Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2982 / 204
Cập nhật: 2017-08-25 12:51:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Tyrion
huyền Thiếu Nữ E Thẹn di chuyển trong sương giá giống như người mù dò dẫm với cây gậy dò đường trong một căn sảnh lạ.
Septa Lemore đang cầu nguyện. Tiếng lầm bầm của cô ta bị sương mù cản lại, khiến âm thanh trở nên nhỏ xíu. Griff đi lại trên boong, tiếng giáp xích khẽ leng keng bên dưới chiếc áo choàng da sói. Ông ta liên tục chạm vào thanh kiếm, như để chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đó. Rolly Duckfield đang chống sào bên mạn phải, Yandry bên mạn trái. Còn Ysilla cầm lái.
“Tôi không thích nơi này,” Haldon Master Nửa Mùa lẩm bẩm.
“Một chút sương mù mà cũng sợ à?” Tyrion nói móc, dù thực chất là sương mù đang dày đặc. Ở mũi thuyền Thiếu Nữ E Thẹn, Griff Trẻ chống cây chèo thứ ba để đưa họ ra xa những mối nguy hiểm mỗi khi chúng hiện ra trong màn sương mù mịt. Đèn đã được thắp ở cả mũi và đuôi thuyền, nhưng sương mù quá dày, đến nỗi từ phần giữa thuyền, người lùn chỉ nhìn thấy một đốm sáng trôi phía trước và một đốm sáng phía sau. Nhiệm vụ của anh là chăm lo cho chiếc lò sưởi để lửa không bị tắt.
“Đây không phải là sương mù bình thường, Hugor Hill ạ,” Ysilla khẳng định. “Nó sặc mùi phép thuật, anh sẽ biết nếu mũi anh có thể ngửi được nó. Rất nhiều người đi biển đã mất tích ở đây, các thuyền sào chống, thuyền cướp biển và cả những chiếc ga-lê vĩ đại. Họ lang thang tuyệt vọng trong sương mù chỉ để đi tìm một tia mặt trời nhưng chẳng bao giờ tìm được, cho đến khi họ chết vì phát điên hoặc vì đói khát. Những linh hồn không được an nghỉ vẫn cứ vương vất ở đây trong không khí và dưới lòng biển khơi.”
“Ngay lúc này có một tên kìa,” Tyrion nói. Phía bên mạn phải thuyền là một bàn tay đủ lớn để đập nát cả con thuyền đang nhô lên từ vùng nước sâu âm u. Chỉ có đầu hai ngón tay thò lên khỏi mặt nước sông, nhưng khi thuyền Thiếu Nữ E Thẹn đi ngang qua, anh nhìn thấy phần còn lại của cả bàn tay dập dờn dưới mặt nước và một khuôn mặt xám ngoét đang ngước nhìn lên. Dù tinh thần đang thoải mái nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó bứt rứt khó chịu. Một nơi tồi tệ, đầy mùi tuyệt vọng và chết chóc. Ysilla nói không sai. Thứ sương mù này không bình thường chút nào. Có thứ gì đó kinh tởm đang lớn lên dưới nước và tỏa ra khắp không gian. Thảo nào chúng làm cho đám người đá phát điên.
“Anh không nên nhạo báng như vậy,” Ysilla cảnh báo. “Những người chết thì thầm thường ghét không gian ấm áp, chúng hành động rất nhanh và luôn tìm kiếm các linh hồn bị nguyền rủa để nhập hội với chúng.”
“Tôi nghĩ chúng không có vải liệm vừa với tôi đâu.” Quỷ lùn khều than bằng que cời lửa.
“Lòng căm thù không thể chọc giận người đá bằng một nửa so với cơn đói khát.” Haldon Master Nửa Mùa quấn một chiếc khăn vàng quanh miệng và mũi làm giọng anh ta như nghẹt đi. “Trong màn sương mù này chẳng có thứ gì một người đầu óc bình thường dám ăn cả. Mỗi năm ba lần, các triarch vùng Volantis phải cử một thuyền ga-lê đem theo lương thực lên ngược dòng, nhưng các thuyền cứu tế đó thường đến chậm và đem theo nhiều miệng ăn hơn cả thức ăn.”
Griff Trẻ nói, “Dưới sông hẳn phải có cá chứ.”
“Tôi sẽ không ăn một con cá nào câu từ dưới sông này lên,” Ysilla nói. “Không đời nào.”
“Chúng ta cũng không nên hít thứ sương mù này,” Haldon nói. “Lời Nguyền Của Garin đang ở khắp nơi quanh chúng ta.”
Cách duy nhất để không hít phải sương mù là không thở nữa. “Lời Nguyền Của Garin chỉ là bệnh vảy xám thôi,” Tyrion nói. Lời nguyền này thường thấy ở trẻ em, đặc biệt là ở những vùng lạnh và ẩm ướt. Phần thịt bị nhiễm bệnh sẽ cứng lại, vôi hóa và rạn nứt, tuy nhiên quỷ lùn từng đọc được ở đâu đó rằng có thể ngăn chặn quá trình hình thành vảy xám bằng chanh, thuốc đắp từ cây mù tạt và tắm nóng khử trùng (theo lời các học sĩ) hoặc là bằng cách cầu nguyện, hiến tế, hoặc nhịn ăn (theo như các vị tư tế khẳng định). Sau đó bệnh sẽ khỏi, các nạn nhân trẻ sẽ trở nên xấu xí, nhưng không chết. Cả các học sĩ lẫn tu sĩ đều đồng ý rằng trẻ em bị bệnh vảy xám sẽ không bao giờ bị các chứng bệnh chết người hiếm gặp khác nữa, như căn bệnh tương tự nhưng phát triển nhanh và kinh khủng hơn nhiều: bệnh dịch xám. “Thủ phạm là do ẩm ướt,” anh nói. “Những chất bẩn thỉu lẫn trong không khí, chứ đâu phải lời nguyền.”
“Những kẻ xâm lược cũng không tin, Hugor Hill ạ,” Ysilla nói. “Người vùng Volantis và Valyria treo Garin trong một chiếc lồng vàng và chế nhạo anh ta khi anh ta cầu xin Đức Mẹ của mình hủy diệt bọn họ. Và quả thật khi đêm đến, nước sông đã dâng lên và nhấn chìm tất cả. Cũng từ ngày đó trở đi, linh hồn của họ không bao giờ an nghỉ. Họ vẫn ở đó bên dưới mặt nước, những người từng là lãnh chúa lửa. Hơi thở lạnh lẽo của họ phả ra trong bóng tối và tạo ra màn sương mù này, còn da thịt họ thì hóa đá, cũng giống như trái tim họ vậy.”
Vết sẹo trên mũi Tyrion tự nhiên ngứa khủng khiếp. Anh đưa tay lên gãi. Có thể người phụ nữ già nua này nói đúng. Nơi này chẳng hay ho gì. Ta cảm giác như mình đang quay lại cái nhà xí đó một lần nữa, và nhìn cha ta chết. Ông ấy cũng sẽ phát điên nếu phải sống trong cái đống súp xám này trong khi da thịt và xương dần hóa đá.
Griff Trẻ có vẻ chẳng quan tâm gì đến mối lo âu của anh. “Cứ thử quấy rầy chúng ta xem, chúng sẽ biết chúng ta làm bằng gì.”
“Chúng ta làm bằng xương bằng thịt, mang hình hài như Đức Cha và Đức Mẹ,” Septa Lemore nói. “Ta xin cậu đừng khoác lác nữa. Kiêu căng là tội nặng đấy. Người hóa đá cũng kiêu căng, và Lãnh Chúa Vải Liệm là kẻ ngạo mạn hơn tất thảy.”
Nhiệt từ lò than bắt đầu làm Tyrion đỏ mặt. “Có người tên là Lãnh Chúa Vải Liệm à? Hay đó chỉ là truyền thuyết thôi?”
“Lãnh Chúa Vải Liệm vẫn cai trị vùng sương mù này kể từ thời của Garin,” Yandry nói. “Một số người nói ông ta chính là Garin, sống dậy từ ngôi mộ nước.”
“Người chết làm sao dậy được,” Haldon Master Nửa Mùa khẳng định, “và chẳng có ai sống được một nghìn năm cả. Nhưng đúng, có người gọi là Lãnh Chúa Vải Liệm. Từ trước đến giờ đã có khoảng hai chục người như vậy. Khi người này qua đời, người khác sẽ thế chỗ. Người đương chức hiện nay là cướp biển ở Quần Đảo Basilisk, hắn nghĩ sẽ kiếm được nhiều món hời ở Rhoyne hơn ở vùng biển Summer.”
“Đúng rồi, tôi cũng nghe nói thế,” Vịt nói, “nhưng có một câu chuyện khác tôi thích hơn, rằng ông ta không giống như những người đá khác, ông ta chỉ bắt đầu hóa đá khi một phụ nữ xám bước ra từ sương mù và hôn ông ta bằng đôi môi lạnh như băng giá.”
“Đủ rồi,” Griff nói. “Tất cả các ngươi im đi.” Septa Lemore hít một hơi dài. “Cái gì kia?” “Đâu?” Tyrion chẳng nhìn thấy gì ngoài sương giá. “Có cái gì đó chuyển động. Tôi thấy nước gợn sóng.”
“Là một con rùa,” hoàng tử vui vẻ nói. “Một con rùa nước ngọt lớn thôi mà.” Cậu ta chống sào về phía trước con thuyền rồi đẩy họ ra xa một chiếc cột màu xanh cao chót vót.
Sương mù cứ đeo bám họ, ẩm ướt và lạnh lẽo. Một ngôi đền chìm dưới nước hiện ra giữa không gian xám ngoét u ám khi Yandry cùng Vịt thong thả đi bộ từ mũi đến đuôi thuyền, chống sào và đẩy con thuyền đi. Họ đi qua một chiếc cầu thang xoắn ốc bằng cẩm thạch mọc lên từ bùn, đầu còn lại nhô lên lởm chởm trên mặt nước. Xa hơn, họ thấy những cái bóng khác lờ mờ hiện ra: những hình chóp vỡ, tượng không đầu, những thân cây với rễ to hơn cả con thuyền của họ.
“Nơi đây từng là thành phố ven sông đẹp nhất và giàu có nhất,” Yandry nói. “Chroyane, thành phố của vũ hội.”
Quá giàu, Tyrion nghĩ, quá đẹp. Đừng dại dột mà chọc tức rồng. Xung quanh họ là
cả một thành phố chìm dưới nước. Một cái bóng lờ mờ bay qua trên đầu họ, một đôi cánh da màu xám vỗ lạch phạch trong màn sương. Quỷ lùn nghển cổ lên để nhìn cho rõ, nhưng thứ đó biến mất cũng nhanh chẳng kém gì khi nó xuất hiện.
Không lâu sau, một ngọn đèn khác trôi qua trước mặt họ. “Thuyền,” một tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên phía bên kia con nước. “Các người là ai?”
“Thiếu Nữ E Thẹn,” Yandry hô to.
“Chim Bói Cá. Đi lên hay đi xuống?”
“Xuống. Da, mật ong, bia và mỡ.”
“Lên. Dao, kim khâu, đăng ten, vải lanh và rượu pha gia vị.”
“Có nghe tin gì từ Volantis cổ không?” Yandry hỏi.
“Chiến tranh,” họ trả lời.
“Ở đâu?” Griff hét lại. “Lúc nào?”
“Sang năm,” họ trả lời, “Nyessos và Malaquo bắt tay nhau, voi để lộ vằn.” Tiếng nói nhỏ dần khi chiếc thuyền đi mỗi lúc một xa. Họ nhìn theo ánh đèn cho đến khi nó chỉ còn là đốm sáng nhỏ xíu và biến mất.
“Hò hét qua sương mù với một con thuyền chúng ta không nhìn thấy, liệu có ổn không?” Tyrion hỏi. “Nhỡ chúng là cướp biển thì sao?” Phải nói họ rất may mắn thoát khỏi bọn cướp biển ở hồ Dagger khi di chuyển vào ban đêm, yên ổn và không bị ai phát hiện. Một lần Vịt thoáng nhìn thấy một thân thuyền mà anh khẳng định nó thuộc về Urho Lười Tắm. Tuy nhiên thuyền Thiếu Nữ E Thẹn đi xuôi theo hướng gió, và nếu đó là thuyền của Urho thì có vẻ nó không hứng thú gì lắm với thuyền của họ.
“Cướp biển không mò vào dòng Đau Buồn đâu,” Yandry nói.
“Voi có vằn à?” Griff lẩm bẩm. “Có nghĩa là gì nhỉ? Nyessos và Malaquo? Illyrio đã trả cho Triarch Nyessos nhiều gấp tám lần số cần thiết.”
“Trả bằng vàng hay pho mát?” Tyrion nói đùa.
Griff quay lại nhiếc, “Nếu những câu nói hài hước của ngươi không làm tan được sương mù thì tốt nhất hãy ngậm mồm lại.”
Vâng thưa cha, anh suýt nữa định nói. Tôi sẽ im lặng. Cảm ơn. Anh không biết những người Volantis này, nhưng theo anh, có lẽ voi và hổ sẽ có lý do chính đáng để hợp sức với nhau và đối mặt với rồng. Có thể gã buôn pho mát đã đánh giá sai tình hình. Một người có thể mua được bằng vàng, nhưng chỉ có máu và kiếm thép mới có thể khiến hắn thành thật.
Quỷ lùn cời than một lần nữa và thổi để lửa cháy to hơn. Ta ghét việc này. Ta ghét sương mù, ghét nơi này, và lại càng ghét Griff hơn. Tyrion vẫn còn giữ mấy cây nấm độc hái được trong sân cung điện của Illyrio, và đã có những hôm anh chỉ nhăm nhăm muốn bỏ chúng vào bữa đêm của Griff. Nhưng vấn đề là hầu như Griff chẳng ăn gì.
Vịt và Yandry đẩy sào. Ysilla xoay bánh lái. Griff Trẻ đẩy Thiếu Nữ E Thẹn ra khỏi một tòa tháp vỡ, những ô cửa sổ từ trên tháp nhìn xuống trông như những đôi mắt mù hun hút và đen kịt. Cánh buồm trên đầu họ trông nặng nề và ủ rũ. Nước dâng lên cao dần dưới mạn thuyền, cho đến khi sào chống chạm không tới đáy, nhưng dòng nước vẫn đẩy họ đi xuôi dòng, cho đến khi…
Tất cả những gì Tyrion có thể nhìn thấy là một thứ gì đó khổng lồ chồi lên khỏi mặt nước, thứ gì đó cong gù như báo hiệu điềm gở. Anh nghĩ đó là ngọn đồi mọc trên một hòn đảo nhiều cây cối, hoặc là một tảng đá lớn phủ rêu, dương xỉ và ẩn hiện trong sương mù. Tuy nhiên khi thuyền Thiếu Nữ E Thẹn tới gần, hình dáng của nó trở nên rõ ràng hơn. Một pháo đài bằng gỗ hiện ra, mục nát và phủ đầy rêu. Phía trên nó là những hình chóp nón mảnh dẻ, một số đã bị cụt nóc trông như những cây thương gãy. Những tòa tháp không mái ẩn hiện đâm thẳng lên trời. Những căn sảnh và hành lang lần lượt trôi qua: các trụ tường trang nhã, những khung cửa tò vò tinh tế, từng hàng cột xẻ rãnh, hiên nhà và phòng ốc.
Tất cả đều hoang tàn, đổ nát.
Chỗ này rêu xám mọc dày đặc, phủ kín cả những viên gạch vỡ tạo thành những ụ rêu và che kín các tòa tháp. Cây leo đen bò ra bò vào các ô cửa sổ, cửa đi và các cổng tò vò, leo cả lên những bức tường đá cao. Sương mù che kín ba phần tư cung điện, nhưng những gì họ nhìn thấy cũng quá đủ để Tyrion nhận ra chắc chắn hòn đảo này từng to gấp mười lần Tháp Đỏ và đẹp hơn gấp trăm lần. Anh biết mình đang ở đâu. “Cung Điện Tình Yêu,” anh nói nhỏ.
“Đó là tên gọi của người Rhoynar,” Haldon Master Nửa Mùa nói, “nhưng suốt một nghìn năm nay nó vẫn là Cung Điện Đau Buồn.”
Đống đổ nát này đã đủ buồn, nhưng biết được hình hài của nó trước kia còn buồn hơn. Nơi đây từng tràn ngập tiếng cười, Tyrion nghĩ. Nơi đây từng có những vườn hoa rực rỡ và đài phun nước long lanh, vàng óng dưới ánh mặt trời. Những bậc thang này từng vang tiếng bước chân của các đôi lứa yêu nhau, và bên dưới mái vòm đổ vỡ kia, các cặp đôi trao nụ hôn trong lễ cưới. Anh nghĩ về Tysha, người từng là vợ anh trong một thời gian ngắn. Là do Jaime, anh nghĩ trong tuyệt vọng. Anh ấy là máu mủ của ta, người anh trai vĩ đại của ta. Khi ta còn bé, anh ấy đem cho ta đồ chơi, nào đai thùng, nào gạch ngói, và cả một con sư tử khắc trên gỗ. Anh ấy cho ta con ngựa đầu tiên và dạy ta cách cưỡi. Khi anh ấy nói rằng mua nàng về cho ta, ta đã không mảy may nghi
ngờ. Tại sao ta phải nghi ngờ? Anh ấy là Jaime, và nàng chỉ là một cô gái đóng một vai trong vở kịch. Ngay từ ban đầu ta đã sợ hãi, ngay từ giây phút đầu tiên nàng cười với ta và để ta chạm vào tay nàng. Cha ruột còn không yêu thương nổi ta thì sao nàng có thể yêu ta cho được, nếu không phải vì vàng?
Đằng sau những ngón tay dài xám xịt của màn sương, anh lại nghe thấy tiếng bật rùng mình của dây nỏ, tiếng rên của Lãnh chúa Tywin khi mũi tên đâm giữa bụng dưới của ông, tiếng mông rơi phịch xuống đá khi ông chết. “Bất cứ nơi nào lũ điếm đi,” ông ấy nói vậy. Và đó là nơi nào? Tyrion rất muốn hỏi. Tysha đi đâu rồi, cha? “Chúng ta còn phải chịu cảnh mù mịt này bao lâu nữa?”
“Một tiếng nữa chúng ta sẽ ra khỏi dòng Đau Buồn,” Haldon Nửa Mùa nói. “Từ đó trở đi, chúng ta sẽ có một chuyến đi thoải mái. Mỗi khúc rẽ ở hạ lưu dòng Rhoyne đều có làng mạc. Ở đó có vườn cây ăn trái, vườn nho và cánh đồng lúa chín dưới ánh mặt trời, ngư dân đánh cá trên sông, bồn tắm nước nóng và rượu ngọt. Selhorys, Valysar và Volon Therys là những thị trấn có tường bao, chúng lớn đến nỗi có thể được gọi là thành phố ở Bảy Phụ Quốc. Ta tin rằng ta sẽ…”
“Có đèn phía trước,” Griff Trẻ cảnh báo.
Tyrion cũng nhìn thấy. Chim Bói Cá, hoặc một chiếc thuyền sào chống khác, anh tự nhủ, nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm giác không phải như vậy. Mũi anh ngứa ran. Anh gãi như điên dại. Ánh đèn mỗi lúc một sáng hơn khi thuyền Thiếu Nữ E Thẹn tiến đến gần. Một ngôi sao lờ mờ phía đằng xa, phát sáng le lói qua lớp sương mù và thu hút họ tiến lên. Nó nhanh chóng chuyển thành hai đốm sáng, sau đó là ba: một dãy đèn hiệu tả tơi nhô lên từ dưới nước.
“Cầu Giấc Mơ,” Griff gọi tên nó. “Người hóa đá sẽ đứng trên cầu. Một số kẻ sẽ than khóc khi thấy chúng ta đến, nhưng họ sẽ không quấy nhiễu chúng ta. Hầu hết người hóa đá là những sinh linh yếu ớt, vụng về, chậm chạp và ngốc nghếch. Tuy nhiên ở giai đoạn tất cả bọn họ đều phát điên, đó là lúc bọn họ nguy hiểm nhất. Nếu cần thiết hãy dùng đuốc làm hàng rào ngăn họ. Không được để họ chạm vào người.”
“Có thể bọn họ không nhìn thấy chúng ta đâu,” Haldon Master Nửa Mùa nói. “Sương mù sẽ che chúng ta khỏi tầm mắt họ cho đến khi chúng ta tiến gần đến cây cầu, và sau đó sẽ vượt qua trước khi họ kịp nhận ra chúng ta ở đó.”
Người hóa đá thường có thị lực rất kém, Tyrion nghĩ. Anh biết bệnh vảy xám bắt đầu ở các điểm mút: đầu ngón tay ngứa ran lên, hoặc một móng chân chuyển thành màu đen, hoặc mất cảm giác. Sau đó tình trạng tê cứng dịch chuyển dần lên bàn tay hoặc bàn chân, rồi cẳng chân, thịt cứng lại, lạnh ngắt và da người bệnh chuyển thành màu xám như đá. Anh từng nghe nói có ba cách chữa trị bệnh vảy xám hiệu quả: đó là rìu, kiếm và dao phay. Anh biết việc chặt đứt các phần cơ thể bị nhiễm bệnh có thể
ngăn không cho bệnh lan ra, nhưng không phải lúc nào phương pháp đó cũng hiệu quả. Rất nhiều người đã hy sinh một tay, một chân, nhưng rồi tay hoặc chân kia vẫn chuyển sang màu xám. Và một khi chuyện đó xảy ra có nghĩa là mọi hy vọng đều tiêu tan. Khi phần thịt hóa đá lan tới mặt sẽ gây ra mù mắt. Ở giai đoạn cuối bệnh sẽ phá vào trong, tới cơ, xương và các bộ phận trong cơ thể.
Cây cầu lớn dần trước mặt họ. Griff gọi nó là Cầu Giấc Mơ, nhưng giấc mơ này đã tan nát và đổ vỡ. Những nhịp cầu hình cung bằng đá xám bắc từ Cung Điện Đau Buồn sang bờ tây của dòng sông mất hút vào trong màn sương. Một nửa đã bị kéo sập bởi trọng lượng của đống rêu xám bám bên trên và dây leo đen dày đặc bò lên từ mặt nước. Nhịp cầu bằng gỗ rộng đã bị mục hết, nhưng một số ngọn đèn dọc thân cầu vẫn sáng. Và khi thuyền Thiếu Nữ E Thẹn tiến lại gần, Tyrion có thể lờ mờ nhìn thấy người hóa đá di chuyển trong ánh sáng, họ vật vờ đi vô định quanh những bóng đèn như những con nhậy đêm, xám ngoét và chậm chạp. Một số người trần truồng, số khác mặc vải liệm.
Griff rút trường kiếm ra. “Yollo, châm đuốc lên đi. Nhóc, đưa Lemore về buồng và ở đó với cô ấy.”
Griff Trẻ nhìn cha ương ngạnh. “Lemore phải biết buồng cô ấy ở đâu rồi chứ. Con muốn ở lại.”
“Chúng tôi đã thề sẽ bảo vệ cậu,” Lemore nói nhỏ.
“Ta không cần được bảo vệ. Ta có thể dùng kiếm giỏi như Vịt. Ta sắp là hiệp sĩ rồi.”
“Vẫn còn trẻ ranh lắm,” Griff nói. “Làm theo lệnh đi. Ngay bây giờ.”
Chàng trai trẻ lẩm bẩm chửi thề và ném cây sào xuống boong thuyền. Âm thanh vọng lên trong sương mù nghe kỳ lạ, và trong khoảnh khắc anh cảm giác như tiếng sào chống rơi vang lên tứ phía xung quanh. “Tại sao ta phải chạy trốn? Haldon ở lại, cả Ysilla. Thậm chí là Hugor nữa.”
“Đúng thế,” Tyrion nói, “nhưng tí hon như tôi có thể nấp sau một con vịt.” Anh ném năm, sáu cây đuốc vào lò than đang cháy và nhìn đống giẻ tẩm dầu làm ngọn lửa cháy bùng lên. Đừng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, anh tự nhủ. Nó sẽ làm anh mờ mắt trong đêm.
“Anh là người lùn,” Griff Trẻ tỏ ra khinh bỉ.
“Vậy là bí mật của tôi đã bị lộ,” Tyrion đồng ý. “Đúng vậy, tôi cao chưa bằng một nửa Haldon, và làm gì có ma nào quan tâm tôi sống hay chết.” Nhất là ta lại càng không. “Tuy nhiên cậu… cậu là tất cả.”
“Quỷ lùn,” Griff nói, “ta đã cảnh cáo ngươi…”
Có tiếng than khóc run rẩy vọng lại qua màn sương, nhạt nhòa và cao vút. Lemore quay người run rẩy. “Thất Diện Thần hãy bảo vệ chúng con.”
Cây cầu gãy chỉ còn cách họ 5 thước ở phía trước. Xung quanh các trụ cầu, sóng sủi bọt trắng xóa như nước bọt trong miệng người điên. Khoảng hơn chục mét phía trên, đám người đá rên rỉ, thì thầm bên dưới những ngọn đèn leo lét. Hầu như đối với họ, thuyền Thiếu Nữ E Thẹn chỉ như mọi khúc gỗ trôi khác mà thôi. Tyrion nắm ngọn đuốc chặt hơn và nhận ra anh đang nín thở. Rồi họ ở ngay bên dưới cây cầu, những bức tường trắng nặng nề với những tấm rèm xám bằng nấm mốc hiện ra lù lù hai bên, nước sủi bọt giận dữ xung quanh họ. Trong chốc lát trông họ như thể chuẩn bị đâm vào trụ cầu bên phải đến nơi, nhưng Vịt giơ sào lên và đẩy thuyền quay lại giữa dòng, và chỉ một lúc sau họ đã thoát khỏi nguy hiểm.
Tyrion chưa kịp thở phào thì Griff Trẻ đã nắm lấy cánh tay anh. “Ý anh là gì? Tôi là tất cả nghĩa là sao? Tại sao tôi lại là tất cả?”
“Tại sao ư,” Tyrion nói, “nếu người hóa đá bắt được Yandry, Griff hay Lemore đáng yêu của chúng ta, chúng ta sẽ chỉ thương tiếc họ và rồi tiếp tục lên đường. Nhưng nếu mất cậu thì cả công trình này sẽ dang dở, và tất cả những tháng ngày sốt sắng lên kế hoạch của gã buôn pho mát và tên thái giám sẽ thành công cốc… không phải vậy sao?”
Cậu nhóc quay sang nhìn Griff. “Anh ta biết ta là ai rồi.”
Nếu trước đây chưa biết thì giờ ta cũng sẽ biết. Cho đến lúc này thuyền Thiếu Nữ E Thẹn đã xuôi dòng, vượt xa Cầu Giấc Mơ. Tất cả những gì còn lại chỉ là một đốm sáng đang nhạt dần phía sau, và nhanh chóng nó cũng sẽ biến mất. “Cậu là Griff Trẻ, con trai Griff, một tên lính đánh thuê,” Tyrion nói. “Hoặc có thể cậu là Thần Chiến Binh trong bộ dạng con người. Để tôi nhìn kỹ hơn xem sao.” Anh giơ đuốc cao lên để ánh sáng rọi thẳng vào mặt Griff Trẻ.
“Thôi đi,” Griff ra lệnh, “nếu không ngươi sẽ hối hận đấy.”
Quỷ lùn không mảy may bận tâm. “Tóc xanh làm cho mắt cậu trông có vẻ cũng xanh, tốt lắm. Và câu chuyện về việc cậu nhuộm nó để tôn vinh bà mẹ quá cố người Tyrosh của mình thật là cảm động, đến nỗi tôi suýt khóc đấy. Tuy nhiên, bất cứ ai tò mò có thể tự hỏi tại sao con của một tên lính đánh thuê lại cần một mụ septa bẩn thỉu dạy dỗ cậu ta về Thất Diện Giáo, hay một học sĩ không có sợi xích dạy những bài học về lịch sử và ngoại ngữ. Và bất cứ ai đủ khôn ngoan cũng sẽ tự hỏi tại sao cha cậu lại muốn một hiệp sĩ lang thang dạy cậu chiến đấu, thay vì cho cậu đi học nghề với các hội nhóm tự do. Dường như có ai đó đang muốn giấu cậu đi trong khi chuẩn bị cho cậu… cái gì nhỉ? Giờ mới là câu hỏi khó đây, nhưng tôi tin rằng mình sẽ tìm ra trong
một thời gian ngắn. Tôi phải thừa nhận là cậu có những nét quý phái đặc trưng của một cậu bé đã qua đời.”
Cậu ta đỏ mặt. “Tôi chưa chết.”
“Sao lại chưa? Cha tôi đã bọc xác cậu trong một tấm áo choàng đỏ và đặt cậu xuống bên cạnh xác chị gái dưới chân Ngai Sắt, món quà của ông dành cho vị vua mới. Những người dám bạo gan mở tấm áo choàng ra nói rằng cậu bị mất một nửa đầu.”
Chàng trai lúng túng lùi lại một bước. “Là ch…”
“Đúng, cha tôi. Tywin Nhà Lannister. Có lẽ cậu đã nghe nói về ông ấy.”
Griff Trẻ lưỡng lự. “Lannister? Cha anh…”
“…đã chết. Dưới tay tôi. Nếu hoàng tử muốn gọi tôi là Yollo hay Hugor thì cứ việc, nhưng chỉ cần nhớ rằng tôi sinh ra là Tyrion Lannister, con trai của Lãnh chúa Tywin và Joanna, và chính tôi là người giết cả hai người họ. Mọi người sẽ nói với cậu rằng tôi là kẻ giết vua, sát hại người thân, một tên dối trá, và tất cả đều đúng… nhưng chẳng phải chúng ta đều là một bè lũ dối trá hay sao? Chẳng hạn như người cha giả của cậu chẳng hạn. Griff, có đúng không?” Quỷ lùn cười khẩy. “Các người phải cám ơn các vị thần là con Nhện Varys cũng tham gia một phần trong mưu đồ này của các người. Griff sẽ chẳng bao giờ lừa được gã không của quý đó dù chỉ một giây một phút, cũng như chẳng thể lừa được tôi. Không phải lãnh chúa, cũng chẳng phải hiệp sĩ, chính ông ấy đã nói vậy. Và tôi cũng không phải người lùn. Một điều được nói ra không có nghĩa rằng đó là sự thật. Còn ai phù hợp hơn để nuôi con của hoàng tử Rhaegar, nếu không phải là Jon Connington, người bạn thân của hoàng tử Rhaegar, người từng là lãnh chúa vùng Griffin’s Roost và quân sư của nhà vua?”
“Im lặng.” Griff nói giọng lo lắng.
Phía mạn trái con thuyền, một bàn tay đá khổng lồ dần hiện ra dưới sông. Rồi hai ngón tay chồi lên khỏi mặt nước. Bọn chúng có bao nhiêu người? Tyrion tự hỏi. Một giọt nước chảy dọc sống lưng khiến anh rùng mình. Dòng Đau Buồn trôi chậm chạp. Qua lớp sương mù, anh nhìn thấy một ngọn tháp hình chóp vỡ, một vị anh hùng mất đầu, một thân cây cổ mọc lên dựng đứng từ mặt đất, bộ rễ vĩ đại của nó bò ngoằn ngoèo, đâm qua mái nhà và cửa sổ của một ô vòm vỡ. Tại sao cảnh tượng này trông quen thế nhỉ?
Tiếp tục phía trước là một nhịp cầu thang nghiêng bằng đá cẩm thạch xám mọc lên từ vùng nước đen kịt, xoắn ốc yêu kiều và đột ngột kết thúc trên không, cách đầu họ khoảng 3 mét. Không, Tyrion nghĩ, không thể như thế được.
“Phía trước.” Giọng Lemore run rẩy. “Có một đốm sáng.”
Tất cả bọn họ đều nhìn theo. Và tất cả bọn họ đều thấy. “Chim Bói Cá,” Griff nói.
“Hoặc là một con thuyền khác.” Nhưng một lần nữa ông rút kiếm ra.
Không ai nói một lời nào. Thuyền Thiếu Nữ E Thẹn trôi theo dòng nước. Cánh buồm chưa từng được căng lên kể từ khi bơi vào địa phận dòng Đau Buồn. Con thuyền không còn cách nào khác để di chuyển, ngoại trừ trôi xuôi dòng. Vịt đứng nheo mắt, hai tay nắm chặt cây sào chống. Sau một hồi, ngay cả Yandry cũng dừng chèo. Mọi con mắt đều đổ dồn vào đốm sáng phía xa. Khi họ đến gần hơn, nó biến thành hai đốm sáng. Sau đó là ba.
“Cầu Giấc Mơ,” Tyrion nói.
“Không thể hiểu nổi,” Haldon Master Nửa Mùa nói. “Chúng ta đã đi qua cây cầu rồi cơ mà. Sông chỉ chảy theo một hướng thôi.”
“Mẹ Rhoyne chảy theo ý thích của bà,” Yandry lẩm bẩm.
“Thất Diện Thần hãy cứu chúng con,” Lemore lầm rầm cầu khấn.
Tiếp tục tiến lên phía bắc, người hóa đá trên cầu bắt đầu rên rỉ than khóc. Một số người nhằm họ chỉ trỏ. “Haldon, đưa hoàng tử xuống dưới,” Griff ra lệnh.
Nhưng lúc này đã quá muộn. Họ bị cuốn vào giữa dòng chảy và trôi thẳng về phía cây cầu. Yandry chống cây sào để họ không va vào một trụ cầu. Cú chống làm con thuyền quay ngang, bơi xuyên qua một đám rêu xám. Tyrion cảm nhận được dây leo cọ vào mặt, nhẹ nhàng như những ngón tay gái điếm. Sau đó có tiếng va chạm đằng sau anh, và boong thuyền xoay tròn đột ngột đến nỗi anh suýt ngã nhào và xô hẳn sang một bên.
Một người hóa đá nhào xuống thuyền.
Hắn ngã xuống nóc khoang, mạnh đến nỗi thuyền Thiếu Nữ E Thẹn tròng trành, rồi hắn gầm lên một tiếng bằng thứ ngôn ngữ mà Tyrion không hiểu nổi. Tên người đá thứ hai nhảy theo, rơi xuống bên cạnh bánh lái. Ván thuyền vốn đã mục vì sương gió nên vỡ tan ra dưới sức nặng của cú va chạm. Ysilla kêu ré lên.
Vịt là người đứng gần cô ta nhất. Người đàn ông to lớn không để phí giây phút nào. Thay vì rút kiếm, anh ta vung cây sào, đâm thẳng vào ngực người đá và đẩy hắn ngã xuống sông, nơi hắn chìm nghỉm không một tiếng động.
Griff đang chiến đấu với tên thứ hai khi hắn rơi từ trên mái xuống. Với thanh kiếm bên tay phải và đuốc bên tay trái, ông đẩy lùi người đá về phía sau. Khi dòng nước đẩy thuyền Thiếu Nữ E Thẹn trôi qua bên dưới cây cầu, bóng của họ như nhảy nhót trên những bức tường rêu. Khi người đá di chuyển về đuôi thuyền, Vịt chặn đường hắn với cây sào trong tay. Khi hắn tiến lên, Haldon Master Nửa Mùa huơ ngọn đuốc
thứ hai trước mặt hắn, buộc hắn phải lùi lại. Người đá không còn cách nào khác ngoài lao thẳng vào Griff. Vị thuyền trưởng tránh sang một bên, thanh gươm của ông lóe sáng. Một tia lửa lóe lên khi kiếm thép cắt vào phần thịt hóa vôi xám ngoét của người đá, nhưng cánh tay hắn vẫn đứt rời và rơi xuống boong thuyền. Griff đá cánh tay bị chặt đứt sang một bên. Yandry và Vịt tiến đến với cây sào trong tay. Họ cùng nhau đẩy hắn xuống dòng nước Rhoyne đen kịt.
Lúc này thuyền Thiếu Nữ E Thẹn đã trôi qua bên dưới cây cầu gãy. “Chúng ta hạ được hết bọn chúng chưa?” Vịt hỏi. “Bao nhiêu tên nhảy xuống?”
“Hai,” Tyrion rùng mình nói.
“Ba,” Haldon nói. “Đằng sau anh.”
Quỷ lùn quay người, và hắn đang đứng đó.
Cú nhảy khiến một trong hai chân hắn bị gãy, một mảnh xương xám lởm chởm nhô ra khỏi chiếc quần ống túm mục nát và thịt xám bên dưới. Chỗ xương gãy lốm đốm vết máu nâu, nhưng hắn vẫn lảo đảo tiến lên, với tay về phía Griff Trẻ. Tay hắn xám ngoét và cứng ngắc, nhưng máu vẫn rỉ ra giữa các khớp ngón tay khi hắn cố nắm tay vào để túm. Cậu nhóc đứng như trời trồng, như thể cậu cũng đã hóa thành đá vậy. Tay cậu ta đặt trên chuôi kiếm, nhưng dường như cậu đã quên mất tại sao.
Tyrion đá vào chân thằng nhóc và nhảy qua người cậu ta khi cậu ta ngã xuống, huơ cây đuốc vào mặt người đá và đẩy hắn loạng choạng trên bên chân gãy. Hắn ngã chống hai bàn tay cứng đanh và xám ngoét vào đống lửa. quỷ lùn lạch bạch đi sau hắn, huơ đuốc và đâm nó vào mắt tên người đá. Xa hơn một chút. Lùi lại một bước, rồi một bước nữa. Họ đang ở rìa boong thuyền khi gã người đá lao vào anh, với lấy cây đuốc và giật nó khỏi tay anh. Chết ta rồi, Tyrion nghĩ.
Gã người đá vứt cây đuốc đi. Có tiếng xèo xèo khe khẽ vang lên khi làn nước đen nuốt lấy ngọn lửa. Người đá gào rống lên. Trước đây hắn từng là người vùng đảo Summer; hàm và một nửa má hắn đã biến thành đá, nhưng da hắn nếu không xám thì cũng đặc một màu đen kịt. Da tay nơi hắn nắm ngọn đuốc đã khô rạn và nứt nẻ. Máu rỉ ra từ các đốt ngón tay, tuy nhiên có vẻ hắn không cảm nhận được điều đó. Tyrion nghĩ đó cũng là một dạng ân huệ. Dù là căn bệnh chết người, nhưng vảy xám có vẻ không gây nhiều đau đớn.
“Tránh sang một bên!” Ai đó hét lên từ đằng xa, rồi một giọng nói khác lại vang lên, “Hoàng tử! Bảo vệ cậu ấy!” Gã người đá loạng choạng tiến lên, hai tay với về phía trước.
Tyrion huých một vai vào hắn.
Anh cảm giác như mình vừa đâm sầm vào một bức tường lâu đài, nhưng tòa lâu đài này đứng trên một bên chân gãy. Gã người đá ngã ngửa ra phía sau, vẫn kịp túm lấy Tyrion khi hắn ngã. Họ rơi xuống sông với một tiếng tõm, và Mẹ Rhoyne nuốt chửng cả hai bọn họ.
Cái lạnh đột ngột khiến Tyrion bị sốc. Khi chìm xuống, anh cảm giác như có bàn tay bằng đá quờ quạng vào mặt anh. Một bàn tay nữa nắm lấy cánh tay anh, lôi anh chìm sâu vào bóng tối. Mắt chẳng nhìn thấy gì, mũi ngập đầy nước sông, nghẹt thở và chìm dần, anh đá, vặn và giẫy giụa để thoát khỏi những ngón tay đang nắm chặt lấy cánh tay mình, nhưng những ngón tay đá không chịu buông tha. Bọt khí nổi lên từ miệng anh. Cả thế giới tối đen như mực và mỗi lúc một tối hơn. Anh không thở được.
Có những cách chết còn tệ hơn là chết đuối. Thật tình mà nói lẽ ra anh đã chết lâu rồi, từ khi còn ở Vương Đô. Thứ còn lại chỉ là bóng ma của anh, một con ma nhỏ bé đầy thù hận, kẻ siết cổ Shae và bắn nỏ vào bụng Lãnh chúa Tywin vĩ đại. Ai thèm thương tiếc một thứ như thế? Mình sẽ ám Bảy Phụ Quốc, anh nghĩ và chìm xuống sâu hơn. Bọn chúng không muốn ta sống, vậy thì hãy để chúng đau buồn vì cái chết của ta.
Khi anh định mở miệng để rủa tất cả bọn chúng, nước đen ngập vào phổi anh.
Xung quanh, bóng tối bao trùm.
Trò Chơi Vương Quyền 5A - Đánh Thức Rồng Thiêng Trò Chơi Vương Quyền 5A - Đánh Thức Rồng Thiêng - George R. R. Martin Trò Chơi Vương Quyền 5A - Đánh Thức Rồng Thiêng