Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 338: Viện Quân Tới
ưới thành Dương Châu, thây chất như núi, máu chảy thành sông.
Mày của Thái Vương liên tục nhảy lên.
Tám vạn loạn quân đã chết cùng bị thương gần vạn, tất cả bọn họ đều chết trong trận công thành chiến này.
Điều này làm cho Thái Vương thập phần xót xa.
Tám vạn người này là vốn liếng để hắn tranh bá thiên hạ, là lợi thế để cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, là lợi thế vô cùng trọng yếu, gần một đêm, đã chết gần một vạn, mà đến bây giờ dù là một tòa Dương Châu thành nho nhỏ cũng không thể chiếm lấy. Điều này làm cho Thái Vương đối với tương lai chinh chiến các phủ, chiến lược tư tưởng chỉ huy tiến chiếm kinh thành sản sinh dao động.
Nguyên lai kế hoạch vốn xác thực là hoàn mỹ không sứt mẻ, có thể nhân cơ hội dùng phương thức ám tập đánh chiếm Dương Châu, song song xuất binh tiêu diệt năm ngàn Long Vũ quân đóng quân ngoài thành, giết chết hai người vô cùng trọng yếu, chính là Phương Tranh và Phùng Cừu Đao, đó là một văn một võ đắc lực nhất của tứ hoàng đệ, song song cũng là tâm phúc họa lớn của hắn. Sau đó chiếm thành mà thủ, tám vạn người thủ một tòa thành, binh tinh lương đủ, thủ một năm hay hơn cũng không thành vấn đề, trong một năm này, hắn có thể dùng chính danh vọng của mình kích động các thế gia Giang Nam, bách tính cùng với dân chạy nạn phía bắc Hoàng Hà, có thể mê hoặc bọn họ tạo phản, cùng nhau phản đối tân đế, có thể tụ thành ngàn, thành vạn, hắn liền có vốn liếng tranh bá thiên hạ, cướp đoạt kinh thành, thậm chí cướp đoạt toàn bộ Hoa triều cũng không quá trắc trở.
Thế nhưng…hiện tại hắn lại lâm vào hoàn cảnh tiến lui đều khó.
Nhân số binh sĩ bên phe hắn đang tăng nhanh số lượng thương vong, thành Dương Châu vẫn còn nằm trong tay Phùng Cừu Đao.
Rốt cục ở nơi nào xảy ra vấn đề?
Thái Vương thật sự không thể hiểu nổi.
Trước một khắc xuất binh, năm ngàn Long Vũ quân và trú quân địa phương Dương Châu toàn bộ vào thành. Sau đó cửa thành liền chăm chú đóng chặt, bọn họ làm sao nhìn xuyên được ý đồ của chính mình? Lẽ nào Phương Tranh có thể biết trước sao?
Nếu như Long Vũ quân ở bên ngoài thành cùng hắn giao chiến, Thái Vương cũng không cần tốn hao nhiều thời gian là có thể giải quyết toàn bộ, chỉ khi nào bọn họ vào thành, thắng bại thật sự khó nói. Thái Vương thuở nhỏ đọc nhiều sách vở, hắn biết tiền triều có vài trường chiến tranh, thủ thành chỉ có một vạn binh sĩ già yếu, nhưng lương thảo khí giới trong thành lại sung túc, dựa vào thành tường kiên cố, mười vạn tinh binh của địch nhân công kích ba năm cũng không đánh hạ, cuối cùng chủ tướng địch quân phải phẫn nộ rút quân, ném lại mấy vạn thi thể binh sĩ, xám xịt lui trở về.
Thái Vương nghĩ hiện tại hắn cũng đang lâm vào trong khốn cảnh này.
Tất cả đều đang lệch khỏi quỹ đạo mưu kế của hắn. Ám tập đổi thành công khai công kích, hiệu quả tự nhiên kém hơn rất nhiều. Một lần lại một lần công thành thất bại, hắn từng không ngừng một lần nghĩ tới chuyện rút quân, hắn không muốn dùng tính mạng tướng sĩ chôn vùi tại tòa thành này, nhưng hắn nghĩ lại thương vong của binh sĩ thủ thành còn lớn hơn nữa, có thể, chỉ cần công thêm một lần, thành trì sẽ bị đánh hạ.
Ý nghĩ này giống như ma quỷ sai khiến hắn một lần lại một lần cắn răng hạ lệnh tướng sĩ phát động tiến công vào thành, sau đó lại một lần rồi một lần thất bại. Tựa như đang đánh một người khổng lồ đang dần mất đi khí lực, Thái Vương mỗi lần đều đang đánh cuộc. Có lẽ lần tiếp theo là mình có thể đánh bại hắn?
Một lần lại một lần, người khổng lồ còn chưa ngã, tay Thái Vương đã bắt đầu đau đớn.
Đối phương thủ rất ngoan cường, Phùng Cừu Đao không hổ là danh tướng, hắn giỏi về việc lợi dụng nhân lực và vật lực trong thành, dùng hết dầu lửa, hắn liền thu thập dầu cải trong nhà dân chúng, cây lăn lôi thạch dùng hết, hắn liền giật sập lâu thai và tảng đá dùng để phòng thủ…
Đó là một địch nhân đáng sợ.
Con mắt Thái Vương đỏ lên.
“Người đầu! Trùng thêm lần nữa cho ta! Lần này đi tới một vạn người, bốn mặt vây thành không phân biệt chủ công thứ công, toàn bộ đều xông lên cho ta!”
Mặt trời đã sắp mọc lên, phải lấy được Dương Châu trước khi viện quân triều đình chạy đến, bằng không thất bại trong gang tấc! Thái Vương âm thầm nắm chặt tay, thân thể hắn bắt đầu hơi run, không biết là vì phẫn nộ hay vì sợ hãi.
Trên tường thành Dương Châu, Phùng Cừu Đao vết thương đầy người đẫm máu, nhưng hắn vẫn giống như một cây tiêu thương, thẳng tắp đứng trên đầu tường, nhìn ra trận hình quân địch phía xa xa ngoài thành.
Kéo kéo khóe miệng, trên mặt Phùng Cừu Đao tràn đầy vẻ khinh miệt và không chút sợ hãi.
“Bọn họ rất nhanh lại muốn công thành, lần này thanh thế cũng không nhỏ.” Phùng Cừu Đao nhẹ giọng nói, phảng phất như đang lẩm bẩm.
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm cũng máu tươi đầy người, nghe vậy cười nói: “Công thì cứ công, chúng ta cứ bảo vệ cho chắc là được.”
Giọng nói của hắn giống như đang chiêu đãi một bằng hữu, nghe thật dễ dàng.
Nhưng trên đầu tường bất luận là kẻ nào cũng hiểu rõ, tất cả kỳ thực rất không dễ dàng.
Bao quát trú quân địa phương ở bên trong, toàn bộ binh sĩ thủ thành cộng lại cũng không còn tới ba ngàn người. Hơn nữa trong đó còn mang theo thương thế hoặc nặng hoặc nhẹ.
Ba ngàn người còn bị thương thì có thể làm cái gì? Bọn họ còn có thể thủ thành được thêm một lần công kích, sau đó trong sự tiến công điên cuồng của địch nhân, lại giống như từng con thiêu thân, lừng lẫy đánh về phía đống lửa, hóa thành tro tàn, cuối cùng bọn họ trở thành một cái tên nằm lạnh lùng trong danh sách những tướng sĩ đã từng chết trận của triều đình.
Hay là, Phùng Cừu Đao còn có thể tuyển chọn thanh tráng bách tính bên trong thành, buộc bọn họ cầm lấy vũ khí, thay thế binh sĩ tiếp tục thủ thành.
Nhưng Phùng Cừu Đao không muốn làm như vậy.
Chức trách của quân nhân là trung quân báo quốc, giúp đỡ xã tắc, bảo hộ bách tính, nếu như bức bách bọn họ cầm lấy vũ khí đi tham gia chiến đấu, tín niệm hắn vẫn giữ vẫn bao lâu nay còn có ý nghĩa gì nữa? Tòa thành trì này tiếp tục thủ hộ còn có ý nghĩa gì nữa?
Phùng Cừu Đao xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào những binh sĩ đồng đội biểu tình đờ đẫn, trong mắt hắn nổi lên vài phần thống khổ, bọn họ còn trẻ, sinh mạng của bọn họ giống như ánh nắng mặt trời tràn đầy, sáng lạn, nếu như không có trận chiến tranh này, bọn họ có thể sống đến tám mươi tuổi, khi đó có con cháu hầu hạ dưới gối, bọn họ có thể vuốt ve chòm râu bạc, cười ha hả kể lại cố sự chiến đấu thời trai trẻ, hay là còn có thể phô trương thổi phồng vài câu, nói lúc đó mình đã lấy một địch trăm, không chút sợ hãi…
Thế nhưng hôm nay, bọn họ bởi vì dã tâm bành trướng của một người, mà chết trên chiến trường vô tình này, sau đó năm tháng vô luận là gió nổi mây phun, vẫn bình thản an tường, đều cùng bọn họ không còn chút quan hệ.
Tiếng trống của quân địch dưới thành đang nhiễu thành mà qua. Ý đồ tiến công của bọn họ rất rõ ràng, đó là công thành bốn mặt, không còn phân ra chủ yếu và thứ yếu, Thái Vương bắt đầu nóng nảy.
Phùng Cừu Đao cười khổ, chiến lực hiện tại của binh sĩ dưới trướng, đừng nói thủ được bốn mặt thành tường, dù là một mặt cũng không chống đối được bao lâu, chiến đấu kịch liệt suốt nửa đêm, thể lực của bọn họ đã hoàn toàn tiêu hao, có người thầm chí cầm không vững vũ khí, dù là tướng quân lĩnh binh như hắn cũng đã muốn lung lay sắp đổ.
Chậm rãi nhìn quét mọi người, giọng nói của Phùng Cừu Đao vẫn kiên định như thường ngày, nhưng lúc này đây, trong giọng nói kiên định của hắn lại có thêm vài phần bi tráng.
“Các huynh đệ, phản tặc lại muốn công thành, chúng ta lại cầm lấy vũ khí, cùng bọn chúng hợp lại một hồi, cầu người được người, cầu nghĩa tồn nghĩa, thành công như hiện tại đã rất không dễ, các ngươi đều là hảo hán!”
“Phùng mỗ không dám gạt mọi người, viện quân sẽ không tới, sự tình phát sinh quá đột nhiên, triều đình không kịp ở trong thời gian ngắn như vậy phân phối đại quân tới gấp rút tiếp viện.”
“Làm huynh đệ bao năm, Phùng mỗ cũng mong muốn các ngươi có thể hảo hảo sống sót, mỗi người đều sống tới tám mươi tuổi, nếu như thành phá, huynh đệ không muốn chết cứ buông vũ khí đầu hàng! Phùng mỗ tuyệt không trách móc.”
Các binh sĩ biểu tình đờ đẫn rốt cục lộ ra thần tình kích động, gương mặt đầy máu dơ bẩn lại biến thành như gan lợn, giống như bị người hung hăng tát mạnh một bạt tai lên mặt.
“Tướng quân! Ta thà chết không hàng!” Một gã binh sĩ viền mắt rưng rưng, cao giọng tê rống ra.
“Đúng! Chúng ta thà chết không hàng!” Mọi người giống như một đống củi đốt bị một đống hỏa tinh châm ngòi, trong nháy mắt liền dấy lên lửa lớn tận trời.
Phùng Cừu Đao lộ ra dáng tươi cười vui mừng: “Đừng gọi ta là tướng quân, tuổi tác của ta lớn hơn các ngươi không nhiều, lúc chia tay, cứ gọi một tiếng đại ca. Hôm nay có lẽ thành Dương Châu sẽ là nơi chôn xương cốt của chúng ta, cứ nhượng chúng ta đánh một trận! Nhượng đám phản tặc bất trung bất nghĩa bên dưới thành nhìn thấy, cái gì gọi là trung tâm cốt nghĩa, cái gì gọi là thấy chết không sờn!”
“Thấy chết không sờn!” Ba ngàn âm thanh kiên định tê rống, giống như một thanh kiếm sắc bén vô hình, xé rách khoảng không.
Cùng lúc đó, tiếng kèn lệnh tiến công của loạn quân dưới thành thổi lên, đám binh sĩ áo giáp đen như nước thủy triều người trước ngã xuống, người sau tiếng lên hướng thành tường tràn tới.
Đám binh sĩ thủ thành cắn răng, gian nan mà kiên quyết cầm lấy vũ khí, ôm lấy cây lăn, lôi thạch, lảo đảo nhằm phía đầu tường, dùng tính mạng làm tiền đặt cược tiếp tục cuộc công phòng chiến.
“Lại phái thêm một vạn người tiến công! Lúc này đây vô luận thế nào phải đánh hạ thành trì!” Thái Vương hai mắt đỏ bừng chăm chú nhìn vào đầu tường, từ hàm răng phun ra mệnh lệnh mới nhất.
“Các huynh đệ thủ thành! Chiến cho tới người cuối cùng, bổn tướng cùng các ngươi hi sinh cho tổ quốc!” Phùng Cừu Đao dữ dằn hét lớn.
Những mũi tên gào thét khắp bầu trời, không ngừng có binh sĩ ngã xuống, lại có binh sĩ thế vào, trong sự chém giết kịch liệt, không biết là ai ngay trong trận nổi lên một khúc ca dao: “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào.Vương vu hưng sư. Tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng " (: Nếu không có áo thì cùng người khác chung áo, Vương mà động binh, thì chúng ta sửa lại giáo mác, để cùng chung một kẻ thù. Chữ đồng bào không phải là nhân dân nhé, theo nghĩa trong câu này là đùm bọc.)
Tiếng ca du dương sục sôi, quanh quẩn trên chiến trường tràn ngập không khí túc sát đầy máu tanh, kéo dài không dứt, giống như ánh mắt thần phật thương xót, đang nhìn chăm chú vào sự cực khổ của nhân gian.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích, dữ tử giai tác.. Cuối cùng binh sĩ thủ thành cùng hòa vào tiếng ca xướng, trong tiếng ca bi tráng hùng hồn, từng khối đá cùng cây lăn được giơ cao, không chút nào lưu tình hướng trên đầu đám loạn quân đang leo lên thành tường ném xuống. Cả đám binh sĩ trẻ tuổi còn đang sống sờ sờ liền bị những mũi tên bay khắp bầu trời gào thét mà tới đoạt đi sinh mạng.
Xa xa, lại một đoàn phản tặc đông nghịt ào tới, trong lòng Phùng Cừu Đao càng ngày càng trầm, càng ngày càng tuyệt vọng. Hắn không sợ chết, tướng quân bách chiến khó tránh khỏi trận vong sa trường, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn lo lắng sau khi Dương Châu thất thủ, có thể làm tên tuổi của hắn bị lưu tiếng bẩn, hắn càng lo lắng sẽ mang đến nhiều phiền phức cho triều đình.
Phùng Cừu Đao lộ vẻ sầu thảm cười cười. Bỏ đi, việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô ích, dùng lại tia khí lực cuối cùng, sau đó dùng thân hi sinh cho tổ quốc, ta liền không thẹn với triều đình, không thẹn với hoàng thượng.
Tiêu Hoài Viễn cùng Ôn Sâm gương mặt như màu đất, nhưng bọn họ vẫn chăm chú cắn răng, không nói một lời. Chỉ liên tục giơ lên cây lăn trong tay, ném xuống loạn quân đang leo lên thành tường.
“Di? Lại có thêm một chi quân đội, là kỵ binh!” Một gã binh sĩ trong lúc hỗn loạn kinh ngạc chỉ tới bình nguyên trống trải phía tây nam năm dặm.
Tiêu Hoài Viễn tức giận nói: “Tới thì tới, có cái gì ngạc nhiên? Dù sao cũng là chết, lão tử chết dưới tay ai cũng đều như nhau.”
“Không phải đâu, đại nhân, chi quân đội này dường như…dường như không phải phản tặc…” Tên binh sĩ nói.
“Cái gì?” Tiêu Hoài Viễn hơi có chút kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy ở đường chân trời phía xa xa, chậm rãi toát ra vài tên kỵ binh, sau đó, giống như nấm mùa xuân mọc lên, kỵ binh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rậm rạp, bọn họ thân mặc áo giáp màu xám đại biểu cho quân đội triều đình, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, giống như một đạo nước lũ thật lớn, cuồn cuộn hướng thành Dương Châu chạy tới.
Tất cả mọi người sợ ngây người, vô luận là loạn quân công thành, hay binh sĩ thủ thành, cũng không tự giác dừng lại động tác, choáng váng giật mình nhìn dòng nước lũ màu xám càng ép càng gần, chi kỵ binh bãi thành trùy hình tiến công, mũi trùy thẳng chỉ trung quân của Thái Vương ngoài thành.
Đang lúc phóng nhanh, ở giữa đoàn kỵ binh bỗng nhiên trống rỗng bung ra một lá cờ lớn, lá cờ màu đỏ chữ màu đen, rồng bay phượng múa thêu một chữ “Phương” cực lớn.
Đại kỳ tung bay, Thái Vương và Phùng Cừu Đao đồng loạt trở nên kích động, khác nhau chính là, Thái Vương trở nên kinh hãi, mà Phùng Cừu Đao lại mừng như điên.
“Viện quân tới! Viện quân tới!” Giờ khắc này, Phùng Cừu Đao giống như một hài tử ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Phương đại nhân dẫn viện quân tới! Dương Châu sẽ không thất thủ! Chúng ta sẽ không chết!”
Binh sĩ thủ thành một thoáng ngây ngốc, sau đó bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời, mọi người đều ôm đầu mà khóc, có người vì nửa đời còn lại mà cảm thấy may mắn, còn có người vì đồng đội chết trận mà thương tâm, các loại tâm tình trong một khắc thỏa thích phát tiết, vui sướng lâm li.
Thái Vương thân thể hơi run.
Viện quân quả nhiên tới, cuộc chiến này, đã bại!
Hiện tại còn tiếp tục công đánh Dương Châu đã không còn thực tế, phải quả đoán buông tha, lúc này nếu muốn, là thế nào trong cuộc đối chiến với đại quân triều đình, có thể bảo lưu thực lực của mình tới mức lớn nhất, để chuẩn bị cho sau này.
“Triệu hồi tướng sĩ công thành! Thuẫn bài thủ tiến lên! Mọi người kết trận! Viên nguyệt trận phòng ngự!”
Thái Vương không ngừng hạ xuống mệnh lệnh. Trong lòng hắn càng chôn sâu sự khốn tuyến.
Phương Tranh không phải đang ở trong thành sao? Vì sao hắn lại dẫn kỵ binh xuất hiện ở ngoài thành? Người này rốt cục đang làm cái gì?
Ra mệnh lệnh xong, mấy vạn người chỉnh tề đối mặt kỵ binh vọt tới như nước thủy triều, liệt ra một đạo viên nguyệt trận hình.
Nhưng mà kỵ binh vô luận là tốc độ hay lực trùng kích, đều vượt lên trên toàn bộ các binh chủng, đó là lực lượng cứng rắn dùng để xung phong trận địa. Mà quân đội của Thái Vương chủ yếu là vì công thành, cho nên tất cả đều là bộ binh.
Hai quân chưa giao phong, cao thấp đã nhìn thấy. Kỵ binh chạy như bay còn cách loạn quân ngày càng gần, trong chớp mắt giống như một lưỡi đao sáng như tuyết, có thể dùng khí thế không thể đương nổi, trong loạn quân giáp đen bổ ra một đạo lỗ hổng gai mắt, lỗ hổng này theo đám kỵ binh dũng mãnh càng lúc càng lớn, cuối cùng kỵ binh không hề cố kỵ từ viên nguyệt phòng ngự trận xen kẽ tuôn qua, mà loạn quân lại để lại thi thể đầy đất.
“Ổn định trận hình!” Sắc mặt Thái Vương có chút trắng bệch, không còn dáng dấp tao nhã nho nhã, tê thanh hô lớn: “Bắn cung! Nhanh bắn cung!”
Vừa dứt lời, mưa tên bay khắp bầu trời.
Thế nhưng đã muộn, kỵ binh xuyên qua lúc này cũng không quay đầu lại hướng theo phía đông phóng nhanh. Không chút nào giảm tốc độ của ngựa, càng lúc càng xa, tên vọt tên, không chút hiệu quả, căn bản không tạo thành bất luận thương tổn gì cho kỵ binh.
Thái Vương thần tình âm lãnh, sắc mặt sầm xuống.
Phương Tranh! Trước đây đúng thật đã xem thấp ngươi!
Phương Tranh mang theo sáu vạn Long Vũ quân chạy tới ngoài thành Dương Châu thì đã hai canh giờ sau đó.
Trong hai canh giờ, Hàn Đại Thạch dựa theo mệnh lệnh của Phương Tranh, quy mô nhỏ quấy rầy loạn quân, cũng không tiến hành công kích chính diện, mang theo ba vạn kỵ binh rời xa hơn mười dặm bên ngoài. Nhìn chằm chằm loạn quân, kỵ binh cùng chiến mã vốn có giá trị rất cao, không có nắm chắc mười phần, Hàn Đại Thạch không dám làm ra vô vị hi sinh.
Nhưng loạn quân bị kỵ binh xung phong chém giết một trận, bao quát Thái Vương bên trong, đều sản sinh ra áp lực tâm lí cường đại.
Ngồi trên lưng ngựa, Phương Tranh giơ roi ngựa chỉ tới, hỏi: “Chi quân đội đông nghịt kia là của ai vậy?”
Từ khi Thái Vương bắt đầu khởi binh, Phương Tranh còn chưa gặp qua loạn quân, vì vậy không hề biết.
Thuộc hạ cung kính trả lời: “Đó là loạn quân của Thái Vương.”
“Cái gì?” Phương Tranh lấy làm kinh hãi, sắc mặt thoáng chốc biến trắng, sau đó bắt đầu hổn hển: “Chúng ta vì sao ở gần hắn như thế? Kháo! Quá nguy hiểm!”
Địa phương loạn quân liệt trận nằm trong một tòa núi nhỏ, Phương Tranh khi tới thì không phát hiện, mãi khi hắn chuyển qua núi nhỏ, lại phát hiện hai quân cách xa nhau không tới hai dặm, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường sợ hãi, hắn muốn làm, đó là đại nguyên soái ở sau trận bày mưu nghĩ kế, chứ không phải ngu ngốc làm người dẫn đầu xông vào chịu chết.
“Lui lại! Nhanh lui lại! Lui xa một chút rồi hãy nói!” Thủ lĩnh như Phương Tranh hạ đạo mệnh lệnh thứ nhất, rất tiêu cực, rất vô sỉ.
Vì vậy, sáu vạn binh sĩ còn chưa kịp thở một hơi, liền bật người lui ngay về phía sau, giống như nước thủy triều dâng lên, như nước thủy triều rút xuống.
“Quân địch đặt chân chưa ổn, toàn quân xung phong tiến lên!” Thái Vương hạ mệnh lệnh xung phong, đối với kỵ binh không làm gì được, nhưng đối với sáu vạn bộ binh, Thái Vương rất có vài phần tự tin.
Loạn quân cùng kêu lên hét lớn, động tác nhất trí giơ lên đao thương, hướng Long Vũ quân xung phong lao tới. Trên bình nguyên trống trải rộng lớn, mấy vạn đại quân nổi lên bụi mù cuồn cuộn đầy trời, hùng hổ hướng Long Vũ quân hiện ra lưỡi đao sắc bén lợi hại.
“Điện hạ, quân địch không biết vì sao lại lui lại!”Gần vọt tới trước trận của Long Vũ quân, binh sĩ dưới trướng liền vội vã bẩm báo.
“Lui lại?” Trong lòng Thái Vương giật mình: “Vì sao hắn phải lui lại? Người này đang làm cái quỷ gì? Hắn rõ ràng chiếm hết ưu thế, còn chưa giao phong liền lui bước, trong đó chẳng lẽ có trá?”
“Mặc kệ hắn có âm mưu gì, ta cũng không thể bước vào âm mưu của hắn!”
Thái Vương cao giọng quát: “Nhanh! Toàn quân lui về! Lui về! Liệt trận!”
Tiếng trống lui quân lan truyền trước trận, loạn quân binh sĩ sắp sửa dùng đao thương đánh lên thân thể binh sĩ Long Vũ quân thì phía sau truyền đến mệnh lệnh lui quân.
Quân lệnh như núi, binh sĩ loạn quân nhất thời thu đao thương, nhanh chóng lui về phía sau.
Vì vậy, một tình cảnh thập phần quỷ dị xuất hiện bên dưới thành Dương Châu.
Hai chi quân đội mấy vạn người, khó khăn lắm sắp sửa giao phong, bỗng nhiên toàn bộ hướng hai đầu lui ra, hai quân đội đều đang liều mạng theo hai hướng đối nghịch mà chạy. Nguyên bản sắp sửa biến thành chiến trường chém giết lại biến thành một mảnh giải đất trống trải không bóng người, trên mặt đất còn rơi lả tả một ít giày, mũ giáp, cờ xí, cùng đao kiếm bị đánh rơi, rất giống một bộ phim điện ảnh mang đề tài phản chiến.
Phùng Cừu Đao, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm đang đứng trên thành tường quan sát cuộc chiến nhìn thấy càng thêm rõ ràng.
“Đây…đây là có chuyện gì?” Tiêu Hoài Viễn ngây ra một lúc, sau đó nhảy dựng lớn tiếng nói.
“Chẳng lẽ Phương đại nhân đang dùng kế?” Ôn Sâm có thói quen vỗ mông ngựa.
Tiêu Hoài Viễn trừng mắt liếc hắn: “Dùng kế gì? Kế bỏ chạy?”
Ôn Sâm vò đầu: “Thật khó hiểu, Phương đại nhân suy nghĩ, quả thực như thiên mã hành không, lại như sừng của linh dương, không dấu vết có thể tìm ra, cao thâm, rất cao thâm. Phùng tướng quân, ngươi kinh nghiệm chiến trận, có biết Phương đại nhân rốt cục có ý đồ gì không?”
Phùng Cừu Đao giương mắt nhìn một lát, nghi hoặc nói: “Ta cũng không xem rõ, hai quân vừa muốn giao phong, rồi lại không hẹn mà cùng lui lại, tựa như…tựa như…”
“Khái…giống như ông trời vừa thả ra một cú đánh rắm giữa hai quân, làm bọn họ thối đến bỏ chạy.”
Ôn Sâm khen ngợi: “Tiêu đại nhân hình dung rất là chuẩn xác, khái khái…” Ý thức được không nên nói bậy sau lưng người lãnh đạo trực tiếp, Ôn Sâm vội vàng câm miệng.
Phương Tranh dẫn sáu vạn Long Vũ quân lui lại ba bốn dặm đường mới dừng lại, quân đội lại lần nữa bắt đầu liệt trận.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, kinh hồn bất định, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Lần này đã cách xa hắn một chút rồi chứ?”
“Đại nhân, đã rất xa rồi, xa đến không thể xa hơn.” Thuộc hạ mặt mày đen thui, nguyên lai Phương đại nhân hạ lệnh lui lại, là bởi vì cách địch nhân gần quá, không có cảm giác an toàn, chuyện này nếu là truyền ra, không biết đại nhân có thấy xấu hổ hay không?
“Xa?” Phương Tranh nghe vậy vội vàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy bụi mù bay tung khắp bầu trời, trong bụi mù, mơ hồ vài dặm xa xa, loạn quân của Thái Vương cũng y giáp không chỉnh tề, đang xếp hàng bày binh bố trận.
Phương Tranh thấy thế tinh thần rung lên, bỗng nhiên khôi phục lại tự tin. Hắn ngẩng cao đầu, đưa tay chỉ phía trận địch, ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng, tư thế hào hùng anh phát nói: “Chư tướng, ai muốn tiến lên xuất chiến, cấp bổn tướng quân xem trận đầu tiên?”
Vài viên phó tướng Long Vũ quân đứng ngay sau lưng Phương Tranh, lơ đãng trao đổi ánh mắt một chút. Vị thủ trưởng này làm sao vậy? Vừa chạy trốn như chó nhà tang, hiện tại lại dám phái người xuất chiến, lá gan của hắn sao giống như biểu diễn, lúc lớn lúc nhỏ?
Thấy mọi người cũng không ra, Phương Tranh rất không thỏa mãn, chỉ vào đối diện nói: “Tru sát hoặc bắt sống Thái Vương, đây là cái thế công lao! Ai, mau nhìn nhìn, đối diện có người đi ra gọi nhịp rồi, không khiêu chiến, ai, ta mặc kệ, gọi ai thì người đó đi tới ứng chiến, không được làm mất mặt Long Vũ quân chúng ta.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trong bầu trời đầy bụi mù truyền đến một tiếng cười sang sảng: “Phương Tranh Phương đại nhân đang tại trong quân? Có thể xuất trận gặp mặt?”
“Ta kháo!” Biểu tình Phương Tranh giống như vừa nuốt sống một con ruồi.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn