"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 186: Phong Thưởng Và Tiễu Trừ (thượng)
áng dấp Phan thượng thư thất hồn lạc phách, trong lòng Phương Tranh không khỏi cảm thấy khoái ý, từ sau khi tiến vào triều đình làm quan cho tới bây giờ, lão già này đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho mình? Hai người từ lần đầu tiên gặp mặt liền đã xem nhau không vừa mắt, giống như đã kết thù từ kiếp trước, liên tục ở trong bóng tối sử ra ám chiêu cho nhau, sau đó ngáng chân, tát hôi, hầu tử trộm đào…
Hiện tại được rồi, lão già này rốt cục đã suy sụp.
Nhân sinh chuyện đắc ý, thật phải khoái ý ân cừu, nhìn cừu nhân ngay trước mắt của mình khóc thét cầu xin tha thứ, nhìn hắn từng bước một đi tới hủy diệt.
Cúi người nhặt lên mồi lửa Phan thượng thư làm rơi trên mặt đất, Phương Tranh cười tủm tỉm ôm lấy bờ vai của hắn, giống như thân mật khăng khít.
“Lão già kia, ngươi có phải cảm thấy, nếu giả ngây giả dại, hoàng thượng biết được, sẽ nể tình ngươi làm việc trong triều nhiều năm, có thể ban cho ngươi một cái chết thống khoái, không cần chịu nỗi khổ lăng trì?”
“Ngươi…Sao ngươi lại biết?” Phan thượng thư nhìn Phương Tranh, biểu tình cực kỳ khó tin.
Phương Tranh cười lắc đầu: “Lão già, ngươi đã ở ngôi cao lâu lắm, nên kỹ xảo giả ngây giả dại, ngươi có khả năng mới lạ. Lại nói, ở phương diện này, ta mới là hành gia…”
Đắc ý nhìn sắc mặt như tro tàn của Phan thượng thư, Phương Tranh tiếp tục nói: “Nói ngươi già hồ đồ ngươi khả năng còn không thừa nhận, nhưng khi giả ngây giả dại cần phải có điểm mấu chốt, ngươi nên dùng thái đao chém lung tung giết lung tung, ngươi có thể đứng ngoài điện chửi ầm lên, ngươi cũng có thể cởi hết y phục trần truồng chạy trong hoàng cung. Có lẽ khi hoàng thượng biết được, thương cảm cho ngươi nhiều năm vất vả cực nhọc, ban thưởng cho ngươi một cái chết thống khoái, thậm chí có thể thả cho ngươi một con đường sống cũng chưa biết chừng, nhưng ngươi lại phạm vào một sai lầm lớn nhất…”
“Cái gì?”
Phương Tranh chỉ vào ngai vàng trên kim loan điện: “Là cái ghế kia. Thế nhưng các đời lịch đại hoàng đế, nó là nghịch lân trong lòng bọn họ. Không phải ai cũng có thể ngồi lên đó. Huống chi ngươi đã ngồi lên lại còn tự xưng “trẫm”, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ngươi điên rồi vẫn còn muốn làm hoàng đế. Người cứng đầu như thế, hoàng thượng nếu còn cho ngươi chết được thống khoái, ta sẽ mang họ của ngươi!”
Nhìn vẻ tuyệt vọng trong mắt Phan thượng thư, Phương Tranh đồng tình vỗ vai hắn: “Ngươi thật không chút cẩn thận. Khi ta vừa vào đã nhắc nhở ngươi điều gì? Thông minh bị thông minh hại a!”
Cúi đầu nhìn mồi lửa trên tay, Phương Tranh quan tâm mà hỏi thăm: “Ngươi còn muốn tự mình chết cháy nữa hay không?”
Nói xong Phương Tranh thật chăm chú thổi thổi mồi lửa, mồi lửa thấy gió liền phát ra ánh lửa thật sáng.
Phan thượng thư nhanh chân lách ra thật xa, kinh khủng nói: “Ngươi…ngươi ngươi…đừng tới đây! Lão phu…lão phu tự sát trong ngục là được!”
Phương Tranh ngây cả người, sau đó vui vẻ: “Lão già, nhìn không ra ngươi đã một đống tuổi, còn biết luyện khinh công, xem như bổn thiếu hiệp trông nhầm…”
Nói xong Phương Tranh vung tay lên, hạ lệnh: “Người đâu! Bắt hắn lại, áp giải vào thiên lao, phái người đặc biệt trông nom, không cho hắn tự sát, không cho bất luận kẻ nào thăm hỏi!”
Vài tên binh sĩ cao lớn vạm vỡ xông lên, đè Phan thượng thư xuống đất trói lại, áp xuống phía dưới.
Phương Tranh xoay người đi ra khỏi kim loan điện, hít một hơi, sân rộng trước điện tràn đầy vết máu đỏ thẫm của binh sĩ phản quân, Long Vũ quân và Long Tương quân đang thanh lý quét dọn.
Phương Tranh quay đầu lại nhìn Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch cười nói: “Đại sự đã định! Chúc mừng hai vị tướng quân, lần này nhị vị cứu giá có công, hoàng thượng nhất định sẽ gia phong phần thưởng cho hai vị, hai vị ăn thịt, tiểu đệ đi theo hai vị uống chút canh…”
Hàn Đại Thạch cười nói: “Phương đại nhân quá khiêm nhượng, nếu luận công lao, thì tính Phương đại nhân lớn nhất, nếm khổ cũng tối đa, Phương đại nhân mới là đệ nhất công thần!”
Lão tử nếm khổ đích xác là tối đa, việc này lại không thể nhường ai, nhưng ta cũng không thích gia quan tấn tước, nếu như hoàng thượng đem công lao của ta đổi thành bạc để thưởng cho ta, thật là tốt biết bao a…
Nhớ tới việc tối hôm qua lao ra những trọng trọng vây khốn quanh Phương phủ, trải qua vào sinh ra tử, đánh lén binh sĩ phản quân, lại đánh lén phản quân giáo úy, lại đánh lén Long Vũ quân phản tướng Tiễn Long…
Thế nào toàn là ta đi đánh lén người khác? Hơn nữa đánh lén cấp bậc càng ngày càng cao, gương mặt Phương Tranh mang theo nỗi khiếp sợ rùng mình một cái, thật không bình tĩnh, sau này phải suy nghĩ lại cho kỹ rồi mới làm, suy nghĩ kỹ rồi mới làm…
Ngay cửa tây cung lục tục xuất hiện bóng hình của các quan viên, tốp năm tốp ba đi cùng một chỗ, kinh hồn táng đảm nhìn thi thể phản quân nằm đầy đất, hướng kim loan điện đi tới.
Thần tình của bọn họ đều khác nhau, có người vui vẻ nhảy nhót, có người cực kỳ tuyệt vọng, có người thấp thỏm lo âu. Phương Tranh nhìn bọn họ, trong lòng cười nhạt không ngớt, kinh qua trận phản loạn này, thế cục trong triều nhất định sẽ có một phen biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước đây những đại thần dựa vào Phan đảng không ai chạy thoát, bị tru sát liên lụy, bị tẩy trừ, được đề bạt, còn có người bị đá ra khỏi thế cục…
Các đại thần kinh hồn bất định đi tới cửa kim loan điện, Phương Tranh đang chắp tay mỉm cười nhìn bọn họ, bên cạnh Phương Tranh còn có hai vị tướng quân đằng đằng sát khí nhìn tới, trong đó có một người rõ ràng là Phùng Cừu Đao của Long Vũ quân. Hai bên cửa điện đứng đầy binh sĩ cường hãn nghiêm nghị, không ít binh sĩ trên mặt còn mang theo vết máu loang lổ, toàn bộ bầu không khí trong sân có vẻ âm trầm kinh khủng, sát khí nồng nặc đầy rẫy trong hoàng cung đại điện.
Các đại thần trong lòng sợ hãi cả kinh, hôm nay lâm triều, chẳng biết sẽ có bao nhiêu đồng lieu sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài. Những đại thần dựa vào Phan đảng lúc này đã khống chế không được cả người run rẩy, thậm chí có người sợ đến xụi lơ trên mặt đất, cả người run lên bần bật.
Phương Tranh vẫn như thường tiến lên nghênh đón, vẻ mặt mang theo dáng tươi cười hiền lành: “Ai nha, các vị đại nhân, đã lâu không gặp, tối qua ngủ ngon chứ? Thật ước ao được như các ngươi nha…”
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, trong lòng cười khổ không ngớt, ngủ ngon sao? Tối hôm qua phản quân vào thành, phóng hỏa khắp thành, tùy ý tàn sát bách tính, nơi nơi đều là tiếng kêu thảm, tiếng hô hoán. Những vị quan viên này ngồi yên trong nhà mà hoảng loạn, rất sợ phản quân nhảy vào trong phủ của mình, đồ diệt cả nhà mình, tâm tình sợ hãi kinh khủng không ngừng dày vò, bọn họ cả đêm chưa từng chợp mắt. Hiện tại tên mao đầu tiểu tử này lại hỏi mình ngủ ngon hay không…Hắn đang nói tiếng người sao?
“Di? Ngụy đại nhân, ngươi không ngủ ngon sao? Vành mắt đen rồi nha…Tuy rằng tuổi tác ngài đã lớn, nhưng phải chú ý hình tượng nha, ngài là người dẫn đầu tích cực trong trường phong lưu, làm vành mắt bị đen sẽ làm đại cô nương không thích nữa…”
Trong triều thần, Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức coi như quan hệ cũng tốt với hắn, dù sao hai người từng cùng nhau đàm phán với Đột Quyết, nên ấn tượng giữa hai bên cũng không kém.
Ngụy Thừa Đức tức giận hừ một tiếng, trợn mắt nói: “Phương đại nhân, chớ có đem lão phu ra trêu đùa, lão phu đường đường chính chính, cái gì là người dẫn đầu tích cực của trường phong lưu, ngươi đừng nói lung tung…”
Ngụy Thừa Đức vẫn luôn đối chọi gay gắt với Phan đảng, Phan đảng rơi đài, hắn là người cao hứng nhất, cho nên hiện tại tâm tình của hắn rất không tệ.
“Ai nha đại nhân, ngài cũng đừng khiêm tốn, giấu diếm với ai nha, Y Y tiểu thư của Mẫu Đơn Lâu nhờ ta nói với ngài, nàng nói đã lâu không thấy ngài đến thăm nàng ta…”
“Sao nàng lại nhắn với ngươi…”
“Đi ngang qua, hạ quan thuần túy đi ngang qua mà thôi, thực sự! Ta cùng Y Y tiểu thư chỉ thuần khiết như trang giấy trắng, ngài người già nhưng tâm không già, trong thanh lâu dễ gì có ai, có lá gan làm địch thủ của ngài chứ…”
“Hừ!”
Phương Tranh cợt nhả trêu chọc một trận, làm không khí khẩn trương cũng giảm bớt được một ít.
Lúc này đã giờ Tỵ, một gã tiểu thái giám bước nhanh từ ngoài cửa tây cung chạy vào, quát lớn: “Hoàng thượng lâm triều, bách quan xếp hàng….”
Quần thần nghiêm nghị, tự giác theo chức vị xếp thành hàng chia làm hai bên cửa điện.
Đám binh sĩ đang dọn dẹp tại sân rộng trước điện đều ngừng tay, quỳ gối xuống mặt đất đọng đầy máu tươi.
Hoàng thượng thân mặc hoàng bào ngũ trảo kim long, đầu đội long quan, gương mặt trầm túc uy nghiêm bước xuống kiệu ngay cửa cung, hai mắt nhìn thẳng sân rộng còn đầy thi thể phản quân lại làm như không thấy, hai chân đạp lên vũng máu trên sân, từng bước một đi vào kim loan điện. Phía sau hắn để lại vết chân đỏ thẫm máu như có như không, tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng lại giống như nhịp trống trước pháp trường, từng chút từng chút đánh vào trong lòng mọi người.
Rất nhanh hoàng thượng đã bước lên bậc thang bằng ngọc thạch trong kim loan điện, tiểu thái giám lại cao giọng quát: “Hoàng thượng lâm triều, các quan triều bái…”
Quần thần nhất thời quỳ xuống bái lạy, nhìn vết chân còn dính máu của hoàng thượng trải dài trên kim loan điện, không ít quan viên sắc mặt càng thêm tái nhợt, dường như sắp đến ngày diệt vong, cả người sợ run.
Thẳng đến khi hoàng thượng ngồi xuống ngai vàng, lúc này quần thần mới hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…”
Lúc này hoàng thượng cũng chưa nói “Các khanh bình thân” mà lại nhìn thẳng tiểu thái giám gật đầu ra dấu.
Tiểu thái giám lập tức bước lên một bước, chậm rãi mở cuộn vải vàng trong tay, lớn tiếng nói: “Nhất đẳng Trung Dũng Bá, Hữu Tán Kỵ Thường Thị, kiêm Phò Mã đô úy Phương Tranh, tiến lên quỳ lạy nghe phong…”
Đang định dựa vào cột ngủ một giấc, Phương Tranh nghe vậy thở dài, Phan đảng còn chưa bắt xong, ngươi vội vã phong chức công thần gì a, không biết lúc này hoàng thượng định phong chức quan gì cho ta đây…
“Vi thần Phương Tranh cung kính nghe thánh chỉ…” Phương Tranh đứng lên, bước ra giữa đại điện, lại hướng phía trước đi vài bước, quỳ lạy cao giọng nói.
“Chiếu viết: Hoa triều Kiến Vũ năm thứ mười hai ngày mười lăm tháng mười, nghịch tặc Phan Văn Viễn, sai sử Thần Vũ quân Triệu nghịch tặc mưu phản, phản quân đánh vào kinh thành, thiêu sát đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, bách tính tử thương vô số, khiến sinh linh đồ than, non sông rung chuyển. Quốc nạn to lớn, Phương Tranh tâm hoài một lòng trung quân ái quốc, một mình ra khỏi thành, điều binh cứu giá, lại tiêu diệt phản quân, bắt giữ kẻ gây tội Phan nghịch tặc, bảo toàn giang sơn xã tắc không rơi vào tay phản tặc. Công lao to lớn, không kém gì mở mang bờ cõi, trẫm niệm kỳ công, phong Phương Tranh làm nhất đẳng Trung Dũng Hầu, tăng thực ấp một ngàn hộ, đời đời thế tập, thăng Phương Tranh làm tướng quân thủ bị kinh thành, có thể ở trong quân chọn tinh nhuệ, thủ vệ kinh đô, gặp chuyện có thể tự quyết đoán, đối với quan viên nhị phẩm trong triều trở xuống không tuân thủ pháp, có quyền chém trước tấu sau. Đặc biệt ban thưởng có thể cưỡi ngựa trong cấm cung, cho phép tùy thời vào cùng tham tấu quốc sự. Phần thưởng ba ngàn lượng hoàng kim, tơ lụa năm trăm thất, đông châu hai trăm viên, khâm thử…”
*: đời đời thế tập có nghĩa là con cháu đời đời đều sẽ được làm quan, không thì giữ nguyên tước vị của người cha được khâm phong, còn phong thực ấp thì có thể chiêu mộ binh mã cho riêng bản thân mình, thành lập 1 đội quân riêng, tùy theo chức vị được gia phong.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn