Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 366: Đắc Tử
hương Tranh để luôn chân trần chạy về đến nhà, nhìn thấy Tôn quản gia đang xoay quanh không ngừng, trong miệng không biết đang tự thì thào nói cái gì.
Vừa thấy Phương Tranh vội vã gấp trở về, Tôn quản gia vui mừng, vội vàng tiến ra đón, nói: “Thiếu gia, nhanh! Thiếu phu nhân sắp sinh rồi!”
Phương Tranh giống như một trận gió hướng trong phủ chạy đi, Tôn quản gia thở hồng hộc đi theo phía sau hắn.
Tâm tình Phương Tranh lúc này không biết nên hình dung như thế nào mới tốt, vừa có sự vui sướng khi sắp được làm cha, còn có vài phần xa lạ khi gia đình sắp có thêm thành viên mới. Hiện tại lo lắng nhất, cũng là thân thể của Trường Bình.
Kỹ thuật chữa bệnh thời cổ đại thật lạc hậu, nữ nhân sinh hài tử cũng giống như đi qua một chuyến quỷ môn quan, thân thể nho nhỏ của Trường Bình, có thể chống đỡ được hài tử ra đời sao? Ông trời sẽ rất công bình, sẽ không bởi vì Trường Bình là công chúa tôn quý mà cố ý tử tế với nàng, trước cửa quỷ môn quan, chúng sinh đều là bình đẳng.
Tôn quản gia đi theo phía sau Phương Tranh, vừa chạy vừa lải nhải: “Sau buổi cơm trưa, thiếu phu nhân nói trong bụng đau đớn khó nhịn, gọi ngự y tới xem mạch, ngự y nói khả năng sắp sinh, bà đỡ liền dìu thiếu phu nhân vào đông sương viện, nhưng thiếu phu nhân vừa nằm xuống lại cảm thấy hết đau, lại la hét muốn uống nước. Bà đỡ không dám cho thiếu phu nhân uống quá nhiều nước, chẳng được bao lâu, thiếu phu nhân lại đau trở lại, như vậy kéo dài nhiều lần...”
Phương Tranh chợt suy nghĩ nói: “Sao ta nghĩ bệnh trạng này giống như ăn bậy rồi bị tiêu chảy vậy? Tôn quản gia, ngươi xác định là nàng sắp sinh thật sao?”
Tôn quản gia dở khóc dở cười nói: “Hai vị ngự y, còn có danh y dân gian do lão gia mời tới đều chẩn mạch qua, đều nói sắp sinh rồi, đây còn có thể giả bộ sao?”
Trái tim Phương Tranh không tự chủ được chợt kinh hoàng lên, hài tử, từ hôm nay trở đi, chính mình ở thời đại xa lạ này rốt cục đã có cốt nhục thuộc về chính mình, Trường Bình sẽ vì hắn sinh ra hài tử đầu tiên, xuyên qua đi tới thời đại này, cứ có cảm giác mình giống như một cây lục bình không rễ, mặc dù biết mình có người nhà, có thê tử, nhưng loại cảm giác về thời đại xa lạ này luôn tồn lưu trong đầu hắn, không sao xóa đi được.
Hôm nay hài tử ra đời. Làm Phương Tranh rốt cục có được một loại cảm giác chân mình thật sự đạp lên mặt đất, hắn hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, rốt cục hắn đã có thể đứng vững ở thời đại xa lạ này.
Phương Tranh có một loại xung động như muốn khóc vì hạnh phúc, đủ loại từ kiếp trước, cũng giống như Trang Chu mộng điệp, lúc mộng tỉnh, hà tất còn nghĩ tới giấc mộng từ kiếp trước làm gì? Từ nay về sau mình hãy đạp bước chân kiên định làm một người cổ đại, tương lai trong sách sử sẽ ghi nhớ, Phương Tranh, Hoa triều trọng thần, tước tới Trung Quốc Công, vì nước lập công vô số, con nối dòng thật đông đảo...
Đây mới là chính mình, chứ không phải tiểu thanh niên vừa tốt nghiệp lại cứ thất nghiệp, cũng không phải là người hàng ngày phải chen chân vào trung tâm giới thiệu việc làm, một sinh viên hèn mọn đang chờ tìm được một công tác kiếm đồng lương èo uột để đủ ăn không phải chết đói, lại càng không phải là một kẻ đáng thương dù một người bạn gái cũng tìm không được, mỗi ngày chỉ biết nhốt mình trong nhà xoa xoa chân xem phim điện ảnh.
Hắn là Phương Tranh, là Phương Tranh của thời đại này, tay hắn cầm quyền cao, quan lớn tước tôn, mỗi tiếng nói cử động của hắn thời khắc đều được người trong thiên hạ quan tâm, mỗi một câu nói của hắn, mỗi một chủ trương của hắn, đều có thể trong thời gian ngắn nhất làm người trong khắp thiên hạ nghe được, trọng yếu hơn là, hắn có một gia đình hài hòa hoàn chỉnh, trên có cha mẹ từ ái, dưới có thê tử vô cùng thương yêu hắn, hôm nay, hắn lại có thêm hài tử trên người chảy xuôi dòng máu của hắn.
Vậy thì được rồi, ta nguyên bản là người thuộc về thời đại này, cũng như người cổ đại, chức vị, cưới vợ, nạp thiếp, sinh sôi nảy nở con cháu, khai chi tán diệp, cuối cùng mỉm cười sống thọ trên giường và chết trong nhà. Đủ loại của kiếp trước, theo ta mà nói, hãy cho là một hồi giấc mộng ly kỳ mà thôi.
Trên đường đi thông đông sương phòng trong tiểu viện, Phương Tranh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, con mắt hơi phiếm hồng.
Tôn quản gia còn đang lải nhải liên tục phía sau: “Lão hủ thấy thiếu phu nhân sắp sinh, nghĩ thầm dù thế nào cũng nên thông báo thiếu gia một tiếng, đó dù sao cũng là đại sự hạng nhất của Phương gia ta, nhất thời không thể e ngại quá nhiều. Phái người hầu nhanh chóng chạy tới cửa tây cung quỳ cầu, thỉnh công công trong cung nhanh nhanh truyền tin cho ngài, lần này làm lỡ thiếu gia xử lý quốc sự, lão hủ thật sự thấp thỏm lo âu.”
Phương Tranh xua tay, không yên lòng nói: “Được rồi, nói những điều này làm chi? Mật nhi đang ở trong đông sương phòng sao? Trong phòng có mấy người? Có ai cầm vũ khí? Có bao nhiêu người vô tội?”
“A?” Tôn quản gia hai mắt đăm đăm, ngươi cho đây là sinh hài tử hay giải cứu con tin đây?
“Khái, thật ngại quá, ta quá hưng phấn, không biết chính mình đang nói cái gì, bà đỡ đều tới rồi sao? Các đại phu đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?”
“Đều chuẩn bị cho tốt, không còn sơ xuất, chỉ chờ thiếu phu nhân sinh thôi.”
Đang khi nói chuyện, Phương Tranh vội vã mang mang chạy tới tiểu viện, giương mắt vừa nhìn, đã thấy trong viện đứng không ít người, Phương gia nhị lão được tin, đã sớm chạy tới trong viện đứng chờ không biết đã bao lâu. Mấy lão bà của hắn cũng đang đứng trong viện, mọi người thần sắc vui sướng, lại hỗn loạn một chút lo lắng, thấy Phương Tranh vội vội vàng vàng đi tới, ánh mắt mọi người sáng lên, đều tiến ra đón.
Phương Tranh đi cà nhắc hướng đông sương phòng nhìn thoáng qua, đã thấy cửa phòng bị phủ màn che dầy cộp kín đáo, vài tên đại phu đang ngồi ngay cách cửa phòng không xa khí định thần nhàn vuốt râu, màn cửa thỉnh thoảng bị xốc lên, bọn nha hoàn bà đỡ bưng nước nóng, vải trắng, đệm chăn liên tục ra vào không dứt, tràng diện phi thường rối ren.
“Mẹ, Mật nhi đã bắt đầu sinh chưa?” Phương Tranh gấp đến độ trên trán liên tục đổ mồ hôi, xoa xoa tay có chút không biết làm sao.
Vùng lông mày của Phương phu nhân cau lại, có vẻ có chút lo lắng, nghe vậy lắc đầu nói: “Buổi trưa phát tác, dìu vào sương phòng lại đau một hồi thì không có việc gì, sau đó lại bắt đầu đau, đã nhiều lần, thật làm lòng quá lo lắng!”
Trái tim Phương Tranh cũng treo cao lên, nhíu mày nhìn nha hoàn cùng bà đỡ ra vào, gấp đến độ liên tục chà xát tay, cố tình muốn vì Trường Bình làm chút gì đó, nhưng lại chen không được, có lực mà không chỗ sử dụng.
Một lát, Phương Tranh chỉ vào rèm cửa che kín cửa phòng nói: “Người đâu, bỏ đi mấy tấm màn này cho ta, đổi một tấm màn nhẹ nhàng một chút, trời nóng như vậy, không sợ làm ngộp chết người sao!”
Vừa dứt lời, sọ khỉ của Phương Tranh liền bị đánh một cái thật hung hăng, Phương Tranh giận dữ, nhìn lại, đã thấy Phương lão gia đang tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong lòng Phương Tranh không khỏi sầu não, xong, lão tử đánh nhi tử, thiên kinh địa nghĩa.
“Ngươi hồ đồ sao? Tháo rèm cửa cái gì? Hài tử còn chưa đặt chân xuống đất, không thể gặp dương khí, bỏ rèm cửa, ngươi muốn hại chết tôn nhi của lão phu sao?” Phương lão gia tức giận quát to.
Phương Tranh kinh ngạc: “Đó…đó là cách nói thế nào?”
Phương phu nhân giải thích: “Nữ nhân sinh hài tử có rất nhiều kiêng kỵ, lão nhân gia đều nói, trước khi hài tử rơi xuống đất, không được tính là người, lúc này ông trời còn đang an bài tinh tú trên bầu trời đầu thai, cho nên thời gian sinh hài tử thì không thể gặp dương khí, sợ sẽ gặp phải kiêng kỵ của thiên đình…”
Phương Tranh bĩu môi, bật thốt lên: “Kiêng kỵ cái rắm…ai nha! Cha, con sai rồi, con sai rồi!”
Phương lão gia tức giận đến râu mép run lên, chẳng biết từ nơi nào tìm kiếm một cây gậy, liền hướng Phương Tranh đánh tới, trong miệng còn mắng: “Nghiệt súc! Nói bậy không sợ rước lấy nghiêm phạt của ông trời sao, miệng mồm linh tinh không sợ cấp Phương gia gây họa, hôm nay lão phu không đánh chết nghiệt súc ngươi là không được!”
Lão nhân gia đều tương đối mê tín. Huống chi ở thời cổ đại luôn phổ biến chuyện thờ phụng thần linh, thấy Phương Tranh bất kính đối với thần linh như thế, không khỏi quá mức tức giận, bất chấp con dâu còn đang sinh hài tử, hổn hển bắt đầu chạy theo giáo huấn nhi tử.
Phương Tranh bị lão cha chỉnh đến gào khóc kêu thảm thiết, chạy trối chết, Phương lão gia nào chịu buông tha? Tay cầm gậy gỗ, tiện tay kháp một kiếm quyết, bắt đầu khắp sân truy sát nghiệt tử, trong viện nhất thời gà bay chó sủa, khí thế ngất trời.
Lúc này trong sân còn đang rầm rĩ, Trường Bình nằm trong phòng sinh hài tử vào lúc này cũng không cam tịch mịch, đột nhiên đau đớn hô thất thanh.
Tiếng hét đau đớn khiến cho trái tim mọi người đang chờ bên ngoài phòng không khỏi treo cao, mọi người nhất thời hiểu được, khả năng đã bắt đầu sinh.
Phương Tranh sợ đến cả người run lên, một bước sải nhanh tới, úp sấp người lên phía trước cửa sổ sương phòng, thò miệng vào trong, gấp giọng hét lớn: “Mật nhi, nàng cảm giác thế nào? Có phải sắp sinh rồi không?”
Trường Bình giống như đáp lại lời nói của hắn, bỗng hét lên một tiếng đau đớn, Phương Tranh lại thót tim, nhất thời rối loạn, loạn thành một đoàn.
Chạy quanh tại chỗ hai vòng không mục đích, Phương Tranh bỗng nhiên phúc chí tâm linh: “Ai nha! Mật nhi, nàng có đói bụng không? Ta lấy chút gì cho nàng ăn.”
Trường Bình lại hét lên một tiếng đau đớn, sau đó phảng phất liều mạng hướng ra phía Phương Tranh quát: “Ngươi câm miệng! Không thấy được lão nương đang sinh hài tử sao? Ngươi dài dòng làm gì chứ! A…đều là tên hỗn đản ngươi tạo nghiệt!”
Phương Tranh sợ đến co rụt cổ, lại bật lui lại, trong miệng bất mãn reo lên: “Ta thế nào thành nghiệp chướng vậy? Thời gian hai ta làm chuyện kia, không phải nàng cũng thoải mái vô cùng sao…”
Nghe được Trường Bình sinh hài tử còn rống đến sức lực mười phần, rốt cục Phương Tranh thoáng yên tâm, với tinh khí thần hiện nay của Trường Bình mà nói, phỏng chừng sinh một hài tử không làm khó được nàng.
Mọi người mạnh ai bận rộn thì bận rộn, ai chờ thì chờ, nha hoàn, bà đỡ cầm những vật phẩm mà hài tử sẽ dùng vội vội vàng vàng ra vào, trong sương phòng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng hô đau đớn của Trường Bình, làm mọi người đang chờ bên ngoài sân cũng lo lắng không ngớt.
Phương Tranh khẩn trương đến độ hoang mang lo sợ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lớp rèm cửa thật dầy ngay cửa sương phòng, vài lần giậm chân muốn chạy vào, ngay lúc Trường Bình đang thống khổ sinh sản mà nắm tay nàng an ủi, nhưng người thời cổ kiêng kị nhất là nam tử tiến phòng sinh, có người nói sẽ làm nam tử dính xui, cũng sẽ làm cho mẹ con gặp bất hạnh, Phương Tranh sợ mình đi vào càng tạo thành áp lực tâm lý cho Trường Bình, lúc đó thật ra càng hại nàng hơn.
Mờ mịt lúng túng xoay quanh bên ngoài sương phòng, Phương Tranh bỗng nhiên cảm giác một đôi bàn tay lạnh lẽo khoác lên tay hắn, nghiêng đầu vừa nhìn, chính là La Nguyệt Nương, lúc này gương mặt nàng trắng bệch, gương mặt mang theo vẻ sợ hãi nhìn vào sương phòng, mỗi lần Trường Bình đau đớn kêu một tiếng, cả người Nguyệt Nương liền run lên, rất nhanh thân thể nàng chợt lảo đảo, bàn tay nắm lấy cánh tay Phương Tranh cũng toát mồ hôi.
“Phu quân, sinh hài tử…thực sự đau đến như thế hay sao?” La Nguyệt Nương run giọng hỏi, con ngươi xưa nay vốn lãnh diễm, chẳng biết vì sao lại bịt kín thêm vài phần sợ hãi. Từ sau khi mang thai hài tử, có lẽ là mẫu tính của nữ nhân, Nguyệt Nương càng nhu nhược hơn so với trước đây, không còn vẻ uy phong lẫm lẫm của nữ trùm thổ phỉ Thanh Long sơn.
Phương Tranh lo lắng nhìn sương phòng, tiếng hô đau đớn của Trường Bình thỉnh thoảng vang ra làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, thấy La Nguyệt Nương sợ hãi, Phương Tranh ôm vai của nàng, lại nhẹ nhàng xoa bụng nàng, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì đâu, ngươi đừng sợ, kỳ thực sinh hài tử không đau. Cũng giống như thường ngày chúng ta đi nhà xí, một lần dùng sức, lại lôi ra tới. Hơn nữa cảm giác rất sảng khoái, Mật nhi sao, ha hả, từ trước tới nay nàng luôn thích khoa trương…”
Vì hài tử trong bụng, La Nguyệt Nương cố nén trụ xung động dùng một cước đá Phương Tranh, trợn mắt nhìn hắn, sau đó tự xoa bụng, một lát, phảng phất như nàng đặt quyết tâm nào đó, cắn răng lẩm bẩm: “Mà thôi, để tương lai Thanh Long sơn có được một đại đương gia, đau đớn thì đau đớn một lần cũng được.”
Phương Tranh ác hàn: “Chẳng lẽ nàng dự định cho hài tử của chúng ta ngồi vào vị trí của nàng, tiếp tục sự nghiệp cướp của vĩ đại?”
La Nguyệt Nương tàn bạo nói: “Thế nào? Không được sao? Cơ nghiệp Thanh Long sơn là cha ta truyền cho ta, đương nhiên phải truyền thừa xuống dưới!”
Phương Tranh còn chưa kịp nói chuyện gì, chợt nghe Trường Bình ở bên trong hét thảm một tiếng, trái tim Phương Tranh treo cao, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té xuống mặt đất.
Đang khi mọi người khẩn trương, Mập Mạp dẫn theo mấy vị đại thần Bộ Binh vội vội vàng vàng chạy tới.
Phương lão gia nhìn thấy đương kim hoàng thượng tự mình tới, không khỏi ngẩn người, sau đó lập tức quỳ xuống, liền dùng đại lễ lễ bái.
Mập Mạp phất phất tay, nói: “Đây đã là lúc nào rồi, Phương lão bá đừng quá đa lễ, Mật nhi ra sao? Đã sinh chưa?”
Phương Tranh ở một bên ảo não nói: “Đã đau đớn suốt hai canh giờ rồi, còn chưa thấy động tĩnh, ai, nữ nhân sinh hài tử có phải đều chậm như thế không?”
Mập Mạp trợn mắt nói: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Ngươi đã có hậu nhân, trong hậu cung của ta hoàng hậu cùng các phi tử còn chưa thấy động tĩnh…”
Lúc này một bà đỡ vội vội vàng vàng vén rèm lên, kinh hoảng nói: “Đại phu, đại phu! Không tốt, khó sinh! Sản đạo chỉ mở ra ba tấc liền không cách mở ra nữa.”
Mọi người nghe vậy kinh hãi, lúc đó Phương Tranh chỉ cảm thấy đầu óc như bạo tạc, trong lòng tựa hồ bị người hung hăng cắt một đao, cảm giác đau đớn dị thường rõ ràng.
Thừa dịp mọi người còn đang ngây ra, Phương Tranh dậm chân liền hướng phòng sinh phóng đi, vọt tới cửa, một tay đẩy bà đỡ sang một bên, sau đó liền không quan tâm chạy vọt vào sương phòng.
Phương lão gia phản ứng trước tiên, nhất thời kinh hãi quát to: “Tiểu súc sinh! Nhanh đi ra cho lão phu, điềm xấu…”
Lời vừa hạ xuống, nhưng Phương Tranh đã vọt vào phòng từ lâu, đối với việc quát mắng của Phương lão gia căn bản mắt điếc tai ngơ, hiện tại hắn rất lo sợ không yên, một cảm giác sợ hãi thật lớn đang vây quanh hắn.
Khó sinh! Thế nào lại khó sinh? Đây là đạo lý gì? Trường Bình từ nhỏ luyện võ, mang thai mỗi ngày đều kiên trì đi lại tản bộ, thân thể khỏe mạnh như vậy, thế nào hết lần này tới lần khác lại khó sinh?
Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ rất sợ, Trường Bình là vợ cả của hắn, bọn họ quen biết yêu nhau, lời ước thệ sống mãi đến khi bạc đầu còn vang vọng bên tai, hôm nay Trường Bình lại khó sinh, đây chẳng khác gì như một chân bước vào quỷ môn quan.
Vợ chồng son, nếu bởi vậy mà vĩnh biệt, điều này làm sao như thế! Phương Tranh xiết chặt nắm tay, cả người run lên, cường mãnh nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng.
Tia sáng bên trong sương phòng rất tối, vài nha hoàn cùng bà đỡ thần sắc khẩn trương nhìn thấy Phương Tranh xông tới, không khỏi ngẩn người.
Một bà đỡ vừa há miệng định giục khuyên Phương Tranh đi ra ngoài, Phương Tranh lập tức chỉ vào bà ta quát: “Ngươi câm miệng! Thế nào đi làm bà đỡ? Có biết đỡ đẻ hay không? Nếu lão bà của ta có gì không hay xảy ra, hôm nay toàn bộ người trong phòng đều phải chết!”
Mọi người trong phòng nghe vậy, sợ đến sắc mặt tái nhợt, thân thể không tự chủ được mềm nhũn, phác thông quỳ xuống đầy đất.
Trên chiếc giường tựa vào hướng bắc, Trường Bình đầu đầy mồ hôi, toàn bộ giường đều bị mồ hôi làm ướt đẫm. Nàng chỉ mặc một chiếc yếm, hai chân cao cao cong lên, mái tóc rối tung mất trật tự, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi anh đào mê người đỏ mọng thường ngày, lúc này cũng đã trở nên khô nứt, nàng lẳng lặng nằm trên giường, phảng phất cả rên rỉ cũng không có khí lực.
Trong lòng Phương Tranh đau xót, đi tới trước giường ngồi xổm người xuống. Nhẹ nhàng cầm tay nàng, thấp giọng kêu: “Mật nhi, Mật nhi…”
Trường Bình suy yếu nghiêng đầu qua nhìn thấy Phương Tranh, con ngươi vô thần bỗng nhiên có vài phần ánh sáng, mắt to khẽ nháy, giọt nước mắt chảy dài dưới tóc mai: “Phu quân, ta thật vô dụng, sinh không được…”
Viền mắt Phương Tranh đỏ lên, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, ôn thanh nói: “Sinh không được thì cũng đừng sinh nữa, ta không bắt buộc, chúng ta còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội.”
Nước mắt lẫn mồ hôi trên mặt Trường Bình hòa lẫn vào nhau, nghẹn ngào nói: “Không, đây là con của chúng ta, chúng ta không thể bỏ nó. Chờ nó sinh ra, chúng ta phải cùng nhau nuôi lớn nó, nhìn nó thành thân, nhìn nó ánh sáng tứ phương, công thành danh toại…”
Lúc này một bà đỡ vén rèm lên, kéo Phương Tranh qua một bên, cẩn thận nhẹ giọng nói: “Quốc công gia, sản đạo của công chúa điện hạ quá hẹp, không cách nào mở ra, mấy đại phu bên ngoài đã thương lượng, tiếp tục như vậy cả mẫu thân và hài tử đều gặp nguy hiểm, sợ là sẽ một thi hai mạng, quốc công gia, bà đỡ lớn mật thỉnh ngài quyết đoán là giữ người lớn, hay giữ hài tử?”
Phương Tranh nghe vậy cả người run lên, thống khổ cắn cắn môi dưới, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kiên quyết, lạnh lùng nói: “Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là giữ người lớn! Hài tử sống hay chết ta mặc kệ, tính mạng người lớn nhất định phải bảo trụ! Nghe được chưa?”
Bà đỡ vừa gật đầu một cái, Trường Bình như phảng phất ý thức được điều gì, nắm chặt tay Phương Tranh, thê lương hô: “Không! Không được! Ngươi không thể đối xử như vậy với hài tử của chúng ta! Ta…ta còn có thể sinh, ta muốn sinh nó ra, đây là hương hỏa của Phương gia, tuyệt không thể đoạn tuyệt!”
Phương Tranh nhịn xuống bi thống, đè lại tay nàng, ôn thanh nói: “Đừng nói lời ngu ngốc, nàng sống so với điều gì cũng quan trọng hơn, hài tử này cùng chúng ta vô duyên, cưỡng cầu không được, buông tha thôi. Kỳ thực ta vốn không thích tiểu hài tử chút nào, thực sự, vừa ồn vừa nháo, phiền chết người, sinh không được là hay nhất, sau này chúng ta có thể vui vẻ mà sống trong thế giới thanh tĩnh của hai người.”
Bà đỡ đứng một bên nhìn thấy tình cảnh, nét mặt trỗi lên vài phần buồn bã, lặng lẽ nghiêng đầu đi, xoa xoa nước mắt.
Trên mặt Trường Bình bỗng nhiên lộ ra một loại thần sắc kiên quyết, nàng dùng sức cầm lấy cánh tay Phương Tranh, chẳng biết khí lực từ đâu đến, thân thể nho nhỏ liên tục giãy dụa lên, một ngụm hàm răng trắng như tuyết cắn lại thật chặt, phát sinh “khanh khách” thanh âm, hai mắt trợn to, con ngươi tản mát ra một loại quang mang khiến cho người khác khiếp sợ.
Phương Tranh thấy thế ngẩn người, vội la lên: “Mật nhi, Mật nhi! Nàng làm sao vậy?”
Bà đỡ bất chấp mọi thứ, đẩy Phương Tranh qua một bên, thò đầu nhìn thân dưới của Trường Bình một chút, bỗng nhiên vui vẻ nói: “Sản đạo mở, mở! Đây đúng thật là bồ tát phù hộ! Nhanh, nhanh! Chuẩn bị mọi thứ cho tốt, quốc công gia, ngài ở chỗ này không tiện, mau đi ra, bằng không nếu mẹ con có chuyện không may, lão bà tử không chịu nổi trách nhiệm, mau đi ra!”
Nha hoàn cùng các bà đỡ lo sợ không yên đang quỳ trên mặt đất nghe vậy tinh thần rung lên, vội vàng đứng dậy, tiếp tục bắt đầu bận rộn.
Sự bi thống thật lớn còn nhiễu đầy trái tim, tâm tình của Phương Tranh dường như từ địa ngục trong nháy mắt lên tới thiên đường, từ bi thương chuyển hoán thành vui vẻ quá nhanh, làm đầu óc Phương Tranh thoáng trống rỗng.
Mặc cho các bà đỡ không chút khách khí đẩy hắn ra ngoài cửa, Phương Tranh ngơ ngác đứng ngoài cửa một lúc lâu, nhìn nha hoàn cùng đám bà đỡ khôi phục lại bận rộn, hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần, thân thể chợt lủi, ghé vào song cửa sổ bên ngoài sương phòng, lớn tiếng nói: “Mật nhi, đừng làm mệt thân thể! Ta ngay ở đây cùng nàng.”
Trong phòng truyền đến tiếng hét thống khổ của Trường Bình, chẳng qua bao lâu, Trường Bình bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó lớn tiếng hô: “Phu quân.”
Trong lòng Phương Tranh tê rần, vội vàng đáp lời: “Ta đây, ta một mực ở đây, cùng nàng.”
Trường Bình lại rên rỉ vài tiếng, sau đó vô cùng thống khổ kêu lên: “Phu quân…phu quân, ngươi đáp ứng ta…”
Phương Tranh vội la lên: “Lúc này đừng phân tâm, thuận thuận lợi lợi sinh xong hài tử, cái gì ta cũng đáp ứng nàng.”
“Không, ta muốn hiện tại ngươi đáp ứng với ta!”
“Được được, ta đáp ứng nàng, nàng nói đi.”
“Phu quân, a phu quân, ta muốn ngươi đáp ứng, sau này không cho cưới thiếp nữa! A…”
Ngoài phòng mọi người nghe vậy đều té.
Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói: “Không cưới nữa, không cưới nữa, một người cũng không cưới. Bà cô à, nàng chuyên tâm mà sinh đi.”
Phương Tranh vừa nói xong, chỉ nghe bên trong phòng bỗng truyền đến “oa” một tiếng trẻ con khóc vang, sau đó một nha hoàn ở trong phòng mừng rỡ kêu lên: “Sinh rồi, sinh rồi! Công chúa điện hạ sinh rồi!”
Phương gia nhị lão đang canh giữ bên ngoài phòng, Mập Mạp còn có nhóm người La Nguyệt Nương, nghe vậy tất cả đều thở dài một hơi, thân thể Phương lão gia khẽ run lảo đảo vài cái, có chút hư thoát muốn té xuống mặt đất, làm Phương phu nhân phải vội vàng đỡ lấy hắn.
Phương Tranh nghe được tiếng trẻ con khóc không khỏi vui mừng, lại một lần nữa không để ý tới sự ngăn cản của bà đỡ, thân hình nhoáng lên, lại nhanh chóng chạy ào vào trong phòng.
Lúc này bà đỡ vừa chặt đứt cuống rốn, từ dưới thân dưới của Trường Bình bế ra một sinh vật, giơ lên trước mặt Phương Tranh, cười dài nói: “Chúc mừng quốc công gia, chúc mừng quốc công gia, công chúa điện hạ sinh cho ngài một tiểu công gia, mẹ con đều bình an, lão bà tử chúc mừng ngài!”
Phương Tranh cố nén nỗi mừng, vô ý thức tiếp nhận hài tử máu chảy đầm đìa trên tay bà đỡ, chỉ thấy hắn lớn hơn bàn tay mình một chút, cả người đều là nếp nhăn, hai đôi mắt nhỏ đang nhắm chặt, miệng đang há thật to, tiếng khóc vang lan khắp trong ngoài phòng.
Phương Tranh hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đứa trẻ trong tay, chần chờ nói: “Đây…đây là hài tử của ta?”
Trường Bình vô lực nằm trên giường trợn mắt: “Hỗn đản ngươi biết nói tiếng người không? Đó không phải của ngươi thì của ai?”
Phương Tranh nhìn chằm chằm hài tử còn dính máu loang lổ, nỗi mừng rỡ thật lớn còn chưa phát tiết, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng chóng mặt, hắn vội vàng đưa hài tử cho nha hoàn bên cạnh, sau đó giống như uống say rượu, cả người lảo đảo vài cái, lẩm bẩm nói: “Kháo, sao ta có điểm…sợ máu a…”
Nói vừa xong, Phương Tranh liền mềm nhũn té xuống dưới đất.
Lúc này ngoài phòng lại có một bà đỡ bước nhanh đi đến, không chờ Phương Tranh nằm xuống đất, liền đúng lúc đỡ lấy hắn, gấp giọng kêu lên: “Quốc công gia, quốc công gia! Bây giờ ngài còn chưa ngất được…”
“Làm sao vậy?” Phương Tranh cường khởi tinh thần hỏi.
“Một vị phu nhân khác của ngài ở bên ngoài không biết vì sao, cũng bắt đầu đau bụng, đại phu nói, nàng khả năng cũng muốn sinh!”
“Ba!”
Phương Tranh thật chắc chắn thẳng thắn ném luôn cơ thể xuống mặt đất, triệt để hôn mê bất tỉnh.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn