Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 385: + 386:lừa Dối Quốc Sư
ặc Xuyết Khả Hãn bố võ điểm binh, định ra ba ngày sau sẽ quyết chiến cùng quân bắc phạt Hoa triều.
Ngày quyết chiến thì luôn được bảo mật. Chỉ giới hạn các cấp tướng lĩnh đã ngoài vạn phu trưởng dưới trướng Mặc Xuyết hay biết, từ xưa đến nay, thời gian thực thi hành động quân sự cụ thể, mục tiêu mục đích gì đó, vạn vạn không thể tiết lộ, điều này quan hệ tới một hồi thắng bại của chiến tranh. Không có tướng lĩnh nào sẽ ngay trước mặt tướng sĩ toàn quân, lớn tiếng nói cho bọn họ, chúng ta sẽ ở thời gian nào địa phương nào quyết chiến hoặc đột kích đối phương, thỉnh mọi người cùng lan truyền vân vân…Loại tướng lĩnh này tuyệt đối là đồ ngốc, dù hắn không phải, ở trên chiến trường, hắn cũng chỉ có vai pháo hôi chịu chết mà thôi.
Đang khi Mặc Xuyết cùng các cấp tướng lĩnh đang ở trong vương trướng quơ nắm tay, tràn ngập chiến ý tùy ý tru lên, không ai chú ý tới, màn che sau vương trướng đột nhiên nhẹ nhàng phấp phới một chút, một đôi con ngươi đẹp tuyệt, trong trẻo mà lạnh lùng chợt lóe rồi biến mất.
Đôi mắt kia thuộc về một nữ nhân, nữ nhân có thể xuất hiện trong vương trướng của Mặc Xuyết, ngoại trừ Nghiêm Dương thị, không còn người bên ngoài.
Ai cũng sẽ không lưu ý bà, chỉ là một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân mà Khả Hãn quý nhất, dù bà nghe được điều gì, thì có cái gì đáng vội vàng? Cuộc chiến này nếu thắng, Mặc Xuyết Khả Hãn sẽ trở thành chủ nhân duy nhất trên thảo nguyên, vinh quang của Khả Hãn, cũng là vinh quang của nữ nhân của hắn. Ai lại hoài nghi một nữ nhân bị giam trong đại doanh của Mặc Xuyết lại đối với hành động quân sự của bọn họ sản sinh ra cử động bất lợi?
Thắng bại của chiến tranh chỉ là một đường mỏng manh, thỉnh thoảng ở tại một chi tiết nào đó bị lãng quên, lặng lẽ nghiêng thành vô hình.
Vào đêm, các tướng lĩnh giải tán đi, Mặc Xuyết bởi vì hưng phấn trước khi lâm chiến, nên đã uống say mèm.
Hắn không thể không say, chiến tranh là trò đùa chơi của đại nhân vật, càng xác thực mà nói, đó là một hồi đánh bạc giữa các đại nhân vật, thắng hoặc bại, chỉ có hai kết quả, rất rõ ràng, Mặc Xuyết nghĩ mình đang chiếm ưu thế.
Hắn có kỵ binh dũng mãnh nhanh nhẹn cường đại nhất thiên hạ, hắn đầy hứa hẹn cùng được đông đảo con dân Đột Quyết ủng hộ, trọng yếu hơn là, hắn xem thấu nhược điểm trí mạng của người Hoa triều.
Nhược điểm được bố trí ngay trong đại doanh Hoa triều.
Dựa sông mà đóng quân, là tối kỵ của binh gia, quân bắc phạt có tới hơn mười vạn người lại đi dựa vào Đông Hà mà lập đại doanh, xem như hơn mười vạn người kia đã bước một chân vào quỷ môn quan, người cầm đầu Phương Tranh của bọn họ dù sao chỉ là một tiểu nhi nhỏ tuổi, chỉ nhờ vào nịnh nọt thu được hoàng đế nam phương trọng dụng, không hiểu quân sự chút nào, người cầm đầu như vậy, xứng cho hắn trở thành địch nhân của con cưng thảo nguyên như Mặc Xuyết hay sao? Trong men say, khóe miệng Mặc Xuyết lộ ra dáng tươi cười khinh miệt, hắn thật tự tin đánh một trận liền có thể đánh tan Phương Tranh.
Về phần lão đối đầu Mặc Cúc Liên, hắn đã từ hùng ưng biến thành một con chuột chỉ biết ăn bẻo chung quanh, lại càng không đáng lo. Đánh bại quân bắc phạt Hoa triều, tùy thời đều có thể tìm lúc nào rảnh rỗi xuất thủ đi thu thập lão gia hỏa này.
Sự mệt mỏi khi say rượu dần dần nảy lên trong lòng, Mặc Xuyết mang theo dáng tươi cười thỏa mãn chìm vào trong mộng đẹp.
Màn đêm bao phủ thảo nguyên, có vẻ thâm trầm, dù là ánh trăng cũng trở nên thảm đạm.
Phía đông vương trướng Mặc Xuyết, mấy ngàn danh chiến sĩ Đột Quyết xếp thành hàng tuần tra, nghiêm mật mà cảnh giác chú ý tất cả cỏ lay gió thổi ở chung quanh.
Nơi này là địa phương tập trung trữ hàng cho cỏ khô và nước uống cho chiến mã của người Đột Quyết, mấy vạn con ngựa vào lúc không chiến tranh, liền giao cho mục mã nhân chuyên môn nuôi nấng. Dưỡng ngựa cũng không phải cho ngựa tùy ý ở trên thảo nguyên ăn cỏ xanh đơn giản như vậy, chiến mã thành niên chiếu cố phải được cẩn thận tỉ mỉ, phải do mục mã nhân động thủ cắt lấy cỏ xanh, sau đó dưới ánh mặt trời phơi nắng, lại cắt thành mảnh nhỏ, để phương tiện cho con ngựa nhấm nuốt tiêu hóa, hơn nữa nước uống của con ngựa cũng phải vô cùng chú ý, tuy rằng lúc này Mặc Xuyết thiết lập đại doanh ngay tại bờ sông, nhưng cho tới mùa hạ, nước sông lại đùng đục, mục mã nhân chỉ có thể múc nước đựng trong ao, sau khi lắng đi tạp chất, mới có thể cung cấp cho ngựa dùng để uống.
Bởi chiến mã là công cụ ỷ lại chính yếu của người Đột Quyết, cho nên quyển dưỡng chiến mã và trữ hàng cỏ khô nước uống từ trước đến nay đều đề phòng sâm nghiêm, không cho chút nào sơ thất.
Dưới bóng đêm, quần áo trắng muốt, nữ tử đầu đội ngọc quan chậm rãi đi về hướng chuồng ngựa.
“Người nào? Đứng lại!”
Nghe được động tĩnh, binh sĩ tuần tra giống như gặp đại địch, đều rút ra loan đao tùy thân, chỉ vào bóng người hét lớn.
“Ta…” Nữ tử có chút hoảng loạn, ngây ra một hồi, lúc này mới nỗ lực vẫn duy trì dáng dấp đạm mạc, lạnh lùng nói: “Các ngươi ngay cả ta cũng không nhận thức ra sao?”
Các binh sĩ nghe vậy run rẩy một chút, nương theo tia sáng yếu ớt của cây đuốc nhìn lại, sau đó thần tình mọi người rùng mình, tay trái đưa chéo lên ngực hành lễ nói: “Gặp qua Nghiêm phi.”
Nghiêm Dương thị nắm chặt hai tay trong tay áo, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi ẩm ướt.
“Không cần khách khí, Khả Hãn đã ngủ, ta đi chung quanh một chút, thay thế Khả Hãn tuần tra đại doanh một chút…”
“Nghiêm phi, Khả Hãn có lệnh, không cho ngài rời khỏi phạm vi ngoài trăm bước của vương trướng, nơi này cách vương trướng quá xa, còn thỉnh Nghiêm phi quay về trướng, bằng không Khả Hãn trách tội xuống tới, chúng ta không đảm đương nổi!” Một gã bách phu trưởng Đột Quyết tiến lên thi lễ nói.
Khuôn mặt Nghiêm Dương thị nổi lên vài phần sắc mặt giận dữ: “Các ngươi luôn mồm gọi Nghiêm phi, nhưng thực tế xem ta như tù phạm. Các ngươi thật to gan!”
Sắc mặt bách phu trưởng căng thẳng, vội vàng khom người nói: “Ngài là nữ nhân được sủng ái nhất của Khả Hãn, chúng ta sao dám mạo phạm, thật sự là do Khả Hãn hạ lệnh qua, chúng ta không dám không vâng theo mệnh lệnh của Khả Hãn.”
Gương mặt Nghiêm Dương thị không khỏi hiện lên vài phần khẩn trương, thân thể mềm mại chợt run lên một chút, lập tức cắn răng, cố ý giả ra dáng dấp như bị xúc phạm không thèm nói lý, lớn tiếng quát lên: “Ta không trở lại! Ta càng muốn ở chỗ này nhìn một chút, thế nào? Ngươi dám giết ta sao?”
Sắc mặt bách phu trưởng nhất thời phát khổ, ai dám giết bà a, toàn bộ đại doanh ai chẳng biết ngươi là nữ nhân sủng ái nhất của Khả Hãn, giết ngươi chúng ta còn được sống hay không?
Hai bên giằng co hồi lâu, bách phu trưởng rốt cục thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nghiêm phi, nơi này chỉ là một địa phương trữ cỏ khô, không có gì đẹp đẽ, vì sao ngài cố ý tới chỗ này làm chi…”
Nghiêm Dương thị lạnh lùng nói: “Ta chính là muốn thay mặt Khả Hãn tuần tra một phen, muốn xem ban đêm các ngươi tuần tra có lười biếng hay không, xem kho cỏ khô của các ngươi có gian tế do địch nhân trà trộn vào hay không, ngươi bằng mọi cách cản trở như vậy, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”
Mí mắt bách phu trưởng nhảy lên, vội vàng nói: “Nghiêm phi lời này thật quá nặng…được rồi, mời ngài vào xem đi, chỉ cầu xem nhanh xong thì quay về trướng, nếu ngài xảy ra sai lầm, chúng ta đều không thể đảm đương nổi…”
Nghiêm Dương thị hừ hừ, sau đó ngẩng đầu lên, ngạo nghễ đi vào nơi chứa đầy cỏ khô, giả vờ nhìn chung quanh một chút, lúc đi ngang qua cái ao thì bà bỗng nhiên dừng lại, đưa tay thò vào trong ao, cảm thụ cảm giác mát mẻ băng lãnh. Gương mặt không khỏi lộ ra biểu tình thoải mái, thấy thế bách phu trưởng cùng đám chiến sĩ Đột Quyết đều không khỏi ngẩn ngơ, không hổ là ý trung nhân của Khả Hãn, chỉ nụ cười cũng phong tình vạn chủng, thực sự thật đẹp…
Cái ao rất lớn, giống như một hồ nước nho nhỏ, dù sao cái ao này là dùng làm nước uống cho mấy vạn chiến mã, nhỏ quá vốn không có tác dụng.
Thừa dịp trong nháy mắt mọi người ngây ngốc, một vật từ trong tay áo Nghiêm Dương thị chảy xuống trong tay, lại từ trong tay tuột luôn vào trong ao, vật đó hình như bột phấn, vào nước liền tan, dưới bóng đêm đen kịt yểm hộ, căn bản không ai phát hiện.
Nghiêm Dương thị nhẹ nhàng thở ra một hơi, việc vị con rể chưa từng gặp mặt nhờ bà giúp đỡ, cuối cùng đã hoàn thành.
Đứng thẳng người, bà lại đi quanh kho cỏ khô một vòng, sau đó lạnh lùng nói: “Hừ, bỏ đi, ta lười nhìn nữa, ta quay về trướng, đại chiến cùng người Hoa triều lập tức sẽ bắt đầu, các ngươi tuần tra ban đêm cần phải tỉnh ngủ, cẩn thận người Hoa triều đánh lén.”
Bách phu trưởng như được đại xá, vội vàng nói: “Dạ, Nghiêm phi, bóng đêm quá tối, ta phái người đưa ngài về trướng…”
“Không cần ngươi giả hảo tâm, ta tự mình biết đi!”
Liên tiếp hai ngày, Hoa triều cùng Đột Quyết hai bên đều đang chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh.
Công kích với quy mô nhỏ chẳng bao giờ gián đoạn qua, không có tuyên chiến, không có hịch văn, chiến tranh bắt đầu vẫn tự nhiên như vậy, mối hận thâm cừu trăm năm, ở trước mắt lúc quan hệ đến sinh tử tồn vong của hai nước, tựa hồ chưa từng có tâm tư để biểu hiện ra vẻ văn chương phong nhã.
Thảo nguyên gió nổi mây phun, tác động đến tâm trạng của người trong thiên hạ. Trên thảo nguyên rộng lớn xanh tươi, cũng không còn nghe được tiếng hát thất ngôn thê lương ưu thương của mục mã nhân, sẽ không còn được gặp lại đàn trâu dê kết đàn yên lặng tường hòa nhảy nhót, tự nhiên mà đến, cũng là không khí chiến tranh dày đặc, sát khí tận trời, mấy ngày bầu trời đều trở nên âm u, phảng phất như sắp nổi lên một hồi bão tố thật lớn.
Đã nhiều ngày chiến đấu nho nhỏ linh tinh, đều do quân bắc phạt Hoa triều tham dự, hai bên đều có tử thương, nhưng chém giết số lượng cũng ngang nhau, cho nên nhân số thương vong của tướng sĩ Hoa triều lại nhiều hơn, so sánh chiến lực mà nói, Hoa triều xác thực không bằng chiến sĩ Đột Quyết nhanh nhẹn dũng mãnh.
Ngay lúc khí trời âm trầm này, đại doanh bắc phạt nghênh đón một vị khách nhân, một vị khách nhân mà Phương Tranh phải mời thỉnh yêu cầu nhiều lần mới tới, người này chính là đang suất lĩnh bộ hạ tranh đoạt địa bàn tại Du Mộc Xuyên, hợp nhất các bộ lạc, quốc sư Mặc Cúc Liên đang bận rộn đến không ngừng nghỉ.
Lần này Phương Tranh biểu hiện rất khách khí, hắn tự mình nghênh ra đại doanh, vừa thấy được Mặc Cúc Liên, liền vui mừng vạn phần cầm tay hắn, lắc mạnh, lại lắc mạnh.
“Lão Mặc…ở bên ngoài giành địa bàn thật khổ cực a!”
Mặc Cúc Liên xấu hổ cười: “…”
Phương Tranh tựa hồ không phát hiện vẻ xấu hổ của Mặc Cúc Liên, vẫn cầm tay hắn tiếp tục lay động: “Lão Mặc, ta phái hơn mười người đi mời ngươi, ngươi lại không đến, ngươi so với Nhạc Phi càng ngưu bức nha…Ta vốn muốn hạ mười hai đạo kim bài cho ngươi, lại lo lắng kim bài cũng sẽ giống như lấy bánh bao thịt ném chó, có đi không về, suy nghĩ một chút, không bỏ được…”
Mặc Cúc Liên ngạc nhiên nói: “Ai là Nhạc Phi?”
“Nhạc Phi, người tốt, đại trung thần, ngươi phải dùng sức sống tới năm trăm năm sau, có lẽ sẽ quen biết được hắn, nhưng hắn thật sự không quá cảm tình đối với dân tộc du mục của các ngươi, chuyên môn làm què ngựa của các ngươi, nếu ngươi đụng tới hắn phải cẩn thận một chút…”
Mặc Cúc Liên trợn tròn mắt, hắn căn bản nghe không hiểu Phương Tranh đang nói bậy nói bạ cái gì.
“Ách…Phương nguyên soái, chẳng hay ngài sốt ruột như vậy gọi lão phu đến đại doanh quý quân, có chuyện quan trọng gì không?”
Phương Tranh cười tủm tỉm ôm vai hắn, xoay người hướng soái trướng đại doanh đi đến.
“Không có việc gì, chuyện gì cũng không có, mấy ngày nay có chút buồn chán, ngươi biết đó, bổn soái là một người thích náo nhiệt, cho nên gọi người đem ngươi tới cùng nhau trò chuyện vui vẻ một chút, gần đây thủ hạ của ta đoạt tới mười mấy cô nương Đột Quyết, lão Mặc ngươi tới giúp đỡ bình luận một chút…”
“A? Ngươi…ngươi lại cướp cô nương trong đại doanh Đột Quyết ta?” Mặc Cúc Liên kinh hãi, tiện đà giận dữ.
“Di? Vì sao nói là “lại”?” Phương Tranh nhức đầu, lập tức cười tủm tỉm nói: “Ai nha, ta nói giỡn với ngươi thôi, lão nhân ngươi sao không có chút tính hài hước nào, ta nghĩ ngươi thật giống Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức của Hoa triều ta, càng già càng thích làm bộ nghiêm túc…”
“Ngươi…ngươi nói bậy! Ngươi mới làm bộ nghiêm túc!”
“Sai rồi! Ta là làm bộ không đứng đắn…”
“….”
Vào soái trướng, sau khi Mặc Cúc Liên ngồi xuống ổn định, thần sắc hơi có chút đề phòng nhìn Phương Tranh, đương nhiên, trong đó cũng mang theo vài phần chột dạ.
Mắt thấy quyết chiến sắp tới, lúc này Phương Tranh thỉnh hắn tiến doanh, là vì cớ gì?
Trận chiến tới tình trạng hiện tại, hắn so với ai khác đều rõ ràng, quân bắc phạt Hoa triều ở giữa đã nổi lên nhiều tác dụng, bọn họ ở phía trước đối mặt mấy vạn đại quân của Mặc Xuyết, từ khi quân bắc phạt tiến vào thảo nguyên bắt đầu, bọn họ lợi dụng uy thế như sét đánh tiêu diệt Sài Mộng Sơn và Thái Vương, trực tiếp xóa sạch vây cánh của Mặc Xuyết, sau đó hỏa lực của Mặc Xuyết tập trung lại, lại cùng hắn xảy ra những chiến đấu quy mô nhỏ linh tinh, theo thám tử thủ hạ của Mặc Cúc Liên hồi báo, tướng sĩ Hoa triều thương vong không nhỏ.
Tướng sĩ Hoa triều chiến đấu hăng hái đẫm máu, còn liên minh Mặc Cúc Liên đang làm gì?
Hắn đang vội vàng suất lĩnh bộ hạ giành địa bàn, vội vàng hợp nhất bộ lạc, là có ý định sau khi bình định thảo nguyên, tích lũy vốn liếng đàm phán với Hoa triều, vì Đột Quyết tranh thủ được lợi ích lớn nhất, mấy ngày nay hắn đã vì vậy mà chiếm được chỗ tốt lớn lao.
Đó là nguyên nhân mà Mặc Cúc Liên đề phòng và chột dạ.
Với sự hiểu biết của hắn đối với Phương Tranh, người này là một người không bao giờ muốn nhìn thấy người khác có được chỗ tốt, cực kỳ ích kỷ tham lam, không quan tâm chuyện gì đều phải chiếm vài phần tiện nghi, nếu muốn cùng hắn tranh chỗ tốt, không khác đoạt thức ăn từ trong miệng cọp. Hôm nay hắn lại ngầm đồng ý cho Mặc Cúc Liên ở phía sau trắng trợn chiếm địa bàn mà không hề phản ứng, thậm chí còn cổ vũ Mặc Cúc Liên đi tranh giành nhiều hơn, dường như rất sợ hắn giành không đủ, loại thái độ này của Phương Tranh làm cho hắn không khỏi phải đề phòng, chuyện nếu khác thường tức là có vấn đề, người cầm đầu quân bắc phạt luôn cười tủm tỉm này, rất giống…
Chắp tay, Mặc Cúc Liên cười nói: “Chẳng hay nguyên soái triệu lão phu đến, có chuyện gì quan trọng?”
Phương Tranh cười cười, lập tức giận tái mặt, thở dài một hơi: “Lão Mặc, tục ngữ nói, thiên hạ đều bị tán bởi tiệc mãn hán…”
“A?”
“Sai rồi, thiên hạ đều có buổi tiệc nào không tàn…Ai, tâm tình của lòng ta quá trầm thống, cho nên tư duy có chút hỗn loạn!”
Mặc Cúc Liên cả kinh nói: “Nguyên soái lời ấy ý gì?”
Phương Tranh vẻ mặt bi thương nói: “Lão Mặc, ta là thật luyến tiếc ngươi…Ngươi xem, từ khi ta lĩnh binh tiến thảo nguyên, cùng ngươi kết minh xong chúng ta vẫn hợp tác thật ăn ý…đáng tiếc, hoàng đế bệ hạ của triều ta hôm qua phái người truyền ý chỉ, bảo ta rút đại quân ra khỏi thảo nguyên, lui về thành trì biên cảnh, không được tiếp tục giao chiến cùng Mặc Xuyết…”
Mặc Cúc Liên vừa nghe, mồ hôi lạnh liền chảy ra.
Quân bắc phạt nếu rút khỏi thảo nguyên, chính mình làm sao bây giờ? Nguyên bản hắn mang chủ ý ngồi yên nhìn hai hổ đấu nhau, mặc cho Mặc Xuyết và Phương Tranh đánh đến ngươi chết ta sống, hắn ở chính giữa quan sát, đợi cho hai bên đánh cho lưỡng bại câu thương thì hắn trở ra thu thập tàn cục, đến lúc đó thương vong của hai bên tất nhiên sẽ thảm trọng, làm sao chịu nổi một kích của năm vạn chiến sĩ dưới trướng của hắn? Kể từ đó, thảo nguyên, thậm chí bao quát toàn bộ thiên hạ Hoa triều, đối với hắn mà nói, sẽ chỉ là thò tay ra mà lấy được.
Thế nhưng, một câu nói của Phương Tranh, lại làm cho sự tính toán của hắn toàn bộ biến thành bọt nước.
“Phương nguyên soái, ngươi nói hoàng đế bệ hạ quý quốc truyền chỉ rút quân sao?” Sắc mặt Mặc Cúc Liên tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán toát ra một tầng lại một tầng.
Phương Tranh bi phẫn thở dài, nói: “Đều do đám đại thần tầm nhìn hạn hẹp trong triều! Bọn họ cho rằng tiêu diệt Sài Mộng Sơn, xóa sạch vây cánh của Mặc Xuyết liền đạt được sự thắng lợi khi bắc phạt, bọn họ từ trước tới nay luôn xem đạo lý nho gia “Dĩ hòa vi quý” tôn sùng là chí lý, khi khoái mã đưa tấu chương báo tin đã toàn bộ giải quyết Sài Mộng Sơn vào kinh thành, cả triều đại thần đều hướng hoàng thượng can gián cầu rút quân, bọn họ nói chỉ cần giành cho Mặc Xuyết xem qua sự uy hiếp quân sự như vậy là đủ rồi, nếu phải đuổi tận giết tuyệt Mặc Xuyết, thật là kháng lại thiên hòa, lại kháng lại nhân nghĩa khoan dung của nho gia, hoàng thượng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bảo ta rút quân.”
“Những tên hủ nho này, quả thực hại nước hại dân!” Mặc Cúc Liên tức giận đến đỏ mặt: “Chiến sự chẳng biết nửa điểm, lại cách ngàn dặm vung tay múa chân, đây…đây không phải là phá hư đại sự của chúng ta sao?”
Mặc Cúc Liên thật sự là sốt ruột, trước khi Phương Tranh đến, hắn vẫn hai bàn tay trắng, dẫn theo năm vạn tàn binh canh giữ bên trong đại doanh Tháp Sơn, dựa vào sự giúp đỡ của Hoa triều mà kéo chút hơi tàn, với hắn mà nói, phục quốc và báo thù là hai mục tiêu xa xỉ không thể thành, hắn biết rõ, chỉ bằng năm vạn chiến sĩ trong tay, cùng chống đỡ với đại quân Mặc Xuyết, không khác dùng trứng chọi đá, sớm muộn sẽ bị Mặc Xuyết giải quyết, miễn bàn đến việc phục quốc báo thù, vốn chỉ là một chuyện không tưởng.
Nhưng từ khi Phương Tranh tới đây, chỉ đánh một trận liền xóa sạch quân đội của Sài Mộng Sơn, đồng thời thiết trí mai phục tiêu diệt một vạn chủ lực của Mặc Xuyết, cuộc chiến hoàn toàn thắng lợi. Điều này làm cho Mặc Cúc Liên thấy được ánh rạng động phục quốc, càng đừng nhắc đến việc Phương Tranh còn chi trì cho hắn chạy chung quanh chiếm lĩnh những bãi cỏ thảo nguyên. Hợp nhất bộ lạc Đột Quyết, làm thực lực của hắn tăng cường không ít, mấy ngày nay, hắn không còn là quốc sư nghèo túng uất ức co đầu rút cổ bên trong đại doanh Tháp Sơn, nhân khẩu cùng bộ lạc dưới trướng và bãi cỏ cũng tăng nhanh, nhượng hắn dần dần có suy nghĩ muốn cùng Mặc Xuyết đánh một trận.
Tình thế đang phát triển theo hướng có lợi, Mặc Cúc Liên còn đang cười tươi rói, lúc này bỗng nhiên nghe nói Phương Tranh muốn rút quân, Mặc Cúc Liên liền sợ hãi như ngày tận thế sắp đến.
Hắn phải sợ hãi, trước đó chiếm được nhiều địa bàn như vậy, hợp nhất nhiều bộ lạc như vậy, tất cả đều bởi vì có mười vạn đại quân bắc phạt Hoa triều chắn ngay phía trước, Mặc Xuyết căn bản là không rảnh đánh hắn, cho hắn được thời gian và không gian sung túc, thay lời nói, hắn làm như vậy là có điểm như cáo mượn oai hùm.
Hiện tại nếu con cọp bỏ chạy, con cáo già như hắn còn tiếp tục được đắc ý nữa sao? Khi trên thảo nguyên chỉ còn lại hắn và Mặc Xuyết hai phương, những gì hắn đoạt được rất nhanh sẽ bị Mặc Xuyết đoạt lại lần nữa, thậm chí sẽ không lưu lại cho hắn một con đường sống.
Lòng người là như vậy, hai bàn tay trắng sẽ không cảm thấy khổ sở, dù sao đã thành thói quen, không có thì không có, nhưng hai năm nay Mặc Cúc Liên tao ngộ thật thảm, vị lão đồng chí này cuộc đời có thể nói bao lần lên xuống, khúc chiết không ngừng. Vừa mới bắt đầu hắn là quốc sư Đột Quyết chỉ dưới trướng một người, sau Mặc Xuyết làm phản, bắt đầu từ số không, vị quốc sư như hắn tại thảo nguyên có lực ảnh hưởng sinh sôi thiếu đi phân nửa, ít phân nửa thì ít phân nửa, Mặc Cúc Liên đánh không lại Mặc Xuyết, nhẫn liền nhịn, nhưng quá phận chính là, Mặc Xuyết thật quá đê tiện, lại phái người đem vị lãnh đạo trực tiếp của Mặc Cúc Liên là Cốt Đốt Lộc Khả Hãn giết chết, thực lực không bằng người, Mặc Cúc Liên dù vô cùng phẫn nộ, cũng không dám cùng Mặc Xuyết liều mạng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhẫn. Suất lĩnh tàn quân triệt về hướng đông, ai biết Mặc Xuyết lại không buông tha vẫn truy sát, vẫn giết tới ngoài U Châu. Đem vị quốc sư đồng chí từng phong cảnh vô hạn bức đến mức co đầu rút cổ trong Tháp Sơn, giống như một bang chủ Cái Bang, nhờ vào sự cứu tế của Hoa triều mới có khả năng sinh tồn tiếp tục.
Hai năm nay Mặc Cúc Liên chịu bao nhiêu sỉ nhục, bao nhiêu ủy khuất a.
Hôm nay Phương Tranh suất lĩnh quân bắc phạt tới, đồng thời cuộc chiến đầu tiên liền thắng lợi, dành cho Mặc Xuyết một lần đả kích nặng nề. Ngày lành của Mặc Cúc Liên vừa mới thấy được ánh rạng đông, hiện tại Phương Tranh lại muốn rút quân, đây chẳng phải là đại biểu cho những gì vừa vào tay đều chưa cầm nóng hổi, lại bị Mặc Xuyết đoạt đi?
Chưa từng có, dĩ nhiên không sao, từ có tới không, loại tâm lý này giống như sự chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển, người thường vốn không thể chịu nổi, cho nên những người ăn mày vẫn đang sống thật tốt, nhưng phú ông bị phá sản lại nhảy lầu nhiều lắm, đây là lòng người.
Hiện tại Mặc Cúc Liên rất có một loại xung động muốn nhảy lầu.
“Phương nguyên soái, tướng tại ngoại, quân mệnh thật sự có thể không thuận! Tình thế hôm nay có lợi cho ngươi và ta, nếu ngươi rút quân, mất đi cơ hội ngàn năm tiêu diệt Mặc Xuyết. Sợ rằng sẽ gây họa cho tử tôn muôn đời của Hoa triều a.” Mặc Cúc Liên liếm liếm đôi môi khô khan, gian nan nói.
Phương Tranh nghiêng mắt nhìn hắn, hừ nói: “Ngươi nói thật nhẹ, nếu ta cãi thánh chỉ, tiếp tục chiến tranh cùng Mặc Xuyết, ngươi tiếp tục ở phía sau chiếm tiện nghi, không quan tâm ta và Mặc Xuyết ai thắng ai thua, đối với ngươi không phải nói đều là chuyện tốt, ta được cái gì? Ngươi có biết hay không nếu kháng chỉ sẽ bị mất đầu? Không ngờ ngươi chiếm tiện nghi tại thảo nguyên, ta đánh xong Mặc Xuyết quay về kinh bị hoàng thượng chém đầu, lão Mặc a, ta trước đây sao không phát hiện ngươi là một người không chút phúc hậu như thế?”
Nét mặt già nua của Mặc Cúc Liên đỏ lên, âm thầm xấu hổ không ngớt. Hắn thầm nghĩ muốn quân bắc phạt ở lại thảo nguyên, tiếp tục đối kháng Mặc Xuyết, về phần hậu quả nếu Phương Tranh kháng chỉ, hắn thật chưa nghĩ tới.
Mặc Cúc Liên thở dài một hơi, lộ ra dáng tươi cười tuyệt vọng: “Nói như thế, nếu quý quân rút lui khỏi thảo nguyên, lão phu cũng đi tới tuyệt lộ, với năm vạn chiến sĩ dưới trướng lão phu, tuyệt đối không phải là đối thủ của Mặc Xuyết, chẳng lẽ trời muốn vong ta?”
Phương Tranh vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi nói: “Cũng không thể nói như vậy, trời không tuyệt đường người, các ngươi không có khả năng chỉ là đường chết, trước khi ta đi còn có thể giúp ngươi một lần cuối cùng.”
Hai mắt Mặc Cúc Liên sáng ngời, vui mừng nói: “Nguyên soái nói thế ý gì?”
Chẳng lẽ hắn dự dịnh cùng Mặc Xuyết quyết chiến một lần cuối cùng? Như vậy thì không thể tốt hơn.
Ai biết Phương Tranh cười hắc hắc, nói: “Chiến tranh, ta giúp không được gì, hoàng thượng đã hạ chỉ, ta không thể không tuân, nhưng ngươi và năm vạn tướng sĩ dưới trướng của ngươi, ta có thể giúp họ tìm đường sống.”
Mặc Cúc Liên vui vẻ nói: “Đường sống gì?”
Phương Tranh híp mắt cười nói: “Trong nhà bổn soái thịnh vượng và giàu có. Xem qua tiền bạc, ta có thể phát cho năm vạn chiến sĩ một cây gậy và một cái chén bể, lại xé người ra lẻ tẻ, phân tán đến Hoa triều ta…”
Mặc Cúc Liên hai mắt đăm đăm: “Chén bể cây gậy, đến Hoa triều làm gì?”
“Gặp người xin cơm, thấy chó đánh chó, nghiệp vụ nếu phát triển thuận lợi, ngươi có thể thành lập một Cái Bang. Ngươi đi làm bang chủ, ta lại hướng hoàng thượng cầu tình, cho ngươi một chén vàng có khắc chữ “Phụng chỉ ăn mày”, bảo đảm ngươi phát triển thành Cái Bang lớn nhất nước.”
Mặc Cúc Liên nghe vậy thần sắc kịch biến, tức giận đến mặt cũng tái: “Phương nguyên soái, đã đến lúc này, phiền phức ngươi nghiêm túc một chút được không? Lão phu đã cùng đường mạt lộ, ngươi hà tất còn nói mỉa?”
Sắc mặt Phương Tranh chợt nghiêm chỉnh, nói: “Được rồi, ta nói vài câu nghiêm túc, kỳ thực hôm qua bổn soái mới nhận được thánh chỉ, từ thời gian mà nói, ta còn có thể đánh một trận với Mặc Xuyết, dù sao không diệt Mặc Xuyết, trong lòng ta cũng không kiên định, hơn nữa nếu cứ như vậy khải hoàn quay về triều, dù lập đại công, mặt mũi của ta cũng không đẹp. Chỉ cần ta cấp cho thái giám truyền chỉ một chút chỗ tốt, thỉnh hắn đem thời gian truyền chỉ báo đi lên kinh thành lùi lại một hai ngày, tin tưởng thái giám kia cũng không dám không đáp ứng, chúng ta nhân cơ hội này đánh một trận, ta nghĩ cũng không tính là kháng chỉ.”
Mặc Cúc Liên vui mừng, hung hăng vỗ đùi nói: “Đúng a! Biện pháp này thật diệu! Phương nguyên soái quả nhiên thông tuệ không gì sánh được, kể từ đó, chúng ta còn có cơ hội đánh bại Mặc Xuyết…”
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng vội vui vẻ, vấn đề là, chúng ta chỉ có cơ hội đánh một trận, ngươi có thể bảo chứng một trận có thể đánh bại Mặc Xuyết sao? Nếu như không thể đánh bại hắn, ta hà tất hi sinh quân bắc phạt từ trên xuống dưới hơn mười vạn tính mạng đi đánh một trận? Ta ăn no không việc làm, đem mạng điền vào động không đáy?”
Mặc Cúc Liên ngây ra, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Phương Tranh, nếu không nắm chắc tất thắng, hắn sẽ không chịu đánh trận này, đánh không bại Mặc Xuyết, trận chiến này căn bản không có ý nghĩa.
Mặc Cúc Liên chắp tay, nói: “Chẳng hay nguyên soái có biện pháp có thể đối phó Mặc Xuyết, có thể một kích tiêu diệt hắn hay không?”
Rốt cục đã nói đến chính đề.
Tinh thần Phương Tranh rung lên, cười nói: “Biện pháp sao, đúng là có một cách, nhưng cần quốc sư dốc sức giúp đỡ mới được. Ngươi ta bây giờ vẫn còn là liên minh, ngươi nói đúng không?”
Mặc Cúc Liên vừa thấy dáng tươi cười của Phương Tranh, trong lòng không khỏi căng thẳng, tiểu vương bát đản này cười đến âm hiểm như vậy, chẳng lẽ hắn lại có âm mưu gì? Lão phu nên đề phòng một chút.
Mặc Cúc Liên cẩn cẩn thận thận nói: “Chẳng hay nguyên soái muốn lão phu làm sao bang trợ, có thể một lần tiêu diệt được Mặc Xuyết
Phương Tranh đứng lên, mở ra một địa đồ bằng da dê nằm trên bàn, sau đó chỉ vào địa đồ nói: “Mời quốc sư hãy xem.”
Mặc Cúc Liên nhìn xuống, thấy bàn tay Phương Tranh đang chỉ vào bờ sông của đại doanh bắc phạt.
“Mặc Xuyết dốc hết binh lực cùng chúng ta quyết chiến. Người Đột Quyết các ngươi có thói quen đấu đá lung tung, đánh trận dũng mãnh không gì sánh được, điểm này, thành thật mà nói, tướng sĩ Hoa triều chúng ta xác thật là không bằng các ngươi.”
Mặc Cúc Liên nghe được Phương Tranh khen ngợi chiến lực của người Đột Quyết, mặc dù là khen kẻ đối đầu của hắn, hắn cũng cảm thấy quang vinh, miệng không khỏi mỉm cười rụt rè gật đầu.
Phương Tranh chỉ vào địa đồ cười nói: “Cho nên, Mặc Xuyết chính diện công kích ta, đây là chính đạo, nhưng ta cần kế đánh bại hắn, đây là điều ngạc nhiên, thích hợp trong binh pháp, dùng để thắng, phần thắng của chúng ta sẽ rất lớn.”
Mặc Cúc Liên nhìn địa đồ, nhíu mày nói: “Chẳng hay nguyên soái dự định dùng kế sách gì?”
Phương Tranh chỉ vào đại doanh bắc phạt nói: “Mặc Xuyết xuất binh quyết chiến, quân ta nếu không nghênh chiến, hắn tất sẽ công kích đại doanh, ta muốn thỉnh quốc sư giúp đỡ chiếu cố đó chính là suất lĩnh năm vạn tướng sĩ Đột Quyết dưới trướng của ngươi, giúp ta bảo vệ cho đại doanh!”
Mặc Cúc Liên lấy làm kinh hãi, ngưng mắt hướng địa đồ nhìn lại. Đã thấy địa thế của đại doanh bắc phạt có chút bất lợi, đại doanh hướng mặt phía bắc, lưng phía nam, chính diện phía trước khoảng năm mươi dặm, là tám vạn đại quân Mặc Xuyết nhìn chằm chằm, phía sau lại là con sông cuộn trào mãnh liệt, đó chính là công kích không đường, lui không thể thủ, chính là địa phương chỉ có thể dùng trong tử thủ.
Gương mặc Mặc Cúc Liên trắng nhợt, vội la lên: “Không được! Điều này tuyệt đối không được! Phương nguyên soái, đại doanh của ngươi ta tuyệt không thể thủ, chính diện đại doanh ở hướng bắc lại là cường địch, mặt trái là sông, nơi này là điểm tối kỵ đóng quân trong binh gia, một ngày bị tập kích, đó là thế đóng cửa đánh chó. Tuyệt đối khó có đường sống, không được, Phương nguyên soái, điều này quá khó khăn, ngươi căn bản là muốn năm vạn tướng sĩ của ta đi chịu chết.”
Mặc Cúc Liên liên tục cự tuyệt, nói tới đó hắn chợt khựng lại, nghi hoặc nói: “Lão phu suất lĩnh năm vạn chiến sĩ giúp ngươi thủ doanh, hơn mười vạn tướng sĩ dưới trướng của ngươi lại đi đâu?”
Phương Tranh cười nói: “Quốc sư đã hỏi đúng chỗ, quân bắc phạt của ta đương nhiên là có trọng dụng khác.”
Phương Tranh chỉ vào hai bên đại doanh quân bắc phạt trên bản đồ, nói: “Ngươi tới xem, đêm nay ta liền hạ lệnh cho hơn mười vạn đại quân lặng lẽ ra doanh, binh chia làm hai đường hướng đông tây hai cánh lặng lẽ mai phục hơn năm mươi dặm, thám tử Mặc Xuyết không có khả năng tìm hiểu xa như vậy, chi đại quân của ta liền khởi lên tác dụng của kì binh, một khi Mặc Xuyết bắt đầu công kích đại doanh, các ngươi chỉ cần ở trong đại doanh chống đỡ dùm ta nửa canh giờ, đại quân của ta liền lập tức chạy tới, sau đó hai bên đông tây sẽ hợp binh phía bắc của Mặc Xuyết, đối với Mặc Xuyết hình thành thế vây quanh. Kể từ đó, tình thế toàn bộ chiến trường liền triệt để xoay chuyển, biến thành bên ta đóng cửa đánh chó, đến lúc đó ta phát tên lệnh làm tín hiệu, ngươi suất chiến sĩ trong đại doanh xông ra trùng về hướng bắc, ta hướng nam, trong ngoài giáp công, đem quân đội của Mặc Xuyết phân cách thành từng khối nhỏ, lại tiêu diệt từng nhóm, cuộc chiến tất thắng!”
Thần sắc Mặc Cúc Liên bất định, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm địa đồ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Phương nguyên soái, ngươi định ra kế sách rất cao minh, lão phu thập phần bội phục, nếu theo biện pháp của ngươi đi làm, Mặc Xuyết đã định sẽ có kết cục bị diệt, chỉ tiếc, lão phu không thể giúp ngươi thủ đại doanh, điều này quá phiêu lưu, làm không tốt sẽ là hạ tràng toàn quân bị diệt. Dưới trướng lão phu chỉ còn năm vạn chiến sĩ, thực sự không thể mạo hiểm nổi việc này.”
Phương Tranh lạnh lùng nói: “Không ngờ lúc ngươi kiếm tiện nghi sau lưng ta lại thật sảng khoái, gọi ngươi giúp một tay ngươi lại đẩy chối, ngươi cho ta là kẻ coi tiền như rác, hơn nữa buộc ngươi mạo hiểm cái gì? Chỉ là cho ngươi kéo dài nửa canh giờ mà thôi, ngươi ngay cả nửa canh giờ cũng không chịu nổi? Muốn phục quốc, muốn báo thù, cũng không nguyện nỗ lực một chút trả giá, trên thế gian này làm gì có chuyện đẹp đẽ như vậy?”
Mặc Cúc Liên lại lắc đầu, thần sắc mặc dù có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn lắc đầu rất kiên quyết.
Phương Tranh lại tung một trái bom: “Nếu như ta nói cho ngươi, tám vạn chiến mã dưới trướng Mặc Xuyết đều đã trúng ám chiêu của ta, thời gian xung phong bốn chân sẽ mềm nhũn, sau đó tiêu chảy không ngừng, vốn không chạy được mấy bước, ngươi có còn muốn làm hay không?”
Mặc Cúc Liên ngẩn người: “Nguyên soái nói thế có ý gì?”
Phương Tranh hắc hắc cười gian: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Không, không thua.” Mặc Cúc Liên rầu rĩ nhún vai nói.
“A?”
“Binh pháp có câu: biết địch biết ta, trăm trận không thua, không phải bách chiến bách thắng.” Mặc Cúc Liên cười khổ sửa lại.
“Khái, dù sao cũng chính là ý tứ này! Ngươi quản ta dùng như thế nào!” Phương Tranh thẹn quá thành giận cường nói, bị một người Đột Quyết sửa lại cách dùng thành ngữ của nước mình, xác thực có điểm mất mặt.
“Hôm qua ta đã phái người lẻn vào đại doanh của Mặc Xuyết. Hắc hắc, hạ chút dược cho tám vạn chiến mã của hắn, tuy dược không đủ, nhưng ăn vào thì sau đó sẽ bị nhũn chân, tựa như một nam nhân bị mười hay tám bà mập cường bạo, không đi đường nổi.”
Mặc Cúc Liên nhìn vẻ mặt dâm đãng của Phương Tranh, không khỏi da đầu tê rần.
“Quốc sư, ngươi ngẫm lại, tám vạn trái hồng mềm, ngươi muốn bóp thế nào thì bóp, ta đã làm xong công tác bước đầu, ngươi còn không nắm chắc kháng trụ được Mặc Xuyết nửa canh giờ sao?”
Thần sắc Mặc Cúc Liên rốt cục có điểm biến hóa, hắn hồ nghi nhìn chằm chằm Phương Tranh, nói: “Ngươi thật sự hạ thuốc cho chiến mã của hắn?”
Phương Tranh phát thệ nói: “Tuyệt đối là thật! Nếu ta có nửa lời nói dối, bảo ta cưới nữ nhi của ngươi, gọi ngươi là nhạc phụ!”
Mặc Cúc Liên bị lời thề chiếm tiện nghi của Phương Tranh làm cho cười khổ không ngớt: “Lão phu cũng không có nữ nhi gả cho ngươi.”
Cúi đầu nhìn địa đồ, thần sắc Mặc Cúc Liên hơi có chút ý động.
Chỉ là phải chống lại Mặc Xuyết nửa canh giờ, xong cuộc chiến thì lợi ích đạt được chính là toàn bộ thảo nguyên, mê hoặc thực sự quá lớn, nhìn bãi cỏ mở mang trên địa đồ, Mặc Cúc Liên nuốt nước miếng, trong mắt dần dần nổi lên vài phần tham lam.
Phương Tranh thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi nhẹ nhàng cười, mọi việc chỉ cần có lợi ích gấp lên trăm lần ngàn lần là đủ cho người bí quá hóa liều, dù cho tùy lúc rơi đầu cũng sẽ hợp lại liều mạng, vị quốc sư đại nhân này cũng không ngoại lệ. Lão già này đại khái bị nghèo túng suốt hai năm qua nên sợ, đều nói vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, xem dáng dấp của lão già này, đây không phải là điêu dân thì là gì?
Phương Tranh khái lại khái, lại xuất ra chiêu sát thủ cuối cùng: “Quốc sư, ta đã nói tới mức này rồi, nếu như ngươi không đáp ứng, ta cũng không có biện pháp, chính mình lĩnh quân rút khỏi thảo nguyên, ngươi cùng Mặc Xuyết hai người một mình đấu đi thôi, ta đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
Sắc mặt Mặc Cúc Liên lúc xanh lúc trắng, hay thay đổi. Trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên thần sắc khẩn trương mà điên cuồng, nhìn chằm chằm địa đồ một lát, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt Phương Tranh một lát, Phương Tranh liền nhanh nhẹn lộ ra nụ cười chân thành mà rụt rè.
Một lúc lâu, Mặc Cúc Liên giậm chân, ác giọng nói: “Mà thôi! Ta sẽ làm bút buôn bán này với ngươi!”
Phương Tranh vui vẻ: “Thật nhìn không ra ngươi còn có tiềm chất làm thổ phỉ, quốc sư, hai ta là cùng làm, tiểu đệ bất tài, cũng kiêm nhiệm luôn chức nhị đương gia của sơn tặc, người giang hồ xưng Ngọc Diện Phi Long.”
Mặc Cúc Liên nặng nề thở dài nói: “Cũng không biết quyết định hôm nay của lão phu là đúng hay sai, nếu cuộc chiến này thất bại, lão phu xem như hại chết năm vạn chiến sĩ anh dũng, lão phu sẽ thành tội nhân thiên cổ của Đột Quyết.”
Mặc Cúc Liên đang nói bỗng nhiên ngẩng đầu, híp mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh nói: “Phương nguyên soái, lão phu đáp ứng thủ doanh cho ngươi, nhưng then chốt của cuộc chiến này chính là ngươi phải đúng lúc suất quân tới bao vây Mặc Xuyết, nếu trong nửa canh giờ ngươi không đến, đó là hại chúng ta…”
Phương Tranh nhanh miệng nói: “Quốc sư yên tâm, người bên ta từ trước đến nay nói một không hai, ngươi ngẫm lại xem, từ sau khi quân bắc phạt tiến vào thảo nguyên, làm chuyện gì đều không phải kiên định chắc chắn? Lúc nào từng hại sau lưng chiến sĩ Đột Quyết các ngươi? Các ngươi ở sau lưng vui tươi hớn hở chiếm tiện nghi, còn tướng sĩ quân bắc phạt chúng ta có nói qua điều gì không? Mấy ngày nay tiến thảo nguyên, tướng sĩ chúng ta thương vong không ít, ta có từng oán giận gì ngươi hay không?”
Phương Tranh vỗ vai Mặc Cúc Liên, vẻ mặt thâm tình: “Chúng ta là đồng minh! Tín nhiệm lẫn nhau là điều kiện hàng đầu.”
Mặc Cúc Liên nghĩ lại nghĩ, Phương Tranh nói xác thực không sai, quân bắc phạt tiến vào thảo nguyên, xác thực chỉ có tướng sĩ Hoa triều chảy máu hi sinh, chưa từng buộc chiến sĩ Đột Quyết xuất binh đi liều mạng.
Nghĩ tới đây, thần Mặc Cúc Liên hòa hoãn, dần dần tin lời nói của Phương Tranh là sự thật.
Phương Tranh khoác vai Mặc Cúc Liên, chăm chú theo dõi hắn, nói: “Quốc sư, ngươi xem, nhìn mặt của ta, ngươi phát hiện gì không?”
“Con mắt.”
“Khái, ngoại trừ con mắt?”
“Không có, ngoại trừ anh tuấn, lão phu thực sự không có gì hay để nói.”
“A, cảm tạ khích lệ.” Phương Tranh mặt mày rạng rỡ, sau đó thần sắc trầm xuống, nói: “Trên mặt ta tràn ngập chân thành a!”
Mặc Cúc Liên ngưng mắt nhìn lại, rất nhanh, cả người hắn run lên, tựa hồ có chút do dự: “Vốn lão phu đã hạ quyết tâm thủ đại doanh của ngươi, nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt ngươi, lão phu lại muốn sửa chủ ý.”
Phương Tranh: “…”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn