Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 271: Quân VI Thần Cương (1+2)
(mối quan hệ giữa vua và thần.) Tin tức hoàng thượng muốn đến Thần Liệt sơn tế trời làm cho toàn bộ bách tính trong kinh thành đều phải bật thốt lên.
Bất luận là bình dân hoặc sĩ tử đánh giá thời cuộc ra sao, đối với loại cử động này của hoàng đế đều cảm thấy hoàn toàn tán đồng tự đáy lòng.
Đầu xuân năm nay của Hoa triều cho tới bây giờ khắp nơi đều tai họa không ngừng, đồng ruộng hoang vu, vụ xuân không cách thuận lợi tiến hành. Vô số bách tính trôi giạt khắp nơi, những tin tức không tốt làm rất nhiều người đều lo sợ. Mà hoàng đế tế trời không thể nghi ngờ cấp cho bách tính ý trấn an lớn nhất, bách tính bỗng nhiên phát hiện, vị hoàng thượng vẫn luôn ở trong thâm cung, nhiều năm chưa từng ra cung, nguyên lai trong lòng cũng lo lắng chuyện sống chết của bọn họ.
Cho nên, bất luận chuyện tế trời có hiệu quả hay không, đối với bách tính mà nói, đều vui mừng khôn xiết. Ở một quốc gia cổ xưa chỉ dựa vào nông nghiệp làm chủ, ở trong lòng bách tính, chuyện tế trời là một chuyện phi thường thần bí, làm bọn họ phải sản sinh tình kính nể.
Hạ xuống một đêm mưa xuân, khắp cả vũ trụ, chung quanh kinh thành chim hót líu lo, trong không khí hỗn loạn hương thơm của bùn đất, làm tinh thần kẻ khác rung lên.
Giờ Thìn, tiếng chuông trên gác chuông của hoàng cung vang lên, đại môn nặng nề ở giữa cung mở ra, cấm quân vệ sĩ uy vũ anh tuấn bày thành đội ngũ chỉnh tề, đi ra trước. Cờ xí giương lên, đón gió phấp phới, trong lúc di chuyển tận hiển uy nghi hoàng gia. Sau đó là ngự tiền nghi trượng võ sĩ, tay cầm kim qua lễ trượng, một đoàn thái giám cung nữ bước đi thật chậm, theo sát sau đó. Các loại cờ xí, pháp khí, dù che, chậm chậm xuất hiện theo trình tự.
Đi ra cuối cùng chính là long liễn đại giá của hoàng đế. Ngự xa sáu ngựa, vàng óng ánh lóa mắt, trên xe khảm đầy châu bảo kim ngọc, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm.
Hoàng đế xuất hành, tiền hô hậu ủng như mây, đi vòng qua cổng chào, lại thêm tiền võ sĩ mở đường. Đi qua tám con đường, ven đường bách tính sĩ tử tất cả đều quỳ lạy. Đế vương oai, cửu ngũ chí tôn, vâng theo mệnh trời, như núi cao nguy nga, như mây trên trời khó lường, làm kẻ khác không tự giác phục lạy cúng bái.
Đi ra khỏi cổng chào, đi qua đường lớn Thái Bình, cuối cùng đi tới bên ngoài thành bắc Thái Bình, ra khỏi cửa, hoàng đế liền rốt cục chính thức ra kinh.
Lúc này có nghi loan thái giám lớn tiếng quát: “Phụng thánh dụ, ngự giá xuất hành.” Đoàn người hạo hạo đãng đãng kéo dài đến hơn mười dặm. Do cấm quân, thái giám, cung nữ…đội ngũ lên tới hơn một vạn người thoáng chốc liền ngừng lại.
Bức rèm che long liễn xốc lên, thân mặc ngũ trảo kim long bào, đầu đội dực long( rồng có cánh) quan, hoàng thượng do Tào công công dìu đỡ, khẽ run rẩy chậm rãi đi ra long liễn, quan viên đi theo, huân quý cùng với cấm quân, thái giám, cung nữ, bao quát bách tính có lòng kính yêu hoàng đế bên trong, nhìn thấy hoàng đế đi xuống long liễn, không khỏi đều quỳ xuống bái lạy, cùng kêu lớn: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Mọi người quỳ lạy lúc này mới đứng dậy, cúi đầu cung kính, mấy vạn người đứng trên đường lớn Thái Bình lại lặng ngắt như tờ, phảng phất vắng vẻ như cõi chết.
Mắt rồng của hoàng thượng khẽ nhếch, đưa mắt quét nhìn một vòng trong đám người, phát hiện một người đứng ở một góc giữa các quan viên, Phương Tranh cũng đang học các quan viên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vẫn không nhúc nhích đầy vẻ cung kính.
Nhưng Phương đại thiếu gia rất rõ ràng là một người không chịu ngồi yên, không ai bồi hắn chơi, hắn liền tự mình chơi, lúc này hắn đang nỗ lực dùng hai mắt nhìn thấy rõ chóp mũi của mình, đúng ngay câu “mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm”. Cho nên hắn hiện tại biến thành mắt lé, còn đang chơi đùa không biết mệt, cũng không biết loại trò chơi này có lạc thú gì.
Hoàng thượng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong đôi mắt không khỏi hiện ra vài phần ý cười, mang theo vài phần vị đạo sủng nịch, phảng phất như đang nhìn thấy một hài tử thích nghịch ngợm gây sự, liền lập tức không khỏi thở dài, trong lòng không khỏi lo sợ.
Phòng ngự của kinh thành giao cho một người như thế, thật không biết có phải là quyết định lệch lạc nhất của trẫm trong cuộc đời này hay không.
Nhìn Tào công công ý bảo một chút, Tào công công liền tiến lên, cao giọng quát: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên Trung Dũng Hầu, phòng thủ tướng quân Phương Tranh tiến lên yết kiến, tuyên phòng thủ thành vệ quân phó tướng Tần Trọng tiến lên diện thánh.”
Trong đám người, Phương Tranh còn đang tự đùa nghịch đến mức quên hết tất cả, bị quan viên bên cạnh vỗ nhẹ, thấp giọng nhắc nhở: “Phương đại nhân, Phương đại nhân! Hoàng thượng gọi ngươi đấy.”
Do con mắt và mũi chơi suốt hồi lâu, Phương Tranh đem đôi mắt lé của mình khôi phục thành bình thường, lập tức cảm thấy một trận mắt hoa đầu váng, lắc đầu kêu khổ: “Mắt lé không thể chơi lâu, ai nha, thật là chóng mặt.”
Các quan viên bên cạnh mặt mày đen thui.
Trước xa giá, hoàng thượng uy nghiêm nhìn chăm chú vào hai vị tướng quân trẻ tuổi trước mặt, Phương Tranh vẫn dáng dấp lười biếng bại hoại, dù đứng ngay trước mặt hoàng thượng, hắn đều mờ ám không ngừng, thỉnh thoảng lại gãi đầu, gãi gãi mặt. Mà Tần Trọng đứng bên cạnh Phương Tranh, vẻ mặt nghiêm nghị trầm tĩnh, ánh mắt kiên nghị, khuôn mặt cường mãnh. Võ tướng không nho nhã như văn nhân, tựa hồ ở trên mặt hắn đều có thể hoàn toàn nhìn thấy.
“Hai vị tướng quân, phòng ngự kinh thành vô cùng trọng yếu. Trẫm tế trời sẽ nhiều ngày, kinh thành giao phó cho hai vị.” Hoàng thượng lời nói thấm thía.
Phương Tranh nghe vậy nghiêm sắc mặt, trịnh trọng ôm quyền, nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng xin yên tâm, vi thần sẽ xử lý chuyện phòng ngự kinh thành đâu vào đấy, kín đáo như tường đồng vách sắt, chờ đợi hoàng thượng quay về kinh.”
Sau đó trong lòng Phương Tranh lại bổ sung một câu: “Trước khi vi thần chạy trốn.”
Tần Trọng cũng vội vàng ôm quyền tuân mệnh.
Hoàng thượng thỏa mãn gật đầu, sau đó cố ý nhìn chằm chằm Tần Trọng, ánh mắt thâm trầm mà ngưng trọng, một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Tần tướng quân, tam cương là như thế nào?”
Tần Trọng ngẩn người, vội vàng trả lời: “Quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương.” Hoàng thượng gật đầu, ý vị thâm trường nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nói rất hay, nói rất hay.” (*: Tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức. Tam cương dành cho nam nhân, tam tòng dành cho nữ nhân, đạo làm người của khổng tử.)
Lập tức hoàng thượng xoay người, nhàn nhạt phân phó: “Khởi hành.”
Sau đó hoàng thượng được sự nâng đỡ của Tào công công, gian nan leo lên long liễn, trong nháy mắt bức rèm che hạ xuống, lưu lại cho Phương Tranh và Tần Trọng một thân ảnh thê lương già nua.
Tào công công phẩy nhẹ phất trần, cao giọng quát: “Phụng thánh dụ, khởi hành.” Đoàn người hạo hạo đãng đãng lại bắt đầu chậm chạp rời đi.
Ngự liễn của thái tử chậm rãi đi theo ngự xa sáu ngựa của hoàng đế, lúc đi ngang qua Phương Tranh và Tần Trọng, thái tử nhẹ nhàng xốc lên màn xe, nhìn Phương Tranh nở nụ cười quỷ dị khó hiểu. Lập tức lại nhanh chóng nhìn thoáng qua Tần Trọng, ánh mắt có vài phần sắc bén và âm trầm.
Bên ngoài cửa thành, chỉ còn lại Phương Tranh và Tần Trọng hai người, sắc mặt khác nhau, thẳng đến khi nghi trượng của hoàng đế toàn bộ ra khỏi cửa thành, lúc này hai người mới đứng thẳng thân thể.
Phương Tranh quay đầu vừa nhìn, thấy sắc mặt Tần Trọng có vài phần bi thương, xem ra câu hỏi nhìn qua như rất kỳ lạ không đầu không đuôi của hoàng thượng, ở trong lòng hắn lặng yên đâm rễ đâm chồi, làm lòng hắn bắt đầu nổi lên sóng gió.
Hai người xoay người đi lên bắc thành lâu, nhìn theo xa giá hoàng thượng dần dần đi xa, Tần Trọng không chú ý quay đầu, Phương Tranh thần tình nghiêm trọng, ánh mắt chẳng bao giờ nghiêm túc đến như vậy nhìn thẳng phía trước, chân mày cau chặt, chẳng biết đang suy tư chuyện trọng yếu gì.
Tần Trọng lại khe khẽ thở dài, tình thế đang từ từ rõ ràng, hắn và Phương Tranh sẽ ở hôm nay phân ra địch nhân hay bằng hữu, Phương Tranh vào lúc này lẽ nào cũng cùng một tâm sự như hắn, đang tự hỏi vấn đề này sao? Lúc đầu tình cảnh Phương Tranh ở trên đường cái dũng cảm bắt cướp lại hiện lên trong đầu Tần Trọng, niên thiếu thần tử, thân ở địa vị cao mà lại ôn hòa, đáng tiếc cuộc đời này cũng vô duyên cùng hắn kết giao.
Lúc này, Phương Tranh đang có sắc mặt nghiêm nghị bỗng giơ tay lên, chỉ vào xa giá, thần tình ngưng trọng nói với Tần Trọng: “Mời Tần tướng quân hãy xem.”
Tần Trọng chợt giật mình, vội vàng nhìn lại. Đã thấy ngay khúc đuôi đoàn xa giá, một đám tay cầm cờ xí, cùng cung nữ đang bày đội ngũ, chăm chú đi theo đại đội, chậm rãi di động về phía trước.
Tần Trọng nhìn nửa ngày cũng không thấy chuyện gì, không khỏi nghi hoặc nói: “Tướng quân có phát hiện gì?”
Lẽ nào thái tử còn an bày thích khách trong đội ngũ? Lẽ nào Phương Tranh phát hiện được điểm gì đáng ngờ?
Phương Tranh nghiêm túc lắc đầu, mắt chăm chú nhìn phía trước, trầm giọng nói: “Thấy đi ở cuối cùng, cung nữ tay cầm quạt không?”
Tần Trọng nhìn một chút, gật đầu.
“Cung nữ kia…” Phương Tranh trầm ngâm một chút, lập tức biểu tình biến đổi, bắt đầu không thể ức chế cười ha ha lên, vừa cười vừa thở gấp nói: “Cung nữ kia không ngờ một bên lớn một bên nhỏ, đi trên đường lại cứ nghiêng qua nghiêng lại, giống như người bị bệnh trĩ, con mẹ nó thật khôi hài! Úc, linh hoạt linh hoạt, oa ha ha ha.”
Mồ hôi lạnh từ trên trán Tần Trọng từng giọt từng giọt chảy xuống.
Đó là một ***!
Gân xanh trên cổ giựt mạnh, Tần Trọng chính thức chấm dứt bình luận.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn