Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 176: Đại Hôn (hạ) (p5)
hất thời cả con đường bỗng nhiên trở nên thoáng đãng vô cùng, trên đường không một bóng người lai vãng, so với rửa qua nước còn sạch sẽ hơn.
Trường Bình hướng Phương Tranh thản nhiên cười, thân hình kiều mị nhẹ nhàng bước vào trong xe phượng.
“Khụ, nhanh! Nắm chặt thời gian, quay về Phương phủ!” Dương Đốc Thanh nhìn Phương Tranh còn đang ngây ngốc ngồi ở trên ngựa không nói một câu, vội vàng giúp hắn hạ lệnh nói.
Cưới được lão bà như thế…Thực xứng đáng nga!
Bước qua cửa, bái đường, dâng trà cho hai vị lão nhân gia, một loạt nghi lễ rườm rà qua đi, đã là thời gian bà mối dẫn tân nương quay về phòng hoa chúc, hỉ yến chính thức bắt đầu.
Chuẩn bị bao nhiêu mâm cỗ đã không còn có thể đếm được, Phương Tranh chỉ thấy trong phủ phàm là những nơi trống trải đều có một chiếc bàn, một mâm thức ăn tinh mỹ được đám nha hoàn gia đinh bưng lên, các tân khách cười đùa nói chuyện rôm rả.
Phương Tranh chứng kiến người người đều nâng chén rượu, bắp chân không khỏi run rẩy một trận.
Làm sao có nhiều người tham dự như vậy? Làm sao mà uống nổi nha? Coi như mỗi người chỉ uống cùng hắn một chén, đêm nay khẳng định là không thể không gục ngã.
Nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Phương lão gia, Phương Tranh hạ thấp giọng hỏi: “Phụ thân, nhiều người như vậy, hài nhi biết phải ứng phó như thế nào a?”
Phương lão gia sắc mặt tràn ngập vui mừng, ha hả cười nói: “Cái gì mà ứng phó hả? Khách mời đều là một chút quan chức đương triều, có thêm cả đông chủ của các hiệu buôn nổi tiếng, đều là đại nhân vật của quan trường thương giới, Tranh nhi, ngươi không thể lãnh đạm được a.”
Phương Tranh khó xử đáp lời: “Nhưng nếu uống rượu đáp lễ cùng với bọn họ! Như thế nào mà còn bước chân vào động phòng được, hài nhi sẽ bị trúng độc vì uống quá nhiều cồn đó nga?”
Phương lão gia mất hứng: “Nói hươu nói vượn! Đang trong ngày đại hỉ, sao lại nói những điềm gở như thế hả?”
Phương Tranh hai mắt chuyển động, thử thương lượng một lần cùng Phương lão gia: “Nếu không như vậy đi, trong đám người này, người nào tặng năm ngàn lượng trở xuống, hài nhi sẽ đi ra tiếp chuyện một lát, còn người nào đã tặng hơn năm ngàn lượng, hài nhi sẽ uống cùng bọn họ một chén, ân, những người còn lại, hôm nào rảnh rỗi sẽ mời bọn họ uống một bữa thống khoái…….”
Phương lão gia tức giận râu mép vểnh lên: “Đồ hỗn trướng! Nếu hôm nay không nể mặt là ngày đại hỉ của ngươi, thì lão phu đã cho ngươi biết như thế nào là, thưởng thức gia pháp!”
Hai phụ tử đang định đứng dậy đi mời rượu khách nhân, chợt nghe từ cửa truyền đến một thanh âm lanh lảnh: “Hoàng thượng giá lâm…”
Phương Tranh cả kinh, hoàng thượng cũng tới sao?
Chúng khách nhân vội vàng bước ra khỏi bàn tiệc, cúi lạy trên mặt đất, đồng thanh hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Đang lúc mọi người đồng thanh tung hô, một đoàn cấm vệ quân võ trang đầy đủ nối đuôi nhau mà vào, cờ xí phấp phới, nghi thức rườm rà, hoàng thượng đỡ Lý quý phi, trong vòng vây của một đám nha hoàn mà tươi cươi bước vào đại môn của Phương phủ.
Phương lão gia kích động một hồi, chòm râu già run rẩy từng trận, đây chính là lần đầu tiên hoàng thượng bước vào cửa nhà Phương gia a, cũng là lần diện kiến đầu tiên của phụ mẫu hai bên, đại sự vinh quang như thế, nhất định phải ghi vào bên trong gia phả của Phương gia.
Phương Tranh bước lên tiếp đón, cười nói: “Hoàng thượng cùng….Cùng nhạc mẫu đại nhân tự thân đăng môn nhà của vi thần, vi thần cảm thấy vạn phần vinh hạnh cùng may mắn, phảng phất giống như nhân gian đều mơ hồ có một màu vàng kim lấp lánh, vạn đạo tử hà, trên dưới Phương gia đều vô cùng cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này….”
Hoàng thượng cười ha hả cắt lời của hắn: “Được rồi, được rồi, hôm nay là ngày vui của ngươi cùng Mật Nhi, trẫm sẽ không trách tội ngươi vỗ mông ngựa quá mức vụng về. Ha ha, các vị ái khanh đều bình thân, mọi người cứ tận lực uống rượu, trẫm chỉ đến góp vui mà thôi, chư vị không cần lưu tâm.”
Chúng khách nhân sôi nổi tạ ơn hoàng thượng, sau đó nhộn nhịp đứng dậy.
Phụ tử Phương gia cung kính mời hoàng thượng cùng Lý quý phi vào đại sảnh bên trong hậu viện, tự thân dâng lên một mâm yến tiệc.
Hoàng thượng không khách khí ngồi ở chủ vị, mỉm cười nhìn Phương lão gia nói: “Lão thân gia a, trẫm và ngài tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chớ nên coi trọng lễ tiết, ngồi xuống đi, hôm nay vốn là bữa tiệc gia đình, chỉ luận vai vế, không luận vua tôi.”
Phương lão gia chứng kiến hoàng thượng nói chuyện cùng hắn, kích động không ngớt, đáp: “Làm sao có thể như thế được? Hoàng thượng vốn là thiên tử, thảo dân vạn lần không dám….”
Phương Tranh ấn vai Phương lão gia an vị ngồi xuống, cười nói: “Phụ thân, nếu nhạc phụ đại nhân đã nói như thế, chúng ta cũng không cần phải khách khí, cái này được gọi là đả xà tùy côn thượng…” (*: Đánh rắn còn tùy gậy, đây không phải là câu nói của các nhà hiền triết, mà đây là câu nói dân gian của người dân vùng Lĩnh Nam, tại địa phương đó có nhiều động vật, cây cỏ độc hại. Câu này còn ngụ ý thuận theo thời thế mà hành sự!)
Phương lão gia nhịn không được mắng: “Tiểu tử ngươi là đồ hỗn trướng!”
Hoàng thượng ha hả cười nói: “Lão thân gia mắng hay lắm, trẫm cũng thường xuyên mắng hắn như thế, quả nhiên là một tiểu tử hỗn trướng….”
“Nhạc phụ đại nhân, sau này ngài đừng mắng tiểu tế như thế, bởi vì nữ nhi của ngài đã gả cho ta, nếu sau này ngài mà còn tiếp tục mắng ta là tiểu tử hỗn trướng, nữ nhi của ngài cũng sẽ trở thành lão bà hỗn trướng đó nga….”
“….Hỗn trướng!”
* * * Trong Phương phủ đều hoan lạc thích ý thì màn đêm cũng buông xuống, cửa thành bắc cũng chậm rãi đóng lại, nhóm quân sĩ canh gác cổng thành duỗi lưng một cái, bàn bạc nhau sau khi giao ban sẽ đến nơi nào đó uống vài chén rượu nhạt, tìm đến thanh lâu, kiếm vài nữ nhân chơi đùa thỏa thích một phen.
“A! Chư vị quân gia! Thỉnh đợi một chút!” Ngay khi cổng thành sắp đóng lại thì có năm gã hán tử trung niên bộ dạng ăn mặc giống như những hành thương, gọi quân sĩ gác cổng thành lại.
Nhóm quân sĩ thần tình không kiên nhẫn quát lớn: “Chờ cái rắm a! Không nhìn thấy cổng thành đã đóng rồi hay sao? Hôm này không vào được nữa, các ngươi chờ ngày mai vào thành đi!”
Bên ngoài thành có một gã hành thương tựa như cầm đầu, tươi cười nói: “Các vị quân gia, chúng ta đã cố gắng đi thật nhanh, nhưng chỉ muộn mất có một lát thời gian. Hiện giờ trời cũng đã tối, tửu điếm bên ngoài thành thì không có phương tiện, cầu các vị quân gia thương xót, để cho mấy người chúng ta vào trong, chúng ta có một chút lòng thành, xin dâng cho các vị quân gia uống rượu…”
Nói dứt lời, gã hành thương từ trong ống tay áo lấy ra một khối bạc vụn, ước chừng cũng khoảng ba bốn lượng bạc, hướng phía trước đưa tới.
Nhóm quân sĩ đưa mắt nhìn nhau vài lần, sau đó cũng không khách khí đem bạc thu vào, nhìn đám người hành thương nói: “Coi như các ngươi thức thời! Được, hôm nay lão gia ta mở lòng từ bi, để cho các ngươi vào.”
Nói xong, một vị đầu lĩnh trong nhóm quân sĩ vung tay lên, đem cổng thành đang khép lại, mở rộng ra thêm một chút.
Đám người hành thương, ân, sau khi đã vào được trong thành còn chắp tay thở dài, thần tình có vẻ vô cùng cảm kích.
Nhóm quân sĩ đối với hoàn cảnh chung quanh, không hề có một chút cảnh giác, xoay người nhìn sang chỗ khác, chuẩn bị đóng cổng thành.
Đúng lúc này, đám hành thương bỗng nhiên thay đổi biểu tình cảm kích trên gương mặt, động tác cực kì linh hoạt từ bên hông rút ra một ngọn chủy thủ, xuất kỳ bất ý xông lên phía trước, không một chút lưu tình cắt đứt yết hầu của nhóm quân sĩ gác cổng. Nhóm quân sĩ không kịp đề phòng, hai tròng mắt hoảng sợ mở trừng trừng, giơ tay ôm lấy yết hầu đang không ngừng phún máu, mềm nhũn dựa vào cổng thành. Cảnh tượng cuối cùng mà bọn hắn nhìn được, chính là thanh chủy thủ dính đầy máu tươi, ở trong bóng tối tản mát ra hàn quang yêu dị.
“Các ngươi là người phương nào?” Cách đó không xa, nhất thời quân sĩ tuần tra, quát to.
Người hán tử cầm đầu của đám hành thương, hạ giọng phân phó nói: “Mau phóng hỏa tạp, báo tín hiệu cổng thành Bắc đã được khai thông, chúng ta phải tử thủ ngăn cản đám quân sĩ.”
“Sưu!” Một đóa pháo hoa phóng thẳng lên bầu trời đêm, lan tỏa ra chung quanh những quang mang chói mắt.
Quân sĩ tuần tra hung hăng gào một tiếng: “Có phản tặc! Bọn chúng đã giết các huynh đệ gác cổng thành rồi.”
Vừa dứt lời, một mũi trường tiễn màu đen bắn thủng yết hầu của hắn, theo sau đó còn ghim cả thân thể của hắn lại bức tường phía đối diện.
Bên ngoài thành truyền đến những tiếng la hét, từ nhỏ đến lớn dần, nương theo màn đêm có một đạo nhân mã phóng thẳng vào bên trong cổng thành bắc, không một chút lưu tình nào, chém giết những quân sĩ thủ thành chống cự, gã tướng quân cầm đầu cưỡi trên lưng một con ngựa màu đen, tay giơ cao soái kỳ, gió thu man mác thổi qua, soái kỳ tung bay phần phật trong bầu trời đêm, bên trên soái kỳ có thêu một chữ cực lớn “Triệu”.
Triệu Hổ.
o O o
Phương Tranh nấc dài một cái, loạng choạng bước vào trong phòng hoa chúc. Hoàng thượng cùng Phương lão gia còn đang ở trong nội sảnh đàm luận, nhìn Phương Tranh sau khi đi chúc rượu về tựa hồ như đã muốn đứng không vững, hoàng thượng châm biếm đồng thời mắng chửi thậm tệ, đuổi hắn vào động phòng.
Trường Bình đầu đội khăn voan màu đỏ rực, lẳng lặng ngồi trên giường nhưng bộ dạng có vẻ như đang lo lắng bất an, ngón tay không ngừng mân mê góc áo, đã đủ cho thấy giờ phút này tâm tình của nàng có bao nhiêu khẩn trương cùng ngượng ngùng.
Phương Tranh cười hắc hắc, bước lại gần đem tấm khăn voan trùm đầu, nhẹ nhàng nâng lên. Trường Bình mặt hoa đỏ bừng, khóe môi ướt át, ánh mắt ngượng ngùng trốn tránh ánh mắt phảng phất như đang muốn đem nàng nuốt vào trong bụng của Phương Tranh.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Trường Bình, Phương Tranh thâm tình nói: “Mật Nhi, thật sự là đã trải qua nhiều khó khăn nha, rốt cuộc hai chúng ta cũng đã trở thành người một nhà….”
Trường Bình hướng Phương Tranh thản nhiên cười, nhưng ngay tức thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vươn tay nhéo lỗ tai Phương Tranh một phen, bộ dạng hung tợn: “Nói! Tại sao Phượng tỷ lại ở chỗ của ngươi? Ta không phải đã từng nhắc nhở qua, không cho phép ngươi đi tìm nàng hay sao?”
Phương Tranh đau đớn quát to một tiếng, “Buông tay! Nếu còn không buông, ta trở mặt đó nga! Cẩn thận ta để ngươi lại một mình ở ngay trong đêm động phòng đó nha, cho ngươi nếm thử mùi vị vườn không nhà trống!”
“Ngươi dám!”
“Hoàng thượng đâu rồi? Vi thần muốn trả lại hàng!”
“Muốn chết!”
“…….”
“…….”
Sau một lúc đơn đả độc đấu, Phương Tranh đại thắng, theo sau đó là gương mặt đỏ bừng của Trường Bình, nàng thở hổn hển, còn Phương Tranh hiển nhiên cũng không được bao nhiêu vẻ vang.
“Sau này…Không cho phép ngươi….dùng chiêu thức hạ lưu như thế!” Trường Bình thở hổn hển, yêu kiều cắn môi nói.
“Uy, này này, nói chuyện không có lương tâm nha! Ngươi đối với ta còn dùng một chiêu hầu tử thâu đào đó, ta còn chưa nói gì đâu?” Phương Tranh không phục đáp.
“…..”
Đứng ở bên cửa sổ, Trường Bình tựa cả thân mình mềm mại vào trong lòng của Phương Tranh, ôn nhu nói: “Nhìn kìa, ánh trăng thật mỹ lệ, tương lai ngày nào phu thê chúng ta đều có thể cùng nhau ngắm trăng rồi…”
Phương Tranh gật đầu phụ họa, loại cảnh tượng đứng ở bên cửa sổ ngắm trăng…. Trước kia thật đúng là đã không nhìn ra được, Trường Bình cũng có một bộ mặt ngây thơ như thế, nàng sẽ không nghĩ rằng, nam nữ sau khi thành thân xong, chỉ đơn giản là ngủ chung trên một cái giường đó chứ?
“Cũng không nên ngắm trăng quá lâu? Chúng ta còn rất nhiều sự tình phải làm…” Phương Tranh ánh mắt ám muội đánh giá trên người Trường Bình.
“Lão bà, chúng ta còn phải uống rượu giao bôi, rượu này không uống thì không thể được đâu!” Phương Tranh nhịn không được tinh tế nhắc nhở nàng, uống rượu xong thì khẩn cấp nhất chính là động phòng, lão công ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Trường Bình tựa hồ nghĩ tới điều gì, mặt hoa thẹn thùng đỏ bừng, hạ giọng ừ một tiếng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu vo ve. Uống rượu giao bôi xong, cũng chính thức là thê tử của Phương Tranh, từ nay về sau vì hắn mà lo toan nhà cửa, làm hiền thê từ mẫu, vì người nam nhân của mình, sẽ cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ bất chợt sáng ngời, một đóa pháo hoa bung ra trên bầu trời đêm, Trường Bình kinh hỉ vỗ tay, cười duyên nói: “Phu quân mau nhìn, chúng ta thành thân, bách tính thường dân trong thành đều vì chúng ta mà chúc mừng đó….”
Phương Tranh nhìn pháo hoa chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, đau lòng lắc đầu: “Bắn pháo hoa làm cái gì, trực tiếp đem bạc mừng cho ta thì mới tốt, không biết vị phú hào nào đốt tiền bắn pháo hoa a….”
“Phu… Ngươi quả thực là một gã đầu gỗ!” Trường Bình tức khí gõ đầu Phương Tranh.
Hai người đều đang cảm thán thì thanh âm dồn dập trước cửa phòng cắt đứt một tràng nhu tình mật ý.
“Ai đó?” Phương Tranh tức giận nói. Thời gian động phòng mà dám đến gõ cửa, kẻ nào không biết thức thời như vậy?
“Làm phiền đại nhân, thỉnh đại nhân mau chóng đi ra, có quân tình khẩn cấp!” Theo bên ngoài cửa thanh âm của Ôn Sâm truyền đến, trong thanh âm có một chút hoảng loạn.
“Ta kháo! Không biết hôm nay bổn quan thành thân sao? Lăn qua một bên đi! Trời có sập cũng đừng đến gọi ta!” Phương Tranh cả giận nói.
“Đại nhân! Chuyện này quá mức trọng đại, phản quân đã tấn công vào thành!”
“Công vào thành cũng đừng gọi ta! Động phòng quan trọng nhất….Mà ngươi nói cái gì? Cái gì phản quân?” Sau khi nghe được rõ ràng, Phương Tranh bị hù đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cả người đang lâng lâng hương diễm, nhất thời toát ra một trận mồ hôi lạnh.
“Đại nhân! Bên ngoài thành, Đại tướng quân của Thần Vũ quân, Triệu Hổ, hắn, đã tạo phản rồi.”
Phương Tranh trợn trừng hai mắt, chân tay mềm nhũn, sao Triệu Hổ lại tạo phản? Tại sao lại là hắn?
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn