Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Đấu Gia
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 191
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1247 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Cự Hổ Cùng Long Tỷ
on đầm Tây kia mặc Tây dương váy, áo ngực xẻ sâu nâng hai bầu ngực nhô lên cao vút, khe ngực trắng như tuyết nhìn sâu hun hút, bởi vì nàng đang nhảy vọt đến, nên dưới váy lại lộ ra một đôi đùi ngọc lõa lồ trắng nhễ nhại vừa thon tròn lại vừa dài miên man. Điều này làm cho Vương Chí Đạo rất hoài nghi, con đầm Tây này thật sự là Thiên diện Báo hóa trang ra hay sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy thuật hóa trang của "hắn' không khỏi là vô cùng thần kỳ rồi! Hoặc là, Thiên diện Báo này căn bản đúng là một nữ nhân, hơn nữa lại còn là một nữ nhân người Tây dương?
Đối mặt với cái ghế đang bay đến nghênh đón, chân ngọc trắng như tuyết của con đầm Tây hướng thượng đá lên, trong chớp mắt đã đem cái ghế đá thành vỡ tan, sau đó con dao ăn trong tay vung lên, rõ ràng là dùng như ám khí, nhằm vào mặt Vương Chí Đạo ném vèo tới.
Vương Chí Đạo đầu khẽ nghiêng qua một bên, con dao ăn bay sạt ngay qua bên tai hắn, "chát" một tiếng vang lên, con dao ăn thế nhưng là mạnh mẽ cắm phập vào thành toa xe lửa.
Con đầm Tây này đúng là lực ném cực lớn, chính là một kình địch.
Vương Chí Đạo vừa mới than thở trong lòng một câu, nhưng con đầm Tây kia lại vung tay lôi kéo Hồng Thừa Kim đang bị thương, rõ ràng có ý định đào tẩu.
Bóng người chợt lóe, chính là Đỗ Tâm Vũ đã vụt tới ngăn cản trước mặt con đầm Tây cùng Hồng Thừa Kim, đầu tiên là hắn đối Vương Chí Đạo cùng Trần Chân nói: "Hai người các ngươi mau đi trước lên đầu xe lửa, thu thập tên Hổ kia, đoạt lại quyền khống chế đoàn xe, hai người này cứ giao cho ta thu thập được rồi!"
Vương Chí Đạo cùng Trần Chân đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng đối Đỗ Tâm Vũ gật đầu, chuyển hướng đầu máy xe lửa chạy đi, trong miệng còn nói lại: "Tâm Vũ tiền bối, như vậy hai người đó sẽ giao cho ông đó, tin tưởng lấy thực lực của ông, thu thập bọn họ cũng không tốn nhiều sức lực!"
Đợi đến sau khi Vương Chí Đạo cùng Trần Chân rời đi, Đỗ Tâm Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con đầm Tây cùng Hồng Thừa Kim, nói: "Hai người các ngươi, còn không bó tay chịu trói, chẳng lẽ thực sự muốn ta tự mình động thủ?"
Con đầm Tây kia vừa cuống vừa hận trừng mắt nhìn Đỗ Tâm Vũ một lúc, đột nhiên dùng tiếng Trung Quốc không quá lưu loát nói với Đỗ Tâm Vũ: "Các ngươi là đám người xấu xa, tại sao lại đả thương sư huynh của ta? Các ngươi nghĩ muốn đòi cái gì? Muốn tiền cứ nói ta có thể cho ngươi!"
Đỗ Tâm Vũ nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, cau mày nói: "Thiên diện Báo, ngươi còn muốn giở trò lừa bịp gì nữa đây?"
Thật không ngờ con đầm Tây này lại nói: "Ngươi nói ai là Thiên diện Báo, ngươi nhận lầm người rồi chăng? Ta gọi là Ái Lệ Ti (Elise)."
Hồng Thừa Kim đang đứng bên cạnh vẻ mặt quỷ dị, cười nói: "Đỗ Tâm Vũ tiền bối, Ái Lệ Ti chính là nữ đệ tử người Anh quốc được nghĩa phụ ta thu nhận, cũng không phải là Thiên diện Báo đâu. Ngươi muốn tìm Thiên diện Báo, hắn đang ở ngay phía sau ngươi đó!"
Đỗ Tâm Vũ sắc mặt chợt biến, hắn nghe được sau đầu truyền đến tiếng gió. Lập tức quay phắt đầu lại, không ngờ chứng kiến một màn sương trắng thổi ngay vào mặt.
Trong lúc điện quang hỏa thạch này, Đỗ Tâm Vũ đã nhận được ra đám sương trắng này chính là mê hương "Tam bộ đảo" rất hay được dùng trong giới võ thuật. Bất quá hắn không hề bối rối, chỉ là hơi hé miệng ra, một hơi thổi mạnh tới, trong nháy mắt đã đem màn sương trắng kia thổi bay cuộn ngược trở lại.
Đang cùng Vương Chí Đạo chạy đến toa đầu máy xe lửa, Trần Chân đột nhiên dừng chân, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Không đúng, chuyện này có chút không đúng!"
Vương Chí Đạo thấy thế cũng ngừng lại, hỏi: "Ngũ sư huynh, huynh nghĩ tới cái gì, có cái gì không đúng sao?"
Trần Chân cau mày nói: "Ngươi có nhớ ta đã từng nói qua với các ngươi, Thiên diện Báo từng đi tìm ta, muốn kéo ta nhập bọn hay không? Hắn khi đó rõ ràng là một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân Trung Quốc, như thế nào lại có thể là con bé Tây dương kia được chứ? Nếu mà là do thuật hóa trang, như vậy không phải là quá sức thần kỳ hay sao? Hơn nữa thân người hắn lại so với con bé Tây dương kia thì cao hơn nhiều, một người nam nhân Trung Quốc, lại có thể hóa trang được thành một con bé Tây dương còn lùn thấp hơn mình, làm cho chúng ta một điểm sơ hở cũng không nhìn ra. Như vậy thì không phải là hóa trang thuật, mà là ma thuật rồi!"
Vương Chí Đạo hỏi lại: "Huynh là hoài nghi con bé Tây dương kia căn bản không phải là Thiên diện Báo, Thiên diện Báo lại là một người khác?"
"Không sai!" Trần Chân nói: "Chúng ta phạm vào một cái sai lầm lớn rồi. Nghĩ lầm rằng Ngũ hình sát thủ bớt đi một Long chỉ còn lại có bốn tên, nhưng là đã lại quên mất rằng Thiên diện Báo từng muốn kéo ta nhập bọn, hắn nếu đã đến lôi kéo ta, đương nhiên cũng có thể lôi kéo người khác, cho nên bọn chúng không có khả năng chỉ có bốn tên. Hơn nữa, lúc trước không phải có rất nhiều Hắc y nhân đến ám sát Tôn tiên sinh hay sao? Đám Hắc y nhân đó chắc chắn là thủ hạ của Hổ Báo Hạc Xà. Con bé Tây dương kia khẳng định tuyệt đối sẽ không phải là Thiên diện Báo, Thiên diện Báo phỏng chừng vẫn đang ở trong phòng ăn, nói không chừng còn đang chờ cơ hội tốt ám toán Tâm Vũ tiền bối!"
"Huynh đoán có lý đến tám chín phần mười, ta đúng thật là đã quên mất điểm này rồi. Bất quá chúng ta cũng không cần lo lắng, Tâm Vũ tiền bối không phải như người bình thường. Cho dù Thiên diện Báo thật sự là một người khác, cũng không có khả năng ám toán được Tâm Vũ tiền bối."
Chứng kiến Trần Chân vẻ mặt vẫn có chút lo lắng, Vương Chí Đạo nói ngay: "Như vậy đi, Ngũ sư huynh, huynh trước hết quay về xem lại một chút, Tâm Vũ tiền bối nếu như không có việc gì, huynh trở lại hội cùng với ta. Bây giờ ta tạm thời một mình đi trước lên đầu xe lửa, tìm tên Hổ kia!"
Trần Chân hỏi lại: "Ngươi chỉ có một mình, có thể làm được không?"
"Huynh hẳn là biết rõ năng lực của ta mà, huống chi ta còn mang súng bên người, tên Hổ kia tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của ta!" Vương Chí Đạo vừa nói vừa vỗ vỗ vào cây súng lục ổ quay đang giắt bên hông.
Trần Chân nghe thế liền yên tâm, xoay người chạy ngược trở về, trong miệng nói: "Ngươi tốt nhất nên hết sức cẩn thận hành động, ta quay lại xem một chút sẽ chạy tới hợp sức cùng ngươi!"
Đợi được sau khi Trần Chân chạy ngược trở về, Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút, liền đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra leo lên trên nóc xe lửa.
Trên xe lửa dài như thế này, muốn từ chỗ ở gần đuôi xe mà chạy được đến đầu xe, chạy trên nóc xe lửa so với chạy ở trong khoang thì thuận tiện hơn nhiều, điều duy nhất không thoải mái chính là, trên nóc xe lừa phải chịu đựng gió thổi ngược đến, tốc độ gió cũng rất lớn. Bất quá loại gió thổi này Vương Chí Đạo vẫn còn nhẫn nại được.
Chịu đựng gió thổi ngược vào mặt, sau khi chạy qua đến hơn hai mươi toa xe, Vương Chí Đạo rốt cuộc đi tới toa đầu xe lửa. Lo lắng sẽ có thể làm cho Hổ cảnh giác, Vương Chí Đạo cố gắng làm giảm nhẹ tiếng bước chân. Mặc dù không được đến mức đặt chân xuống đất không một tiếng động, nhưng là nhờ dấu trong tiếng xe lửa chạy ầm ầm cùng tiếng gió thổi, Vương Chí Đạo cũng không quá lo lắng rằng Hổ có thể phát giác ra được hắn.
Chậm rãi đi tới được gần cửa sổ bên thành toa xe đầu máy, Vương Chí Đạo đem nửa thân trên trượt đi xuống, ghé vào cửa sổ nhìn vào bên trong quan sát, lập tức đã phát hiện ngay được Hổ.
Từ trong miệng Độc Xà hắn đã hiểu rõ được Hổ sát thủ này danh hiệu gọi là Cự Hổ, trong Tứ hình sát thủ rất xứng đáng làm lão Đại, chẳng những thực lực cường đại nhất, hơn nữa còn là một người vóc dáng cũng thật to lớn.
Chỉ là qua sự miêu tả của Độc Xà kia Vương Chí Đạo vẫn còn nghĩ không ra Cự Hổ rốt cuộc là to lớn như thế nào, thầm nghĩ có lẽ lớn nhất cũng chỉ tối đa là một kẻ cơ bắp tương tự như quái vật đầu trọc Nga man tử Ba Lạc Phu kia mà thôi. Chỉ có điều vừa thực sự nhìn đến một Cự Hổ này, Vương Chí Đạo biết chính mình đã sai lầm rồi.
Nếu như nói ở trên đời này thật sự có bộ tộc người khổng lồ tồn tại, có lẽ một Cự Hổ này chính là hậu nhân của bộ tộc người khổng lồ đó. Vóc người của Cự Hổ, có lẽ chỉ có gã đô vật thủ khổng lồ người Nhật Bản Hoa Sơn Tây ngày đó là có thể so đo, nhưng là Cự Hổ thân mình so với Hoa Sơn Tây còn muốn cao hơn hẳn một cái đầu. Càng quan trọng hơn là, Cự Hổ cũng không phải là béo mập, mặc dù cơ thịt của hắn cũng rất phát đạt, nhưng cũng không phải là nam nhân vai u thịt bắp.
Trên thực tế, Cự Hổ vóc người nếu xét theo tỷ lệ vóc dáng của người bình thường mà nói, hắn là rất đúng tiêu chuẩn. Nếu như mà đưa hắn thu nhỏ lại, phỏng chừng cũng tương xứng như vóc người của Vương Chí Đạo mà thôi. Chỉ có điều là bộ xương của hắn phát triển thật lớn, lộ ra cơ thể rắn chắc, có thể tính đơn giản chính là phóng đại thân thể Vương Chí Đạo lên gấp hai lần. Một đôi thủ chưởng của hắn nếu mở ra có thể dễ dàng đem đầu của một người bình thường chụp kín xung quanh, đúng là thoạt nhìn hắn tựa như một cự linh thần!
Vương Chí Đạo tâm ý không tự chủ được mà phải cảm thán Tạo hóa thần kỳ vĩ đại. Thể cách thông thường của chủng tộc người Trung Quốc đều không bằng được các chủng tộc người Âu Mỹ trên thế giới. Thế nhưng mà lại có thể có được một người Trung Quốc thể cách to lớn đến như thế này, phỏng chừng là người cao nhất trong các chủng tộc người Âu Mỹ, cũng không thể nào so sánh được với hình thể khổng lồ như thế của Cự Hổ kia.
Cự Hổ này lại cắt tóc húi cua, mặc một thân Tây phục màu trắng sạch sẽ chỉnh tề, bộ Tây phục của hắn chỉ riêng cái áo cũng đủ để cho người bình thường dùng làm chăn đắp được rồi. Trên cổ hắn lại còn thắt một cái nơ con bướm, thoạt nhìn giống như là một chú rể sắp đi vào giáo đường làm lễ thành hôn. Chỉ có điều là Vương Chí Đạo rất hoài nghi, trên đời này không biết rốt cuộc là có tân nương nào có thể phối hợp được với cái dạng hình thể của hắn hay không? Phỏng chừng trong đêm tân hôn chỉ cần chứng kiến loại hình thể kinh người này của hắn, cũng đã đủ để đem tân nương dọa chết.
Cự Hổ nếu như đứng lên thì đỉnh đầu hắn sẽ húc vào trần toa xe, cho nên hắn chỉ có ngồi xuống tựa lưng vào trên thành xe, hai mắt nhắm lại giống như là đang ngủ thiếp đi.
Cùng đang ở trong toa xe đầu máy này còn có hai người nữa. Nhìn theo trang phục thì hẳn là người thợ đầu máy cùng trưởng đoàn tàu. Người thợ đầu máy đang dùng một cái xẻng lưỡi vuông xúc than đá tống vào trong lò than của đầu máy. Còn trưởng đoàn tàu kia lại đang nhìn nhìn Cự Hổ đang nhắm mắt như ngủ, sau đó lại nhẹ nhàng kéo kéo tay áo người thợ đầu máy một chút, dùng ánh mắt ra hiệu về phía Cự Hổ.
Người thợ đầu máy nhận ra được hàm ý trong ánh mắt của người trưởng đoàn tàu, trong mắt hắn lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ, đầu tiên là cũng đưa mắt liếc nhìn Cự Hổ một cái, sau đó vội vàng đối trưởng đoàn tàu lắc đầu, hiển nhiên là hắn rất sợ hãi Cự Hổ kia.
Trưởng đoàn tàu ánh mắt lộ ra thần sắc không nhịn được nữa, liền giằng lấy cây xẻng cán sắt lưỡi vuông trong tay người thợ đầu máy, rón rén hướng Cự Hổ đi đến, sau đó đột nhiên giơ cao cái xẻng, nhằm vào trên mặt Cự Hổ nện xuống.
Vương Chí Đạo vừa nhìn liền cảm giác được có chút không ổn. Quả nhiên, chỉ thấy cây xẻng lưỡi vuông cán sắt đã nện lên trên mặt Cự Hổ, chẳng những không có đem khuôn mặt Cự Hổ đập cho vỡ nát, ngược lại cái lưỡi xẻng vuông bị đập lõm vào, ngay cả cái cán xẻng bằng sắt cũng bị cong oằn đi.
Trưởng đoàn tàu tàu thật không ngờ đến Cự Hổ trên mặt lại cứng rắn đến như thế, hai hổ khẩu tê chồn, không khỏi sợ đến chết khiếp. Chỉ thấy Cự Hổ mở mắt, nhìn trưởng tàu thở dài nói: "Ta sớm đã cảnh cáo các ngươi không nên làm chuyện điên rồ. Ngươi tại sao lại không chịu nghe theo hả!"
Tay phải duỗi một phát, bàn tay khổng lồ đã chộp xuống đỉnh đầu trưởng đoàn tàu, vặn một cái. Cái đầu của trưởng đoàn tàu bị hắn thật mạnh mẽ vặn đi đến một trăm tám mươi độ, khuôn mặt đang từ trước chuyển đi tới sau lưng.
Người thợ đầu máy sợ đến cả người run lên bần bật, thiếu chút nữa thì đã ngã xuống chết ngất, hắn vội vàng quỳ xuống, khóc lớn hô: "Vị... Vị.. hảo hán đại gia này xin tha mạng! Việc này không liên quan đến ta, ta không hề nghĩ muốn đi đến động thủ với ngài, đây chỉ là trưởng đoàn tàu hắn tự chủ trương, không có liên quan gì đến ta đâu!"
"Đứng lên đi!" Cự Hổ mặc dù hình thể rất lớn, nhưng thanh âm cũng vẫn bình thường: "Ngươi đã không có tập kích ta, ta cũng sẽ không có gây sự với ngươi. Cứ tiếp tục lái xe lửa của ngươi đi!"
"Dạ dạ!" Người thợ đầu máy vội vàng đứng lên, mặt khác cầm lấy một cây xẻng lưỡi vuông khác tiếp tục xúc than đá cho vào hỏa lò, cũng không dám tiếp tục đối mặt cùng Cự Hổ nữa.
Vương Chí Đạo thấy vậy trong lòng cảm thấy lạnh buốt, chỉ một bàn tay mà có thể đem cái đầu của một người trưởng thành xoay thành khuôn mặt từ trước ra đến phía sau, loại lực lượng này, chỉ sợ Vương Tử Bình kia vốn được xưng danh là "Ngàn cân thần lực Vương" cũng không chắc có thể hơn được hắn. Huống chi Cự Hổ chính là luyện tập Hổ hình quyền trong võ thuật truyền thống, hơn nữa lại còn là một ám hệ bàng chi.
Nếu như mà hắn đã tu luyện đến nơi đến chốn, lại phối hợp cùng hình thể khổng lồ cùng thần lực của hắn, chỉ sợ hắn thực lực sẽ không ở dưới Lý Thư Văn, thậm chí có khả năng so với Lý Thư Văn còn khó đối phó hơn.
Trung Quốc thật là Thần Châu đại địa, quả nhiên là ngọa hổ tàng long, kỳ nhân dị sĩ xuất hiện lớp lớp. Nếu không tận mắt nhìn thấy, Vương Chí Đạo căn bản là không thể tin nổi, trên đời này còn có người kinh khủng như thế. Người này nếu sinh ra ở hậu thế, Thế giới Cát Ni Tư ký lục (sách kỷ lục Guiness) nhất định sẽ trang trọng ghi lại sự tích về hắn.
Vương Chí Đạo tay phải lặng lẽ vuốt xuống cây súng lục ổ quay đang giắt bên hông. Đối với loại cường địch kinh khủng này, hắn họa là có ngu mới dùng hai bàn tay không quang minh chính đại đi đến trước mặt khiêu chiến, chỉ cần trực tiếp một phát súng bắn chết là xong chuyện.
Vừa muốn giương nòng súng ngắm vào Cự Hổ, thật không ngờ, Cự Hổ vẫn ngồi yên ở đó lại chợt động, hắn ngồi im tại chỗ vung cánh tay một quyền phản thủ nện ngược lên trên cửa sổ.
Nắm tay cùng cẳng tay cực đại giống như là lôi chùy, đem cửa sổ đánh cho nát bấy, nếu không phải là Vương Chí Đạo phản ứng cực nhanh, thấy tình huống không ổn lập tức vùng nhấc thân thể lên, chỉ sợ đã bị mảnh thủy tinh vỡ bắn ra đâm lên mặt bị thương rồi.
Nhưng là còn không có để cho hắn kịp ổn định lại thân thể, một quyền thứ hai của Cự Hổ lại đã đến rồi, lần này đây là trực tiếp đánh thẳng lên trên, đánh vào trên nóc toa xe nơi Vương Chí Đạo đang nằm trên đó. Quyền lực kinh người lập tức đem nóc toa xe lửa bằng lá sắt đánh cho nhô lên như hòn núi nhỏ cao đến nửa cánh tay. Lực chấn động thật lớn làm cho thân thể Vương Chí Đạo bị hất văng khỏi nóc toa xe, quăng ngã nhào xuống bên dưới.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, Vương Chí Đạo tay trái mãnh liệt bung ra, bắt được khung cửa sổ đã vỡ hết kính, cứ như thế treo lơ lửng ở bên ngoài xe lửa, giống như con diều không ngừng bay phất phơ phất phơ.
Lại ầm vang một tiếng, chính là Cự Hổ chứng kiến Vương Chí Đạo vẫn còn bám được vào trên cửa sổ, lập tức lại một quyền đánh vào trên thành toa xe lửa.
Lực lượng một quyền này lại đem được thành vách toa xe lửa bằng lá sắt đánh xuyên qua, lực đạo cực mạnh truyền đến trên người Vương Chí Đạo. Mặc dù được thành vách toa xe triệt tiêu đi rất nhiều lực, nhưng là cũng đủ làm cho thân thể Vương Chí Đạo chấn động dữ dội, cây súng lục ổ quay vẫn đang nắm chặt trong tay phải bị rời ra, cứ như vậy rơi xuống dưới đường, mất đi.
Vương Chí Đạo trong lòng cuống lên, lập tức hai tay cùng vươn lên chụp vào trên khung cửa sổ, đang muốn lộn người chui vào trong. Đã nhìn thấy cái đầu rất to của Cự Hổ xuất hiện ngay trước cửa sổ, hắn nhìn qua cửa sổ liền thấy Vương Chí Đạo vẫn đang treo mình trên khung cửa sổ, hừ lạnh một tiếng, một chưởng liền hướng hai tay của Vương Chí Đạo đang bám vào khung cửa sổ chụp xuống.
Vương Chí Đạo buông tay phải ra, một trảo hướng lên, thoáng một cái đã chế trụ được được bàn tay này của Cự Hổ, gần như đồng thời lại buông nốt tay trái ra, biến thành dùng cả hay tay bắt chặt lấy cổ tay Cự Hổ. Sau đó mượn lực cả hai chân hướng trên thành toa xe mãnh liệt đạp vào. Lực lượng xuất kỳ bất ý đem cả cánh tay cùng đầu của Cự Hổ lôi hẳn ra ngoài cửa sổ toa xe. Nếu không phải là thân thể của hắn quá lớn, căn bản là không thể chui vừa qua cửa sổ, chỉ sợ cả người cũng đã bị Vương Chí Đạo kéo phăng ra ngoài rồi.
Vương Chí Đạo buông tay phải ra, chỉ dùng tay trái khấu chắc lấy cổ tay Cự Hổ, tay phải nắm thành quyền, ngón giữa đột khởi lên, một quyền hướng thẳng đến mắt trái của Cự Hổ mà đánh lên.
Cự Hổ là bởi vì cái đầu to bị lôi hẳn ra ngoài cửa sổ, bả vai lại còn bị kẹt ở bên trong toa xe, trong khoảnh khắc vô phép né tránh, lập tức bị một quyền theo thủ pháp Thấu cốt quyền này của Vương Chí Đạo đánh cực mạnh trúng lên con mắt bên trái, ngay tức khắc đem nhãn cầu bên trái đánh cho vỡ tan!
Cự Hổ đau đớn rống to một tiếng, mãnh liệt phát lực, đem đầu cùng cánh tay lôi rụt trở về trong toa xe, sau đó thân thể vụt hạ ngồi thụp xuống, điên cuồng dùng vai hướng lên thành toa xe húc đến.
Ầm ầm một tiếng, thành vách toa xe bị đụng lõm vào một mảng lớn, ngay cả toa xe đầu máy cũng bị chấn động lên. Nếu không phải Vương Chí Đạo phản ứng cực nhanh lại kịp bắt được khung cửa sổ, chỉ sợ đã bị chấn động hất rơi xuống rồi.
Người thợ đầu máy kia bị dọa đến chết khiếp, vội vàng kinh hổ: "Hai vị, các vị không nên đánh nhau tiếp nữa, nếu còn đánh nhau đầu máy sẽ trượt đường ray đó!"
Đáng tiếc Cự Hổ bởi vì nhãn cầu mắt trái bị Vương Chí Đạo đánh nát, đau đến mức nổi điên, căn bản là không để ý đến tiếng hô của người thợ đầu máy, tiếp tục nhằm vách thành toa xe mà húc mạnh lên.
"Rầm" một tiếng nữa, cũng không biết có phải công ty chế tạo ra xe lửa này đã cố ý ăn bớt vật liệu cắt xén nhân công, lấy lá sắt chất lượng kém làm ra thành vách toa xe hay không, chỉ thấy vách toa xe này dưới sự phá hủy của Cự Hổ, rõ ràng ở vị trí lúc trước bị nắm tay cực đại của Cự Hổ đánh xuyên qua, bây giờ lại tiếp tục bị xé toang ra thành một lỗ thủng vừa dài vừa rộng. Kết quả, thân thể của Cự Hổ không còn cái gì ngăn đỡ, bị ngã nhào ra khỏi xe lửa qua cái lỗ thủng kia, cũng mang theo cả Vương Chí Đạo cùng ngã xuống dưới đường.
Cũng may là lúc này xe lửa đã chạy chầm chậm để đổ xuống sườn dốc, Vương Chí Đạo mặc dù bị rơi xuống toàn thân đau đớn muốn chết, nhưng lại may mắn không bị ngã gãy khớp xương nào. Chứng kiến đoàn xe lửa yên ổn chạy khuất đi xa, cũng không có vì Cự Hổ va chạm mạnh như thế mà bị chệch khỏi đường ray, Vương Chí Đạo không tự chủ được mà thở dài một hơi.
Mặc kệ là thế nào đi nữa, bản thân mình xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Cự Hổ kia đã cùng với mình đều lăn nhào xuống khỏi xe lửa, vô luận như thế nào cũng không có khả năng ngăn cản được đám người Đỗ Tâm Vũ đoạt lại quyền khống chế xe lửa. Chỉ cần đám người Đỗ Tâm Vũ kịp thời chạy đến đầu xe lửa, là có thể khống chế được trước khi xe lửa chạy đến chỗ thay đổi tuyến đường ray kia. Về phần những sự tình còn lại, để mặc cho năm người Tôn Đại Chu thôi, lấy thực lực của bọn họ, bảo vệ Tôn tiên sinh tới Bắc Kinh hẳn là không thành vấn đề.
Miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, Vương Chí Đạo nhưng lại chứng kiến được cách hắn xa không đến ba thước chính là Cự Hổ. Thằng này rõ ràng cũng không có ngã bị thương, đang từ trên mặt đất bò dậy.
Nhãn cầu trái bị đánh nát, chỉ còn lại có một con mắt bên phải, Cự Hổ không để ý đến máu đang chảy đầy trên mặt, giận dữ trợn mắt nhìn Vương Chí Đạo nói: "
"Ngươi tên tiểu tử đáng hận kia, thế mà lại dám đả thương tròng mắt của Hổ gia, Hổ gia hôm nay nếu không đem ngươi bầm thây vạn đoạn, Hổ gia ta đây sẽ nguyện sửa tên họ theo ngươi!"
Vương Chí Đạo hoạt động một chút thân hình vẫn còn đang đau đớn, cười nói với Cự Hổ: "Cải tên họ theo ta cũng phải là chuyện tình gì quá mất mặt, chỉ có điều vị Hổ gia này hẳn là cũng nên tự tính toán sự tình của mình trước một chút đi hả! Các huynh đệ của ngươi cũng đều bị chúng ta giải quyết hết rồi, ngươi cũng bị ta lôi rơi xuống khỏi xe lửa, sự việc ám sát Tôn tiên sinh đã hoàn toàn thất bại rồi. Các ngươi sẽ nói năng với Viên đại đầu như thế nào đây? Lấy tính tình của hắn, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi hả!"
Cự Hổ không ngờ lại nhe răng cười nói: "Ngươi cho rằng thật sự đã giải quyết hết mọi người chúng ta hay sao?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Đám Hắc y sát thủ kia chỉ là bọn rác rưởi, có kéo đến thêm nữa cũng không chẳng có gì đáng sợ. Độc Xà cùng Ám Hạc đã bị ta phế bỏ cả hai tay, nửa sống nữa chết rồi. Về phần Thiên diện Báo kia, bị Đỗ Tâm Vũ tiền bối cùng Ngũ sư huynh Trần Chân ngăn lại trong toa xe phòng ăn, ngươi cho rằng hắn có thể thoát nổi được sao?"
"Các ngươi hình như đã quên hẳn là còn có một người nữa hay sao? Chúng ta chính là Ngũ hình sát thủ, không phải là Tứ hình sát thủ. Mặc dù bốn người chúng ta đã thất bại rồi, nhưng là vẫn còn có Long tỷ đó!" Cự Hổ thật không ngờ lại cười nói.
"Long tỷ chính là người có thực lực mạnh nhất trong số Ngũ hình sát thủ 'Long Xà Hổ Báo Hạc' chúng ta, càng quan trọng chính là nàng bây giờ đang ở ngay bên cạnh người Tôn Trung Sơn, muốn giết họ Tôn kia không cần tốn nhiều sức. Đỗ Tâm Vũ những người đó căn bản là đỡ không nổi đâu!"
"Long tỷ?" Vương Chí Đạo sắc mặt chợt biến, lại nói: "Không có khả năng, Độc Xà không phải đã nói một đời Ngũ hình sát thủ này các ngươi căn bản là không có Long hay sao?"
Cự Hổ cười to nói: "Ta đã sớm biết tiểu tử Độc Xà kia không được, mới không có nói cho hắn biết. Biết được thân phận chân chính của Long tỷ, chỉ có một mình Cự Hổ ta, ngay cả Thiên diện Báo cùng Ám Hạc cũng không biết."
Vương Chí Đạo hỏi lại: "Ngươi nói Long tỷ, chính là Chu Điệp hay sao?"
Cự Hổ cảm thấy kinh ngạc, gật đầu nói: "Tiểu tử, ngươi quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã đoán ra được ngay. Bất quá cho dù ngươi đoán ra được thân phận của Long tỷ thì có thể làm cái gì đây? Ngươi đã lăn xuống khỏi xe lửa rồi, vô luận như thế nào cũng không thể đuổi kịp xe lửa để cảnh cáo bọn Đỗ Tâm Vũ kia. Huống chi bây giờ ngươi muốn đuổi theo cũng không được, có Hổ gia ở đây, ngươi chỉ có thể đuổi xuống địa ngục!"
Tinh Võ Môn Tinh Võ Môn - Đấu Gia