Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 241: Cùng Anh Vương Trở Mặt
hích khách Diệp Linh Nhi vừa báo ra thân phận, Phương Tranh lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Nhớ tới Nhạc Châu Diệp Văn Giang bị người đánh tới chết, chuyện này vốn làm dư luận xôn xao, hôm nay muội tử của hắn đến tìm Anh Vương báo thù, thực sự rất hợp lý, rất công bằng.
Trọng yếu nhất là việc hôm nay không quan hệ gì tới Phương Tranh hắn, nhiều lần bị người truy sát, cuối cùng hôm nay cũng đụng tới một hồi hợp diễn thay vai, diễn viên Phương Tranh vốn đã làm xong tâm lý chuẩn bị bị truy sát nghe vậy không khỏi vui mừng trong lòng, song song trong lòng còn có chút hả hê nho nhỏ.
Ta đã nói rồi, nhân phẩm lão tử cao thượng như vậy, không khả năng lần nào cũng chỉ là ta bị truy sát, cuối cùng cũng đã đến phiên người khác.
Anh Vương thấy Phương Tranh không hề nghĩa khí bán đứng hắn, nhất thời sắc mặt tức giận đến đỏ lên, chỉ vào Phương Tranh run run nói: “Ngươi…ngươi thật đê tiện!”
Phương Tranh mở to hai mắt, vô tội nói: “Vương gia, đó không thể trách ta, ai kêu ngươi liên tiếp tự xưng “bổn vương”, “bổn vương”, dù là ta không nói, tin tưởng vị cô nương này băng tuyết thông minh, khẳng định cũng phải biết.”
Gương mặt nữ thích khách trắng bệch, bàn tay nắm chủy thủ cố sức quá độ, xương ngón tay trở nên trắng, thân thể mềm mại nhỏ bé mà yếu ớt vì kinh hoảng và sợ hãi mà có chút lung lay sắp đổ.
Cô nương này phỏng chừng là lần đầu tiên tham gia làm thích khách. Phương Tranh nhìn nữ thích khách, trong lòng có kết luận.
“Có chút khẩn trương phải không?” Phương Tranh quan tâm hỏi.
“Ân? Cái gì?” Nữ thích khách ngẩn người.
Phương Tranh kiên trì nói: “Đừng khẩn trương, trước lạ sau quen, không phải chỉ là giết người sao, chuyện này kỳ thực rất đơn giản…” Vừa nói Phương Tranh vừa chỉ chỉ Anh Vương: “Ngươi xem, mục tiêu của ngươi lớn như vậy, toàn thân từng địa phương đều có thể hạ đao, lại phải xem ngươi muốn hắn chết như thế nào thôi.”
Anh Vương thấy Phương Tranh lại thản nhiên dạy cho nữ thích khách làm sao giết hắn, không khỏi cả người run lên, giọng nói mang theo vẻ khóc nức nở nói: “Phương…Phương đại nhân, đừng…đừng nói giỡn, sẽ chết người đó.”
Nữ thích khách hung hăng trừng mắt nhìn Anh Vương, trong ánh mắt bắn ra sát khí băng lãnh.
Phương Tranh không để ý đến hắn, thẳng khoa tay múa chân chỉ lên người Anh Vương, nói: “Giết người cũng không khó như trong tưởng tượng của ngươi, tuyển xong nơi nào hạ đao, một đao đâm vào liền xong việc, nếu như là lần đầu tiên, không ngại nhắm mắt lại rồi đâm, tưởng tượng hắn giống một con gà mái đợi cắt cổ là được. Nếu như ngươi muốn hắn chết đau khổ một chút, chịu thống khổ nhiều một chút, có thể chặt gãy chân tay hắn, nhượng hắn chảy máu mà chết.”
Phương Tranh lời nói khẩn thiết dạy cho Diệp Linh Nhi làm sao giết người. Anh Vương lui tận góc phòng sợ đến mặt không còn chút máu, một đôi mắt nhỏ phẫn hận nhìn chằm chằm Phương Tranh, cũng không dám ra, rất sợ kích khởi sát khí của Diệp Linh Nhi.
Sắc mặt Diệp Linh Nhi cũng có chút tái nhợt, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử nhà lành, đời này phỏng chừng cả con gà cũng chưa từng giết qua. Hôm nay mang theo dao nhỏ muốn giết người, thật là quá mức làm khó nàng, nếu không phải vì muốn báo thù cho huynh trưởng, khả năng ngay cả đứng Diệp Linh Nhi cũng đứng không vững.
Phương Tranh vẫn chậm rãi nói, thậm chí có vẻ càng hưng phấn: “Nếu ngươi có tính cách khoái ý ân cừu, chú ý việc “mười bước giết một người, thiên lý không lưu lại” phong cách làm việc như thế, vậy ta kiến nghị ngươi nên cắt một đao trên cổ hắn. Ngươi khẳng định không biết, trên cổ con người có hai động mạch chủ, ngay hai bên cổ, tốc độ hạ đao nếu như nhanh một chút, một đao cắt đứt tĩnh mạch hắn, máu sẽ lập tức phun như suối, tê tê ra ngoài không ngừng, chậc chậc, thật là đồ sộ vô cùng nha.”
Phương Tranh nói, con mắt toát ra thần sắc vô hạn hướng tới, không có hảo ý liếc nhìn cổ Anh Vương, phảng phất đang nghiên cứu hai tĩnh mạch chủ sinh trưởng ở đâu, Anh Vương bị ánh mắt của hắn nhìn đến lông tóc dựng đứng khắp người! Kinh khủng trợn tròn mắt, hai tay vô ý thức bảo vệ vùng cổ.
Gương mặt Diệp Linh Nhi càng ngày càng trắng bệch, miệng nhỏ hé ra, giống như muốn nôn, thân hình càng lắc lư lợi hại hơn, dù bàn tay cầm chủy thủ cũng không còn nghe sai khiến, nhưng nàng vẫn dũng cảm cắn răng, trong đôi mắt đẹp hàm chứa sát khí nhìn chằm chằm Anh Vương.
Phương Tranh nhìn thấy hết tất cả, vẫn cười mị mị tiếp tục nói: “Nếu như ngươi nghĩ không cần giết hắn, nhưng lại muốn cho hắn cả cuộc đời này sống không bằng chết, ngày đêm sống trong thống khổ dày vò, ta có thể chỉ cho ngươi một kiến nghị đầy lương tâm.”
“Là…là lời đề nghị gì?” Sắc mặt Diệp Linh Nhi tái nhợt run giọng hỏi.
Phương Tranh nghe vậy hắc hắc cười gian mấy tiếng, hai mắt tà ác đánh giá thân dưới của Anh Vương, không nói một câu.
Anh Vương sợ đến hồn phi phách tán, hai tay chăm chú bảo vệ thân dưới, nói lắp: “Ngươi…ngươi…ngươi muốn làm gì? Đừng…đừng xằng bậy. Ta…ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!”
Phương Tranh hắc hắc cười nói: “Ngươi đem thứ đó của hắn cắt đi, ta bảo chừng đời này hắn sống không bằng chết.”
Diệp Linh Nhi nghi hoặc nháy mắt mấy cái, hỏi: “Vậy thì nói đi, đó là thứ gì vậy?”
Phương Tranh trợn to mắt, bật cười nói: “Kháo! Không thể nào? Ngươi còn thuần khiết hơn cả ta? Thứ đó sao, hắc hắc, chính là thứ hắn dùng để trút nước tiểu, rất xấu xí.”
Tuy Diệp Linh Nhi là một nữ tử chưa lấy chồng, nhưng thứ “để trút nước tiểu” trên thân nam nhân nàng cũng có nghe thấy, nghe Phương Tranh nói đem thứ đó cắt bỏ xuống tới, gương mặt Diệp Linh Nhi mắc cỡ đỏ bừng như máu, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi “nha” kinh hô một tiếng.
Phương Tranh rèn sắt khi còn nóng, thành khẩn nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi thật có ý tứ này, ta có thể giúp ngươi đè lại hai tay lẫn hai chân của hắn.”
Diệp Linh Nhi cảm kích nhìn hắn.
Anh Vương tức giận đến thiếu chút nữa muốn ngất xỉu, hận ý trong lòng đối với Phương Tranh giống như từng cơn sóng lớn dâng lên tận trời. Bỏ đi quan hệ bề ngoài, chúng ta lại cùng là thần tử một triều, ta còn là vương gia chí tôn, ngươi chỉ là dân đen xuất thân thương nhân, ở thời khắc mấu chốt này không giúp ta thì thôi, không ngờ còn cùng thích khách tính kế làm sao giết ta, chẳng lẽ ngươi quyết tâm cùng ta là địch?
Diệp Linh Nhi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười xấu xa của Phương Tranh nhìn nàng, tâm trạng không khỏi vừa thẹn vừa giận vừa hận, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thấy vẻ mặt thương cảm của Anh Vương nhìn nàng, lại nhìn thấy biểu tình chỉ e thiên hạ không loạn của Phương Tranh, còn không ngừng suy nghĩ giúp nàng tìm cách giết người, tựa hồ đang cổ vũ nàng hạ cây dao xuống, gương mặt Diệp Linh Nhi lúc xanh lúc trắng, cắn môi dưới do dự một lát, rốt cục buông tay ra, chủy thủ trực tiếp rơi xuống trên mặt đất. Diệp Linh Nhi vô lực quỳ xuống, hai tay bụm mặt, khóc nói: “Ca ca, muội…muội xin lỗi huynh…Muội, muội không dám hạ thủ…” Tiếng khóc ai uyển, như chim quyên khóc trong đêm, làm người vô cùng thương tâm.
Anh Vương thấy Diệp Linh Nhi ném chủy thủ, nhất thời thở dài một hơi, lập tức không khỏi quá đỗi vui mừng, động tác linh mẫn chạy tới, nhanh tay nhặt chủy thủ nắm chặt trong tay, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Linh Nhi và Phương Tranh.
Phương Tranh nhìn thấy Diệp Linh Nhi buông tha việc ám sát, không khỏi hoàn toàn thất vọng, bật thốt lên: “Không giết nữa? Ngươi…vì sao ngươi không giết nữa?”
Diệp Linh Nhi quỳ trên mặt đất, đôi vai gầy yếu nhún nhẹ, liên tục lắc đầu, khóc thật thương tâm.
Phương Tranh liếc mắt nhìn Anh Vương, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ai, ngươi thật không giết nữa? Suy nghĩ cho kỹ nha, tục ngữ nói, người có chí, vạn sự thành.”
Anh Vương nghe vậy tức đến suýt nghẹn thở, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Không ngờ ta không bị đâm chết mà ngươi lại không vui vẻ sao?
Thấy Diệp Linh Nhi gục đầu quỳ trên mặt đất khóc, hung quang trong mắt Anh Vương vừa hiện, nắm chủy thủ thật chặt trong tay, hướng nàng đến gần vài bước.
Nữ tử là muội tử của Diệp Văn Giang, đêm đó đã từng gặp qua, hôm nay lại tới ám sát hắn, nếu không trừ đi thiếu nữ này, ở lại trên đời là một tai họa.
Phương Tranh nhìn thấy trong mắt Anh Vương lộ ra hung quang, đi từng bước đến gần Diệp Linh Nhi, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ không ổn.
“Ai, vương gia, nữ tử này là muội muội của Diệp Văn Giang, chính là nhân vật then chốt để phá án và bắt giam hung thủ, hạ quan phải mang nàng về phủ, tỉ mỉ thẩm vấn một phen mới được.” Phương Tranh thản nhiên chắn ngay trước người Diệp Linh Nhi, cười tủm tỉm nói.
Anh Vương nhe răng cười một tiếng, âm trầm nói: “Phương đại nhân, từ đầu tới đuôi lúc nào ngươi cũng làm khó bổn vương, hiện tại ngươi còn mang nàng ta rời đi?” Giọng nói của Anh Vương bao hàm vô hạn sát khí.
Phương Tranh đối với sát khí của Anh Vương phảng phất như không hề cảm giác, nghe vậy cười gật đầu nói: “Không sai! Vương gia, ngươi không phải nói chuyện này không quan hệ gì với ngươi sao? Đã không quan hệ, sao lại sợ ta thẩm vấn nữ tử này?”
Anh Vương cười lạnh nói: “Ám sát hoàng tử đương triều, chính là trọng tội tru cửu tộc, nữ tử đáng chết!”
“Đáng chết cũng do Kim Lăng phủ doãn phán án, do Hình Bộ phát ra án lệnh kết tội, đến sau thu mới đến pháp trường xử chém. Vương gia là hoàng tử, sẽ không đến nỗi ngay cả trình tự này cũng không biết chứ? Vương gia tự mình động thủ khai đao, không sợ truyền ra sẽ bị người ta nói ngươi có tật giật mình?” Phương Tranh mỉm cười đối chọi gay gắt với Anh Vương.
Anh Vương nghe vậy trong lòng càng tức giận, Phương Tranh gìn giữ nữ tử này như vậy, đó là một tín hiệu rất không diệu, chẳng lẽ hắn dự định quyết tâm cự tuyệt kết minh? Mặc dù Phương Tranh và Phúc Vương ở trong triều đình không hề có căn cơ, nhưng không thể phủ nhận, ở trước mặt hoàng thượng người được sủng ái nhất chính là hắn, một câu nói của hắn ngay trước mặt hoàng thượng còn hơn một trăm câu của văn võ bá quan, ở thời khắc mấu chốt muốn lật đổ thái tử, nếu Phương Tranh không muốn cùng hắn kết minh, sự tình đúng thật là có phiền phức lớn.
“Phương đại nhân, ngươi hà tất vì một nữ tử bình dân, cố ý không qua được với bổn vương?” Anh Vương cắn răng, ác thanh hỏi.
Phương Tranh cười nói: “Đừng nói nghiêm trọng như vậy, ta làm gì dám cùng vương gia không qua được? Chỉ là hạ quan trời sinh là một người thương hương tiếc ngọc, một nữ tử có khuôn mặt đẹp như vậy nếu bị chết thảm dưới đao của vương gia, thật sự là một chuyện giống như đốt đàn nấu hạc.”
Anh Vương cả giận nói: “Ta thiếu chút nữa chết dưới đao của nàng, chẳng phải là càng thêm đốt đàn nấu hạc?”
“Vậy thì không giống…khái khái, ngại quá, nói lỡ lời rồi. Vương gia là hoàng tử tôn quý, khí lượng khoan dung độ lượng. Hà tất cùng một nữ tử tính toán chi li? Hơn nữa không phải ngươi cũng không có việc gì đó sao? Vương gia sao không xem như chưa từng phát sinh qua, nhượng hạ quan nhận một nhân tình của ngài đi?”
Anh Vương nắm chặt chủy thủ, đôi mắt khép lại thành hai khe hở, giọng nói âm trầm: “Chẳng lẽ Phương đại nhân muốn mang cô ta trở về thẩm vấn rõ ràng, sau đó đem tội danh sát hại Diệp Văn Giang đổ lên đầu bổn vương?”
Diệp Linh Nhi vốn đang cúi đầu khóc, nghe được Anh Vương nhắc tới huynh trưởng của nàng, không khỏi ngẩng đầu, khẽ kêu: “Ca ca ta là do chính ngươi giết.”
Phương Tranh nghe vậy lập tức cảm thấy không ổn, nhìn lại Anh Vương, chỉ thấy quả nhiên sát khí của hắn bốc cao, đến gần hai bước nhe răng cười nói: “Phải? Ngươi chỉ là một tù phạm ám sát thân vương, còn muốn ngậm máu phun người, mưu toan nói xấu bổn vương, bổn vương há có thể để ngươi sống rời đi?”
Vừa nói Anh Vương vừa giơ lên chủy thủ trong tay, đưa tới hướng Diệp Linh Nhi.
Trong lòng Phương Tranh mắng to Diệp Linh Nhi không biết tốt xấu, người ta đang muốn giết ngươi, lão tử đang can thiệp bảo vệ tính mạng cho ngươi, đàn bà ngu xuẩn như ngươi chỉ biết cấp cho lão tử thêm phiền phức, một câu nói càng làm cho hắn thêm kiên định quyết tâm giết ngươi, hiện tại nên làm thế nào mới tốt?
Mắt thấy Anh Vương giơ chủy thủ từng bước đến gần Diệp Linh Nhi, trong tay hắn có hung khí, Phương Tranh không dám động thủ cùng hắn, hơn nữa hắn cùng Anh Vương còn chưa trực tiếp xé rách da mặt, lúc này nếu đánh nhau với hắn, vậy vừa lúc trúng kế độc của thái tử, sau này tình cảnh của hắn và Mập Mạp càng trở nên gian nan.
Thế nhưng nhất định phải bảo trụ tính mạng của Diệp Linh Nhi. Không nói nàng là muội muội của người bị hại Diệp Văn Giang, chỉ nói nàng là một nữ tử xinh đẹp, Phương Tranh cũng không nhẫn tâm nhìn thấy nàng chết dưới đao của Anh Vương.
Tình huống khẩn cấp, Phương Tranh bỗng nhiên làm một cử chỉ ngoài dự liệu của mọi người, chỉ thấy hắn nghiêng người, đi vòng qua Anh Vương, tùy ý cho hắn đi tới chỗ Diệp Linh Nhi, mà Phương Tranh lại chạy tới bên cửa sổ, một tay đẩy mạnh hai cánh cửa sổ mở toang, thò người ra ngoài nhìn xung quanh một chút, lúc này là thời gian ăn cơm chiều, dưới lầu tiểu nhi chạy khắp nơi, người bán hàng rong đang rao hàng, bách tính lui tới nối liền không dứt.
Anh Vương bị cử động của Phương Tranh khiến ngây ra một lúc, bật thốt: “Ngươi muốn làm gì?”
Phương Tranh cũng không quay đầu, thẳng nhìn xung quanh bên ngoài, trong miệng nói: “Ngươi đừng quản ta, cứ tùy tiện mà giết nàng ta.”
Cử động của Phương Tranh thật quái dị, lại khiến Anh Vương do dự bất định. Suy tư một chút, lại giơ đao, lưỡi đao lóe ra hàn quang, mắt thấy sắp đâm tới Diệp Linh Nhi.
Lúc này trong lòng Diệp Linh Nhi như tro tàn, từ lâu đã buông tha phản kháng, nhắm mắt lại ngẩng mặt, tùy ý Anh Vương đâm đao tới, không chút nào muốn né tránh.
Anh Vương nhe răng cười tàn độc, lưỡi đao gần như sắp chạm tới giữa ngực Diệp Linh Nhi. Đàn bà thối, báo thù cho huynh trưởng sao? Ngươi xuống hoàng tuyền cùng ca ca ngươi đi thôi!
Đúng lúc này, bên tai vang lên một tiếng kêu to phi thường đột ngột.
“Ai đi ngang đường, chớ nên bỏ qua! Mau đến xem nha! Anh Vương điện hạ của đương triều tại Yêu Nguyệt Lâu nộ giết thiếu nữ tử. Tràng diện máu tanh, động tác kịch liệt, ai muốn xem cho rõ chân tướng, mau lên đây xem nha!”
Phương Tranh giống như một tên sai vặt đứng ngoài cửa tiệm rao hàng mời chào khách, càng kêu càng lớn.
Anh Vương bị tiếng kêu của Phương Tranh làm hoảng sợ đến hai chân mềm nhũn, vội vàng thu hồi chủy thủ trong tay, nhét vào trong tay áo, sắc mặt kinh sợ, quát to: “Phương Tranh! Ngươi thật muốn cùng bổn vương quyết liệt sao? Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Kháo! Lão tử với ngươi chưa từng có giao tình, cái gì gọi là “quyết liệt”? Nói nghe giống như quan hệ trước đây giữa hai chúng ta thân thiết lắm vậy?
Phương Tranh quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Vương gia hà tất nói ra lời ấy? Hạ quan thấy động tác hạ đao của vương gia tiêu sái, khí thế bức người, vô cùng ưu mỹ, cho nên vì vương gia lên tiếng hò hét, cổ vũ trợ uy cho vương gia…”
Tiếng kêu to của Phương Tranh từ lâu đã hấp dẫn bách tính qua đường dưới lầu chú ý, tuy rằng không dám tiến đến, nhưng đều vây quanh dưới lầu, hiếu kỳ nhìn lên trên, thỉnh thoảng chỉ trỏ.
Lúc này nơi đây, Anh Vương làm sao hạ thủ được? Thấy tình thế không ổn, Anh Vương giận dữ trừng mắt nhìn Phương Tranh, nhịn xuống cả giận: “Phương đại nhân đã tuyển chọn, bổn vương không lời nào để nói, việc hôm nay, bổn vương ghi nhớ trong lòng, tương lai sẽ báo đủ!”
Trong lòng Phương Tranh trầm xuống, biết hôm nay đã triệt để đắc tội Anh Vương, bất quá vì cứu Diệp Linh Nhi, hắn cũng không hề hối hận, chỉ là có điểm phát sầu, sau này trở thành kẻ địch của Thọ Vương và Anh Vương, tình cảnh của hắn và Mập Mạp rất không ổn, trở lại còn phải cùng Mập Mạp thương nghị đối sách thật nhanh mới tốt.
Anh Vương phẩy tay áo bỏ đi, Phương Tranh ngây người đứng trong phòng, trong lòng vạn phần phức tạp.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và Diệp Linh Nhi hai người, lúc này Diệp Linh Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Phương đại nhân? Chẳng lẽ ngươi là Phương Tranh?”
Phương Tranh vì nàng mà đắc tội Anh Vương, lúc này đang phát sầu làm sao ứng đối, nghe vậy tức giận nói: “Không sai, người giang hồ xưng Ngọc Diện Phi Long, là ta!”
Gương mặt tràn đầy nước mắt của Diệp Linh Nhi nổi lên vài phần sắc mặt vui mừng, lập tức nhẹ nhàng lau lau mặt, hai chân mềm nhũn, dịu dàng hướng Phương Tranh quỳ xuống.
Phương Tranh sợ đến nhảy ngược ra sau, cả kinh nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Diệp Linh Nhi thần sắc buồn bã, bi thương nói: “Tiểu nữ tử Diệp Linh Nhi, có việc muốn nhờ đại nhân.”
Phương Tranh vừa nghe người khác có việc muốn nhờ, hắn lại thấy đau đầu, nghe vậy khẩn trương nói: “Ngươi cầu ta chuyện gì? Trước tiên nói rõ, vay tiền thì khỏi bàn, hai ta lại không quen thân.”
Diệp Linh Nhi thê lương nói: “Tiểu nữ tử nghe nói Phương đại nhân phụng thánh mệnh, truy tra chuyện huynh trưởng ta bị ngộ hại. Tiểu nữ tử thỉnh đại nhân chấp pháp theo lẽ công bằng, mang chân hung sát hại huynh trưởng ta ra tử hình, để an ủi huynh trưởng trên trời có linh thiêng!”
Phương Tranh nghe vậy nghĩ có điểm không thích hợp: “Sao ngươi biết ta phụng thánh mệnh truy tra chuyện ca ca ngươi bị hại? Hôm nay hoàng thượng lâm triều mới hạ thánh chỉ cho ta, ngươi chỉ là một nữ tử bình dân, thế nào lại biết nhanh như vậy? Còn nữa, ngươi ở chung một chỗ với ca ca ngươi, đêm đó ca ca ngươi bị hại, ngươi lại đi đâu? Chuyện cách hai ngày ngươi mới xuất hiện, hai ngày nay ngươi ở nơi nào?”
Diệp Linh Nhi rơi nước mắt nói: “Dạ, là thái tử điện hạ phái người nói cho tiểu nữ tử, đêm đó…đêm đó ca ca liều mạng bảo vệ cho ta, ta nhân cơ hội chạy thoát, đợi khi Anh Vương và đám nô tài vội vội vàng vàng tán đi, mới dám trở về, ai biết đã thấy ca ca nằm dưới đất, đã đứt hơi bỏ mình, tiểu nữ tử không quen ai ở kinh thành, trong cơn bi thống muốn ngay đêm khuya đi nha môn kích trống minh oan, lúc này có hai người đi tới, giúp ta đưa thi thể ca ca đến Kim Lăng phủ nha, lại tiếp ta đưa vào trong thái tử phủ, sau đó thái tử mới nói sẽ giúp đỡ tiểu nữ tử minh oan cho ca ca.”
Lúc này Phương Tranh mới chợt nhớ, ta cứ cảm thấy chuyện này sao lại có vẻ kỳ quặc, từ lúc Diệp Văn Giang ngộ hại, đến lúc ở trên kim loan điện thái tử đề cử cho ta xử lý vụ án, đến hôm nay bị ám sát, nguyên lai chuyện này từ lúc phát sinh tới bây giờ, thân ảnh thái tử vẫn như ẩn như hiện, mẹ nó! Thật độc! Trốn sau màn châm ngòi thổi gió, lại châm lửa giữa ta và Anh Vương đối địch, hắn có thể đục nước béo cò, từ đó mưu lợi bất chính. Người cổ đại không phải đều tôn sùng học thuật nho gia sao? Thế nào một người so với một người lại càng thâm độc? Đọc sách đều nuốt hết vào trong bụng chó sao?
“Hôm nay ngươi đợi Anh Vương ở đây, biết rõ thời gian và địa điểm hắn xuất hiện, cũng là do thái tử điện hạ nói cho ngươi phải không?” Phương Tranh nhìn Diệp Linh Nhi, nhàn nhạt hỏi.
Diệp Linh Nhi gật đầu, lập tức lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Là do tiểu nữ tử ở trong phủ thái tử vô ý nghe được hai vị nghi trượng tiên sinh nói chuyện, nên mới biết.”
Phương Tranh cười nhạt, hai gã nô tài trong phủ thái tử khi không có việc gì làm lại dám đàm luận chuyện ta và Anh Vương tại Yêu Nguyệt Lâu chạm mặt, hơn nữa còn đúng dịp để cho ngươi “vô ý” nghe được. Nữ tử này lại chưa từng hoài nghi chút nào, sự đơn thuần này không phải là hơi quá đáng đó chứ?
Phương Tranh nhìn cử chỉ lúng túng của Diệp Linh Nhi, thở dài nói: “Ngươi biết không? Ở trước mặt ngươi, ta bỗng nhiên có một loại cảm giác chỉ số thông minh của mình trở nên vô cùng ưu việt, cảm giác này thật là tốt đẹp.”
Diệp Linh Nhi khó hiểu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Phương Tranh, chẳng hiểu hắn nói gì.
Đôi mắt Phương Tranh lộ vẻ đồng tình nhìn Diệp Linh Nhi, ngẫm lại liền bình thường trở lại. Nàng chỉ là một bình dân nữ tử, chưa từng trải chuyện đời, làm sao biết lòng người hiểm ác đáng sợ. Huynh trưởng bị chết oan, dĩ nhiên mất chủ trương, bị thái tử gạt gẫm cũng không thể trách được nàng.
Lại nói tiếp, Diệp Linh Nhi cũng là một người thương cảm, bị thái tử lợi dụng lại không hề biết, hiện tại bi ai chính là, mục đích của thái tử đã đạt được, bất luận quá trình làm sao, kết quả của việc hôm nay là hắn cùng Anh Vương thành công trở mặt, thái tử dĩ nhiên đã biết kết quả, lúc này đang nâng chén chúc mừng đi?
Phương Tranh suy nghĩ một chút, hôm nay nếu sự việc lặp lại một lần, chỉ sợ hắn cũng sẽ tuyển chọn giống như vậy, mặc dù hắn có chút vô sỉ, có điểm sợ phiền phức, nhưng hắn cũng không thể tận mắt nhìn Diệp Linh Nhi bị Anh Vương giết chết trước mặt hắn. Thái tử phảng phất đều đoán được sự việc diễn tiến, xem chuẩn hắn sẽ không để Diệp Linh Nhi chết ở trước mặt hắn, nhất định sẽ ra tay cứu nàng, nếu cứu nàng, sẽ phải trở mặt cùng Anh Vương. Thái tử thật lợi hại! Đây không phải âm mưu, đây là dương mưu hết sức trần trụi nha!
Phương Tranh sờ sờ cằm, nghĩ lại nghĩ, nếu Diệp Linh Nhi không phải là nữ tử, mà là một nam nhân, hắn có chịu cứu hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Tranh phải thành thật thừa nhận, mình sợ rằng thật lười đi cứu.
Ai nha, nhân phẩm của bổn thiếu gia phải chăng có xu thế giảm xuống trong thời gian gần đây?
“Ngươi còn ở tại phủ thái tử?”
Diệp Linh Nhi thần tình bi thiết, yên lặng gật đầu.
Phương Tranh trầm ngâm một chút, nói: “Ngươi đến nhà ta mà ở tạm, cứ ở mãi trong phủ thái tử cũng không thích hợp, vụ án ca ca ngươi bị hại, ta sẽ tìm lại công đạo cho ngươi, ngươi cứ an tâm mà chờ.”
Thấy Diệp Linh Nhi thần tình cảm kích, Phương Tranh nặng nề thở dài, nghĩ đến mấy mẫu lão hổ trong nhà mình, nếu thấy mình dẫn theo một nữ tử xinh đẹp về nhà, sợ rằng đêm nay cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Phương Tranh không khỏi hiện lên vài phần khổ sáp: “Ngươi đừng cảm kích, nhà của ta so với thái tử phủ cũng không an toàn bao nhiêu, ai, cũng là long đàm hổ huyệt!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn