When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 638-641: Cơn Bão Tài Chính (Tiếp)
iờ cũng sắp bắt đầu phiên giao dịch buổi chiều, vì muốn tìm hiểu hành động tiếp theo nên Lục Thiếu Hoa nhân khoảng thời gian rảnh rỗi hỏi han một chút, Lục Thiếu Hoa biết rằng nếu chờ đến lúc mở phiên giao dịch thì mấy người Lý Vân Thanh lại bận lu bù, không thể tiếp chuyện với hắn được.
Sự thực đúng như những gì Lục Thiếu Hoa dự liệu, Lý Vân Thanh hiển nhiên là ý thức được điều này, khi mà Lục Thiếu Hoa hỏi đến việc bố trí hành động cho chiều nay, anh ta bèn đứng ra trình bày kế hoạch:
- Tham gia đại chiến dịch lần này tổng cộng có ba mươi đội, về phân công hành động theo khu vực là như thế này, có mười hai đội sẽ ứng phó với Thái Lan, mười tám đội còn lại lại chia thành ba nhóm, như vậy mỗi nhóm sẽ có sáu đội, ứng phó với ba nước Malaysia, Indonesia và Philippine, mà người đứng đầu mỗi đội ít nhất cũng đều có bốn tài khoản, điều này tức là lượng công việc của mỗi đội là rất lớn gần như mỗi một người giao dịch chứng khoán đều có trong tay một tài khoản, có một số còn nắm giữ tới hai tài khoản.
Nói đến đây Lý Vân Thanh dừng lại nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, thấy hắn không có phản ứng gì thì nói tiếp:
- Nếu là lúc bình thường, một người nắm giữ trong tay hai chủ khoản thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng việc mà chúng tôi cần làm bây giờ là bán sạch, trong lúc hành động nhất định sẽ có chút áp lực. Cho nên, cách đây hai ngày chúng tôi đã bố trí lại, trong các đội ban đầu giao lại một số tài khoản cho các đội đã rút lui khỏi Thái lan, phân công lại. Sau khi phân công lại, mỗi người sẽ chỉ phải phụ trách một tài khoản, như vậy sẽ không gây áp lực nữa.
- Làm như vậy rất phải.
-Mười tám đội rút lui ra khỏi Thái Lan, cũng nên bố trí một số đội phụ trách khu vực và quốc gia khác, nhưng nhìn chung nhân lực như vậy cũng là rất dồi dào rồi.
- Đúng vậy, mười tám đội kia chúng tôi bố trí như sau, bốn đội sẽ qua đây để trợ giúp cho bên này, bốn đội nữa sẽ được bố trí để đối phó với Đài loan và ba nước Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga nhưng chỉ mang tính chất tạm thời, dù sao ở bên kia cũng chưa thấy có động tĩnh gì lớn, không cần phải bố trí quá nhiều nhân lực.
Nói đến đây, Lý Vân Thanh dừng lại giây lát mới nói tiếp:
- Mười đội còn lại, toàn bộ được giao nhiệm vụ phụ trách phía Hồng Kông, vì bảo đảm an toàn tôi cho rằng phái càng nhiều người qua đây thì càng tốt, có thể giúp đỡ một tay.
Hồng Kông là đại bản doanh của tập đoàn Phượng Hoàng, hơn nữa Lục Thiếu Hoa đã nói là đã hứa với người ta là sẽ bảo vệ thị trường Hồng Kông, bọn Lý Vân Thanh sao có thể không dốc lòng dốc sức chứ, cho nên bọn họ có phái nhiều nhân lực qua đây cũng là chuyện hết sức bình thường.
Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, gật đầu nói:
- Bố trí như vậy cũng được, nhiều người thì vẫn hơn, hành động cũng sẽ nhanh hơn.
- Ừ
Lý Vân Thanh thấy Lục Thiếu Hoa không nói gì nữa thì tiếp lời:
- Trở lại chuyện chính, tiếp theo nói về hành động của chiều nay. Lần hành động này, với tình hình bố trí như vậy, lượng tiền đầu tư vào nhiều nhất là Indonesia, đây là quốc gia được đặc biệt quan tâm, tiếp theo là Malaysia, và cuối cùng, lượng đầu tư thấp nhất là Philipin.
Lý Vân Thanh là vậy đấy, không nói được một lèo, nói có một lúc mà phải ngắc ngứ đến mấy lần, lại nói tiếp:
- Lượng đầu tư lớn cũng có nghĩa là số tiền trongtài khoản cũng tương đối nhiều. Vì tính đến độ an toàn nên mới bố trí phân tán như thế, lượng tiền đầu tư cho Indonesia là lớn nhất, trong lần bán sạch này, số đội cũng tương đối nhiều. Trong số bốn đội được bố trí qua đây, thì có tới một nửa được phân tới Indonesia, mà vào thời điểm bán tháo, chúng tôi cũng đã tính toán kĩ lưỡng, khả năng sẽ ra tay trước, như vậy mới có thể tranh thủ bán hết trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay.
Lục Thiếu Hoa không ngắt lời, ngồi lặng thinh, khẽ gật đầu ra vẻ đang chú ý lắng nghe, đồng thời cũng muốn ra hiệu để Lý Vân Thanh tiếp tục nói.
Lý Vân Thanh cũng không làm Lục Thiếu Hoa thất vọng, thấy phản ứng của Lục Thiếu Hoa như vậy thì tiếp tục nói:
- Indonesia sẽ ra tay trước, tiếp đến là Malaysia, đội ngũ bố trí ở Malaysia lần này cũng nhiều gần bằng ở Indonesia, trước khi kết thúc phiên giao dịch khoảng ba mươi lăm phút có thể tiến hành bán tháo, điều này đã được tính toán tỉ mỉ rồi.
Từ trước đến giờ Lý Vân Thanh làm việc gì cũng rất cẩn thận, việc gì cũng muốn thành công một trăm phần trăm, vào lúc này sự tính toán tỉ mỉ của mấy người Lý Vân Thanh cũng không khó để nhìn ra. Vẫn còn một việc nữa Lý Vân Thanh chưa nói ra, đó là tình hình xuất hàng, Lý Vân Thanh không nói ra bởi vì bọn họ cũng đã tính toán kỹ rồi, lúc nào xuất đơn hàng lớn, lúc nào xuất đơn hàng nhỏ, lúc nào phải từ từ…đều được tính toán cả rồi.
Cũng chính vì việc phân bố xuất đơn hàng lớn đã thông qua tính toán, kết hợp với tình hình thị trường nữa, cuối cùng thì biết lúc nào có thể xuất hàng. Đương nhiên rồi, những việc như vậy là không thể nắm bắt một cách chính xác được, cho nên mỗi lần thế này, mấy người Lý Vân Thanh đều tiến hành trước mười phút.
Lục Thiếu Hoa cũng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.
-Cuối cùng là Philippine, Philippine cũng là nước có mức đầu tư thấp nhất, lần này tiến hành bán tháo, vốn vẫn theo đội ngũ được bố trí ban đầu, về nhân lực như thể là đủ rồi, nhưng vì để đảm bảo tính an toàn, chúng tôi vẫn tăng tường thêm số người của một nửa đội ngũ nữa.
Dừng lại một lúc Lý Vân Thanh tiếp tục:
- Còn về thời gian bán tháo, chúng tôi quyết định sẽ tiến hành trước khi kết thúc phiên giao dịch mười phút.
- Tiến hành trước khi kết thúc phiên giao dịch mười phút sao?
Thời điểm đó xem ra là hơi gấp gáp, nhưng nếu kết hợp với mức tiền vốn phân bố đầu tư thì cũng chẳng phải là gấp lắm, dù sao mức đầu tư cũng không lớn lắm, chỉ cần giải quyết được mấy đơn hàng lớn là coi như đã tiến hành được một nửa, thời gian mười phút là quá đủ để giải quyết những công việc còn lại.
- Ồ, đại khái là như vậy,
Lý Vân Thanh nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, nói câu tổng kết cuối cùng.
Lục Thiếu Hoa cũng không vội lên tiếng, sau khi gật đầu, trâm ngâm một lát mới nói:
- Tôi vẫn có câu này muốn nói, tôi không can dự vào chuyện của các anh, đặc biệt là những chuyện được các anh tính toán tỉ mỉ rồi, tôi cũng không có quyền phản đối các anh, bởi vậy tôi đồng ý với kế hoạch của các anh, về điều này các anh không cần phải lo lắng, song tôi vẫn muốn nhấn mạnh rằng…
Lục Thiếu Hoa chưa nói hết lời thì đột nhiên dừng lại, trên mặt phảng phất nụ cười, như có ẩn ý gì đó, đợi đến khi bọn Lý Vân Thanh không thể kiên nhẫn được nữa mới nói tiếp:
-Tôi muốn nhấn mạnh một điều đó là, là thời điểm bán tháo, chúng ta hoàn toàn không cần phải nôn nóng như thế, hôm nay bán không hết thì sáng mai vẫn còn thời gian để bán mà!
Lục Thiếu Hoa không thể biết trước được con số thống kê sau ngày 10-4, nhưng dựa vào tình hình thị trường hiện nay, ngày mai tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề bất thường, không thể có chuyện vừa mở phiên giao dịch là tăng vọt được, cho nên bọn họ vẫn còn thời gian.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không quên nói thêm một câu:
- Đúng là chúng ta còn thời gian, nhưng để đảm bảo tính an toàn, trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay, bắt buộc phải bán được ít nhất bảy mươi phần trăm số cổ phiếu. Đương nhiên nếu có thể bán sạch trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều nay thì cũng được, không cần phải đợi đến ngày mai, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Lục Thiếu Hoa nói nhiều như vậy cũng là vì muốn nhấn mạnh một điều, không nên nôn nóng, hôm nay bán không xong, sáng mai vẫn có thể tiếp tục, nếu hôm nay xử lý hết được thì càng tốt, đỡ phiền toái, nói như vậy cũng là muốn giảm bớt áp lực cho mấy người Lý Vân Thanh.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, hôm nay có thể bán sạch thì sẽ giải quyết hết, nếu không xong thì sáng mai sẽ kết thúc.
Lý Vân Thanh rõ ràng là rất hiểu ý của Lục Thiếu Hoa.
- Ừ, như vậy đi
Lục Thiếu Hoa cười nói.
Với câu sau cùng này của Lục Thiếu Hoa, cũng không còn gì để bàn thêm nữa, Lục Thiếu Hoa và mọi người bắt đầu chuyển chủ đề, ngồi tán gẫu, cũng coi như để thư giãn một chút.
Trong lúc nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đã đến giờ mở phiên giao dịch buổi chiều rồi, mấy người Lý Vân Thanh mỗi người một việc, bắt đầu chú ý theo dõi tình hình diễn biến tiền tệ của ba nước.
Không có bất ngờ gì xảy ra, tình hình buổi chiều diễn ra đúng như tính toán, giá cổ phiếu sụt giảm liên tục, chỉ có điều tốc độ sụt giảm không mãnh liệt như hôm 1-10, ngày hôm nay hình như cuộc khủng hoảng đã bắt đầu chững lại.
Cho dù là như vậy thì mấy người Lý Vân Thanh cũng không nôn nóng, cũng không ra tay ngay sau khi bắt đầu phiên giao dịch, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương ba người bọn họ nhìn nhau như âm thầm trao đổi, sau đó truyền ra mệnh lệnh đầu tiên.
- Lệnh cho đội phụ trách bên Indonesia bắt đầu ra tay, tốc độ xuất hàng không cần phải quá nhanh, cũng không cần phải xuất những đơn hàng quá lớn, cứ giải quyết những đơn hàng nhỏ trước đã.
Lý Vân Thanh nói không to cũng không nhỏ, đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.
Thực ra lời nói của Lý Vân Thanh không phải là để người khác nghe mà là để vợ Lưu Minh Chương nghe, vì vợ Lưu Minh Chương đảm nhiệm khâu truyền lệnh.
Vợ của Lưu Minh Chương vô cùng bình tĩnh, hai tay gõ bàn phím gửi mệnh lệnh, mệnh lệnh vừa truyền đi thì không lâu sau lại có tin gửi về.
-Bên đó đã tiếp nhận mệnh lệnh, đang thực hiện,
Vợ Lưu Minh Chương thông báo.
-Tốt!
Lý Vân Thanh đáp lại một tiếng, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ chuyên tâm quan sát màn hình lớn, quan sát diễn biến sau khi bắt đầu bán tháo.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chỉ còn 40 phút nữa là kết thúc phiên giao dịch, vào thời điểm này Lý Vân Thanh lại tiếp tục hạ lệnh:
-Xuất hàng, xuất đơn hàng lớn.
5 phút trôi qua.
- Phía Malayxia bắt đầu xuất đơn hàng nhỏ.
Lại 10 phút trôi qua.
- Xuất đơn hàng lớn…
Từng mệnh lệnh được truyền đi, thời gian cũng dần dần trôi qua, bề ngoài mấy người Lý Vân Thanh vẫn tỏ vẻ thoải mái, nhưng thật ra, vào lúc này, bọn họ sao có thể nhẹ nhõm được chứ, vừa phải bình tĩnh nắm bắt thời gian, vừa phải dán mắt vào màn hình lớn, rồi lại xem tình hình bán ra thế nào…ai mà thoải mái cho được.
Thời gian kết thúc phiên giao dịch sắp đến, mệnh lệnh mà Lý Vân Thanh truyền ra cũng ngày càng dồn dập, trong suốt 10 phút cuối cùng trước khi kết thúc phiên giao dịch, Lý Vân Thanh liên tiếp hạ lệnh bán hết cổ phiếu của bên Philippin, tạm dừng một lúc, không lâu sau, hình như khoảng hai phút sau, Lý Vân Thanh lại tiếp tục truyền ra những mệnh lệnh quan trọng.
- Bán ra hết, bằng mọi giá phải bán hết.
Thời gian kết thúc phiên giao dịch chỉ còn tám phút, từng đơn hàng lớn tới đơn hàng nhỏ đều đã dược bán ra, nhưng cuối cùng vẫn chưa bán được hết toàn bộ, lại sắp kết thúc phiên giao dịch rồi, Lý Vân Thanh rất muốn bán sạch số cổ phiếu đó, bằng bất cứ giá nào.
Chiếc đồng hồ lớn treo trên góc tường, kim giây đang chạy tích tắc, giống như một cuộc chạy đua, mà bọn Lý Vân Thanh đang hồi hộp đến nín thở, đang dán mắt vào màn hình lớn, ngay đến Lý Tông Ân cũng không còn chú ý tới mấy máy tính mà hắn theo dõi, cũng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn vốn nhắm mắt để tính toán, nhưng khi Lý Vân Thanh bắt đầu hạ lệnh bán hết cổ phiếu ngoại tệ của phía Philippin, hắn liền mở to mắt, bởi vì Lục Thiếu Hoa biết, bắt đầu động tới phía Philippin, điều này cũng có nghĩa là chỉ còn mười phút nữa là kết thúc phiên giao dịch.
Vào buổi chiều lúc chưa bắt đầu phiên giao dịch, Lục Thiếu Hoa nghe Lý Vân Thanh nói về kế hoạch của bọn họ, chỉ có mười phút để bán hết ngoại tệ của Philippin, Lý Vân Thanh- một người rất coi trọng vấn đề thời gian, anh ta không thể nhanh thêm một giây, cũng không thể chậm đi một giây.
Mười phút này là thời gian kết thúc cuối cùng, cũng là mười phút kiểm chứng cuối cùng xem có thể bán ra hết hay không, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải mở to mắt ra mà xem trận quyết chiến cuối cùng của chiến dịch, cho dù chỉ nhìn vào bảng điện tử hiển thị thông tin, không nhìn thấy thao tác của những người đang thực hiện nhiệm vụ, Lục Thiếu Hoa cũng rất muốn nhìn thấy mọi việc đang diễn ra như thế nào.
Đúng vậy, Tổng chỉ huy bên này không thể có bất kì thao tác nào, chỉ phụ trách quan sát bảng điện tử và truyền lệnh, còn bên nhận lệnh, tất cả đều là đội ngũ cấp dưới, ở đây không thể quan sát được bất kì hành động nào của họ.
Năm phút, thời gian kết thúc phiên giao dịch chỉ còn năm phút.
Ba phút, lại hai phút đã trôi qua, giờ chỉ còn đúng ba phút Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên nắm tay thật chặt, lúc này hắn cảm thấy hết sức căng thẳng.
Cuối cùng, lại hai phút trôi qua, phiên giao dịch bắt đầu đếm ngược thời gian, giờ chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Vào lúc này, máy tính của vợ Lưu Minh Chương vang lên, lập tức có tin báo về.
- Đã bán hết…
- Đã bán hết…
Tất cả tin báo về đều như nhau, đơn giản chỉ bốn chữ mà lại biểu đạt một cách rõ ràng kết quả cuối cùng.
- Thống kê xong rồi, toàn bộ cổ phiếu đều đã được bán hết.
Vợ của Lưu Minh Chương đang đếm những con số, lại kết hợp với con số của đội ngũ cấp dưới nữa, cuối cùng đưa ra kết quả.
- Yeah!
- Yeah!
Thành công rồi, họ thành công rồi, mấy người Lý Vân Thanh thành công rồi, vào phút cuối họ đã thanh toán hết đơn hàng, đã bán ra hết rồi, điều này cũng có nghĩa là, không cần phải kéo dài đến sáng mai nữa, hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Thiếu Hoa cũng mừng thay cho họ, bán ra hết cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng Lục Thiếu Hoa biết được rằng, việc thanh toán hết đơn hàng vào phút cuối, điều này cũng có nghĩa là những tính toán trước đây của bọn Lý Vân Thanh là rất chuẩn xác. Không có bất cứ sai lệch nào, không nhanh cũng không chậm. Đây là một việc rất đáng chúc mừng.
Thị trường tài chính vốn đã luôn luôn biến động khôn lường, mỗi một giây đều có thể phát sinh biến cố, mà lần hành động này lại có nhiều tài khoản như thế phải tính toán, có thể nói là một khối lượng công việc rất lớn, mức độ khó khăn khỏi cần phải nói nhiều và cũng rất khó để hình dung.
Mà hiện giờ, mấy người Lý Vân Thanh đã tính toán rất chính xác, lẽ nào không đáng được chúc mừng hay sao!
- Không tồi, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lục Thiếu Hoa cười nói.
- Ha ha!
Lý Vân Thanh với tư cách là Tổng chỉ huy, được Lục Thiếu Hoa khen ngợi thì vô cùng hưng phấn, song Lý Vân Thanh cảm thấy chưa xứng đáng được khen như vậy, khiêm tốn nói:
Vốn hôm nay phải hoàn thành xong nhiệm vụ, giờ cũng chỉ là theo kế hoạch mà hoàn thành thôi.
Đúng vậy, cũng chỉ là hoàn thành theo kế hoạch thôi, không có gì đáng biểu dương cả, giả dụ không hoàn thành nhiệm vụ, điều đó chứng minh, năng lực của Lý Vân Thanh có hạn, vì khi Lưu Minh Chương còn là Tổng chỉ huy không bao giờ để xảy ra sơ xuất.
Lục Thiếu Hoa khẽ cười, hắn hiểu được ý của Lưu Vân Thanh, cũng không bàn về vấn đề này nữa, liền chuyển chủ đề:
- Nghỉ ngơi chút đi, những việc khác để sau hãy tính, tôi cũng có vài chuyện muốn nói với các anh.
- Kết thúc nhiệm vụ lần này, mấy người Lý Vân Thanh vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đặc biệt là việc chỉnh sửa và tổng hợp số liệu, tình hình giao dịch của mỗi một đơn hàng đều dùng QQ để chuyển tới đối tác, sau đó bọn họ lại phải rút ra số liệu của mỗi một đơn hàng, lại tính toán thống kê, làm ra con số cuối cùng, rồi lại chuyển cho Lục Thiếu Hoa.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã lên tiếng, để bọn họ đi nghỉ, tức là Lục Thiếu Hoa chưa cần vội xem số liệu cuối cùng, bọn Lý Vân Thanh đương nhiên cũng rất muốn nghỉ ngơi, cả bọn cười khoái chí rồi ngồi quây quanh ghể sô pha.
- Lần hành động này, có thể coi là hành động đợt hai, giờ đã kết thúc rồi, nói cách khác, chúng ta nên chuẩn bị cho đợt hành động thứ ba.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp:
- Đương nhiên, tôi cũng biết áp lực của các anh là rất lớn, nhưng thời gian không chờ đợi tôi, đợt hành động thứ ba rất quan trọng, tôi tin là tất cả mọi người đều là chuyên gia cũng hiểu được điều này.
Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á chia thành ba giai đoạn, mà mỗi giai đoạn lại phân thành rất nhiều đợt, giống như bây giờ, là thuộc về đợt hai của giai đoạn thứ nhất, đợt một là diễn ra tại Thái Lan, đợt hai là tại Indonesia, Malaysia, Philippin, và Singapore, còn đợt thứ ba diễn ra ở Đài Loan và Hồng Kông.
Không sai, đợt thứ ba là tại Đài loan và Hồng Kông, Hồng Kông là đại bản doanh của tập đoàn Phượng Hoàng,bởi vậy Lục Thiếu Hoa quyết tâm bảo vệ địa bàn hoạt động tại Hồng Kông, đây là nhiệm vụ trọng tâm, một chút cũng không được lơ là.
Mấy người Lý Vân Thanh cũng đều hiểu được Hồng Kông có ý nghĩa rất lớn đối với Lục Thiếu Hoa, không dám chậm trễ, bởi vậy khi nghe Lục Thiếu Hoa nói tới đợt thứ ba, tất cả đều trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
- Hồng Kông, không cần tôi phải nói nhiều thì các anh cũng đều rõ, là đại bản doanh của chúng ta, phải bảo vệ bằng mọi giá, bởi vì bảo vệ thị trường tại Hồng Kông tức là bảo vệ tập đoàn Phượng Hoàng của chúng ta, về phương diện bố trí phải hết sức chú ý từng khâu, không nên có sai sót.
Dừng lại một lúc, Lục Thiếu Hoa tiếp tục nói:
- Vẫn còn điều này nữa, đó là ngân hàng Phượng Hoàng, trước đây tôi đã từng hợp tác với cấp cao của Thương hội Trung Hoa, bọn họ có thể ra mặt giúp đỡ một tay để bảo vệ địa bàn thị trường tại Hồng Kông, mà những hội viên củaThương hội Trung Hoa lại là một nhân tố không xác định, bởi vậy tập đoàn Phượng Hoàng cũng có vị trí rất quan trọng, tôi tính sẽ xuất hai trăm tỉ đô la cho những thành viên của Thương hội Trung Hoa vay, cùng họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Tôi có điều này muốn nói.
Bỗng dưng, Lý Vân Thanh lên tiếng, đợi Lục Thiếu Hoa nhìn về phía mình mới nói tiếp:
- Cách đây không lâu, đứng trước tình hình của Hồng Kông khi đó, chúng ta cũng đã chuẩn bị năm trăm tỉ đô la, nhưng sau khi các đội bên Thái Lan rút lui, hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la đã được chúng ta đầu tư vào nơi khác. Mà lợi nhuận của đợt này đến giờ vẫn chưa có kết quả, tôi không biết là có thể gom đủ năm trăm tỉ đô la Mỹ hay không?
- Nếu không có cách nào gom đủ năm trăm tỉ đô la, chúng ta phải làm sao đây? Còn nữa, nếu xuất hai trăm tỉ đô la từ ngân hàng Phượng Hoàng cho những thành viên của Thương hội Trung Hoa vay, như vậy tiền sẽ bị phân tán, số tiền còn lại để khôi phục tài chính sẽ không còn nhiều lắm.
Sắc mặt của Lý Vân Thanh không được dễ coi cho lắm.
- Huống chi, hiện này cổ phiếu đã bán ra hết, thị trường cổ phiếu cũng không có động tĩnh gì, nếu phải gom năm trăm tỉ đô la là rất khó, theo tính toán bước đầu của tôi, tổng cộng lợi nhuận và tiền vốn của đợt này chắc chắn không vượt quá ba trăm tám mươi tỉ đô la.
Lục Thiếu Hoa không vội vã lên tiếng, nhưng nếu Lý Vân Thanh không nói ra chuyện này, thì Lục Thiếu Hoa đã bỏ qua tình tiết này rồi. Trong nháy mắt, sắc mặt hắn lộ vẻ khó xử, trong lòng tự nhủ:
- Tính sai rồi.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã tính sai, theo như tính toán của Lục Thiếu Hoa khi đó, thì mức sụt giảm của ba quốc gia Indonesia, Philippin, Malaysia rất lớn, đặc biệt là Indonesia, mức sụt giảm của lần này cao nhất trong số ba nước, hơn nữa lúc ấy, Lục Thiếu Hoa đã đặc biệt căn dặn phải chú ý vụ này, tiền kiếm được không thể ít.
Nhưng tiền kiếm được có nhiều như thế nào thì cũng có giới hạn của nó, cho dù có cộng thêm vào tiền vốn đã bỏ ra đầu tư vào hai nước khác, thì việc gom đủ năm trăm tỉ đô la vẫn rất khó, bởi vì mức sụt giảm và tiền đầu tư có thể tính toán được, mấy người Lý Vân Thanh không thể tự dưng có nhiều tiền như vậy được.
- Vấn đề này là tôi suy nghĩ chưa kĩ.
Lục Thiếu Hoa than vãn một tiếng, suy tư một hồi, lại tiếp tục nói:
- Như vậy đi, tôi cũng không yêu cầu nhất định phải đủ năm trăm tỉ đô la Mỹ, tổng lợi nhuận và tiền vốn được bao nhiêu thì xuất bấy nhiêu, toàn bộ dùng cho việc bảo vệ thị trường ở Hồng Kông, còn vể việc chuyển giao hai trăm tỉ đô la của tập đoàn Phượng Hoàng vẫn không có gì thay đổi, vẫn là con số đó, nếu vẫn còn vốn thì tùy cơ ứng biến, có thể chuyển giao bất cứ lúc nào.
- Mặt khác, tôi có thể giúp các anh khoảng bốn mươi đến năm mươi tỉ đô la từ nơi khác, không có con số cụ thể, tối đa là năm mươi tỉ đô la, tôi nghĩ để đối phó với thị trường chứng khoán ở Hồng Kông, từng ấy là đủ rồi.
Lục Thiếu Hoa bổ sung câu cuối cùng.
Tình hình của Hồng Kông rất nguy cấp, song Lục Thiếu Hoa đã quyết định rồi, vấn đề tỉ giá hối đoái của đô la Hồng Kông là do chính phủ ứng phó, Lục Thiếu Hoa chỉ cần chống đỡ với thị trường chứng khoán là được, hơn nữa lại có sự giúp đỡ của mấy người Hoắc Đông Anh, cho dù tài chính có ít đi một chút thì cũng vẫn có thể đối phó được.
Theo dự tính của Lý Vân Thanh, lợi nhuận và tiền vốn của đợt này vào khoảng ba trăm tám mươi tỉ đôla, Lục Thiếu Hoa có thể điều động được năm mươi tỉ đô la, như vậy tổng cộng có khoảng bốn trăm ba mươi tỉ đô la Mỹ, trừ hai trăm tỉ chuyển giao cho ngân hàng Phượng Hoàng, vẫn còn lại hai trăm ba mươi tỉ, với số tiền này việc đối phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông cũng không phải là chuyện khó.
Đừng quên, đó là hai trăm ba mươi tỉ đô la Mỹ, không phải là đô la Hồng Kông, giữa đô la Mỹ và đô la Hồng Kông vẫn có sự chênh lệch của tỉ giá hối đoái.
- Thật sự tôi đã muốn nói lâu rồi, cả thị trường chứng khoán của Hồng Kông giá trị bao nhiêu tiền, chúng ta hoàn toàn không cần phải điều động tới năm trăm tỉ đô la Mỹ. Theo tôi, chỉ cần ba trăm tỉ là đủ rồi.
Lưu Văn Chương không nén nổi lòng mình, nói một câu đầy kích động.
- Để đảm bảo chắc chắn cho thành công thôi…
Lục Thiếu Hoa cười, nói một câu.
Nói đúng ra, Lục Thiếu Hoa vẫn tương đối bảo thủ, Hồng Kông là một thành phố phát triển, đúng là như vậy, Hồng Kông cũng là một thị trường tài chính mang đẳng cấp quốc tế, điều này cũng không sai, nhưng Lục Thiếu Hoa lại chi tới năm trăm tỉ đô la Mỹ để bảo vệ thị trường chứng khoán tại Hồng Kông, xem ra là hơi khoa trương.
Tới năm trăm tỉ đô la Mỹ lận, cứ cho là năm trăm tỉ đô la Hồng Kông, muốn bảo vệ ba thậm chí là bốn cái thị trường chứng khoán Hồng Kông đều không thành vấn đề, huống chi là đồng đô la Mỹ, bởi vậy mới nói Lục Thiếu Hoa quá bảo thủ, mà cũng có thể nói là quá thận trọng.
Bây giờ Lưu Minh Chương đề xuất ý kiến như vậy, Lục Thiếu Hoa mới sực tỉnh ngộ, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy mình đã quá cẩn thận, dùng năm trăm tỉ đô la Mỹ để bảo vệ thị trường chứng khoán Hồng Kông xem ra muốn làm triệt để tới một trăm phần trăm. Thật ra không phải vậy, đó là do Lục Thiếu Hoa đã tính toán mà không dựa vào tình hình cụ thể nên mới đưa ra con số như thế.
Tuy nhiên sau đó, Lục Thiếu Hoa có vẻ đã nhận ra năm trăm tỉ đô la Mỹ là quá lớn, trong năm trăm tỉ đô la Mỹ sẽ xuất ra hai trăm tỉ đô la cho ngân hàng Phượng Hoàng, con số này là hợp lý.
Nhưng mà, dùng ba trăm tỉ đô la còn lại để đối phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, con số này vẫn hơi nhiều, đương nhiên rồi, trong mắt Lục Thiếu Hoa con số này không phải là nhiều, ai bảo Lục Thiếu Hoa muốn chắc chắn đạt được mục đích bằng mọi giá.
Nhưng Lưu Minh Chương cảm thấy ba trăm tỉ đôla Mỹ vẫn hơi nhiều, như trước đây, nếu Lục Thiếu Hoa muốn dùng ba trăm tỉ để ứng phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, Lưu Minh Chương có thể cho rằng Lục Thiếu Hoa là vì để đảm bảo cho sự thành công, vấn đề là tình hình hiện nay đã khác trước, bởi vì Lục Thiếu Hoa có nói là mấy người Hoắc Đông Anh sẽ giúp đỡ một tay.
Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa chẳng phải xuất hai trăm tỉ đô la Mỹ để cho vay hay sao, có khoản vay hai trăm tỉ đô la này, thì những thành viên của Thương hội Trung Hoa có thể tự mình chống đỡ với cuộc khủng hoảng tài chính, có thể giảm áp lực cho sàn giao dịch, từ đó nhu cầu tài chính cũng sẽ giảm theo.
Song cho dù như thế nào, tiền nhiều hay ít không phải là vấn đề, vấn đề hiện nay là nguồn tài chính, theo như Lý Vân Thanh tính toán, sau khi bán ra hết số cổ phiếu đợt hai, tổng cộng tiền vốn và lợi nhuận thu về không vượt quá ba trăm tám mươi tỉ đôla Mỹ.
Ba trăm tám mươi tỉ đô la Mỹ, so với năm trăm tỉ đô la mà Lục Thiếu Hoa dự tính thì cần phải thêm một trăm hai mươi tỉ đô la nữa, một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ, một con số rất lớn, làm sao Lục Thiếu Hoa có thể gom đủ, trừ khi bán hết số cổ phiếu của thị trường ba nước vẫn đang nắm giữ, may ra mới gom đủ một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ.
Không sai, nếu bán hết tất cả số cổ phiếu đó, nhất định sẽ gom đủ một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ, sao lại nói như vậy chứ?
Theo lý mà nói, theo như nhìn nhận của Lý Vân Thanh trước tình hình của ba nước lúc đó, cho dù là giảm mạnh, thì cũng không thể kiếm được một trăm hai mươi tỉ đô la, tình hình này không khác gì tình hình của Thái Lan trước đó.
Cứ theo lợi nhuận thu được bên Thái Lan mà tính, đầu tư vào hơn sáu mươi tỉ đô la Mỹ, sau khi bán hết, theo chỉ số sàn giao dịch của Thái Lan và đồng bạt Thái, lợi nhuận cuối cùng cũng chỉ có hơn tám mươi tỉ đô la Mỹ, đây là vẫn chưa trừ ra mức sụt giảm tương đối lớn của chỉ số sàn giao dịch của Thái Lan, nếu trừ ra, so với ba nước trong thời điểm hiện tại, thì tiền lãi thu lại càng ít.
Mà hiện nay đơn hàng có cả đống như thế, Lý Vân Thanh lại nói tiền vốn và tiền lãi chỉ có dưới ba trăm tám mươi tỉ đôla, điều này có vẻ như không phù hợp với lẽ thường cho lắm, bởi vì, cho dù là Indonesia, hay là Malaysia, và cả Philippin, mức sụt giảm tiền tệ đều rất ít, không thể nào có chuyện tiền lãi thu về nhiều như vậy.
Lục Thiếu Hoa hình như cũng nhận ra vấn đề này, vì vậy bèn nói:
- Tôi vẫn cảm thấy rất lạ, theo tính toán của Lý Vân Thanh, lợi nhuận thu về từ thị trường tiền tệ ở ba nước là ở mức ba trăm tám mươi tỉ đô la Mỹ, như vậy tức là, con số chính xác sẽ thấp hơn, nhưng sẽ thấp hơn không đáng kể, tôi muốn hỏi là, mức sụt giảm ít hơn đồng Thái, vậy tại sao lợi nhuận thu về vẫn nhiều như vậy?
- Ha ha!
Lục Minh Chương cười to một hồi, nhưng không lên tiếng.
Lý Tông Ân cũng hiểu vấn đề này, cười mà không nói, một câu cũng không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Vân Thanh, ý tứ rất rõ ràng, muốn Lý Vân Thanh lên tiếng giải thích.
Lý Vân Thanh thấy vậy, biết không thể trốn tránh, cười nói:
- Thật ra vấn đề này có thể tính toán ra, giả dụ cứ theo lượng tiền tệ đầu tư trước đây để tính, lần này cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, bởi vì tổng mức tiền đầu tư hiện nay mới chỉ trên dưới năm mươi lăm tỉ đô la Mỹ, bởi vậy không có chuyện cả tiền vốn và tiễn lãi thu về là ba trăm tỉ đô la Mỹ.
- Vậy tại sao hiện giờ lại đạt được con số này?
Lục Thiếu Hoa hỏi gấp.
Cái gọi là lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo tình hình bây giờ cũng giống như thế, biểu hiện của Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân trở nên khác thường, lại thêm lời nói của Lý Vân Thanh, đã khơi dậy sự tò mò của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải hỏi cho rõ chuyện này mới thôi.
-. Sự thực rất đơn giản, bởi vì sau đó chúng tôi đã tăng thêm tiền đầu tư và khoản tiền đó cũng không nhỏ.
Lý Vân Thanh vẫn khẽ cười, có chút đắc ý, nói:
- Thú thật nói ra chuyện này, giờ ngẫm lại cũng vẫn còn run. Không biết cậu còn nhớ không, khoản tiền thu về từ Thái Lan, cậu đã chỉ thị rõ ràng, đó là tiền đầu tư cho đợt thứ ba, cậu cũng không chỉ rõ muốn chúng tôi xử lý thế nào, vậy là chúng tôi đã không thông qua sự đồng ý của anh, đem hết số tiền hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la tiếp tục đầu tư.
-Trong một trăm bốn mươi tỉ đô la đó, gần một phần ba là đầu tư vào đồng Rupiah Indonesia, tức là trên dưới ba mươi lăm tỉ đô la, còn về đồng Ringgit Malayxsia và đồng Peso của Philippin, chúng tôi cũng tăng mức đầu tư, hai ngoại tệ này cùng lúc tăng lên mức mười tỉ đô la Mỹ, số tiền còn lại chúng tôi mới đầu tư vào Đài tệ và đồng yên Nhật.
Lý Vân Thanh kể tỉ mỉ tình hình phân phối tiền đầu tư.
Cho đến bây giờ, Lục Thiếu Hoa mới hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là mấy người Lý Vân Thanh đã tiến hành tăng mức đầu tư, nên mới thu được kết quả tốt như vậy, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn còn chút gì đó chưa hiểu, bèn hỏi:
- Anh càng nói tôi càng hồ đồ, tôi còn nhớ ngày rút khỏi Thái Lan là 25-9, mà đồng Malaysia sang ngày thứ hai, tức là ngày 26-9 bắt đầu có biến động, các anh nhanh nhất cũng là sáng 26-9 bắt đầu phiên giao dịch, lúc đó các anh vẫn có thể tấn công thị trường sao?
- Việc tấn công thị trường là rất phức tạp, giống như rang đậu vậy, lúc muốn tấn công thị trường phải khẩn trương nhanh chóng, nếu chậm trễ, đợi đến lúc tỉ giá ngoại tệ sụt giảm, có muốn tấn công thị trường cũng khó, đợi đến ngày hôm sau lại càng khó hơn. Mấy người Lý Vân Thanh làm rất tốt, sáng 26-9 mà vẫn có thể tấn công thị trường, không những vậy lại là một khoản tiền lớn, điều này khiến Lục Thiếu Hoa thấy nghi ngờ.
- Ha ha
Lý Vân Thanh cười một tiếng rồi tiếp tục giải thích:
- Chuyện này nói ra rất dài, bắt đầu từ hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la sau khi rút khỏi Thái Lan đã phân phối ra các thị trường, còn lại năm mươi lăm tỉ đô la không còn cách nào phân phối, lúc đó nhìn số tiền lớn như vậy mà cứ để nguyên thì không sinh lời, vậy là chúng tôi quyết định thử một phen, kết quả vượt xa mong đợi, cũng không biết thế nào nữa, mọi chuyện rất thuận lợi, tôi vẫn luôn nghĩ, đó là do ông trời sắp đặt, cũng không biết phải giải thích thế nào, hình như có liên quan đến Indonesia và George Soros.
- Ừ, Malaysia và Philippin cũng vậy, cũng không ngờ tới, mười tỉ đô la cũng thuận lợi vào thị trường.
Lý Tông Ân vốn im lặng, giờ cũng lên tiếng.
- Vận may chăng?
Lục Thiếu Hoa như hiểu ra mọi chuyện.
Ngẫm lại, đồng Indonesia giảm tới mức thảm hại như vậy, nguyên nhân chính là do đồng ringgit Malaixia, bởi vì Malaixia ngày hôm đó chống đỡ không nổi, cuối cùng dẫn đến mức sụt giảm rất lớn, làm cho đồng rupiah Indonesia theo đó mà sụt giảm theo.
Đó là phản ứng dây chuyền, hai loại ngoại tệ cùng lúc sụt giảm, nhưng bọn Lý Vân Thanh đã làm rất tốt, vẫn có thể tăng thêm, nhanh chóng tấn công thị trường, thu về kết quả ngoài mong đợi.
- Thật là một vận may quá lớn.
Lý Vân Thanh thở dài một tiếng, lại nói;
- Sau khi tấn công thị trường, tôi thấy hối hận, đầu tư một số tiền lớn như thế, nếu xảy ra sơ xuất gì phải làm sao đây, may thay, mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng tốt, cuối cùng chúng tôi vẫn thành công.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, cũng không nói gì, cuối cùng chẳng phải đã thành công hay sao, Lục Thiếu Hoa còn biết nói gì nữa, tóm lại một câu:
- Các anh càng kiếm được nhiều tiền.
- Được rồi, chuyện này tôi đã rõ, tiếp theo nói về tình hình của Hồng Kông đi, hiện giờ tiền vốn đã giảm đi, tuy có những thành viên của thương hội Trunh Hoa, nhưng chúng ta cũng không được lơ là, nên có sự chuẩn bị chu đáo.
- Yên tâm đi, người của chúng tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, chỉ cần chuẩn bị xong tiền, là có thể ứng phó bất cứ lúc nào.
Lý Vân Thanh gật đầu thật mạnh, cam đoan nói.
- Ử.
Lời nào cũng đã nói hết rồi, Lục Thiếu Hoa cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ cười, nhìn bọ Lý Vân Thanh với ánh mắt yên tâm.
- À! Đúng rồi, cách đây vài hôm ông Phùng lại đến tìm cậu, nói là đã đến chỗ cậu, thuộc hạ nói cậu không có nhà, mấy ngày này cậu cũng không về nhà, tôi quên không bảo cho cậu biết.
Lưu Minh Chương đột nhiên nói.
- Ồ!
Lục Thiếu Hoa đáp lại một tiếng, cười gượng, vỗ trán nói:
- Tôi quên mất, thế này đi, Minh Chương, anh thông báo cho ông ấy biết, tối nay tôi ở nhà, anh hãy mời ông ấy đến.
Lục Thiếu Hoa thực sự là đã quên, vốn là chuẩn bị tối ngày 26 gặp ông ta, nhưng chiều ngày 25, Tần Tịch Thần sinh con, ngày hôm sau vẫn phải nằm viện, Lục Thiếu Hoa phải ở trong bệnh viện để trông nom Tần Tịch Thần, đến tận tối mới về nhà, không thấy Lục Thiếu Hoa ở nhà là phải.
- Tốt rồi, tôi sẽ thông báo cho ông ấy biết.
Nói xong, Lưu Minh Chương dừng lại một chút, như có chút khó xử nói:
- Có câu này không biết có nên nói hay không.
- Sao thế, bình thường có bao giờ thấy anh khách sáo thế này đâu, giờ như thế này, lại muốn khách sáo với tôi sao, có chuyện gì cứ nói thẳng ra.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, có chút gì bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn Lưu Minh Chương một cách bất mãn.
Thực sự, Lưu Minh Chương cũng không còn cách nào khác, bình thường anh ta sẽ không giống như vừa rồi, ăn nói cứ ngập ngừng như che đậy điều gì, nhưng đã là liên quan đến ông Phùng, thì anh ta không thể không cẩn thận một chút, dù sao thì ông Phùng cũng là đại diện cho chính phủ, hơn nữa giờ Hồng Kông đã quay về với đại lục, ông ta là người của chính phủ, Lưu Minh Chương chỉ là một thường dân, anh ta có thể không cẩn thận một chút hay sao?
Song Lục Thiếu Hoa rất muốn anh ta nói ra, Lưu Minh Chương cũng không thể trốn tránh được nữa, trực tiếp nói:
- Nghe ý tứ của ông ta, hình như muốn dẫn một người đi gặp cậu, từ lời nói của ông ta, tôi cũng nghe thấy ẩn ý rằng, người đi cùng có thể là một vị quan chức.
- Ổ
Lục Thiếu Hoa sững sờ, lập tức cười ồ lên, hắn đã biết tại sao Lưu Minh Chương lại cứ ấp a ấp úng mãi, hóa ra là vì vấn đề liên quan đến quan chức.
- Minh Chương, có phải gan anh hóa nhỏ hay sao, hình như rất sợ gặp mặt quan chức thì phải.
- Ai!
Lưu Minh Chương thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Không phải tôi sợ gặp quan chức, mà là bây giờ là lúc nào rồi, là tình hình nào rồi, vào đúng lúc này lại mang theo một vị quan chức đến gặp, chẳng phải là vì cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á hay sao, theo tôi, quan chức đến gặp anh chỉ có một mục đích, đó là nhờ cậy cậu giúp đỡ.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa lại cười, hỏi:
- Giúp thì giúp, chẳng phải chúng ta đang muốn bảo vệ thị trường Hồng Kông hay sao?
- Không hoàn toàn như vậy, việc chúng ta muốn bảo vệ thị trường Hồng Kông là không sai, nhưng chúng ta bỏ tiền ra để bảo vệ thị trường Hồng Kông, cổ phiếu thu mua được là của chúng ta, nhưng nếu là quan chức muốn cậu bỏ tiền ra thu mua, không chừng là có ý đồ muốn chuyển nhượng cổ phiếu về tay người khác.
Lưu Minh Chương nói với giọng nặng nề, lại tiếp tục nói:
- Chúng ta giờ là thương nhân, thương nhân dù thế nào cũng đấu không lại với quan chức, nếu có người muốn cậu chuyển nhượng cổ phiếu, cậu có thể từ chối hay sao?
- Thật ra những gì mà Lưu Minh Chương nói cũng rất có lý, nếu là người bình thường, đúng như những gì anh ta nói, dưới sự uy hiếp của quyền lực, thì đã đem số cổ phiếu hết sức vất vả mới có được chuyển nhượng vô điều kiện rồi.
- Chỉ có điều Lưu Minh Chương đã đoán sai, anh ta không hề biết thân phận của Lục Thiếu Hoa, nếu lúc này Lục Thiếu Hoa tiết lộ thân phận trung tướng của mình, hơn nữa lại còn là một cố vấn đặc biệt của đoàn cố vấn kinh tế, với hai thân phận này, Lục Thiếu Hoa chẳng phải lo lắng nhiều những vấn đề kia.
- Ha ha!
- Lục Thiếu Hoa cười lớn một tiếng, vẫy vẫy tay, mừng thầm trong lòng. Đúng vậy, hắn đang rất cao hứng, bởi hắn muốn đùa bỡn Lưu Minh Chương, cứ giả bộ như vậy chẳng phải là đang trêu đùa Lưu Minh Chương hay sao? Với sự thông minh của Lục Thiếu Hoa, khi Lưu Minh Chương nói đến câu thứ hai, thì Lục Thiếu Hoa đã đoán được anh ta đang lo lắng cái gì rồi.
Cười một chút cũng là chuyện bình thường, song Lục Thiếu Hoa không thả sức cười, cười xong liền nhanh chóng trở lại như thường, rồi hỏi:
- Không biết các anh đã từng nghe nói chưa, trước khi Hồng Kông chưa thuộc về đại lục, bên đại lục đã phái lính và chỉ huy đóng quân tại Hồng Kông.
- Từng nghe qua chuyện này.
Lý Vân Thanh nhanh chóng trả lời.
- Ừ, tôi cũng được biết tin này trên báo chí, hình như là mấy đơn vị tiên phong bên quân đội.
Lưu Minh Chương cũng gật đầu nói.
- Vậy các anh có biết tên của người chỉ huy đóng quân tại Hồng Kông là gì không?
Lục Thiếu Hoa cười bỡn cợt, tiếp tục hỏi.
- Hình như là Lục....ừ, tôi nhớ ra ra rồi, tên là Lục Xương.
Lưu Minh Chương vừa nói vừa nhìn lên trần nhà, chứng tỏ anh ta phải suy tư một lúc mới nhớ ra, nhưng mà vừa nói xong, Lưu Minh Chương hình như cảm thấy hơi lạ, lại nói:
- Đợi đã, họ Lục ư? Lục Xương?
- Lục Thiếu Hoa cười khoái trá, nhưng không thành tiếng.
- Cậu họ Lục, ông ta cũng họ Lục, hai người có quan hệ với nhau à?
Lưu Minh Chương cuối cùng cũng không nén nổi lòng mình, hỏi một câu.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, vẫn không hết cười, sau đó nghiêm túc nói:
- Không sai, ông ấy là chú tôi, trước khi được phái sang Hồng Kông, ông ấy là Phó chủ tịch chuyên về kinh tế của thành phố Thâm Quyến.
- Thâm Quyến là đặc khu kinh tế, việc này ai cũng biết, mà Lục Xương là Phó chủ tịch thành phố Thâm Quyến, điều này nói lên điều gì, điều này có nghĩa là ông ta là một quan chức cấp cao, bây giờ lại là quan chức đóng tại Hồng Kông do chính phủ đại lục phái tới, ngẫm ra, quyền lực và thân phận là rất lớn.
- Hóa ra là như vậy, có một người chú là quan chức, ồ, vậy thì chẳng sợ điều gì.
Lưu Minh Chương đã hiểu ra, lúc này mới thoải mái nói.
- Ha ha! Thật ra thì cho dù chú tôi không phải là quan chức cao cấp, tôi cũng không sợ.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục:
- Ở đại lục, tôi vẫn còn một thân phận chưa được tiết lộ, số người biết thân phận này của tôi cũng rất ít, trước đây tôi đã làm được rất nhiều việc cho quốc gia, đã cống hiến rất nhiều, cuối cùng quân đội đã cấp quân hàm trung tướng cho tôi, có thể coi là tướng quân trẻ tuổi nhất của quốc gia.
- Nếu như trước kia, Lục Thiếu Hoa không thể nói cho bọn Lưu Minh Chương biết thân phận đó của mình, nhưng giờ ông Đặng đã qua đời rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không có gì phải giấu diếm, ngược lại, Lục Thiếu Hoa muốn có nhiều người được biết về thân phận đó hơn, khi họ biết được hắn vẫn còn thân phận của một trung tướng, thì họ sẽ biết nên cư xử với hắn thế nào cho đúng.
- Là tướng, lại là trung tướng, là thật hay giả vậy?
Lưu Minh Chương há to miệng như không tin nổi vào chuyện này.
- Anh Lý, anh lại đây.
Lục Thiếu Hoa khôngphân trần với Lưu Minh Chương, ngược lại hắn hướng ra ngoài cửa gọi Lý Thượng Khuê một tiếng, đợi Lý Thượng Khuê đi vào, Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Thượng Khuê nói:
- Đem giấy tờ chứng nhận của tôi cho họ coi, xem xong thì biết được tôi có lừa họ không.
Thứ mà Lý Thượng Khuê giữ là giấy chứng nhận của Cục Cảnh vệ cấp bậc thiếu tá, là giấy tờ do Cục Cảnh vệ Trung ương cấp, thân phận này cũng là do ông Đặng sau này đã sắp đặt. Một khi đã có thân phận này, dù là tại Hồng Kông hay tại đại lục cũng đều có tác dụng tương đối lớn, đúng vậy, Lý Thượng Khuê lúc nào cũng mang theo những giấy tờ này bên mình.
Lục Thiếu Hoa biết Lý Thượng Khuê có mang theo giấy chứng nhận đó trong người, mà hôm nay bản xác nhận trung tướng của hắn lại không có mang theo, vì để chứng minh hắn không có nói dối lừa người ta, đành phải để Lý Thượng Khuê mang ra giấy chứng nhận của hắn cho Lưu Minh Chương xem.
Lưu Minh Chương từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy giấy chứng nhận của Cục cảnh vệ hoặc là bộ đội, song anh ta vẫn biết Cục Cảnh vệ Trung ương đại diện cho cái gì, và anh ta còn biết bốn chữ in lớn màu đỏ “Ủy ban Quân sự Trung ương” trong giấy xác nhận của chỉ huy quân đội.
Ai dám giả danh chức vụ Ủy ban Quân sự Trung ương, lại có ai dám làm giấy tờ giả của Cục Cảnh vệ Trung ương, như vậy chẳng khác nào tìm đến chỗ chết, với thân phận của Lục Thiếu Hoa như hiện nay, hắn hoàn toàn không cần phải đi làm giả giấy tờ cũng như mạo danh thân phận, bởi vậy lúc mở giấy chứng nhận, Lưu Minh Chương liền tin ngay.
- Không ngờ, thật không ngờ.
Lưu Minh Chương lẩm bẩm hai câu, rồi nói:
- Tôi lúc đó cũng thấy làm lạ, trên người anh Lý và thuộc hạ lúc nào cũng mang theo súng, tuy vệ sĩ có súng ở Hồng Kông không phải là ít, nhưng cũng giống như bọn anh Lý, từ trước đến giờ tôi vẫn chưa hề được nhìn thấy.
Lý Thượng Khuê có súng, đây là việc mà tất cả những người ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa đều biết, chẳng những Lý Thượng Khuê có súng, mà tất cả vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa cũng đều có, phải biết rằng mấy chục người mang súng theo bên người, cho dù Lục Thiếu Hoa là chủ tịch của tập đoàn Phượng Hoàng, tiền có nhiều tới mức nào, nếu muốn làm bao nhiêu là giấy tờ xác nhận quyền sử dụng súng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thật ra, nói đến chuyện chứng nhận quyền sử dụng súng, Lục Thiếu Hoa đã để Hoắc Đông Anh đi lo liệu, Hoắc Đông Anh cũng đã giúp hắn lo liệu ổn thỏa, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không hề biết rằng,khi giúp Lục Thiếu Hoa làm những giấy chứng nhận quyền sử dụng súng đó, Hoắc Đông Anh đã nói với phía quản lí Hồng Kông rằng:
- Lục Thiếu Hoa là con cháu của ông Đặng.
Đó là lí do tại sao việc làm giấy chứng nhận lại thuận lợi như vậy.
- Bây giờ đã biết tôi không sợ gì nữa.
Lục Thiếu Hoa cười hỏi.
- Tôi sẽ ra lệnh cho vệ sĩ Trung Nam Hải bảo vệ anh, chỉ cần thế thôi là anh đã có thể hiên ngang mà đi rồi, vẫn còn sợ sao? Người ta sợ anh vẫn ít hay sao?
Lưu Minh Chương gượng cười, lắc đầu nói:
- Đúng vậy, cậu có thân phận trung tướng cơ mà, chúng tôi sau này có đi lại trong nước, cứ hiên ngang mà đi, việc gì cậu cũng đều có thể giúp chúng tôi giải quyết.
- Tốt cho anh quá rồi.
Lục Thiếu Hoa không mấy dễ chịu liền nói ra một câu, sau đó hạ giọng nói:
- Song nói gì thì nói, nếu đã qua bên đó, nếu không gây chuyện, không làm việc phạm pháp, dù xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ giúp anh.
- Nói đùa! Lưu Minh Chương là trợ thủ đắc lực của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng rất xem trọng anh ta, nếu anh ta xảy ra chuyện gì trong nước, lại không phải là chủ động gây chuyện và cũng không phạm pháp, Lục Thiếu Hoa lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn sao?
- Ha ha! Xem ra tôi phải qua đó nhiều lần mới được, phải hiên ngang mà đi, cũng không tồi!
Lưu Minh Chương giống như một con hồ ly, chẳng khác nào cáo mượn oai hùm.
Lục Thiếu Hoa còn biết nói gì nữa, chỉ biết lắc đầu cho xong, không buồn nhìn Lưu Minh Chương một cái, đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng lúc sắp bước ra cửa lớn, Lục Thiếu Hoa vẫn không quên nói thêm một câu:
- Nhớ báo cho ông Phùng biết, tối nay hãy qua chỗ tôi, còn nữa, nếu có tinh thần thì hãy tổng hợp số liệu một chút đi, sau đó chuyển tới hòm thư của tôi.
Lục Thiếu Hoa rời đi, lần này, hắn không đi đâu mà về thẳng nhà. Nhưng vừa về đến nhà, Lục Thiếu Hoa cứ lắc đầu mãi, nguyên nhân cũng vì Trần Lệ.
Cách đây vài hôm, Lục Thiếu Hoa có nói chuyện với Trần Lệ, bảo bà đừng quá cưng chiều Lục Vũ Đình, giờ thì ngược lại, Trần Lệ lại rất cưng chiều Lục Vũ Đình, Lục Thiếu Hoa còn biết làm gì được nữa, chỉ biết lắc đầu cười gượng.
Ngẫm lại, anh trai Lục Thiếu Hoa là Lục Thiếu Bằng giờ vẫn đang học đại học, chưa từng nghĩ đến hai chữ kết hôn, còn việc sinh con thì càng khỏi phải nói, coi như là việc không dính dáng gì đến mình, bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa tuy là chưa kết hôn, nhưng lại có con, đứa con này có thể coi là đưa cháu đầu tiên của Trần Lệ, Trần Lệ lẽ nào lại không cưng chiều nó.
Lục Thiếu Hoa cũng hiểu, mấy năm nay, trong nhà đã có tiền, Trần Lệ ngoài việc ở nhà tề gia nội trợ, những việc khác đều không cần bà làm, hiện giờ chuyển đến biệt thự mới, có người hầu kẻ hạ, ngay cả đến việc nhà bà cũng không phải động tay, người già tự nhiên sẽ cảm thấy cô đơn, khó khăn lắm mới có đứa cháu gái, dù thế nào cũng không thể thờ ơ được, chẳng phải thế sao?
- Ai!
Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng, không muốn bận tâm về chuyện này nữa, ăn xong bữa tối liền ra phòng khách xem ti vi, đợi ông Phùng tới, đồng thời, trong lòng cũng đoán xem rốt cuộc ông Phùng sẽ dẫn ai đến đây.
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng