Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Loạn Nha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 104 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 583 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Tặng Quần Áo
ần Lâm Uyên... Người này có tình có nghĩa.
Một người khinh thường vị trí thái tử như Tần Lâm Uyên thì Vô Tà biết trong mắt hắn không có quyền quý hay danh lợi, vì thế việc Vô Tà được phong vương cũng không đáng để hắn tự mình mang rượu tới chúc mừng. Tần Lâm Uyên chịu tới là vì hắn đã xem nàng như tri kỷ, một người có thể bồi hắn uống say bí tỉ, khi đó nàng không hề là hoàng thất chính thống hay là tiểu vương gia gì đó, nàng chỉ là Tần Vô Tà.
Nếu không thì nói về vai vế nàng vẫn là tiểu hoàng thúc của hắn, nhưng Tần Lâm Uyên đã sớm không còn quan hệ với hoàng thất - nơi ngươi lừa ta gạt. Hắn xem thường ba chữ “tiểu hoàng thúc”, chỉ muốn xưng huynh gọi đệ với nàng.
Hắn là người cực kỳ tự nhiên thoải mái, làm bạn với hắn sẽ không bàn luận chuyện đời thế gian mà chỉ bàn về chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Mà nàng cũng đã cho Tần Lâm Uyên mặt mũi, phải biết rằng nhiều năm nay nàng tuyệt đối không để cho bản thân uống say, mà rượu của Tần Lâm Uyên chỉ cần ngửi cũng đã khiến người ta say như mộng.
Hôm nay xem như hắn có lòng tốt, lq.đ hai vò rượu mang đến đều là rượu năm xưa nàng chôn xuống đất, dĩ nhiên chưa đủ tư cách so sánh với rượu Túy Như Mộng nổi tiếng thơm ngon tinh khiết của hắn.
Tần Lâm Uyên như hạc cưỡi mây lướt đi tự nhiên trong vương phủ của Vô Tà, đối với những ám vệ chướng mắt kia thì lúc Tần Lâm Uyên đi cũng nể mặt nàng mà không đả thương bọn họ. Ám vệ đuổi theo một đoạn thì phát hiện bóng dáng bắt mắt của người mặc y bào màu đỏ tóc trắng tiêu sái không kềm chế kia đã bỏ bọn họ lại rất xa rồi biến mất trong chớp mắt, thực lực thật sự là chênh lệch một trời một vực.
Vô Tà nhìn vật Tần Lâm Uyên để lại cho nàng sau đó mỉm cười, cất kỹ xong mới đi ra đại sảnh.
Đại thần, con cháu quý tộc với người trong phủ đều đã ngồi vào vị trí nhưng vẫn không thấy mặt mũi chủ nhân vương phủ - tiểu vương gia đâu, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho. Dù trong lòng mọi người đầy oán khí nhưng hôm nay danh tiếng Vô Tà truyền xa, là lúc hoàng đế tin chìu (*tin tưởng và cưng chiều) vả lại bộ dạng nàng ngày thường phóng đãng nên mọi người cũng không tiện phát tác hay tính toán chi li với một mao đầu tiểu tử.
Lúc Vô Tà đi tới bữa tiệc thì cả bữa tiệc có thể nói là oán khí ngất trời, Vô Tà cũng không để ý, vẫn như không có chuyện gì xảy ra, xem như đã có mặt mở màn, lập tức tiếng chúc mừng vang lên không dứt, những lão hồ ly lăn lộn trong quan trường hơn nửa đời này đã luyện nhuần nhuyễn bộ dạng vui buồn không hiện ra mặt.
Vô Tà khách sáo với những lão hồ ly này vài câu thì không còn kiên nhẫn, bộ dáng mắt cao hơn đầu chọc cho không ít khách khứa cắn răng tức giận mà không dám nói gì.
Dung Hề thấy Vô Tà bình yên vô sự cũng yên lòng, đi tới bên người Vô Tà nói nhỏ: “Vương gia, Định Bắc Hậu tới.”
Vô Tà vẫn đang buồn chán không kiên nhẫn vừa nghe Dung Hề nói xong thì trở nên hoạt bát, hai mắt phát sáng, hiển nhiên là rất xem trọng vị Định Bắc Hậu này.
Lúc ở trong triều, lần đầu tiên Vô Tà nhìn thấy vị Định Bắc Hậu này thì cũng không biết nhiều về ông lắm nhưng tin tức Dung Hề nói cho nàng thì vị Định Bắc Hậu này có giao tình rất sâu với Tĩnh vương phủ. Dù sao Dung Hề cũng là người của phụ vương dĩ nhiên là biết nhiều hơn nàng, ngay cả Dung Hề cũng biết giao tình của ông với phụ vương, vì vậy thái độ của nàng càng thêm kính trọng vị Định Bắc Hậu này.
Vô Tà gật đầu, bỏ lại đông đảo khách khứa ở đó tự mình đi nghênh đón vị Định Bắc Hậu nể mặt mà đến này.
Nhưng không đợi Vô Tà đi nghênh đón đã nghe thấy tiếng cười vang dội từ ngoài vào: “Lão phu tới chúc mừng tiểu vương gia!”
Hôm nay Định Bắc Hậu chỉ mặc thường phục không mặc trang phục võ tướng uy phong lẫm lẫm như lúc ở trong triều, nhưng bộ dáng tinh thần phấn chấn kia cho dù không mặc thì khắp người cũng đầy vẻ uy nghiêm, lúc cười thì mặt mày hồng hào tràn đầy tinh thần.
Tuy Vô Tà chỉ gặp vị Định Bắc Hậu này một lần nhưng bởi vì Định Bắc Hậu thiên vị và xem trọng Vô Tà nên nàng cũng không có cảm giác xa lạ với ông, một già một trẻ giống như đã sớm quen biết. Mà Vô Tà thật lòng kính trọng Định Bắc Hậu như trưởng bối, cười nói: “Tiểu vương biết Định Bắc Hậu nhất định sẽ đến chúc mừng!”
Định Bắc Hậu sửng sốt, chỉ thấy thiếu niên được gọi là Vô Tà trước mặt mắt ngọc mày ngài, ánh mắt chứa ý cười lại có chút ngây thơ trẻ con, ông cảm giác thân thiết với Vô Tà như cháu trai của mình. Vì có ấn tượng tốt nên càng thêm thương yêu, ông cười nói: “Tốt tốt tốt, tiểu vương gia nói xem khi nào thì cần bổn Hậu gia ta tới chúc mừng?”
Vô Tà cong môi cười một tiếng, Định Bắc Hậu là võ tướng cũng
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Loạn Nha