Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 372: Tiểu Phong Ba
gày thứ hai giờ Thìn, sắc trời vừa sáng, tiếng trống bên ngoài quân doanh liền thùng thùng vang lên như sấm, ba quân tướng sĩ mặc giáp trụ chỉnh tề, ngay trên sân rộng liệt đội, do các võ tướng ngoài tứ phẩm cùng đi, Phương Tranh dẫn đầu, mắt còn ngái ngủ, liên tục ngáp dài, qua loa kiểm duyệt ba quân.
Sau đó Phương Tranh lười biếng hạ lệnh, toàn quân ra doanh, đi đến Tháp Sơn.
Hơn mười vạn người chậm rãi đi trên bình nguyên U Châu, hạo hạo đãng đãng đi tới hướng bắc.
Quân tiên phong có một vạn kỵ binh đi đầu mở đường, trên bình nguyên rộng lớn, chỉ thấy số người đông nghịt di động, hằng hà chiến mã hí vang, các tướng sĩ tay cầm thuẫn nhìn không thấy đầu cùng. Không nói một lời tiến lên, phải thừa nhận, Phùng Cừu Đao luyện binh xác thực thật sự có tài, mười vạn tân quân không chút nào hỗn loạn, khuôn mặt còn lưu lại vẻ non nớt trẻ con lại mang theo vẻ cương nghị và ngoan lệ của quân nhân.
“Lương thảo truy trọng có theo kịp không?” Phương Tranh lẳng lặng nhìn chăm chú vào đội ngũ đang tiến lên, hỏi Phùng Cừu Đao.
“Nguyên soái, lương thảo có thể chống đỡ được nửa tháng đã chuẩn bị đủ, đang tùy quân cùng nhau đến Tháp Sơn, về phần lương thảo kế tiếp, Hộ Bộ đang khẩn cấp thu thập.”
Phương Tranh gật đầu, đại quân chưa ra, lương thảo đi trước, đạo lý này thì hắn hiểu được.
“Trận chiến tranh này phải nhanh chóng kết thúc, chiến tranh phải tận dụng hết vốn liếng, tiền vốn của Hoa triều chúng ta lại không quá hùng hậu, hơn mười vạn đại quân, không từ mà biệt, lính tráng mỗi ngày phải ăn uống bao nhiêu, ta đánh giá hiện tại hoàng thượng ở trong kinh thành đang sầu đến mức cơm cũng ăn không vô.”
Phùng Cừu Đao bĩu môi cười nói: “Nguyên soái, thực lực chúng ta tuy không đông đảo, nhưng Đột Quyết lại càng khỏi nói, hôm nay là mùa hạ, bãi cỏ thảo nguyên đang thịnh, là lúc trâu dê mập lên, giết thì đáng tiếc, người Đột Quyết lại không có trồng lúa gạo, chúng ta không kéo dài nổi, người Đột Quyết càng không kéo dài nổi hơn chúng ta.”
Phương Tranh chép miệng than thở: “Người Đột Quyết lúc cần lương thực, lại liên hợp các bộ lạc đến Hoa triều đánh cướp một phen, sau đó thắng lợi trở về, bọn họ làm chuyện không biết xấu hổ đó thành thói quen, nói đến cùng, da mặt Hoa triều chúng ta đúng là quá mỏng! Nếu chúng ta thiếu áo thiếu mặc cũng đi thảo nguyên cướp đoạt mấy trăm hay hơn một ngàn đầu trâu dê trở về, không làm được gì cũng điền đầy bao tử chứ. Người nước ta tính cách quá ngại ngùng, kéo không nổi mặt mũi, chú ý quy củ thối cái gì gọi là đất nước lễ nghi, đó cũng là một trong những nguyên nhân bình thường chúng ta dễ bị khi dễ! Giảng đạo lý với tên đồ tể, đó không phải là vô nghĩa sao!”
Dừng một chút, Phương Tranh như có đăm chiêu: “Nếu đem nghiệp vụ đánh cướp của Thanh Long sơn phát triển đến thảo nguyên, nói vậy sẽ làm cho sự nghiệp của đỉnh núi thăng lên rất nhanh…”
Phùng Cừu Đao: “…”
Hắn thực sự không cách nào đuổi kịp tư duy của Phương Tranh, không ngờ vị thiên hạ binh mã đại nguyên soái hiện tại đầy đầu óc đều là làm sao đánh cướp trâu dê của người Đột Quyết?
Thở ra một hơi thật dài, Phương Tranh nhìn bình nguyên diện tích mở mang, mênh mông vô bờ, than thở: “Giang sơn cẩm tú cỡ nào a, nếu bị người Đột Quyết chiếm cứ, thế hệ chúng ta phải mang bao lỗi lầm trên lưng, có chết cũng không mặt mũi gặp tổ tông.”
Phùng Cừu Đao chỉ vào một mảnh bình nguyên xanh biếc trước mắt nói: “Nguyên soái, nơi này là bình nguyên U Châu, là trọng trấn biên thùy của phương bắc triều ta, là một đạo lá chắn cuối cùng từ bắc hướng nam của Hoa triều. U Châu từ xưa sinh sản ngựa, ngựa của Hoa triều được xuất phát nhiều nhất từ đây, để thủ vệ khối bình nguyên này, chúng ta cùng người Đột Quyết suốt trăm năm không biết đã tranh đấu bao nhiêu lần, U Châu bao đời đổi chủ, rốt cục bị chúng ta đoạt được trở về…”
Phương Tranh gật đầu, kiếp trước đọc sách hắn biết, địa lý của U Vân mười sáu châu đối với toàn bộ Trung Hoa Trung Quốc mà nói có bao nhiêu trọng yếu, Tống triều bởi vì mất đi đạo lá chắn này, nên không biện pháp chống lại người Mông Cổ nam hạ, tùy ý dị tộc xâm nhập vào bụng Hoa Hạ, một ngựa vượt qua, thế không thể đỡ.
Tháp Sơn ở vào phía đông bắc U Châu cách hơn hai trăm dặm, đại quân đi tới Tháp Sơn, phải tốn hai ngày thời gian.
Quốc sư Đột Quyết Mặc Cúc Liên, cùng tiểu Khả Hãn mới mười tuổi đang đóng quân ở chỗ này.
Đại quân cách đại doanh Mặc Cúc Liên chưa tới mười dặm thì dừng lại, trước mặt truyền đến một trận thanh âm ầm ĩ, ngay sau đó tiên phong doanh một vạn kỵ binh rút đao khỏi vỏ, đang hướng doanh địa Tháp Sơn xa xa liệt ra trận hình công kích. Trong lúc nhất thời quân hào truyền đi, người rống ngựa hí, trong hỗn loạn, một cỗ sát khí sắc bén dần dần lan tràn tới trung quân.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa ngây ra một lúc, nói: “Chuyện gì thế? Phía trước đang làm cái gì?”
Lúc này một gã thám tử phi ngựa đến, bẩm: “Nguyên soái, bên ngoài đại doanh Tháp Sơn phía trước, mấy vạn binh mã của Mặc Cúc Liên liệt trận đề phòng, tựa hồ đối với quân ta không quá thân mật, cho nên tiên phong doanh chúng ta cũng liệt ra trận hình công kích đề phòng.”
Phương Tranh kinh ngạc: “Mặc Cúc Liên hôn mê đầu rồi? Lão tử là đồng minh của hắn, cũng không phải địch nhân, vì sao hắn đối với ta như vậy?”
Phùng Cừu Đao suy nghĩ một chút, cười lạnh nói: “Mặc Cúc Liên tuy đã già, nhưng còn chưa hồ đồ, hành động này là muốn cho quân ta một chiêu hạ mã uy, khi hai quân kết minh hắn sẽ chiếm cứ địa vị chủ đạo.”
Phương Tranh nghe vậy giận tím mặt: “Hắn chỉ còn quân đội ăn mày chưa đầy năm vạn, còn muốn chiếm địa vị lĩnh đạo? Lão gia hỏa này uống lầm thuốc rồi? Không công muốn sai sử tướng sĩ chúng ta, đi chiến tranh cho hắn, giúp hắn phục quốc, hắn còn không khách khí như thế, hôm nay lão tử phải cho hắn chút màu sắc nhìn một cái!”
Dứt lời, không đợi Phùng Cừu Đao phản ứng, Phương Tranh giục ngựa chạy về phía trước quân, khi đến ngay giữa hai quân, đã thấy trước trận song phương một mảnh yên lặng, nhưng trong yên lặng tràn ngập một cỗ túc sát tận trời, quân tiên phong giữa hai quân tới mấy vạn người tay cầm cương đao, lạnh lùng nhìn chăm chú vào từng cử động nhỏ nhất của đối phương, bầu không khí giương cung bạt kiếm, tựa hồ chỉ cần một mồi lửa nho nhỏ liền có thể châm ngòi chiến ý giữa song phương, tâm tình đối địch dị thường rõ ràng.
Phương Tranh thấy thế nổi giận, sắc mặt rất nhanh trướng đến đỏ bừng, hắn không để ý đến sự ngăn cản của Phùng Cừu Đao vào Ôn Sâm, giục ngựa đi tới vài bước, sau đó vung roi ngựa trong tay, tức giận hô lớn: “Mặc Cúc Liên! Con mẹ ngươi hỗn đản! Lăn ra đây cho lão tử!”
Quân đội Đột Quyết đối diện thấy có người đơn độc cưỡi ngựa tới, ngay trước trận lớn tiếng chửi bậy, không khỏi ngẩn người, chợt rối loạn một trận.
Phương Tranh lòng đầy căm phẫn, tức giận đến lồng ngực cũng nhanh nổ tung, đợi hồi lâu thấy đối diện không có phản ứng, vì vậy hắn tam thi thần bạo tung, quơ roi ngựa hét lớn: “Mặc Cúc Liên! Ngươi là lão già không biết xấu hổ! Lão tử suất quân thiên tân vạn khổ chạy tới giúp ngươi, ngươi nha ngươi, lại bày ra trận thế đối địch, ngươi có biết xấu hổ hay không?”
“Ngươi quên suốt một năm rồi là ai cung cấp lương thảo cho ngươi, là ai cung cấp binh khí cho ngươi. Quân giới, là ai cho ngươi đặt chân tại Tháp Sơn, mẹ nó! Ăn lương thực lão tử tống tới, dùng đao kiếm lão tử tống tới, hiện tại ngươi đảo ngược đối phó ta, Mặc Cúc Liên, lão già kia, quả thực cầm thú không bằng.”
“Ngươi thật đối với Hoa triều ta như vậy, được! Chúng ta khỏi cần liên kết nữa! Từ hôm nay trở đi, Hoa triều dừng hẳn việc cung cấp lương thảo binh khí cho các ngươi, đại quân triệt về, cho đám ăn mày các ngươi đi theo Mặc Xuyết hợp lại ngươi chết ta sống!”
Phương Tranh đứng ngay trước trận, mắng suốt thời gian một chén trà nhỏ, lúc này bên trong trận hình quân đội Đột Quyết đối diện bỗng nhiên hé ra một lỗ hổng, một lão giả mặc trường bào màu đen giục ngựa hướng Phương Tranh đi tới, Phương Tranh đợi hắn đến gần vừa nhìn, đã thấy lão giả chính là Mặc Cúc Liên.
Mặc Cúc Liên so với ngày xưa lúc đàm phán tại kinh thành thì gầy hơn rất nhiều, xương gò má hai bên trễ sâu xuống dưới, sắc mặt tái nhợt không chút khỏe mạnh, chỉ có trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vài phần tàn nhẫn, hướng mọi người biểu hiện tinh thần bất khuất của vị lão nhân này từ xưa tới nay chưa từng cải biến qua.
Thấy Mặc Cúc Liên giục ngựa đến, rốt cục Phương Tranh mới chịu ngừng lại việc chửi mắng như người đàn bà chanh chua, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặc Cúc Liên, không nói một câu.
Thần tình Mặc Cúc Liên có chút vội vàng xao động, xem ra Phương Tranh vừa rồi ngay trước mặt tướng sĩ hai quân chửi mắng một phen, làm trên mặt Mặc Cúc Liên không còn ánh sáng.
Thấy Phương Tranh đang ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt băng lãnh theo dõi hắn, Mặc Cúc Liên miễn cưỡng xả ra khuôn mặt tươi cười, hướng Phương Tranh chắp tay cười nói: “Ai nha! Phương đại nhân, kinh thành từ biệt, chưa phát giác cũng đã hơn hai năm, đã lâu không gặp rồi?”
Rồi cái đầu mẹ ngươi!
Phương Tranh hừ lạnh một tiếng, kỳ quái nói: “Quốc sư đại nhân, nghi thức hoan nghênh của ngài thật là nhiệt tình a, bày ra trận thế lớn như vậy hoan nghênh ta, bảo ta làm sao dám đương? Cương đao binh sĩ các ngươi nếu giơ lên, bổn soái khiếp sợ uy danh hiển hách của quốc sư đại nhân, không chuẩn sẽ bị sợ tới mức bò vào trong doanh địa các ngươi đi…”
Mặc Cúc Liên liền biến sắc, thấy thần tình Phương Tranh sắp bão nổi, vội vàng đưa tay ra sau, đánh ra một thủ thế mịt mờ cho binh sĩ Đột Quyết, chỉ nghe “Bá” một tiếng, toàn bộ binh sĩ Đột Quyết đều thu đao vào vỏ, đồng thời tản ra trận hình công kích.
Mặc Cúc Liên ha ha cười, nói: “Phương đại nhân hiểu lầm rồi, thực sự hiểu lầm! Thám tử phía trước báo có rất nhiều binh mã không rõ lai lịch đang hướng doanh địa của ta chạy tới, lão phu còn tưởng rằng là Mặc Xuyết suất quân công kích, cho nên, ha hả, hiểu lầm, tất cả đều là một hồi hiểu lầm, nếu sớm biết là liên minh quân đội Hoa triều đến, lão phu sao lại đối đãi bằng hữu như vậy? Thiên tính của người thảo nguyên chúng ta rất sáng sủa, đối đãi bằng hữu, chúng ta có rượu sữa ngựa thơm tho, đối đãi địch nhân, chúng ta mới có thể đem ra cương đao sắc bén…”
Phương Tranh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nguyên lai là hiểu lầm, ha hả, ta còn cho rằng quốc sư đại nhân đã liên kết với cành cao nào đó, không dự định tiếp tục kết minh với Hoa triều ta, vừa rồi ta còn hạ lệnh rút quân quay về triều, đồng thời chặt đứt việc cung cấp binh khí lương thảo cho các ngươi. Dù sao các ngươi suy nghĩ kỹ rồi mà, vừa có rượu sữa ngựa hương thơm, lại có cương đao sắc bén, thứ gì cũng không thiếu. Hoa triều chúng ta tựa hồ không cần đem bộ mặt nhiệt tình để lãnh cái mông lạnh của các ngươi…”
Mặc Cúc Liên nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần giận dữ, lập tức miễn cưỡng cười nói: “Phương đại nhân nói đùa, ha hả, nói đùa, lúc Đột Quyết ta gian nan gian khổ, quý quốc nghĩa thân viện trợ, toàn lực giúp đỡ lương thảo binh khí cho chúng ta, ân đức này lão phu và toàn bộ dũng sĩ trong bộ lạc đều thật sâu ghi tạc ngực, luôn luôn mong muốn có một ngày sẽ báo đáp.”
“Được rồi, quốc sư đại nhân lại khách khí.” Ngón tay cái Phương Tranh chỉ ra sau lưng: “Ta mang đến hơn mười vạn Hoa triều đại quân giúp các ngươi phục quốc, chỉ chờ một câu nói của quốc sư đại nhân, có cần chúng ta giúp đỡ hay không? Không cần thì ta suất lĩnh các tướng sĩ quay đầu liền đi, vừa lúc miễn được chuyện chảy máu hi sinh của các tướng sĩ tại thảo nguyên.”
Mặc Cúc Liên quét mắt nhìn Hoa triều đại quân hạo hạo đãng đãng, liên miên trăm dặm ở sau lưng Phương Tranh, ánh mắt hiện lên vài phần ưu phiền, lập tức lại bài ra thần tình như vui mừng, vui vẻ nói: “Cần, đương nhiên cần, quý quốc đại quân đã tới quá đúng lúc! Lão phu đối với lòng nhân nghĩa và khẳng khái của hoàng đế bệ hạ quý quốc vô cùng cảm kích, chân thần phù hộ cho hoàng đế bệ hạ của quý quốc.”
“Đừng, ngài đừng đem chân thần của ngài đi ra nói chuyện này, Hoa triều ta là lãnh địa của Ngọc Hoàng đại đế, chân thần của ngài không quản tới được đâu…”
Phương Tranh nhìn chằm chằm gương mặt của Mặc Cúc Liên, chậm rì rì nói: “Chúng ta là đồng minh, theo lý thuyết lần này là tới giúp ngươi, lý nên do quốc sư ngươi tới thống suất. Nhưng từ nhân số mà nói, bên ta có hơn mười vạn người, bên ngài chỉ có không tới năm vạn, cái này sao, ai nha, rốt cục ai tới làm người cầm đầu đây? Thật là nhức đầu…”
Tiểu tử này nói chuyện quá vô sỉ! Các ngươi xuất binh vì mục đích gì tưởng rằng ta không biết sao? Không ngờ không biết xấu hổ hiên ngang lẫm liệt nói là tới giúp ta!
Thần tình Mặc Cúc Liên hiện lên vài phần tức giận, lại nhanh chóng tiêu thất, cường cười nói: “Thiên binh quý quốc đại nghĩa đến viện trợ, lão phu cảm kích ngũ tạng, lão phu đương nhiên không dám tranh giành, phải do Phương đại nhân ngươi tới làm chủ suất…”
Phương Tranh ngại ngùng nói: “Điều này sao không biết xấu hổ chứ? Tại hạ tuổi nhỏ đức vọng không nặng, thực sự xấu hổ nha.”
Ngoài miệng nói ngại ngùng, nhưng lời Phương Tranh vừa chuyển, nói: “Nếu hai nước liên minh, quân lệnh tự nhiên cần thống nhất thẳng đường. Phải tránh việc tự chiến, quốc sư đại nhân, năm vạn nhân mã của ngài…”
Gương mặt Mặc Cúc Liên đen như than, một lát mới từ kẽ răng phun ra mấy chữ: “Cũng giao cho ngươi thống suất!”
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, thỏa mãn vỗ vỗ vai Mặc Cúc Liên, khen nói: “Quốc sư đại nhân quả nhiên dễ nói chuyện giống như ngày xưa gặp nhau ở kinh thành!”
Vấn đề chủ khách phụ thuộc đã giải quyết, lúc này Phương Tranh mới như người ở trong mộng mới tỉnh nhìn Mặc Cúc Liên, mặt lộ vẻ vui mừng hét lớn: “Ai nha! Đây không phải là quốc sư Mặc đại nhân sao? Mặc đại nhân, ngày trước từ biệt tại kinh thành, ta nhớ ngươi muốn chết! Mặc đại nhân, đã lâu không gặp rồi?”
Mặc Cúc Liên tức giận đến phổi sắp tạc vỡ. Hắn phát hiện vô luận là ngày xưa tại kinh thành, hay hôm nay gặp gỡ trên thảo nguyên, hắn đều không thể chiếm được nửa phần tiện nghi từ trên người tiểu tử này, đây không khỏi làm hắn tức giận dị thường.
Mặc Cúc Liên trướng lên một chút, sinh sôi nhịn xuống huyết khí bốc lên trong lồng ngực, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng, nói: “Nguyên lai là Phương đại nhân ngay mặt, kinh thành từ biệt, Phương đại nhân càng bộc lộ tài năng, lão phu thực sự theo không kịp!”
Phương Tranh ngại ngùng nở nụ cười: “Đừng khen ta, gần đây da mặt ta thật mỏng, rất dễ đỏ mặt đó.”
Mặc Cúc Liên: “…”
Bầu không khí giữa chủ tướng hai bên đến tận đây mới tạm thời hài hòa trở lại, một hồi phong ba nho nhỏ đã tiêu tan trong vô hình, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười dối trá, hàn huyên ân cần thăm hỏi nhau, biểu hiện ra sự nhiệt tình giống như thân huynh đệ, nhưng bọn họ đây đó đều hiểu rõ, loại quan hệ thành lập từ sự lợi ích quốc gia thuần túy này thật sự là yếu đuối đến không kham nổi một kích, song phương đều tự mang ý xấu, tương lai tiêu diệt Mặc Xuyết, hai bên bật người sẽ quay lại mũi thương, nhắm ngay minh hữu thân như huynh đệ ngày trước, phong tục của hai nước, dân phong, cùng với tình hình trong nước, quyết định hai nước trong lúc đó vĩnh viễn không có khả năng trở thành bằng hữu chân chính, trừ phi một phương triệt để chinh phục một phương khác.
Các tướng sĩ hai bên giương cung bạt kiếm, thấy chủ tướng đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ, rốt cục cũng thả lỏng đề phòng, chậm rãi thu đao vào vỏ, tạm thời dừng đối địch.
Phương Tranh và Mặc Cúc Liên nén chịu buồn nôn thổi phồng cho nhau một hồi, sau đó lại khen ngợi văn hóa phong tục bắt nguồn của hai nước, dòng chảy dài, việc kết minh trọng đại làm sao, cùng với tương lai vĩnh không xâm phạm vân vân, hàn huyên cả buổi, thẳng đến khi hai người đều nhanh không chịu nổi những lời nói dối ác tâm như thế, lúc này mới nhìn nhau cười, đây đó hiểu lòng không nói trở về chính đội ngũ của mình.
Mặc Cúc Liên vẫy lui Đột Quyết dũng sĩ đang giằng có với tướng sĩ Hoa triều, sau đó nhập doanh bắt đầu chuẩn bị nghi thức hoan nghênh đồng minh.
Phương Tranh giục ngựa trở lại trung quân, đám người Phùng Cừu Đao vây quanh bắt đầu hiếu kỳ hỏi: “Nguyên soái cùng trò chuyện với tên kia sao lại ăn ý đến như vậy?”
Phương Tranh xanh mặt nôn khan một tiếng, thở dài nói: “Đừng nói nữa, đời này của lão tử chưa từng phải dối trá tới mức này, lão gia hỏa Mặc Cúc Liên đạo hạnh không cạn, không ngờ cũng có thể nhịn xuống không ói, người này không thể khinh thường, các ngươi đều coi chừng một chút.”
Phùng Cừu Đao nói: “Nguyên soái, Mặc Cúc Liên dường như đi chuẩn bị nghi thức gì đó, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, nói: “Mệnh lệnh chủ lực tiếp tục hướng đông, đóng quân cách xa bọn họ mười dặm, buổi tối khi ngủ ít nhất lưu hai vạn người thay phiên trực đêm, mật thiết nhìn kỹ hướng đi của người Đột Quyết.”
Phùng Cừu Đao gật đầu nói: “Hiện nay tình thế phức tạp, Mặc Cúc Liên tuy nói là minh hữu, nhưng phải cẩn thận đề phòng hắn mưu đồ gây rối, như thế là phải làm. Thế nhưng…vì sao phải đóng quân phía đông bọn họ?”
Phương Tranh hắc hắc cười nói: “Mặc Xuyết tại phía tây, Mặc Cúc Liên ở chính giữa, chúng ta tại đông, như vậy tương đối an toàn, dù buổi tối Mặc Xuyết đánh lén, trước hết không may cũng chính là Mặc Cúc Liên, chúng ta liền có sung túc thời gian chuẩn bị nghênh địch.”
Chúng tướng nghe vậy ác hàn, vị nguyên soái này quả thực là một yêu nghiệt, điển hình với câu “chịu tiếng xấu cho người khác thì ta tới, chịu chết ngươi đi”, là người đê tiện.
Không bao lâu, quân đội của Mặc Cúc Liên tại Tháp Sơn mở rộng doanh địa, mấy trăm nam nữ già trẻ ăn mặc trường bào đủ màu sắc của Đột Quyết đồng loạt đi tới, dừng lại cách trăm bước với đội quân tiên phong Hoa triều. Sau đó làm thành một vòng tròn, bắt đầu nhảy vũ đạo ưu mỹ động lòng người của thảo nguyên.
Phương Tranh ngẩn người, thấy nghi thức hoan nghênh của Đột Quyết đã bắt đầu, hắn vội vàng xuống ngựa, dưới vòng vây của các tướng lĩnh, đứng ra trước đội ngũ quân tiên phong.
Ngay sau đó, Mặc Cúc Liên thay đổi một thân trường bào màu tím bưng một chén rượu sữa ngựa màu trắng đi ra, trong tiếng đàn du dương của Đột Quyết, Mặc Cúc Liên tay cầm chén rượu, hướng bầu trời bái xuống, trong miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó hé miệng ra, bắt đầu bô bô xướng lên ca khúc Đột Quyết. Tiếng ca hào sảng lộ ra vài phần thê lương, mười phần êm tai.
Phương Tranh cau mày quan sát một lát, bỗng nhiên nhìn Phùng Cừu Đao nói: “Ai, lão gia hỏa này đang xướng cái gì vậy? Không phải dùng tiếng ca để mắng ta đó chứ?”
Phùng Cừu Đao cười khổ nói: “Hắn xướng chính là thất ngôn hoan nghênh quý khách của truyền thống dân tộc Đột Quyết. Thảo nguyên dân phong xưa nay đãi khách luôn làm như vậy, không quan tâm gặp phải chuyện gì, đều thích dùng tiếng hát để biểu đạt.”
Phương Tranh cười nhạo nói: “Lão già này cũng nhanh bị Mặc Xuyết tiêu diệt, lúc này hắn còn có tâm tình hát? Con mẹ nó thật vui vẻ a…”
Nghe tiếng ca du dương của Mặc Cúc Liên, Phương Tranh bất tri bất giác cũng khởi lên hăng hái, hắn hưng phấn chà xát tay nói: “Một mình hát không bằng chúng ta cùng hát. Hát thì mọi người cùng nhau hát đi.”
Vì vậy dưới ánh mắt ngạc nhiên của các tướng lĩnh Hoa triều, Phương Tranh bước về phía trước vài bước, đi tới ngay trước mặt Mặc Cúc Liên đang say sưa hát, sau đó vẻ mặt thâm tình nhìn hắn, cuối cùng miệng hé ra, Phương đại nguyên soái cũng xướng lên: “Chúng ta đã từng suốt ngày du đãng, tại núi xanh nơi cố hương, chúng ta cũng từng nhiều lần trải qua gian khổ, bôn ba lưu lạc nơi nơi, hữu nghị muôn năm, bằng hữu, hữu nghị…”
Một bài “Hữu Nghị Địa Cửu Thiên Trường” nổi danh của kiếp trước, bị Phương Tranh thâm tình chân thành xướng ra.
Chỉ tiếc tiếng nói của Phương Tranh thật không chịu thua kém, thường ngày nói chuyện còn hoàn hảo, nhưng khi hát lên quả thực làm cho người nghe giết người, phật nghe giết phật, dường như một cái dùi đang gõ vào một miếng sắt rỉ, nghe vào khiến cho kẻ khác vô cùng thống khổ.
Ma âm của Phương Tranh vừa ra, thất ngôn hoan nghênh quý khách của Mặc Cúc Liên nhất thời dừng lại, không chỉ như thế, mấy trăm danh già trẻ người Đột Quyết đang khiêu vũ phía sau Mặc Cúc Liên cũng lộ vẻ kinh hãi, rất có vẻ không chịu nổi bưng lỗ tai, kinh khủng lui ra sau mấy bước, sau đó quay đầu liền chạy, có người đi đầu, trong chớp mắt mấy trăm nam nữ già trẻ liền chạy sạch sẽ.
Chỉ còn lại một mình Mặc Cúc Liên ngây ngốc bưng chén rượu sữa ngựa, sắc mặt sầm xuống đứng ngay trước mặt Phương Tranh, một mình chịu đựng tiếng ca chói tai của Phương Tranh, dáng dấp như muốn huy đao tự sát, rất quấn quýt.
Phương Tranh vẫn say sưa hát to: “Ngày cũ bằng hữu há có thể quên đi, hữu nghị lâu dài, hữu nghị, ai ai ai! Chạy cái gì? Lão tử còn chưa xướng xong đây! Uy, quốc sư, ngươi xem tới rồi chưa? Thấy được chưa? Bọn họ chạy…”
Mặc Cúc Liên cười khổ: “Phương đại nhân, ngài đừng hát nữa, nói thật, lão phu cũng muốn chạy.”
Phương Tranh hổn hển: “Ai, ngươi đây là thái độ gì? Cho ngươi xướng mà không cho ta xướng? Dáng vẻ của ngươi rất không thành khẩn a, rốt cục ngươi có nghĩ là theo ta kết minh? Thật không lễ phép, thật đả thương tự tôn của người khác! Quốc sư đại nhân, chuyện này ngươi phải cho ta một lý do, nếu không ta không để yên cho ngươi.”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn