Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 178: Viện Binh ( Thượng)
oại chuyện công này, Phương Tranh chưa từng suy nghĩ qua, bỏ đi những lời nói suông không thực tế như trung quân ái quốc gì đó, mục đích cuối cùng khi lập công là muốn gia quan tấn tước, đối với việc này, Phương Tranh càng không có hứng thú, hiện tại bản thân hắn đã là bá tước, còn thêm một chức quan nhàn tản, trong nhà còn có một sản nghiệp phú khả địch quốc đang chờ hắn kế thừa, hắn nghĩ cho dù đến kiếp sau hắn cũng cần tiếp tục truy cầu điều gì, chỉ cần kiên định cưới mấy lão bà, trên đỉnh đầu còn mang hào quang con rể của hoàng đế, bảo vệ cho tốt sản nghiệp của gia đình, cứ thường thường sinh hoạt nhàn tản vài chục năm, cuối cùng hưởng thọ ở trên bụng nữ nhân rồi chết tại nhà.
Không thể nói suy nghĩ của hắn là sai lầm, dù sao mỗi người không phải ai cũng có chí khí nuốt trọn thiên hạ, vươn thẳng trời cao, kiếp trước Phương Tranh chỉ là một sinh viên gia cảnh bình thường, sau khi xuyên qua tới cổ đại, có quan có tước có tiền đã làm hắn rất thỏa mãn, tiểu phú là an, tư tưởng bình dân trong lòng hắn đã chiếm cứ địa vị chủ đạo.
Kinh thành đã bị phản quân chiếm đóng, hiện tại hoàng thượng lại muốn hắn đi lập công, dùng cái mông suy nghĩ cũng biết, lúc này lập công khẳng định là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nói cửu tử nhất sinh còn là khách khí, quả thật chính là mười phần chết mà không có được một phần sống. Đối với chuyện nguy hiểm, từ trước đến nay quan điểm của Phương Tranh là có bao xa thì tránh bao xa.
Phương Thanh lộ vẻ mặt kinh khủng nhìn hoàng thượng, run run môi nói: “Hoàng thượng…Thân thể vi thần có chút khó chịu, đại khái chắc tối uống rượu nhiều, muốn về nằm một hồi, ngài và các đại thần trò chuyện, vi thần xin cáo lui…”
“Trường Bình, mau tới đây, dìu ca ca trở về phòng nghỉ ngơi, ca ca kể chuyện xưa cho nàng nghe, cái gì? Triệu Tử Long phá bảy ải cứu A Đẩu? Không không không, cố sự đó quá vô nghĩa, ta giảng cho nàng nghe chuyện Gia Cát Lượng vừa xuống núi liền bị người ta đánh cho bụi đất đầy người…”
Phương Tranh và Trường Bình lảo đảo đi hướng hậu viện, Phương phủ quá lớn nên ba bốn ngàn cấm quân của hoàng thượng không có khả năng bảo vệ hết toàn bộ, vì vậy tướng lĩnh cấm quân quả đoán co rút lại phòng ngự, đem phạm vi phòng ngự thu nhỏ lại từ cửa lớn đến hậu viện, tất cả người của Phương phủ đều tập trung ở chỗ này, những địa phương khác đành bỏ qua.
“Phương Tranh, lúc này nếu ngươi lâm trận bỏ chạy, phản quân sớm muộn gì cũng sẽ công thẳng vào phủ đệ của ngươi, bao quát cả phụ mẫu lẫn thê tử đều phải rơi vào hạ tràng thê thảm, ngươi cần phải hiểu rõ điều này!”
Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên, đã sắp khóc ra tiếng.
Không cam lòng xoay mặt nhìn hoàng thượng, Phương Tranh bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng rốt cục muốn làm gì?”
Hoàng thượng nhìn bàn tay Phương Tranh và Trường Bình đang nắm chặt nhau, trong mắt hiện lên vài phần ôn nhu, hoàng thượng khẽ cười nói: “Trẫm muốn ngươi đi cầu viện binh!”
Phương Tranh nghe vậy hai chân mềm nhũn, may là có Trường Bình đứng một bên đỡ hắn.
Phương Tranh nhìn phía Trường Bình, giọng nói nức nở: “Mật nhi, nghe được chứ? Phụ hoàng nàng muốn đùa chơi chết ta…”
Chung quanh có cường địch bao vây lại muốn một người ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi như Phương Tranh lao ra khỏi thành đi tìm viện binh, đúng là quá mức làm khó hắn.
Trường Bình từ lâu vẫn lấy thân phận là thiếu phu nhân của Phương gia thì đương nhiên phải nói giúp phu quân của mình, nghe vậy bất mãn nhìn hoàng thượng hừ một tiếng nói: “Phụ hoàng, viện binh đương nhiên phải tìm nhưng cũng không đến mức phải buộc phu quân của thần nhi tự mình đi tìm chứ? Nơi này có nhiều đại thần như vậy, còn có vài ngàn cấm quân tướng sĩ, ngài phái ai mà không được, cần gì phải buộc phu quân của thần nhi đi chứ.”
Phương Tranh cảm động đến rơi nước mắt, ở một bên càng không ngừng gật đầu phụ họa: “Hay! Hai ta còn chưa động phòng, một hồi ta đi ra bị người ta bắn thành một con nhím, nàng thủ tiết có phải oan lắm không!”
Trường Bình đỏ mặt, giậm chân sẵng giọng: “Ngươi câm miệng! Đã là lúc nào rồi, còn nhớ mãi chuyện động phòng!”
Phương Tranh cầu xin: “Hoàng thượng, đi tìm viện binh rất nhiều người có khả năng, sao ngài nhất định phải tuyển chọn ta nha? Nếu thực sự ngài tìm không được người, ta giúp ngài đề cử mấy người? Sát thủ ca ca bên cạnh ta rất thích hợp, chỉ là hắn quá yêu tiền, định giá rất cao, nhưng ngài yên tâm, ta trả tiền cho, vì quốc gia và hoàng thượng, phí cho sát thủ ca ca đều do ta trả hết!”
Hoàng thượng cười mà lắc đầu: “Việc này chỉ có thể do ngươi đi làm, bất luận ai khác đều không được.”
“Vì sao nha?” Phương Tranh không giải thích được nói. Lẽ nào ta có gương mặt thích hợp đi tìm viện binh, loại vai diễn làm pháo hôi chết thay cho kẻ khác?
“Bởi vì trẫm muốn ngươi đi tìm, chính là Long Vũ quân Phùng Cừu Đao.” Hoàng thượng sầm mặt nói.
“Phùng Cừu Đao…Hoàng thượng, dù là muốn đi thỉnh quân đội của Phùng Cừu Đao, cũng không nhất định phải là ta đi chứ.” Vẻ mặt Phương Tranh đau khổ nói.
Hoàng thượng sầu lo nói: “Bên trong thành bị phản quân đánh vào, nhưng Long Vũ quân và Thần Sách quân chỉ đóng quân cách thành có sáu mươi dặm lại không hề động tĩnh, trẫm lo lắng…”
“Hoàng thượng, vi thần dùng đầu mình đảm bảo, Phùng Cừu Đao quyết sẽ không phản bội ngài!” Chuyện liên quan đến sự trung thành của bằng hữu, Phương Tranh vẻ mặt nghiêm túc nhanh miệng nói.
Hoàng thượng khẽ gật đầu: “Trẫm cũng mong muốn Phùng Cừu Đao sẽ không đi theo nghịch tặc, Phùng Cừu Đao là người trung lương, đã suất binh thâm nhập thảo nguyên Đột Quyết, lập được đại công, hơn nữa đã nhận chức đại tướng Long Vũ quân nửa năm, hẳn là sẽ không bị người mua chuộc nhanh như vậy…”
Phương Tranh vội la lên: “Hoàng thượng, ngài đừng có hiểu lầm hắn, mặc kệ hắn nhận chức đại tướng quân bao lâu, cũng sẽ không bao giờ bị người mua chuộc đâu.”
Nếu nói một hán tử quang minh lỗi lạc đầy tâm huyết như Phùng Cừu Đao lại bị Phan thượng thư thu mua, đánh chết hắn cũng không tin.
“Hừ! Bên trong thành hỗn loạn như vậy, nếu hắn có tâm trung quân cứu giá, vì sao lại chậm chạp không phát binh tới cứu?” Hoàng thượng sầm mặt hừ lạnh nói.
“Hay là hắn có chuyện gì làm lỡ thời gian, tỷ như ăn phải thứ gì bậy bạ nên bị tiêu chảy…”
Để chứng minh sự thuần khiết của Phùng Cừu Đao, Phương Tranh chăm chú suy nghĩ một chút, nói: “Phùng Cừu Đao không kịp chạy tới cứu giá, khả năng có rất nhiều nguyên nhân, thứ nhất sợ ném chuột vỡ đồ, lo lắng hoàng thượng rơi vào tay phản quân, cho nên hắn không dám vọng động, thứ hai Phùng Cừu Đao mới tiếp quản Long Vũ quân được nửa năm, nếu trong Long Vũ quân có tướng lĩnh đã bị Phan thượng thư mua chuộc, lúc này cho dù hắn có muốn suất quân tới cứu giá, chỉ sợ cũng không chỉ huy được tướng lĩnh thủ hạ, huống chi chuyện liên quan đến mưu phản, thủ hạ tướng sĩ nếu không đầy đủ tín nhiệm đối với hắn, khẳng định cũng không dám tùy tiện theo hắn vào thành…”
Nói đơn giản, hiện tại tình trạng của Phùng Cừu Đao cũng không tốt lắm.
Hoàng thượng nở nụ cười: “Trẫm nhìn ngươi mỗi ngày đần độn không chút lý tưởng, còn tưởng rằng cả đời này ngươi luôn luôn hồ đồ, không nghĩ tới ngươi còn không ngu ngốc, hiểu rõ được tình thế…”
Phương Tranh mất hứng, lời này đang khen ta hay là chửi xéo ta đây?
“Suy đoán của trẫm và ngươi cũng như nhau, cho nên trẫm dự định phái ngươi ra khỏi thành cầm theo lệnh điều binh do đích tay trẫm viết đưa cho Phùng Cừu Đao, sau đó suất quân vào thành cần vương, đánh tan phản quân.”
Hay, đi một vòng lại quay về chính đề nữa rồi.
“Hoàng thượng, vì sao nhất định phải là ta đi nha? Phái ai cũng như nhau mà? Chỉ cần là người tín nhiệm được bên cạnh ngài không phải là được sao? Tỷ như nói, ai! Tào công công, ngươi mau tới giúp hoàng thượng làm một việc béo bở thế này, hạ quan tặng cho ngươi đó…Ai, ngươi trốn cái gì nha…Đồ sợ chết, hừ!”
Sắc mặt hoàng thượng trầm xuống: “Đủ rồi! Đừng hồ nháo nữa! Thời gian khẩn cấp chỉ có thể do ngươi đi làm, trẫm biết Cừu Đao có giao tình không cạn với ngươi, vào lúc khẩn yếu này, chỉ có ngươi cầm theo lệnh điều binh do chính tay trẫm viết thì hắn mới có thể tin tưởng, nếu phái người khác đi, khả năng hắn sẽ cho rằng trẫm bị phản quân hiếp bức mới hạ ý chỉ.”
…….
Ngoài cửa tây hoàng cung.
Phan thượng thư mặt trầm như nước gắt gao nhìn chăm chú cửa cung.
Quân đội phản kháng bên trong thành đã bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, kinh thành Hoa triều lập quốc hơn trăm năm cũng chưa từng gặp qua khói lửa chiến tranh, tiếng la thảm của bách tính kinh hoàng chạy trốn, tiếng gào, loạn thành một đoàn, nơi nơi đều là những cảnh tượng thê lương đổ nát, thi thể nằm đầy khắp nơi. Phản quân dưới trướng Triệu Hổ đã nghiêm mật khống chế toàn bộ các con đường trong thành, nha môn, những ai dám can đảm phản kháng, bất luận là binh sĩ hoặc bình dân, cũng đều bị tàn sát, đã có vô số quân sĩ cùng bình dân bách tính chết dưới loạn đao, bởi vì quân thủ bị trong thành cũng không nhiều lắm, phản quân một đường mãnh công, rất nhanh liền đánh giết tới cửa tây của hoàng cung.
“Lão đại nhân, hạ lệnh tiến công chưa?” Triệu Hổ bước lên trước, cung kính hỏi. Hắn biết, tòa hoàng cung tập trung quyền lực danh lợi khắp thiên hạ ngay trước mắt này, vẫn là thứ mà lão đại nhân cực độ khát vọng chiếm được.
Từ khi bị cấm quân vây khốn, Phan thượng thư liền biết, tình thế đã đến lúc trở mặt, sau khi quyết định phát binh khởi sự, hắn mở mật đạo trong thư phòng, lệnh toàn gia già trẻ đi qua mật đạo ra khỏi thành, sau khi hội họp với phản quân của Triệu Hổ, liền hạ mệnh lệnh tiến công kinh thành.
Mật đạo hắn làm ra từ mười năm trước, nguyên cho rằng dưới sự tin tưởng của hoàng thượng, sẽ không có ngày nào phải dùng đến nó, không nghĩ ra hôm nay lại phải dùng tới nó rồi.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn