Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 242: Phương Phủ Nổi Loạn
ên trong biệt viện Phương phủ.
“Nàng ta là ai?” Trường Bình hai tay vòng trước ngực, một bộ dạng hung ác tiểu tức phụ, tiếu nhãn rõ ràng không có thiện chí nhìn chằm chằm vào Diệp Linh Nhi đứng ở phía sau lưng Phương Tranh.
Yên Nhiên cùng Tiểu Luc ở phía sau cánh cửa ghé đầu ra quan sát, tò mò nhìn Diệp Linh Nhi, trong ánh mắt vạn phần phức tạp.
Phương Tranh thở dài, hắn cảm giác được chỉ số thông minh của mình gần đây được đề cao rất nhiều, cơ bản sự tình gì đều có khả năng dự liệu được, ngay cả thái độ hiện tại của Trường Bình.
“Nàng, nàng đương nhiên là nữ tử, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra được sao?” Phương Tranh cười hì hì nói.
Trường Bình mày liễu dựng lên, cả giận nói: “Sự tình của nữ thổ phỉ kia còn chưa nói rõ ràng đâu, ngươi lại mang về thêm một người, Phương Tranh ngươi là tên hỗn đản! Phải chăng ngươi muốn đại viện Phương gia chật kín nữ nhân thì ngươi mới thỏa mãn hay sao?”
Nhắc tới La Nguyệt Nương trong lòng Phương Tranh dâng lên một cỗ bi thống mạc danh kì diệu, nàng hiện giờ đang ở phương nào? Còn ở Thanh Long sơn hiệu lệnh hai trăm tên thổ phỉ mà chặn đường mãi lộ hay không?
Trường Bình thấy sắc mặt của Phương Tranh sa sầm, không khỏi đau lòng, bước lại gần ôn nhu nói: “Lam sao vậy? Ta nói đến La Nguyệt Nương thì ngươi mất hứng sao?”
Phương Tranh lắc đầu, cười nói: “Không phải, ta đang tự hỏi một biện pháp, để ngươi đồng ý cho La Nguyệt Nương bước vào cửa.”
Trường Bình khinh nhẹ cái mũi, hừ giọng nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đời này ngươi đừng có hi vọng!”
Phương Tranh cứng người, muốn La Nguyệt Nương bước vào cửa Phương gia, quả nhiên là gánh nặng đường xa a.
“Đừng nói hươu nói vượn nữa! Nói mau, nữ nhân này là ai?” Trường Bình hung như con ba ba chỉ tay vào Diệp Linh Nhi, hỏi.
Phương Tranh nhãn cầu chuyển động, biểu tình biến đổi kịch liệt, trầm giọng nói: “Nữ nhân này, nàng thật ra là thân muội muội của ta.”
“Cái gì?” Ngay cả bản thân Diệp Linh Nhi là người trong cuộc và mọi người có mặt tại đương trường đều đồng thời giật mình sợ ngây người.
Một lát sau, Diệp Linh Nhi mặt hoa đỏ bừng, vội vàng lắp bắp nói: “Ngươi….Ngươi chớ có nói nhảm….”
Phương Tranh hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, lại như một gã đạo tặc lấm lét quan sát phản ứng của chúng nữ, tiếp theo đau đớn vô bỉ nói: “Nàng tên là Diệp Linh Nhi, đến từ Nhạc Châu, chính là nữ nhi tư sinh của phụ thân ta ở bên ngoài!”
“Cái gì?” Lại thêm một tiếng sấm nổ ngang tai chúng nữ. Trường Bình hồ nghi, thần tình nghi hoặc đánh giá Phương Tranh, hỏi: “Thật hay giả vậy?”
Vì muốn cho Diệp Linh Nhi an toàn ở tạm trong Phương phủ, phụ thân, lão nhân gia ngài liền chịu điểm ủy khuất này đi!
Phương Tranh biểu tình trang nghiêm, khẳng định nói: “Đương nhiên là sự thật, ngươi cảm thấy được ta có mao bệnh thích nhận người lạ làm thân muội muội sao?”
Trường Bình hai mắt mở lớn, lặng thần nhìn chằm chằm vào Diệp Linh Nhi không hề chớp mắt lấy một cái, sau một lúc lâu ánh mắt hung ác sớm đã tiêu thất, ngược lại chuyển thành xấu hổ, biểu tình có chút sợ hãi nhìn Diệp Linh Nhi, ngón tay nhỏ của nàng mân mê chéo áo, một bộ dạng e ngại khi đại tẩu nhìn thấy tiểu cô tử (em gái của chồng), quả thực khả ái.
Nhìn lại Yên Nhiên cùng Tiểu Lục, vốn hai người đang ở ngoài cửa nhìn trộm, thấy Phương gia ba đời độc tử không hiểu sao lại mọc từ đâu ra thêm một đại thành viên, hơn nữa còn là thân muội muội của phu quân, cho nên hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng dời bước từ ngoài cửa tiến vào, thân mật kéo tay Diệp Linh Nhi, bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Trường Bình đối mặt với Diệp Linh Nhi ngượng ngùng cả nửa ngày, bây giờ mới thân thiết kéo tay Diệp Linh Nhi, chen chúc cùng Yên Nhiên và Tiểu Lục ngồi sát lại một bên, dùng hành động này để biểu lộ nàng chính là đại tỷ trong nhà, sau đó mới hỏi han ân cần Diệp Linh Nhi, thân thiết nhiệt tình quả thực tựa như hai người là thân tỷ muội mười mấy năm rồi không gặp nhau.
Phương Tranh cười thầm, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi khi phát tác thì có bao nhiêu ngang ngạnh, đồng thời trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, cuối cùng cũng đem câu chuyện của quá khứ lừa gạt được, quay đầu lại giải thích cùng phụ thân một tiếng, nếu hiện giờ Diệp Linh Nhi không có chỗ nương tựa, không bằng diễn giả thành thực, rõ ràng nhận nàng ta làm thân muội muội đi.
Diệp Linh Nhi chân ướt chân ráo bước vào trong Phương phủ, hoàn cảnh xa lạ cho nên nàng có chút e ngại, thấy Phương Tranh cùng lão bà của hắn nói hươu nói vượn, vốn đang không muốn nhận thì lại bị Phương Tranh trừng mắt nhìn. Trong lòng của nàng không hiểu vị Phương đại nhân này có chủ ý như thế nào, bất quá nếu Phương đại nhân không muốn nàng giải thích, nàng liền phải biết nghe lời, thần tình quái dị ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, mặt hoa cười đỏ bừng tùy tiện để cho chúng nữ lôi kéo.
“Phu quân, công công lão gia, lão gia thực sinh hài tử cùng người khác ở bên ngoài sao?” Trường Bình đối với Diệp Linh Nhi có chút cảm tình, tức thì lặng lẽ kéo Phương Tranh ra bên ngoài hành lang, nhẹ giọng hỏi.
Cũng đã lừa gạt đến một bước này, Phương Tranh đành phải tiếp tục kiên trì bảo lưu câu chuyện: “Đó là đương nhiên, chuyện này tại Phương gia chúng ta cũng chính là tối cơ mật, chỉ có hai người ta cùng lão gia biết mà thôi.”
“Thế vì sao bà bà không biết?”
“Ngu ngốc! Nếu mẫu thân mà biết, phụ thân còn có thể sống được hay sao?” Mọi người đều hiểu, Phương lão gia sợ nhất chính là lão bà của mình, tần suất tương đối cao.
Trường Bình hai mắt vận chuyển, tức thì hưng phấn ngoe nguẩy lắc cánh tay Phương Tranh, không ngừng nói:” Mau kể, mau kể đi!” Trong phòng Yên Nhiên cùng Tiểu Lục thân mật tự giới thiệu bản thân mình với Diệp Linh Nhi, nhưng tai của các nàng lại đang lắng nghe câu chuyện bên ngoài cửa của Phương Tranh cùng Trường Bình.
Phương Tranh ngửa đầu nhìn trời, thở dài một hơi! Nữ nhân a! Những chuyện tào lao như thế này mà cũng cảm thấy thú vị! Cái này bảo ta làm sao mới có thể cải biên đây?
“Khụ khụ! Nhiều năm trước kia đã lâu lắm rồi…” Phương Tranh hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí bắt đầu lừa gạt.
“Lâu khoảng bao nhiêu năm rồi?” Người bị gạt rất chăm chú vào câu chuyện, yêu cầu Phương Tranh cần phải tỉ mỉ tinh chuẩn thêm một chút.
“Ách….đại khái khoảng mười sáu năm trước đi…”
“Nga, mau kể tiếp, mau mau!”
“Ngươi có biết mười sáu năm trước Phương gia chúng ta chỉ là hành thương, lão gia đi Nhạc Châu chọn mua một số loại hàng hóa, sau đó tại nội thành Nhạc Châu quen biết một vị thiên kim tiểu thư.”
“Tiểu thư này trong nhà làm nghề gì?” Trường Bình bát quái tò mò chen ngang hỏi Phương Tranh.
“Ách, cũng giống như chúng ta, cũng hành nghề thương nhân, ân, đúng! Thương nhân! Ai, ta đang nói ngươi đừng ngắt lời có được không đây? Hại ta đều biên không nổi…khụ khụ, sai lầm rồi, là không nhớ lại được.”
Thần sắc có chút hổ thẹn nhìn Trường Bình liếc mắt một cái, Phương Tranh tiếp tục nói: “Ngươi có biết mười sáu năm trước, phụ thân ta là một người hào hoa phong nhã, lãng tử tuấn kiệt như thế nào hay không, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ta thì có thể tưởng tượng ra được. Cho nên sau khi thường xuyên qua lại, vị thiên kim tiểu thư kia liền âm thầm ái mộ phụ thân ta, tặng cho hắn vật đính ước, lại ám chỉ nàng không để ý khi bước chân vào làm thiếp nhà họ Phương, chỉ cần phụ thân ta nguyện ý cưới nàng là được. Nhưng phụ thân ta không dám đáp ứng nha, ngươi cũng biết mẫu thân của ta là một vị nữ trung hào kiệt có bao nhiêu cường hãn, trong mắt không nhịn được một hạt cát nào thổi qua, có khi nào lại cho phép phụ thân ta nạp vào một tiểu thiếp đây? Ài, điểm này ngươi cũng đừng học theo mẫu thân ta, dễ dàng tạo oan cảnh như bây giờ a!”
Phương Tranh càng nói càng hăng hái, hồn nhiên không chú ý tới sắc mặt của Trường Bình đang trở nên quái dị, thậm chí liên tục nháy mắt ra ám hiệu cho hắn, nhưng hắn lại không thấy được, vẫn đắm chìm vào câu chuyện tài tử tương ngộ giai nhân, không thể tự kiềm chế nổi cảm xúc.
….Sau đó phụ thân ta cự tuyệt vị thiên kim tiểu thư kia….
“Vị tiểu thư kia đau khổ! Ai, lúc đó liền ngã bệnh. Nàng phải nằm mãi trên giường suốt nửa tuần mới khỏe lại, sau khi lành bệnh, càng nghĩ càng đau xót vô cùng. Nàng nghĩ, nếu không chiếm được trái tim của phụ thân ta, như vậy có được thân thể của phụ thân ta cũng tốt, ai! Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa sờ sờ chụp chụp…”
“Phu quân…phu quân…” Thần sắc của Trường Bình cũng càng ngày càng quái dị, khuôn mặt xấu hổ nhỏ giọng kêu Phương Tranh.
Phương Tranh vẫn ngửa mặt lên trời cảm thán, đối với tiếng hô hoán của Trường Bình vẫn hồn nhiên không cảm giác, cố sự biên ra thật êm tai. Quả thật ngay chính hắn cũng bị cảm động.
“Vì vậy, ở một đêm tối sấm chớp, vị tiểu thư si tình kia sờ soạng leo lên giường phụ thân ta, lúc đó phụ thân ta vạn phần ngượng ngùng, dưới ỡm ờ, liền thành tựu chuyện tốt, nhưng hiện thực thì luôn luôn tàn khốc, phụ thân ta khẳng định không thể cưới vị tiểu thư kia, dưới tâm tình hổ thẹn, sáng sớm hôm sau phụ thân liền rời khỏi Nhạc Châu, từng thề suốt đời cũng sẽ không bao giờ bước vào Nhạc Châu nửa bước. Mà vị tiểu thư si tình kia, mỗi ngày dùng nước mắt rửa mặt, từ đó về sau hai người cách xa nhau ngàn dặm, vì người yêu, mịt mù xa xăm.”
Trường Bình bỗng nhiên ho khan, còn ho rất kịch liệt. Mà Yên Nhiên và Tiểu Lục đang đứng sau cánh cửa nghe cố sự, chẳng hiểu vì sao cũng không còn thấy hình bóng.
Chẳng lẽ cố sự ta biên nghe không hay sao? Thế nào khán giả ngày càng ít? Phương Tranh ngượng ngùng vuốt mũi, bắt đầu đại kết cục: “Buổi sáng phụ thân ta rời khỏi Nhạc Châu, vị tiểu thư kia đến đưa tiễn, phụ thân ta thấy nàng rơi nước mắt đầy mặt, không khỏi dị thường đau lòng, dưới sự đau buồn, viết xuống một bài tiểu từ tặng nàng, trong đó viết:
“Hồng tô thủ,
hoàng đằng tửu.
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Đông phong ác,
hoan tình bạc,
nhất hoài sầu tự,
kỷ niên ly tác,
Thác! Thác! Thác.”
Tay mềm yếu
Rượu hoàng đằng
Thành xuân sắc, liễu xanh tường.
Gió đông lạnh
Ân tình bạc
Nỗi lòng buồn bã
Tháng năm tan tác
Sai! Sai! Sai!
“Ai nha! Thật là hay! Phụ thân ta viết quá tuyệt vời! Màu sắc đẹp đẽ tuyệt diệu như vậy, thảo nào vị tiểu thư kia ái mộ như vậy đối với ông ấy, ai, hảo từ thiên cổ có một không hai như thế, nàng cho chút phản ứng có được hay không?”
Ánh mắt Trường Bình kinh hãi nhìn phía sau Phương Tranh, lộ ra dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Hay, quả nhiên là hảo từ!”
“Sau khi cùng vị tiểu thư kia giao hợp, không ngờ lại mang thai, nàng đoán đi, tiểu hài tử kia chính là ai nào?” Phương Tranh đang biên cố sự thật hứng khởi, không ngờ còn biết chế tạo ra câu hỏi để suy đoán.
Ánh mắt Trường Bình dại ra, không hề phản ứng. Phương Tranh cũng không chú ý, tự hỏi tự đáp: “Không sai! Chính là vị cô nương trong phòng kia, Diệp Linh Nhi. Nàng vẫn theo họ mẹ, vẫn cùng Phương gia ta thất lạc cho đến nay. Thẳng đến vài ngày trước, huynh muội chúng ta mới quen biết nhau. A, lần này thật sự là nhân gian tự có chân tình tại, một cành hồng hạnh xuất tường hoa.”
Biểu tình Trường Bình bỗng nhiên thống khổ che mặt, rên rỉ một tiếng.
Lúc này Phương Tranh mới chú ý tới Trường Bình đúng là không thích hợp: “Mật nhi, nàng làm sao vậy? Vì sao nàng cũng làm ra biểu tình như đang có thai?”
Trường Bình bụm mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên, thò một tay ra chỉ chỉ phía sau Phương Tranh.
Phương Tranh vừa thấy động tác của Trường Bình, cảnh giác đột nhiên sinh ra, chỉ cảm thấy sau lưng có một cỗ sát khí âm trầm băng lãnh, thẳng thấm nhập da thịt, làm lông tóc hắn dựng đứng.
“Nguyên lai phụ thân của ngươi còn có được một đoạn chuyện cũ khúc chiết uyển chuyển như vậy, hừ! Tốt!” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, Phương phu nhân mắt phượng ẩn hàm sát khí, sát khí thẳng trùng tận trời.
Phương Tranh nghe được thanh âm của bà, nhất thời cảm thấy chung quanh phạm vi mười trượng nhiệt độ không khí xoay chuyển, hạ thấp tới âm độ, trong đầu loạn thành một đoàn, một ý niệm điên cuồng thoáng hiện trong đầu: Xong! Tính mạng lão cha khó giữ được rồi!
“Mẫu thân, hài nhi chỉ là vừa nói giỡn, lão nhân gia đừng xem là thật nha, đây là hiểu lầm…” Phương Tranh kinh khủng mở to hai mắt, run giọng giải thích.
Trường Bình ở bên cạnh dùng sức gật đầu phụ họa.
“Có phải là hiểu lầm hay không, ta ngay mặt hỏi lão cha ngươi liền biết!” Phương phu nhân cười nhạt mấy tiếng, khẽ nâng áo, giống như đang diễn trên sân khấu kịch, theo nhịp trống thương thương thương, thêm thế đi sấm gió, thẳng tới hậu viện.
Phương Tranh và Trường Bình ngây ra tại chỗ, phu thê hai người chậm rãi xoay cổ, liếc mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu, Trường Bình giống như con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên, hét lớn: “Còn ngây ra làm gì? Nhanh cứu người a!”
“A! Cứu người!” Phương Tranh như ở trong mộng mới tỉnh, nhấc vạt áo, lòng như lửa đốt hướng hậu viện chạy đi, Trường Bình chăm chú đi theo phía sau hắn.
Phương Tranh vừa chạy vừa oán giận Trường Bình: “Mẫu thân đại nhân đứng ngay phía sau, sao nàng còn không sớm nhắc nhở ta?”
Trường Bình thở hồng hộc, ủy khuất nói: “Bà bà bắn ra thủ thế, muốn ta đừng ngắt lời ngươi nói chuyện. Ta dám không nghe lời của bà bà sao?”
Thật đúng là, con dâu thông minh đều biết nên lúc nào có lập trường kiên định đứng bên cạnh mẹ chồng.
Trong lòng Phương Tranh âm thầm kêu khổ, lão cha lần này thảm rồi. Đột nhiên bị ụp cho một tội danh lăng nhăng bên ngoài không nói, thân thể của lão cha, không biết có thể chịu được bao nhiêu chiêu thức của lão nương?
Trong hậu viện, Phương lão gia vừa lành bệnh, vẫn đang ở trạng thái như nửa về hưu, công việc cực khổ của Phương gia hiệu buôn vẫn giao cho Trường Bình, Phương lão gia vẫn an tâm ở lại trong nhà nhàn nhã dưỡng lão.
Lúc này Phương lão gia đang nằm trên ghế dài trải lông thú quý giá, nhắm mắt hừ hừ một khúc hát, bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lên đùi, thỉnh thoảng nhấc chén trà uống vài ngụm, sau đó thỏa mãn thở dài. Có vợ có con trai có con dâu, gia cảnh giàu có, nhi tử lại tài giỏi, con dâu hiền lành, người sống trên đời đạt được như vầy, dù chết cũng đáng nha.
Ngoài cửa “ầm” một tiếng nổ, phá hủy tâm tình thỏa mãn của Phương lão gia.
Phương lão gia bất mãn nhíu nhíu mày, ngưng mắt nhìn lại, đã thấy Phương Tranh và Trường Bình hai người hổn hển vọt tiến đến.
Phương lão gia không khỏi vẻ mặt sủng nịch nở nụ cười. Hai hài tử này, đều đã thành hôn, tính tình vẫn còn nóng nảy như vậy, sau này lão phu còn phải giáo dục bọn họ nhiều hơn mới được.
“Chuyện gì hoang mang rối loạn khẩn trương như thế?” Phương lão gia cố ý nghiêm mặt nói.
Phương Tranh xoa mồ hôi lạnh khắp đầu, phu thê hai người vào phòng liền đưa mắt nhìn chằm chằm Phương lão gia, thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì, cả người còn nguyên lành, hai người không khỏi đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo, lão nương không chạy nhanh bằng chúng ta, thở hổn hển vài hơi, Phương Tranh dồn khí đan điền, hét lớn: “Phụ thân! Việc lớn không tốt, phụ thân mau nhanh chạy trốn đi.”
Phương lão gia giận dữ: “Hỗn trướng! Có người ăn nói với phụ thân của mình như ngươi sao? Lão phu chưa từng làm gì sai, chạy trốn cái gì?”
Phương Tranh giậm chân vội la lên: “Lão nhân gia chưa từng nghe nói qua, người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời tới sao? Hài nhi mới bấm tay tính toán, hôm nay ngài có tai bay vạ gió nha.”
Phương lão gia càng nghe càng hồ đồ: “Có ý tứ? Lão phu có tai nạn gì? Ngươi nói rõ ràng!”
Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói: “Không kịp giải thích nữa, cha, hài nhi bất hiếu, xin lỗi ngài nha! Trước tiên khoan hãy nói, nhanh dọn dẹp một chút, chạy trước cái đã, sau này ngài tìm cơ hội quay về giải quyết, ngài thích du ngoạn không? Hài nhi phái người tống ngài đi thăm danh lam thắng cảnh. Ngài đi du ngoạn một năm năm rưỡi rồi trở về, chuyện này có lẽ cũng đã trôi qua.”
“Cái gì linh tinh rối loạn vậy? Lão phu không đi đâu hết! Ngươi nói rõ cho lão phu, rốt cục xảy ra chuyện gì?” Phương lão gia trừng mắt liếc hắn, lại nâng chén trà, chậm rãi uống một ngụm.
Phương Tranh lo lắng nhìn ngoài cửa một chút, lo sợ không yên nói: “Cha, nếu còn không chạy thì không kịp nữa.”
“Hừ! Đã không còn kịp rồi!” Ngoài cửa, Phương phu nhân hai tay chống nạnh, đang rắn chắc chắn ngay tại cửa. Giống như thiên thần hạ phàm, nghiêm nghị túc sát.
“Phu nhân, bà làm sao vậy?” Phương lão gia nhìn thấy dáng dấp như muốn giết người của Phương phu nhân, liền hỏi.
Mắt phượng của Phương phu nhân bốc lửa, trong mắt sát khí giống như Hoàng Hà vỡ đê tuôn trào, tàn bạo trừng mắt nhìn Phương lão gia. Sau đó giống như sấm gió mùa xuân, chợt quát: “Lão già kia! Không nghĩ tới ngươi cũng thật phong lưu, nạp mạng đây!”
Nói xong Phương phu nhân giống như một liệt mã tấn công trận địch, hướng Phương lão gia xung phong giết tới.
Phương lão gia quá sợ hãi, quay đầu bất an hỏi: “Lão già kia là ai? Mẫu thân ngươi làm sao vậy?”
Phương Tranh kéo lão cha thối lui ra sau, trong miệng cũng không nhàn rỗi: “Lão già kia còn không phải là chỉ ngài sao? Phụ thân, ngài nên tránh mặt một chút đã, Mật nhi, đoạn hậu!”
Trường Bình hiểu ý, nhanh nhẹn tiến lên ngăn cản Phương phu nhân.
Phương Tranh đưa Phương lão gia nhanh chóng trốn ra khỏi phòng, trốn vào một gian sương phòng hẻo lánh.
Phương lão gia thần sắc kinh nghi bất định, gương mặt mang vẻ sợ hãi nói: “Tranh nhi, rốt cục chuyện gì xảy ra? Mẫu thân ngươi làm sao vậy? Lão phu làm sai chuyện gì rồi?”
Phương Tranh cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt của Phương lão gia, gian nan nuốt nước bọt, bồi cười nói: “Phụ thân, ha hả, chúc mừng ngài, hài nhi tìm một đứa con gái nuôi cho ngài.”
“Cái gì?” Phương lão gia kinh ngạc: “Ý của ngươi là nói, ngươi nhận thức một thân muội muội nuôi?”
Phương Tranh vội vàng gật đầu.
“Vậy có quan hệ gì với việc mẫu thân ngươi truy sát lão phu?”
“Bởi vì nghĩa muội mà hài nhi nhận thức kia, vừa lúc lại là nữ nhi của tình nhân cũ lúc trước của ngài.”
Phương lão gia nghe vậy ngẩn người, lập tức giận tím mặt: “Thối lắm! Lão phu làm gì có tình nhân cũ?”
Phương Tranh bồi cười nói: “Hư cấu, chỉ là hư cấu, ngài đừng xem là thật.”
Rốt cục Phương lão gia liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Nhất thời tức giận đến chòm râu dựng thẳng, nói: “Lão phu có xem thật hay không không quan trọng, thế nhưng mẫu thân ngươi có xem là thật hay không mới đáng nói, khó trách mẫu thân ngươi tức giận như vậy, ngươi không phải là muốn lấy mạng lão phu sao?”
“Phụ thân, ngài bớt giận, hài nhi lập tức giải thích với mẫu thân, bảo chứng không để ngài phải chịu đòn.” Phương Tranh thấy thân thể lão cha tức giận đến run run, lập tức biết không ổn, nhanh miệng nói.
“Ngươi…ngươi tên nghiệt tử này, dám bịa đặt sinh sự, xem hôm nay lão phu có thu thập ngươi không!”
Phương lão gia không đợi Phương Tranh nhiều lời, thuận lợi chụp một cây gậy gỗ bên cạnh, tiện tay quơ giữa không trung. Tay phải cầm gậy, tay trái nắm bắt kiếm quyết, một chiêu “Hoành tảo thiên quân” trực tiếp trúng ngay cái mông Phương Tranh.
“Phụ thân, lão nhân gia bớt giận. Hài nhi giúp ngài giải thích là được, ai nha.” Phương Tranh thấy tình thế không ổn, vội vàng bảo vệ đầu, đoạt cửa mà chạy, chạy trối chết.
“Nghiệt tử! Trốn chỗ nào! Nạp mạng đây!” Phương lão gia sĩ khí như hồng, như một dũng tướng truy giặc cùng đường.
Phương lão gia thật sự phẫn nộ, thật vất vả mới sống yên ổn được vài ngày, tên nghiệt tử này lại cho hắn thêm phiền phức, thành thân, làm quan rồi mà còn suốt ngày chọc lên đầu lão cha, hôm nay nếu không đem gia pháp hung hăng thu thập hắn một trận, ngày sau chính mình làm gì còn những ngày lành mà sống?
Phương Tranh nhanh chóng thoát ra khỏi sương phòng chạy trối chết, Phương lão gia phản ứng cũng không chậm, theo sau truy sát ra ngoài.
Phương Tranh ôm đầu vừa chạy vừa cầu xin tha thứ: “Phụ thân, hài nhi sai rồi! Lão nhân gia bớt giận, đừng chạy nhanh như vậy. Cẩn thận bị vấp té.”
Phương lão gia xanh mặt, hai phụ tử vây quanh trong hoa viên rộng lớn của Phương phủ, ngươi chạy ta truy, cực kỳ náo nhiệt.
Không biết Phương phu nhân từ bao giờ đã xuất hiện ở một góc hoa viên, nhìn thấy Phương lão gia nổi giận truy nhi tử, tâm tình bao che cho con thản nhiên mà phát: “Lão già kia! Nhi tử vạch trần chuyện xấu của ngươi, không ngờ còn dám đánh hắn, càng già càng hỗn trướng!”
Phương lão gia nghe được thanh âm Phương phu nhân, nét mặt không khỏi trắng bệch, giậm chân vội la lên: “Phu nhân…ai nha! Bà hiểu lầm lão phu rồi! Đều do tên nghiệt tử…”
“Hãy bớt sàm ngôn đi! Lão già kia, chịu chết đi!” Phương phu nhân không thèm nghe phân trần, liền chạy tới hướng Phương lão gia đánh tới.
Phương lão gia sợ đến xoay người bỏ chạy, hô to: “Phu nhân, bà thực sự hiểu lầm rồi.”
“Mẫu thân, là hài nhi nói lung tung thôi, thật sự không có đâu.”
“Câm miệng! Nghiệt tử, hôm nay lão phu cần phải tươi sống đánh chết ngươi!”
“Ai nha! Lão già ngươi đã làm sai chuyện, không ngờ còn dám đánh nhi tử, ta liều mạng với ngươi!”
“A! Phu nhân tha mạng!”
“Mẫu thân, đừng đánh phụ thân nữa, cầu người thu lại thần thông đi.”
“A nghiệt tử, hôm nay tai bay vạ gió của lão phu toàn bộ do ngươi khởi ra, xem lão phu đánh chết ngươi!”
“Phụ thân, ngài đừng đánh ta nữa, mẫu thân đang đánh sau lưng kìa, ngài chạy trước hãy nói đi.”
Tiếp theo trong Phương phủ gà bay chó sủa, thần sắc bọn người hầu kinh hoảng, lẫn đi rất xa, nghỉ chân quan sát mấy vị chủ nhân của Phương gia ngươi truy ta chạy, đánh cho khí thế ngất trời.
Nửa canh giờ sau.
Trong tiền sảnh Phương phủ.
Phương lão gia ngồi ngay ngắn ở giữa, gương mặt không chút biểu tình. Dáng vẻ vẫn uy nghiêm như ngày thường, chỉ là trên mặt thêm mấy nơi tím xanh, thỉnh thoảng đau đến gương mặt nhăn lại, phải hít mạnh một hơi. Không cần phải nói, người chế tạo vết thương đương nhiên là nữ chủ nhân của Phương phủ, lão nương của Phương Tranh.
Phương Tranh cũng không tốt hơn được bao nhiêu, trên mặt cũng là một khối xanh một khối tím, hai phụ tử đều như nhau, không ngừng xuýt xoa đau một lượt.
Phương phu nhân lại ngồi một bên, thần sắc hơi có chút ngại ngùng, nén cười, thỉnh thoảng nhìn hai cha con, sau đó lại cùng Trường Bình liếc nhìn nhau. Hai nữ nhân như muốn cười mà không dám cười.
Phương lão gia khái vài tiếng, vô ý thức vuốt râu, nhưng lại phát hiện hàm râu vốn hoàn mỹ của hắn không biết từ khi nào đã biến thành so le không đồng đều, sắc mặt Phương lão gia không khỏi xót xa co quắp một chút.
“Nói như thế, vị nữ tử gọi là Diệp Linh Nhi kia, đó là muội muội ruột thịt của Nhạc Châu Diệp Văn Giang bị người hại chết ngoài đường làm kinh thành sôi sục mấy hôm nay?” Phương lão gia trầm ngâm nói.
Phương Tranh gật đầu: “Đúng, hài nhi phụng hoàng mệnh, truy tra vụ án, suy nghĩ nàng sẽ bị người làm hại, cho nên mới đưa nàng về phủ, để phòng ngừa vạn nhất.”
Phương lão gia vô hạn u oán nhìn Phương phu nhân, trong ánh mắt hàm nghĩa rất rõ ràng, đó, chân tướng rõ ràng, ta thật oan uổng!
Phương phu nhân chột dạ không dám nhìn hắn, che miệng lại cười liên tục.
“Hừ! Nghiệt tử, ngươi tiếp nàng vào phủ cũng không sao. Vì sao còn liên lụy lên đầu lão phu?”
Phương Tranh liếc mắt nhìn Trường Bình, vẻ mặt đau khổ nói: “Hài nhi cũng lo lắng Mật nhi hiểu lầm thôi. Cho nên mới nói dối, đỡ phải giải thích cho phiền phức.”
Trường Bình mất hứng nói: “Phu quân lại nói gì! Ta là người không chịu nói lý như vậy sao? Ăn ngay nói thật, người ta sao trách ngươi? Lẽ ra ngươi cứu nàng, đây là việc thiện tích âm đức, ta vui vẻ còn chưa kịp, sao hiểu lầm?”
Phương lão gia giận trừng Phương Tranh, lập tức thở dài: “Tranh nhi, mặc dù lão phu nhàn rỗi trong nhà, không hỏi thế sự, nhưng lão phu cũng không phải người mù, người điếc. Bên ngoài đồn đãi nói, hoàng thượng muốn phế thái tử, lập thái tử khác. Ngươi và Phúc Vương điện hạ có phải cũng tranh vào trong vũng nước đục này? Lão phu nhìn ra được, vụ án Diệp Văn Giang bị hại, phía sau cũng không đơn giản! Ngươi không thể phớt lờ xem thường.”
Phương Tranh nhanh nhẹn vỗ mông ngựa, nghiêm mặt cười nói: “Phụ thân, lão nhân gia anh minh…”
“Làm sao vậy?”
“….đau.”
“Hừ! Đáng đời! Ui…”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn