Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Vận Tài Đồng Tử
gụy Thừa Đức tự biết nói lỡ, nét mặt đỏ lên, khái hai tiếng nghiêm mặt nói: “…Lão phu chỉ là nghe nói, nghe nói mà thôi.”
Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao thức thời gật đầu: “Hiều rồi, hiểu rồi.”
Trong lòng Phương Tranh cười thầm không ngớt, thảo nào lão nhân này lại làm cho nhà cửa giống như là gặp tai nạn, nguyên lai chút bổng lộc toàn bộ đều tuôn vào túi không đáy của đám kĩ nữ, nhìn không ra lão đầu này vẫn còn một mặt phong lưu.
Từ nhà của Ngụy Thừa Đức đi ra, Phùng Cừu Đao muốn đi quân doanh, ôm quyền từ biệt Phương Tranh ngay trước cửa nhà của Ngụy Thừa Đức, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Phùng đại ca, trong quân có ai có đầu óc cơ linh, có thân thủ không tệ, ngươi nên chọn cho tiểu đệ mấy người đem ra. Tiểu đệ thu được tình báo tin cậy, có người nói lần này đàm phán, có người sẽ giở trò quỷ ở trung gian.”
Phùng Cừu Đao sầm mặt rùng mình: “Người phương nào lớn mật như vậy?”
Phương Tranh nhìn chung quanh, tiến đến bên tai Phùng Cừu Đao thần bí hề hề nói: “…bí mật.”
Phùng Cừu Đao cau mày nói: “Cũng phải biết đối phương muốn hạ thủ thế nào chứ?”
Phương Tranh lại kề sát bên tai hắn, thần bí nói: “…cũng là bí mật.”
Phùng Cừu Đao dở khóc dở cười nhìn Phương Tranh, cuối cùng gật đầu nói: “Được, lão đệ yên tâm, việc này cứ giao cho ta, Phùng mỗ nhất định sẽ tìm hảo thủ, không cho đám Đột Quyết gặp chuyện không may trong kinh thành Hoa triều ta.”
Nói xong Phùng Cừu Đao liền ôm quyền, xoay người đi.
Phương Tranh nhìn theo bóng lưng của Phùng Cừu Đao cười cười, lão Phùng này thực sự thẳng thắn, hơn nữa thân phận của hắn là tướng lãnh trong quân đội, có thể tùy thời có quyền điều binh, lần này đàm phán hoàng thượng cố tình phái hắn làm phó sứ, nói vậy cũng là lo lắng có người ở giữa quấy phá phải không?
Quay đầu lại đang định lên xe ngựa, Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới một việc, mạnh mẽ xoay người, bi phẫn hô lớn: “Uy! Ngươi đi thì ai đánh xe đây?”
Vừa về đến cửa lớn phủ đệ, chỉ thấy mười mấy hộ viện đang xô đẩy một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi đứng giữa đám hộ viện thân thể bưu hãn, giống như một chiếc thuyền con trong biển cả giận dữ, tùy thời đều có thể bị sóng biển giận dữ nuốt chửng, có vẻ như cực kì kinh hoảng bất lực.
Phương Tranh nhíu mày. Từ khi Phương gia có một người như hắn, là một mệnh quan triều đình, lúc này cần phải lo lắng một chút về người của Phương gia khi họ ra ngoài. Đám người hầu ngày xưa phải nhận hết xỉ nhục, bây giờ giống như một tên ăn mày trong một đêm biến thành một tên nhà giàu mới nổi vậy. Dáng vẻ bệ vệ chẳng ai bì kịp, dần dần kiêu ngạo hẳn ra. Ở ngoài còn đỡ, hiện giờ lại ngay trước cửa nhà mình khi dễ người khác thì có vẻ như rất đê tiện nha. Việc này mà truyền ra ngoài thì thanh danh của hắn và phụ thân hắn sẽ bị hủy hoại.
Phương Tranh bước nhanh ra ngoài, một cước đạp mạnh vào mông một gã hộ viện. Tên hộ viện kia dù đã “trúng chiêu” nhưng không chút nhúc nhích, sứt mẻ. Phương Tranh không khỏi thầm khen một tiếng. Trịnh Trượng huấn luyện đám khốn kiếp này cũng không sai a.
Tên hộ viện bị đá trúng nén giận xoay người lại, đang muốn phát tác, lại thấy người đạp hắn là thiếu gia liền bật người thay đổi một khuôn mặt tươi cười nói: “Thiếu gia. Ngài đã về!”
Mấy tên hộ viện khác nhìn thấy Phương Tranh đã trở lại cũng đều nhanh chóng buông tay ra, không tiếp tục khi dễ người thanh niên kia nữa, hướng về phía Phương Tranh hành lễ.
Phương Tranh nghiêm mặt hừ lạnh nói: “Các ngươi quả thật có tiền đồ a, ở ngay cửa nhà mình khi dễ người khác. Sao? Cảm thấy thanh danh của ta quá tốt nên muốn lôi nó xuống, dẫm đạp mấy cái cho bớt đi hả?”
Một đám đều cười cười nói không dám. Trong đó có một gã hộ viện chỉ vào thanh niên kia nói: “Thiếu gia, đến tận bây giờ chúng ta đều không khi dễ người khác, nhưng tên tiểu tử này là ngoại lệ, hắn là cừu gia của ngài a, huynh đệ chúng ta chỉ muốn thay thiếu gia xả giận.”
Cừu gia? Phương Tranh tập trung nhìn vào, ấy, tiểu tử này không phải là Ngô công tử sao? Là hắn đá mình xuống Quỳnh Hoa Lâu, sau đó lại bị mình lừa “gõ mất” hai vạn lạng bạc.
Phương Tranh vừa nhìn thấy Ngô công tử liền vui vẻ nở nụ cười, tài vận đến với người thì cho dù tường thành cũng không ngăn nổi, đang cần chút bạc tiêu chơi thì lại có người đưa tới cửa. Đây không phải là cừu gia nha, rõ ràng là vận tài đồng tử mà.
Lúc này “vận tài đồng tử” với vẻ mặt đáng thương hề hề hướng về phía Phương Tranh cười lấy lòng, quần áo hỗn độn vô cùng, như bị mười mấy đồng tính luyến ái xâm phạm “cây tiểu hoa cúc” vậy, run rẩy giữa đám hộ viện, bộ dạng chật vật thê thảm vô cùng.
Lắc đầu, Phương Tranh trầm giọng nói: “Các ngươi rất không lễ phép, tới cửa là khách, đạo lí này chẳng lẽ các ngươi không hiểu sao? Nhớ kĩ, vị Ngô công tử này, hắn không phải cừu gia, là khách hàng! Hiểu chưa? Về sau thấy hắn phải khách khí một chút.”
Nói xong bước về phía Ngô công tử, điệu bộ ngạc nhiên nói: “Ai nha! Đây chẳng phải là Ngô thiếu gia sao? Huynh đệ chúng ta đã mấy hôm không gặp, sao lại thê thảm như vậy?”
Ngô công tử há miệng thở dốc, muốn nói bộ dáng ta bây giờ không phải là đám ác nô nhà ngươi hại sao, lại thấy đám “ác nô” đang khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn, đành phải nhu thuận ngậm miệng lại, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Phương Tranh một bên nắm chặt tay Ngô công tử hướng trong phủ đi, một bên còn thấm thía nói: “Không phải ta nói ngươi nha, Ngô công tử, chúng ta huynh đệ trong lúc đó ngươi cũng nên thường xuyên đi lại, ngươi xem, lâu như vậy không đến nhà của ta ngay cả hộ viện cũng đều không nhận ra ngươi, như vậy không tốt, nhiều xa cách nha.”
Ngô công tử với vẻ mặt cầu xin gật gật đầu, trong lòng tức giận đến sắp hộc máu. Người này từ sau khi quăng ngã một lần, nhìn thế nào cũng thấy “vô hại” hơn xưa. Trước kia nhiều lắm là bắt nạt vài tên bại gia tử, bây giờ nghe nói hắn còn làm quan, thật sự là ông trời không có mắt. Hiện tại thoạt nhìn Phương Tranh như một kẻ cực kì nham hiểm, làm người ta vừa thấy liền dâng lên một nỗi sợ hãi từ trong lòng. Nếu không phải trong người Ngô công tử còn có ”Độc Môn Kỳ Độc” của Phương Tranh, có quỷ mới nguyện ý đi lại với hắn.
Phương Tranh lôi kéo Ngô công tử vào đại sảnh, sau khi hạ nhân dâng trà, Phương Tranh bỗng nhiên ra vẻ, chậm rãi thưởng trà, một lúc lâu sau cũng không nói một lời.
Ngô công tử không chịu nổi, cười bồi chắp tay nói: “Tại hạ nghe nói Phương thiếu gia, ách, Phương đại nhân vì triều đình lập công lớn, đã được thánh thượng phong quan phong tước, tại hạ đặc biệt hướng về Phương đại nhân chúc mừng.”
Phương Tranh cười nói: “Cái này thì có gì phải chúc, đánh đổ cả mệnh vào a, không như Ngô công tử tiêu diêu tự tại như vậy a. Đúng rồi, hôm nay Ngô công tử đích thân đăng môn, không biết có điều gì chỉ giáo?”
Ngô công tử vội cười nói: “Không dám không dám, Phương…Phương đại nhân, tại hạ gần đây vay mượn khắp nơi, mượn được ít bạc, người xem chuyện giải dược…”
Phương Tranh vừa nghe chữ “bạc”, hai mắt sáng ngời, thân mình kìm lòng không được đi về phía trước một bước, phát hiện động tác của mình ổn trọng không đủ, lại làm bộ như không có việc gì tựa vào trên ghế, mi mắt cũng không nâng, nói: “Ngô công tử, bổn quan là mệnh quan triều đình, sớm đã coi tiền tài như cặn bã, hiện giờ bổn quan lòng mang thiên hạ, quan tâm chính là dân chúng an cư lạc nghiệp hay không, biên cương có được an bình hay không, vàng bạc chỉ là vật nhơ bẩn, bổn quan đã sớm không để vào trong mắt…”
Ngô công tử nội tâm khinh bỉ vô cùng, nhưng trên mặt không thể không mang theo bộ dạng tươi cười, làm như một bộ kính ngưỡng, liên tục gật đầu.
Bú một ngụm nước trà, Phương Tranh lại tiếp tục đánh giọng quan: “…Bổn quan phải quan tâm nhiều chuyện tình lắm, tất cả đều là vì quốc kế dân sinh, bổn quan tuy là dốc hết tâm huyết, máu chảy đầu rơi cũng sẽ không tiếc, chỉ cần dân chúng của Hoa triều ta ăn cơm có thể đủ no, quốc khố có thể tràn đầy, biên cương có thể an bình, bổn quan liền cảm thấy mĩ mãn, chết cũng không tiếc…Ngươi lần này mang theo bao nhiêu bạc?”
“Ách, a?” Ngô công tử ngẩn người, Phương Tranh lời nói biến chuyển quá nhanh, hắn nhất thời không kịp phản ứng.
Phương Tranh bất mãn cau mày nói: “Tuổi còn trẻ, vậy mà cái lỗ tai đã không còn dùng được, ngươi không phải nói mang bạc cho ta sao? Bạc đâu?”
“A? Nga nga, bạc ở chỗ này, ở chỗ này, thỉnh Phương đại nhân xem qua.” Ngô công tử lau mồ hôi, lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, trong lòng đối với Phương Tranh âm thầm khinh bỉ, người này một ngụm một cái quốc kế dân sinh, coi tiền tài như cặn bã, lúc này mới nói mấy câu liền đã lộ ra bộ mặt tham tài, trở thành quan rồi mà vẫn mang cái bộ dạng lưu manh, xứng đáng bị giam vào thiên lao.
Phương Tranh tất nhiên là không biết trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào, tiếp nhận ngân phiếu cẩn thận đếm, lập tức không cao hứng nói: “Như thế nào mới có hai vạn lượng? Không ngờ ngươi bận việc một tháng mà chỉ kiếm được bao nhiêu đây thôi?”
Ngô công tử vẻ mặt cầu xin nói: “Phương đại nhân, tại hạ không có biện pháp a, gia phụ quản lí rất chặt, muốn từ trong cửa hàng lộng ít bạc so với lên trời còn khó hơn, để có được hai vạn lượng này, tại hạ đã phải gánh chịu không ít mạo hiểm đâu, còn thỉnh Phương đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Tiền trả lãi kì hạn mà thôi, vừa nâng vừa nhấc cũng không sao cả, bất quá ta có thể nhắc nhở ngươi, một trăm vạn lượng trong vòng ba năm, ngươi đã lập hóa đơn chứng từ, ta không thúc giục ngươi, thời gian vừa đến ta phải đi thu cửa hàng của nhà ngươi, phòng ở, điền sản, dù sao ta cũng là chủ nợ hợp pháp, thiếu nợ thì trả tiền, rất công bằng. Chính ngươi tự mình lo liệu a.”
Ngô công tử sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nghe vậy cả người không khỏi run lên một chút, liên tục gật đầu nói: “Phương đại nhân ngài yên tâm, tại hạ nhất định nhanh chóng hồi môn bạc, sẽ không để cho ngài đợi lâu.”
Phương Tranh khinh bỉ nhìn hắn, trộm sạch gia sản của phụ thân hắn vất vả mới tích góp được mà đi trả nợ, chuyện như vậy mà hắn còn làm, thật không hiểu hắn sống ở trên đời này còn có cái ý nghĩa gì nữa.
Ngô công tử lau mồ hôi, cười bồi nói: “Phương đại nhân…Hiện tại đã sắp qua một tháng, ngài không phải đã nói, chỉ cần tại hạ làm ra bạc, ngài liền cho ta giải dược tháng sao? Người xem chuyện này…”
Phương Tranh ngẩn người: “Giải dược nào?”
Ngô công tử khóe miệng nhất phiết, mau khóc lên: “Phương đại nhân, ngài đừng làm ta sợ nữa, trên người của ta còn trúng chất độc của ngài a, không phải ngài nói mỗi tháng đều phải dùng giải dược độc môn của ngài hay sao?”
Phương Tranh vỗ cái trán, hắc, suýt nữa đã quên mất chuyện này, tiểu ngốc tử thực sự vẫn còn tin chuyện này a, xem ra người cổ cũng không có nhiều người thông minh lắm. Dù sao tiểu tử cũng đã viết phiếu nợ, không sợ hắn lại muốn giở trò, đem mọi chuyện rõ ràng nói cho hắn biết a.
Phương Tranh khụ một tiếng: “Ngô công tử a, nói thật với ngươi, chuyện độc dược lần trước, kỳ thật không phải độc dược…”
Chứng kiến biểu tình của Ngô công tử dường như không tin tưởng, Phương Tranh có điểm không kiên nhẫn: “Thực sự nó không phải là độc dược, ta tùy tiện trộn một ít bùn đất trên mặt đường, vo viên lại thành hoàn đan mà thôi…”
Ngô công tử khóc ròng nói: “Phương đại nhân, hiện tại ngài đang muốn trêu đùa ta sao? Lần trước sau khi ăn độc dược của ngài, một tháng qua cả người ta khó chịu, ăn không ngon, ngủ không được, người khác đụng ta một chút liền cảm thấy vô cùng đau đớn, ta nhất định đã trúng phải kịch độc. Phương đại nhân, cầu ngài nhất định phải cứu ta a!”
Phương Tranh nghe vậy, không khỏi dở khóc dở cười, muốn giải thích cho hắn hiểu đây là tác hại của tâm lí, lúc sau lại cảm thấy giải thích như vậy lại có điểm phiền toái, quên đi, hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ. Nhất định phải cho hắn nghĩ rằng bản thân đang trúng kịch độc, Phương Tranh cũng cảm thấy có lỗi khi không giải thích cho hắn?
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn