Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Loạn Nha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 583 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Chỉ Mành Treo Chuông
rải qua một lần chuyện ở Bình thành, Dung Hề nói gì cũng không chịu để cho Vô Tà làm việc nguy hiểm một mình, liền muốn dẫn ẩn vệ đi chuyến này cùng với Vô Tà. Vô Tà hơi mím môi, lắc đầu, cái loại địa điểm đó cũng không phải là nơi có thể có càng nhiều người đi càng tốt, nhưng suy tính đến... Hiên Viên Nam Lăng cũng không phải là người đáng tin cậy, Vô Tà cũng không hi vọng chính mình phải luôn phân tâm về chuyện sống chết của Hiên Viên Nam Lăng hay là phòng bị hắn không thành thật, liền gật đầu để Dung Hề đi cùng, ít nhất thì lấy thân thủ của Dung Hề còn không đến nỗi thua trong tay Hiên Viên Nam Lăng.
Hiên Viên Nam Lăng cũng đã nói, dù sao mộ thái tổ cũng là bí mật của hoàng thất Biện quốc, mặc dù người dưới trướng hắn rất trung thành nhưng bọn hắn dù sao cũng đều là người Bắc Tề, Hiên Viên Nam Lăng lo lắng trong lòng Vô Tà sẽ không thoải mái cho nên cũng không mang bất cứ kẻ nào, cứ như vậy một mình đi theo. Nếu như hắn không đi thì sao Vô Tà có thể yên tâm rằng tấm bản đồ trong tay hắn kia không phải là đồ giả chứ?
Trong lòng Hiên Viên Nam Lăng tự nhiên biết rất rõ, tình hình hiện nay giữa Bắc Tề và Biện quốc, Vô Tà không thể nào thật sự tin tưởng hắn. Về phần nữ nhân gọi là Dung Hề đó, nhìn qua mặc dù là một nô tỳ thân cận, nhưng mắt hắn còn chưa mờ, đương nhiên biết đây là người Vô Tà phái tới giám thị mình. Hắn cũng không quan tâm, thần sắc nhẹ nhõm, tuyệt không lo lắng cho sự sống chết của chính mình, vô cùng trấn định.
Đoàn người Vô Tà ngay cả một khắc cũng không dám trì hoãn. Dù sao thì Hiên Viên Vân Nhiễm đã mất tích một ngày một đêm, mắt thấy trời đã tối, nếu có vận may lớn thì có thể chặn nàng lại ở nửa đường, như vậy bọn họ cũng không cần thiết phải đến nơi chọn cất của các vị hoàng đế trước. Nhưng đây không phải là phong cách từ trước đến nay của Vô Tà, nàng làm việc, cho tới bây giờ đều sẽ suy tính tới những tình huống xấu nhất. Nếu Hiên Viên Vân Nhiễm lỗ mãng, xảy ra chuyện ở trong lăng thờ các tiên đế, vậy bọn họ càng thêm không thể trì hoãn một khắc nào, đi sớm thì còn có thể cứu nàng một mạng, đi trễ, chỉ sợ ngay cả hài cốt cũng không thể tìm được.
Truy Nguyệt tựa hồ cảm nhận được tâm tình phiền não khác với thường ngày của Vô Tà, không để Vô Tà mất thể diện, nhưng khổ cho Sở vương cùng Dung Hề, dọc theo đường đi cũng không biết đã khiến bao nhiêu con ngựa chạy đến mệt chết, cũng vì vậy mà bỏ xa một khoảng cách lớn với Truy Nguyệt. Chờ lúc bọn họ tới lăng mộ Cửu U Long trong bản đồ, Vô Tà đã đứng trên một tảng đá thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhăn lại, nhíu mi, không biết là đã duy trì tư thế này. Mấy ngày nàng vẫn chưa được chợp mắt lần nào nhưng thân hình lại có vẻ vững vàng như núi khi đứng trên tảng đá thật cao, mặc cho gió đêm gào thét, sương đêm ươn ướt, làm áo quần mặc trên người nàng nhăn lại mà dính lên người, nàng cũng làm như không thấy.
Hai người Sở vương Hiên Viên Nam Lăng cùng Dung Hề đều là mấy ngày mấy đêm không được nghỉ ngơi, dáng vẻ chật vật trên người không thua gì Vô Tà. Tốc độ cưỡi ngựa của Vô Tà rất nhanh, dọc theo đường đi còn không đuổi theo được Hiên Viên Vân Nhiễm, lại càng không nói tới Sở vương cùng Dung Hề.
Hiên Viên Nam Lăng bất đắc dĩ, xem ra con ngựa quá khỏe, chạy nhanh cũng không phải là chuyện tốt, trơ mắt để cho nha đầu Vân Nhiễm kia chạy đi, ngay cả đuổi theo cũng vô cùng khó khăn.
Hai người bọn họ không biết Vô Tà đã đứng ở trên đó bao lâu, bởi vì bằng tốc độ của Truy Nguyệt, đã vượt bọn họ cả mấy ngày đi đương, về phần nhìn lại tất cả... Đừng nói là mộ phần của đế vương, ngay cả một ngôi mộ cũng không có, nhưng theo như bản đồ gia truyền của một phương sĩ đã từng tham gia xây dựng lăng mộ vào năm đó, nơi này chính xác là lăng Cửu U Long, nhưng mộ huyệt của vua ngược lại chưa chắc đã có thể nhìn thấy, mà ngược lại có mấy phần không khí âm trầm.
Liếc nhìn lại, đập vào mắt toàn là cát vàng mênh mông, trải dài vô tận, hòn đá không biết tới đã bị phong hóa* thành cảnh tượng đổ nát thê lương, chỗ cao thậm chí sẽ cao hơn cả hai Hiên Viên Nam Lăng, nhưng thấp thậm chí chỉ đến hông, dưới chân đều là cát vàng. Đến ban đêm, độ ấm giảm đi nhanh chóng, rõ ràng còn là cuối hạ đầu thu, không ngờ lại có thể xuất hiện cái lạnh thấu xương của trời đông giá rét.
*Phong hóa: Quá trình phá hủy đá và khoáng vật do các tác nhân ngoại lực (như gió, sóng, cát,…) tác động lên bề mặt địa hình Trái Đất.
”Chẳng lẽ là địa đồ của ta bị sai?” Mặc dù như thế, phản ứng của Hiên Viên Nam Lăng vẫn không nhanh không chậm, rõ ràng là ở tình huống chật vật như vậy, hắn lại vẫn có thể bày ra tư thái phong lưu phóng khoáng nói cười nhàn hạ như vậy.
Dĩ nhiên là hắn sẽ không hoài nghi thứ trong tay hắn có vấn đề, những vị hoàng đế kia vẫn luôn thích thần bí một chút. Lúc còn sống bọn họ đã giết vô số người, đoán chừng cũng có vô số kẻ thù, lúc chết dĩ nhiên sẽ lo lắng quan tài của mình bị người khác đào ra, sao có thể không giấu nơi chon cất của mình kín một chút?
Nói thật, vị thái tổ Biện quốc này cũng thật là có cá tính, hoàng lăng tốt như vậy không muốn, lại dời mộ của mình đến một nơi cách xa hoàng cung tới như vậy, ngay cả bọn họ muốn tới tìm xác nói không chừng cũng sẽ ngại phiền toái.
”Vương gia?” Dung Hề tới gần Vô Tà hai bước, tâm tình của nàng đương nhiên không có dễ dàng được như vị Sở vương Bắc Tề kia. Nàng nhìn Vô Tà lớn lên từ khi còn nhỏ, nhưng giờ phút này Vô Tà lại không nói một lời mà đứng trên tảng đá thật cao nhíu mi, mặt không biểu tình, khiến cho nàng cảm thấy có chút xa lạ, nàng tựa hồ, chưa từng thực sự hiểu được tiểu vương gia nhà mình?
Vô Tà tựa hồ là có chút nhập thần, giờ phút này cho đến cho hề gọi nàng một tiếng, nàng mới thoáng có chút phản ứng.
Dung Hề hỏi: “Vương gia, trước mắt chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Vô Tà liếc nhìn Dung Hề, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời thay đổi không ngừng, thần sắc cũng ngưng trọng: “Dung Hề tỷ tỷ, ta cảm thấy có nhiều chỗ là lạ.”
Rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào, nàng tạm thời còn không nhìn ra được. Dừng một chút, thần sắc Vô Tà chậm rãi: “Thôi, thời gian cấp bách, chúng ta đi xuống trước rồi hãy nói.”
Nghe những lời nói của Vô Tà vào lúc này lại có vẻ nhẹ nhõm như vậy, thật giống như đã biết cách vào. Hiên Viên Nam Lăng hiếu kỳ, hí mắt nói: “Tiểu oan gia, ngươi biết đi vào thế nào sao?”
Tuy hắn có địa đồ, cũng biết cửa vào đang ở dưới chân bọn họ, nhưng trước mắt căn bản không nhìn ra đầu mối gì, sao tiểu oan gia kia có thể biết đi xuống như thế nào?
Vô Tà ôn hoà quét mắt nhìn Hiên Viên Nam Lăng một cái, cũng không trả lời hắn, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một lần nữa, cũng không biết nàng suy nghĩ gì, chỉ thấy nàng duy trì cái đó động tác vững vàng như cũ, đứng ở phía trên không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, người của nàng hình rốt cục giật giật, nhảy xuống hòn đá bị phong đá đã trở nên tàn tạ, lấy bộ pháp kỳ quái đi qua tất cả các hòn đá lớn nhỏ ở trung gian.
Hiên Viên Nam Lăng cùng Dung Hề không biết Vô Tà đang làm gì, chỉ thấy vẻ mặt thong dong lại nghiêm túc của nàng, nhưng lại làm cho mọi người xuất hiện ý nghĩ tin phục, giống như vào giờ phút này, trừ tin tưởng nàng thì không còn phương pháp khác.
Quả nhiên, lúc Vô Tà lượn quanh xong đang trở về chỗ hòn đá ban đầu thì chuyện khó tin xảy ra, mọi nơi chợt cuốn lên một trận gió quỷ dị hoàn toàn đối lập với gió tự nhiên. Cát vàng trên mặt đất kia cũng xoay theo hình tròn, tạo thành một xoáy nước** xoay tròn kịch liệt. Sự biến đổi kì lạ bất thình lình khiến hai người Hiên Viên Nam Lăng đều bất ngờ không kịp đề phòng, rồi hình như đã hiểu ra điều gì, sắc mặt Hiên Viên Nam Lăng cũng xanh mét, trực tiếp mắng tiểu oan gia Vô Tà này không nhân hậu, lại cũng không thông báo trước một tiếng...
** Chỗ này không hiểu sao lại xuất hiện xoáy nước trong khi ban đầu tác giả miêu tả là “cát vàng trải rộng” nữa. Cả bản QT với CV đều là xoáy nước nên Phương để nguyên nha.
Không đợi Hiên Viên Nam Lăng oán trách xong, trước mắt ba người bỗng tối sầm, trọng lực dưới bàn chân cũng chợt hóa hư không, cả người bị rơi xuống dưới cho nên liền lấy tốc độ vô cùng nhanh hướng về trung tâm xoáy nước, tai mắt mũi miệng đều có cảm giác đau nhói, nhất là Hiên Viên Nam Lăng, đang mở miệng oán trách liền ăn một miệng đầy cát, cảm giác hít thở không thông duy trì thật lâu,
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Loạn Nha