"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 244: Phân Hóa, Ly Gián
gười này thuộc hạ có biết.”
“Kháo! Khó trách vừa rồi ngươi không giúp ta. Nguyên lai hắn là người quen của ngươi, hắn là ai vậy?”
Thị vệ lúng túng mấp máy môi, nhìn sắc mặt Phương Tranh một chút, lúc này mới mở miệng nói: “Hắn là người của Thọ Vương phủ, tên là Phan Vinh, có người nói là đệ đệ của trắc phi Thọ Vương, người này không học vấn không nghề nghiệp, chuyên trà trộn quán trà tửu quán khắp phố xa, khi Thọ Vương ở đất phong thì hắn ở kinh thành cũng coi như thành thật, Thọ Vương hồi kinh, hắn liền bắt đầu hoành hành.”
Người của Thọ Vương phủ? Không ngờ là cậu em vợ của Thọ Vương, thảo nào tên kia còn cao ngạo hơn so với ta.
Ài, chẳng lẽ lão thiên gia nhất định muốn ta phải đối địch cùng Thọ vương, còn chưa có thấy mặt mũi của Thọ vương như thế nào đâu, mà hôm nay đã cùng cậu em vợ của Thọ vương mắng nhau trên phố, Phương Tranh cảm thấy có điểm đau răng, bóp quai hàm rên rỉ nói: “Họ Phan như thế nào đều một cái dạng phẩm chất đạo đức này a? Tỷ tỷ của hắn sẽ không phải tên là Kim Liên đó chứ? Thọ vương đã có thể mang một cái mũ trên đầu, hắc hắc…Uy, hồi phủ, hồi phủ….Con mẹ nó thật đen đủi!”
Gã thị vệ chứng kiến Phương Tranh lẩm bẩm một mình rồi bật cười thành tiếng, mặc danh kì diệu, thăm dò hỏi: “Đại nhân, có cần phải cho người bám theo Phan Vinh hay không?” (*: Không hiểu cái gì)
Phương Tranh ngẩn người, tiếp theo hung hăng nói: “Cần! Đương nhiên rất cần! Lão tử ở kinh thành chưa từng biết sợ qua ai? Dù sao tiểu tử đó cũng không biết ta, các ngươi hành động nhanh nhẹn một chút, tìm địa phương nào không có người lai vãng hảo hảo giáo huấn cho hắn một trận. Đánh xong thì nhanh chóng thoái lui, đừng để cho người khác nhận ra a, nếu có người tìm tới ta, ta không thừa nhận đâu.”
Thị vệ thanh âm cung kính tuân mệnh, dẫn theo hai người vô thanh vô tức biến mất ở đầu đường.
Bên trong Thái tử phủ.
Phạm Thụy cúi đầu thấp giọng bẩm báo những sự kiện đã xảy ra trong vài ngày qua.
“Tối hôm qua hoàng thượng cho truyền Thọ vương tiến cung, khảo nghiệm sách luận cùng Thọ vương, sau khi Thọ vương ra về, long nhan của hoàng thượng đại duyệt.”
“Điện hạ, tình huống đã không ổn nữa rồi, hoàng thượng dường như càng ngày càng coi trọng Thọ vương, theo quy củ của tiên đế, ngoại trừ thái tử ra thì các hoàng thân không được tham nghị vào chính sự triều đình. Nhưng tối hôm qua hoàng thượng lại chủ động khảo nghiệm sách luận của Thọ vương, cái này, có phải hoàng thượng muốn hướng điện hạ cùng các đại thần trong triều mà ám chỉ điều gì hay chăng?”
Thái tử sắc mặt xanh mét, thân hình bởi vì phẫn nộ và sợ hãi mà nhịn không được run lên nhè nhẹ.
Phạm Thụy im lặng nhìn thoảng qua thái tử, thần sắc trên mặt lo lắng nói: “Đều nói thiên uy khó dò, quả nhiên thái độ của hoàng thượng như thế thật hàm hồ, làm cho người ta không tài nào nắm bắt được. Còn nữa, lúc Thọ vương sách luận cùng hoàng thương có nói, cái gì mà thủ thành giả thất kỳ thổ, thác cương giả đắc kỳ thổ, thiên hạ tự nhiên sẽ tĩnh*. Những lời này rõ ràng là muốn ám chỉ đến ngôi vị của thái tử, đạo quân thủ thành không ổn, tất sẽ làm cho Hoa triều bại vong, những lời này thật sự quá độc ác.” ( một nước mà có cường giả thủ thành, tất thiên hạ sẽ được thái bình.)
Thái tử giận dữ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thọ vương một mực giám quân ở Hưng Khánh phủ, nhiều lần chinh chiến sa trường cùng với người Đột Quyết, cái gọi là thác cương giả hẳn là muốn ám chỉ chính bản thân hắn, hắn chỉ kém một điều là không có trực tiếp hướng phụ hoàng tiến cử chính mình lên chức thái tử, hừ! Lòng muông dạ thú, khinh người quá đáng!”
Phạm Thụy trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu nói: “Điện hạ, xin thứ tội cho tại hạ nói thẳng, ta nghĩ rằng trong quãng thời gian này người mà điện hạ cần phải đề phòng nhất, không phải là Thọ vương cùng Anh vương, bọn hắn không có thánh chỉ tự ý hồi kinh, tuy rằng hoàng thượng chưa nói gì nhưng trong lòng tất nhiên không vui. Huống chi hai vị vương gia kia hồi kinh liền có những hoạt động xâu chuỗi, mượn sức đại thần tạo thanh thế cho mình, những chuyện này tại hạ tin tưởng nhất định hoàng thượng cũng biết đến, thử hỏi đối với những loại hành động tranh giành quyền lực, chẳng lẽ hoàng thượng không quan tâm hay sao? Tối hôm qua cho truyền Thọ vương tiến cung, có thể hoàng thượng chỉ muốn cấp cho điện hạ cùng các đại thần một cái biểu hiện giả dối mà thôi.”
Thái tử nhíu mày, đồng tử trong con mắt co rút liên tục, âm trầm nói: “Ý của tiên sinh là bá….”
Phạm Thụy gật gật đầu, trầm giọng nói: “Tại hạ cho rằng, nếu hoàng thượng mà muốn tuyển chọn người khác, tất cũng không phải là Thọ vương cùng Anh vương.”
Thái tử hơi nới lỏng tâm tình, trầm ngâm trong chốc lát, nói tiếp: “Vậy cũng chỉ còn có Phúc vương cùng Thái vương, mà Thái vương không thích tranh đấu, từ nhỏ đã thích đi ngao du sơn thủy, không có chí lớn, phụ hoàng khẳng định sẽ không chọn hắn, như vậy người mà phụ hoàng nhìn trúng liền chỉ còn có……”
“Đúng vậy, hiện giờ người mà điện hạ cần phải đề phòng nhất chính là Phúc vương, sau khi dẹp tan Phan nghịch tạo phản, hoàng thượng phá vỡ quy củ của tổ tiên, lệnh cho Phúc vương nhập chủ Lại Bộ, đây cũng là muốn tạo dựng nền móng cho Phúc vương rồi! Điện hạ, khoảng thời gian này hoàng thượng đang bắt đầu hành động, chúng ta cần phải cẩn thận không được phân tâm, trước giờ vẫn là đánh giá thấp mưu kế của hoàng thượng a.”
Phạm Thụy nhìn biểu tình của thái tử tái nhợt, vẫn ngoan tâm nói tiếp: “Phúc vương bản tính yếu nhược, nhưng đối với mọi người chung quanh đều thiện chí, đối với thân nhân thì chí hiếu, từ trước đến nay hoàng thượng một mực yêu thích hắn. Mà lúc thanh trừng Phan nghịch phản loạn, điện hạ cưỡng chế Thần Sách quân án binh bất động, hiện giờ xem ra hoàng thượng sớm đã biết được việc này, cho nên đối với điện hạ sinh tâm đề phòng. Vì thế nên bắt đầu âm thầm an bài cho Phúc vương tiếp nhận ngôi vị thái tử, tuy nhiên Phúc vương trong triều không có một chút căn cơ, nếu khua chiêng gióng trống thì Phúc vương lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Còn hiện tại Thọ vương cùng Anh vương hồi kinh, thế cục càng thêm rối loạn, những sự tình mà bọn hắn làm hoàng thượng đều mắt nhắm mắt mở, thậm chí ngẫu nhiên còn làm ra bộ dạng thưởng thức Thọ vương, để cho đám văn võ bá quan trong triều nghĩ rằng Thọ vương mới là cường địch của điện hạ, như vậy cũng đã gián tiếp bảo hộ được cho Phúc vương.”
Phạm Thụy gằn từng tiếng phân tích tâm tư của hoàng thượng, càng nói sắc mặt thái tử càng thêm âm trầm, mơ hồ còn mang theo vài tia hoảng sợ.
Bốn phía đều thọ địch, phải chăng Cô vương đã lâm vào tuyệt cảnh? Hiện giờ trong lòng của thái tử đã tràn ngập thê lương cùng bi ai, bất luận hoàng thượng có tâm tư như thế nào, tương lai của chính mình rất nhanh sẽ chấm dứt, hắn không thể tưởng tượng được, nếu mất đi ngôi vị thái tử, hắn sẽ như thế nào đây?
“Tiên sinh không cần nói nữa, hiện tại Cô vương minh bạch mọi chuyện rồi.” Thái tử tâm phiền ý loạn, không kiên nhẫn vung tay lên cắt ngang phân tích của Phạm Thụy.
Phạm Thụy chứng kiến thần sắc thái tử không tốt, nhất thời ngừng lại không nói thêm nữa.
Thái tử đứng ở giữa hậu điện, ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào bức tranh chữ treo ở trên tường, đó chính là một chữ ”Phúc” mà khi hắn với vừa đăng cơ ngôi vị thái tử, hoàng thượng đã tự tay viết tặng cho hắn, bên dưới còn đề thêm một câu văn “Quân tử cần đức.”, bốn chữ vô cùng đơn giản tựa hồ ẩn giấu bao nhiêu kì vọng của hoàng thượng đối với hắn.
Theo vài năm trôi qua, cảnh thì còn đây mà người đã mất, chẳng bao lâu sau, giữa vua tôi phụ tử cũng thành một cái tình thế tử địch. Nhưng hỏi thế nhân, người nào là quân tử? Người nào là nhân đức?
Thái tử sững sờ nhìn cảnh vật bốn phía chung quanh, bỗng nhiên cười lạnh một chút, trong ánh mắt hàm chứa cảm xúc trào phúng không nói được thành lời.
Tiên sinh đi an bài một chút, thỉnh Tần Trọng tướng quân tới gặp Cô vương.” Suy nghĩ thật lâu sau, thái tử thản nhiên phân phó nói. Hiện giờ tâm tình vi diệu của hắn cũng đã bình tĩnh trở lại.
Phạm Thụy nghe vậy lại cực kì hoảng sợ: “Điện hạ, không thể! Lúc này điện hạ chưa chuẩn bị đầy đủ, nếu vọng động đến binh đạo chỉ e sẽ gặp họa sát thân a!”
Thái tử ảm đạm cười: “Tiên sinh an tâm, Cô vương không phải muốn hành động dại dột như Phan thượng thư, sẽ không có hạ tràng giống hắn, Cô vương đều tự có chủ trương.”
Phạm Thụy kinh nghi bất định nhìn vào sắc mặt bình thản của thái tử, miệng hơi ngập ngừng, rốt cuộc nhận mệnh mà đi.
Nhìn theo bóng lưng Phạm Thụy, thái tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại cúi đầu rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ, thái tử lớn tiếng quát: “Người nào lén lút ở sau lưng Cô vương? Mau lăn ra đây!”
Tại bức bình phong bên trái hậu điện, có một bóng thân ảnh bị dọa đến mức run rẩy, sau đó lập tức bước ra, nhút nhát quỳ gối trước mặt thái tử, biểu tình sợ hãi nói: “Điện hạ thứ tội.”
Thái tử biểu tình hơi hòa hoãn, nghi hoặc nói: “Tư Tư? Như thế nào lại là ngươi? Ngươi đến đây làm cái gì? Ngươi đứng ở sau tấm bình phong đã bao lâu rồi?”
Tư tư mặt hoa hoảng sợ tới mức tái nhợt, thất thanh nói: “Điện hạ thứ tội, Tư Tư đến là muốn mời điện hạ tới tẩm cung, nghe Tư tư đàn một khúc tì bà mới sáng tác!”
Thái tử hồ nghi nhìn chằm chằm vào Tư Tư sau một lúc lâu, thẳng cho đến khi thân thể mềm mại của Tư Tư nhịn không được phải lạnh run lên, lúc này thái tử mới nhoẻn miệng cười: “Tư Tư phổ nhạc, hẳn là cực kì dễ nghe, Cô vương thật muốn được nghe luôn, đi, mau đi tẩm cung bồi tiếp Cô vương một hồi!”
“Dạ.” Tư Tư nhu thuận đáp ứng, đứng dậy đi ở phía trước thái tử, vì hắn mà dẫn đường.
Lúc xoay người đưa lưng về phía thái tử, trong mắt của Tư Tư bất chợt hiện lên vài tia dị sắc, tựa hồ như một lưỡi mâu lạnh lẽo ánh lên trong đêm tối…..
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn