There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Đấu Gia
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 191
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1247 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Chuyến Tàu Rắn Độc (1)
rong nháy mắt điện quang hỏa thạch này, Vương Chí Đạo kịp nhận ra cái bóng đenn đang hướng mình bay đến chính là một cái bao vải đen lớn.
Lo lắng bên trong cái bao vải đen có chứa thứ gì đó có thể phát nổ, Vương Chí Đạo không dám vung chân đá văng đi, chỉ theo bản năng mau hướng sang bên cạnh né đi, làm cho cái bao vải đen lớn bị vứt bay vào trong.
Ngoài cửa lại còn có một bóng nhân ảnh, nhưng là Vương CHí Đạo còn chưa có kịp nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn, người này đã hướng bên cạnh vụt đi, trong nháy mắt đã chuồn đi mất dạng.
Cái bao vải đen lớn vứt rơi xuống trên mặt sàn, cũng không có nổ tung như trong tưởng tượng của Vương Chí Đạo, mà là miệng bao bung ra, từ bên trong bao liền bò ra vô số con rắn to nhỏ đủ loại.
Đỗ Tâm Vũ nhãn lực sắc bén nhất, liếc mắt một cái liền nhìn ra được ngay chủng loại đám rắn đó, lập tức quát lên: "Cẩn thận, chỗ đó đều là rắn độc trí mạng, bị cắn một cái là xong đời đó!".
Vương Chí Đạo ở kiếp trước cũng đã học qua kiến thức về rắn độc, nhận ra được đám rắn này đều là loại rắn kịch độc giết người, rất là nguy hại, bị cắn một cái là chắc chết bao gồm cả kim hoàn xà, ngân hoàn xà, ngũ bộ xà, trúc diệp thanh, lạc thiết đầu, phúc xà, lâu xà, bách bộ xà, thậm chí còn có cả rắn hổ mang dài đến hai thước cùng cả rắn hổ mang chúa. Chỉ ước lượng sơ qua, đã thấy có hơn cả trăm con rắn.
Mấy con rắn độc này hiển nhiên đã chịu qua một loại huấn luyện thú vật, để chủ động công kích người lạ, sau khi vừa rơi xuống đất đã phun nọc độc phì phì, hướng Vương Chi Đạo đang đứng gần nhất, hung hăng bò tới.
Vương Chí Đạo trong lòng mắng to, mẹ nó chứ, chính mình vừa mới dùng một con rắn nhỏ xíu dọa Chu Điệp một chút, lập tức đã có người dùng rắn độc trí mạng đến chiêu đãi mình rồi, cái sự báo ứng này không khỏi là đến quá nhanh hay sao chứ.
Mắ thấy một con rắn hổ mang đã bò đến sát bên chân hắn, há miệng định đớp, Vương Chí Đạo một cước đạp xuống, vừa vặn đạp tới đúng chỗ bảy tấc dưới đầu con rắn hổ mang này, dùng sức nghiến một cái, lập tức đã đem đầu con rắn này nghiến nát bét.
Đỗ Tâm Vũ đối đám người Tôn Đại Chu Trần Chân nói: "Các ngươi che chở Tôn tiên sinh, ta đến giải quyết mấy con rắn kia. Bắt rắn ta chính là sở trường nhất!".
Đỗ Tâm Vũ vừa nói vừa chạy vội tới, hơi ngồi xổm xuống, bàn tay nhanh như tia chớp phóng ra đã chụp trúng ngay vào chỗ bảy tấc dưới đầu một con rắn hổ mang đang ngóc đầu phun nọc phì phì, xoay mạnh một phát, lập tức đem chỗ bảy tấc dưới đầu con rắn vặn gãy. Sau đó hắn lại lặp lại y hệt, hai tay liên tục đồng thời phóng ra, trong chớp mắt đã giải quyết cả chục đầu rắn độc đang bò tới.
Vương Chí Đạo thấy thế cảm thấy thú vị, cũng ngồi xổm xuống học phương pháp của Đỗ Tâm Vũ, rất nhanh cũng đã giải quyết được hai con rắn độc khác.
Đỗ Tâm Vũ trầm giọng nói: "Rắn độc ngoại trừ có độc tính có thể giết người, lực công kích lại không được lợi hại như con người. Con người sở dĩ dễ bị độc xà cắn được, chỉ là bởi vì đối với chúng nó có mang tâm lý sợ hãi. Trong lòng sợ hãi thì tốc độ phản ứng sẽ giảm xuống, kết quả bị rắn cắn trúng. Trên thực tế chỉ cần to gan lớn mật, đánh rắn bảy tấc, coi như là người bình thường, cũng có thể dễ dàng đối phó một con rắn độc".
Vương Chí Đạo đang muốn nói câu "thụ giáo", đột nhiên cảm giác được ánh sáng có chút biến hóa, trong lòng cả kinh lập tức nổi lên cảnh giác, đối Trần Cung cùng Tôn Đại Chu quát lên: "cẩn thận cửa sổ!".
Tôn Đại Chu cùng Trần Chân phản ứng cực nhanh, quay đầu lại, vừa lúc chứng kiến có một Hắc y nhân từ trên nóc xe lửa đu ngược người xuống bên ngoài cửa sổ, trên tay hắn đang cầm một cây súng pạc-hoọc, cáhc một lớp cửa kính đang nhằm ngay vào Tôn tiên sinh chuẩn bị bóp cò.
Trần Chân hét lớn một tiếng, thượng bộ một cước đá ra.
"Rầm" một tiếng, cửa sổ bị đá nát bấy. Tay súng hắc y kia thì bị cách một tầng cửa sổ đá văng xuốgn dưới xe lửa, tiếng kêu thảm thiết rất nhanh đã bị bỏ xa lại phía sau.
Một con rắn hổ mang đột nhiên bắn vọt lên, nhe nanh độc cắn thẳng lên cổ Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo tay duỗi một phát, chuẩn xác không trượt bắn ngay trúng chỗ bảy tấc con rắn hổ này.
"Phản ứng không tồi!". Đỗ Tâm Vũ tán thưởng một câu, đột nhiên song chưởng như đao, giống như đang cắt cỏ hướng tới đám rắn độc vẫn còn đang bò động trên sàn xe chém lia đến. Đám rắn độc bị hai đao thủ của hắn chém trúng chỗ bảy tấc dưới đầu, tren mình đều vang lên mấy âm thanh sắc gọn, chỉ giãy dụa được vài cái là không cử động được nữa. Chỉ trong thời gian vài hơi thở, đám rắn độc còn có thể bò được đều đã bị hai tay của Đỗ Tâm Vũ chém sạch sẽ, một con cũng không để lại.
Vương Chí Đạo nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đối với chiêu thức ấy của Đỗ Tâm Vũ bội phục không thôi, đang muốn nói một câu tán dương, đột nhiên thấy Đỗ Tâm Vũ cau mày, hắn hỏi: "Các ngươi nghe thấy gì không?".
Vương Chí Đạo cẩn thận lắng nghe một chút, lập tức nghe được âm thanh "xì xì soạt soạt" kỳ quái từ ngoài cửa không ngừng vang vọng vào. Lập tức hắn đứng phắt lên, mở hẳn cánh cửa khoang xe vốn đã bị đụng gãy chốt cửa, nhìn ra phía ngoài.
Vừa nhìn ra xong, không khỏi tóc gáy dựng ngược, một phát đem cánh cửa đóng sập lại.
Đỗ Tâm Vũ hỏi: "Là chuyện gì?".
Vương Chí Đạo trên trán toát đầy mồ hôi lạnh nói: "Bên ngoài bò đầy rắn độc, bò chằng chịt dày đặc chỉ sợ có tới cả hơn ngàn con!".
"Lại là rắn độc?". Tôn Đại Chu đang hộ vệ sát bên người Tôn tiên sinh cau mày nói: "Đó là do Xà sát thủ trong năm sát thủ "Long Xà Hổ Báo Hạc" phóng ra hay sao? Bọn họ không phải nghĩ muốn dùng đám rắn độc đó để ám sát Tôn tiên sinh đây chứ? Nếu mà định làm như thế, vậy thì năm sát thủ ấy không khỏi suy nghĩ quá ngây thơ rồi".
Vương Chí Đạo nhưng lại phân tích: "Bọn họ chắc là không có khả năng đem nhiệm vụ ám sát Tôn tiên sinh ký thác lên mình mấy con rắc độc đó. Nếu như ta đoán không sai, đám rắn độc này hẳn là chỉ để ngăn cản chúng ta đi ra ngoài mà thôi".
"Ngăn cản chúng ta?".
"Đúng! Sát thủ nhất định là còn có hành động tiếp theo, chúng ta ở lại trong khoang xe này không phải là tổ, cần phải nghĩ được biện pháp chạy đi ra ngoài!".
Vương Chí Đạo vừa nói dứt lời, từ cửa sổ vừa bị Trần Chân đá vỡ đột nhiên lại bị người quăng vào một vật gì đó.
Vật kia còn chưa có rơi xuống mặt sàn đã tuôn ra một cụm khói vàng mù mịt.
Đỗ Tâm Vũ thấy thế biến sắc quát: "Đó là khói kịch độc, mọi người mau nín thở!".
Nhưng là nín thở thì có thể nín được bao lau, Vương Chí Đạo nhìn thoáng qua cửa sổ, quyết đoán nói: "Chúng ta từ cửa sổ leo lên trên nóc xe lửa đi!"
Lương thị huynh đệ lão Đại, Lương Sơn, kêu lên: "Nhưng là ở phía trên có người!".
Đỗ Tâm Vũ hướng cửa sổ phóng đến, miệng hô: "Để ta đến mở đường!".
Đỗ Tâm vũ thân thể vừa đu vừa phóng, đã giống như linh hầu từ cửa sổ đu ngược lên tới nóc toa xe lửa. Chỉ nghe mấy tiếng đánh nhau "chát chát" vang lên tren nóc xe, trong nháy mắt đã có hai hắc y nhân từ trên nóc xe lửa lăn nhào xuống dưới.
"Trước hết lên thêm một người nữa, sau đó đem Tôn tiên sinh đưa lên đây!" Đã nghe thấy thanh âm tiếng quát của Đỗ Tâm Vũ từ trên nóc xe hô xuống.
"Để cho ta lên trước!" Trần Chân học theo bộ dáng của Đỗ Tâm Vũ, thân thể cũng vừa đu vừa phóng, cũng bám vào thành cửa sổ đu ngược lên trên nóc toa xe.
Khói độc lúc này đã khuếch tán bay khắp nơi, mọi người khôn thể mở miệng nói chuyện được nữa, Tôn Đại Chu lập tức không hề hô Tôn tiên sinh nữa, trực tiếp nâng thân thể của hắn đưa hán đẩy ra ngoài cửa sổ, hướng bên trên đẩy lên, từ phía trên lập tức có một đôi tay vương xuống, đỡ lấy hai cánh tay Tôn tiên sinh đưa hắn nâng lên trên.
Tiếp theo, Tôn Đại chu, Lương Sơn cùng Lương Hải cũng đu người leo lên trên.
Vương Chí Đạo đang muốn đu cửa sổ đi theo, lại đột nhiên nghe được từ khoang xe sát vách truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Chu Điệp, tiếp theo còn có tiếng thét chói tai của Ô Tâm Lan, loáng thoáng nghe như tiếng hô: "Vương Chí Đạo, mau mau tới cứu chúng ta với!".
"Vương sư đệ, ngươi trước hết cứ lên đi rồi tính sau!". chính là Trần Chân ở trên nóc xe hô xuống, hiển nhiên là hắn cũng nghe được tiếng kêu sợ hãi của ô Tâm Lan cùng Chu Điệp.
Vương Chí Đạo trong tâm cấp bách, ý niệm trong đầu lại chuyển, quay nhìn ngược vào trong khoang xe. Nhìn thấy trên giường nằm có chiếc chăn bông, liền có chủ ý, liền thò đầu qua cửa sổ đối bên trên hô lớn: "Ngũ sư huynh, các ngươi trước hết che chở Tôn tiên sinh, ta sẽ lập tức đến ngay!"
vừa nói, Vương Chí Đạo vừa vơ lấy hai cái chăn bông, hướng cánh cửa khoang xe vọt tới.
Lôi mớ cánh cửa ra, hắn vung chăn bông dùng sức quét một cái, đã đem mấy chục đầu rắn độc đã bò tới cửa quét văng đi. Sau đó lại đem hai cái chăn vứt lên trên sàn, phủ lên trên đám rắn độc. Vương Chí Đạo đạp lên trên chăn bông, nhảy vọt đến trước khoang xe của Chu Điệp, dùng vai húc tung cánh cửa, xông vào bên trong.
Đã thấy Ô tâm Lan cùng Chu Điệp vẫn khỏe mạnh bình yên, chỉ có ôm chặt lấy nhau thành một đống chúi vào trong góc buồng, thân thể run rẩy, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, chỉ còn thiếu chút nữa là khóc ầm lên.
Vương Chí Đạo liền hỏi các nàng: "Các ngươi đang thét chói tai cái gì đây?"
Nhìn thấy Vương Chí Đạo, Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan giống như nhìn thấy cứu tinh, đồng thời vui mừng reo lên một tiếng.
Sau đó vội vàng nói: "Vương Chí Đạo, bên ngoài có rất nhiều rắn độc đó, chúng ta rất là sợ hãi!"
Vương Chí Đạo thiếu chút nữa bị hai nàng làm cho tức chết. Còn tưởng rằng hai nàng đã bị tập kích, hóa ra là chỉ bị đám rắn độc bên ngoài hù dọa mà thôi.
Vương Chí Đạo há mồm mắng ầm lên quát: "các ngươi cứ đóng chặt cánh cửa lại, rắn độc không có khả năng bò vào cắn được các ngươi. Các ngươi có cần phải phát ra cái dạng tiếng thét như quỷ khóc, giống như là sắp chết như vậy không? Còn ngươi nữa, Ô sư tỷ, nàng đối với rắn có bệnh sợ thì cũng được thôi, ngươi tại sao cũng học theo nàng mà hô cứu mạng ầm ĩ lên làm gì?"
Ô Tâm Lan vẻ mặt ủy khuất nói: "Người ta cũng là nữ hài tử mà, sợ rắn cũng không được hay sao?"
Vương Chí Đạo nghe vậy chỉ thiếu chút nữa là ngất xỉu, lập tức không hề để ý đến các nàng nữa, chạy vội tới trước cửa sổ của khoang xe bên này, mở cửa sổ ra, hướng lên nóc toa xe đu người lên.
Không ngờ trên nóc xe lại có hai nhóm người đang đứng đối địch nhau.
Tinh Võ Môn Tinh Võ Môn - Đấu Gia