Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 691+692: Hồi Kết (Phần 2+3).
ị Lục Thiếu Hoa xếp vào danh sách mười tám quốc gia đều là những quốc gia có biên độ giảm thảm nhất, cũng là mười tám quốc gia có kinh tế phát triển nhất toàn cầu hiện nay, biên độ giảm của những quốc gia này trong cuộc khủng hoảng lần này cũng là cao nhất, và Lục Thiếu Hoa cũng dựa vào trí nhớ kiếp trước liệt kê ra số liệu tham khảo.
Vấn đề chính là hiện nay, trí nhớ kiếp trước tất nhiên là hữu dụng, nhưng tình huống hiện tại phát sinh thay đổi, Nga bị nhóm George Soros biến thành mục tiêu trút cơn giận, biên độ giảm tăng 8%, mà biên độ giảm của Nga càng lớn, thì các quốc gia Âu Mỹ bị ảnh hưởng càng nhiều, như vậy, số liệu tham khảo mà Lục Thiếu Hoa cung cấp cũng cũng có hạn chế nhất định.
Lịch sử đã đi sai quỹ đạo đôi chút, nhưng chỉ những biến hóa nho nhỏ này thôi cũng khiến Lục Thiếu Hoa đủ đau đầu rồi, số liệu hắn cung cấp giờ không có hiệu quả, nhiều nhất cũng chỉ để tham khảo, ngoài ra không còn tác dụng gì nữa hết.
Đúng vậy, chính là giới hạn cao nhất có thể, nên nhớ đây là giới hạn cao nhất chứ không phải là giới hạn thấp nhất của mấy ngày trước, cao nhất và thấp nhất, hai từ chỉ khác nhau có mỗi một chữ, nhưng ý nghĩa thì cái trên trời cái dưới đất, xa vời vợi.
Nếu là giới hạn thấp nhất, như vậy mấy người Lý Vân Thanh bàn nhau là đúng, chỉ có điều khi trên thị trường chứng khoán giảm đến con số mà bảng số liệu kia, bọn họ khi đó có thể bắt đầu bán tháo, không cần do dự. Nhưng đây lại là giới hạn cao nhất, thế mới phiền toái, nói cách khác, thị trường chứng khoán sẽ giảm đến cực điểm của con số trong bảng số liệu, và sẽ còn tiếp tục vượt qua, còn như vượt qua nhiều hay ít thì không biết được.
Cái gọi là không biết được bên trong tồn tại rất nhiều ẩn số, để lại một khoảng không gian rất lớn cho mấy người Lý Vân Thanh, nếu nhằm vào việc để cho an toàn, mấy người Lý Vân Thanh có được giới hạn cao nhất, sau lấy đó làm giới hạn thấp nhất, bắt đầu thanh khoản, nhưng mặc kệ là Lý Vân Thanh hay là Lục Thiếu Hoa, trong lòng đều không cam.
Lục Thiếu Hoa đầu tư công sức bày mưu vạch kế, hơn một năm trước đã bắt đầu vạch ra kế hoạch, hơn nửa năm thì bắt đầu thực thi kế hoạch, tiến hành sắp xếp giai đoạn đầu, vì cái gì đây? Đơn giản chính là kiếm tiền, càng nhiều tiền càng tốt.
Nếu lấy giới hạn cao nhất xem như là giới hạn thấp nhất, sẽ để vuột mất cơ hội kiếm được càng nhiều tiền, kêu Lục Thiếu Hoa cam tâm là cam tâm như thế nào, kêu mấy người Lý Vân Thanh lao tâm khổ tứ, tổn hao sức lực trấn thủ chiến tuyến cam tâm sao được.
Từ trước khi cơn khủng hoảng bùng phát rất lâu, Lục Thiếu Hoa đã nói qua, phải làm sao kiếm được con số lớn nhất từ số vốn đã tung ra đầu tư, con số nào là lớn nhất ở đây, đó chính là số tiền lớn nhất có thể kiếm, lấy hết mọi tiềm lực, phát huy hết mọi tác dụng, đạt hiệu quả lớn nhất.
Hiện tại thì sao, một là an toàn, một là mạo hiểm, chỉ có hai lựa chọn cho bọn họ lúc này.
Đúng thế, nếu chọn cách an toàn, thì ra tay bây giờ, bắt đầu thanh khoản, nếu không thanh khoản, bước tiếp theo phải tự mình phát huy thôi, có điều làm thế thì mức độ rủi ro rất cao, tình huống hiện tại bất cứ lúc nào thế cờ cũng đều có thể bị xoay chuyển.
Còn có một vấn đề trọng yếu hơn, là chiếu theo ý của Lý Vân Thanh, phải thanh khoản, nhưng thanh khoản toàn bộ hay là chỉ thanh khoản bốn quốc gia đã đề cập?
Còn không, trong điều kiện phức tạp này, Lục Thiếu Hoa quyết định tiến từng bước từng bước một, làm rõ ý của mấy người Lý Vân Thanh trước, sau đó mới ra quyết định cuối cùng.
- Ba người chúng tôi bàn bạc qua rồi, thanh khoản bốn quốc gia kia trước, còn lại những chọn lựa thì chờ đợi trong kỳ vọng.
Lý Vân Thanh trịnh trọng nói một câu, sau lại tạm dừng một chút, tiếp theo nói thêm:
- Còn nữa, trong mười bốn quốc gia còn lại, có tám quốc gia cũng sắp đạt ngưỡng rồi.
Lý Vân Thanh rất lo lắng, vẻ mặt đầy sự khó xử, dường như bọn họ đưa ra quyết định này cũng không hoàn toàn xuất phát từ sự tự nguyện, mà quyết định dựa trên những phân tích về tình hình của thị trường. Đương nhiên, quyết định của bọn họ chưa thể có hiệu lực khi mà Lục Thiếu Hoa chưa lên tiếng.
Lục Thiếu Hoa như không có vẻ gì là sốt ruột mở miệng cả, rơi vào trạng thái trầm tư, hắn đã hiểu ý của mấy người Lý Vân Thanh, thanh khoản. Chỉ có điều ngược lại với ý kiến của mấy người Lý Vân Thanh, ý của Lục Thiếu Hoa là thiên về chờ đợi.
Lục Thiếu Hoa biết ba người Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân đã nhiều năm, đối với bọn họ có thể nói là hiểu rất rõ, nếu không phải tình hình thị trường không khả quan, ba người bọn họ không có khả năng cùng quyết định thống nhất ý kiến.
Nếu đã là như thế, chỉ có thể nói cho rõ hơn một chút, đó chính là tình hình thị trường không khả quan, không có chút triển vọng, khiến Lục Thiếu Hoa không thể không tiến hành suy xét cẩn thận.
Thật lâu sau đó, rốt cục Lục Thiếu Hoa trong lòng cũng đã định xong kế hoạch, mở miệng nói:
- Như vậy đi, hiện tại bốn quốc gia kia toàn bộ thanh khoản, về phần tám quốc gia theo như những lời vừa rồi, đợi cho tới khi đạt ngưỡng cũng thanh khoản nốt, chỉ có điều không thanh khoản toàn bộ, chọn ra vài quốc gia có nền kinh tế phát triển nhất để lại xem tình hình diễn biến thế nào hẵng tính.
Lục Thiếu Hoa quyết định rất đơn giản, thanh khoản đại bộ phận, và để lại một số xem tình hình thế nào, nếu làm như vậy, cho dù là có xuất hiện tình huống khác thường, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục, sẽ không mất cả chì lẫn chài tay không trở về, cũng là cách bảo đảm an toàn.
- Rõ rồi.
Lý Vân Thanh gật gật đầu, rốt cục vẻ mặt cũng trở lại trạng thái cũ.
Đúng thế, Lục Thiếu Hoa đã ra quyết định, việc kế tiếp không cần nhiều lời cũng biết sẽ phải làm gì, có một phương án để chấp hành, về phần những quốc gia giữ lại, cứ giao cho mấy người Lý Vân Thanh đi để ý.
………..
Vốn Lục Thiếu Hoa đã toàn quyền giao cho Lý Vân Thanh chỉ huy mọi chuyện, Lý Vân Thanh cũng có thể không cần xin chỉ thị mà tự mình đi quyết định cũng được, nhưng xem ra vị trí này của Lý Vân Thanh có phần quá sức trong tình huống hiện tại, cuối cùng đến xin chỉ thị Lục Thiếu Hoa, cần làm như thế nào.
Hiện tại tốt rồi, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra đáp án, mấy người Lý Vân Thanh rốt cục có thể dứt bỏ hết thảy mọi việc.
Trong một tuần kế tiếp, mấy người Lý Vân Thanh thanh khoản xong hoàn toàn bốn quốc gia đạt ngưỡng với số liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp, sau đó là bốn quốc gia trong số tám quốc gia được nhắc đến sau đó, cũng được Lý Vân Thanh hạ lệnh thanh khoản nốt.
Đến giây phút này, danh sách mười tám quốc gia xem như đã thanh khoản xong tám tám quốc, còn lại mười quốc gia, trong mười quốc gia này, có bốn quốc gia được giữ lại xem xét chờ đợi, một khi tình huống có biến, Lý Vân Thanh sẽ không có gì do dự, hạ lệnh thanh khoản ngay tức khắc.
Theo thời gian, tình hình thị trường chứng khoán mỗi ngày mỗi khác, không ngày nào giống ngày nào, tất cả đều ở xu hướng giảm, chỉ có điều biên độ giảm chậm lại rất nhiều, đặc biệt là bốn quốc gia được giữ lại, có sự xuất hiện của tình huống khác thường.
Tình huống một khi trở nên khác thường, sau hai ngày trôi qua, Lý Vân Thanh rốt cục đành cắn răng hạ lệnh, thanh khoản, thanh khoản toàn bộ, với bất cứ giá nào cũng thanh khoản, nhanh chóng rút lui.
Vẻn vẹn trong khoảng thời gian chín ngày, chín ngày khó nuốt và nuốt không trôi của mấy người Lý Vân Thanh, nhưng bọn họ vẫn kiên trì đến cùng, đợi cho tới khi thanh khoản xong mười hai quốc gia, mấy người Lý Vân Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, khi thông tin báo đến nói tất cả đã thanh khoản xong, cũng chính là giây phút Lý Vân Thanh không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vào những thời điểm đại loại như thế, mấy người Lý Vân Thanh phải chịu đựng một áp lực cực lớn, giống như cảm giác bị thiêu đốt vậy, dùng hình tượng lòng nóng như lửa đốt hình dung cũng không quá lúc này, nhưng cứ chạy theo mức giảm chút ít của thị trường chứng khoán, mấy người Lý Vân Thanh có một cảm giác vui sướng khó hiểu.
Nhưng đừng quên, sự tình vẫn chưa ngả ngũ, chưa chấm dứt, thanh khoản hết mười quốc gia, vẫn còn có tám quốc gia chưa thanh khoản, không cần đi hoài nghi tám quốc gia chưa thanh khoản này bởi đây là tám quốc gia hiện tại có nền kinh tế phát triển nhất thế giới.
Chính bởi có nền kinh tế phát triển nhất thế giới, dẫn đến hệ lụy là bị ảnh hưởng lớn nhất, biên độ giảm của thị trường chứng khoán cũng là rộng nhất, thời gian diễn biến cũng là dài nhất.
Thế nhưng, bên Nga cũng đã ở trong quá trình khôi phục lại từ từ, cùng với sự biến hoá hình thức quốc tế, thêm vào đó là việc tám quốc gia đưa ra hàng loạt chính sách, tình huống không ngừng chuyển biến theo hướng tốt đẹp.
Tình thế xoay chuyển, số liệu Lục Thiếu Hoa cung cấp ra khi trước đối ứng cùng thị trường đạt tới điểm giới hạn.
Đạt tới điểm giới hạn cũng có nghĩa là cần phải cảnh giác, mấy người Lý Vân Thanh còn chưa thư giãn kịp mấy ngày, lại phải lao đầu vô chiến đấu tiếp.
Tuy nhiên có chỉ thị lúc trước Lục Thiếu Hoa, ý kiến của mấy người Lý Vân Thanh nhanh chóng được thống nhất, còn giống y như lần trước, thanh khoản xong một số quốc gia, giữ lại một số quốc gia quan sát theo dõi.
Cuối cùng, mấy bốn ngày thời gian, mấy người Lý Vân Thanh rốt cục lại thanh khoản thêm bốn quốc gia, giữ lại bốn quốc gia, còn lại bốn quốc gia, gồm: Mỹ, Anh, Đức, Pháp, tất cả đều là những quốc gia có kinh tế phát triển nhất nhì trên thế giới.
Trong trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, kinh tế của bốn quốc gia này phát triển thuộc vào hàng bậc nhất, biên độ cũng nằm ở hàng lớn nhất, thời gian kéo dài cũng thuộc hàng lâu nhất, đại khái sẽ phải tới cuối tháng chín mới có thể khôi phục vững vàng, không còn giảm nữa.
Mà hiện tại đã là nửa sau tháng chín, lập tức sẽ kết thúc trong nay mai, mấy người Lý Vân Thanh cũng ở trong giai đoạn khẩn trương vài ngày, mỗi thời mỗi khắc đều phải chú ý đến tình hình của thị trường chứng khoán, một khi có biến bất thường, Lý Vân Thanh sẽ không chút do dự mà truyền đạt mệnh lệnh ra ngoài.
- Hiện tại cơ bản đã đạt tới điểm giới hạn, chúng ta giữ hay không giữ?
Lý Vân Thanh hình như là đang thì thào tự nói một mình.
Không phải tự nhiên mà tự nói, ánh mắt Lý Vân Thanh hướng về màn hình lớn, mở miệng hỏi mấy người Lưu Minh Chương.
- Tình hình của Đức và Pháp có chút ngược lại, Anh và Mỹ thì bình thường, vẫn còn một khoảng trống có thể giảm nữa, nếu như muốn bán tháo, thì nên bán của Đức và Pháp.
Lưu Minh Chương cũng trả lời khơi khơi, đưa ra một sự chọn lựa.
- Ý tôi cũng như vậy.
Lý Tông Ân cũng gật gật đầu nói.
- Ừ.
Lý Vân Thanh lên tiếng, trầm tư một lát, sau đó mở miệng nói:
- Vậy bán tháo hai quốc gia đó đi, giữ lại Anh và Mỹ.
- Ừ.
- Ừ.
Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người đều lên tiếng, tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Lý Vân Thanh.
Kế tiếp thì không cần nói nhiều lời làm gì, Lý Vân Thanh bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh, thanh khoản hai quốc gia, giữ lại Anh và Mỹ.
Trải qua thời gian hai ngày, rốt cục cũng thanh khoản xong. Mà khi thời gian hai ngày trôi qua, tình hình thị trường chứng khoán của Anh và Mỹ cũng xảy ra bất thường. Vừa khéo, khi đó cũng đã bước vào cuối tháng chín, còn hai ngày nữa là bước sang tháng mười.
Làm sao bây giờ? Bán tháo hay là giữ lại?
Quyết định nằm ngay tại suy nghĩ của Lý Vân Thanh, Lý Vân Thanh chỉ cần khẽ mở miệng, người bên dưới ngay tức khắc sẽ hành động, bắt đầu thanh khoản.
Bán tháo hay giữ lại?
Hai lựa chọn, tất cả do suy nghĩ của Lý Vân Thanh quyết định, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người đã không có ý kiến gì, hết thảy đều xem Lý Vân Thanh, giữ lại để theo dõi, hay là hạ lệnh bán tháo, tất cả đều do một mình Lý Vân Thanh định đoạt.
Tình hình thị trường chứng khoán của hai quốc gia Mỹ và Anh rất không lạc quan, hôm trước vẫn còn đang giảm liên tục, nhưng hôm nay lại đột nhiên chỉ giảm đôi chút, xu thế tăng lên, điều này khiến Lý Vân Thanh khó xử lý, lúng túng.
Tuy nhiên, Lý Vân Thanh dù sao cũng là Lý Vân Thanh, trầm ổn bình tĩnh như thế kia không có sai, nhưng sự bảo thủ vốn có trong tính cách, tất cả đều được thể hiện ra hết trong giờ khắc này, sau khi giằng co tính toán, Lý Vân Thanh cuối cùng quyết định chọn cách an toàn.
- Bắt đầu bán tháo...
Lý Vân Thanh đầy quyết đoán khi truyền đạt mệnh lệnh. Chưa xong, tạm dừng một hồi lâu, Lý Vân Thanh lại tiếp tục bổ sung thêm một câu, nói:
- Nói mọi người bán tháo từ từ thôi, không cần nhanh lắm.
Vốn nếu rơi vào những loại tình huống như thế này, Lý Vân Thanh sẽ hạ lệnh bán tháo toàn bộ, không tiếc giá nào, nhưng lời nói phía sau của Lý Vân Thanh lại thay đổi mất rồi, để nhân viên môi giới chứng khoán cấp dưới từ từ bán tháo, đó thật sự là biểu hiện của sự mạo hiểm.
Lý Vân Thanh đang đánh cược, cược hai quốc gia có kinh tế phát triển Mỹ và Anh không thể hồi phục nhanh đến như vậy, cho nên, Lý Vân Thanh quyết định bán tháo nhưng vẫn chờ đợi và hy vọng.
Không sai, chính là bán tháo nhưng vẫn chờ đợi và hy vọng, nếu tình huống chuyển biến tệ hơn, Lý Vân Thanh hoàn toàn có thể nhanh chóng hạ lệnh xuống bán tháo toàn bộ,, như vậy cho dù tình huống có biến, nhiều lắm cũng chỉ tổn hại đôi chút, còn như vẫn tiếp tục giảm, kết quả khi đó khác hoàn toàn, tiền kiếm được cũng sẽ nhiều hơn.
Đấy cũng là một cách, đồng thời cũng là sách lược cao minh, nếu là Lý Vân Thanh trước kia tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng vào lúc này đây, anh ta do dự, có lẽ trong lòng rất phân vân và có chút tư lợi cá nhân.
Không thể không nói đến vai trò tổng chỉ huy mà Lý Vân Thanh đảm nhiệm trong lần hành động này, chịu áp lực gấp bội, đồng thời, cũng cảm thấy tự hào và quý trọng, dù sao đây cũng là một cơ hội thật vất vả lắm mới có được. Cũng chính bởi thế, Lý Vân Thanh mới có những suy nghĩ và hành động khác hẳn ngày thường, cược một lần, không vì cái gì khác, chỉ vì mục đích kéo dài thời gian.
Lý Vân Thanh hiểu rất rõ rằng, kết thúc hành động đối với hai quốc gia Mỹ và Anh này, tất cả cũng đều sẽ kết thúc, vai trò tổng chỉ huy Lý Vân Thanh đảm nhiệm cũng nhanh chóng kết thúc thôi. Đó chính là ý đồ riêng của Lý Vân Thanh, thật vất vả lắm mới được một cơ hội tốt như thế, Lý Vân Thanh muốn hành động chứ không muốn chấm dứt.
Hiện tại đã bước vào giai đoạn gần kết thúc, không kết thúc cũng phải kết thúc, Lý Vân Thanh đương nhiên muốn kéo dài thời gian nhiều thêm một chút, nửa ngày hoặc là một ngày cũng được, tranh thủ thời gian cuối cùng này, hưởng thụ một chút quyền lực của tổng chỉ huy.
Đương nhiên, Lý Vân Thanh cũng không phải loại người vì chuyện riêng mà cố ý kéo dài, anh ta suy xét trên nhiều phương diện, đứng trên lập trường của Lý Vân Thanh, thị trường chứng khoán của hai quốc gia Mỹ và Anh muốn khôi phục khả năng còn phải cần có thêm một khoảng thời gian nữa mới được.
Kết hợp cùng tin tức vụn vặt thu được qua lời nói của Lục Thiếu Hoa, sắp xếp lại tất cả, Lý Vân Thanh có lý do tin rằng, trong tháng chín này, thị trường chứng khoán của hai quốc gia Mỹ và Anh không có khả năng khôi phục, cho nên, Lý Vân Thanh quyết định đánh cuộc lần này.
Tiền kiếm nhiều một chút.
Đây mới là chủ đích của Lý Vân Thanh, cũng là vì vẽ nên một dấu chấm câu hoàn hảo trên bước tranh cương vị tổng chỉ huy.
Hai người Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương đều không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu, trầm tĩnh không nói, để tùy ý Lý Vân Thanh đi quyết định tất cả.
Cũng không phải hai người Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương không đồng ý với quyết định này của Lý Vân Thanh, mà hai người bọn họ đều tán đồng cách làm này, bởi vì hai người bọn họ cũng cho rằng thị trường chứng khoán hai quốc gia Anh và Mỹ vẫn còn khoảng trống để giảm.
Cả ba đã thống nhất ý kiến, còn có gì có thể nói nữa, đương nhiên là phải dựa theo những gì Lý Vân Thanh nói mà làm rồi. Bà xã Lưu Minh Chương liền nhanh chống phát lệnh xuống bên dưới cho những chuyên gia chứng khoán thi hành, sau đó thực sự có thể nói là chờ đợi và kỳ vọng trong bán tháo.
………..
Liên tiếp hai ngày, tình hình thị trường chứng khoán Mỹ và Anh không sáng sủa cho lắm, hết giảm rồi dừng, hết dừng lại giảm, thi thoảng lại có xu hướng đi lên, nhưng xu hướng đi lên này không duy trì được bao lâu, cùng việc bán tháo của nhóm Lý Vân Thanh, thị trường chứng khoán lần nữa xuất hiện biến động, giảm một cách chầm chậm.
Đến buổi chiều ngày 30 tháng 9, cách giờ chốt phiên khoảng 30 phút, Lý Vân Thanh bên này lại có động tĩnh, tuy nhiên không phải Lý Vân Thanh truyền đạt mệnh lệnh bán tháo gì, mà là nói bà xã Lưu Minh Chương phát tin tức xuống hỏi người bên dưới, hỏi trong tay bọn họ còn cầm bao nhiêu cổ phiếu nữa.
Lệnh vừa truyền ra, đã nhanh chóng có được câu trả lời, bà xã Lưu Minh Chương sắp xếp lại đôi chút, con số chính xác cũng ra liền trong tích tắc, cô nói:
- Con số phần còn lại của hai quốc gia gồm: Mỹ 18.9%, Anh 13%.
- Tốt.
Lý Vân Thanh trầm giọng lên tiếng, không ai biết anh ta nói ‘tốt’ đây là cái gì tốt, là bản thân con số đó tốt hay thị trường chứng khoán tốt. Nhưng không phải đợi lâu, tất cả mọi người đều có được đáp án muốn biết, bởi sau giây phút trầm giọng lên tiếng đó, Lý Vân Thanh nói thêm:
- Hạ lệnh xuống, bán tháo toàn bộ, trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay phải bán tháo hết tất cả.
Hành động lớn rốt cục cũng đến, đấy chính là hồi kèn kết thúc, hồi kèn báo hiệu cơn lốc khủng hoảng tài chính châu Á chấm dứt.
Bà xã Lưu Minh Chương không chút chần chừ, truyền lệnh tức thì, sau đó thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Đừng quên, bà xã Lưu Minh Chương cũng là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, tuy rằng còn kém cỏi so với mấy người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh, nhưng dù sao cũng là vợ của Lưu Minh Chương, gần chồng dần dà cô cũng bị ảnh hưởng và học hỏi được cũng không ít, nhìn màn hình lớn, xu hướng lên xuống trên đó cô cũng nhìn và hiểu ra không ít.
…….
……..
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, thời gian nửa năm qua trong nháy mắt, vào giờ khắc kết thúc phiên chiều hôm đó, tin tức khắp nơi lại được truyền đến, tuyên bố lần hành động này đã kết thúc.
Chịu khổ…
Hai chữ này thấp thoáng hiện lên trong đầu Lý Vân Thanh vào giờ khắc kết thúc phiên.
Đúng thế, rốt cục vẫn cho kết thúc, Lý Vân Thanh đã hoàn thành tốt nhiệm vụ Lục Thiếu Hoa giao cho anh ta, trong suốt thời gian đảm nhiệm vai trò tổng chỉ huy, đứng vững trên cương vị của chính mình, làm được những việc nên làm, có thể giao cho Lục Thiếu Hoa một đán án bài thi khiến Lục Thiếu Hoa vừa lòng, trong lòng mình cũng có thể cảm thấy được an ủi.
Kết thúc, kết thúc rồi, hết thảy đều kết thúc, mọi hành động rốt cục cũng đã kết thúc.
Nhưng trên thực tế, thật sự đã kết thúc chưa? Kết thúc không phải chính là bắt đầu mới sao, cho nên, đối với mấy người Lý Vân Thanh sẽ không bao giờ có chấm dứt, chí ít, đi theo bước chân của Lục Thiếu Hoa, phía sau vẫn còn hàng tá cơ hội, muốn bàn đến chuyện kết thúc xem ra vẫn còn sớm. Bởi ít nhất, cuộc khủng hoảng tài chính siêu cấp mang tính toàn cầu vẫn sẽ còn diễn ra một lần nữa, mấy người Lý Vân Thanh sao có khả năng chấm dứt đây?
Năm 2008, năm của những kỳ vọng mới, bắt đầu mới.
Đương nhiên, những điều đó mấy người Lý Vân Thanh không thể biết được, người duy nhất biết đến là Lục Thiếu Hoa, vào thời điểm kết thúc cơn lốc tài chính châu Á, Lục Thiếu Hoa cũng đã bắt đầu lặng lẽ lên kế hoạch, tính toán để đánh thêm một chiến dịch hoành tráng.
Tuy nhiên mặc kệ thế nào, cơn lốc tài chính châu Á cũng đã thật sự kết thúc, việc tiếp theo mấy người Lý Vân Thanh phải làm chính là làm một phần báo cáo tổng kết số liệu giai đoạn này giao cho Lục Thiếu Hoa, sau tính toán trích phần trăm, thu về phần mình đáng được nhận, sau đó trở về nhịp độ thường ngày vốn có.
Vào thời khắc kết thúc, Lý Vân Thanh cũng từng nhụt chí, từng thở dài, tuy nhiên những cảm xúc đó đều ẩn chứa ở trong lòng, không hề được biểu lộ ra ngoài, trên mặt duy nhất chỉ có sự vui mừng sau khi hưng phấn qua đi.
Nghĩ tới phần trăm được trích sau khi tổng kết xong mọi số liệu, Lý Vân Thanh làm sao có thể không hào hứng, dựa theo con số dự tính có được trong lần hành động này, hai giai đoạn cùng cộng vào một lúc, Lục Thiếu Hoa thu vào con số mấy trăm tỷ đô la Mỹ, mấy người Lý Vân Thanh cũng được trích số tiền hàng chục tỷ đô la Mỹ.
Người chứ không phải thánh, quân tử vẫn thích tài lộc, câu nói rất chi là chí lý, mấy người Lý Vân Thanh kiếm tiền một cách chính đáng, khi tiền đến tay, mấy người Lý Vân Thanh tuyệt đối không nương tay, trái lại, bọn họ rất biết nắm bắt, bởi vì đó là cái bọn họ đáng có.
Nhìn con số chục tỷ đô la Mỹ thu vào, mấy người Lý Vân Thanh thế nào không phấn khích và kích động cho được.
Cho nên, gần như khi cấp dưới lo truyền số liệu về, Lý Vân Thanh cùng Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân ba người cũng gấp rút hoàn thành việc của mình, tổng kết số liệu, đem tất cả số liệu giao dịch tổng hợp lại, đóng thành file tài liệu giao cho Lục Thiếu Hoa.
Vào lúc này, Lý Vân Thanh cũng không quên gọi cho Lục Thiếu Hoa, thông báo cho Lục Thiếu Hoa biết tin hành động đã chấm dứt, đây là việc Lý Vân Thanh phải làm.
Lục Thiếu Hoa cũng không có nhiều lời, chỉ nói Lý Vân Thanh đem số liệu tổng kết lại, sau đó kêu ba người bọn họ xuất ra một ít tiền, mở tiệc mừng khao tất cả những người tham gia chiến dịch hành động lần này.
Là mừng công chiến thắng, theo thông lệ, sau mỗi lần hành động chấm dứt, Lục Thiếu Hoa luôn mở vài bàn tiệc ăn mừng.
Nhưng lần này có khác đôi chút, đội ngũ tham gia vào chiến dịch quá nhiều, có hơn một trăm hơn hai mươi chuyên gia tài chính chứng khoán, nhiều người như vậy việc tổ chức ăn mừng như trước là không thể rồi. Cái này phải để mấy người Lý Vân Thanh tính thôi.
Không nói chuyện gì khác, chuyên gia tài chính chứng khoán bên dưới cứ từ bốn đến sáu người thì thành một nhóm, tuy các bên biết có sự tồn tại của những nhóm khác, nhưng những nhóm khác đó là ai, thân phận gì, tất cả đều mù tịt, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không cho phép bọn họ gặp mặt, mở tiệc mừng cũng phải chia nhỏ ra.
Về thời gian, tiệc được mở ngay trong buổi tối ngày kết thúc chiến dịch, nếu không thì không gọi là tiệc mừng chiến thắng, mà chỉ là tiệc thường, mất đi ý nghĩa vốn có.
Trong một buổi tối, ba người phải ứng phó gần ba mươi bàn tiệc, chia đều ra, một người phải ứng phó mười bàn tiệc, khiến mấy người Lý Vân Thanh sao có thể không đau đầu. Tuy nhiên mệnh lệnh đã được Lục Thiếu Hoa truyền đạt, bọn họ không thể không làm.
Tất nhiên, cảnh tượng tối hôm đó chẳng khác nào những màn kịch, náo nhiệt hẳn. Sau khi thống kê xong số liệu, bọn họ bắt đầu gọi điện cho các nhà hàng ở khu Cửu Long, đặt trước phòng riêng, có khách sạn đặt một lần hai đến ba phòng.
Cùng một khách sạn đặt một lần hai đến ba phòng vốn là chuyện thường, nhưng lạ ở chỗ, thời điểm mấy người Lý Vân Thanh đặt trước phòng riêng, rất có cá tính, yêu cầu phải tách ra riêng biệt, mà hai phòng phải cách xa thật xa mới được, ít nhất là cách xa nhau một tầng lầu.
Quái dị, hết sức quái dị…
Tuy nhiên, có tiền có thể khiến quỷ xay cối, cho dù là quái dị, nhưng biết được là ba nhân vật đầu não của Tập đoàn Phượng Hoàng đặt phòng, nhà hàng đó cũng không dám chậm trễ, đều dựa theo dặn dò của mấy người Lý Vân Thanh mà sắp xếp.
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng