Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Dọa Lui!
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 29: Dọa lui!
Dịch giả: vugiang2
Biên tập:
)
“Ha ha, tiểu mỹ nhân, để ca ca yêu thương ngươi một lần nào!” Trong mắt Liễu Nguyệt Khung hiện lên vẻ dâm tà, ánh mắt như muốn lột sạch quần áo trên người Phương Nhu vậy.
Phương Nhu biến sắc, vội lui về phía sau nhưng lại vấp vào bậc cửa, thân hình càng thêm lảo đảo.
“Ha ha ha…” Tà ý trong mắt Liễu Nguyệt Khung càng tăng lên. Hắn thích nhất là nhìn bộ dạng những nữ tử đang kinh hoảng, điều này kích phát dục vọng từ tận đáy lòng của hắn.
“Súc sinh, ngươi dám?” Trương Tể một kiếm bức lui hai tên Linh kiếm sư lục giai, sau đó lao nhanh về phía Liễu Nguyệt Khung, nhưng một đạo kiếm khí cực kỳ hùng hậu đã bắn tới, ngăn cản hắn tiến lên. Hai tên Linh kiếm sư lục giai thừa cơ hội, tiến lên vây chặt hắn lại. Người ra tay chính là lão giả Linh kiếm sư thất giai kia!
Hai tên Hắc phong thiết vệ liều mạng, hi sinh cánh tay để thoát khỏi trận chiến, muốn tới chặn đường Liễu Nguyệt Khung. Trong mắt Liễu Nguyệt Khung hiện lên vẻ khinh thường: “Muốn chết!”
Rút kiếm chém ngang, thực lực Linh kiếm sư ngũ giai được bộc lộ hoàn toàn. Trường kiếm trong tay hai tên Hắc phong thiết vệ bị chém thành hai mảnh, Liễu Nguyệt Khung không còn ai ngăn trở, tiến vào trong phòng khách.
Phương Nhu tựa vào bàn thờ sau lưng, kinh hoảng nhìn Liễu Nguyệt Khung đang đi tới.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, chúng ta lập tức bái đường thành thân ở đây, như thế nào? Cống phẩm, đèn cầy đều có đủ, kia là người cha đã mất của nàng sao? Chậc chậc, may quá, trưởng bối cũng có mặt!” Liễu Nguyệt Khung cười dâm đãng, chứng kiến trên bàn thở bày cống phẩm, linh vị, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Phương Nhu xấu hổ, giận dữ muốn chết. Kẻ trước mặt dâm dục tới cực điểm, trong linh đường mà vẫn nói ra những lời trời đánh thánh vật như vậy!
Một thân ảnh nhỏ gầy ngăn cản trước người Liễu Nguyệt Khung, mũi kiếm nâng cao, chỉ thẳng vào cổ họng đối phương. Liễu Nguyệt Khung nhíu mày, nhìn hài đồng còn chưa cao bằng thanh kiếm trước mặt, hừ nhẹ một tiếng, ngón tay búng ra, đem kiếm khí bắn về phía mũi kiếm trước mặt.
Nhưng khi ngón tay của hắn sắp trúng mục tiêu, mũi kiếm đột nhiên xẹt xuống, quỷ dị vượt qua ngón tay hắn. Xoạt một tiếng, vạt áo ngực của hắn xuất hiện một vết rách, Liễu Nguyệt Khung toát mồ hôi lạnh, vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa là mũi kiếm kia đã xuyên qua bụng hắn. Cơn giận rất nhanh tràn tới: “Tiểu tạp chủng! Xem mặt mũi của tỷ tỷ ngươi, ta vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn!”
Hắn đột nhiên rút Linh kiếm, chém xuống đỉnh đầu Phương Bình, kiếm khí Linh kiếm sư ngũ giai bộc phát hoàn toàn.
“Không!” Phương Nhu sợ hãi hét lên. Mấy ngày gần đây, kiếm kỹ của Phương Bình tuy có tiến bộ rất lớn nhưng tuyệt đối không thể thoát thân dưới kiếm của Linh kiếm sư ngũ giai!
Nhưng một đạo kiếm khí màu đen tuyền chợt bắn vào từ ngoài cửa, ra sau mà tới trước đánh lên thân kiếm của Liễu Nguyệt Khung, khiến cho quỹ tích của kiếm bị thay đổi, lướt qua thân thể Phương Bình, chém lên mặt đất, sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch cứng rắn nổ tung.
Liễu Nguyệt Khung ngẩn ngưởi, sau đó mặt đầy sát khí nhìn lão giả Linh kiếm sư thất giai chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Hai tay lão giả kia chắp sau lưng, không để ý đến ánh mắt uy hiếp của Liễu Nguyệt Khung, thản nhiên nói: “Hắn là người thừa kế Định Bắc hầu do triều đình chỉ định, giết hắn sẽ rất phiền phức!”
Ánh mắt Liễu Nguyệt Khung lập lòe bất định, cuối cùng oán hận hừ một tiếng: “Cút cho ta!”
Một cước đá vào ngực Phương Bình, khiến hắn thổ huyết bay ngược ra. Lão giả khé nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Phía trước không còn ai ngăn cản, Liễu Nguyệt Khung hất tay áo, đi về phía Phương Nhu.
“Ngươi không được qua đây!”
Hàn quang hiện ra, Phương Nhu rút một thanh đoản kiếm trong tay áo, đặt lên cổ mình, vẻ mặt kiên quyết quát.
Liễu Nguyệt Khung dừng bước, ánh mắt bắt đầu âm trầm xuống, điềm nhiên nói:
“Nữ nhân bản thiếu gia vừa ý, chưa có ai dám làm trái ý của ta. Niệm tình đây là lần đầu ta cho ngươi một cơ hội, buông thanh kiếm xuống, vậy ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bằng không thì ta sẽ cho ngươi hối hận vì kiếp này là nữ nhân!”
Phương Nhu cắn chặt môi, cánh tay cầm kiếm siét chặt hơn, chiếc cổ trắng nõn bị mũi kiếm sắc bén cứa nhẹ qua tạo thành một vết máu.
Hai mắt Liễu Nguyệt Khung híp lại: “Đừng tưởng chết là được giải thoát. Bản thiếu gia có rất nhiều biện pháp xử lí thi thể của ngươi, tuyệt đối sẽ khiến ngươi càng thêm tuyệt vọng!”
Thân thể Phương Nhu run mạnh, trong lòng sợ hãi tới cực hạn, người trước mắt đúng là ác ma hóa thân.
Hai mắt Liễu Nguyệt Khung sáng ngời, bắt lấy cơ hội Phương Nhu phân tâm, một kiếm đâm ra, một đạo kiếm khí cực nhỏ lóe lên rồi biến mất.
Phương Nhu kêu đau một tiếng, đoản kiếm rơi xuống đất, mu bản tay phải xuất hiện một vết máu. Khi nàng chưa kịp phản ứng nhặt kiếm lên thì Liễu Nguyệt Khung đã đứng trước mặt nàng, khóa chặt cổ nàng lại, khiến thân thể của nàng ngã ngửa về phía sau, nửa thân thể nằm trên bàn thở.
Đưa tay kéo khắn che mặt của Phương Nhu xuống, một khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ lên vì đau đớn xuất hiện trước mắt mọi người. Bộ dạng thê lương lại lộ ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách, khiến cho người ta hận không thể chà đạp cho thỏa thích.
Liễu Thương Khung hô hấp dồn dập, máu trong cơ thể lưu chuyển nhanh hơn, hai mắt chuyển hổng nhìn như một con dã thú.
Lão giả đứng ở cửa phòng khẽ nhíu mày, biết thú tính của thiếu chủ đã bộc phát rồi, đã điên lên thì tuyệt đối là lục thân bất nhận, hất tay lên chuẩn bị rời khỏi. Nhưng vừa mới quay người chuẩn bị rời khỏi, linh giác của lão liền cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo sởn gai ốc lóe lên rồi biến mất, lập tức lão nghe thấy một tiếng hét thê thảm, người hét chính là Liễu Nguyệt Khung!
Lão giả lập tức quay người, tình cảnh trước mắt khiến con ngươi lão co rút lại. Chỉ thấy cánh tay trái của thiếu chủ đã biến mất, cánh tay phải nguyên vẹn đang ôm vết thương, khóc than thảm thiết.
“Là ai?” Lão giả lớn tiếng quát.
Nhưng trả lời chỉ có một cỗ khí lức càng lạnh lẽo hơn đánh về phía hắn. Lão giả đã cảnh giác, hét lớn một tiếng, thúc giục Linh kiếm chi linh hộ thể, hư ảnh Huyền Quy cực lớn khó khăn lắm mới bao phủ được hắn liền rung lên mãnh liệt, ở trên xuất hiện một vết lõm cực sâu, giống như bị một thanh kiếm sắc bén vô hình chém trúng, đã tới bờ vực sụp đổ. Mà lão giả bên trong thì lại càng đau đớn kêu rên một tiếng, trên cổ xuất hiện một vết thương dài nhỏ, máu tươi phun ra!
“Cường giả bát giai?!” Lão giả ôm lấy vết thương ở cổ nhanh chóng rút lui, hoảng sợ nhìn về phía cửa đại sảnh. Chẳng biết từ lúc nào ở đó xuất hiện một vị thiếu niên, trường kiếm chỉ xéo xuống mặt đất.
“Không đúng! Tại sao không có kiếm khí dao động?” Trên mặt lão giả hiện lên vẻ khó tin.
Nhìn lão giả, trong lòng Mạc Vấn có chút thất vọng, rốt cục thì tu vi vẫn có chút chênh lệch với Linh kiếm sư thất giai. Tuy rằng Lãnh Nguyệt có thể chém giết Linh kiếm sư thất giai, nhưng nếu như đối phương có phòng bị hoặc Linh kiếm thiên về phòng ngự thì vẫn có thể tiếp được một kiếm toàn lực của mình.
“Các hạ là người phương nào? Thanh Thành Liễu gia đang làm việc, xin các hạ tự trọng!” Lão giả trầm giọng quát khẽ, trong lời lộ ra vẻ uy hiếp.
Mạc Vấn lạnh lùng liếc mắt nhìn lão: “Cút!”
Lão giả hít thở trì trệ, không ngờ thiếu niên trước mặt lại không sợ oai của Thanh thành Liễu gia, trong lòng lập tức nổi giận. Nhưng khi lão nghĩ tới một kiếm như quỷ thần kia, khí nóng trong ngực tiêu tan hơn nửa, giọng đắng chát: “Các hạ chớ nên quá phận! Thanh Thành Liễu gia chúng ta tuy rằng không phải thế gia đại tộc, nhưng không phải ai cũng có thể lấn áp!”
“Vậy chỉ các ngươi có thể lấn áp người khác?” Mạc Vấn cười lạnh hỏi lại.
Lão giả cứng họng, trong lòng uất ức cực kỳ, ở Thanh châu ai dám không nể mặt Liễu gia? Cho dù là người đứng đầu Thanh châu cũng không dám trực diện vạch mặt với Liễu gia, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện một thiếu niên thực lực không lường được liên tiếp làm nhục, không chỉ chém đứt một tay của thiếu chủ, đầu của mình cũng suýt lìa khỏi cổ! Rốt cục thiếu niên trước mặt dựa vào cái gì mà có thể không sợ hãi?
Mạc Vấn lạnh lùng nhìn hắn: “Trong vòng mười lượt hít thở nếu còn không rút lui, toàn bộ… chết!”
Lão giả biến sắc, với kiếm thuật quỷ dị của thiếu niên này muốn tiêu diệt bọn hắn cũng không phải việc khó. Tình cảnh đã hoàn toàn thay đổi, cố chống đỡ chỉ chịu thiệt thòi mà thôi, lão đành cắn răng nói: “Món nợ này, ngày sau Thanh Thành Liễu gia nhất định sẽ trả lại toàn bộ!”
Băng bó qua vết thương trên cổ, quay người ôm Liễu Thương Khung đau đớn đã ngất đi, cũng mang theo cả cánh tay bị chém đứt, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng khách. Rất nhanh tiếng chém giết bên ngoài dừng lại, một tràng tiếng vó ngựa vang lên.
Đợi khi đối phương rời xa phạm vi linh giác, toàn thân Mạc Vấn buông lỏng, thân thể truyền tới cảm giác mệt mỏi, hai chiêu Lãnh Nguyệt đã rút sạch toàn bộ kiếm khí trong cơ thể hắn, tâm thần cũng tiêu hao rất lớn, nếu như lão già kia lớn mật hơn, hắn nhất định sẽ lộ tẩy!
Đống bừa bộn mà Thanh Thành Liễu gia để lại rất nhanh được dọn dẹp. Tổn thất lần này của phủ thành chủ rất lớn, trăm tên Hắc phong thiết vệ hao tổn một nửa, những người còn lại đều mang thương tích, một bộ phận còn tàn phế, chiến lực tương lai chỉ còn hai ba mươi người. May mà chin tên Linh kiếm sư sử dụng kiếm trận đối địch không bị tổn thất, nếu không mất đi lực lương cao giai chấn nhiếp, cục diện vừa mới thành lập ở thành Phi Thạch lập tức sẽ sụp đổ.
“Văn công tử, e là phải nhờ ngươi ở lại thêm một tháng.” Trương Tể đứng lên dưới sự giúp đỡ của thủ hạ, cười khổ một tiếng nói.
Mạc Vấn khẽ gật đầu, cũng không cự tuyệt. Kiếp nạn lần này của phủ thành chủ có nguyên nhân gián tiếp là do hắn, hắn phải cho bọn họ một cái công đạo. Kỳ thật nhìn trạng thái của Trương Tể hiện giờ, liên tục bị thương nhiều lần, kinh mạch trong cơ thể chưa khỏi lại tiếp tục bị thương, đã lưu lại tai họa ngầm rất nghiêm trọng, có hồi phục thì chắc chắn vẫn sẽ để lại ám thương, có cho thêm một tháng cũng khó mà khôi phục. Nghĩ vậy, Mạc Vấn có chút băn khoăn, do dự một chút rồi nói: “Ta đang muốn ở lại thành Phi Thạch thêm một thời gian, đợi thương thế của ngươi khỏi hẳn sẽ rời đi, làm vậy cũng không phải không thể được.”
Thần sắc Trương Tể thả lỏng, trên mặt Phương Nhu lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Mạc Vấn lại tiếp tục nói: “Nhưng ta có chút việc riêng cần xử lý, mỗi ngày cần vào núi một chuyến, e là không có bao nhiêu thời gian dạy kiếm thuật cho tiểu Hầu gia.”
“Vào núi?” Trương Tể, Phương Nhu đều khẽ giật mình.
Mạc Vấn khẽ gật đầu, không giải thích nhiều, hai người cũng không hỏi. Cho dù là đối phương muốn vào núi tu luyện, nhưng trong lòng hai người vẫn không khỏi cảm thấy âu sầu.
“Mỗi ngày Văn công tử phải ly khai bao lâu?" Trương Tể hỏi.
“Buổi sáng rời đi vào giờ Tỵ, đến giờ Thân sẽ trở lại.” *
Trương Tể nhíu chặt mày, như vậy chẳng khác nào ban ngày Mạc Vấn không có mặt ở nội thành, nếu như xảy ra cục diện như ngày hôm nay thì khó mà xử lý. Trong lòng trầm ngâm một phen liền quyết đoán, hắn lấy từ trong ngực ra một mẩu kim loại đồng lớn bằng đầu ngón tay cái, bắn về phía bầu trời.
Kim loại đồng phát ra tiếng động trầm đục, một đạo lưu quang phun ra rồi nổ tung trong không trung, quang diễm màu đỏ bắn ra một phía, tạo thành một đám mây lửa khổng lồ, rất dễ khiến người khác chú ý.
“Đây là cách mà biên quân Triệu quốc sử dụng để cảnh báo, trong phạm vi năm mươi dặm đều có thể thấy được, kính xin Văn công tử không rời khỏi phạm vi cảnh báo!”
Mạc Vấn khẽ nhíu mày, năm mươi dặm chỉ mới tới gần biên giới núi rừng, nhưng hắn cũng không có biện pháp tốt hơn, khẽ gật đầu đồng ý.
-----------------------------------------------------
* Giờ Tỵ đến giờ Thân: Từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều.
:yy67:
:oe75:
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc