Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Tiểu Hắc
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 4: Tiểu Hắc
Dịch giả: redtn2002
Biên dịch: 123456vn
Mạc Vấn gục đầu lên song cửa sổ nhìn ra ngoài ngơ ngẩn xuất thần, cách hôm vào trộm kiếm trì đã bảy ngày rồi, vết thương trên đùi đã khỏi hẳn nhưng hắn bị cấm túc nên chỉ có thể ở trong phòng.
Do hắn đột nhiên xông vào khiến một thanh thượng phẩm linh kiếm rót linh thất bại, cha phạt hắn cấm túc một tháng úp mặt vào tường sám hối. Trước mắt hắn thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh linh kiếm gãy lìa hôm đó cùng với ánh mắt của phụ thân nhìn hắn lạnh như băng.
Tại sao? Rõ ràng là tất cả mọi người đều sai lầm, các người không thể để cho Độc Giác Viêm Lang đoạt nhà của người khác.
“Ha ha, tiểu phế vật! tiểu phế vật!”
“Mau lại xem này, tiểu phế vật bị giam trong phòng!”
Mấy đứa trẻ con đứng ở ngoài cửa sổ làm trò ngáo ộp hướng về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn nắm quả đấm, tức giận nói: “Ta không phải là phế vật!”
“Ngươi chính là phế vật! Ngươi chính là phế vật! Chúng ta có linh kiếm, ngươi có hay sao?” Mấy đứa trẻ lấy linh kiếm ra khoe khoang.
“Ta cũng có linh kiếm, ta có rất nhiều linh kiếm! So với các ngươi còn nhiều hơn!” Mạc Vấn không phục hét lớn.
“Ha ha ha ha, ngươi coi đó là linh kiếm sao? Vài thanh phế kiếm được ngươi lấy trong bảo khố, người hỏng dùng kiếm hỏng, thật rất chuẩn xác.” Mấy đứa nhỏ cười ha hả.
“Ai nha! Không tốt, ma nữ đến rồi!” Một đứa kêu to, sau đó một đám òa lên chạy trối chết.
Sau đó một cô bé chừng sáu bảy tuổi xuất hiện trong tầm mắt, tay cô bé mang theo một hộp cơm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn nhỏ chạy toán loạn như ong vỡ tổ.
“Thanh Thanh! Thanh Thanh!” Mạc Vấn mặt mày hớn hở nhìn thanh Thanh Thanh kêu to.
Ánh mắt Mộ Thanh Thanh nhìn về hắn lúc này nhu hòa đi rất nhiều, đi tới bên cửa sổ đem hộp cơm đặt lên trên: “Trong hộp cơm bữa nay có thuốc, nhớ uống nhé.”
Mạc Vấn sắc mặt khổ sở, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, nói giọng lấy lòng: “Thanh Thanh, có thể cho ta xem linh kiếm của ngươi được không?”
“Không được, tam thúc đã nói, không cho phép ngươi tiếp xúc với linh kiếm.” Ánh mắt Thanh Thanh như chém đinh chặt sắt, một chút thương lượng cũng không có.
“Thanh Thanh tốt bụng, Thanh Thanh tỷ tỷ, cho ta sờ một chút đi.” Mạc Vấn chưa từ bỏ ý định.
Mộ Thanh Thanh không nhìn hắn lần nữa, xoay người rời đi.
“A nha! Thanh Thanh hư! Ngươi không để cho ta sờ kiếm của ngươi, ta sờ của chính ta!” Mạc Vấn nhìn bóng lưng Thanh Thanh kêu to.
Mạc Vấn ôm hộp cơm từ trên ghế nhảy xuống, sau đó đem hộp cơm để lên trên bàn, từ bên trong lấy ra một chén thuốc, bịt mũi uống xong. Hắn không muốn uống loại thuốc này, nhưng vẫn phải uống, bởi vì không uống hắn sẽ không có khí lực, có cảm giác buồn ngủ, mặc dù mỗi lần uống thuốc khó chịu vô cùng, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải uống.
Hắn có bệnh, từ khi hắn hiểu biết tới nay cũng đã biết mình có bệnh, mỗi ngày một chén thuốc là ắt không thể thiếu. Hắn không biết mình bị bệnh gì, mẹ không nói cho hắn, mà cha thì hắn không dám hỏi. Bởi vì mỗi lần cha nhìn hắn, ánh mắt đều rất lạnh lùng, rất nhiều lần ban đêm hắn cũng bị ánh mắt lạnh lùng kia làm cho giật mình tỉnh giấc. Hắn sợ, đi hỏi mẹ cái gì làm cha hận hắn như vậy? Mẹ nói cho hắn biết đó là cha nghiêm nghị, không phải là hận. Mẹ nói hắn uống thuốc thì bệnh sẽ đỡ hơn, nhưng hắn ngày ngày uống thuốc, vẫn uống đến bây giờ cũng không thấy khỏe.
Trong hộp cơm còn có một vài món ăn bình thường hắn yêu thích, chỉ tiếc mỗi lần hắn không ăn được nhiều lắm. Tùy tiện ăn mấy miếng bánh, Mạc Vấn liền đem hộp cơm đẩy sang một bên.
Hắn nhanh nhẹn chui vào dưới sàn lục lọi một hồi, đẩy ra ngoài một hộp gỗ lớn tới ba thước. Hộp gỗ dường như rất nặng, hắn cố hết sức, thật vất vả mới đem hộp gỗ đẩy tới khoảng trống giữa gian phòng. Sau đó hắn ngồi trên chiếu, thổi thổi đất trên nắp hộp rồi mở ra.
Chiếc hộp lớn chứa tám thanh linh kiếm hoặc có vỏ hoặc không ở bên trong. Đây là những thanh linh kiếm hắn nhặt được, nói chuẩn xác hơn là linh kiếm bỏ đi do kiếm thể hoặc là kiếm linh sau khi bị hao tổn, linh tính mất đi đã không còn được Linh Kiếm Sư sử dụng.
Mạc Vấn lấy từ bên trong một thanh linh kiếm không vỏ, chuôi linh kiếm toàn thân đỏ choét, nhưng trên thân kiếm rõ ràng có một nơi bị vết rách, làm cho linh mạch của kiếm thể không hoàn chỉnh. Linh kiếm giống với cơ thể, trong cơ thể con người có kinh mạch có thể vận hành linh lực. Linh kiếm cũng có linh mạch là vật dẫn kiếm linh, linh mạch của kiếm thể bị hao tổn thì kiếm linh cũng chắc chắn chịu trọng thương, một loại thương tổn không thể hồi phục, cho nên bị Linh Kiếm Sư vứt bỏ.
Đây là một thanh linh kiếm hạ phẩm hắn xin được từ một Linh Kiếm Sư trưởng bối ở trong sơn trang. Bởi Chú Kiếm sơn trang có Kiếm Trì, vì vậy linh kiếm sau khi bị hư hao sẽ được đưa vào Kiếm Trì, làm tăng thêm linh tính của Kiếm Trì. Bất quá một thanh linh kiếm hạ phẩm bị hỏng, linh tính yếu ớt, cho vào kiếm trì hay không cũng không quan trọng, Mạc Vấn lại có thân phận đặc biệt nên cũng không có người nào so đo những thứ này.
Linh kiếm vào tay, đột nhiên một luồng cảm giác kỳ dị truyền vào trong lòng Mạc Vấn, kiếm trong tay thoáng cái biến thành một con yêu thú, trong lúc hoảng hốt một con khỉ đỏ ba mắt hung ác cắn về phía tay hắn!
“A!” Mạc Vấn hét to một tiếng đem linh kiếm ném ra xa.
Leng keng!
Linh kiếm màu đỏ nằm trên mặt đất nảy lên mấy cái rồi nằm yên, Mạc Vấn nhìn đi nhìn lại nào có con khỉ ba mắt. Mạc Vấn nhìn linh kiếm vứt trên mặt đất phía xa, trong đầu lại nghĩ tới cảnh tượng Độc Giác Viêm Lang cắn nuốt linh kiếm trong Kiếm Trì hôm đó.
Một cảm giác chán ghét bùng lên tràn ngập tâm linh còn non nớt của Mạc Vấn. Hắn lại lấy ra một thanh linh kiếm khác từ trong hộp, lần này là một kiếm con báo màu đen, Mạc Vấn hung hăng đem kiếm ném ra. Lại cầm lên một thanh linh kiếm có vỏ, một con trăn hoa bám vào cánh tay Mạc Vấn mà bò lên.
Ném! Ném! Ném!
Liên tiếp bảy thanh linh kiếm bị Mạc Vấn phẫn hận ném ra ngoài, hắn giống như kẻ mê muội, trong mắt cái gì cũng không có, chỉ có kiếm. Khi hắn cầm lấy thanh kiếm gãy cuối cùng ném ra thì động tác bỗng nhiên chậm lại.
Mạc Vấn đem đoạn kiếm lấy được để trước mặt, mũi kiếm màu đen còn lại dài khoảng nửa thước*, so với đoản kiếm bình thường còn ngắn hơn một chút, phía trên gỉ sét loang lổ, còn có rất nhiều vết sứt nhỏ, chuôi kiếm cũng bị gỉ hơn phân nửa, giống như là chôn dưới đất không biết bao lâu đã bị mục ra thành sắt vụn.
Một tia linh tính như có như không quấn quanh trái tim hắn, tựa như than nhẹ tựa như giãi bày, quanh quẩn một cỗ hơi thở nhuốm mùi bi thương, đồng thời lại xen lẫn một tia vui sướng khác thường, giống như bạn cũ nhiều năm đột nhiên gặp lại.
Bản chất của kiếm vốn là sắt thường, bởi vì được cầm lên mà thông linh, bởi vì tâm mà động, bởi vì máu mà sống, bởi vì không có ý niệm mà chết......
Hôm đó ở trong Kiếm Trì nghe được thanh âm hư vô từ trái tim vang lên, một luồng sáng yếu ớt ở mặt ngoài thanh tàn kiếm phát ra, giống như là ngọn đèn dầu trong gió có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng lại kiên định phát ra ánh sáng của mình, chứng minh sự hiện hữu của mình.
Trên tay Mạc Vấn phảng phất có một lực hút vô hình, linh quang trên Tàn Kiếm bị hấp dẫn đột nhiên đi vào.
Một loạt những ký ức cổ xưa lần lượt xuất hiện trước mặt Mạc Vấn. Một vùng đất thê lương, một yêu lang hai đầu ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, thân thể khổng lồ như một tòa núi nhỏ. Đột nhiên một tia chớp màu đen cắt ngang trời đất, dường như muốn xé rách đất trời, Yêu Lang đau khổ cười lớn, thân thể khổng lồ từ vỡ thành hai mảnh, nặng nề ngã xuống đất. Một thanh kiếm, một thanh kiếm màu đen, bề ngoài cổ xưa bỗng nhiên từ sâu trong thi thể Yêu Lang bay lên, giống như những tàn lửa đen ....
Phảng phất là vĩnh cửu, lại phảng phất là một cái chớp mắt, hình ảnh biến mất tất cả không có bất kỳ biến hóa nào. Mạc Vấn nhìn đoạn kiếm trong tay một chút, một luồng cảm giác huyết mạch tương liên truyền vào trong lòng. Vào giờ phút này hắn có một loại cảm giác kỳ diệu, bất kể trước đây chủ nhân của thanh kiếm này là ai, vào thời khắc này nó chỉ thuộc về mình!
“Tiểu phế vật, tiểu phế vật!” Ngoài cửa sổ lại truyền tới tiếng cười.
Mạc Vấn cầm lấy tàn kiếm từ dưới đất lên, dẫm cái ghế leo lên cửa sổ, quơ tàn kiếm hưng phấn kêu to: “Ta có linh kiếm rồi! Ta có linh kiếm rồi!”
“Ha ha, quả nhiên là người hỏng dùng kiếm hỏng, đó là linh kiếm của ngươi sao?” Một thằng bé sáu bảy tuổi cười nhạt một tiếng, phanh một tiếng rút ra linh kiếm của mình, chém về phía bên cạnh. Trên lưỡi kiếm hiện lên một đạo linh quang yếu ớt, thân cây khô cỡ khoảng cái chén ăn cơm dễ dàng bị gãy. Sau đó nâng kiếm khiêu khích nhìn về Mạc Vấn: “Đây mới thực sự là linh kiếm!”
“Vũ Thiểu thật là lợi hại!”
“Sau này sơn trang của chúng ta còn phải dựa vào Vũ Thiểu, nếu để cho ngoại nhân biết thiếu trang chủ của sơn trang chúng ta lại là tiểu phế vật, Chú Kiếm sơn trang còn ở trên giang hồ thế nào được?”
“Lại nói, này Thiếu trang chủ, sau này đi ra ngoài ngàn vạn lần đừng nhắc tới tên Chú Kiếm sơn trang!”
“Được rồi được rồi, cùng kẻ bỏ đi nói lời vô dụng làm gì, chúng ta luyện kiếm đi.”
Mấy thiếu niên cười lớn đi xa, tại thời điểm bọn họ rời đi, thiếu niên tên gọi Vũ Thiểu nhìn về Mạc Vấn cười lạnh, trong mắt vô tận ý trào phúng.
“Hừ! Các ngươi mới là phế vật đấy.” Mạc Vấn tức giận nhìn về phía bóng đám thiếu niên đằng xa kêu lên.
Hắn vuốt ve đoạn tàn kiếm: “Bọn họ đều là những kẻ đại ngốc, trong kiếm có yêu thú cũng không biết, chỉ có ngươi là tốt, sau này ngươi sẽ là linh kiếm của ta rồi, gọi ngươi Tiểu Hắc được không?”
Thân kiếm ngăm đen bị tàn phá bình tĩnh dị thường, không có phản ứng. Nhưng Mạc Vấn vui mừng ôm nó vào trong vòng tay của mình, bởi vì đây là thanh kiếm duy nhất cộng hưởng với hắn, mặc dù nó bị tàn phá ......
---------------------------------------
* Một thước Trung Quốc cổ = 33,33 cm.
:yy67:
:oe75:
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc