I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 216: Nghe Trộm
riệu Tuấn biến sắc khi nghe được Phương Tranh tự giới thiệu về bản thân, người này như thế nào lại trở thành nhị đương gia? Chính mình thời gian qua không có mặt ở trên núi, rốt cuộc Thanh Long sơn đã xảy ra chuyện gì?
Thấy đám thổ phỉ đều sôi nổi gật đầu, chứng thật lời của Phương Tranh nói không phải là giả, Triệu Tuấn nhất thời nộ hỏa bừng bừng chỉ vào mặt Phương Tranh hét lớn: “Các huynh đệ! Các ngươi điên rồi hay sao! Người này căn bản không phải gọi là Phương Tiểu Ngũ! Hắn tên là Phương Tranh, chính là đại thần trong triều đình, hoàng đế đích thân phong tước Trung Dũng Hầu, cái tên Phương Tranh hẳn các ngươi cũng chưa từng nghe qua đi? Người này đang lừa gạt các ngươi, hắn rõ ràng chính là cẩu quan triều đình!”
Đám thổ phỉ nghe vậy liền chấn động, âm tình bất định nhìn chằm chằm vào Phương Tranh dùng sức đánh giá, thổ phỉ cùng quan phủ là kẻ thù không đội trời chung, nếu như Phương Tranh quả thật là mệnh quan triều đinh, hôm nay cần phải bắt hắn giao cho đương gia nghiêm trị.
Phương Tranh nghe vậy lại không hề bối rối, phối hợp dang rộng hai cánh tay ra, còn hết sức phong tao xoay tròn một vòng tại chỗ, để cho đám thổ phỉ đánh giá đủ mới thôi, sau đó đôi mắt của hắn dở chiêu bài cười ám muội, nhún vai nói: “Các ngươi cảm thấy được bộ dạng này của ta, giống bộ dạng mệnh quan triều đình sao?”
Lời vừa nói ra đám thổ phỉ trầm ngâm suy nghĩ, sau đó đồng loạt nhìn Triệu Tuấn cười ha hả không ngừng, dường như câu chuyện mà Triệu Tuấn nói hôm nay là một cái chuyện cười lớn nhất không bằng, tiếng cười dần dần vang vọng, thanh âm quanh quẩn ở trong sơn cóc an tĩnh, hù dọa vài con chim tước sợ điếng hồn.
Một câu nói của Phương Tranh làm cho đám thổ phi tiêu tan nghi ngờ, đúng vậy! Bọn hắn nhìn trái nhìn phải căn bản phong phạm của Phương Tranh không hợp với cái chức vị kia, ở trong ấn tượng của bọn hắn thì mệnh quan triều đình phải có biểu hiện nghiêm trang, cả ngày bưng bộ mặt sân sân đi trên đường tứ bình bát ổn thong thả khoan thai mà bước. Tóm lại mệnh quan tuyệt đối không giống với cái bộ dạng của nhị đương gia này, huống chi trong thiên hạ ai cũng biết mệnh quan triều đình coi trọng nhất chính là hư danh, thử hỏi có người nào nguyện ý tự hạ thân phận chẳng màng vinh hoa phú quý không thèm hưởng thụ, chạy tới chỗ này của bọn hắn đi làm thổ phỉ, đạo tặc cướp đường? Người này chẳng lẽ có mao bệnh hay sao?
Về phần cái tên Phương Tranh trong miệng của Triệu Tuấn bọn hắn đương nhiên là đã từng nghe qua, người này tuổi tuy không lớn nhưng lại dùng sức một mình vì nước lập đại công, lui Đột Quyết, trừ Phan đảng, cứu giá Đế. Nếu như nói có hảo cảm với vị mệnh quan triều đình nào, thì người này không thể nghi ngờ chính là Phương Tranh, những công lao hiển hách của hắn đã được dân gian truyền tụng vô cùng kì diệu, đám thổ phỉ không lén đàm luận thì cũng đều âm thầm thừa nhận, Phương Tranh trong giới quan trường hắc ám của triều đình thì vẫn có thể xem như một vị hảo hán.
Triệu Tuấn chứng kiếm đám thổ phỉ cười ha hả, tựa hồ căn bản không ai tin tưởng lời nói của hắn, tâm của hắn không khỏi nguội lạnh. Tại sao có thể như vậy? Vì sao lời nói thật mà không một người nào tin?
Cổ ngữ có nói chân tác giả thì giả diệc chân, Phương Tranh ngươi hảo thủ đoạn!
Phương Tranh cũng theo đám thổ phỉ cùng nhau cười to, thừa dịp bọn hắn không có chú ý, hướng Triệu Tuấn nháy mắt vài cái, biểu tình trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng, mụ nội ngươi muốn hại lão tử sao? Không có cửa đâu! Chờ đó, xem lão tử chuẩn bị thu thập ngươi như thế nào.
“Các huynh đệ thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta nên đem Triệu huynh khiêng lên núi, chậm trễ trị liệu có thể sẽ không tốt.” Phương Tranh lớn tiếng vỗ tay nói.
Mọi người ba chân bốn cẳng lại đem Triệu Tuấn khiêng lên, hướng trên núi mà đi.
Ngọc Diện Phi Long Phương nhị đương gia đi theo phía sau bọn họ, trong lòng âm thầm có chút tiểu đắc chí, đem tiểu tử này đánh gãy chân, lão tử xem hắn còn muốn chạy như thế nào! Tương lai chúng ta ở trên Thanh Long sơn mà cùng nhau đấu pháp a.
Xem ai thu thập được ai, nếu chờ chân của tiểu tử này lành lặn trở lại, chính mình còn chưa mọi được tin tức từ miệng của hắn, như thế cũng không sao, tiếp tục đoạn nốt một chân của hắn đi, nếu như thế mà còn không được, hừ hừ, lão tử tiếp tục đoạn nốt cái chân thứ ba của hắn. Nhắc tới cũng là do ngày trước Triệu Tuấn bất lợi, nhiệm vụ cấp trên giao cho hắn không thể hoàn thành, hiện giờ Phương Tranh vẫn còn hảo hảo sống nhàn nhã, hôm nay lên núi là muốn giảng hòa cùng La Nguyệt Nương, dù sao lần trước cũng vì chuyện sống chết của Phương Tranh mà hai người náo nhiệt một phen, không nghĩ tới lên đến sườn núi lại gặp được Phương Tranh, vẫn còn nguyên vẹn là một cái tiểu gia hỏa tuấn tú, chẳng những thế qua hai nén hương công phu còn bị Phương Tranh chỉnh cho người không giống người, quỷ không giống quỷ, ngay cả chân cũng đều bị Phương Tranh mạnh mẽ đoạn gãy một bên. Nghĩ đến nếu bị đám thổ phỉ đưa lên núi dưỡng thương, chăm sóc qua hai ba con trăng mỗi ngày phải đối mặt với tiểu gia hỏa có thủ đoạn ngoan độc như diêm la kia, Triệu Tuấn không khỏi sợ tới mức rùng mình một cái.
“Không, ta không lên núi đâu, bỗng nhiên Triệu Tuấn hung hăng giãy dụa, sắc mặt không che giấu nổi biểu tình khủng khiếp.
Khi biết được Phương Tranh không hiểu ra làm nhị đương gia của Thanh Long sơn, Triệu Tuấn liền hiểu được tình thế đối với hắn rất bất lợi. Vốn là muốn Phương Tranh thành thành thật thật bị nhốt ở trong hang ổ của đám thổ phỉ, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, chỉ cần đám thổ phỉ ở trên núi một đao làm thịt hắn thì mọi sự liền đại cát. Không nghĩ được tình thế phát triển đều vượt ra ngoài dự liệu của hắn, không biết như thế nào Phương Tranh lại có thể làm nhị đương gia, chẳng phải hang ổ trên núi của đám thổ phỉ đã là thiên hạ của hắn hay sao? Bản thân mình lên núi cùng dê vào miệng cọp cũng có khác gì nhau?
Triệu Tuấn giãy dụa không muốn phối hợp, đám thổ phỉ tự nhiên không có cách nào tiếp tục khiêng hắn lên, đành phải đưa hắn đặt tại ven đường, mọi người nhìn hắn biểu tình vô cùng bất mãn.
Triệu Tuấn bất chấp tất cả, không ngớt van cầu nói: “Van cầu các ngươi, đem ta mang xuống núi đi, ta thật sự là không muốn lên núi đâu.”
Lời còn chưa dứt Phương Tranh đã từ phía sau chạy ra, giả bộ nắm tay Triệu Tuấn, mặt lộ vẻ quan tâm nhẹ giọng khuyên giải: “Triệu huynh đừng làm nháo sự, hiện giờ chân của ngươi đã bị đoạn rồi, phải đưa lên núi trị thương ngay lập tức mới là đúng đắn, đừng có giở tính trẻ con như thế, ngoan, ha ha.”
Đám thổ phỉ nghe vậy, sôi nổi gật đầu phụ họa, sau đó còn bất mãn nhìn Triệu Tuấn liếc mắt một cái, ánh mắt giống như trách cứ một tiểu thí hài đang làm trò ương ngạnh hờn dỗi.
Triệu Tuấn khóc không ra nước mắt, tay bị Phương Tranh bóp thật chặt, cả người không được tự nhiên nhưng lại không tiện giãy dụa.
Sợ đám thổ phỉ nghĩ rằng hắn là người không hiểu chuyện, ngập ngừng trong chốc lát, Triệu Tuấn ảm đạm nói: “Ta….Ta muốn xuống núi tìm đại phu trị thương.”
Phương Tranh sắc mặt nghiêm trang, trịnh trọng nói: “Triệu huynh lời đó sai rồi! Các huynh đệ trên núi đều trải qua những ngày đao quang kiếm ảnh đổ máu bị thương cũng là chuyện bình thường, tục ngữ nói bệnh lâu cũng thành đại phu, nếu luận về trị thương gãy xương ngoài da, thì thảo dược trên núi còn tốt hơn so với đám đại phu trong thiên hạ rất nhiều? Triệu huynh cần gì phải bỏ gần mà đi cầu xa đây?”
Đám thổ phỉ bị nhị đương gia thổi phồng cả nửa ngày, biểu tình trên gương mặt đều lộ vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ nhị đương gia quả nhiên tuệ nhãn biết thưởng thức anh hùng.
Triệu Tuấn sao lại không biết dụng ý trong lời nói của Phương Tranh, nghe vậy không thèm suy nghĩ liền cự tuyệt: “Không, ta chỉ cần xuống núi là sẽ khá hơn.”
Phương Tranh sắc mặt trầm xuống, hơn giận nói: “Hay là ngươi không tin tưởng tay nghề của các huynh đệ? Sợ bọn hắn trị hỏng chân của ngươi? Hoặc là phải nói ngươi đối với các huynh đệ trên Thanh Long sơn chúng ta mang lòng đề phòng sợ chúng ta hại ngươi hay sao?”
Những lời nói này quả thực quá mức nghiêm trọng, đám thổ phỉ đều là những hán tử thô kệch, bản tính sảng khoái đi ngay về thẳng, nghe vậy liền giận tím mặt, vốn đối với hành động của Triệu Tuấn đã sớm bất mãn, hiện tại nhìn hắn càng thêm bất hảo.
Lúc này Triệu Tuấn khó lòng giãi bày, hắn không khỏi cảm thấy vạn phần chua xót khi mọi người đã mất lòng tin vào hắn, ngẩng đầu thấy Phương Tranh đang nhìn hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười dụ hoặc, nhưng tia băng lãnh trong con ngươi lại làm cho hắn sinh sôi rùng mình một cái.
Hiện giờ đùi phải đã muốn gãy xương cho dù có chạy cũng không thể chạy được, nếu vẫn một mực khăng khăng không chịu lên núi, không cẩn thận đám thổ phỉ sẽ bị Phương Tranh tiểu nhân đê tiện châm ngòi kích bác làm thịt hắn, hảo hán không tính cái thiệt trước mắt, lại nói trên núi còn có La Nguyệt Nương, có lẽ nhất thời tánh mạng của hắn vẫn còn có thể giữ được bình an.
Phương Tranh chứng kiến Triệu Tuấn trầm ngâm, không hề nói câu nào. Trong lòng phấn khởi, vì thế tiếp tục lệnh cho đám thổ phỉ khiêng Triệu Tuấn lên núi, đoàn người hướng đỉnh núi mà đi.
Không bao lâu sau mọi người đã đến hang ổ của đám thổ phỉ, La Nguyệt Nương đối với Triệu Tuấn đến phản ứng rất bình thường, bất quá lúc nàng nghe nói rằng Triệu Tuấn đi đến sườn núi bị gãy chân, được các huynh đệ khiêng lên núi thì không khỏi chấn động, vội vàng đến hỏi thăm.
Triệu Tuấn nằm ở trên giường đùi phải đã được nẹp chặt và quấn băng. Chứng kiến La Nguyệt Nương đến, Triệu Tuấn giống như nhìn thấy được thân nhân đi thăm tù, nước mắt ngăn không được tuôn ra.
La Nguyệt Nương nhìn Triệu Tuấn nghi hoặc nói: “Ngươi là người phương nào?”
Triệu Tuấn ngẩn người, nước mắt lưng tròng: “Nguyệt Nương, là ta nha, nàng không nhận ra ta sao?”
La Nguyệt Nương cau mày, sau khi nhìn một lúc lâu mới nhận ra người này thật sự là Triệu Tuấn. Lúc ở sườn núi khi Triệu Tuấn bị Phương Tranh hành hung một trận, bởi vì Phương Tranh ghen tị bộ dạng của hắn so với mình soái hơn, cho nên đã đặc biết hướng bộ mặt của hắn mà ra sức đánh đập, vì thế hiện tại gương mặt của Triệu Tuấn đã sưng phù như cái đầu heo, thần tình nhiều vết máu ứ đọng, khó trách khi La Nguyệt Nương nhìn thấy hắn, nhất thời cũng không nhận ra được.
Phương Tranh đứng ở phía sau La Nguyệt Nương, trong lòng lại thầm lẩm bẩm, Nguyệt Nương ư? Tiểu tử này gọi đương gia thân thiết như thế, quan hệ của hai người đã tới mức nào rồi? Quả nhiên có điều không ổn, “Làm sao ngươi lại biến thành cái bộ dạng này? Đánh nhau sao?” Thanh âm trong trẻo của La Nguyệt Nương lạnh lùng vang lên.
Triệu Tuấn ngẩng đầu, nước mắt ào ào chảy xuống: “Nguyệt Nương, ta bị….”
Đang muốn hướng La Nguyệt Nương dâng cáo trạng, đã thấy Phương Tranh ở phía sau nàng hướng hắn cười lạnh giơ ra quyền đầu, nhất thời trong lòng của Triệu Tuấn run lên, lời nói ra đến khóe miệng lại vội vàng nuốt xuống.
“Ta…Ta chính là không cẩn thận nên ngã thành như vậy.” Triệu Tuấn nhỏ giọng nói, biểu tình ủy khuất nhẫn nhục tựa như một cái tiểu tức phụ.
Phương Tranh đối với lời giải thích của Triệu Tuấn rất hài lòng, nhanh chóng bước lên tươi cười nói: “Đương gia, lúc ta lên núi phát hiện vị Triệu huynh này đã vấp ngã ở sườn núi, bất tỉnh nhân sự, ha ha, ta là người luôn luôn lấy từ bi làm gốc, sao có thể thấy chết mà không cứu được, ngươi nói có đúng không? Cho nên ta nhanh chóng gọi các huynh đệ tới, đem hắn khiêng lên núi! Nguyên lai vị này chính là Triệu huynh đệ a, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Sớm biết đại danh đỉnh đỉnh của Triệu huynh nhưng lại không có duyên gặp mặt, hôm nay may mắn tương ngộ quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, ha ha! Bất quá Triệu Tuấn huynh có chút điểm hữu danh vô thực, lấy bộ dạng hiện tại của lão huynh, hẳn là phải kêu Triệu Trư mới đúng, ha hả.”
Triệu Tuấn nghe vậy quang mang phẫn nộ trong mắt đại tịnh, oán độc nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, Phương Tranh bộ dạng như không có chuyện gì, hai mắt nhìn trời một phen, đối với Triệu Tuấn đang tức giận coi như không nhìn thấy.
Giữa hai người mùi thuốc súng dần dần nồng đặc, mặt khác nhóm thổ phỉ cũng đang có mặt tại đương trường chứng kiến tình huống có chút điểm không đúng đều sôi nổi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
La Nguyệt Nương cẩn thận nhìn coi thương thế của Triệu Tuấn, ánh mắt lộ ra vài phần hiểu rõ, tiếp theo đứng thẳng người, dường như cười mà không phải cười nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái.
Phương Tranh bị ánh mắt của La Nguyệt Nương làm cho giật mình thon thót, hắc hắc cười khan vài tiếng, chột dạ ngoảnh mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của nàng.
“Nhị đương gia, ngươi đi kiểm kê hàng hóa mới cướp được hôm nay một chút, đại khái cân đong đo đếm đi.” La Nguyệt Nương thản nhiên nói.
Phương Tranh bộ dạng uể oải nói: “Đám Đao Ba đã đánh giá được không sai biệt lắm rồi, chuyện này không cần phải bận tâm.”
“Vậy ngươi đi xuống núi hỏi các huynh đệ đang nghiên cứu địa hình xem đã trở về hay chưa.”
“Còn chưa về đâu, lúc lên núi ta đã hỏi qua rồi.”
“Vậy ngươi đi nhìn qua nhà bếp xem đã làm xong đồ ăn chưa, rồi mau chuẩn bị dọn cơm đi.”
“Còn chưa xong đâu, ta cũng mới hỏi qua, đương gia, gã đầu bếp này của chúng ta cũng thật là kì cục nha, tay nghề của hắn càng nấu càng sa sút, ngày khác ta đi kinh thành mời đại trù phòng của Yên Nguyệt Lâu cho ngươi, mỗi ngày làm Bát Trân Yến cho chúng ta ăn nha!”
“Không có chuyện thì thì lăn ra ngoài cho lão nương! Con mẹ nó, phải buộc lão nương nhăn mặt ngươi mới chịu đi ra có đúng hay không?” La Nguyệt Nương rốt cuộc nhịn không được giận dữ nói. Chưa từng nhìn thấy qua một người có da mặt dày như thế, không biết hắn là hồ đồ thật hay chỉ giả bộ hồ đồ.
“A?” Phương Tranh ngẩn người, quay đầu nhìn lại Triệu Tuấn biểu tình đang vui sướng khi nhìn thấy hắn gặp họa, Phương Tranh không khỏi âm thầm tức giận, tiểu bạch kiếm, ngươi cứ chờ đó cho lão tử!
Hắc hắc cười gượng vài tiếng, Phương Tranh mang theo cơn phẫn nộ thối bước ra ngoài cửa, đem không gian để lại cho La Nguyệt Nương cùng Triệu Tuấn.
Đi ra khỏi cửa Phương Tranh trong lòng cực kì căm hận, đúng là cái loại đàn bà mà! Lại dám đem lão tử đuổi ra bên ngoài, ngươi có biết lão tử chính là mệnh quan triều đình, là Trung Dũng Hầu đời đời thế tập hay không? Đổi lại ở trong kinh thành thì lão tử đã đem trứng chim của hắn bóp…..Rốt cuộc Triệu Tuấn cùng con quỷ nhỏ có quan hệ như thế nào, xem miệng hắn một câu Nguyệt Nương, hai câu cũng Nguyệt Nương thật quá mức buồn nôn. Hay là hai người thật sự có thông đồng? Bọn hắn đem lão tử đuổi ra, chính là vì cuộc hẹn hò vụng trộm kia? Như thế thì sao được? Lão tử đã nhìn trúng ý gốc rau cải trắng, dựa vào cái gì mà để cho gã Triệu đầu heo kia cướp mất? Còn có vương pháp sao?
Không được, ta phải đi xem, nếu bọn hắn thật sự vụng trộm yêu đương, lão tử nói như thế nào cũng phải đem cái chân thứ ba của tiểu tử Triệu Tuấn mà đoạn gãy! Không, cắt bỏ!
Nhìn chung quanh một lát, phát hiện không có ai chú ý đến hắn, Phương Tranh khom lưng như mèo, rón rén tiêu sái nhẹ bước đến cửa sổ, áp nhẹ lỗ tai lên, âm thầm nghe lén động tĩnh bên trong căn phòng.
Trong phòng vẫn còn đang yên tĩnh, không có một chút thanh âm nào truyền ra bên ngoài, Phương Tranh nóng nảy, hay là hai người bọn hắn còn đang ở trong giai đoạn dạo đầu, cho nên miệng của bọn hắn không có rảnh mà nói chuyện? Ta kháo! Điều này làm sao có thể? Đang muốn phóng lên phá cửa mà vào, chủ động bắt quả tang hai người kia thông dâm, cũng mắng hành vi vô sỉ của bọn hắn, bỗng nhiên Phương Tranh lại nghe được tiếng nói chuyện của La Nguyệt Nương, đúng vậy, thanh âm lạnh lùng.
“Ngươi còn lên núi làm gì? Phải chăng còn chưa từ bỏ ý định, muốn đuổi theo lên núi giết cho được hắn mới cam lòng?”
Phương Tranh ngẩn người, “hắn” trong miệng của La Nguyệt Nương là muốn ám chỉ ta sao?
“Sao có thể chứ, Nguyệt Nương, đêm hôm đó ở trong kinh thành là ta đã lỗ mãng, hôm nay lên núi là muốn hướng nàng bồi tội! Nguyệt Nương, đừng giận ta được không?” Thanh âm của Triệu Tuấn mềm mỏng, tựa hồ như đang muốn lấy lòng.
“Hừ! Còn muốn hướng ta bồi tội? Không phải đêm đó ngươi đã nói, cứu hắn chẳng khác nào trở thành địch nhân của ngươi sao? Hiện tại ta có thể chính là địch nhân của ngươi nha.” La Nguyệt Nương âm tình bất định đáp.
“Nguyệt Nương, nàng đừng như thế, đêm đó ta nhất thời hồ hồ, nói năng lung tung, có lời nào sơ suất nàng cũng đừng trách ta! Chúng ta từ nhỏ đã là một đôi thanh mai trúc mã, nàng đâu cần phải đối với ta tuyệt tình như thế?” Thanh âm của Triệu Tuấn tận lực cầu xin nói.
Phương Tranh ở ngoài cửa sổ nghe được hai mắt trợn trừng, thanh….Thanh mai trúc mã? Này, chuyện này cũng không phải quá mức rồi hay sao? Bọn hắn như thế nào lại là một đôi thanh mai trúc mã đây? Giờ phút này trong đầu của Phương Tranh bỗng nhiên dâng lên một trận choáng váng, thiếu chút nữa đã đập đầu vào ô cửa sổ.
“Thanh mai trúc mã? Hừ!” La Nguyệt Nương cười lạnh bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, dùng một loại thanh âm u oán mà Phương Tranh chưa từng bao giờ được nghe qua, thở dài nói: “Triệu Tuấn, ta và ngươi từ nhỏ đã quen biết nhau, chỉ là…Chỉ là trong hai năm qua, ngươi, con người của ngươi quả thật đã biến đổi quá nhiều, ta đã không còn hiểu được tâm tư của ngươi nữa rồi! Rốt cuộc trong hai năm qua ngươi đã làm cái gì?”
Bên ngoài cửa sổ Phương Tranh hận đến mức nghiến răng ken két, mẹ nó! Quả nhiên hai người này có thông dâm! Gian phu dâm phụ!
Trong phòng thanh âm của gian phu Triệu Tuấn lại truyền đến, tràn ngập chua xót: “Nguyệt Nương, nàng đừng hỏi, chung quy tình cảm của ta đối với nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi, thề có trời chứng giám!”
La Nguyệt Nương ngữ khí đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu, sảng khoái nói: “Hảo, ta không hỏi nữa, dưỡng thương cho tốt, xong thì ngươi xuống núi luôn đi.”
“Nguyệt Nương, nàng, tại sao nàng lại để cho tiểu tử đó làm nhị đương gia? Nàng phải cẩn thận một chút a.”
“Như thế nào? Hắn làm nhị đương gia không được sao? Ta phải cẩn thận chuyện gì?”
“Nguyệt Nương, tiểu tử đó chính là mệnh quan triều đình, thực tế ở trong kinh thành mọi người gọi hắn là Phương Tranh, vốn làm quan lớn trong triều, hơn nữa còn là con rể của hoàng đế, được khâm phong tước vị Trung Dũng Hầu.”
Phương Tranh nghe được giận dữ không thôi, mẹ nó! Đã biết tiểu tử ngươi nhất định sẽ đâm sau lưng lão tử mà.”
La Nguyệt Nương cất tiếng cười lớn: “Ha ha, ngươi nói Phương Tiểu Ngũ là Phương Tranh ư? Hơn nữa còn có quan tước nhị phẩm? Ngươi không bệnh đó chứ? Điều này làm sao có thể được?”
Phương Tranh cảm động trào nước mắt, rốt cuộc cũng là hảo đối tác, tín nhiệm ta như thế, bảo ta như thế nào, như thế nào không yêu thích ngươi đây?
Triệu Tuấn vội hét lớn: “Nguyệt Nương, lời của ta chẳng lẽ nàng không tin được sao? Hắn thật sự là mệnh quan triều đình, ta không dối gạt nàng.”
“Mệnh quan triều đình tại sao lại nguyện ý ở trên Thanh Long sơn này mà làm một cái nhị đương gia nhỏ nhoi của đám thổ phỉ? Nếu ngươi không mắc bệnh, thì đó chính là hắn có bệnh, danh khí của Phương Tranh ta cũng đã từng nghe nói qua, đẩy lui Đột Quyết, bình định phản loạn, vì nước lập được không ít công lao, các huynh đệ trên núi nói người này miễn cưỡng còn có thể cho là một cái hảo hán, hơn nữa niên kỉ còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, ở trong dân gian cũng có danh tiếng vang dội, theo những điều này mà đoán định, bộ dạng của hắn nhất định phải hiên ngang lẫm liệt, ngươi nhìn lại nhị đương gia cho ta, cợt nhả, vô liêm sỉ, nói năng đưa đẩy, âm hiểm giả dối…..”
La Nguyệt Nương càng nói, ở ngoài cửa sổ Phương Tranh mặt càng đen thui, mới vừa rồi bị tín nhiệm của nàng làm cho cảm động đã sớm bay lên chín tầng mây. Con quỷ nhỏ, đàn bà thúi! Có người bẩn thỉu giống như ngươi nói sao?
Bên trong La Nguyệt Nương nói tiếp: “Một nhân vật lưu manh vô lại như hắn, tại sao có thể là mệnh quan triều đình được? Bộ dạng của hắn không giống một người làm quan chút nào? Triệu Tuấn, ta không biết ngươi cùng hắn có những ân oán gì, nhưng ngươi ở trước mặt ta muốn hất bát nước bẩn cũng là vô dụng. Hiện giờ Phương Triểu Ngũ đã là nhị đương gia của Thanh Long sơn, ta nói cho ngươi biết, tại Thanh Long sơn ta tuyệt đối không cho phép ngươi mưu hại tánh mạng của hắn!”
Triệu Tuấn vừa nghe được thiếu chút nữa đã khóc rống lên, Nguyệt Nương, nàng không tin lời của ta sao, hiện giờ ta người không giống người, quỷ không giống quỷ, ngay cả muốn bước đi cũng còn không nổi, ta dựa vào cái gì mà có thể mưu hại được hắn chứ?
“Nguyệt Nương! Ô ô ô…Nàng phải căn dặn hắn đừng hại tánh mạng của ta mới đúng?” Triệu Tuấn giàn giụa nước mắt nói.
La Nguyệt Nương cứng người, ho khan hai tiếng đáp: “Ân, được rồi, ta sẽ nói cho hắn những lời này, an tâm, ta cũng sẽ không để cho Phương Tiểu Ngũ nguy hại đến tánh mạng của ngươi.”
Triệu Tuấn rèn sắt khi còn nóng, nói: “Bằng không, nàng cũng đem chân của hắn đoạn gãy thì tốt hơn!”
"......"
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn