Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Trước Ngày Ấn Định ( Hạ)
a không hiểu, chuyện này có liên quan đến phẩm chất đạo đức hay không? Ảnh Tử chúng ta thuộc tổ chức do triều đình thành lập, tổ chức hợp pháp, một không ăn trộm hai không đi cướp, cũng không phải bàng môn tà đạo, tại sao lúc nào ngươi cũng lén lút như thế? Nói cho dễ nghe thì hành động của ngươi gọi là cẩn thận, nhưng nói khó nghe hơn một chút thì bộ dạng của ngươi giống như một tên trộm đạo. Ngươi coi như cũng là nhân vật thứ hai ở trong nhóm Ảnh Tử, dân gian có câu thượng bất chính, hạ tắc loạn, nếu thành viên trong Ảnh Tử đều học bộ dạng của ngươi, không phải sẽ biến thành một ổ trộm cướp hay sao? Chuyện này cũng đủ dọa người nha!”
Phương Tranh càng nói càng cảm nhận được, nếu như bản thân mình còn dung túng cho thuộc hạ, tương lai bọn hắn lại bỗng nhiên dùng phương thức này hiện thân ở trước mặt mình, rành rành đem mình hù chết, ai bồi mạng cho bổn thiếu gia đây?
Ôn Sâm cũng càng đem đầu của mình cúi thấp hơn, bộ dạng ủy khuất khi vô duyên vô cớ bị đánh một quyền đã hoàn toàn biến mất, thay đổi vào đó chính là hắn cảm nhận được một quyền này của Phương Tranh đã trừng phạt đúng người đúng tội, nếu đại nhân không xuất một quyền này, chỉ sợ ông trời cũng không dung.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Giáo huấn một hồi, Phương Tranh cảm giác tinh thần phi thường sảng khoái, lúc này mới hỏi đến chính sự.
Ôn Sâm bợ đít, cười nói: “Đại nhân, thuộc hạ có tin tình báo, cho nên vội vàng đến….”
“Tin tức gì?”
“Về sự tình Phan thượng thư mưu phản, đã có một chút manh mối, nhóm thuộc hạ dò xét một ngày một đêm, trải qua xác nhận, có hai lộ đại quân trong quân doanh gần đây thường bất ổn” Ôn Sâm ghé sát vào tai Phương Tranh, cẩn thận bẩm báo.
“Uy, chuyện này thực không phải nhỏ a.” Phương Tranh hai mắt sáng ngời, trong lòng đối với năng lực của Ảnh Tử càng thêm một tầng thưởng thức. Khó trách thái tử lại muốn đánh chủ ý lên Ảnh Tử như vậy, đám thuộc hạ của mình quả nhiên là những tinh anh a! Nhưng trong quân doanh đề phòng sâm nghiêm, canh gác cẩn mật, tại sao bọn hắn lại có thể do thám được chuyện này?
“Hồi bẩm đại nhân, đây cũng là tay nghề kiếm cơm của chúng thuộc hạ, chuyện nhỏ thôi mà.” Ôn Sâm khiêm tốn cười nói.
“Không sai, rất không tồi! Lão Ôn a, ngươi làm việc rất có bổn sự, ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi, tương lai đi theo ta sẽ được thăng quan phát tài, cũng giống như phao nữ nhân vậy, đều không thể thiếu!”
“Truyền lệnh của ta, huynh đệ nào điều tra được tin tức tình báo này, đem công lao của bọn hắn ghi lại trong sổ công bộ, mỗi người thưởng thêm một ngàn lượng bạc, biểu thị khen ngợi.”
Ôn Sâm mừng rỡ, liên tục chắp tay nói: “Đa tạ đại nhân ban thưởng.”
“Ngươi có đã đem việc này, báo cáo lên cho hoàng thượng chưa?”
“Còn chưa có, đại nhân chính là thượng quan của chúng thuộc hạ, nếu có sự tình gì trọng yếu, nhất định phải bẩm báo lên ngài trước tiên.” Đã từng nếm qua đau khổ, thanh âm của Ôn Sâm so với trước kia, càng lúc càng thêm nhu thuận.
Phương Tranh thỏa mãn nở nụ cười, lão Ôn nhân phẩm không sai, không quan tâm đến công lao ân thưởng, tin tức tình báo quan trọng như thế, đương nhiên phải do bổn thiếu gia tự mình hướng hoàng thượng hồi báo rồi.
“Lão Ôn a, bổn quan quyết định tự mình thưởng riêng cho ngươi thêm một ngàn lượng bạc, sau này phải cố gắng bảo trì bản tâm, không được kiêu ngạo, ta rất kì vọng vào ngươi đó nga…..”
Ôn Sâm nghe vậy, liền cười tươi như hoa, hốc mắt trái ứ đọng vết máu, thoạt nhìn làm cho gương mặt tươi cười không được nhịp nhàng, tựa hồ như một chiếc bánh bao trắng nõn, lại có một con ruồi đậu lên trên, nhìn như thế nào cũng không thể vừa mắt.
“Lão Ôn a, về nhà dùng khăn nóng đắp lên hốc mắt, máu ứ đọng sẽ tiêu hết, tận lực đừng cười, trông có điểm khó nhìn lắm!” Phương Tranh do dự một chút, lo lắng đến hình tượng của tổ chức Ảnh Tử, cho nên quyết định ăn ngay nói thật.
“…….”
Trong ngự thư phòng.
Hoàng thượng đang cau mày, Phương Tranh đứng ở một bên cười bồi.
“Chuyện ngươi nói, đều là sự thật?”
Phương Tranh mau chóng khom lưng, “Dạ đúng vậy, tuyệt đối là sự thật! Nếu vi thần có nửa câu giả dối, tình nguyện đi giặt long nội khố cho hoàng thượng nửa năm…..”
“Cái gì gọi là long nội khố?”
“Quần lót của chân mệnh thiên tử, đương nhiên phải gọi là long nội khố rồi!”
“Nga? Còn có thể gọi như thế sao?” Hoàng thượng cười nói: “Vậy ngươi mặc thì gọi là gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần….Không….Mặc gì cả, ha hả, để cho thoáng gió…..”
“……..”
Trầm ngâm sau một lúc lâu, hoàng thượng lắc đầu nói: “Được rồi, hắn khẳng định không chỉ có hai lộ đại quân, huống hồ hai lộ đại quân này còn đang ở tận ngoài biên tái, nếu muốn tấn công đến kinh thành, nửa đường cũng sẽ bị trẫm tiêu diệt, chuyện này khẳng định còn có gì đó trá ngụy.”
“Ách…..Có lẽ đúng là như thế, bất quá vi thần sẽ lệnh cho Ảnh Tử mau chóng điều tra chân tướng, đợi qua vài hôm nữa, nhất định sẽ có hồi báo.”
Hoàng thượng cả giận nói: “Đợt thêm mấy ngày nữa? Ngươi cho rằng hắn sẽ chờ ngươi thêm vài ngày sao? Sợ rằng chỉ trong nay mai, hắn liền muốn động thủ.”
Phương Tranh nghe vậy khẩn trương, Phan lão già tuổi đã một bó, tại sao còn chấp nhất như thế? Chờ thêm vài hôm nữa để cho ta chuẩn bị không được hay sao? Phe ta, ngay cả quân tình của bọn hắn còn chưa thăm dò được, cuộc chiến này phải đánh như thế nào đây?
“Hoàng thượng, vậy chúng ta nên làm như thế nào bây giờ? Ảnh Tử kia còn đang huấn luyện nhân thủ, hiện giờ phái ra toàn là những huynh đệ lão làng, nhân thủ không đủ a.”
Hoàng thượng thản nhiên nói: “Các ngươi nỗ lực hết mình thì được rồi, trẫm đã tự có chủ trương. “Nói xong hoàng thượng cười lạnh lùng, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang: “Trẫm phụng mệnh trời cao, chưởng quan thiên hạ vạn dân mấy chục năm qua, chỉ một đám loạn thần tặc tử, tưởng có thể dễ dàng lật đổ được sao? Hừ! Phan nghịch tặc nhận biết trẫm vài chục năm, tự cho rằng là đã hiểu hết trẫm, thật nực cười!”
Hoàng thượng ngữ khí tràn ngập ngạo nghễ, cao cao tại thượng thèm thuồng nhìn quần hùng thiên hạ, bá vương chi khí phát ra, khiến cho Phương Tranh không tự kiềm hãm được mà phải run rẩy vài cái, này, đây mới chân chính là bá vương chi khí a?
Thân là thần tử, khẳng định phải nói thêm vài câu phụ họa, phối hợp mới tình huống bá vương chi khí phún xuất khó có được này, mới có thể khiến cho long nhan đại duyệt.
Phương Tranh vò đầu bứt tai, khuôn mặt ngượng ngùng đến mức đỏ bừng, rốt cuộc hắn cũng nghẹn được ra hai câu vỗ mông ngựa không giống người thường: “Hoàng thượng…Hoàng thượng chiến vô bất thắng, công vô bất khắc, tiên phúc vĩnh hưởng cùng thiên tề!”
Nghe được hai câu vỗ mông ngựa cực kì vụng về, khí thế bá vương của hoàng thượng liền biến mất không còn thấy tăm hơi, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi….Ngươi thật đúng là thần tử tốt của trẫm, nga!”
Phương Tranh một bộ thần sắc nhân đức không nhường ai, a dua cười nói: “Đúng vậy, vi thần nổi danh là trung trinh như một.”
Sờ túi rượu mới trộm được hôm qua từ chỗ của thái tử, bằng không, chuyện này cũng nên chia cho hoàng thượng một ít, coi như thái tử có tra ra được ta, tự nhiên sẽ có hoàng thượng chống đỡ cái án này, ân, chủ ý thực không sai!
“Hoàng thượng, hôm nay vi thần mang theo một vò hảo tửu trăm năm tuyệt thế, hoàng thượng có hứng thú muốn thử một lần hay không?” Phương Tranh tựa hồ như một thiên sứ thiện lương, cười nói.
“Nga? Tâm tư của ngươi đối với trẫm thật sự là hiếm có, ha ha, mấy đứa nhi tử của trẫm cũng không thể bằng ngươi được a.” Hoàng thượng trong lòng cảm nhận được một nỗi buồn man mác, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.
“Vi thần cũng sắp trở thành con rể của ngài rồi nha, người một nhà không nói, cho dù có tỏ lòng hiếu kính đối với lão nhân gia cũng là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Ngay tức thì hoàng thượng phân phó cho tiểu thái giám mang chung rượu cùng vài món điểm tâm lên, đồng thời thái giám ngự thiện bước tới trước mặt vua tôi hai người thử độc, uống một ngụm nhỏ. Phương Tranh nhìn gương mặt của tiểu thái giám trong mắt biểu lộ thần sắc kinh hãi, không khỏi cảm thấy có chút kì quái.
Phương Tranh cũng không biết, hoàng thượng trước nay cũng chưa từng có tiền lệ uống rượu cùng thần tử ở trong ngự thư phòng, chuyện này không phải đơn giản giống như ở xã hội hiện đại, chỉ cần gọi điện kêu mấy gã anh em ra ngoài quán nhậu nhẹt. Mà đây chính là thời đại xã hội phong kiến, những tư tưởng cùng phép tắc đều phân ranh rõ ràng giới tuyến, chỉ hơi nhích qua giới tuyến đó một bước, chính là khiêu chiến với tầng lớp đã định ra phép tắc này.
Hoàng thượng nguyện ý cùng hắn uống rượu ở bên trong ngự thư phòng, đủ có thể thấy được, hoàng thượng đối với hắn ân sủng thâm hậu đến mức như thế nào.
Một dòng liệt tửu chảy ngược vào trong bụng, hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt lại, cẩn thận phẩm vị trong chốc lát, mới vuốt râu cười to: “Hảo tửu! Nhiều năm qua, trẫm chưa từng được uống loại rượu ngon như thế này!”
Phương Tranh lại rót tràn ly cho hoàng thượng, cười bồi nói: “Rượu này mặc dù thanh đạm, nhưng uống nhiều sẽ có hại cho thân thể, hoàng thượng không nên uống quá nhiều, giữ gìn long thể, nếu không Trường Bình mà biết, sẽ mắng chết vi thần a!”
Hoàng thượng ngửa đầu, lại uống thêm một ly, ha ha cười: “Không sao, trẫm tự biết chừng mực.”
Nhìn Phương Tranh, trong lòng của hoàng thượng cảm thấy được nhẹ nhõm hơn vài phần, người thanh niên này tuy nói rằng bản tính của hắn hèn hạ láu cá, nhưng đối xử với chính mình còn rất tốt, hơn nữa những chuyện giao cho hắn làm, hắn lo toan cũng rất không tồi. Trường Bình làm thê tử của hắn, xem như cũng tìm được một mối lương duyên, bản thân mình cũng có được một hảo nữ tế*, thêm vài năm lịch duyệt trên quan trường nữa, nói như vậy bản tính của hắn sẽ trầm ổn hơn, tương lai có thể trở thành đại thần thiên cổ cũng không biết chừng. (*: Con rể tốt)
Cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Thời khắc này hoàng thượng cư nhiên đã quên, trước kia Phương Tranh đã từng khiến cho hắn tức giận như thế nào, mỗi lần cùng hắn nói chuyện đến phút cuối cùng đều náo nhiệt không vui, cũng đã quên hắn như thế nào nghĩ cách chiếm tiện nghi của mình trên triều. Phải chăng cũng giống như câu “tửu ý túy nhân”, hiện tại Phương Tranh ở trong mắt của hắn, cũng giống như là một khối ngọc thô, chỉ cần mài giũa tạo hình nó liền trở nên vô giá. (*: rượu khiến cho người ta say lòng.)
Phương Tranh bị hoàng thượng soi mói, ở trong lòng có chút không được tự nhiên, hoàng thượng ánh mắt quỷ dị như thế, phải chăng hắn đang đánh chủ ý lên vò rượu của ta? Không thể trách Phương Tranh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, dù sao vò rượu này bản thân mình khổ cực vất vả nửa ngày mới có được, nếu hoàng thượng muốn nữa, tặng hắn nửa vò cũng không có tính là cái gì lớn lao, chỉ sợ hắn lại đánh chủ ý, muốn ta giao ra toàn bộ mà thôi. Nhưng ta còn muốn giữ lại một chút, tương lai từ từ thưởng thức hương vị a, nếu thật sự hắn muốn, nên đưa hay là không đưa đây?
“Phương Tranh, rượu này của ngươi mùi vị không tệ, không biết đã ủ được bao nhiêu năm rồi?” Hoàng thượng dùng thân phận trưởng bối, muốn cùng hắn nói chuyện sinh hoạt dân gian.
Quả nhiên! Bổn thiếu gia tính toán không sai, khẳng định ta đã đoán trúng, hoàng thượng đánh chủ ý lên vò rượu của ta.
“Hoàng thượng, rượu này có niên đại một trăm năm rồi, nếu đây không phải là hảo tửu, thì trong thiên hạ chắc chắn chẳng có loại nào là hảo tửu nữa cả!”
“Nga? Thiên hạ lại có loại rượu trăm năm, trẫm chưa từng nghe nói qua, ngươi có được nó từ nơi nào?” Hoàng thượng bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với vò rượu này.
Phương Tranh bẽn lẽn trong chốc lát, ngượng ngùng nói: “Thái tử điện hạ hôm nay tổ chức hội ngắm hoa, vi thần trộm được nó từ trong hầm ngầm của thái tử…..”
“Phốc--------“Ngụm rượu mà hoàng thượng đang ngậm trong miệng, bỗng nhiên phun ra ngoài.
“Oa--- Hoàng thượng uy phong! Ngài đã từng luyện qua nội công hay sao?” Phương Tranh hai mắt chớp chớp, đối với thần công phún rượu của hoàng thượng, biểu đạt loại tình cảm vô cùng sùng bái.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn