No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 181: Đục Nước Béo Cò (hạ)
inh sĩ càng giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Phương Tranh đề phòng, Phương Tranh mặc trường sam bằng tơ lụa, mái tóc chải vuốt, gương mặt mang theo vẻ tươi cười khiêm tốn lấy lòng đang nhìn hắn, binh sĩ nhất thời thoáng thả lỏng lòng đề phòng. Trong thời loạn thế, mạng người như chuyện vặt vãnh, mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, dưới nạn binh lửa, ai cũng không dám bất kính với người tham gia quân ngũ, vị thiếu gia có tiền trước mắt chính là như vậy.
“Ngươi có chuyện gì?” Binh sĩ tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thấy thiếu gia giàu có ngày thường cao cao tại thượng, không ai bì nổi kia lại đối với hắn cung kính như vậy, trong lòng binh sĩ không nén được mà nổi lên chút đắc ý.
Phương Tranh cười rất nịnh nọt, hướng binh sĩ kia chắp tay, thái độ nịnh bợ chẳng khác gì quy công của một kỹ viện nhìn thấy khách làng chơi.
“Vị quân gia này, ngài…Ách, ngài đang bận việc sao?” Phương Tranh bày ra tư thái như muốn đến gần hắn nói chuyện phiếm.
Binh sĩ trợn mắt, hừ nói: “Quan hệ gì tới ngươi?”
“Ai, ta chỉ nghĩ muốn cùng quân gia ngài giao kết bằng hữu mà thôi, trong thành loạn thành như vậy, mọi người còn đang mang tâm trạng bất an, ta đi ra tìm hiểu tin tức một chút.” Vừa nói Phương Tranh vừa hé ngân phiếu nhét vào trong tay binh sĩ, trên mặt còn mang ý cười lấy lòng.
Nghèo đến đi tham gia quân ngũ thì làm sao từng gặp qua loại ngân phiếu giá trị như thế? Binh sĩ vừa thấy ngân phiếu trong tay, không khỏi tâm hoa nộ phóng, thái độ đối với Phương Tranh cũng nhiệt tình hơn: “Không liên quan gì đến các ngươi, ta chỉ là chuyên môn phụng mệnh tìm một người tại khu vực này, sau khi tìm được chúng ta sẽ đi, sẽ không quấy rối các ngươi, chỉ cần các ngươi ở yên trong nhà đừng chạy loạn sẽ vô sự.”
Phương Tranh vẻ mặt nghi hoặc nói: “Nga? Các ngươi tìm người nào? Nói một chút, xem tiểu đệ có giúp được hay không.”
Binh sĩ nói: “Tìm một thanh niên nhân, ăn mặc khôi giáp, con mẹ nó! Các huynh đệ bận rộn suốt bao lâu, cái bóng quỷ còn chưa từng nhìn thấy!”
“Nga, thanh niên nhân kia có phải mặc khôi giáp màu nâu, phía sau khôi giáp còn trúng không ít mũi tên?”
Binh sĩ nghe vậy vui mừng nắm vai Phương Tranh nói: “Đúng đúng rồi, không sai.”
“Hắn cưỡi một con ngựa đen?”
“Đúng đúng rồi.”
“Trong tay hắn có phải còn cầm một thanh đao loang lổ máu?”
“Đúng đúng, biết hắn ở đâu không?” Binh sĩ hưng phấn không ngớt, hai mắt phát quang nhìn chằm chằm Phương Tranh hỏi.
Phương Tranh vô tội xòe tay: “Ta không biết.”
“Ngươi…con mẹ nó ngươi dám đùa giỡn ta?” Binh sĩ nổi giận dùng đao chỉ vào mặt Phương Tranh, trở mặt thật nhanh, hoàn toàn quên mất khi nãy Phương Tranh vừa nhét ngân phiếu cho hắn.
Sắc mặt Phương Tranh đột biến, thân thể không tự chủ được run lên, môi cũng run rẩy liên tục, sắc mặt tái nhợt nói: “Quân gia tha mạng, tha mạng nha! Ta thực sự không biết, vừa rồi ta xác thực nhìn thấy một người như thế nằm ngay chỗ bức tường đổ xuống, người nọ dường như còn bị thương không nhẹ, nhưng chỉ chớp mắt người nọ không thấy nữa, cho nên hiện tại ta không biết hắn đang ở đâu…”
Binh sĩ nghe vậy vui vẻ nói: “Chờ, ta đi gọi các huynh đệ, ngươi mang chúng ta đi tới đó nhìn xem…”
Phương Tranh dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn, binh sĩ không khỏi ngẩn người: “Làm sao vậy?”
Phương Tranh lắc đầu thở dài nói: “Tuy rằng tiểu đệ chưa từng đi lính, nhưng cũng biết trong quân lập công thăng quan cũng khó khăn, ngươi thì ngược lại, công lao đưa lên cửa lại đẩy ra bên ngoài, một người bị trọng thương lại không hề có năng lực chống cự nằm nơi đó chờ ngươi đi bắt, ngươi còn gọi thêm các huynh đệ khác cùng đi, rất sợ công lao phân ra còn ít phải không? Chậc chậc…”
Nói xong Phương Tranh dùng đôi mắt châm chọc nhìn binh sĩ kia, phảng phất như đang cười nhạo hắn nhát gan sợ chết.
Binh sĩ mới được mười lăm mười sáu tuổi, chính là lúc huyết khí phương cương, có thể nào chịu được sự khích tướng như vậy?
“Đi, ngươi dẫn đường, hai người chúng ta cùng đi! Lão tử cũng không tin, hắn có thể thoát khỏi tay của ta!” Binh sĩ ôm đồm cánh tay Phương Tranh hướng ngõ nhỏ đi đến.
“Ôi, vị quân gia này, ngài nhẹ tay một chút…Ngài yên tâm, tại hạ dám cam đoan, hắn đối với tài ba của ngài tuyệt đối không có bất luận hứng thú gì…”
“….”
Thời gian một nén nhang trôi qua, trong ngõ nhỏ đi ra một người, mặc y giáp của binh sĩ phản quân, trên mặt còn mang theo vẻ tặc cười như kẻ trộm, đôi mắt mang theo chủ ý xấu xa nào đó.
Người này chính là Phương Tranh, sau khi gạt binh sĩ phản quân huyết khí phương cương kia đi vào trong ngõ nhỏ, Phương Tranh thình lình lấy ra cây gậy đã chuẩn bị từ lâu, một gậy gõ hôn mê hắn, sau đó cởi y giáp của hắn, đeo bội đao lên thắt lưng, lại tiêu sái đi trở ra đường lớn.
Vừa đi hắn vừa nhiệt tình bắt chuyện với một đội phản quân đang đi ngang qua: “Các huynh đệ khổ cực quá! Chuyện này xong xuôi chúng ta chém giết mấy mỹ nữ hảo hảo khoan khoái một đêm.”
Tay hắn cũng không dừng lại gãi suốt trên người, mẹ nó! Sao lại ngứa đến như vậy? Tiểu tử bị đánh hôn mê kia đã bao lâu không có tắm? Quân đội không giảng vệ sinh như thế, thế nào lại không biết xấu hổ mà đi tạo phản? Sẽ không sợ người ta chê cười? Nói, tiểu tử này không phải bị bệnh hoa liễu đó chứ? Nếu như vậy thì nguy rồi…
“Ai, đứng lại! Ngươi là người nào? Một người ở chỗ này làm gì? Ai là đầu nhi của ngươi?” Một thanh âm hùng hậu gọi lại Phương Tranh.
Nhưng phản quân khác đều gia nhập thành một đội đi tuần tra trong thành, chỉ có Phương Tranh ăn mặc y giáp như binh lính bình thường, một mình một người nghênh ngang tiêu sái đi đến, khó trách làm cho người khác hoài nghi.
Nội tâm Phương Tranh cả kinh, quay đầu lại, nhìn thấy một người có dáng dấp như một giáo úy quan, đang nghi hoặc đánh giá hắn.
Phương Tranh nhanh chân đi tới trước mặt hắn, cúi đầu ôm quyền: “Bẩm báo đại nhân, thuộc hạ là quân sĩ đệ tam tiểu đội dưới trướng dũng tự doanh, tên là Lưu Đại Trụ đang cùng các huynh đệ chém giết bên ngoài Phương phủ lại bị kỵ binh của địch nhân tách ra, thuộc hạ đang tìm kiếm bọn họ…”
May là Phương Tranh có xem qua lệnh bài nơi thắt lưng của binh sĩ kia, không thì có thể đã nguy rồi.
“Là Lưu Đại Trụ?” Quan quân giáo úy vẻ mặt kinh ngạc đánh giá hắn, sau đó cười lạnh một tiếng: “Vậy ngươi cũng biết ta là ai?”
Nội tâm Phương Tranh cả kinh, giọng nói người này nghe ra phi thường không diệu a, chẳng lẽ hai người này vốn quen biết?
Hắn liền nói: “Vị tướng quân này, có phải đầu óc ngài bị thương lúc chiến tranh? Ngài cũng không biết bản thân mình là ai thì thuộc hạ lại càng không biết…”
Thấy sắc mặt giáo úy kia ngày càng khó coi, Phương Tranh nhanh miệng cười lấy lòng: “Tuy thuộc hạ không nhận ra ngài là ai, nhưng có thể khẳng định, ngài tuyệt đối không có tướng mạo tầm thường như mọi người, tương lai tuyệt đối là một phương đại tướng tay cầm trọng binh hoành hành thiên hạ, thuộc hạ bất tài, nguyện dưới trướng ra sức khuyển mã…”
Giáo úy hừ lạnh một tiếng, như cười như không nói: “Ta thật kỳ quái, Lưu Đại Trụ là huynh đệ dưới trướng tiểu đội của ta, sao chỉ một đêm không gặp mà dáng dấp lại thay đổi, ngay cả đầu óc cũng biến thành linh tinh…”
Trong lòng Phương Tranh thê thảm hô to, xong! Mạng ta xong rồi! Lão tử thật không may, chàng ngay đại bản, giữa ban ngày chó chết đụng ai không tốt, hết lần này tới lần khác đụng ngay thủ trưởng trực tiếp, ông trời có phải muốn đùa chơi chết ta đi?
Giáo úy biến sắc, tức giận quát: “Nói cho lão tử nghe! Ngươi rốt cục là người phương nào? Lưu Đại Trụ bị ngươi đưa tới đâu rồi? Ngươi giả mạo hắn có ý muốn thế nào?”
Sắc mặt Phương Tranh bật người trở nên tái nhợt không gì sánh được, cả người liên tục run rẩy, rốt cục khống chế không được, phác thông một tiếng hướng giáo úy quỳ xuống, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy ra, run giọng khóc ròng nói: “Hảo hán tha mạng, cầu ngài buông tha ta, đừng giao ta ra! Ta có bạc, không ít bạc, đều cho ngài, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, thả ta một con ngựa….”
Giáo úy ngẩn người, lập tức thần sắc vui mừng, đúng là mèo mù vớ chuột chết, chẳng lẽ bắt được một nhân vật trọng yếu? Giáo úy lớn tiếng nói: “Nói mau! Thân phận của ngươi là gì? Nếu không nói thật, lão tử có mười tám loại phương pháp cho ngươi chết đi sống lại!”
Phương Tranh dập đầu lia lịa, liên tục nói: “Dạ dạ dạ, tiểu nhân nói thật, tuyệt không dám gạt tướng quân, tiểu nhân tên là Phương Tranh, vừa từ Phương phủ lao ra chính là ta, nhưng không liên quan gì tới ta a, là cẩu hoàng đế lấy đao buộc ta lao ra thành đi tìm viện binh, ta không muốn chết a, cho nên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm vọt ra…”
“Ngươi là Phương Tranh? Triệu tướng quân hạ lệnh lùng bắt người trong toàn thành là ngươi? Ha ha! Lần này lão tử phát đạt lớn!” Trên mặt giáo úy che giấu không được vẻ mừng như điên, cười ha ha nói.
Phương Tranh quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, hai tay liên tục đấm xuống mặt đất, dáng dấp hối hận thật thống khổ: “Ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi! Chỉ cánh tay sao có thể ngăn xe ngựa, con kiến há có thể cản đại thụ, không biết tự lượng sức mình! Ta không nên khăng khăng một mực, cùng thiên quân của Triệu tướng quân đối kháng, ta hẳn nên sớm ngày bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu đến vòng tay ấm áp dày rộng của Phan thượng thư mà thỏa thích làm nũng, ta chết tiệt! Ta nhận tội, ta đền tội, ta phụ Phan thượng thư, phụ Triệu tướng quân, ta…ta không sống nữa…”
Nói xong, Phương Tranh bỗng nhiên đứng lên, đầu cúi thấp, hướng bức tường ven đường hung hăng chàng tới, hành động thực sự là chân thật can đảm, hình dáng như một lòng muốn chết.
Giáo úy đang vì bắt sống được Phương Tranh mà vui vẻ không ngớt, đây không chỉ là đại công bình thường nha, Phan thượng thư và Triệu tướng quân tự mình điểm danh muốn bắt người, bắt được một mình Phương Tranh cũng còn hơn công lao hắn giết mấy trăm hay một ngàn địch nhân. Phương Tranh muốn đi tìm cái chết, giáo úy có thể nào cho hắn như nguyện? Phương Tranh nếu đã chết, công lao của hắn chẳng phải đại suy giảm?
Giáo uy tay mắt lanh lẹ, ôm ngang thắt lưng Phương Tranh, trong miệng hét lớn: “Ai, ngươi không thể chết, ngàn vạn lần không chết được….”
Phương Tranh bị phản quân giáo úy ôm lấy, hai chân liên tục huy giữa không trung, hai tay cũng huy vũ lung tung, giọng nói mang vẻ nức nở hét lớn: “Để ta chết, để ta chết đi! Sống cũng không có ý nghĩa nữa, Phan thượng thư khẳng định sẽ giết ta, sẽ móc trái tim ta ra….”
Hai tay giáo úy chăm chú đè lại vai Phương Tranh, làm cho hắn không thể động, trong miệng khuyên giải an ủi: “Ai, chết tử tế không bằng sống, có chuyện gì ngươi có thể ngay mặt cùng Triệu tướng quân…”
Chỉ nghe “phốc” một tiếng, hai mắt giáo úy bỗng nhiên trợn to, chậm rãi cúi đầu, không dám tin tưởng nhìn ngay bộ vị trái tim của mình, trái tim hắn đang cắm một thanh phi đao nho nhỏ, cắm không sâu lắm, nhưng vị trí phi thường chuẩn xác, máu không hề chảy ra ngoài.
Giáo úy cảm thấy khí lực toàn thân phảng phất bị rút đi trong nháy mắt, tay phải gian nan giơ lên, lại xuôi xuống phía dưới, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, cả người như súc lại, tựa như một con heo vừa bị đồ tể thọc huyết đang giãy dụa.
Trên mặt Phương Tranh lộ ra dáng tươi cười khi thực hiện được quỷ kế, cực nhanh rút ra phi đao cắm trong ngực giáo úy, thu vào trong thắt lưng, sau đó gào khóc nói: “Tướng quân! Tướng quân ngươi làm sao vậy? Là vương bát đản nào giết ngươi? Ta nên vì ngươi báo thù, tướng quân, ngươi mau tỉnh lại…”
Phương Tranh vừa khóc vừa quét mắt nhìn mọi nơi, chỉ thấy một đội phản quân đang vội vã đi qua, mà mình mới cùng vị giáo úy này tranh chấp vừa lúc ở ngay một đầu ngõ chệch sang bên, vị trí tương đối bí mật, hẳn là không ai phát hiện ra bọn họ.
Lau nước mắt, đôi mắt Phương Tranh xoay động, lại đứng lên, cố sức kéo thi thể giáo úy ra đầu ngõ, hít sâu vài lần, lại thay đổi tâm tình một phen, dồn khí đan điền, hướng một đội binh sĩ phản quân đang tuần tra hét lớn: “Người mau tới a! Người đâu cứu mạng a! Tai nạn chết người rồi!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn