Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1474 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 18:51:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Quản Lý.
hóm dịch: huntercd
Nguồn: Vipvandan
“Đỗ Thừa, xe này của cháu à?”
Ngồi ở ghế sau chiếc xe Bentley, Tô Tuệ cảm thấy bí bách, chân tay thừa thãi, bà đưa mắt quan sát màn hình tinh thể lỏng trong suốt ở phía sau hàng ghế trước, bà nhận mỗi đầu dây an toàn cũng được chạm trổ rất tính xảo, dù không hiểu biết về xe nhiều nhưng bà cũng không phải là không biết chút gì, bà có thể khẳng định chiếc xe này rất đắt tiền.
“Không phải của cháu, là xe công ty, cháu còn chưa biết lái xe mà dì”.
Đỗ Thừa mỉm cười đáp, trong lòng cũng đang tính đi thi bằng lái, tuy rằng lái xe Lưu Phục Sinh lái xe rất tốt nhưng đôi khi cũng rất bất tiện, nếu có thể tự mình lái xe thì vẫn tốt hơn.
“Thảo nào, chiếc xe này nhất định là phải rất đắt tiền”.
Tô Tuệ ngẫm lại, Đỗ Thừa mới làm việc được ít ngày, làm sao có khả năng mua một chiếc xe đắt tiền như thế này.
Đỗ Thừa tất nhiên sẽ không nói là chiếc xe này đáng giá mấy trăm vạn, đây là do công ty đầu tư.
“Đây là xe công ty, cháu cũng không rõ, nhưng chắc cũng không đắt lắm đâu”.
“Vậy à”.
Tô Tuệ nói vậy nhưng bà cũng không tin lắm, song bà cũng không muốn nói nhiều về đề tài này, bèn quay ra hỏi Đỗ Thừa:
“Đỗ Thừa, xem ra ông chủ rất ưu ái cháu, cháu phải cố gắng làm việc thật tốt, như vậy khi nào mẹ cháu tỉnh dậy, bà có thể hưởng phúc từ cháu rồi”.
“Cháu biết thưa dì, nhất định cháu sẽ cố gắng”.
Đỗ Thừa biết dì Tô Tuệ luôn muốn những điều tốt đẹp cho anh, từ khi mẹ anh rơi vào trạng thái sống thực vật, những người thực sự quan tâm anh ngoài dì Tô Tuệ thì cũng chẳng có mấy người
“Cháu biết là tốt rồi, thấy cháu có tiền đồ như vậy dì cũng yên tâm”
.
Dì Tô Tuệ mỉm cười hài lòng, từ nhiều năm bà đã luôn coi Đỗ Thừa như con đẻ của mình.
Trong khi Đỗ Thừa và dì Tô Tuệ nói chuyện thì chiếc xe Bentley đã đi qua khu phố xá sầm uất, đi về phía tây ngoại thành, đi khoảng hơn mười chiếc xe đã dừng trước cổng lớn của biệt thự Cố gia.
Xuống xe, Tô Tuệ đi quan sát qua kiến trúc tuyệt vời của biệt thự nhà Cố gia, sau đó nhìn ngắm xung quanh, nhìn Đỗ Thừa một cách khó hiểu rồi hỏi:
“Đỗ Thừa, nhà cháu ở đâu? Sao lại dừng xe ở đây?”
Biệt thự Cố gia từ bên ngoài nhìn từ bên ngoài vào đã thấy rất hoành tráng, hơn nữa lại có diện tích gần 600 mét vuông, bên trong chủ yếu là bãi cỏ, hoa viên, còn có hơn 200 mét vuông bể cá và đài phun nước, chỉ cần nhìn cũng biết chủ nhân của nó phải là người như thế nào. Hơn nưa Tô Tuệ đối với Đỗ Thừa không phải là chân tơ kẽ tóc đều biết rõ nhưng bà hiểu hoàn cảnh của hắn hiện nay.
Cho dù là có chiếm được cảm tình của ông chủ, nhưng mới làm việc chưa đến một tháng, Tô Tuệ không thể tin là Đỗ Thừa có thể kiến được nhiều tiền đến như vậy, cũng không nghĩ Đỗ Thừa có thể có liên quan gì đến tòa biệt thự này, cho nên, dù đứng trước cổng lớn của tòa biệt thự, bà cũng không nghĩ rằng nó có thể thuộc sở hữu của hắn.
“Dì Tuệ, đấy chính là nhà của cháu”.
Đỗ Thừa không giấu lòng vòng, nói luôn cho bà biết. Hắn thò tay vào trong túi, cầm chìa khóa mở cửa lớn.
“Cái gì? Đỗ Thừa, cháu nói ngôi biệt thự này là của cháu?”
Nhìn lại một lần nữa, Tô Tuệ không dám tin vào tai mình, hỏi lại Đỗ Thừa.
“Vâng, ngày hôm qua cháu vừa mua nó”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, chỉ theo hướng đi vào ngôi biệt thự, nói với Tô Tuệ: “Dì Tuệ, không khí ở đây rất tốt, cháu đang tính sửa chữa lại một chút rồi đón mẹ về đây ở”.
Tô Tuệ vẫn rất bất ngờ, vẫn còn bán tín bán nghi, quay lại hỏi Đỗ Thừa:
“Đỗ Thừa, sao cháu có thể có nhiều tiền nhanh đến như vậy, không phải cháu đã làm gì phạm pháp đấy chứ, cháu còn trẻ, có một số việc không thể gấp gáp được, không thể chỉ vì vậy mà làm hỏng cả cuộc đời”.
Nghe vậy, Đỗ Thừa vừa cảm động, vừa không biết phải nói sao với dì: “Dì Tuệ, dì yên đi, cháu không muốn sau này mẹ tỉnh lại mà không nhìn thấy người thân duy nhất của mình bên cạnh, dì nói làm sao cháu có thể làm chuyện gì phạm pháp được chứ”.
“Ừm, được rồi, dì tin cháu”.
Tô Tuệ cũng chỉ vì lo lắng mới hỏi vậy, bà hiểu Đỗ Thừa là người như thế nào nên khi nghe Đỗ Thừa giải thích như vậy bà lại cảm thấy yên tâm, gật gật đầu, nói với hắn:
“Không khí ở đây tuyệt lắm, so với ở bệnh viện thì tốt hơn rất nhiều, nếu ở đây, hàng ngày có thể chăm sóc cho mẹ cháu, đưa bà đi tắm nắng, nói chuyện với bà, như vậy mẹ cháu sẽ hồi phục rất nhanh hơn nhiều”.
Tô Tuệ làm công việc chăm sóc người bệnh đã bao nhiêu năm nay, bà biết rõ môi trường quan trọng như thế nào tới sự bình phục của bệnh nhân, có một không gian tuyệt vời như thế này, sao bà có thể phản đối được.
“Vậy sau này lại làm phiền dì nhiều rồi”.
Thấy dì Tuệ vui vẻ ủng hộ như vậy, Đỗ Thừa cũng cảm thấy nhẹ lòng, khẽ mỉm cười, lòng tốt của dì nhất định anh sẽ mang ơn suốt đời.
“Phiền cái gì mà phiền, dì Tuệ không muốn nghe cháu cảm ơn nữa đâu. Chỗ này gần nhà của dì hơn, sau này dì có thể đạp xe đạp đi làm, so với việc chen chân lên xe buýt đông đúc thì tiện hơn rất nhiều”.
Tô Tuệ hứng khởi nói, bà làm y tá gia đình nên làm việc ở đâu cũng như nhau, nhưng có thể làm việc trong một không gian tuyệt vời như thế này, lại gần nhà dĩ nhiên là tiện hơn là làm ở bệnh viện rất nhiều.
Tô Tuệ vẫn chưa nói xong, dừng lại một chút bà lại quay ra nói với Đỗ Thừa:
“Đúng rồi, nói đến chuyện chuyển mẹ cháu về đây, bác e là cần thêm một y tá nữa, ở bệnh viện lúc bác về còn có y tá của bệnh viện chăm sóc buổi tối, nhưng khi chuyển đến đây, e rằng sẽ hơi bất tiện đấy”.
“Vâng, điều này cháu biết, xong giờ cũng không cần vội”.
Đỗ Thừa cúng đã sớm tính đến chuyện này, nhưng vì hắn sẽ phải rời biệt thự Cố gia khoảng một tháng vậy nên không cần phải tìm gấp.
“Vậy được rồi, dì cũng về nhà đây, còn phải nấu cơm cho hai bố con nó”.
Xem xong phòng ốc, dì Tuệ về nhà, dù sao bây giờ cũng hơn 12 giờ rồi, bà còn phải về nấu cơm trưa cho chồng và cậu con trai học cấp 3 ăn cơm rồi đi học, cô con gái của bà thì đang học đại học, trọ trong trường luôn.
“Để cháu đưa dì về”.
Đỗ Thừa bảo Phục Sinh lái xe vào nội thành đưa dì Tô Tuệ về nhà rồi sau đó đưa hắn quay vào bệnh viện.
Sau khi ăn no ở căng tin bệnh viện, hắn đi lên bệnh viện, trông mẹ khoảng hơn một tiếng, đợi dì Tô Tuệ đến rồi hắn mới đến hội sở Hoàng Phổ.
***
Hoàng Phổ Đông đã sụp đổ, Tân Hoàng Phổ thì không hoàn thiện, chỉ tồn tại với danh nghĩa mà thôi.
Nhưng, nếu như lời Diệp Mỵ nói, sự bất ổn nghiêm trọng của tập đoàn Tân Phổ cũng không ảnh hưởng nhiều đến Hoàng Phổ hội, nhìn một cách tổng thể, Hoàng Phổ hội vẫn hoạt động như bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Điều duy nhất thay đổi đó là sự ra đi của Hoàng An.
Khi Đỗ Thừa đến, hắn nhìn thấy Hoàng An đang thu dọn đồ đạc trong văn phòng, vốn dĩ Hoàng Phổ hội là một chi nhánh thuộc sản nghiệp của tập đoàn Tân Hoàng Phổ mà Hoàng An lại là một cổ đông có vị trí ở Hoàng Phổ hội, có lẽ cũng là vì Hoàng An cũng rất có năng lực nên Tân Hoàng Phổ cũng không nỡ để hắn đi.
Nhưng theo tình hình hiện tại, Hoàng Phổ hội đã không còn thuộc Tập đoàn Tân Hoàng Phổ nữa, dĩ nhiên Diệp Mỵ không còn lí do nào để cho Hoàng An ở lại mà liền đưa Đỗ Thừa vào thay thế vị trí của anh.
Hoàng An thu dọn đồ đạc xong, nhìn Đỗ Thừa một cách lạnh lùng rồi rời khỏi phòng, gương mặt lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra:
“Tiểu đệ, sau này phiền cậu quản lý sòng bạc này giúp tôi, công việc này rất tuyệt, rồi cậu sẽ rất có tương lai ấy”.
Khi Hoàng An đi ra, Diệp Mỵ đi tù phòng trợ lí của Đỗ Thừa đi ra, không thèm liếc mắt nhìn Đỗ Thừa lấy một cái, hướng về phía Đỗ Thừa, mỉm cười quyến rũ, vẫn cái dáng vẻ yểu điệu quyến rũ như ngày nào.
“Cô Diệp, chị yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Đỗ Thừa biết cái “tuyệt” mà Diệp Mỵ nói ở đây là gì, ở đây hắn sẽ mở rộng được nhiều mối quan hệ, hơn nữa, An Đông hội đóng cửa, sẽ càng có nhiều người nhiều tiền đến sòng bạc này, chỉ cần hắn kinh doanh đem lại hiệu quả, nhất định nơi đây sẽ là điểm khởi đầu tốt cho hắn.
Diệp Mỵ lúc này đã đi tới đứng trước Đỗ Thừa, vỗ vỗ nhẹ vào bả vai của Đỗ Thừa, gương mặt rất nghiêm túc, nói với anh: “Tôi yên tâm rồi, về sau chỗ này giao cho cậu. Chỉ cần cậu không gây ra chuyện gì kinh thiên động địa, tôi đều có thể giúp cậu giải quyết. Yên tâm làm việc đi”.
“Cảm ơn chị Diệp”.
Diệp Mỵ nói như vậy, nghĩa là cô đã hoàn toàn tin tưởng hắn, Đỗ Thừa cảm thấy vô cùng cảm kích, dù gì bây giờ tự lực hắn cũng chưa làm được gì, lại không có quen biết ai, Diệp Mỵ đối với hắn như vậy, tin tưởng anh như vậy quả là một bước khởi đầu rất thuận lợi.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi không giúp đỡ cậu thì giúp đỡ ai”.
Diệp Mỵ mỉm cười quyến rũ, nói xong rồi quay lưng bước đi.
Đợi đến khi Diệp Mỵ đi khỏi, Đỗ Thừa mới đưa mắt nhìn toàn bộ sòng bạc, lúc này trong sòng bạc chỉ có vài cô nhân viên chuyên chia bài đứng nhìn anh, chờ đợi người quản lí mới của họ nói gì đó.
Đỗ Thừa nghĩ một lát, nói vài câu khách sáo, bảo họ cứ làm việc như thường, sau đó nhờ mấy nhân viên của sòng bạc chuyển đồ đạc của anh từ phòng trợ lí sang phòng giám đốc.
Còn phòng trợ lý, Đỗ Thừa sẽ có sự bố trí khác, bởi vì hắn biết, sẽ đến lúc có việc vẫn phải dùng đến phòng trợ lí giám đốc đó, đương nhiên, hắn cùng muốn tuyển thêm một trợ lý cho mình.
09-08-2012, 06:44 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Tối Chung Trí Năng Tối Chung Trí Năng - Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm