo nhà ngươi lấy được hay sao?"
Đồng tử Phong Ma co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dư gia lão tổ!"
Dư lão lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, thân thể khẽ động đá lướt đi ra ngoài, căn bản không thèm để ý đến hắn, rất nhanh đã biến mất ở chỗ sâu bên trong Chú Kiếm Sơn Trang.
Phong Ma tức giận điên cuồng hét lên một tiếng, huy kiếm chặt đứt vài hòn non bộ cao mấy chục trượng ở xung quanh, vươn tay trảo một cái đem kiếm linh huyễn hóa ra cuốn lấy Mộ Thanh Thanh đang nằm ngất trên mặt đất đoạn nắm lấy cổ nàng lộ ra vẻ âm tàn: "Đều tại tiện nhân này! Đợi đến lúc trở lại Phong Ma Bảo ta phải đem ngươi nuôi như nuôi chó mới hả giận!"
"Phong Ma! Tên điên kia, mau thả người!"
Tô Minh Thu lướt tới gầm lớn.
Phong Ma lạnh lùng liếc hắn: "Muốn người, tới Phong Ma Bảo của ta mà lấy."
Nói xong thân thể khẽ động, hướng phía xa lao đi.
"Đồ điên! Nàng là người Lôi Châu Mộ Gia! Ngươi không sợ lão tổ của bọn họ tới hủy Phong Ma Bảo của ngươi?"
Tô Minh Thu gọi lớn nhưng Phong Ma cơ bản là chẳng thèm quan tâm, lập tức đã không còn bóng dáng. Tô Minh Thu dậm chân một cái cũng lướt đi ra ngoài...
"Gang Châu Tôn gia! Du Châu Dư gia! Các ngươi lại dám cấu kết với tà đạo vây công Chú Kiếm Sơn Trang, lẽ nào không sợ thiên hạ chính đạo phỉ nhổ?
Một tên bát giai linh kiếm sư Chú Kiếm Sơn Trang kinh sợ nhìn qua một đám đẳng cấp cao linh kiếm sư mới xuất hiện chửi rủa.
"Ha ha, Chú Kiếm Sơn Trang đã sắp tới hồi diệt vong, đây chính là xu thế tất yếu, ngươi nói tới thiên hạ chính đạo lại càng buồn cười, chẳng nhẽ chúng ta lại đi phỉ nhổ chính mình?"
Một tên bát giai linh kiếm sư Dư gia cười ha hả, liên hợp với một gã bát linh kiếm sư Tôn gia điên cuồng tấn công.
Tên bát giai linh kiếm sư kia vốn đã bị thương, bây giờ lại bị hai tên cường giả cùng giai liên thủ vây công rất nhanh đã không thể chống đỡ được nữa, hộ thể kiếm linh nháy mắt đã tan vỡ cả người bạo lộ dưới kiếm phong của hai tên kia. Phát ra một tiếng gào thét bi phẫn, cả người hắn đã bị kiếm khí chém rời, máu huyết tung bay khắp trời.
"Ngũ trưởng lão!"
Đám đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang ở xung quanh thống khổ hét lớn, nhưng càng ngày càng có nhiều linh kiếm sư phe địch lao tới rất nhanh đã che lấp tất thảy...
Mạc Hư một bên vừa vận chuyển Lục Hợp Phong Ma Kiếm Trận một bên chú ý tới tình huống chiến trường lúc này không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi: "Dư gia! Tôn gia! Đám tiểu nhân hèn hạ vô sỉ các ngươi!"
"Mạc Hư lão nhi, ngươi âm thầm cướp đoạt cơ nghiệp Chú Kiếm Sơn Trang thì cao thượng lắm sao?
Dư gia lão tổ cùng với Tôn gia lão tổ đồng thời hiện thân bên ngoài Lục Hợp Phong Ma Kiếm Trận, nhìn qua sáu người ở trong kiếm trận mặt mũi cả hai tràn đầy vẻ trào phúng.
Bên trong kiếm trận, Âm Vô Khuyết hừ lạnh một tiếng: " Tại sao hai người các ngươi bây giờ mới đến? Nhanh ra tay phá trận, chỉ cần chế ngự được sáu người này Chú Kiếm Sơn Trang tự nhiên sụp đổ."
Dư lão cười nhạt một tiếng: "Như ngươi mong muốn."
Dư lão, Tôn lão hai tên cửu giai linh kiếm sư đồng thời ra tay, hai đạo kiếm quang sáng chói đánh vào phía trên Lục Hợp Phong Ma Kiếm Trận
Đám người Mộ Lôi như bị điện giật, toàn bộ đại trận nhanh chóng tan rã, sáu người đồng thời thổ huyết ngã xuống. Lục Hợp Phong Ma Kiếm Trận mặc dù cường đại nhưng rõ ràng cũng có khuyết điểm, từ phía bên ngoài công kích liền có thể dễ dàng phá trận.
Huyết Lục Kiếm Vương Tiếu cười lớn chém một kiếm về phía Mộ Lôi, mầy ngày nay bị vài tên bát giai linh kiếm sư dây dưa kéo dài trong lòng hắn đã chất đầy một cỗ lửa giận rồi.
Dư lão nhướng mày,chém ra một đạo kiếm khí trực tiếp đánh tan kiếm quang của Vương Tiếu.
"Dư lão nhi! Ngươi có ý gì?" Vương Tiếu trợn mắt nhìn.
Dư lão hừ nhẹ một tiếng: "Dư gia chúng ta còn không muốn tuyên chiến với Lôi Châu Mộ gia."
"Ngươi!" Lửa giận trong lòng không thể phát tiết Vương Tiếu liền chuyển hướng ra tay với hai người Mạc Hư, Mạc Bình: "Vậy ta chém bọn hắn!"
Nhưng lúc này lại bị Tôn lão ra tay ngăn cản.
"Các ngươi có ý gì đây?" Vương Tiếu thực sự tức điên lên rồi, bị mấy con kiến hôi này mạo phạm mà chính mình lại không thể tự tay trừng phạt.
"Bọn họ là cao tầng trong Chú Kiếm Sơn Trang, ngươi giết bọn chúng rồi chúng ta làm sao tìm được tứ linh đồ với linh kiếm tuyệt phẩm?" Tôn lão thản nhiên nói.
"Tốt, tốt, tốt, nói thế nào cũng đều là các ngươi có lý, vậy lão tử đi giết người khác!"
Vương Tiếu dứt khoát hướng một địa phương chiến đấu kịch liệt nhất lao đi.
Âm Vô Khuyết nhìn về phía Mạc Bình cười âm lãnh: "Quyền trang chủ Mạc Bình, tứ linh đồ với linh kiếm tuyệt phẩm ở chỗ nào? Ngươi tự mình lấy ra là tốt nhất, bằng không hôm nay ta cũng không ngại khiến cho Chú Kiếm Sơn Trang máu chảy thành sông!"
Mạc Bình đến nay đã tám mươi tuổi, chính là người lớn tuổi nhất trong sơn trang, lão bị Lục Hợp Phong Ma Kiếm Trận cắn trả, bản thân bị trọng thương giờ phút này dứt khoát khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần, coi mấy tên cửu giai linh kiếm sư trước mặt như không thấy.
"Không nói hả?"
Khóe mắt Âm Vô Khuyết lóe lên một tia tàn khốc: "Tam đệ, để cho hắn nhận biết một chút uy danh của Bạch Cốt Kiếm đi."
Bạch Linh mỉm cười tiến lên, linh kiếm trong tay nhanh chóng vũ động, từng đạo kiếm khí mảnh như tơ lập tức bao phủ toàn bộ cánh tay trái của Mạc Bình.
Huyết vụ tung bay, trong khoảnh khắc cánh tay trái của Mạc Bình cốt nhục chia lìa, huyết nhục toàn bộ đã bị đánh bay lộ ra xương cẳng tay trắng hếu.
"Ách!"
Mạc Bình kêu rên một tiếng, toàn thân kịch liệt run rẩy, gương mặt già nua kịch liệt vặn vẹo vì đau đớn, nhưng vẫn kiên quyết không nói một câu.
"Hỗn đản!"
Mộ Lôi gầm lên một tiếng, gắng gượng đề thăng kiếm khí chém về phía Bạch Linh, Bạch Linh hừ lạnh một tiếng tiện tay đánh nát kiếm khí của Mộ Lôi đồng thời phát ra một đạo kiếm khí đâm vào lồng ngực của hắn, đánh hắn bay ra ngoài, toàn bộ lồng ngực đã thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, triệt để mất đi chiến lực.
"Đại ca!"
Liễu Thanh Lâm hét lớn một tiếng lướt tới đỡ lấy thân thể của Mộ Lôi
Bạch Linh lạnh lùng cười nhạt: "Không có kiếm trận các ngươi chẳng khác gì một bầy kiến hôi! Đừng tưởng rằng ngươi là gia chủ Lôi Châu Mộ gia thì ta không dám giết ngươi, cùng lắm thì lần sau chúng ta sanbằng Lôi Vân Kiếm Đường của các ngươi!"
Nói xong nhìn về phía Mạc Bình cười âm trầm: "Quyền trang chủ suy nghĩ thế nào rồi? Nếu vẫn còn chưa nghĩ ra chúng ta có thể từ từ nghĩ, ngươi vẫn còn một cánh tay phải với hai chân ah."
Sắc mặt Mạc Bình chuyển thành xám trắng, nhắm chặt hai mắt không nói một lời.
"Ngươi, lão già này!"
Bạch Linh giận dữ, đang muốn tiếp tục động thủ lại bị Dư lão ngăn lại.
"Dư lão nhi, các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không cần tứ linh đồ nữa hả?" Trong mắt Bạch Linh lóe ra sát cơ lành lạnh, hai lão nhân này thật sự khinh người quá đáng.
Dư lão dường như cũng hiểu được mình hơi quá phận, vôi vàng ho khan một tiếng giải thích: "Trên đời này cố một loại người có thể vì lý tưởng trong lòng mà coi thường sinh tử của bản thân, ngươi cho dù có cạo hết huyết nhục trên người hắn cũng không thể khiến hắn mở miệng đâu."
Lông mày Bạch Linh cau lại: "Vậy ngươi nói phải làm thế nào?"
"Dĩ nhiên phải bắt đầu từ những thứ hắn muốn bảo vệ mà đánh tới rồi." Dư lão thâm ý sâu sắc nói.
Bạch Linh hơi sững sờ sau đó cất tiếng cười lớn: "Khó trách tà đạo chúng ta nhiều lần bị chính đạo các ngươi chèn ép, hai chữ ngoan độc này chúng ta tự thẹn không bằng."
Sắc mặt hai người Dư lão cùng Tôn lão hơi mất tự nhiên, hừ nhẹ một tiếng.
"Người đâu, dẫn tất cả người sống tới đây!" Bạch Linh kêu lớn một tiếng.
Từng tên đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang bị bắt giữ nhanh chóng được dẫn vào lần lượt, tổng cộng khoảng chừng hơn trăm người.
Bạch Linh khẽ đảo mắt qua đám tù binh này, cuối cùng dừng lại ở trên người một gã trẻ tuổi khóe miệng hắn nhếch lên tươi cười như hoa nở mùa xuân. Hắn ra vẻ suy nghĩ nhìn thoáng qua Mạc Hư ở cách đó không xa nói: " Mạc Hư phó trang chủ, quyền trang chủ của các ngươi không muốn nói, ta có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi phối hợp ta có thể thả cho nhất mạch các ngươi một con đường sống, gia nhập vào Bạch Cốt Bảo chúng ta."
Mạc Hư cười thê lương: "Lão phu mặc dù có làm một số việc có lỗi với chủ mạch, nhưng cả đời lão phu đều cống hiến cho Chú Kiếm Sơn Trang này, ta sinh ra là người Chú Kiếm Sơn Trang, chết làm quỷ Chú Kiếm Sơn Trang, ngươi muốn ta phản nhập tà đạo chỉ sợ là tính sai rồi."
"Ha ha." Bạch Linh cười cười: "Không hổ là thành viên Chú Kiếm Sơn Trang, quả nhiên là có cốt khí, chỉ không biết cái cốt khí này của ngươi có thể duy trì được bao lâu đây này?"
Bạch Linh vươn tay khẽ trảo, trong đám tù binh đã có một gã thiếu niên trẻ tuổi bị kéo ra ngã trên mặc đất.
"Vũ nhi!" Đồng tử Mạc Hư co rụt lại, sau đó oán độc nhìn chằm chằm vào Bạch Linh.
Mạc Vũ lúc này toàn thân là máu, khắp nơi đều có vết thương, đây là tà đạo linh kiếm sư biết thân phận đặc thù của hắn nên cố ý lưu lại tính mạng cho hắn.
"Vị này chính là đương kim thiếu trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang đi, ta chắc hẳn không có nhận lầm, ngài nói đúng không, Mạc Hư phó trang chủ?
Bạch Linh ra vẻ suy nghĩ nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ đang giãy dụa trên mặt đất, vuốt vuốt linh kiếm trong tay. Hành động này lọt vào trong mặt Mạc Hư lại khiến cho lông tóc cả người hắn dựng đứng lên, thở hổn hển cơ hồ muốn bóp nghẹt lồng ngực hắn.
Thật lâu về sau, Mạc Hư phảng phất đã mất đi điểm tựa, cả người xụi lơ xuống trên mặt đất, thất hồn lạc phách nói: "Ngươi thắng."
"Ha ha, phó trang chủ sớm thức thời như vậy ta sao lại không biết xấu hổ khiến cho lệnh tôn phải chịu khổ? Người đâu, mang thiếu trang chủ xuống cẩn thận cứu chữa."
"Đồ khốn khiếp! Các ngươi có giỏi thì giết ta đi! Gia gia! Đừng để bọn hắn uy hiếp! Vũ nhi không sợ chết!"
Không biết Mạc Vũ lấy khí lực ở đâu ra giãy dụa đứng lên hướng về phía Bạch Linh mắng to. Hai gã tà đạo linh kiếm sư lục giai tiến lên, chớp mắt đã đánh hắn ngất xỉu rồi khiêng đi.
"Mạc Hư! Ngươi dám bán đứng Chú Kiếm Sơn Trang! Ngươi đã quên lời thề ở chú kiếm đài?" Mộ Lôi trợn muốn rách khóe mắt, chịu đựng cơn đau ở lồng ngực chửi ầm lên.
Mạc Hư nhắm mắt lại, sắc mặt cực kỳ thống khổ, thật lâu sau mới mời hai mắt ra tỉnh táo nói: "Thế nhưng các ngươi phải đồng ý một yêu cầu của ta."
*tuổi nhi lập: tuổi xây dựng sự nghiệp, TQ có câu tam thập nhi lập chắc nói con của Tô Minh Thu đã qua 30.
**Quá môn: về nhà chồng, ý nói Mộ Thanh Thanh có đính hôn nhưng chưa là hôn lễ, chưa gả đi.
***hóa can qua thành ngọc bach: Ngọc bạch là ngọc và lụa ý nói bỏ vũ khí giảng hòa biến chiến tranh thành hòa hảo.
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc