The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 392: Đại Kết Cục
hiên hạ binh mã đại nguyên soái Phương Tranh được tân hoàng sắc phong, suất hơn mười vạn binh sĩ, xuất binh bắc phạt, Phương Tranh xem xét thời thế, trong quân trướng định ra “dùng bạo chế bạo, mượn đao giết người” diệu kế, khiến cho hai phe Đột Quyết tàn sát lẫn nhau, cuối cùng quân bắc phạt đều xuất hiện, vây quanh tàn sát quân đội người Đột Quyết, gần như toàn bộ tiêu diệt cùng bắt sống tù binh.
Cuộc chiến thành công, binh mã Đột Quyết hơn mười vạn người toàn bộ không còn sót lại chút gì, sau cuộc chiến kiểm kê chiến quả, Đột Quyết Khả Hãn Mặc Xuyết bị Hoa triều đại tướng Phùng Cừu Đao bắn chết trong chiến trận, quốc sư Đột Quyết Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn Mặc Cự được hắn mới ủng lập bị bắt làm tù binh, quân sĩ Đột Quyết chết trận hơn mười vạn người, còn lại hơn hai vạn người bị bắt giữ, đến tận đây, thanh tráng chiến sĩ của dân tộc Đột Quyết bị tiêu diệt hầu như không còn, trên thảo nguyên diện tích rộng lớn, chỉ còn lại mấy trăm bộ lạc chỉ toàn người già phụ nữ và trẻ em, đã được quân đội Hoa triều phân ra năm lộ, từ nam hướng bắc, quét ngang thảo nguyên, đem toàn bộ các bộ lạc thảo nguyên đều tập trung lại, di chuyển về phía nam.
Đây là một lần di chuyển đại quy mô chưa từng có. Phụng mệnh lệnh của nguyên soái Phương Tranh, toàn bộ người Đột Quyết sau khi tập trung, lướt qua Chúng Hà, nam nhập Trường Thành, gần trăm vạn người già, phụ nữ và trẻ em đều di cư vào sâu trong nội địa Hoa triều, sau đó phân ra đơn vị là trăm người, phân tán ra, cưỡng chế tính mạng cho bọn họ định cư tại mỗi châu mỗi phủ mỗi huyện mỗi hương, do địa phương nha môn phái người tinh thục việc đồng áng chỉ dạy lại. Phân cho bọn họ thổ địa và nông cụ, lại giáo dạy cho bọn họ việc nông canh, sẽ do nha môn địa phương lo việc lập lại hộ tịch.
Triều đình cũng nhanh chóng làm ra phản ứng, do Hàn Lâm Viện trong kinh thành đứng đầu, quốc khố thông qua chuyên khoản ở tại từng địa phương thành lập công học, đối tượng công học chiêu sinh là tiểu hài tử Đột Quyết hoàn toàn chưa biết chữ, do các văn nhân tú tài thất bại trong khoa cử dạy học, dạy cho những tiểu hài tử này học tập tiếng Hán, tập lễ nghi, hiểu Khổng Mạnh. Biết liêm sỉ, từ nay về sau triệt để hủy bỏ văn hóa chữ viết của Đột Quyết, thống nhất dùng văn tự Hoa triều làm tiêu chuẩn.
Việc làm dã man chính là chỉ biết đơn giản tạo thành tổn hại một thành một thổ địa. Nhưng sự xâm lược văn hóa thật là đáng sợ, làm bao nhiêu dị tộc xâm lấn Trung Nguyên, dù là dị tộc lấy được giang sơn, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng dị tộc vẫn bị Hoa triều đồng hóa, nho gia giáo huấn suốt mấy ngàn năm của Hoa triều, tin tưởng những tiểu hài tử Đột Quyết này ở nhiều năm sau, sẽ triệt để quên mất mình từng thuộc về dân tộc Đột Quyết, vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại đã từng có một dân tộc Đột Quyết xưng bá thảo nguyên đã bị một nam tử chỉ mới hai mươi tuổi vong quốc diệt chủng, nhiều năm sau, rót vào trong khung của bọn họ, chỉ có “Tử viết…” chỉ có tam cương ngũ thường do thánh nhân giáo huấn, bọn họ và toàn bộ dân chúng phổ thông cũng như nhau, thành thành thật thật đọc sách, khảo khoa cử, lập chí chức vị, trung tâm vì nước, sau hai đời, bọn họ sẽ triệt để biến thành con dân trung thành kính cẩn của Hoa triều hoàng đế.
Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn Mặc Cự dưới “thịnh tình” mời mọc của Phương Tranh, nửa kéo nửa áp tống tới kinh thành Hoa triều, yết kiến Hoa triều hoàng đế bệ hạ, từ nay về sau chết già trong kinh thành.
Toàn bộ người già phụ nữ và trẻ em của dân tộc Đột Quyết di cư về hướng nam, thảo nguyên trở nên trống rỗng, Phương Tranh lại dùng danh nghĩa thiên hạ binh mã đại nguyên soái hạ quân lệnh, nam khởi trú quân của Hưng Khánh Phủ, bắc tới trú quân U Châu, đều xuất phát về hướng bắc, đến Tháp Sơn, Chúng Hà, Khai Bình, Du Mộc Xuyên, bao quát Hắc Sa Thành từng là vương đình của Đột Quyết, nhiều địa phương đều thành lập đô hộ phủ, phái trọng binh đóng quân, lãnh thổ Hoa triều mở rộng hơn ngàn dặm về hướng bắc, thậm chí kéo dài đến tận ngoại giao giới với nước La Sát ( nước Nga), bắc tới Tây Bá Lợi Á bình nguyên, tây tới Ha Mi của Cam Thiểm hướng tây, toàn bộ thổ địa lớn rộng tới một phần ba của Hoa triều lúc trước. Cực đại mở rộng lực ảnh hưởng của Hoa triều đối với các nước lân bang. Đến tận đây, cuộc chiến bắc phạt của Phương Tranh với lời nói sẽ đem thảo nguyên nhét vào bản đồ Hoa triều đã hoàn toàn được thực hiện.
Giải quyết xong hậu quả công việc cùng xử lý thỏa đáng, Phương Tranh suất đại quân bắc phạt bắc đầu triệt về nam, cùng với đại thắng khải hoàn ban sư hồi triều.
Trên đường đi qua U Châu, quan viên bên trong U Châu cùng bách tính nghênh ra khỏi thành ba mươi dặm, mọi người quỳ hai bên đường, hân hoan không gì sánh được nghênh tiếp quân đội đã vì nước lập xuống cái thế kỳ công, bách tính dìu già dắt trẻ, mang theo thức ăn đã được tỉ mỉ chuẩn bị, nhiệt tình hướng cho tướng sĩ quân dung rạng ngời, không biết là ai mang theo lẵng hoa, những nơi tướng sĩ đại quân bắc phạt đi qua, bách tính đều hướng bọn họ tung ra những cánh hoa, bên ngoài thành mưa hoa rơi khắp bầu trời, có thể nói là kỳ quan.
Phương Tranh lệnh tướng sĩ đóng quân ngoài thành, chính mình dẫn theo những tướng lĩnh có công trong lần bắc phạt này vào thành, lại ở trong thành U Châu tìm một nhà tửu lâu mở đại yến ban thưởng cho Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch, Tần Trọng hơn mười vị tướng lĩnh có công.
Lão bản tửu lâu nghe nói nguyên soái Phương Tranh đánh bại Đột Quyết đang đãi tiệc ban thưởng cho tướng lĩnh có công, vui mừng đến muốn ngất, lúc này lập tức dừng mua bán, chuyên tâu hầu hạ cho những anh hùng dân tộc đã vì nước chinh chiến, chảy máu hi sinh. Đầu bếp trong tửu lâu khởi lên toàn bộ tinh thần, tỉ mỉ làm ra mười bàn Tướng Quân Yến, buổi tiệc tập trung đủ thức ăn mang hương vị nam bắc đặc sắc, hiếm có hi quý, có thể coi là cực kỳ hào hoa xa xỉ. Đối với những tướng lĩnh vì quốc gia đẫm máu chiến đấu, thịnh yến dù hào hoa xa xỉ thế nào cũng đều xứng với công lao hiển hách của bọn họ.
Lão bản tửu lâu khôn khéo đợi khi Phương Tranh bọn họ tan tiệc hồi doanh, lập tức sai người đem lầu các do Phương Tranh đãi tiệc bảo tồn lại, lại thỉnh văn nhân đề tự lưu bút, ghi lại cho đời sau những giai thoại đẹp đẽ.
Từ đó về sau, tửu lâu này được đổi tên là Đắc Thắng Lâu, nhân vì thành công trận bắc phạt mà có, đắc thắng trở về. Tửu lâu sau lại trở thành cảnh quan danh thắng bên trong thành U Châu, từ đó về sau sinh ý thịnh vượng, một ngày tìm cả đấu vàng. Đặc biệt tòa lâu do bắc phạt nguyên soái Phương Tranh mở tiệc chiêu đãi tướng lĩnh có công, được người trong thiên hạ xem là nếu có thể đãi tiệc ở đây đãi khách sẽ rất quang vinh, dính dính chút quang thải thắng lợi của Phương đại nguyên soái.
Sau Phương Tranh nghe nói có người nương theo danh nghĩa của hắn trắng trợn vơ vét của cải, đố kị đến hai mắt đỏ lên, âm thầm phái người hướng lão bản tửu lâu vơ vét tài sản đến gần vạn lượng bạc với danh nghĩa “phí sử dụng danh nghĩa cùng chân dung”. Lúc này mới hết phẫn nộ, chuyện này là nói sau, hiện tại không nhắc tới.
Yến hội rất náo nhiệt, toàn bộ tướng lĩnh nhìn Phương nguyên soái đang ngồi chủ vị với dáng dấp tươi cười tủm tỉm bại hoại, ánh mắt mọi người nhiệt liệt, bao hàm sùng kính, trước đây từ trong lòng vẫn luôn khinh thường thái độ làm người của Phương Tranh, lúc này đều thật tình thành ý hướng Phương Tranh kính rượu, biểu đạt tình kính nể đối với hắn.
Hoa triều chịu cường địch phương bắc lăng nhục hơn trăm năm, hôm nay dưới sự tỉ mỉ bố cục của vị nam tử chỉ mới hai mươi tuổi này đã bị vong quốc diệt chủng, nghĩ lại ngày trước, cũng là tại ngoài thành U Châu, khi Phương nguyên soái phát ngôn bừa bãi nói muốn đem thảo nguyên nhét vào bản đồ Hoa triều, bao nhiêu tướng lĩnh âm thầm cười nhạo trong lòng, cho rằng Phương nguyên soái chỉ là khoe khoang mà thôi. Nhưng sự thực lại chứng minh, Phương Tranh nói ra xác thực đã làm được. Cuộc chiến này quốc thổ Hoa triều mở rộng thêm một phần ba, thảo nguyên hoàn toàn nhét vào bản đồ Hoa triều, từ nay về sau phương bắc yên ổn, bách tính quân dân biên thành không còn chiến sự, đây đều là công lao của Phương Tranh!
Hôm nay Phương Tranh tự nhiên không biết, cuộc chiến này, danh vọng của hắn ở tại quân đội Hoa triều đã lên cao vô hạn, chiếm được sự thành tâm bái phục của toàn bộ các tướng lĩnh trong quân. Trước khi bắc phạt, bách tính tôn xưng hắn với danh hào “Chiến Thần”, hôm nay người cũng thực danh, cũng không còn ai nói hai lời.
Mở mang bờ cõi, lập công báo quốc, từ trước đến nay đều là mục tiêu truy cầu suốt đời của các võ tướng, hôm nay Phương nguyên soái dẫn theo bọn họ lập ra công lao huân thiên, vừa nghĩ quay về kinh thành hoàng thượng sẽ phong thưởng cho bọn họ, các tướng lĩnh không khỏi kích động đến mặt đỏ tới mang tai. Bảy phần cảm giác say sưa hóa thành mười phần, rượu không say mà người tự say.
Phương Tranh cũng uống khá nhiều, khi hắn bắt đầu líu lưỡi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng hướng các tướng lĩnh biểu thị, quay về kinh hắn sẽ bàn giao lại chức nguyên soái, lại hướng hoàng thượng từ quan, từ nay về sau làm phú quý ông hưởng thụ tiêu dao thái bình thì các tướng lĩnh cùng kêu lên than thở tiếc hận, không ít tướng lĩnh vỗ ngực thỉnh Phương Tranh dẫn theo bọn họ đi chinh phạt dị quốc, bọn họ thề sống chết theo Phương nguyên soái, Phương Tranh ngây ra, sau đó liền cự tuyệt đề nghị âm hiểm này, lại tiếp tục chiến tranh? Ngươi nha dự định muốn ta đi chinh phục địa cầu? Lão tử có nhàn tới chán chết cũng sẽ không đem tính mạng của mình ra nói giỡn, hiện tại lòng người thật bẩn, lão tử giúp các ngươi lập công, nhưng các ngươi lại muốn lão tử tiếp tục liều mạng, các ngươi còn là người sao?
Phùng Cừu Đao và Tần Trọng nghe vậy, hai người liếc nhau. Phùng Cừu Đao vùi đầu uống rượu, không nói một lời, nhưng Tần Trọng lại mấp máy môi vài lần, muốn nói lại thôi. Sau khi tan tiệc, Tần Trọng thỉnh Phương Tranh qua một góc không người, do dự hướng Phương Tranh nói ra một câu ý vị thâm trường: “Anh hùng không thể tự cắt cánh chim.”
Phương Tranh ngẩn người, đã say tám phần chợt tỉnh ba phần. Vô cùng kinh ngạc nhìn phía Tần Trọng, Tần Trọng lại mỉm cười, không hề nhiều lời, thẳng đến rời đi.
Suy nghĩ lại, Phương Tranh nhất thời hiểu rõ ý tứ của Tần Trọng.
Đó là một thời đại chú trọng binh quyền, trong tay có binh, tướng sĩ phục vụ quên mình, nhưng mình lại không bị triêu cục ngụy biến làm lay động, ý tứ Tần Trọng rất rõ ràng, tân hoàng ân sủng chỉ là hiện nay, nếu muốn Phương gia suốt trăm năm không bị đế vương nghi kỵ, trong tay ủng binh, làm đế vương kiêng kỵ, mới là cách làm chính xác nhất, đúng với câu “Anh hùng không nên tự cắt cánh chim.”
Phương Tranh hiểu rõ, danh vọng của mình ở trong quân đã rất cao, nếu vẫn tiếp tục lĩnh binh, tin tưởng bọn hắn đều thề sống chết đi theo mình, nhưng, có cần như vậy sao? Lẽ nào những người sau khi xuyên qua cuối cùng luôn phải bước trên con đường xưng vương xưng bá, mưu đoạt giang sơn? Sẽ không đi một con đường như một người thường hay sao? Ta thích an tâm hưởng lạc thì làm sao vậy? Ta không có chí lớn, tình nguyện đọa lạc thì đã làm sao? Ta không có tiền đồ thì thế nào? Dứt bỏ tình nghị với Mập Mạp không nói, mình là nhân tài làm hoàng đế hay sao? Đột Quyết bình diệt, mắt thấy Mập Mạp phải lập tức bắt tay vào việc làm ra sách lược biến pháp cường quốc, mỗi ngày đều có một núi tấu chương xem không hết, có một đống quốc sự xử lý không xong, so sánh, ai sống được càng tư nhuận hơn mình? Tự cắt cánh chim? Phi! Cánh chim mọc dài cũng không phải là anh hùng, là điểu nhân( người chim)! Không cắt thì để làm chi?
Phương Tranh lắc đầu, quyết định quên những lời này của Tần Trọng.
Dù sao, Phương Tranh tin tưởng Mập Mạp, lúc mình từ quan, sẽ không còn xung đột về lợi ích với Mập Mạp, cũng giống như trước đây hắn từng bảo chứng trước mặt tiên hoàng, hắn cùng Mập Mạp suốt đời vẫn là quân thần, cũng là bằng hữu suốt đời, đến nơi đến chốn.
Đại quân bắc phạt dưới sự suất lĩnh của Phương Tranh, tiếp tục khải hoàn về nam. Ven đường toàn bộ nhưng thành trấn nông thôn, bách tính nghe nói quân bắc phạt đắc thắng trở về, đều đem thực vật ngon nhất trong nhà ra đãi tướng sĩ, bọn họ chảy nước mắt quỳ sát hai bên đường, thật tình cảm tạ quân bắc phạt vì bách tính tiêu diệt Đột Quyết, từ nay về sau Hoa triều sẽ không còn bị sỉ nhục của kẻ bên ngoài.
Các tướng sĩ bị bách tính tiếp đón quá nhiệt tình, con đường đi một tháng biến thành hai tháng tròn, khó khăn lắm mới nhìn thấy thành tường nguy nga cao vót của kinh thành, dưới ánh mặt trời buổi chiều tản mát ra kim quang cường liệt, mang theo khí thế hoàng thành rất nặng phong cách cổ xưa, làm kẻ khác nhịn không được lòng sinh kính sợ.
“Về đến nhà rồi!” Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, khẽ cười nói, thở ra một hơi.
Rốt cục, ta hoàn thành sứ mạng cuối cùng trong thời đại này, từ nay về sau sẽ chỉ còn tiêu dao.
Chúng tướng sĩ mắt đầy lệ nóng, nhìn thành tường không rõ trước mặt, trong lòng không khỏi kích động vạn phần.
Đúng vậy, về đến nhà rồi. Trận đánh cuối cùng của Hoa triều đã thắng lợi, từ nay về sau không còn cường địch, việc binh đao nhập khố. Ngựa phóng Nam Sơn, bọn họ tự tay sáng tạo thắng lợi huy hoàng nhất của thời đại này, chiến tranh giống như một con cự thú khát máu dữ tợn, rốt cục đạp những bước chân không cam lòng, dần dần rời xa quốc gia nhiều cực khổ này, hậu đại đời sau có thể ngồi trong học đường mà đọc sách, có thể cần lao trên ruộng đồng, có thể trên bãi cỏ tràn đầy ánh nắng mặt trời mà tùy ý cười đùa, vĩnh viễn không cần lo lắng thiết kỵ của địch quốc, vĩnh viễn không cần sợ cương đao sáng như tuyết của địch nhân đoạt đi sinh mạng của người thân, bởi vì địch quốc của chúng ta, đã bị tiêu diệt trong tay các vị tiền bối hôm nay. Dưới quyết sách anh minh của Phương nguyên soái, bị tru giết thật sạch sẽ, từ nay về sau không còn lưu lại một tia vết tích.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của toàn bộ các tướng sĩ đều nhìn về phía Phương Tranh có thêm sự sùng kính và cảm kích.
Nam tử trẻ tuổi này, dẫn theo bọn họ, sáng tạo kỳ tích đủ để sử sách lưu danh vạn năm!
Cách kinh thành còn hơn hai mươi dặm, chợt thấy một lão thái giám ăn mặc phục sức màu xanh đang bước nhanh những bước chân nho nhỏ, hướng Phương Tranh chạy tới thật nhanh.
Phương Tranh ngưng mắt vừa nhìn, hắc, là người quen cũ. Người này chính là Tào công công, nội thị hầu hạ qua hai đời đế vương, chính là nhân vật cường quyền số một trong cấm cung.
“Chúc mừng quốc công gia đắc thắng hồi triều. Hoàng thượng và cả triều đại thần, cùng với bách tính toàn thành đã ra nghênh đón ngoài thành hai mươi dặm, được hoàng thượng hạ chỉ tu sửa “Bình Bắc Đình Trung Đẳng Hậu Quốc Công Gia.” Tào công công còn chưa dừng bước, đã khởi khuôn mặt tươi cười, rất xa hướng Phương Tranh chắp tay cười nói.
Phương Tranh kinh ngạc, vội vàng đáp lễ, nói: “Hoàng thượng tự mình nghênh tiếp ta? Cái này…ta làm sao dám đương, thật sự là được yêu mà sợ a…”
Tào công công đi về phía trước vài bước, đưa tay kéo dây cương chiến mã của Phương Tranh, sau đó lại dắt con ngựa của Phương Tranh hướng cửa thành đi đến.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa kinh hãi nói: “Tào công công không cần như vậy! Làm sao dám để cho ngài dẫn ngựa? Mau mau buông tay.”
Tào công công quay đầu lại nhìn Phương Tranh cười, nét mặt cũng không có một tia khó chịu.
“Quốc công gia, hoàng thượng có chỉ, lệnh lão nô dẫn ngựa cho quốc công gia, để biểu hiện công lao to lớn của quốc công gia, quốc công gia vì nước chiến đấu đẫm máu, lập ra công lao lớn như vậy, chưa từng có ai, sau này cũng không có, ta vì ngài dắt ngựa, thế nhưng là phúc phận đã tu luyện từ ba kiếp trước a!”
Phương Tranh nghe vậy, nét mặt không khỏi nổi lên vẻ cảm động, giương mắt nhìn lên, cách phía trước không xa, đang đứng đông nghịt gần vạn người, có đại thần lẫn bách tính, đầu lĩnh là một vị nam tử trẻ tuổi mặc kim sắc long bào, thịt béo tròn vo, giống như một quả bóng cao su thật lớn, đứng ngay giữa quan đạo.
Phương Tranh vội vàng xuống ngựa, hướng phía trước đi vài bước, sau đó nhấc vạt áo, đoan đoan chính chính quỳ gối ngay giữa quan đạo, lớn tiếng nói: “Thần, Phương Tranh, phụng hoàng mệnh xuất sư bắc phạt, hôm nay đắc thắng hồi triều, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế!”
Có Phương Tranh làm đầu lĩnh, tướng sĩ quân bắc phạt phía sau cũng đồng loạt xoát xoát quỳ xuống, trong miệng cùng kêu lên: “Khấu kiến ngô hoàng vạn tuế!”
Trong mắt Mập Mạp chứa đầy nước mắt lưng tròng lẫn kích động, nghe vậy ha ha cười, đưa tay nâng Phương Tranh đứng lên. Sau đó nhìn các tướng sĩ quân bắc phạt, nghiêm nghị nói: “Chúng tướng sĩ đã khổ cực, bình thân!”
Chúng tướng sĩ động tác nhất trí cùng đứng lên. Đối mặt với ánh mắt hoàng thượng, bọn họ ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt, trên mặt tràn đầy kiên nghị và kiên cường.
Mập Mạp chậm rãi quét mắt nhìn các tướng sĩ, trên mặt lộ ra dáng tươi cười cảm kích thỏa mãn.
“Các tướng sĩ, các ngươi đều là công thần của Hoa triều ta, các ngươi chảy máu hi sinh, đổi lấy trăm năm yên ổn cho Hoa triều, từ nay về sau Hoa triều không còn bị kẻ thù bên ngoài lăng nhục, chúng ta sẽ chậm rãi bước tới sự cường thịnh! Trẫm đại biểu cho thiên hạ bách tính con dân, cảm tạ các ngươi! Chư tướng sĩ xin nhận lễ của trẫm!”
Nói xong, Mập Mạp sửa sang lại long bào, sắc mặt nghiêm nghị hướng các tướng sĩ quân bắc phạt vái chào thật sâu.
Chúng tướng sĩ cực kỳ cảm động, lại cùng nhau đồng loạt quỳ xuống.
Phương Tranh cười cười, bỗng nhiên giơ cao nắm tay, mặt hướng các tướng sĩ quát lớn: “Hoa triều vạn thắng! Ngô hoàng vạn tuế!”
Các tướng sĩ đã bị lây nhiễm, đều giơ cao nắm tay hưng phấn hô lớn: “Hoa triều vạn thắng! Ngô hoàng vạn tuế!”
“Hoa triều vạn thắng! Ngô hoàng muôn năm!”
Tình tự mọi người bị một viên hỏa tinh nho nhỏ châm lên, nhất thời trên quan đạo thật dài, tiếng hoan hô liên tiếp, rung động thiên địa.
Trong tiếng hoan hô, Phương Tranh lặng lẽ lau mồ hôi, hướng Mập Mạp giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói: “Được a Mập Mạp, lại biết thu mua lòng người, một hồi công thần, một hồi thụ sự thi lễ của ngươi, chậc chậc…”
Mập Mạp cười khổ nói: “Ngươi đã nhìn ra. Nhưng ta van ngươi đừng vạch trần được không? Làm hoàng đế cũng không dễ dàng đâu.”
Ngẩng đầu nhìn kỹ Phương Tranh, trong ánh mắt Mập Mạp tràn ngập vẻ cảm kích, thế nhưng hắn vẫn chưa nói một câu cảm tạ, bằng hữu huynh đệ thổ lộ tình cảm, nói những lời này thật quá dư thừa, bằng hữu là người lúc ngươi gặp nguy nan dìu ngươi một tay, hắn dìu ngươi, cũng không phải chờ một câu ngươi cảm tạ, có đôi khi một ánh mắt, đây đó liền hiểu rõ được tâm ý của đối phương.
“Phương huynh, ngươi gầy.” Mập Mạp gần như than thở.
“Mập Mạp huynh, ngươi lại càng béo.” Phương Tranh có chút không cam lòng nói, lão tử đánh sống đánh chết ngoài tiền tuyến, ngươi ở trong kinh thành lại càng ăn cho béo lên, điều này còn có thiên lý sao? Ba trăm vạn lượng bạc chẳng lẽ bị ngươi giấu lại để mua đồ ăn?
Ánh mắt Mập Mạp lóe ra, cười gượng vài tiếng, bật người dời đi trọng tâm câu chuyện.
“Phương huynh đắc thắng trở về, buổi tối chúng ta tìm một chỗ khánh công cho ngươi, làm sao?”
“Địa phương nào?”
“Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là đi kỹ viện. Ta nói ngươi nghe, gần đây tại Mẫu Đơn Lâu mới có một vị Hồ Cơ vừa tới, tròng mắt của nàng mà lam, còn có mông lớn, eo nhỏ, bộ ngực thật to…”
Ánh mắt Phương Tranh nhất thời nổi lên vài phần tao đãng.
“Ta là chính nhân quân tử, thế nào lại đi đến loại địa phương này? Tử Mập Mạp quá coi thường ta.” Đón lấy ánh mắt hèn mọn của Mập Mạp, Phương Tranh bật người đổi giọng: “Được rồi, lão tử lập công lớn như vậy, đi kỹ viện chúc mừng một lần, Hồ Cơ ta không cần, tìm cho ta một song phi yến là được, ai, trước tiên nói trước, ai mời khách?”
“Quốc khố trống rỗng rồi, ta ngay cả tiền đi kỹ viện cũng tìm không ra, đương nhiên do ngươi mời khách.” Mập Mạp vẻ mặt đương nhiên nói.
“Kháo! Đây là khánh công cho ta sao? Sao ta lại nghĩ ngươi giống như đang vơ vét tài sản của ta?”
“Thỉnh đi kỹ viện, cũng là một trong những công lao ngươi lập nha.”
Một trận đánh bắc phạt của Hoa triều, lại có thêm một phần ba quốc thổ, triệt để bình diệt cường địch phương bắc, trên dưới toàn quốc đều vui mừng cổ vũ.
Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức đứng đầu thượng tấu, vì Phương Tranh đã mở mang bờ cõi, lập ra công lao quá lớn, trước kia chưa từng có ai, sau này cũng chưa chắc có, vì vậy Ngụy Thừa Đức thỉnh tấu, cả triều văn võ đồng thanh phụ họa, lập Phương Tranh làm một vị thân vương khác họ, Mập Mạp đem lãnh địa Giang Nam ngay sát kinh thành làm đất phong cho Phương Tranh, Phương Tranh được sắc phong làm Ngô Vương, thế tập được thừa kế, lại chuẩn không cần đi nhận phiên địa, có thể ở lại trong kinh thành.
Làm cho người giật mình chính là, Mập Mạp ban cho Ngô Vương Phương Tranh một kim đồng bằng vàng ròng chế tạo, lại hạ chỉ minh cáo toàn thiên hạ, kim đồng trên có thể đánh hôn quân, dưới đánh gian thần. Hơn nữa càng ban thưởng cho Phương Tranh vào điện không cần quỳ, ra điện không cần bẩm cáo, vô thượng tôn vinh.
Phương Tranh được kim đồng, cười như hoa nở. Lão tử có thể xem như là Bát Hiền Vương của Tống triều đi nha? Chậc chậc, kim đồng này là thứ tốt, đời đời truyền xuống, dùng còn ngon hơn cả kim bài miễn tử, có uy lực không thua gì viên đạn hạt nhân.
Cả triều văn võ kinh ngạc, không khỏi đều ước ao, Phương Tranh đoạt được lòng tín nhiệm sâu sắc của tân hoàng, xưa nay không có thần tử nào có thể sánh bằng.
Mà Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch, Tần Trọng cùng hơn mười vị tướng lĩnh, cũng được phong thưởng, ba vị đại tướng được phong làm khai quốc quốc công, được thụ binh quyền, ít ngày nữa đi đến phòng thủ quốc cảnh phương bắc.
Nhân vật số hai của cơ cấu đặc vụ Ôn Sâm, trong cuộc chiến bắc phạt cung cấp tình báo chuẩn xác cho nguyên soái Phương Tranh, cũng được phong làm nhất đẳng hầu tước, quan thăng hai cấp, rốt cục vô cùng vui mừng.
Cùng là phong thưởng, số phận tiền Đột Quyết quốc sư Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn Mặc Cự lại kém cỏi hơn Phương Tranh rất nhiều. Hai người mặc dù cũng được phong làm quốc công, nhưng chức quốc công này cũng không phong cảnh vô hạn như Phương Tranh, mang theo nét mặt già nua nhận tiếp nhận hoàng đế sắc phong, Mặc Cúc Liên cùng tiểu Khả Hãn liền ở mãi trong tòa nhà do hoàng đế ban cho, từ đó về sau đóng cửa không tiếp khách, không ra khỏi cửa nửa bước.
Sách sử ghi chép, tiền Đột Quyết quốc sư Mặc Cúc Liên đi vào kinh thành được hai năm, âm úc mà chết, suốt đời không ra khỏi kinh thành. Mà tiểu Khả Hãn, không biết có phải lúc hắn còn bé bị Phương Tranh búng tiểu kê kê quá độc hay không, tiểu Khả Hãn cả đời không lấy vợ. Nhưng lại còn thêm căn bệnh tự bế chứng, đến năm hai mươi tuổi, có một ngày ở trong phủ uống rượu say, lại đi ra giếng nước vớt ánh trăng, kết quả phác thông một tiếng rớt đi vào, sau đó liền vĩnh biệt cõi đời.
Trong dã sử ghi chép sau khi tiểu Khả Hãn qua đời, hoàng đế chợt ngẩn ra, lại nghe trong thâm cung vang lên tiếng khóc rống thất thanh, sau đó lại cùng Ngô Vương Phương Tranh đi dạo kỹ viện, xem như ai điếu.
Phương Tranh càng thống khổ, viết một thiên điếu văn kỷ niệm tiền đồ sáng lạn của tiểu Khả Hãn khi còn sống. Theo sử quan ghi chép, Ngô Vương viết đầy cả thiên điếu văn “ô hô ai tai, hồn hề trở về” chỉ là một dòng này, không có ai hiểu được, ngoại trừ chính hắn, ai cũng xem không hiểu. Lúc tiểu Khả Hãn được đem hạ táng, quốc công phủ đêm đó bị đạo tặc đi vào, trộm đi vô số vàng bạc châu bảo. Khắp phủ bị trộm sạch không còn, giống như gặp phải thiên tai, vô cùng thê lương.
Sau lại có người ở trong Ngô Vương phủ phát hiện châu bảo vốn thuộc phủ đệ của tiểu Khả Hãn. Lai lịch rất là khả nghi, Ngô Vương đối với việc này cười hắc hắc, giữ kín như bưng. Thần bí đến rối tinh rối mù. Sau bị ngôn quan trong triều tham tấu qua vô số lần, Ngô Vương chỉ cãi chày cãi cối nói là tiểu Khả Hãn ở trên trời linh thiêng, báo mộng tặng cho hắn, phiên chuyện ma quỷ này đã bị sử quan ghi vào sách sử, để cung cấp cho hậu nhân giải khai mê đề này.
Án luật vương gia không thể tham chính, Phương Tranh rời khỏi triều đình cũng xem như đạt được mục đích, từ đó về sau an tâm ở trong kinh thành làm tiêu dao vương gia, nhưng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, mặc dù Phương Tranh buông tay mặc kệ chính sự, nhưng cơ cấu đặc vụ triều đình Ảnh Tử, Mập Mạp hoàng đế cũng không dám giao cho người khác quản lý. Vẫn do chính tay Phương Tranh quản lý, sau đó Ảnh Tử phát triển càng ngày càng lớn mạnh, lại phối hợp với biến pháp đồ tân của Mập Mạp, phổ biến hành động cường quốc cùng dân chúng giàu mạnh. Ảnh Tử lập được công lão hãn mã, xem như chiếc mũ “đầu lĩnh đặc vụ” Phương Tranh phải mang theo trên đầu cả đời.
Trong mấy năm ngắn ngủi, con trai của vị phú ông giàu nhất Hoa triều xuất thân thương nhân bình dân, cuối cùng lại đứng dưới một người trên trăm vạn người. Lại còn trở thành vương gia khác họ, cố sự của Phương Tranh đang truyền lưu khắp dân gian, vô số hàn môn học sinh đã được cổ vũ, đều xem Phương Tran là tấm gương, một bình dân đê tiện xuất thân thương nhân phố phường đều có thể phong vương tập tước, trên đời này còn có chuyện gì không có khả năng xảy ra? Trong lúc nhất thời Phương Tranh trở thành nhân vật đại biểu của hàn môn đệ tử khắp thiên hạ, danh vọng tại dân gian kéo lên tới đỉnh, đây cũng làm tiêu dao vương gia Phương Tranh thật sự bất ngờ.
Hoa triều dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của hoàng đế Mập Mạp, bắt đầu tích cực biến pháp đồ tân. Dùng hết phương thức ôn hòa, chậm rãi, từng bước một tại dân chính, thổ địa, thuế má, quân vụ vân vân, nhiều phương diện tiến hành biến cách, trong vài năm ngắn ngủi, trên dưới Hoa triều trở nên rực rỡ hẳn lên, bắt đầu sơ bộ dấn tới mục tiêu làm nước giàu dân mạnh. Mà biến pháp còn đang chậm rãi phổ biến, bởi bách tính chiếm được lợi ích thực tế nhất trong biến pháp, hoàng thất Hoa triều ở trong dân gian chiếm được địa vị cực cao trong lòng dân, xem như hoàn toàn ổn định.
Năm năm sau.
Bên trong Ngô Vương phủ trong kinh thành.
“Thiên nhai có xa hay không?”
“Không xa! Người tại thiên nhai, thiên nhai sao xa?”
Sát thủ ca ca chắp tay sau lưng đứng ngay trước mặt Phương Tranh, vẫn lãnh khốc như ngày xưa.
“Kiếm của ngươi đâu?” Sát thủ ca ca lạnh giọng hỏi.
“Ta vô kiếm!” Phương Tranh ngang nhiên đáp.
“Vô kiếm?” Con ngươi của sát thủ ca ca bỗng nhiên rút lại châm chọc.
Phương Tranh lạnh lùng nói: “Trong tay ta vô kiếm, trong lòng cũng không kiếm!”
“Vì sao?” Khuôn mặt lãnh khốc của sát thủ ca ca rốt cục biến hóa.
“Bởi…bởi vì ta dùng đao.”
Hừ lại hừ, sát thủ ca ca quyết định không hề tiếp tục nói lời vô ích với vị vương gia không chút nghiêm túc này.
Chỉ chỉ hồng tâm cách mười bước phía trước, sát thủ ca ca lạnh lùng nói: “ngươi thanh toán học phí cho ta, ta liền trao tặng phương pháp sử dụng phi đao cho ngươi, có thể lĩnh ngộ hay không, phải nhờ vào chính ngươi, thử đi, nếu ngươi không học được…”
“Thế nào?”
“Tiếp tục giao tiền, ta tiếp tục dạy ngươi.”
Phương Tranh cười ngạo nghễ, tay phải vừa lộn, lòng bàn tay lại hiện ra ba thanh tiểu đao sáng loáng.
“Đao, là tiểu lý phi…đao!”
“Sưu!”
Đao đã xuất thủ, nhanh như thiểm điện.
Bia ngắm xa mười bước lại trống không không có gì.
“Úc.” Một tiếng ngao ngao giống như tiếng động vật kêu to truyền đến.
Phương Tranh và sát thủ ca ca cũng không còn giả vờ làm vẻ lãnh khốc nữa. Thần tình hai người kinh hãi tìm kiếm chung quanh.
“Bắn chỗ nào rồi? Ta bắn chỗ nào rồi? Ai trúng đao vậy?”
“A, tiểu cẩu cẩu của ta! Mỗi ngày ta nuôi ngươi ăn tổ yến, mỗi ngày đều ngủ giường lớn bảo thạch…a…” Một thanh âm thê lương bi thống truyền đến.
Là Trường Nhạc! Tiểu nha đầu năm nay được mười một tuổi, càng ngày càng tinh linh cổ quái, hơn nữa thủ đoạn moi tiền tỷ phủ cũng càng ngày càng mới mẻ.
“Tử tỷ phu, thối tỷ phu! Bồi tiền mau!”
Phương Tranh xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, sắc mặt xấu xí nhìn thoáng qua sát thủ ca ca.
“Nhân sâm tổ yến, giường bảo thạch, xe ngựa song mã mạ vàng thật sang quý a.”
Sát thủ ca ca dù bận vẫn ung dung từ trong lòng móc ra một bàn tính khéo léo tinh xảo, ba ba đánh một lúc, lạnh lùng nói: “Căn cứ thói quen của Trường Nhạc tiểu công chúa, lần này ngươi đền bạc không ít hơn ba ngàn lượng.”
Phương Tranh tiếp tục lau mồ hôi: “Gần đây ta có điểm nghèo…”
Sát thủ ca ca đồng tình nhìn hắn, nói: “Nếu như ngươi cho ta một trăm lượng, việc này ta coi như không thấy được, chết không đối chứng, ngươi lại được trong sạch.”
“Thành giao!” Phương Tranh không chút nghĩ ngợi, lấy ra ngân phiếu phách vào trong tay sát thủ ca ca, sau đó nhanh chóng tiêu thất.
Trên Hoa thị đại nhai rộng lớn trong kinh thành. Bởi mấy năm thực hiện biến pháp, lại thực hành nông thương công đều phát triển, địa vị thương nhân rõ ràng chiếm được đề cao, được chính sách cổ vũ, bộ mặt kinh thành càng thêm vô cùng phồn hoa. Trên đường người đến người đi, khách thương nối liền không dứt.
Phương vương gia chạy ra khỏi miệng cọp của Trường Nhạc tiểu công chúa, lúc này mang theo đầu lĩnh số hai của đặc vụ Ôn Sâm, còn có một đám thị vệ vương phủ, đang vuốt cằm, sắc mị mị nhìn đại cô nương lui tới trên đường cái, nhìn tư thái của các nàng, Phương vương gia chảy xuống nước bọt trong suốt.
Ôn Sâm bỗng nhiên dùng ngón tay chỉ một cô nương có vóc người ma quỷ phía trước, lấy lòng hướng Phương Tranh cười nói: “Vương gia, ngài xem, hôm nay trên đường cái có cô nàng này tha thướt nhất, sao vương gia không thi triển thần công tán gái, câu dẫn nàng, thuộc hạ cũng có thể theo vương gia học học câu nữ đại pháp.”
Phương Tranh hắc hắc cười vài tiếng, chà xát tay, bước thẳng tới chỗ cô nương trước mặt.
Đột nhiên, Phương Tranh bị mấy hán tử cao to khôi ngô ngăn trở, Phương Tranh còn đang kinh ngạc, chưa kịp bão nổi, liền nghe được một thanh âm còn non nớt đang hướng cô nương kia lớn tiếng nói: “Uy, cô nàng, bổn thiếu gia coi trọng ngươi, cùng bổn thiếu gia về nhà, sau này theo ta, nổi tiếng, ăn uống thoải mái, hưởng vinh hoa phú quý bất tận…”
Phương Tranh rất là kinh ngạc, tiểu hài tử nhà ai xấu xa như vậy a? Chưa đủ lông đủ cánh lại dám đi ra giành nữ nhân với lão tử, vậy thì thôi, niệm lời kịch không ngờ còn cẩu huyết như vậy…
Không chờ Phương Tranh lấy lại tinh thần, lại một thanh âm non nớt nhịn không được nói: “Ca, cũng là huynh nhã nhặn, theo đệ thấy, coi trọng nữ nhân không cần nói lời vô ích, gọi thủ hạ trực tiếp đoạt đi, tương lai làm áp trại phu nhân, gạo nấu thành cơm, còn sợ nàng ta không thành thành thật thật theo huynh sống sao?”
“Đệ biết cái gì!” Ca ca chẳng đáng, khinh bỉ đệ đệ: “Lão cha chúng ta không phải đã nói sao? Đối nữ nhân, thâu tâm mới là vương đạo! Ai, cô nàng, để thiếu gia sờ xem trái tim của ngươi ở đâu a?”
Phương Tranh cau mày, chép chép miệng, thanh âm hai tiểu hài tử xấu xa kia, sao quen tai như vậy?
Dùng sức chen ra phía trước, vài tên hán tử khôi ngô đưa lưng về phía hắn, Phương Tranh đi ra phía trước vừa nhìn, nhất thời sắc mặt trướng đên đỏ bừng.
Bước nhanh vào, Phương Tranh vươn hai tay, vỗ hai cái vào hai tiểu hài tử đang đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng.
“A, ai dám đánh ta? Người đâu, chỉnh hắn cho bổn thiếu gia.” Hai tiểu hài tử xấu xa kêu lên thảm thiết một tiếng, la lớn.
Phương Tranh cười nhạt: “Tiểu vương bát đản, càng ngày càng có tiền đồ, dám giành nữ nhân với lão tử. Chưa đủ lông đủ cánh, cho dù các ngươi câu dẫn về được có hữu dụng sao?”
Hai tiểu hài tử xấu xa trong cơn giận dữ quay đầu lại, thấy Phương Tranh, bật người trở nên thành thật không gì sánh được.
“Cha, ngài thế nào…ha hả, ngài sao đi ra đây? Hôm nay lão nhân gia tâm tình tốt, tự mình đi câu nữ nhân sao?” Hai tiểu hài tử xấu xa thay vào khuôn mặt tươi cười lấy lòng nịnh nọt, ha hả cười nói. Dáng dấp vỗ mông ngựa giống y đúc như lúc Phương Tranh vỗ mông ngựa hoàng thượng, sao ra khuôn mẫu.
Hai tiểu hài tử xấu xa không phải ai khác, chính là hai nhi tử của Phương Tranh, Phương Đại Nghiệp và Phương Nhị Nghiệp, mới năm tuổi đã học được đi ra đường phố đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng, thật sự là con giỏi hơn cha.
“Một ngày không thu thập các ngươi, các ngươi bị ngứa da phải không? Dám cùng lão cha giành nữ nhân, không biết cô nàng này là lão tử coi trọng trước sao?” Phương Tranh nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm lấy hai lỗ tai nhỏ của họ. Giống như đang xách hai miếng thịt khô, lắc lư qua lại.
Hai tiểu hài tử xấu xa kêu oa oa thảm thiết, cùng kêu lên nói: “Cha, chúng ta sai rồi! Tha chúng ta đi, cô nàng này cho ngài trước, chúng ta không đoạt với ngài.”
“Hừ! Phương vương gia, uy phong thật lớn a! Cùng nhi tử ở trên đường cái giành nữ nhân, ngươi thật càng ngày càng tiền đồ.” Phía sau Phương Tranh, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm âm lãnh, thanh âm kiều giòn, êm tai dễ nghe. Nhưng Phương Tranh giống như thân rơi hầm băng, cả người không
run lên.
Nhanh buông tay ra, Phương Tranh xoay người lại, vừa nhìn thấy, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
“Lão…các lão bà, ha hả, thật xảo, các nàng đều đi ra dạo phố?” Phương Tranh xoa mồ hôi lạnh, khom người bồi cười nói.
Đứng ngay trước mặt Phương Tranh, chính là Trường Bình, Yên Nhiên, Tiểu Lục, Phượng Nương, còn có Nguyệt Nương và Hàn Diệc Chân, là sáu lão bà, không thiếu một ai. Hôm nay Phương Tranh ra ngoài không coi lịch, vừa lúc đụng phải các lão bà ra đường cùng dạo phố tập thể.
Gương mặt sáu lão bà hàm sương, lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Tranh, thần tình rất là bất thiện.
Trường Bình “hừ” một tiếng, lãnh đạm nói: “Phương vương gia, trong nhà đã có sáu lão bà, ngươi dự định nạp thêm mấy phòng mới chịu dừng tay? Chẳng lẽ thật sự muốn làm cho thập toàn thập mỹ?”
Phương Tranh vội vàng ngại ngùng xua tay: “Được rồi, được rồi, thật nhiều, nhiều lắm, sáu vậy là đủ rồi. Ta không dự định thêm lão bà, cái gì chứ, ta vừa đang dạy hai tiểu vương bát đản tán gái thôi.”
“Nương, nhị nương, tam nương, tứ nương, ngũ nương, lục nương.” Phương Đại Nghiệp một đường niệm xuống, thiếu chút nữa đứt hơi, sau đó hắn thần tình phi thường ủy khuất nói: “Cha không phải đang dạy chúng ta tán gái nha, hắn rõ ràng là cùng chúng ta giành nữ nhân.”
Chân mày Phương Tranh vừa nhảy, căm tức liếc mắt trừng Phương Đại Nghiệp, sau đó cười gượng nói: “Trẻ con không biết chuyện, ha hả, trẻ con không biết chuyện, hai tiểu tử chỉ nói bậy, các lão bà đừng xem là thật.”
Thừa dịp này, Phương Đại Nghiệp và Phương Nhị Nghiệp liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười như kẻ trộm, lặng lẽ mang theo thị vệ chạy xa.
Còn chưa chờ bọn hắn dừng lại lấy hơi, hai lỗ tai thương cảm của họ lại bị người hung hăng nhéo.
Hai tiểu tử nổi giận quay đầu nhìn, nhất thời liền xuôi xị.
“Tiểu di.”( Dì) Đại Nghiệp và Nhị Nghiệp ủy khuất kêu.
Đang nhéo lỗ tai bọn họ chính là Trường Nhạc tiểu công chúa vừa mười một tuổi.
Trường Nhạc nghe vậy đôi mày thanh tú nhướng lên, cả giận nói: “Nói qua bao nhiêu lần! Đừng gọi ta là tiểu di! Gọi thất nương!”
“Thất…thất nương.” Hai tiểu tử phi thường thức thời.
“Ai…” Trường Nhạc nhàn nhạt lên tiếng.
“Thất nương, thật sự định gả cho cha ta? Ánh mắt của ngài thật không cao minh nha.” Phương Nhị Nghiệp cẩn thận bồi cười nói.
Trường Nhạc nhíu mũi, hừ nói: “Các ngươi biết cái gì! Cha ngươi nhiều tiền, người ngốc, không gả cho hắn thì gả cho ai?”
“Thất nương thật là mắt sáng như đuốc!” Hai huynh đệ lau mồ hôi.
Cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật sống lại, bất tri bất giác, Phương Tranh xuyên qua cho tới bây giờ, đã tròn chín năm.
Những năm gần đây Phương Tranh trải qua rất thích ý. Ở giữa thỉnh thoảng trên đường phố đùa giỡn một chút thiếu nữ đàng hoàng, thỉnh thoảng cùng Mập Mạp đi dạo kỹ viện, uống rượu hoa, hoặc là chạy đến trong hoàng cung của hắn, huynh đệ hai người ngồi chơi, uống rượu nói chuyện phiếm, trải qua ngày tháng tiêu dao của tiêu dao vương gia, thực sự so với thiên đường càng sảng khoái.
Phương phủ to lớn hôm nay đã thành Ngô Vương phủ. So với dòng dõi thương nhân trước đây, tất nhiên là tăng thêm khí phái và uy nghiêm.
Vào một ngày, Phương Tranh rủ mấy lão bà, bao quát cả Tiểu Lục và Phượng Nương đang mang thai, mọi người cùng nhau đi tới trước phòng của Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ, chính là thiếp thân thư đồng ngày trước của Phương đại thiếu gia, trời không phụ người có lòng, từ năm ngoài hắn thành thân với thiếp thân nha hoàn Lan nhi của Phương phu nhân, năm nay rốt cục thuận lợi sinh hạ một nam anh.
Phương Tranh mang theo các lão bà đến thăm Tiểu Ngũ, là bởi vì thấy Tiểu Ngũ vẻ mặt cầu xin nói một chuyện rất lạ.
Nhi tử của Tiểu Ngũ sinh ra được hai tháng, không ngờ lại mở miệng nói chuyện làm Tiểu Ngũ cảm thấy rất bàng hoàng, không biết đứa con của mình là thiên tài hay là yêu nghiệt, cho nên thỉnh Phương thiếu gia đến xem.
Đi vào cửa phòng Tiểu Ngũ, chỉ thấy bên trong phòng có một chiếc nôi trẻ con, trong nôi là một đôi tay nhỏ bé mũm mĩm đang giơ lên trời, thỉnh thoảng lại buông xuống, thỉnh thoảng phát sinh ra vài tiếng thở dài như người trưởng thành.
Phương Tranh kỳ lạ, thò đầu qua nhìn, thấy trong nôi có một đứa trẻ tròn trịa đang nằm, chân mày nó đang cau chặt, đôi mắt nỗ lực trợn to, lại dùng sức lắc đầu, tựa hồ đang bị vây trong trạng thái phi thường thống khổ.
“Hắc, thật kỳ lạ, hắc! Tiểu tử này sao lại giống một triết học gia như vậy?” Xem hình dáng như vô cùng khổ sở của nó, Phương Tranh ngạc nhiên nói.
Tiểu Ngũ ở một bên vẻ mặt cầu xin còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe một thanh âm non nớt trong nôi nói: “Chó má triết học gia! Ngươi là ai? Ta đang thấy kỳ quái, người cổ đại các ngươi đã có từ ngữ “triết học gia” rồi sao?”
Mặc dù nghe Tiểu Ngũ có nói qua, con của hắn chỉ mới hai tháng đã biết nói tiếng người, nhưng khi nghe vào tai Phương Tranh cũng thật sâu lấy làm kinh hãi. Thân thể không tự chủ được lui về phía sau một bước.
“Kháo! Thật biết nói tiếng người a! Quả thực là một yêu nghiệt!”
Nhi tử mới hai tháng tuổi của Tiểu Ngũ giận tím mặt: “Ngươi mới là yêu nghiệt, toàn gia ngươi đều là yêu nghiệt!”
Sau đó, tiểu hài tử chợt nhếch khóe miệng, mang theo âm thanh như khóc nói: “Ta oan uổng! Con mẹ nó ta oan muốn chết a! Lão tử không phải chỉ là trộm một cái nắp cống thôi sao? Chọc ai trêu ai chứ? Ông trời chẳng biết phát thần kinh gì, lại dùng một đạo thiên lôi phách lão tử xuyên việt, lão tử làm ra lỗi lớn như vậy sao? Cả đám giết người phóng hỏa sao không thấy ông trời thu dọn bọn hắn? Lão tử trộm một cái nắp cống liền bị sét đánh, còn nói đạo lý hay không?”
Trong phòng mọi người nghe được đứa trẻ mới hai tháng nói ra một đoạn lời nói nghe thật rõ ràng, không khỏi vừa sợ lại kinh, đều lui nhanh về phía sau, che miệng kinh hô không ngớt.
Chỉ có thần tình Phương Tranh trở nên cổ quái lên, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Ngươi nói…trước khi ngươi bị sét đánh, đã trộm một cái nắp cống?” Giọng nói Phương Tranh vẫn bình thường, hỏi dò.
Tiểu hài tử vỗ vỗ đôi chân nhỏ mập mạp của nó, than thở: “Phải nha! Không phải chỉ là một cái nắp cống thôi sao? Ta bất quá chỉ nghĩ muốn đem bán kiếm tiền tiêu vặt, vậy cũng bị sét đánh, con mẹ nó ta thật xui xẻo!”
Chân mày Phương Tranh nhảy mạnh, nhưng vẫn dùng giọng nói bình thản tiếp tục nói: “Ngươi trộm nắp cống kia, vào năm Công Nguyên năm bị mất mùa, địa điểm là Liên Thị, Mặc Lộ, đối diện đường cái có một cửa hàng bán băng đĩa phim lậu?”
Tiểu hài tử kinh ngạc mở to mắt: “Hắc, ta nói huynh đệ này, ngươi thật đúng là thần! Thế nào cái gì cũng đều biết?”
Sắc mặt Phương Tranh rốt cục thay đổi, trở nên đỏ bừng, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía hài tử tràn ngập vẻ dữ tợn, hắn cắn răng, âm trầm sâm sâm cười, bóp hai bàn tay vang liên răng rắc.
Sau đó Phương Tranh nhắm mắt lại, dáng vóc vạn phần sùng kính làm ra dấu chữ thập ngay ngực.
“Cảm tạ thượng đế ban cho ta một người cùng thời đại, sai, là cừu nhân.”
Sắc mặt hài tử cũng thay đổi, khuôn mặt béo mập lộ ra một vẻ quỷ dị.
“Ngươi…ngươi làm sao vậy? Ngươi muốn làm gì?”
Phương Tranh nhe răng cười hai tiếng, âm trầm nói: “Tiểu vương bát đản, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng chẳng sai. Con mẹ nó, nạp mạng cho lão tử!”
HẾT
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn