To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Trộm Rượu
heo quan niệm của Phương Tranh, trộm rượu là một việc thực phi thường phong nhã, cùng những thần thâu vô ảnh vô tung trong kim cổ giống nhau, không trộm những thứ có giá trị vật chất mà chỉ trộm những thứ có ý nghĩa về mặt tinh thần. Tương đối mà nói, ngươi trộm cái nắp cống thoát nước, tuyệt đối không tìm được cái loại cảm giác thành tựu, hồi hộp như chuyện này.
Còn về phần sau khi trộm đi vò hảo tửu trăm năm, thái tử dùng cái gì để chiêu đãi khách nhân, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Phương Tranh. Dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua có gã trộm nào, trộm xong đồ vật còn lo lắng cho thân chủ.
Hạ quyết tâm, Phương Tranh xoay người đi tìm Mập Mạp, hắn tự cảm nhận được, một khi làm chuyện xấu nhất định phải kéo thêm người xuống nước, như thế chẳng may có bị thất thủ cũng đỡ một phần dư luận khiển trách, Mập Mạp là một đối tượng thích hợp nhất được lựa chọn, béo béo mũm mĩm, có nhiều cảm giác an toàn.
Mập Mạp đang ở giữa một đám mỹ nữ, sau khi quan sát Phương Tranh tán gái tại hiện trường, kĩ thuật tán gái của Mập Mạp được đề cao lên không ít, hoặc thấp nhất thì hắn cũng hiểu, dùng tiền bạc khiến cho mỹ nữ nằm xuống, cùng dùng thủ đoạn để ôm mỹ nữ về tay, hai chuyện này có cảm nhận hoàn toàn khác nhau.
“Vị tiểu thư này, ta xem tiểu thư hồng loan tinh động*, nhất định trong vòng năm nay sẽ xuất giá.” Mập Mạp tham lam vuốt ve cánh tay của vị tiểu thư nhà người ta, đôi mắt dài nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, biểu tình thì nghiêm trang, giống như trời sinh đã là thầy tướng số chuyên gia coi bói để kiếm cơm qua ngày. (*: biểu thị sắp có hỉ sự, chuyện vui mừng trong nhà)
Tiểu thư ngượng ngùng nói: “Người ta mới mười lăm tuổi, còn chưa có đính hôn đâu!”
Gương mặt béo phì của Mập Mạp thực trang nghiêm, nhưng đôi mắt ti hí lại hiện lên một tia giảo hoạt, cùng bộ dạng bên ngoài của hắn không cân xứng nhau chút nào.
“Nhân duyên tất đã có trời cao chú định, một ngày nào đó sẽ tới bất ngờ, nếu như tiểu thư không tin, có thể đem phương danh cùng nhà ở đâu, nói cho ta biết được hay không? Ta cam đoan, trong vòng ba ngày tất có người đến cửa đề thân.”
“Nha! Thật vậy chăng?” Tiểu thư xấu hổ đỏ mặt, bộ dạng có chút hưng phấn khẩn trương: “Ngươi có thể tính được, người đề thân là người như thế nào hay không?”
Mập Mạp hai mắt trắng dã, cong ngón tay giả bộ bấm đốt, ung dung nói: “Vị hôn phu tương lai của tiểu thư vốn là một người đại phú đại quý, phong vương phong tước, đối với nữ nhân chăm sóc ôn nhu, thật sự là mối lương phối hiếm có được, tuy nhiên hắn chỉ hơi béo một chút, bất quá phương diện về chuyện phòng the của hắn thì lại rất kiên cường….”
Nghe không nổi nữa! Gã Mập Mạp chết bầm này quả thực là một tên yêu nghiệt! Một mặt cao thượng của bổn thiếu gia mà hắn cũng không học được một chút nào. Loại vô sỉ đáng khinh bỉ như hắn làm cho bầu không khí không được trong sạch, ân, nhưng thật ra hắn cũng học được một vài phần bản lĩnh của ta, cho nên mới nói xã hội là một chiếc nồi thuốc nhuộm, trước kia Mập Mạp bao nhiêu thuần khiết nha…..
Bước lên phía trước, Phương Tranh túm lấy Mập Mạp, không nói hai lời liền kéo hắn ra khỏi trận hương diễm.
Mập Mạp giận dữ, quay đầu vừa nhìn, không ngờ là Phương Tranh, liền giận dữ nói: “Phương huynh, vì sao mỗi lần ta ở cùng tiểu mỹ nhân sắp đến lúc tối hậu, ngươi lại chạy đến phá hư chuyện tốt của ta? Chẳng phải vẫn thường có câu quân tử hữu thành nhân chi mỹ, hay sao?” (*: quân tử tác thành cái hay cho người ta.)
Phương Tranh không kiên nhẫn ngắt lời: “Được, ta không quản cái gì là quân tử hữu thành nhân chi mỹ, theo ta đi, đừng nói huynh đệ không gọi người nha. Lúc này chúng ta đi làm một sự tình vô cùng thú vị.”
Mập Mạp trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, bước lại gần bên tai Phương Tranh, cười xấu xa nói: “Phải chăng ngươi tính toán muốn cho một mồi lửa đốt sạch vườn hoa này?”
Phương Tranh từng phóng hỏa đốt chính nhà của bản thân mình, bị dân chúng toàn thành truy sát, sự tích quang vinh mọi người đã sớm tỏ tường, Mập Mạp cũng luôn lấy chuyện này ra để chế giễu hắn.
Phương Tranh hai mắt sáng ngời: “Di? Ngươi không nói ta còn không nghĩ tới, đúng rồi! So sánh tới cùng, nếu phóng hỏa đốt nhà của thái tử, quả thật là một chuyện nói ra đem lại rất nhiều oai phong.”
Mập Mạp sắc mặt trắng nhợt, thịt béo trên người không tự giác run lên vài cái, miệng lắp bắp: “Ngươi…Ngươi nói thật hay là nói giỡn a?”
Phương Tranh cười vỗ nhẹ bả vai của hắn: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, ta phải đa tạ ngươi đã tặng cho ta một cái ý tưởng phi thường tuyệt vời a….Hắc hắc đốt nhà thái tử, chuyện thú vị như thế, tại sao ta lại chưa từng nghĩ tới đây?”
“……..”
Hiện giờ Mập Mạp hận không thể tự vả vào miệng của mình hai cái bạt tai, biết rõ là hắn thường xuyên tác oai tác quái, loại người chuyên gia gây họa, như thế nào lại đề xướng chuyện này cho hắn a?
Mập Mạp cố gắng nặn ra một nụ cười trên gương mặt thịt béo, khan giọng nói: “Cái này, phóng hỏa đốt biệt viện của thái tử, tội danh cũng không nhỏ, Phương huynh cùng thái tử lại không có thâm cừu đại hận, không cần phải ra tay tàn độc như thế a?”
Phương Tranh thản nhiên đáp: “Đương nhiên ta cùng thái tử không cừu không oán, nhưng một người bằng hữu của ta muốn đối phó với thái tử, ngươi cũng biết ta là người nghĩa bạc vân thiên, hôm nay ta sẽ giúp hảo bằng hữu đâm hắn hai đao.”
Mập Mạp ngạc nhiên nói: “Người bằng hữu của ngươi là ai mà muốn đối phó với thái tử?”
Phương Tranh híp mắt đáp: “Ngươi nha, không phải là người luôn luôn không hợp với thái tử hay sao?”
Mập Mạp sắc mặt ngày càng tái nhợt, vội vàng kéo tay Phương Tranh hạ giọng nói: “Phương huynh, nói cũng không thể nói lung tung a, ta luôn coi thái tử là huynh trưởng, thật sự một nhà hòa thuận….”
Phương Tranh không để cho hắn nói hết lời, một phen kéo hắn đi về phía Bách Hoa Đình, “Đi thôi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa! Coi như ngươi đứng ngoài trông chừng, còn ta sẽ phóng hỏa, quyết định như thế đi!”
“Phương huynh, Phương huynh…..Ngươi đừng báo hại ta a, ngàn vạn lần cần phải giữ bình tĩnh, mau nghĩ lại thôi….” Mập Mạp bị kéo thẳng đến mức cả người lảo đảo, không ngừng giãy giụa, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy dài từ trên trán xuống.
Hảo tửu, đặc biệt là hảo tửu trăm năm, đương nhiên phải được cất giấu ở trong hầm ngầm cách mặt đất rất sâu. Cho nên Phương Tranh đánh chủ ý tới vò rượu đó, đồng thời cũng đem mục tiêu tập trung ở vùng phụ cận chung quanh Bách Hoa Đình, mạnh mẽ lôi kéo Mập Mạp đến nơi, hắn liền đi kiểm tra một vòng, quanh Bách Hoa Đình để tìm kiếm lối vào của hầm rượu.
“Phương huynh, ngươi đừng hành động lỗ mãng a, thái tử rất coi trọng Di Hồng Viên, nếu thật sự ngươi phóng hỏa đốt nhà, chuyện này sẽ phiền toái không nhỏ, ngươi cần phải suy nghĩ kĩ lại a….” Mập Mạp ở một bên vẫn tận tình khuyên giải.
Phương Tranh phóng mắt tìm kiếm chung quanh, không an lòng nói: “Được rồi, ta cũng không dọa ngươi nữa, yên tâm, lá gan của ta còn chưa lớn đến mức dám phóng hỏa đốt biệt viện của thái tử đâu, ta tới là có chuyện tình khác.”
Mập Mạp nghe vậy, cả người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Không đốt là tốt rồi! Không đốt là tốt rồi, một khi phóng tay làm ẩu chỉ e sẽ di hận ngàn năm a! Phương huynh có thể ghìm cương trước bờ vực thẳm, tiểu đệ thật sự cảm thấy…”
“Ta tới là muốn trộm một đồ vật.” Phương Tranh bỗng nhiên cắt ngang lời của hắn.
“…Tự hào.” Mập Mạp giống như một con gà trống bị người ta bóp chặt cổ họng, gian nan phun ra hai chữ cuối cùng.
“Vậy sao? Ta cũng cảm thấy tự hào cho chính bản thân mình nha.” Phương Tranh cao hứng nói.
Di Hồng Viên chỉ là một vườn hoa, người có tư cách vào ngắm hoa, tự nhiên đều phải là khách quý của thái tử điện hạ, cho nên coi như bên ngoài phủ có quân đội hùng hậu của thái tử canh gác, nhưng bên trong vườn không trông thấy bóng dáng của một gã thị vệ nào. Hiển nhiên cũng bởi vì thái tử là một bậc quân tử, hắn tin tưởng những người bước vào Di Hồng Viên nhất định không phải là cái hạng người trộm đạo, cho nên không cần phải phái thị vệ canh gác ở trong vườn, khiến bầu không khí chung quanh mất đi ý cảnh tao nhã.
Bất quá hắn tính sai.
Ít nhất ngày hôm nay cũng có hạng người trộm đạo được mời đến Di Hồng Viên.
Hơn nữa lại không chỉ một người.
Phương Tranh vất vả tìm kiếm một hồi, quả nhiên ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc hắn cũng tìm được lối ra vào của căn hầm rượu bí mật.
Đồng thời hắn còn chứng kiến được một thân ảnh quen thuộc, lén lút vểnh mông, bước lại gần cửa hầm, đang nhẹ nhàng nâng ổ khóa lên.
Hắn tựa như đã chắc chắn rằng khoảng đất này căn bản sẽ không có người qua lại, cho nên động tác tiến hành mở khóa chuyên tâm dị thường, một chút cũng không lo lắng đến động tĩnh của ngoại giới. Dù sao nơi này cũng là chỗ đãi khách văn nhân nhã sĩ của thái tử, đều là những người có tu dưỡng phẩm chất đạo đức, quan trọng lễ tiết, nếu như không được mời, tự nhiên sẽ không tùy tiện chạy đến đây hồ nháo.
Phương Tranh vừa nhìn thấy cái bộ dạng của hắn, trong lòng liền dâng lên một cỗ oán khí.
Lần trước hắn làm hại bổn thiếu gia tự tay phóng hỏa đốt nhà của mình, hắn cũng đang lén lút mở khóa, thời gian đã qua lâu như thế, tiểu tử này cũng không hảo hảo đi học kĩ thuật bẻ trộm khóa, mà bộ dạng vẫn vụng về như trước, thực khiến cho các tiểu thần thâu trong thiên hạ phải mở miệng chê cười.
Làm cho người ta cảm giác tiếc nuối chính là, mỗi khi Phương Tranh muốn làm chuyện xấu gì, đều trông thấy bóng dáng của Tiêu Hoài Viễn chen ngang. Người này dường như một mũi quân tiên phong của Phương Tranh, trước khi làm chuyện xấu, phái hắn đi ra dọn dẹp mở đường. Phương Tranh đối với sự có mặt của hắn cũng thật là vừa vui vừa hận, tâm trạng vạn phần phức tạp.
Đúng vậy, gã trộm ngu ngốc này chính là Tiêu Hoài Viễn.
Phương Tranh nội tâm cũng hơi minh bạch, tiểu tử này cùng chính mình bất đồng, bản thân mình có đôi khi làm chuyện ám muội, căn bản đều là không có mục đích gì, chỉ coi nó như một trò chơi phấn khích mà thôi. Nhưng mỗi lần Tiêu Hoài Viễn làm một cái chuyện gì ám muội luôn luôn có một chút gì đó thần thần bí bí, hắn bẻ khóa trong căn biệt viện của nhóm Ảnh Tử, đoán chừng là muốn nghe trộm tin tức tình báo hoặc trực tiếp vào trộm đồ vật này nọ. Lần này hắn lại muốn làm chuyện gì? Chẳng lẽ thái tử còn ẩn giấu bí mật nào đó bên trong hầm rượu hay sao?
Không thèm quản, đạp trước nói sau.
Không nói hai lời, Phương Tranh bước nhanh lên phía trước, giơ chân lên, hung hăng đạp một cước vào mông của Tiêu Hoài Viễn.
Chỉ nghe “ai nha” một tiếng, Tiêu Hoài Viễn ngã lăn trên bãi cỏ, biểu tình tức giận ngay tức thì bật người lên, đang muốn phát nộ, nhưng không ngờ người trước mặt lại chính là Phương Tranh, nhất thời cơn giận tiêu tan, ủ rũ vuốt mũi một cái: “Nguyên lai là Phương huynh, đã lâu không gặp, đã lâu….”
Phương Tranh ngoài cười nhưng trong mắt không có ý cười: “Hóa ra là Tiêu huynh, ta còn tưởng tiểu tặc phương nào có mắt không tròng, cư nhiên ban ngày mà dám hoạt động bẻ khóa bên trong biệt viện của thái tử điện hạ.”
Tiêu Hoài Viễn nhãn châu chuyển động, dò xét nói: “Ngươi đến đây có chuyện gì sao? Vị này chính là…..”
Phương Tranh còn chưa kịp giới thiệu, Mập Mạp ở bên cạnh cướp lời: “Đâu có đâu có, tại hạ Chu Vô, vốn là bằng hữu của Phương huynh.”
Tiêu Hoài Viễn mau chóng chắp tay: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Tại hạ Tiêu Viễn, cũng là bằng hữu của Phương huynh.”
Phương Tranh thở dài, nhìn hai người cùng một cái tâm cơ, giống như những lão cáo già sống vài chục năm trên thương trường, gặp mặt không câu nào nói thật, ngay cả tên cũng không khoan nhượng mà rút đi một chữ, như thế nào đều là bằng hữu của ta, mà không có lấy một người thật thà a?
Phương Tranh ngữ khí bất hảo: “Ngươi ở đây, đang tính làm chuyện gì?”
Tiêu Hoài Viễn ngẩn người, hai con ngươi đảo liên tục, bước lại gần bên tai Phương Tranh, hạ giọng: “Nghe nói thái tử điện hạ có một vò hảo tửu trăm năm, tại hạ thầm nghĩ muốn được chứng kiến cho mở rộng tầm mắt, nhưng cái ổ khóa này có điểm khó mở!”
Phương Tranh hừ lạnh một tiếng, trong lòng đối với hắn khinh bỉ không thôi, tiểu tử này quả nhiên không phải là cái dạng gì tốt đẹp, cư nhiên lại muốn đi làm đạo tặc! Nhân phẩm quá mức thấp kém, bởi vậy cho nên tầm nhìn hạn hẹp, đáng hổ thẹn!
Bình thản khom lưng ngồi xuống, Phương Tranh cẩn thận quan sát kết cấu của ổ khóa, “Ổ khóa này có điểm phức tạp….Phỏng chừng có dùng một thanh sắt để mở cũng không thông được.”
“Nhưng nếu như mạnh mẽ đập nó ra, cũng không khỏi mất thú vị.” Tiêu Hoài Viễn cùng Phương Tranh rõ ràng đều giống nhau, thuộc một loại nhã tặc, hành sự gây án đều chú trọng đến thẩm mỹ cùng tính nghệ thuật, phản đối những gã tiểu tặc trong quá trình gây án sử dụng nhân tố bạo lực.
“Vậy cũng chỉ còn cách đi trộm chìa khóa thôi!”
“……”
“……..”
Hai người không coi ai ra gì, thảo luận phương án trộm chìa khóa.
Mập Mạp tò mò bước lên, nhìn nhìn, sờ cằm trầm tư nói: “Chiếc khóa này được mọi người gọi là song ngư tỏa, thường được trang bị cho cửa hầm ngầm, rất khó phá hỏng a…Nhưng nếu có hai thanh sắt thì cũng nên thử một lần xem…..”
Phương Tranh cùng Tiêu Hoài Viễn ngạc nhiên, trợn mắt nhìn nhau một cái, đồng thanh kêu lên: “Uy! Nhìn không ra, nguyên lai cũng là người trong nghề a!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn