As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 319: Bức Hôn
ột lúc lâu sau.
“Chủ thượng, thứ thuộc hạ nói thẳng, lúc này nếu Phương Tranh thắng, thân phận chủ thượng rất khả năng bại lộ ở trước mặt hắn, khi đó chủ thượng ở ngoài sáng, sẽ đưa ra rất nhiều phiền phức không đáng có.”
“Ha ha, lần này Phương Tranh sẽ không thắng, bởi vì ta đã biết kế hoạch của hắn, đổ vận khí? Ha hả, chỉ là một cách nói mà thôi, không cần chiến mới tính là người thắng. Tính quá nhiều cũng vậy. Hắn dùng quan đạo làm thực, đường thủy làm hư, kế hoạch cơ mật như vậy, không ngờ bị ta biết được, vì vậy hắn làm sao có thể không bại? Sáu trăm vạn lượng bạc, sẽ chui vào trong túi ta!”
“Dương Thành, tư quân chúng ta đã luyện tốt, lần này đi cướp thuế ngân, ngươi mang theo năm ngàn người, lại mang theo ba ngày lương khô, ven đường xé lẻ ra. Có thể giả dạng làm bách tính hoặc dân chạy nạn, chớ để bị quan phủ phát hiện, phía tây bắc Thái Hồ, có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, có tên Quảng Phúc Tự, ta đã xem qua, nói đó có thể tấn công địch, thối lui thì có thể ẩn vào núi rừng, là nơi bắt buộc để đi vào kinh thành, ngươi hãy hạ mai phục tại Quảng Phúc Tự, Phương Tranh dùng đường thủy làm hư, sẽ tập trung tiêm địch, binh lực của hắn chắc chắn sẽ tập trung trên thuyền hạm tại Thái Hồ, trái lại quan đạo áp thuế ngân binh lực sẽ rất ít, chuyến này ngươi nhất định sẽ thành công.”
“Chủ thượng anh minh!”
Dương Thành không dám nghi vấn quyết định của chủ nhân chút nào, mọi việc vô điều kiện phục tùng, ở trong lòng hắn, chủ nhân chẳng bao giờ tính sai qua, hắn nói sẽ thành công, như vậy nhất định sẽ thành công, đối với việc này, hắn không chút nghi ngờ.
Đương nhiên, Dương Thành và chủ nhân lại cũng không biết, bởi vì một câu giải thích của Tiêu Hoài Viễn, người làm việc tùy tiện như Phương Tranh, đã đem toàn bộ kế hoạch hành động hoàn toàn sửa ngược lại, sửa dùng đường thủy làm thực, quan đạo làm hư.
Có đôi khi, một điều nho nhỏ ngoài ý muốn, một chi tiết nho nhỏ, đều sẽ cải biến một hồi thắng bại của chiến tranh.
Người muốn thành đại sự, quả nhiên thật cần một điểm vận khí.
Hiện tại vận khí của Phương Tranh thật không tốt, hắn đang nghĩ mình đúng là xui đến tận mạng.
Hàn tam tiểu thư giận dữ ném ra bình hoa, mặc dù không ném trúng Phương Tranh, nhưng cũng làm hắn càng hoảng sợ.
Phương đại thiếu gia vốn có thói quen chạy trốn, lúc này không chút do dự quay đầu bỏ chạy, người phụ nữ điên này, thời gian nghiêm mặt lãnh tĩnh đến đáng sợ, nổi cơn điên ai dám nói nàng không phải người điên thật sự, hắn xử lý người đó!
Có cần phản ứng lớn như vậy không? Không phải chỉ nhìn bờ lưng trần của ngươi một chút, kiếp trước những ngọc nữ sao kim còn để trần cả cái mông, ngã chổng vó nằm trên giường cho người ta tùy ý chụp ảnh, tùy ý sờ soạng, vừa làm việc lại vừa chụp ảnh. Xong còn khoe khoang cho thế nhân đều biết, nữ sao kim này sinh hài tử hôm nay, còn đăng quảng cáo rầm rộ, ai cũng không phải đều sống được tự tại sao? Tư tưởng của vị Hàn tiểu thư này thật còn chưa đủ giải phóng nha.
Đặng đặng đặng chạy xuống lầu, Phương Tranh ôm đầu hướng phía ngoài chạy đi, trong miệng còn không ngừng nói thầm.
Vừa đi xuống lầu, vừa bước ra một bước, chuyện tình bất hạnh rốt cục xảy ra.
“Phanh!” Phương Tranh cúi đầu chạy trốn, đầu của hắn liền đụng vào một người.
“Ai không có con mắt?” Phương Tranh ôm đầu đau nhức kêu lên, hôm nay là ngày gì nha, mọi việc không thuận, sớm biết cứ ở luôn trong khâm sai hành quán không ra cửa thật tốt.
Chuyện không thuận còn chưa kết thúc.
“Phương hiền chất? Sao lại là ngươi?” Người bị đụng trúng hiển nhiên nhận ra hắn.
“Hàn thế bá?” Phương Tranh kinh hãi, hai chân nhất thời có chút như nhũn ra, ở giữa chân ẩn chứa vào phần ẩm ướt.
Đây có tính là bắt kẻ thông dâm ngay tại chỗ không?
Hàn Trúc vô cùng kinh ngạc chỉ chỉ Phương Tranh, lại chỉ chỉ lên lầu, sau đó thần tình trở nên vừa sợ vừa giận: “Ngươi từ khuê phòng nữ nhi của ta đi ra? Các ngươi…ngươi và nó…”
Không khí đọng lại.
Một lúc lâu.
“Thế bá, tiểu chất…tiểu chất chỉ vừa đi tới…khái, mượn nhà vệ sinh.” Phương Tranh nhợt nhạt nói.
Hàn Trúc nhấc chén chè xuân Long Tĩnh, thổi thổi cho trà nguội bớt, vừa lướt mắt, nhìn thần tình có vẻ co quắp bất an của Phương Tranh đang ngồi trên chiếc ghế dành cho khách nhân phía bên phải.
Chậm rãi uống một ngụm trà, Hàn Trúc nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, giống như nhàn nhã tiêu sái tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, sau đó lại bắt đầu vuốt chòm râu đẹp của hắn, ngón tay thỉnh thoảng gõ lên tay vịn trên ghế, Phương Tranh nghe tiết tấu gõ nhịp, một lát, mơ hồ nghe ra được chút vị đạo, đúng là “Tướng Quân Lệnh”, Hàn lão đầu lợi hại, ngực như sấm sét, mặt lại bình hòa, trong bình tĩnh ẩn sát phạt khí, hôm nay trong tiền đường Hàn phủ, làm không tốt chính là nơi chôn xương của hắn.
Đương nhiên, Phương Tranh rất lý giải tâm tình lúc này của Hàn Trúc.
Bất cứ ai khi nhìn thấy được một nam tử trẻ tuổi đang hoang mang rối loạn từ trong chính khuê phòng con gái mình chạy ra, đều sẽ sản sinh một loại dục vọng “Tướng Quân Lệnh” thật cường liệt.
Phương Tranh hiện tại rất ước ao gặp mặt Hàn Diệc Chân, thực sự, trạng huống mà hai người liên tiếp đột phá được lại bị Hàn Trúc phát hiện, Hàn Diệc Chân vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, sau đó sợ tội tự sát, hung hăng đóng ầm cửa phòng lại, giống như một con đà điểu tự nhốt mình trong phòng, ai cũng gọi không ra.
Nàng thật hạnh phúc, có thể không cần đối mặt chất vấn của lão cha, không cần xem ánh mắt phức tạp quái dị của người hầu Hàn phủ, lại càng không cần giống như đang đứng trên đống lửa hay ngồi đống than hồng giống hiện tại, nghe lão cha độc tấu “Tướng Quân Lệnh.”
Phương Tranh thì không may mắn như vậy.
Hắn bị Hàn Trúc đầy mặt sương lạnh thỉnh tới tiền sảnh, sau đó phân chủ khách ngồi xuống, cuối cùng hai người vượt qua trong trầm mặc. Bầu không khí rất xấu hổ, Phương Tranh muốn chạy, tinh tế lại nghĩ, nghĩ dù chạy cũng không khả năng giải quyết được vấn đề. Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi trong tiền sảnh, nỗ lực giả ra dáng dấp thản nhiên không thẹn, chịu đựng sát khí đang dần dần lan tràn trong sự trầm mặc.
Ngón tay Hàn Trúc vẫn tiếp tục gõ lên tay vịn trên ghế, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phương Tranh, ngón tay bỗng nhiên khựng lại, tiết tấu Tướng Quân Lệnh chợt ngừng, Phương Tranh còn chưa kịp thở ra, ngón tay Hàn Trúc lại bắt đầu gõ lên, lúc này thay đổi tiết tấu, ngưng thần vừa nghe, hay nha, tới Thập Diện Mai Phục.
Phương Tranh có điểm muốn khóc.
Nếu như thời gian có thể trôi qua, ai, bỏ đi, không nên trôi qua, không quan tâm là trôi qua hay ngược lại, cuộc đời của hắn đều là thất bại đến cực điểm. Liều mạng khởi đủ dũng khí, Phương Tranh ưỡn ngực, đang định bày ra bộ dáng “muốn giết thì giết, tự nhiên muốn làm gì cũng được”, vạn hạnh, Hàn Trúc đã mở miệng trước, đánh vỡ sự trầm mặc trong tiền sảnh làm kẻ khác hít thở không thông.
“Hiền chất.” Hàn Trúc chậm rãi kêu.
“Tiểu nhân tại…khái, tiểu chất tại.” Phương Tranh nịnh nọt thiếu chút nữa là làm như nô tài cúi chào lão nhân kia.
“Ngươi thích nữ nhi của ta?” Hàn Trúc đi thẳng vào vấn đề.
“Không không không không, không thể nào!” Phương Tranh cực lực phủ nhận.
“Ân?” Đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Trúc lướt qua, ánh mắt hàn liệt, âm khí um tùm.
“A! Thích, phi thường thích.” Phương Tranh bắt đầu chảy, chảy rất nhiều mồ hôi.
“Cái gì?” Hàn Trúc mở to mắt, tinh quang bắn ra bốn phía, không biết là chấn kinh hay giận dữ.
“A! Không, không thích.” Cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt của Hàn Trúc, Phương Tranh thử nói: “Rốt cục ta nên thích, hay không thích?”
“Cái này…” Hàn Trúc vuốt râu trầm ngâm: “Nên thích.”
“A?” Phương Tranh kinh hãi, mơ hồ có một loại dự cảm phi thường không ổn: “Cái này…ta thật không thích…”
“Hừ! Ngươi không thích nữ nhi của ta, vì sao lại chạy vào trong khuê phòng của nó? Ngươi cho nữ nhi ta là gì? Khi Hàn gia ta là gì?” Trong giọng nói của Hàn Trúc mang theo vài phần tức giận.
“A? Này…Hàn thế bá, đây kỳ thực là một hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Lông mày rậm của Hàn Trúc nhướng lên, không giận mà uy, phong phạm của thế gia gia chủ, Phương Tranh tuy là khâm sai đại thần, cũng không tự chủ được có chút run rẩy.
“Đúng! Hiểu lầm! Lần này là hiểu lầm, thế cho nên tiểu chất cần phải cùng ngài giải thích cho rõ ràng…”
Phương Tranh vội vàng rời ghế, hai bước tiến đến bên tai Hàn Trúc, nhẹ giọng nói thầm: “Trên thực tế ta cùng với nữ nhi của ngài phi thường thuần khiết, hôm nay ta được Hàn tiểu thư mời tới, đến quý phủ cùng thương nghị công việc thuế án với nàng, ai biết đi vào tiểu lâu của nàng, nàng lại chậm chạp không ra, tiểu chất lại công vụ bận rộn, thực sự không có bao nhiêu thời gian chờ người, vì vậy liền bước lên tú lâu của nàng, dự định kéo nàng xuống dưới, kết quả vừa đụng tới lúc nàng đang thay…khái, sai, vừa lúc đụng tới việc ngài đi lên lầu, vì danh tiếng thuần khiết của Hàn tiểu thư, tiểu chất dưới tình thế cấp bách vội vội vàng vàng tránh né, sau lại chờ ngài bỏ đi, tiểu chất mới dám xuống lầu. Toàn bộ chuyện này là như vậy, tiểu chất đã nói rất rõ ràng, ngài hiểu chưa?”
Hàn Trúc bừng tỉnh hiểu ra, nhanh chóng gật đầu: “Hiểu rõ rồi, ngươi chiếm tiện nghi của nữ nhi ta, sau đó lau miệng muốn chạy, vừa lúc bị ta đụng tới.”
“A?” Phương Tranh nghe vậy trợn tròn mắt, tư duy của lão nhân này có phải là có chuyện hay không nha? Chuyện gì vào miệng hắn lại biến thành ý vị khẩn trương như thế?
“Hàn thế bá, hay là để tiểu chất giải thích lại cho rõ ràng, hôm nay tiểu chất được Hàn tiểu thư mời…”
Hàn Trúc vung tay lên ngăn lại lời nói của Phương Tranh: “Được rồi được rồi, hiện tại có giải thích cũng vô dụng, lão phu hỏi ngươi, ngươi dự định làm sao bây giờ?”
“A? Dự định làm sao bây giờ?” Phương Tranh trợn mắt, lập tức lắp bắp nói: “Ta…ta dự định quay về hành quán ngủ một giấc, tỉnh ngủ thì ăn một chút gì, thuận tiện tắm rửa, chải chuốt tóc tai tay chân…”
Hàn Trúc khẽ hừ: “Nói như thế, tiện nghi của nữ nhi ta bị ngươi chiếm không sao?”
“A? Hàn thế bá, tiểu chất oan uổng! Tiểu chất tuyệt đối không có chiếm tiện nghi của Hàn tiểu thư, nếu ngài không tin ta có thể thề độc…”
Hàn Trúc kéo khóe miệng, như cười như không nói: “Trước mắt bao người, ngươi từ trong khuê phòng của Chân nhi hoang mang rối loạn chạy ra, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Hàn gia ta làm sao đặt chân tại Giang Nam? Phương hiền chất, ngươi là trọng thần triều đình, kiến thức rộng rãi, chẳng hay hiền chất định dùng cách gì chỉ dạy ta nên làm sao?”
“Cái này…” Cẩn thận nhìn Hàn Trúc một chút, Phương Tranh nói: “Hay là ta phái người đi khắp đường cái khua chiêng gõ trống bác bỏ tin đồn, nói ta và Hàn tiểu thư là thuần khiết?”
Hàn Trúc ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hiền chất cho rằng biện pháp này được không?”
“Không thể được.” Phương Tranh thành thành thật thật lắc đầu, loại hành vi này thực sự so với giấu đầu lòi đuôi còn ngu ngốc hơn.
“Hàn thế bá, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cục nên làm sao thì ngài cứ nói thẳng ra đi, lá gan của tiểu chất không chịu nổi kinh sợ, nếu bị hoảng sợ ra bệnh sẽ đi cắn người.”
Trầm ngâm một lát, Hàn Trúc vuốt râu bỗng nhiên nói: “Nghe nói hiền chất đã hôn phối?”
“A…đúng, tiểu chất đã thành thân.” Phương Tranh vội vàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Hàn lão đầu hỏi việc này để làm chi? Chẳng lẽ hắn thật muốn chiêu mình làm con rể? Hắc! May là ta đã thành thân, Hàn gia hắn là trăm năm thế gia, nữ nhi khẳng định sẽ không chịu gả cho ta làm thiếp.
Nghe nói tôn phu nhân chính là hoàng muội của hoàng thượng đương kim, Trường Bình công chúa điện hạ?” Ánh mắt Hàn Trúc lóe ra, không biết lại đang đánh chủ ý gì.
“Đúng đúng đúng, rất khắc bạc, quyền đánh lão công, chân đá con cọp, người hầu nhà ta những năm gần đây tỷ lệ tử vong đột ngột tăng cao.” Phương Tranh trợn tròn mắt nói bậy, vì phòng vạn nhất, không thể làm gì khác hơn là làm thấp đi hình tượng của Trường Bình một chút, mong muốn có thể làm Hàn lão đầu hoảng sợ, bỏ đi chủ ý gả nữ nhi.
Ai biết Hàn Trúc lại không thèm để ý vỗ vỗ tay, cười nói: “Như vậy rất tốt, như vậy đi, hiền chất, ngày mai ngươi đưa ngày sinh tháng đẻ tới đây, lão phu tìm người xem cho các ngươi, ngươi tùy tiện đưa sính lễ tới sau, sau đó tiếp Chân nhi đi thôi.”
“Hợp…hợp bát tự?” Phương Tranh kinh hãi, quả nhiên, quả nhiên không đoán sai, Hàn lão đầu thật sự dự định đem nữ nhi gả cho mình.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phương Tranh, Hàn Trúc chậm rãi nâng chén trà lên uống một ngụm, lo lắng nói: “Ý của hiền chất làm sao?”
Ý làm sao? Kháo! Con mẹ nó gió nổi mây phun chứ sao!
Phương Tranh gian nan nuốt nuốt nước miếng, sáp sáp nói: “Hàn thế bá, nếu ta nói ra ý tứ của ta, ngài có thể bảo chứng, ách, không ném ly chén chứ?”
Hàn Trúc ngẩn người, kỳ quái nhìn thoáng qua chén trà trong tay, vô ý thức gật đầu.
“Na, ngài có bảo chứng đao phủ thủ ngoài hành lang sẽ không chạy ào vào chém ta thành thịt tương nuôi chó chứ?”
Hàn Trúc bật cười nói: “Nói linh tinh! Ngoài hành lang làm gì có đao phủ thủ? Ngươi xem quá nhiều kịch rồi phải không?”
Lúc này Phương Tranh mới thả lỏng tâm, sau đó ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Nếu thế bá hỏi ý tứ của ta, ta đây xin nói thẳng, chuyện này không có lối thoát!”
Trong lòng Phương Tranh nghĩ có chút kỳ quái, Hàn lão đầu không phải quá khoa trương đó chứ? Chỉ đi vào khuê phòng của nữ nhi hắn một chút, có cần phải đem nữ nhi gả cho ta không? Thậm chí biết rõ ta đã có lão bà mà hắn cũng không chú ý, lão đầu chẳng lẽ đầu óc không bình thường?
Lẽ ra Hàn Diệc Chân là đại mỹ nhân tuyệt sắc, hơn nữa thông tuệ cơ trí, không phải là dạng bình hoa ngực to ngốc nghếch, với bản tính của Phương Tranh, việc cự tuyệt cuộc hôn nhân này quả thật là vạn phần gian nan.
Từng nam nhân đều mộng tưởng thê thiếp thành đàn. Hiện tại lão cha người ta tự tay đưa nữ nhi tuyệt sắc gả cho mình, đi đâu tìm chuyện tiện nghi đến như vậy? Phàm là nam nhân bình thường, ai sẽ cự tuyệt?
Nhưng Phương Tranh hết lần này tới lần khác cự tuyệt, hắn buộc phải cự tuyệt.
Hắn có thê có thiếp, thật sâu hiểu được, trong nhà có thêm lão bà sẽ có thêm loại tư vị gì, huống chi chính thất phu nhân của hắn lòng dạ còn không rộng rãi, chuyện La Nguyệt Nương tiến cửa Phương gia còn nặng nề trong lòng hắn, không biết nên như thế nào giải quyết. Hiện tại nếu thêm một nữ nhân tiến vào Phương gia, Phương Tranh nghĩ với tính tình của Trường Bình, rất khả năng nửa đêm sẽ mò vào bên trong phòng Hàn Diệc Chân, một đao chém chết nàng. Có lẽ còn có thể mò lên giường mình, một đao thiến hắn, hai khả năng này hắn cũng không nguyện ý.
Phương Tranh cũng không sợ vợ, trước khi thành thân cùng Trường Bình, Trường Bình đều phải cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt hắn, một ngày sắc mặt hắn tối sầm, trái tim Trường Bình đã hoảng hốt, sở dĩ hắn cự tuyệt Hàn Trúc, chủ yếu là bởi vì hắn nghĩ mình không thể có lỗi thêm nữa với Trường Bình.
Đây không phải là vì sợ Trường Bình, mà là vì lòng kính trọng cùng yêu thương đối với nàng.
Trường Bình cùng hắn từ khi quen biết cho đến lúc yêu nhau, trải qua không biết bao nhiêu khúc chiết nhấp nhô, tư vị sinh ly tử biệt đều hưởng qua, thời gian gian nan tuyệt vọng như vậy, Trường Bình đối với hắn vẫn không hề xa rời, một mình cắn răng gánh vác toàn bộ gia môn nhà chồng, hôm nay nàng mang thai hài tử của Phương Tranh, đang ở trong nhà ngày đêm nhớ mong hắn, chờ hắn quay về kinh, thử hỏi Phương Tranh làm sao có thể tham lam mỹ sắc của Hàn Diệc Chân, đáp ứng cuộc hôn nhân này, mà trêu chọc sự thương tâm của Trường Bình?
Phương Tranh không còn là tên tiểu tử ngày xưa chỉ biết ngang dọc kinh thành, vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên, nhập quan trường hai năm, hắn học xong tự hỏi, học xong lãnh tĩnh, cũng học xong cự tuyệt mê hoặc.
Bỏ được, so với có được thì càng gian nan, làm được, rõ ràng là thật sáng tỏ.
Hàn Trúc hiển nhiên không nghĩ tới Phương Tranh lại cự tuyệt sảng khoái như vậy, điều này làm hắn phi thường không hài lòng.
Hàn Trúc chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ được gia tộc nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, hôm nay Hàn Diệc Chân đã được mười tám tuổi, trổ mã duyên dáng yêu kiều. Quốc sắc thiên hương, đừng nói đến nàng thiên tư thông minh, xử lý sự vụ gia tộc ngay ngắn rõ ràng, thế gia môn phiệt đến Hàn gia cầu hôn, quan to quý nhân đạp phá cánh cửa không dứt, nữ tử tài mạo song toàn như vậy, vì sao Phương Tranh lại sẽ cự tuyệt?
Kỳ thực Hàn Trúc cũng không phải là thực sự cam tâm tình nguyện đem nữ nhi gả cho Phương Tranh.
Hàn gia đặt chân tại Giang Nam hơn trăm năm, chính là chiêu bài thế gia lâu đời, tiền tài quyền thế khổng lồ, nhân mạch phức tạp, với thanh danh hiển hách của Hàn gia tại Giang Nam, làm sao lại khinh suất như vậy, thậm chí chẳng giữ thể diện ngạnh cứng đưa nữ nhi duy nhất của Hàn gia nhét vào trong lòng Phương Tranh? Những người thích dựa hơi thì rất nhiều, nhưng Hàn Trúc thì không phải là một trong số đó.
Thân là thế gia gia chủ, Hàn Trúc so với bất luận kẻ nào nghĩ được càng sâu xa, bởi vì trên người hắn gánh vác trọng trách sinh tồn phát triển của cả một gia tộc.
Hôm nay toàn bộ thế gia Giang Nam đều biết Hàn gia dẫn đầu đầu phục triều đình, đầu phục khâm sai, Hàn Trúc bước chân này nếu đi nhầm, có thể có được nhưng cũng có thể mất mát. Chiếm được triều đình coi trọng, tất nhiên sẽ mất đi tình nghị với các thế gia tại Giang Nam, thậm chí đổi lấy sự đối địch của họ.
Trên đời vốn là không có chuyện vẹn toàn được đôi bên, nếu Hàn Trúc đã quyết định, sẽ không cùng Giang Nam thế gia sửa lại quan hệ, với tính cách hắn, Hàn Trúc cũng không thích làm người hai mặt.
Nhưng mặt khác, Hàn gia cùng triều đình thành lập quan hệ tốt đẹp, loại quan hệ này còn rất yếu đuối, nó cũng không vững chắc, bởi vì mỗi bên đều tự có lập trường và lợi ích, thường thường đều rất dễ vì chuyện nào đó mà trở nên bất hòa, thậm chí vỡ tan, nếu như tương lai thật có một ngày như thế, Hàn gia cũng giống như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người nữa.
Cho nên Hàn Trúc phải nghĩ một biện pháp, đem quan hệ giữa Hàn gia cùng triều đình càng củng cố, biện pháp gì? Từ xưa đến nay, còn có chuyện gì so với hôn nhân càng tốt hơn sao?
Vì vậy Hàn Trúc đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Tranh.
Mọi người đều biết, Phương Tranh cưới thân muội muội của đương kim hoàng đế, thay lời khác nói, hoàng đế là anh vợ của hắn, nếu như Hàn Diệc Chân cùng Trường Bình công chúa chung một chồng, nói như vậy quan hệ giữa Hàn gia cùng hoàng tộc, chẳng phải là thân như tỷ muội hay sao? Kể từ đó, bất luận là Giang Nam thế gia, hoặc là đại thần triều đình, ai còn dám đắc tội Hàn gia? Cô gia của Hàn gia, là người dưới một người mà trên trăm triệu người, Phương quốc công, Phương quốc công là ai? Là em rể của hoàng đế, hai người là bằng hữu cùng chung hoạn nạn thời áo vải. Tình cảm thâm hậu không gì sánh được, dứt bỏ những chuyện này không nói, chỉ luận về thế lực Phương gia, cũng chính là Hoa triều thủ phủ, gia tộc vừa có quyền thế vừa có tài lực giàu có nhất nước, Hàn gia cùng họ kết thông gia, trong thiên hạ còn cần phải sợ ai?
Đương nhiên, Hàn Trúc cũng không phải là một phụ thân vì lợi ích của gia tộc, mà hi sinh hạnh phúc của nữ nhi, làm Hàn Trúc có quyết định giao kết cuộc hôn nhân này, lý do chủ yếu là hắn phát hiện, chính nữ nhi của mình đã có một ít tình tố khó nói rõ với Phương Tranh, hơn nữa còn nghe được điều gì như “đùa giỡn”, “đông cung đồ” cùng ngẫu ngộ hôm nay trong khuê phòng, làm cho hắn nghĩ, nữ nhi tựa hồ có cảm tình không cạn với Phương Tranh, kể từ đó, Hàn gia và Phương gia kết thông gia, sẽ biến thành một chuyện thật tốt vẹn toàn cả đôi bên.
Người định không bằng trời định, Hàn Trúc trăm triệu không nghĩ tới Phương Tranh lại cự tuyệt cưới nữ nhi của hắn, tên tiểu tử này chẳng lẽ có bệnh?
Nghĩ tới đây, nét mặt Hàn Trúc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Phương hiền chất, chẳng lẽ ngại tiểu nữ thô….”
“Ách, Hàn thế bá nói quá lời, nếu nói thô bỉ, tiểu chất càng thô bỉ hơn.” Phương Tranh bồi cười nói.
Thân là khâm sai đại thần, đại biểu thiên tử uy nghi, Phương Tranh nguyên bản không cần thấp kém mình như vậy, nhưng hiện tại ngồi trong tiền sảnh, một người là thế bá trưởng bối, một người là hiền chất vãn bối, huống chi trước đây hoặc nhiều hoặc ít còn ăn xong một chút đậu hũ của Hàn Diệc Chân, trong lòng Phương Tranh nhiều ít có chút chột dạ đuối lý.
“Như vậy, chẳng lẽ hiền chất cho rằng tiểu nữ thiếu ôn nhu hiền thục?”
Lời này nói đúng. Phương Tranh âm thầm xoa xoa cái mông vừa bị Hàn Diệc Chân đá đến sưng đau, có câu khó nói nên lời, nhưng ngay trước mặt Hàn lão đầu, hắn cũng không thể nói ra lời thật.
“Hàn tiểu thư hiền lương thục đức, dịu dàng đoan trang, chính là điển phạm của nữ tử Hoa triều.” Phương Tranh giấu diếm lương tâm khen nói.
Hàn Trúc nhíu mày: “Vậy vì sao ngươi không muốn cưới nó? Lão phu cũng không chú ý chuyện cho nó làm thiếp của ngươi, ngươi còn có gì không hài lòng?”
Có gì không hài lòng? Phương Tranh hơi làm khó, vấn đề này làm sao trả lời? Chính mình cùng nữ nhi của hắn vốn không hề có cảm tình sao? Lời này nói ra cũng không tốt. Ở kiếp trước người người tin tưởng chính là động phòng trước rồi nói chuyện luyến ái. Nếu không, thẳng thắn bảo hắn thu lại nữ nhi đi, đổi thành bạc đưa cho mình? Không được, lão đầu nhi khẳng định sẽ gọi đao phủ thủ…
Nghẹn ứ hồi lâu, Phương Tranh cắn răng, trái tim chợt run, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, dáng dấp e thẹn, thấp giọng xấu hổ nói: “Kỳ thực, cho tới nay, ta thích…là nam nhân.”
“Lạc sát!”
Bên ngoài tiền sảnh một tiếng sấm mùa xuân đinh tai nhức óc vang lên.
Hàn Trúc ngồi trên ghế, biểu tình rất…buồn bã.
Đêm khuya canh ba.
Ngoài thành Tô Châu, bờ Thái Hồ.
Phương Tranh đang cùng Tiêu Hoài Viễn, Phùng Cừu Đao và Ôn Sâm nói lời chia tay.
Phía sau bọn họ, năm ngàn danh Long Vũ quân sĩ binh y giáp sáng ngời, đao thương lấp lánh đang xếp hàng chỉnh tề, ánh mắt kiên nghị nhìn vị khâm sai Phương đại nhân đang đứng trước đội ngũ. Khuôn mặt bọn họ giống như sắt thép lãnh ngạnh, trong quân liệt, một cỗ túc sát khiến trái tim kẻ khác băng giá đang tràn ngập khắp bốn phía.
Phương Tranh vỗ vỗ vai Phùng Cừu Đao, thần tình ngưng trọng nói: “Phùng đại ca, tất cả ta nhờ ngươi! Hành quân chiến tranh, ngươi so với ta càng hiểu hơn nhiều lắm, ta sẽ không dài dòng, chỉ nhắc nhở ngươi một câu, vạn sự cẩn thận, gặp phải khe sâu núi non, cần phải tìm hiểu rõ ràng, không có gì bất ngờ xảy ra, lần này ngươi lĩnh quân đi kinh thành, trên đường sẽ có mai phục, Phùng đại ca, đánh một trận thật đẹp cho ta xem! Lần này hành trình Giang Nam có thắng lợi hay không, toàn bộ nhìn vào trận chiến này của ngươi.”
Phùng Cừu Đao ôm quyền nghiêm nghị nói: “Phương đại nhân xin yên tâm, Phùng mỗ nhất định cạn kiệt toàn lực, đem người sau màn bắt sống trở về gặp ngươi.”
Phương Tranh lắc đầu cười nói: “Điều này không cần, ta nghĩ hành động lần này, người sau màn sẽ không lộ diện, phỏng chừng ngươi không bắt được hắn, nhưng chỉ cần ngươi có thể đánh tan loạn quân mai phục, vụ án sẽ có cơ hội phá án rất lớn.”
Quay đầu, Phương Tranh nhìn phía Ôn Sâm nói: “Lão Ôn, nên làm như thế nào không cần ta dạy cho ngươi phải không? Nhớ kỹ, ngươi mang theo huynh đệ Ảnh Tử xa xa đi theo quân đội của Phùng đại ca, một ngày Phùng đại ca thắng, ngươi liền lập tức dẫn người âm thầm theo loạn quân chạy tán loạn, xem bọn hắn chạy đi nơi nào, thăm dò gốc gác của bọn họ, hay nhất là có thể bắt sống mấy người, hỏi ra khẩu cung.”
Ôn Sâm nặng nề gật đầu, thần sắc có chút hưng phấn.
Ảnh Tử đã thật lâu không có tiếp nhận nhiệm vụ trọng đại như vậy, lúc này chuyện liên quan thuế án Giang Nam, không khỏi làm cả người hắn tràn ngập chiến ý và ý chí chiến đấu.
“Vô phương. Ngày hôm trước ta đã mật lệnh cho Hàn tướng quân của Long Tương quân phân phối năm ngàn binh sĩ đêm tối đi Thái Hồ, áp giải thuế ngân, lúc này sợ rằng đã sớm khởi hành đến Thái Hồ rồi.”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn