There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 621-625: Cơn Lốc Tài Chính (5+6+7+8+9)
ác nước Châu Á gặp nguy hiểm!
Đó là cảm nhận đầu tiên của Hoắc Tiểu Nguyệt, cũng là cảm nhận chân thật nhất. Quen biết Lục Thiếu Hoa bao nhiêu năm nay, Hoắc Tiểu Nguyệt rất hiểu con người của Lục Thiếu Hoa, đặc biệt là việc tìm hiểu quá khứ của Lục Thiếu Hoa, biết được tiền thân của tập đoàn Phượng Hoàng là gì, biết được tập đoàn Phượng Hoàng dựa vào cái gì để có được ngày hôm nay.
Càng biết được nhiều hơn về việc tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa có thể có được ngày hôm nay chính là nhờ dính chặt với những cuộc khủng hoảng, thật thế, không sai chút nào cả, tập đoàn Phượng Hoàng chính bởi nhờ những khó khăn khủng hoảng mới có ngày hôm nay. Nếu như không có khó khăn và khủng hoảng xảy ra, Lục Thiếu Hoa không thể có được sự huy hoàng của ngày hôm nay, càng không cần phải nói đến giá trị tài sản hiện tại.
Nói câu khó nghe một chút, Lục Thiếu Hoa chính là dựa vào việc tai họa phát sinh mới có sản nghiệp, nhưng Hoắc Tiểu Nguyệt không để ý đến chuyện đó chút nào, ngược lại, cô cảm thấy trở thành người phụ nữ của người như thế rất đáng tự hào, nguyên nhân nhiều vô kể, có thể trong mỗi một lần tai họa xảy ra kiếm về số tài sản, đó cũng là một biệt tài, một bản lĩnh không phải ai cũng có.
Bỏ qua tất cả không nói đến, chỉ đơn thuần nói vấn đề phương diện làm việc, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối được xem là một thiên tài trong số thiên tài, bởi theo những gì mà Hoắc Tiểu Nguyệt biết được, trong khi nhóm người Lưu Minh Chương hành động đều là do Lục Thiếu Hoa đưa ra con số trước đó, vậy mới dẫn đến hành động nhanh gọn thành công trong mỗi lần, tạo nên cái tên thiên tài tài chính Châu Á Lưu Minh Chương.
Nói từ bất kỳ phương diện nào đó, Lưu Minh Chương tất nhiên rất tài giỏi, làm việc rất hiệu quả. Nhưng nhìn từ một phương diện khác, sự chính chắn thành thục của Lưu Minh Chương có thể xem là do một tay Lục Thiếu Hoa tạo ra, nếu như không có những con số của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương liệu có thắng được và có danh hiệu thiên tài tài chính Châu Á không?
Đương nhiên rồi, tất cả chỉ giới hạn bởi Hoắc Tiểu Nguyệt không biết được bí mật của Lục Thiếu Hoa, nếu như Hoắc Tiểu Nguyệt biết được Lục Thiếu Hoa là người tái sinh và có ký ức của tương lai, cô có lẽ sẽ không nghĩ như thế. Chỉ có điều những gì hiện ra trước mắt chính là sự thật, do không phải người khác không tin, bí mật trọng đại của Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần biết. Còn về những người khác, chỉ biết liệt Lục Thiếu Hoa vào hàng ngũ thiên tài trong số các thiên tài, những thứ khác thì chẳng còn gì để nói.
Chính bởi hiểu về Lục Thiếu Hoa quá tường tận, biết khởi đầu của tập đoàn Phượng Hoàng chính là nhờ lũng đoạn thị trường cổ phiếu năm tám mươi chín mà tạo ra tài sản, Hoắc Tiểu Nguyệt mới cho rằng, các nước Châu Á gặp nguy hiểm.
Đừng nói Lục Thiếu Hoa ra tay là một đòn chí mạng, chỉ nói việc Lục Thiếu Hoa liên kết với nhóm Hoắc Anh Đông thôi, đã hình thành nên một chuỗi tài chính khổng lồ, dưới sự công kích của chuỗi tài chính này, cho là một quốc gia có thể chế tài chính vững mạnh đi chăng nữa, cũng không vượt qua nổi việc bị công kích, có thể không nguy hiểm được sao!
Đúng vậy, chuyện liên hợp với nhóm Hoắc Anh Đông hình thành nên chuỗi tài chính khổng lồ bản thân giống như là một hạt nhân nguyên tử vậy, sức công phá cực kỳ lớn. Có điều nói đi thì cũng nên nói lại, Hoắc Tiểu Nguyệt sao lại có thể biết được Lục Thiếu Hoa liên kết với nhóm Hoắc Anh Đông, không phải chỉ một Hoắc Anh Đông thì ai đây?
Ngọn nguồn cũng không qua khỏi việc Hoắc Tiểu Nguyệt quá hiểu con người của Lục Thiếu Hoa, theo tính cách của Lục Thiếu Hoa mà nói, nếu cần liên kết, tuyệt đối sẽ liên kết cùng những người nắm trong tay số cổ phiếu lớn, không như thế, Lục Thiếu Hoa tuyệt nhiên không liên kết, sẽ bí mật tự mình thực hiện. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ hiện tại đã liên kết rồi, theo suy đoán của Hoắc Tiểu Nguyệt, tất cả thành viên trong thương hội Trung Hoa tất cả đã liên kết lại với nhau rồi.
Mọi chuyện đúng như những gì mà Hoắc Tiểu Nguyệt tưởng tượng, tình thế hiện tại đúng là Lục Thiếu Hoa đã liên kết với tất cả lãnh đạo cấp cao trong thương hội Trung Hoa, ngoài ra còn có sự tham gia của Lý Trạch Giai một tiểu siêu nhân danh tiếng được truyền khắp Hồng Kông thậm chí lan sang cả Châu Á.
- Lần này có thể vớt một mẻ lớn chứ?
Hoắc Tiểu Nguyệt hỏi dò.
- Nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Câu trả lời của Lục Thiếu Hoa không được cặn kẽ cho lắm, có điều nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hắn đã nói lên suy nghĩ của hắn, chắc chắn nhất định sẽ thắng.
- Vẫn do tổng giám đốc Lưu dẫn đầu phải không?
Khi Hoắc Tiểu Nguyệt có được đáp án mình muốn có, cô chuyển câu hỏi sang một vấn đề khác, hỏi đến người đứng đầu lần này.
- Không.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, cười một cách bí ẩn, nói:
- Tổng chỉ huy lần này không phải là Lưu Minh Chương, mà là Lý Vân Thanh, có điều bọn họ luôn không tách rời nhau, cũng cùng tham gia trong việc này, còn một người nữa nhưng em không biết đâu, người này tên Lý Tông Ân, anh ta cũng là một trong những lãnh đạo của công ty tài chính Phượng Hoàng, chỉ có điều là anh ta chưa từng xuất hiện công khai trước mọi người mà thôi, còn về tài năng của anh ta, không cần phải nói nhiều, không thua kém gì hai người kia đâu, được xem như một trong ba nhân tài đó.
Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân ba người họ có thể nói chính là niềm tự hào của Lục Thiếu Hoa, là nhân tài do Lục Thiếu Hoa hắn bồi dưỡng nên, danh tiếng của bọn họ nhìn vào thì thấy có chút không đối xứng, nhưng năng lực của họ, Lục Thiếu Hoa hiểu hơn ai hết, ví dụ như Lưu Minh Chương chẳng hạn, anh ta bây giờ là thiên tài tài chính được công nhận, nhưng lại có mấy ai biết được, còn có hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng không hề thua kém anh ta.
Cho nên nói, có đôi khi danh tiếng lẫy lừng đó nhưng lại chẳng nói lên tất cả, hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân tài năng không thua kém Lưu Minh Chương, chỉ là họ làm những việc thầm lặng mà thôi, cũng có thể nói là ẩn náu đi, không xuất hiện trước tầm mắt mọi người mà thôi.
- ………….
Hoắc Tiểu Nguyệt không vội nói câu gì, suy nghĩ một lúc, mắt đảo liên hồi, như hiểu được chút gì đó, nói:
- Lý Vân Thanh trước giờ vẫn quản lý thị trường chứng khoáng bên Hồng Kông, nhìn từ bên ngoài, năng lực của anh ta quả là không tệ, còn về phần Lý Tông Ân, người này trước giờ chưa nghe nói đến.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói:
- Đúng thật không tệ, ba người bọn họ là bạn học chung trường, thiên tài ngang tài ngang sức nhau, còn cụ thể hơn nữa anh cũng có thể kể ra được, nói chung là bọn họ đều có năng lực.
Còn phải nói, để Lục Thiếu Hoa tô vẽ nên năng lực của mấy người Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa thật sự không có ngôn từ nào để mà diễn đạt, cố nhiên, đành dùng cách nói khẳng định để hình dung về họ, bọn họ là thiên tài, bọn họ rất xuất sắc.
Hoắc Tiểu Nguyệt gật gật đầu, im lặng vài giây, nói tiếp sang chuyện khác, giống như là đang trưng cầu ý của Lục Thiếu Hoa vậy:
- Khi em nghỉ phép có thể đi cùng bọ họ để học hỏi không?
Trước giờ Hoắc Tiểu Nguyệt tuy xuất thân là danh gia vọng tộc nhưng luôn mang một tâm niệm, đó chính là không làm một bình hoa vô tri vô dụng, đặc biệt sau khi quen biết Lục Thiếu Hoa, sau khi nhìn thấy những ưu điểm nổi bật và thành tựu hiện tại của Lục Thiếu Hoa, Hoắc Tiểu Nguyệt càng không muốn mình là một bình hoa, bởi cô biết, bình hoa thì không bao giờ sánh bước cùng Lục Thiếu Hoa, e là đến làm tình nhân cũng không xứng.
Lục Thiếu Hoa hiểu ý Hoắc Tiểu Nguyệt, đến suy nghĩ cũng không, liền nói:
- Nếu em muốn học hỏi thì cứ đi đi, hoặc không, em nếu như không cần đến trường, đi qua bên đó xem thì cũng không vấn đề gì.
- Thật không anh?
Hoắc Tiểu Nguyệt còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi xong mới biết câu hỏi của mình ngớ ngẩn, liền nhanh miệng nói tiếp:
- Vậy em hiểu rõ rồi thì đi sang bên đó xem một chút.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nói:
- Em đi ngủ sớm đi, ngày mai đi cùng anh.
Một đêm im ắng trôi qua, ánh bình minh của ngày hôm sau ló dạng, Lục Thiếu Hoa cũng đã thức dậy, nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi, phát hiện đã bảy giờ sáng rồi, khi đó mới đánh thức Hoắc Tiểu Nguyệt đang ngủ ngon như chú mèo con dậy.
- Đã bảy giờ rồi, em ngủ thêm chút nữa hay là dậy luôn?
Lục Thiếu Hoa âu yếm hỏi.
Phải biết rằng đêm qua chính là đêm mà Hoắc Tiểu Nguyệt trải qua lần đầu tiên của mình, tất nhiên cô sẽ cảm thấy đau đớn, còn như đau đến mức độ nào thì Lục Thiếu Hoa sẽ không cách nào hiểu được, bởi hắn không phải là phụ nữ. Tất nhiên, đối với những người phụ nữ thể chất tốt thì việc này sẽ này chóng trôi qua, thời gian một đêm đủ để sự đau đớn giảm đi đáng kể, có thể sinh hoạt lại bình thường.
- Em muốn đi cùng anh, để em dậy.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Nguyệt có vẻ né tránh, có chút không tự nhiên, đặc biệt sau khi hiểu được ý tứ trong câu nói của Lục Thiếu Hoa, mặt Hoắc Tiểu Nguyệt đỏ ửng cỏ lên.
Đúng là Hoắc Tiểu Nguyệt xuất thân trong một gia đình danh gia vọng tộc, có tố chất tâm lý cũng tốt cũng là việc không sai, nhưng nhớ đừng quên rằng, việc của đêm hôm qua, đối với người phụ nữ mà nói, là một việc vô cùng xấu hổ, hơn nữa thời điểm đó, quần áo hai người còn vứt lung tung dưới sàn, có thể bảo Hoắc Tiểu Nguyệt không xấu hổ sao?
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa biết Hoắc Tiểu Nguyệt xấu hổ, cười âu yếm nhưng không nói gì, cũng phải để Hoắc Tiểu Nguyệt có thời gian quen dần. Ngồi dậy, trên người không mãnh vải, nhặt lấy quần áo dưới sàn, tự mình mặt vào, sau đó không nói câu nào mà rời khỏi phòng.
Còn một nguyên nhân khác nữa, Lục Thiếu Hoa muốn để Hoắc Hiểu Nguyệt có thời gian cắt tấm ga phủ giường, mỗi một phụ nữ đều giống nhau cả, đều xem trọng chút máu hồng của lần đầu tiên còn lưu lại trên tấm ga giường, tấm ga giường sau khi qua một đêm giờ có chổ đã bị thấm hồng thành hình dạng của cánh hoa mai, nhất định sẽ được Hoắc Tiểu Nguyệt cắt đi và lưu giữ lại.
Mọi chuyện không sai chút nào, sau khi Lục Thiếu Hoa rời khỏi phòng, Hoắc Tiểu Nguyệt mới ngồi dậy mặc quần áo vào, sau đó lấy kéo cắt chổ bị nhuộm hồng trên tấm ga giường, cất giữ cẩn thận như bảo vật.
Sau bữa sáng, những cử chỉ hành động của Hoắc Tiểu Nguyệt mặc dù vẫn còn chút đau chưa hết hẳn, nhưng cô khiên quyết đi cùng Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì đây, chỉ có thể dìu Hoắc Tiểu Nguyệt đi từng bước, sau đó lên xe rời khỏi, xe cứ thế thẳng hướng về nơi tổng chỉ huy mà chạy.
Đến nơi tổng chỉ huy, thời gian cũng vừa kịp lúc, vừa đúng tám giờ. Sau đó, khi Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt bước vào, nhóm người Lưu Minh Chương mặc dù đang bận nhưng toàn bộ cùng hướng ánh nhìn tập trung về phía họ, nhìn Hoắc Tiểu Nguyệt không chớp mắt, giống như là phát hiện ra bảo vật gì vậy.
Ánh nhìn ấm áp.
Bất kể là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh, hoặc Lý Tông Ân, hoặc vợ của Lưu Minh Chương, trên mặt họ đều như thể hiện hai chữ ‘ấm áp’, khiến Lục Thiếu Hoa ngại, còn về phần Hoắc Tiểu Nguyệt, cô càng ngại hơn gấp mấy lần, mặt ngẩng ra, giống như trái cây chín vậy.
Nhưng đang lúc vẻ mặt Hoắc Tiểu Nguyệt biến sắc, thêm chút ánh hồng loáng thoáng qua, giống như là đang né tránh ánh nhìn của bọn họ, trong phút chốc lộ ra quan hệ giữa cô và Lục Thiếu Hoa, có thể do chột dạ mà trở nên như thế.
- Ây da…
Vợ của Lưu Minh Chương kêu lên một tiếng, mặt khác vẫn nhìn Lục Thiếu Hoa cách ấm áp, ánh mắt đó, không nói cũng rõ, nói:
- Cô bé này thật xinh xắn, ông chủ chúng ta đúng là diễm phúc không nhỏ đâu.
- Đúng vậy, đúng vậy….
Cả đám người cùng phụ họa vào, Lưu Minh Chương nói rất hào hứng, giống y như là đang phối hợp tung hứng cùng bà xã mình vậy, vẻ mặt đầy ấm áp, nếu là ai không hiểu anh ta, khẳng định sẽ nổi nóng.
Có điều, sau cùng Hoắc Tiểu Nguyệt vẫn bị Lưu Minh Chương nhận ra, nói:
- Cô không phải là cháu nội của ông Hoắc sao?
- Dạ.
Hoắc Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, xem như là thừa nhận.
Hiện nay rất khó mà nhận ra đang nói về chuyện gì, Lục Thiếu Hoa tự nhiên không muốn để mấy người Lưu Minh Chương tiếp tục bàn luận, khẽ ho nhẹ một tiếng, giống như đang hắnggiọng vậy, sau đó nói:
- Tiểu Nguyệt qua đây là để học hỏi các cậu, cô ấy hiện tại là sinh viên theo học về chuyên ngành tài chính, mong các bậc đại tiền bối các cậu chỉ dẫn cô ấy nhiều hơn.
- Tuân lệnh….ha ha…
Lưu Minh Chương còn thể hiện hành động kính lễ Lục Thiếu Hoa, kế đến là cười ha hả.
Việc Lục Thiếu Hoa thay đổi đề tài câu chuyện đưa đến cho mọi người trận cười sảng khoái, nhưng không thể không nói, đúng là đã rất thành công, chí ít, mọi sự chú ý của nhóm Lưu Minh Chương đã hoàn toàn bị Lục Thiếu Hoa thu hút, lúc đầu là để ý đến Hoắc Tiểu Nguyệt, để ý đến kẻ dùng thân phận học trò đến để học hỏi bọn họ.
Mặc kệ là người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa hay cháu gái yêu của Hoắc Anh Đông, hai mối quan hệ này khiến cho người ta không cách nào xem nhẹ được, đặc biệt là tại Hồng Kông, thân phận và quyền lực của Hoắc Anh Đông không ai là không biết đến. Giới thương nhân thì không cần phải nói nhiều, thực lực của tập đoàn Hoắc Anh Đông rất mạnh, còn về phần phía chính phủ, càng không cần nhắc đến, Hoắc Anh Đông cũng có sức ảnh hưởng nhất định.
Thêm vào đó chính là người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa, tầng thân phận này không đơn giản chút nào, đặc biệt đối với nhóm người Lưu Minh Chương, những nhân viên của tập đoàn Phượng Hoàng mà nói thì tương đương với vợ ông chủ, người phụ nữ của ông chủ, tất nhiên là không thể xem thường được rồi.
Thế là mấy người Lưu Minh Chương bèn dùng thân phận thầy giáo, đem một số kiến thức truyền thụ lại cho Hoắc Tiểu Nguyệt, đương nhiên rồi, trong quá trình truyền thụ lại kiến thức, bọn họ không quên nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, quan sát xu hướng thị trường của đồng Bath Thái Lan.
Trong trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, ngày 2 tháng 7 năm 1997, đồng Bath Thái Lan bị công kích. Mà nguyên nhân dẫn đến việc bị công kích hoàn toàn bởi do những vấn đề về chính sách của Thái Lan, trong ngày hôm đó, chính phủ Thái Lan tuyên bố hủy bỏ chính sách tỷ giá hối đoái cố định, thực thi chính sách hối suất thay đổi, từ đó hình thành cơn lốc tài chính Đông Nam Á.
Không sai chút nào, vào thời khắc chính phủ Thái Lan tuyên bố hủy bỏ chính sách tỷ giá hối đoái cố định, thực thi chính sách hối đoái thay đổi, cơn lốc tài chính cả một vùng rộng khắp Đông Nam Á được hình thành, riêng Thái Lan nước bắt đầu cũng phải nhận lấy những đòn chí mạng.
Cùng ngày hôm đó, tỉ giá hối đoái đồng đô la Mỹ với đồng Bath Thái Lan giảm mười bảy phần trăm, giảm đến mười bảy phần trăm cơ đấy, đừng xem nhẹ con số mười bảy phần trăm này, đó là một tỷ lệ quá lớn, việc giảm mạnh này đối với đồng Bath Thái Lan mà nói, nằm ngoài mức tưởng tượng, khó mà chấp nhận được, chứng tỏ đồng Bath Thái Lan trên thị trường tiền tệ quốc tế ngày một mất giá.
Không cách nào, ai khiến đồng đô la Mỹ là đồng tiền chung thông hành trên thế giới, tỷ giá hối đoái quy đổi đồng đô la bị giảm, cũng có nghĩa là đồng tiền nước mình trượt giá, nếu dùng ví dụ lại minh chứng nói rõ, chính là việc bình thường trên thị trường quốc tế ta có thể mua được một món đồ trị giá một trăm đồng, nhưng sau khi trượt giá thì ta phải bỏ ra hơn một trăm đồng để mua về món đồ đó, một đạo lý rất đơn giản.
Hiển nhiên, nguyên nhân bùng phát của cơn lốc tài chính cũng không thể đổ dồn hết lên Thái Lan, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì George Soros, George Soros mới thật sự là mồi lửa của cơn lốc, dẫn đầu trong vốn lưu động quốc tế đã phát hiện ngoại hối Thái Lan dự trữ không đủ, cùng lúc tỷ giá hối đoái cố định của đồng Bath Thái Lan và đồng đô la Mỹ chọn phương thức tự do hối đoái, thế là vốn lưu động liền bắt đầu bán ra số lượng lớn đồng Bath Thái Lan mua vào lúc ban đầu, Thái Lan với tình hình dùng ngoại hối dự trữ can thiệp nhưng không thuận lợi, không cách nào duy trì tỷ giá hối đoái cố định với đồng đô la Mỹ, sau cùng đành phải hủy bỏ chính sách tỷ giá hối đoái cố định, áp dụng hối suất thay đổi.
Động thái đó của Thái Lan đã dẫn đến cơn lốc tài chính, đồng thời, Thái Lan cũng thu về quả đắng không kém, quả đắng đó chính là tỷ giá đồng Bath Thái Lan và đồng đô la Mỹ ngày hôm đó giảm mười bảy phần trăm, con số giảm không nhỏ, khiến Thái Lan rơi vào tình cảnh khó khăn.
Ngoài tỷ giá hối đoái của đồng Bath và đồng đô la bị trượt ra, thị trường chứng khoán Thái Lan cũng theo đó mà bị tổn thất, theo như những gì trong ký ức của Lục Thiếu Hoa, trong cơn lốc tài chính lần này, thị trường chứng khoán Thái Lan tổng thể thị trường trượt giảm mạnh bảy mươi phần trăm, biên độ trượt sau cùng của đồng Bath là đồng Bath mất giá sáu mươi phần trăm.
Sau khi cơn lốc tài chính đi qua, Thái Lan có tổng cộng năm mươi sáu ngân hàng bị sụp đổ, còn như nguyên nhân sụp đổ thì hết sức đơn giản, do tỷ giá đồng Bath và đồng đô la bị trượt, dẫn đến việc nháo nhào đổi tiền, kéo theo là năm mươi sáu ngân hàng sụp đổ.
Thế nhưng, tất cả chỉ là ký ức của Lục Thiếu Hoa, còn hiện nay thực tế thì sao, lục Thiếu Hoa không rõ, bởi bây giờ nói thì vẫn còn sớm, gió của cơn lốc tài chính vẫn chưa thổi đến, đồng Bath tuy đang chịu áp lực, nhưng chính phủ Thái Lan vẫn chưa ra tuyên bố hủy bỏ chính sách tỷ giá hối đoái cố định, thực thi chính sách hối suất giao động, ngòi lửa vẫn chưa được châm, tất cả vẫn đang trong trạng thái bình yên.
- Vân Thanh.
Lục Thiếu Hoa nhìn qua màn hình lớn đang yên ắng không chút động tĩnh, lên tiếng gọi Lý Vân Thanh, đợi khi Vân Thanh từ phía sau lên đến trước mặt hắn, Lục Thiếu Hoa mới trầm giọng hỏi:
- Thị trường chứng khoán bên Thái Lan cũng cần phải chú ý từng giây từng phút, đừng chỉ chăm chú vào mỗi tình hình của đồng Bath không thôi mà bỏ qua thị trường chứng khoán.
Lần này Lục Thiếu Hoa đổ không ít tiền vào trong đấy, hắn không thể chỉ quan tâm đồng Bath, đến cả thị trường chứng khoán Thái Lan, Lục Thiếu Hoa cũng có phần cùng tham dự trong đó, đầu cơ trên cục diện trượt giá lớn, hơn nữa còn có một bộ phận là tiền ký quỹ, cũng là một con đường để kiếm được nhiều tiền.
- Cậu yên tâm đi, hiện tại tất cả các máy vi tính đều đã đang được mở, chỉ là màn hình nằm ở chế độ chờ thôi, nếu muốn để ý đến thị trường chứng khoán, chỉ click nhẹ chuột là có thể trực tiếp xem được rồi. Nếu màn hình nhỏ mắt xem không thoả mãn, có thể đổi sang màn hình lớn, hoàn toàn có thể yên tâm.
Lý Vân Thanh cười cười nói.
Kỳ thật Lý Vân Thanh nói còn chưa được chi tiết lắm, nói cho chuẩn xác hơn, không chỉ quan tâm đến đồng Bath, thị trường chứng khoán Thái Lan cũng quan tâm luôn, đến đồng Peso của Philippines, đồng Rupiah của Indonesia và Ringgit của Malaysia cũng cần quan tâm, một máy vi tính kết nối hình ảnh theo dõi xu hướng của một loại tiền tệ, khi muốn nhìn đến chỉ cần cái chớp mắt là đã hoàn thành rồi.
- Tốt.
Lục Thiếu Hoa tỏ ra vô cùng hài lòng, gật đầu thật mạnh, ngưng lại trong thời gian vài giây, đầu đề câu chuyện chuyển sang chuyện khác, nói:
- Còn thị trường chứng khoán thì sắp xếp thế nào? Có xử lý thỏa đáng không đấy?
Cứ thế, thời gian của Lục Thiếu Hoa hầu như là dán mắt vào theo dõi đồng Bath Thái, căn bản không hề nhắc đến việc theo dõi thị trường chứng khoán Thái Lan, cũng không phải Lục Thiếu Hoa không muốn theo dõi, mà là Lục Thiếu Hoa không đường nào mà theo dõi được, cách theo dõi duy nhất chính là đem con số đưa cho nhóm Lý Vân Thanh, sau đó bọn họ làm thế nào thì thế đấy, hoàn toàn do nhóm Lý Vân Thanh toàn quyền xử lý.
Ngẫm lại cũng phải, Lục Thiếu Hoa nhiều lắm cũng chỉ được xem là hiểu biết nửa vời, có một số sự việc hạn chế đúc kết tham khảo từ hắn sẽ tốt, căn bản không thể so sánh cùng với mấy người Lý Vân Thanh những chuyên gia về tài chính với kinh nghiệm phong phú được, giao cho bọn họ những con số, để bọn họ sắp xếp xử lý, càng phát huy tác dụng hơn, số tiền kiếm được ngày càng nhiều hơn.
- Việc này cậu cũng có thể yên tâm.
Lý Vân Thanh lại cười, nói:
- Hôm nay số nhân viên có ba mươi nhóm, đã có mười hai nhóm quan sát Thái Lan, cụ thể bốn nhóm phụ trách thị trường chứng khoán, tám nhóm lo phần đồng Bath Thái, còn lại mười tám nhóm thì chia thành ba bộ phận, theo dõi thị trường tiền tệ và chứng khoán ba nước gồm Philippines, Indonesia, Malaysia. Có thể nói, Thái Lan là đối tượng quan tâm chủ chốt của chúng ta, sẽ không có sơ xuất nào đâu.
Nói đùa, những nước khác chỉ cần dùng đến sáu nhóm để theo dõi quan sát, còn Thái Lan bên này tốt rồi, cần đến mười hai nhóm, con số gấp đôi, có thể nói là không quan tâm đặc biệt được sao!
- Tốt.
Lục Thiếu Hoa cười tươi, sau đó tiếp:
- Tôi trông chờ vào tài năng của các anh.
Tuy nói lần này đầu tư vào hai trăm tỷ đô la Mỹ, nhưng Lục Thiếu Hoa chút lo lắng cũng không thấy, cũng không hồi hộp, hắn trước sau tin tưởng, lần này hắn cũng sẽ thắng lớn. Cũng chính bởi mang tâm trạng như thế, trong lòng Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh, không hề xem lần này như trận chiến sinh tử, ngược lại, Lục Thiếu Hoa xem như đang xem chiếu phim, diễn viên chính là mấy người Lý Thanh Vân.
- Tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng.
Lý Vân Thanh tràn đầy niềm tin, vỗ vỗ ngực, đáp lời Lục Thiếu Hoa nói.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, cười cười, vỗ vỗ vai Lý Vân Thanh, tiếp sau là ngồi xuống ghế sopha, mắt lim dim, chờ đợi giây phút bắt đầu ‘biểu diễn’.
……………..
Thời gian luôn trôi một cách không ý thức được, không biết lúc nào, trôi qua bao lâu, Lục Thiếu Hoa lim dim mắt, trong trạng thái giống như là đang ngủ chờ đợi, chỉ nghe bên tai giọng nói ồm ồm của Lý Vân Thanh vọng lại một tiếng ‘bắt đầu’ rồi, khiến Lục Thiếu Hoa đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh giật mình tỉnh lại.
Thời khắc đầu tiên, thời khắc đầu tiên Lục Thiếu Hoa giật mình tỉnh lại chính là nhìn màn hình lớn được treo ở tường, quả nhiên là như Lưu minh Chương nói, bắt đầu rồi, chỉ có điều bắt đầu ở đây là bắt đầu của sự trượt giá của đồng Bath Thái, hình ảnh hiện thị trên màn hình là biểu đồ đi xuống của đồng Bath Thái, không chút hồi hộp nào.
Vào thời khắc này, Lý Tông Ân nãy giờ luôn ngồi bên cạnh cũng đứng phắt dậy, đi đến bên cạnh mở hàng loạt máy vi tính trên bàn, di chuyển chuột từng chiếc máy một, màn hình giờ không nằm ở chế độ chờ nữa mà chuyển sang chế độ sẳn sàng hoạt động, theo dõi sát sao xu hướng lên xuống của thị trường tiền tệ và thị trường chứng khoán tất cả các nước.
Có điều cái mà Lý Tông Ân quan tâm nhất vẫn là tình hình thị trường chứng khoán của Thái Lan, hiện ra rất rõ, bởi Lý Tông Ân đang ngồi bên cạnh chiếc vi tính hiển thị thông tin theo dõi tình hình thị trường chứng khoán của Thái Lan, Lý Tông Ân ngồi đó mà không chút động đậy, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng vào màn hình.
Không phải Lý Tông Ân cố tỏ ra vẻ âm thầm trong thời khắc như thế này, mà là thị trường chứng khoán Thái Lan vẫn chưa có biểu hiện đi xuống, nguyên nhân hết sức dễ hiểu, đồng Bath đang trượt giá, thị trường chứng khoán Thái Lan cũng có không khả năng đi xuống trong cùng một thời điểm, giữa hai thời điểm phát sinh việc trượt giá của đồng Bath và đi xuống của cổ phiếu là thời gian trì hoãn, hay nói đúng hơn chính là thời gian để thị trường phản ứng.
Trì hoãn thì vẫn chỉ là trì hoãn, là tổng chỉ huy của hành động lần này, thời điểm này đây, chính là lúc Lý Vân Thanh xuống lệnh, chỉ thấy Lý Vân Thanh trầm giọng xuống mà nói:
- Yêu cầu tất cả mọi người bên dưới tập trung chú ý cao độ hơn tình hình của bốn quốc gia, chưa cần phải có bất kỳ động thái nào, à, còn nữa, thông báo luôn với thương hội Trung Hoa bên đó biết.
Nói tới đây, không thể không nói thêm rằng, vào tối ngày hôm qua, tất cả đều đã được lên chiến lược ổn thỏa cả rồi, sau cùng một khoản tài chính cũng được thuận lợi bí mật tung ra, chờ đợi cơ hội vào phút cuối cùng, căn bản là chưa cần thiết phải có bất kỳ động thái nào, ngồi đợi thu lưới là được.
Còn như tình hình điều phối người và tình hình phân bố nhân viên tổng chỉ huy cũng rất rõ ràng, phương thức liên lạc của Thương hội Trung Hoa bên kia là thiết lập trong một nhóm, bên trong nhóm đó còn có người đại diện cho phía nhà nước, còn đội ngũ thuộc quản lý của tập đoàn Phượng Hoàng, liên lạc độc lập với một nhóm khác.
Về phần tình hình phân phối nhân viên tổng chỉ huy thì tương đối đơn điệu, Lý Vân Thanh phụ trách quan sát tổng thể, ra mệnh lệnh, Lưu Minh Chương đảm nhận công việc quan sát màn hình lớn, theo dõi tình hình từng giây từng phút. Còn về phần Lý Tông Ân, anh ta tính vốn cẩn thận chi li, những thứ cần lưu tâm cũng có rất nhiều, đó chính là tất cả các số liệu hiển thị trên máy vi tính.
Không có quy củ thì sao có thể hình thành nên chuẩn mực, Lục Thiếu Hoa trước giờ làm việc vẫn đều có những nguyên tắc quy củ riêng, hiện tại đặt Lý Vân Thanh vào vị trí tổng chỉ huy, nghĩa là Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân phải nghe theo sự lãnh đạo của Lý Vân Thanh, đồng nghĩa với việc những số liệu mà họ có được cùng suy đoán của mình đều phải báo cáo lại cho Lý Vân Thanh biết, sau đó mọi chuyện còn lại do Lý Vân Thanh quyết định. Đương nhiên, Lý Vân Thanh cũng không phải là người có toàn quyền, anh ta sẽ phải cùng thương lượng với Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân để làm, nếu như Lục Thiếu Hoa cũng có mặt, có khả năng sẽ phải xin thêm ý kiến của Lục Thiếu Hoa, mới đưa ra mệnh lệnh sau cùng.
Những mệnh lệnh thông thường đại loại như lấy tĩnh chế động đương nhiên là không cần phải xin ý kiến Lục Thiếu Hoa rồi, Lý Vân Thanh tự quyết lấy. Còn về phần vợ Lưu Minh Chương người phụ trách khâu cuối cùng truyền đạt mệnh lệnh, chỉ việc đánh chữ truyền lệnh đi, còn như những việc khác không cần cô ta quan tâm đến.
Có điều cái mà người bên ngoài không biết được, là khi Lý Vân Thanh bắt đầu ra lệnh, cuộc chiến chính thức đã bắt đầu gióng lên những hồi chuông, kế hoạch mà Lục Thiếu Hoa vạch ra trong nhều năm cuối cùng trong giờ phút này đây đã chính thức khởi động, kết quả sau đó thì vẫn không thể biết được.
Kèn chiến tranh được thổi lên, chiến tranh chính thức được khai hỏa, tất cả những kế hoạch của Lục Thiếu Hoa nhiều năm về trước đều bắt đầu ra tay rồi, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, khiến người ta cảm thấy cảm khái biết bao nhiêu.
Thật vậy, Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, hắn được tái sinh lại, giấc mơ từ lúc mới bắt đầu chính là tạo nên một đế quốc kinh tế, mà khi đang muốn xây dựng nên một đế quốc kinh tế, thì cần phải có một khoản tiền vốn lớn thật lớn, mới có thể kiến tạo nên đế quốc kinh tế.
Trong buôn bán, vốn có tính tuần hoàn, nhưng đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, thì lại không tạo nên nổi tính tuần hoàn, nguyên nhân nằm ở chỗ Lục Thiếu Hoa luôn muốn đẩy nhanh tất cả đốt cháy công đoạn, nếu như cứ theo kế hoạch bình thường mà thực hiện, Lục Thếu Hoa hoàn toàn có thể không cần hốt tiền trên thị trường tài chính, cứ để cho tập đoàn Phượng Hoàng tự phát triển bình thường, cũng có thể tạo nên một đế quốc kinh tế.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn, hắn không muốn đi như một chú rùa, đi một bước dừng một bước, như thế thì quá chậm rồi, nói không chừng đợi đến khi tóc hắn bạc trắng cũng chưa chắc đã có được một đế quốc kinh tế như trong mộng tưởng của hắn, cho nên hắn cần đi nhanh hơn nữa.
Muốn đi nhanh hơn nói sao nghe dễ dàng quá, muốn đẩy nhanh thì cũng phải cần bỏ vào số lượng khá lớn tiền vốn, mà tiền mỗi năm tập đoàn Phượng Hoàng kiếm được căn bản không cách nào tỷ lệ thuận với số đầu tư vào, Lục Thiếu Hoa đành phải dựa vào ký ức để kiếm tiền trên thị trường tài chính.
Đương nhiên rồi, có tiền không kiếm đó đúng là tên ngốc, Lục Thiếu Hoa không ngốc, những mối làm ăn kiểu chỉ cần động động tay chân tý xíu là hốt về mớ tiền khổng lồ Lục Thiếu Hoa sao lại có thể từ bỏ được chứ, một là tăng thêm giá trị tài sản cá nhân, hai là có thể đẩy nhanh việc tạo nên đế quốc kinh tế, vẹn cả đôi đường, thế thì cớ sao mà không làm.
Nói cho cùng, tất cả những gì Lục Thiếu Hoa làm không ngoài việc hiện thực giấc mơ của mình, đế quốc kinh tế trong giấc mơ của hắn, và hiển nhiên, kiếm tiền từ thị trường tài chính, Lục Thiếu Hoa còn có mục đích khác, đó chính là kế hoạch dầu mỏ của hắn.
Trước mắt kế hoạch dầu mỏ được tiến hành, Lục Thiếu Hoa cơ bản có thể nói là vừa ý, nhưng để căn cứ Hổ Gầm tự vận hành, bán súng ống đạn dược mua mỏ dầu, nhưng việc này cũng chỉ đáp ứng đến công đoạn gần hoàn thành mà thôi, có thể nói là chỉ mới đến miệng lọ, khi đó thì vẫn phải cần tiền, thời gian thì cứ trôi qua, thế kỷ hai mươi mốt cũng đã gần kề, kế hoạch dầu mỏ không thể không đẩy nhanh tiến độ, đồng thời cũng cần phải đầu tư thêm vào khoản tiền không nhỏ mới được.
Nói ngắn gọn lại, chính là một chữ tiền, Lục Thiếu Hoa cần tiền, cần khoản tiền khổng lồ để đầu tư, để kế hoạch của hắn có thể nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, rút ngắn thời gian.
Cho nên, khi bắt đầu ra lệnh cho Lý Vân Thanh, cảm giác của Lục Thiếu Hoa rất tốt, điều này nói lên việc kiếm tiền bắt đầu rồi, sự trượt giá của thị trường tiền tệ chứng khoán, tài chính của Lục Thiếu Hoa sẽ tăng thêm một phần, khoảng cách giữa giấc mơ của Lục thiếu Hoa và hiện thực được kéo gần thêm vài phần.
………………
Vậy mà, thoắt cái đã hết một ngày, hành động. Ngày 2 tháng 7 kết thúc, tất cả số liệu của ngày đều hiện ra trong giờ khắc đó, Lý Vân Thanh có được số liệu đầu tiên, đi đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa, chuẩn bị báo cáo.
- Số liệu đã có rồi, trượt giá của những nước khác không nhiều lắm, trượt vài phần so với bình thường.
Nói xong, Lý Vân Thành dừng lại, rồi lại tiếp:
- Còn về đồng Bạt Thái, số liệu không chênh lệch nhiều so với số liệu cậu cung cấp, giảm 17.79%, gần 18%, thị trường chứng khoán cũng đi xuống rất nhiều, có điều con số cụ thể còn phải chờ hơn nửa giờ nữa mới có thể liệt kê ra được một phần chi tiết.
- 17.79%?
Lục Thiếu Hoa chau mày, con số hắn cung cấp là 17%, đương nhiên rồi, những con số đó là kiếp trước hắn xem trên mạng và nhớ được, còn như con số cụ thể là bao nhiêu cũng không chuẩn xác, Lục Thiếu Hoa không cách nào khẳng định, nhưng 17.79% hiển nhiên không vượt quá nhiều lắm, vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.
- Không chênh lệch nhiều so với dự tính, trạng thái bình thường, còn về thị trường chứng khoán, anh cũng không cần nói với tôi, đợi đến khi đạt được con số tôi tính toán, các anh hành động sớm hơn là được, tôi không can thiệp.
Trong khi Lục Thiếu Hoa cung cấp số liệu cho nhóm Lý Vân Thanh, chỉ cung cấp biên độ trượt của đồng Bạt Thái và biên độ giảm của thị trường chứng khoán, số liệu tạm thời của mỗi một khoảng thời gian và số liệu tổng thể, cho là Lục Thiếu Hoa đến thời điểm đó không ra lệnh, mấy người Lý Vân Thanh vẫn theo số liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp tiến hành hành động, cho nên, Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn không nhất thiết phải hỏi đến.
Đương nhiên rồi, cho tới bây giờ, Lục Thiếu Hoa chỉ đưa ra số liệu của Thái Lan, những quốc gia khác Lục Thiếu Hoa vẫn chưa đưa ra, không phải do Lục Thiếu Hoa không muốn đưa ra, mà Lục Thiếu Hoa không muốn đưa ra sớm như vậy, phàm việc gì cũng cần từng bước từng bước một, thêm nữa, Lục Thiếu Hoa từ từ đưa ra số liệu, mới có thể không làm cho mấy người Lý Vân Thanh nảy sinh nghi ngờ.
Lục Thiếu Hoa mang theo trí nhớ tái sinh là việc không phủ nhận được, đó chính là bí mật lớn nhất của hắn, thậm chí đến người nhà hắn cũng không biết được, duy nhất chỉ một người biết được, chính là người phụ nữ của hắn, Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa khi đó bị ép đến bất đắc dĩ mới đem bí mật này nói cho Tần Tịch Thần, còn như người khác, Lục Thiếu Hoa không nghĩ là sẽ nói ra.
Bí mật, Lục Thiếu Hoa muốn đem bí mật hắn là người tái sinh biến thành bí mật vĩnh viễn, người biết được sẽ không phải thêm một ai nữa, chỉ có hắn và Tần Tịch Thần biết.
Vì không để nhóm Lý Vân Thanh nghi ngờ, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể lựa chọn cách nhỏ giọt, số liệu cứ cung cấp nhỏ giọt từng chút một cho bọn họ.
- Được rồi, chúng tôi sẽ tổng hợp số liệu mỗi ngày, đến khi đó sẽ gửi cậu số liệu tổng.
Giọng Lý Vân Thanh bình thường nói. Tiếp sau mới hỏi:
- Hôm nay chỉ là mới bắt đầu, ví dụ như không xảy ra những việc ngoài dự tính, tiếp sau sẽ càng kịch liệt hơn, tôi dự đoán, những quốc gia lân cận, trong mấy ngày sắp tới sẽ bị kéo theo, chúng ta có cần đi tiếp bước thứ hai hay không?
Lục Thiếu Hoa sớm đã có những tính toán đối với những nước Châu Á, nhưng tính toán chỉ là bước sơ bộ đầu tiên thôi. Số tiền 100 tỷ đô la Mỹ điều động từ Châu Phi có khả năng chỉ dùng đến một phần nào đó thôi, khoản tiền này chính là khoản tiền thứ hai đưa ra để tham chiến, cũng chỉ nhằm vào ba quốc gia, đó là Philippines, Indonesia và Malaysia.
Còn khoản dư còn lại, cũng dùng vào mục đích phục vụ việc tham chiến, cũng được xem là khoản đầu tư lần thứ hai, nhưng có điều mục đích chính là nhằm vào bốn quốc gia khác bao gồm Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan và Nga. Đúng thế, Nga cũng được liệt kê nằm trong bảng danh sách này. Cơn lốc tài chính Châu Á là chuyện vốn không hề liên quan đến nước Nga, bởi suy cho cùng Nga không thuộc nước nằm trong khu vực Châu Á, nhưng theo những gì còn lưu lại trong ký ức của Lục Thiếu Hoa, nước Nga cũng bị cơn lốc tài chính trước giờ chưa từng xảy ra này cuốn vào, chính bởi thế, Lục Thiếu Hoa cũng không hề có ý định là sẽ bỏ qua cơ hội này.
Lửa đã được châm ngòi, cơn lốc tài chính cũng có thể nói là đã được thổi bừng. Giờ chỉ còn mỗi việc cần làm duy nhất là đi theo con đường Lục Thiếu Hoa đã vạch sẵn ra. Điều này cũng có nghĩa là những kế hoạch mà Lục Thiếu Hoa đưa ra đều chính xác, cũng đã đến lúc cần tung ra khoản tài chính tham chiến lần hai rồi, cố nhiên, Lý Vân Thanh cũng sẽ hỏi câu có ý như thế.
- Tung ra được rồi đó.
Lục Thiếu Hoa gật đầu ra hiệu đồng ý cho truyền lệnh đi, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn cảm thấy có chút bất an, nhấn mạnh thêm lần nữa:
- Quan tâm nhiều hơn nữa đối với đồng Yên Nhật và đồng tiền Đài Loan.
Trong ký ức của mình, Lục Thiếu Hoa biết được rằng cơn lốc tài chính này vào thời điểm cuối năm năm 1997 số liệu cuối cùng chốt lại như sau: Won Hàn trượt 2.7%, Đài tệ trượt 2.8%, yên Nhật trượt 4.86%. Biên độ trượt giảm cao nhất của ba quốc gia này là yên Nhật, tiếp đến là Đài tệ, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là chọn bên nào dễ ăn để mà lao vào rồi.
- Ừ!
Lý Vân Thanh gật gật đầu, sau đó lại chau mày. Sau vài giây im lặng, có chút khó khăn lúng túng nói:
- Theo kế hoạch chúng ta đã đề ra trước đó, trọng tâm đánh vào chính là yên Nhật và won Hàn, giờ nếu thêm Đài tệ vào…..Nếu thêm Đài tệ vào nữa, cũng không phải là vấn đề gì, chúng ta có thể rút vốn ở giai đoạn sau để bù vào.
Việc điều phối vốn đầu tư của tất cả các khoản tiền đều được lên kế hoạch cẩn thận rõ ràng trước đó hơn một tháng, có thể nói là không còn khoảng trống nào để mà có thể điều động được. Nhưng cấp bách như thế, vẫn còn một ít vốn lưu động có thể điều động, tuy hơi ít một chút, nhưng đưa vào để nhằm vào Đài tệ cũng không phải là không có khả năng.
Song song bên cạnh, cũng còn một cách khác, đó chính là lật lại kế hoạch đã vạch ra lúc ban đầu, thay đổi lại đôi chút. Có điều làm như thế thì hơi phiền phúc, bởi chỉ cần một chỗ nào đó không ổn sẽ kéo theo toàn bộ kế hoạch bị ảnh hưởng, đó cũng là nguyên nhân vì sao Lý Vân Thanh lại chau mày, thật sự, anh ta rất lúng túng và khó xử.
Lục Thiếu Hoa dường như cũng nhìn ra được nguyên nhân khiến Lý Vân Thanh lúng túng khó xử. Thận trọng suy nghĩ, biên độ giảm của Đài tệ hình như là từ cuối tháng mười mới bắt đầu giảm mạnh, cũng chính là lúc George Soros cầm đầu các nhà đầu cơ quốc tế đầu tiên hướng mũi giáo về phía Hồng Kông. Đến khi thời điểm đó gần kề, chiến dịch của Thái Lan sớm đã kết thúc, một khoản lớn tài chính khi đó có thể thu hồi về, nếu như muốn tăng thêm đầu tư cho Đài tệ, thì cũng không ảnh hưởng gì cả.
- Cứ làm theo những gì anh nói đi.
Lục Thiếu Hoa nói đến đó thì ngừng lại, rồi tiếp:
- Khi nào đến lúc thì tôi sẽ tung ra khoản tài chính thứ ba, hơn nữa còn rất lớn, các anh không cần lo lắng, trước mắt hãy cứ theo những gì kế hoạch đã vạch ra mà hành động trước đã, những thứ khác không cần quan tâm đến đâu.
Dựa theo những gì Lục Thiếu Hoa vạch sẵn, cơn lốc tài chính Châu Á lần này chia ra bốn bước hành động rõ ràng. Bước đầu tiên cũng chính là hành động bố trí giai đoạn đầu, đó là việc cử Lưu Minh Chương theo dõi nhất cử nhất động của tình hình các nước Châu Á để bắt đầu giăng lưới, số tài chính đầu tư vào không nhiều.
Bước thứ hai trong kế hoạch là thời điểm ngày hôm qua, cũng chính là ngày 1 tháng 7, ngày Hongkong được trả về. Lục Thiếu Hoa quyết định tung toàn bộ tài chính đã chuẩn bị trước đó ra. Đó chính là bước thứ hai trong kế hoạch, cùng nằm trong bước thứ hai này còn có vài quốc gia không bố trí vào, đó chính là việc một phần tài chính có nên tung ra không mà vừa lúc nãy Lý Vân Thanh hỏi ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
Còn như về bước thứ ba trong kế hoạch, tính toán của Lục Thiếu Hoa chính là đợi sau khi thu lưới những nước như Thái Lan, tất cả tài chính thu hồi về tay sau đó sẽ lại tiếp tục tung vào trong chiến dịch, xem như là đã vạch xong đường đi nước bước của bước thứ ba. Còn bước cuối cùng lại đơn giản dễ nhìn ra hết sức, hồi kết luôn là thời khắc quyết chiến, đó chính là thời điểm cơn lốc tài chính Indonesia được thổi năm 1998. Đến khi đó, Lục Thiếu Hoa sẽ đem toàn bộ tài chính đầu tư vào, xem như giao tranh lần cuối.
- Vậy thì không vấn đề gì nữa rồi, nếu đã như thế, tôi có thể yên tâm mà hành động rồi.
Lý Vân Thanh thở phào như trút được ưu phiền lo lắng, cười cười mà trả lời.
Là thế thật, nếu thời điểm này Lục Thiếu Hoa ra lệnh cho bọn họ thay đổi kế hoạch, nhóm Lý Vân Thanh không thể không thay đổi, nếu đã thế, bọn họ sẽ rất vất vả, sẽ phải xoay như chong chóng.
- Về mặt thời gian, không cần phải làm gấp gáp như thế đâu, cho là kéo dài thêm vài ngày mới đưa vào cũng không vấn đề gì.
Lục Thiếu Hoa cười mà nói thế.
Việc trượt giảm mạnh của đồng bạt Thái đúng là có ảnh hưởng, chấn động rất lớn, nhưng cũng chỉ ảnh hưởng đến vài nước láng giềng xung quanh, còn cách xa như Nhật và Đài Loan, cùng với Hàn Quốc, sức ảnh hưởng cũng đã giảm đáng kể, có đi xuống, nhưng không tuột dốc, qua một thời gian hãy đầu tư tài chính vào cũng không có vấn đề gì lớn, tiết tấu về thời gian không cần phải theo dõi sát sao quá.
- Rõ rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu nhưng sau lại gãi gãi đầu, nói:
- Nhưng tôi vẫn muốn hành động theo những gì đã vạch ra trước đó, ngày mai sẽ tung số tài chính đó ra, tránh xảy ra bất trắc.
Lục Thiếu Hoa không hề vội vã, đang ngồi trên sopha bỗng đứng lên, nhìn Lý Vân Thanh cười, thản nhiên buông một câu:
- Anh mới chính là tổng chỉ huy của hành động lần này.
Lục Thiếu Hoa rời khỏi, dẫn theo Hoắc Tiểu Nguyệt cùng rời khỏi. Hôm nay Hoắc Tiểu Nguyệt học hỏi được rất nhiều, tuy thời gian chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cũng chưa có bất kỳ thao tác thực hành nào, nhưng từ miệng của Lưu Minh Chương, Hoắc Tiểu Nguyệt học được những thứ so với kiến thức tài chính thì hữu ích rất nhiều.
Sự thật cũng là như thế, đứng ở góc độ kẻ đầu cơ, đặc biệt là làm kẻ thống soái đầu cơ giống như mấy người Lưu Minh Chương, ngoài chuyện bản thân phải ưu tú về mọi mặt ra, còn phải có một thứ khác nữa, đó chính là điềm tĩnh.
Hoắc Tiểu Nguyệt hôm nay cũng đã học được sự điềm tĩnh. Từ lúc đồng bạt Thái bắt đầu đi xuống cho đến phút sau cùng, bất kể là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh hoặc Lý Tông Ân, biểu hiện trên nét mặt của bọn họ trước sau như một, không cười, cũng không căng thẳng, duy nhất chỉ có chút nghiêm nghị do tập trung mọi sự chú ý mà tạo thành thôi.
Đối với thị trường tài chính mà nói, bất luận là tăng hay giảm, đều cần đến sự điềm tĩnh. Ví dụ trong trường hợp tăng chẳng hạn, nếu như là người bình thường, khẳng định là sẽ rất vui mừng, thậm chí rất cao hứng nữa là khác, nhưng sau giây phút cao hứng đó thì sao đây? Rất có thể để xảy ra sai sót trong bước kế tiếp.
Còn như giảm? Rất nhiều người có biểu hiện khẩn trương căng thẳng, mà khi căng thẳng sẽ không biết mình đang làm gì. Không có sự điềm tĩnh, không trấn tĩnh được bản thân, đồng nghĩa với việc làm việc sẽ xảy ra sơ xuất, mất kiểm soát bản thân, cho nên, sự điềm tĩnh luôn luôn cần thiết.
Tất nhiên, tính chất hành động hôm nay của nhóm Lục Thiếu Hoa không giống nhau, bọn họ đầu cơ cho trượt giá, chứ không phải trượt, cũng có thể nói, tiền tệ và cổ phiếu giảm, Lục Thiếu Hoa sẽ kiếm được tiền. Ngược lại, nếu như tăng, Lục Thiếu Hoa sẽ thua lỗ, mất cả chì lẫn chài.
Cơn lốc tài chính sở dĩ bị gọi là cơn lốc tài chính, bởi ngôn từ thay thế trượt mạnh, nếu như tăng, khi đó gọi là đạt ngưỡng, mà không dùng từ cơn lốc tài chính để hình dung. Đối với Hoắc Tiểu Nguyệt mà nói, cô sớm nhận thấy mấy người Lục Thiếu Hoa đang tiến hành đầu cơ, và tất nhiên Hoắc Tiểu Nguyệt đương nhiên biết bọn họ đang đầu cơ giảm.
Cho nên, nhìn thấy tiền tệ và thị trường chứng khoán sụt giảm mạnh, trong lòng Hoắc Tiểu Nguyệt mừng thầm cho Lục Thiếu Hoa. Đồng thời, cô cũng mừng cho ông nội của mình nữa, ai khiến ông nội cô cũng tham dự vào chuyện này làm chi. Giảm rồi, có nghĩa là gia đình cô đã kiếm thêm được tiền.
………………..
Mấy ngày kế tiếp, tâm trạng Lục Thiếu Hoa không giống thường ngày. Khi tâm trạng thoải mái hắn đến phòng tổng chỉ huy xem qua, nhưng nếu như tâm trạng không ổn, hắn lại ngồi ở nhà, không đi đâu cả, cũng không quan tâm đến những vấn đề của thị trường tài chính.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn quan tâm rõ ràng cũng không được. Trên ti vi ngày nào cũng đưa tin tức, hiển nhiên Lục Thiếu Hoa không hỏi cũng có được diễn biến của thị trường tài chính. Còn điều này nữa, đó chính là ngày nào Lý Vân Thanh cũng đều gọi điện thoại đến, nội dung cuộc gọi cũng hết sức ngắn gọn, là đem số liệu ngày hôm đó báo lại Lục Thiếu Hoa.
Tuy rằng Lục Thiếu Hoa từng nói rằng hắn không muốn can thiệp vào những hành động cụ thể của bọn họ, cũng không muốn quan tâm đến, tất cả mọi việc bọn họ được toàn quyền xử lý và quyết định. Nhưng Lục Thiếu Hoa không có nói bọn họ không cần phải báo cáo, chính vì thế mà khi Lý Vân Thanh gọi điện báo cáo tình hình, Lục Thiếu Hoa cũng đã lẳng lặng lắng nghe, nghe mà không nói lời nào.
Đương nhiên, nếu Lục Thiếu Hoa có đến phòng tổng chỉ huy và ở đó thì mấy người Lý Vân Thanh cũng không cần gọi điện thoại báo cáo, mà báo luôn trước mặt hắn. Đồng thời cuối ngày sau khi kết thúc phiên giao dịch cũng sẽ thống kê số liệu lại và báo cáo cho Lục Thiếu Hoa, tin tức khi đó vẫn còn nóng hổi.
Ngoài chuyện đó ra, việc sống chung giữa Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt có bước nhảy vọt mới. Nếu nói có bước nhảy vọt, nguyên nhân đưa đến sự chuyển ngoặt này vẫn là không ngoài chuyện xảy ra của đêm hôm đó. Hai bên vốn có tình ý với nhau, thế mà, đột nhiên thêm quan hệ đó, giống y như là trang giấy bị xuyên thủng qua vậy, chướng ngại bỗng chốc không còn nữa, quan hệ trở nên thân mật hơn cũng là chuyện bình thường.
Giờ thì Hoắc Tiểu Nguyệt đã dọn sang sống cùng Lục Thiếu Hoa. Việc này đương nhiên là phải thông qua sự đồng ý và cho phép của Hoắc Anh Đông rồi, đằng nào thì hiện giờ Hoắc Tiểu Nguyệt cũng đang trong thời gian nghỉ hè, không cần phải đến lớp, dọn đến chỗ của Lục Thiếu Hoa cô còn có thể tận dụng cơ hội mà học hỏi kiến thức từ Lưu Minh Chương, tích lũy thêm tri thức cho mình.
Còn về quan hệ giữa hai người, Hoắc Anh Đông cũng không hỏi nhiều, nhưng từ trong lời nói của Hoắc Anh Đông, Lục Thiếu Hoa có thể đoán ra được Hoắc Anh Đông đã biết được quan hệ phát sinh giữa hai người. Chỉ có điều Hoắc Anh Đông không nói ra mà thôi, nói cho đúng thì mọi người tuy không nói nhưng trong lòng thì ai cũng biết và hiểu.
Vẫn giống như trước kia, quan hệ của Lục Thiếu Hoa và Hoắc Anh Đông vẫn thế, vẫn là quan hệ người lớn và kẻ nhỏ, trưởng bối cùng vãn bối, vẫn là mối kết giao giữa những người bạn, nói chung là không có gì khác so với trước kia. Duy chỉ có một khác biệt duy nhất, đó chính là Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt. Mối quan hệ đó thay đổi, ngoài thay đổi về quan hệ ra vẫn còn một thứ cũng cần thay đổi theo, đó chính là cách xưng hô.
Trước kia Hoắc Tiểu Nguyệt kêu Lục Thiếu Hoa là anh tiểu Hoa, bây giờ thì khác, trước mặt mọi người, cô gọi Lục Thiếu Hoa là tiểu Hoa, còn như không có mặt người khác, khi chỉ có hai người bên nhau, thì cô gọi ‘ông xã’.
Lục Thiếu Hoa thì vẫn vậy, trực tiếp gọi Hoắc Tiểu Nguyệt là ‘tiểu Nguyệt’, thi thoảng thì gọi yêu một tiếng ‘bà xã’. Đương nhiên là những lần như thế rất hiếm hoi, thông thường khi hai người nói những lời thân mật mới thấy.
Đối với những thay đổi này Lục Thiếu Hoa cũng không khó khăn lắm để thích nghi, điều duy nhất hắn cảm thấy có lỗi chính là Tần Tịch Thần, người đang mang thai con của hắn. Từ sau khi nảy sinh quan hệ với Hoắc Tiểu Nguyệt, Lục Thiếu Hoa có đôi lần đi thăm Tần Tịch Thần thì đều bị Tần Tịch Thần đuổi về, bảo hắn về mà chăm sóc cho Hoắc Tiểu Nguyệt.
Điều này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất băn khoăn, nhìn bụng của Tần Tịch Thần ngày càng lớn. Bởi suy cho cùng thai phụ mang thai đến tháng thứ tám vẫn luôn cần có người quan tâm chăm sóc, cho là người phụ nữ bình thường không mang thai đi chăng nữa thì cũng cần có người đàn ông bên cạnh an ủi vỗ về.
Tình huống này Lục Thiếu Hoa cũng hết cách, bị Tần Tịch Thần đuổi về, thái độ lại còn rất kiên quyết, có đôi khi thậm chí còn uy hiếp hắn, khiến cho Lục Thiếu Hoa có nỗi khổ cũng khó mà thốt nên lời, chỉ biết nghẹn lời làm theo những gì Tần Tịch Thần nói.
…………..
Thời gian cứ thế từng ngày từng ngày một trôi qua nhanh chóng, thời gian một tháng thoắt cái cũng đã qua, một tháng mới lại bắt đầu, tháng tám cũng đã đến. Cơn lốc tài chính Châu Á cũng đã xảy ra được một tháng, tất cả đều tiến triển theo chiều hướng mà Lục Thiếu Hoa dự liệu, việc này khiến Lục Thiếu Hoa giảm bớt lo lắng rất nhiều.
Hôm đó, Lục Thiếu Hoa quay trở lại phòng tổng chỉ huy, nhìn thấy mấy người Lý Vân Thanh ai ai cũng sinh khí dồi dào, tinh thần phấn chấn. Một gã Lục Thiếu Hoa trong lòng vốn luôn lo lắng sợ bọn họ chống đỡ không nổi, xử lý tình huống không ổn thỏa giờ thì hoàn toàn có thể yên tâm được rồi.
Ngẫm lại cũng phải, mấy người Lý Vân Thanh đâu phải là những người bình thường, tuy là tuổi tác không cao, nhưng bọn họ đều được ví như sắt tốt đã trải qua tôi luyện, bọn họ sớm đã học được cái gọi là cô đơn, sớm đã đưa bản thân thoát khỏi những thứ gọi là phóng túng, ham chơi mà những người trẻ tuổi mắc phải. Giờ đối với họ mà nói chỉ biết chú tâm vào công việc, toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực vào cơn lốc tài chính, Lục Thiếu Hoa cũng không còn gì để mà phải bận tâm lo lắng nữa.
- Theo như tình hình hiện tại cho thấy, đồng Bath Thái Lan không xê xích bao nhiêu nữa, trên cơ bản có thể nói đã giảm xuống tận đáy rồi, không thể giảm hơn được nữa. Mà cho là có giảm nữa thì cũng không giảm được bao nhiêu, không thê thảm như biên độ đã từng giảm. Theo tôi, chúng ta nên tập trung mọi sự chú ý vào các quốc gia khác, đặc biệt là Malaysia, tôi thấy Malaysia dường như sắp sửa chống đỡ không nổi rồi.
Lý Vân Thanh nói nghiêm túc.
Lục Thiếu Hoa vẫn im lặng, gật đầu đồng ý, cười, không đầu không đuôi buông ra một câu:
- Là kết quả của việc ba người cùng nghiên cứu hay chỉ là của cá nhân anh?
- Là của ba người.
Lý Vân Thanh có sao nói vậy.
Kỳ thực lời của Lý Vân Thanh ngoài phân tích của ba người ra, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là việc Lục Thiếu Hoa nhiều ngày nay đã không đến tổng đài chỉ huy, hôm nay không dễ gì mà đến, khiến Lý Vân Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, trực tiếp nói với hắn. Hành động Lục Thiếu Hoa đến đây lần này đã cho biết là có hành động mới cần tiến hành rồi.
Dù cảm nhận được sẽ có hành động mới, thêm vào là kết hợp kết quả phân tích của bọn họ, trong đầu Lý Vân Thanh hình thành nên mục tiêu mới, cho rằng đã đến lúc hướng mục tiêu về phía Malaysia.
Cùng suy nghĩ với Lý Vân Thanh còn có Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, hai người họ cũng cho rằng thời cơ ra tay với Malaysia đã đến. Đương nhiên, dùng từ ‘ra tay’ trong trường hợp này không ăn khớp với họ lắm. Nói chuẩn xác hơn, không phải bọn họ ra tay với Malaysia, mà là phía George Soros ra tay với Malaysia.
Đúng vậy, là phía George Soros động thủ với Malaysia. Bọn họ mới chính là kẻ giật dây, là thủ lĩnh, còn như việc đưa Lý Vân Thanh cầm đầu công ty tài chính Phượng Hoàng, đó chẳng qua chỉ là thừa thắng xong lên thôi, hái quả chính mùi trên cây mà thôi.
Từ cuối năm ngoái, Lục Thiếu Hoa sớm đã lên kế hoạch hành động rồi, cũng bắt đầu chính là vào thời điểm đó, công ty tài chính Phượng Hoàng đã mai phục sẵn trong thị trường tài chính các nước. Vào thời điểm một tháng trước, cũng chính là thời điểm cơn lốc tài chính bước vào ngày thứ hai, ngày 3 tháng 7, nhóm Lý Vân Thanh tung khoản vốn thứ hai vào thị trường. Có thể nói sớm đã ra kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, chỉ cần đợi người dẫn đầu, tiếp đến là ném đá xuống giếng là xong.
- Ha, ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, tiếp:
- Đúng đấy, mọi người đang tính đổ xô hướng về Malaysia, chúng ta lại có kịch hay để xem rồi. À này, hỏi các anh chút vấn đề, những số liệu tôi cung cấp cho các anh trước đó các anh đã xem chưa?
Vào thời điểm giữa tháng 7 Lục Thiếu Hoa có đưa cho nhóm Lý Vân Thanh số liệu lần hai. Có điều lần này không giống như lần trước, bên trong những số liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp không hề có cái nào liên quan đến Malaysia, toàn bộ chỉ là những số liệu thông thường, cũng không nói với nhóm Lý Vân Thanh đó là số liệu của Malaysia, có thể xem như là ra câu đố phụ vậy đó.
- Xem qua rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu khẳng định, vì rõ ràng là đã xem qua không ít lần rồi.
Đến giờ khắc này, Lý Vân Thanh nếu như còn không biết số liệu kia chính là của Malaysia thì Lý Vân Thanh đã không là Lý Vân Thanh nữa rồi và cũng sẽ không phải là tổng giám đốc của công ty tài chính Phượng Hoàng, càng không phải là một trong ba nhân tài tài chính lớn trong tập đoàn Phượng Hoàng.
Tuy là vậy Lục Thiếu Hoa vẫn cười một cách thần bí, lại còn hỏi thêm vài câu nữa chứ:
- Các anh không cảm thấy những số liệu mà tôi cung cấp có đôi chỗ bị thừa ra sao?
Phải biết rằng vào thời điểm giữa tháng 7 Lục Thiếu Hoa đã từng cung cấp cho nhóm Lý Vân Thanh hàng tá những số liệu, bên trên những số liệu đó không hề có ghi chú cụ thể, không có quốc gia, không có ngày tháng, chỉ là những con số chi chít. Tiếp sau đó, Lục Thiếu Hoa lại lần nữa yêu cầu họ duy một việc đó là ghi nhớ những con số đó, những việc khác không cần phải quan tâm đến.
Tất nhiên khi có những yêu cầu đó Lục Thiếu Hoa điều có những lý riêng của mình, cố ý tạo ra vẻ thần bí hẳn là một trong những mắt xích không thể thiếu trong cả quá trình rồi, có điều dụng ý của Lục Thiếu Hoa không nằm tại đây, bởi ký ức của hắn nói với hắn rằng, không những Malaysia không trụ nổi, mà ngay đến cả hai quốc gia lân cận cũng trụ không nổi.
Điều này mang ý nghĩa gì, mang ý nghĩa thời điểm cao trào đến rồi. Không bàn luận gì đến Thái Lan, nước đầu tiên bị tác động đến, còn những quốc gia đang nỗ lực vất vả chống đỡ sắp phải hứng lấy những công kích dữ dội, trong khi đó những số liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp không chỉ có một quốc gia trong đó, mà là ba quốc gia, còn như đó là ba quốc gia nào, giờ đúng là thời điểm phải công bố rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng không vội vàng công bố đáp án, làm như vậy đương nhiên không ngoài mục đích làm cho mấy người Lý Vân Thanh thắc mắc, kết quả cũng rất rõ ràng, không những Lý Vân Thanh đứng bên cạnh hắn bị làm cho hiếu kỳ, hai mắt tròn xoe, đưa ra những câu hỏi liên tục, đến cả Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người đứng ở đằng xa cũng bị những lời của Lục Thiếu Hoa làm cho chú ý, thay nhau đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa, đưa ánh mắt đầy thắc mắc để hỏi.
Vào những tình huống như thế này, Lục Thiếu Hoa tỏ ra rất thỏa mãn, sau nụ cười thoáng qua, hắn nói:
- Số liệu mà tôi đưa cho các anh chính là số liệu của ba quốc gia, còn như là của quốc gia nào, tôi nghĩ tôi không nói ra chắc các anh cũng có thể đoán ra được đó là những quốc gia nào rồi. Và tất nhiên sẽ không nằm ngoài dự đoán của các anh, đó chính là ba quốc gia Philippines, Indonesia, Malaysia.
Theo như những gì còn lưu lại trong ký ức của Lục Thiếu Hoa, vào thời điểm tháng tám, đồng tiền Malaysia vốn lúc nào cũng nhận được những thông tin báo cáo là luôn ổn định thì cuối cùng cũng không cầm cự được, cũng bị đồng vốn lưu động quốc tế công kích, theo đó đồng tiền Malaysia cũng theo đà trượt theo.
Vào thời điểm đồng tiền Malaysia trượt giá, hai quốc gia là Philippines và Indonesia vốn đã bị ảnh hưởng của đồng Bath Thái cùng thị trường chứng khoán cũng không trụ vững, cùng theo đó mà trượt giá theo. Đương nhiên, bên trong cũng có phần đóng góp của George Soros, có thể nói việc trượt giá tỉ giá hối đoái của đồng tiền cả ba quốc gia đó đều bị ảnh hưởng bởi cuộc công kích của George Soros khơi nguồn.
Hơn nữa, tỉ giá hối đoái của đồng tiền cả ba quốc gia bị trượt hầu như cùng một thời điểm, tuy không thể nói do cùng lúc bị sự công kích của nhóm kẻ đứng đầu về đầu cơ tài chính quốc tế là George Soros, những cũng có thể xem là ngang ngửa như thế, về mặt thời gian, tách biệt không bao nhiêu.
Cùng thời điểm, công kích của George Soros hẳn nhiên là ngòi dẫn lửa, nhưng nguyên nhân thật sự vẫn là đến từ tình hình thực tế của mỗi quốc gia. Cũng đừng quên rằng, đồng Bath Thái trượt mạnh, bản thân cũng đã gây ra ảnh hưởng nặng nề đối với những khu vực lân cận và những nước khác. Vào thời điểm tháng bảy, bất kể là đồng tiền nước nào, Philippines, Indonesia hoặc như Malaysia, tất cả đều bị trượt giảm tuy mức độ trượt ở mỗi quốc gia là không giống nhau.
Giờ lại đến lượt đồng tiền Malaysia bị công kích mà giảm mạnh. Ngoài ra hai quốc gia còn lại có thể thoát khỏi không? Đáp án rất rõ ràng, không thể, chắc chắn là chạy không thoát rồi, trong những thời khắc quan trọng như thế này, chỉ cần bị ảnh hưởng là sẽ bắt đầu giảm, thêm vào đó George Soros lại châm thêm ngòi lửa vào, tất nhiên là quá trình trượt giảm sẽ diễn ra càng nhanh rồi.
Kết quả là, tỉ giá hối đoái của đồng tiền ba quốc gia sụt giảm mạnh, chủ yếu nguyên nhân nằm ở hai mặt, thứ nhất do bị đồng tiền Malaysia trượt giảm làm ảnh hưởng, còn nguyên nhân còn lại đó chính là công kích của George Soros.
- Ba quốc gia?
Lý Vân Thanh nhíu mày đưa ra câu hỏi, hỏi xong bỗng khựng lại như đang suy nghĩ điều gì đó, ra vẻ trầm tư, lâu thiệt lâu mới ngẩng đầu lên, cười nói:
- Hiệu ứng hồ điệp.
- Ừ.
Điệu bộ Lục Thiếu Hoa lúc này không khác gì một nhà nho đang giảng đạo, gương mặt thì tươi cười, tỏ ra rất hài lòng với lời nói vừa rồi của Lý Vân Thanh. Sau đó nói tiếp:
- Ngoài hiệu ứng hồ điệp ra, còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn nữa, đó chính là George Soros, phỏng đoán ông ta cũng sẽ tiếp tục đốt lửa.
- Rõ cả rồi.
Lý Vân Thanh gật mạnh đầu ra chiều đã hiểu, sau lời đáp đó cũng kết thúc cuộc thoại với Lục Thiếu Hoa, quay người sang phía Lý Tông Ân nói:
- Tông Ân, di chuyển cho biểu đồ xu hướng tăng giảm của đồng tiền ba nước đó sang màn hình lớn đi, cả ba nước cùng lúc hiển thị, riêng biểu đồ của đồng tiền Malaysia anh chỉnh cho có độ lớn lớn nhất.
Trước khi đưa ra những hành động cụ thể đối với phòng tổng chỉ huy, tất cả đường dây mạng đều đã được liên kết sẵn, mười mấy chiếc vi tính được khởi động bên trên, việc này chính do Lý Tông Ân phụ trách, giờ kêu anh ta chuyển biểu đồ tình hình lên xuống sang màn hình lớn, chỉ cần vài cái click chuột là đã có thể hoàn thành rồi, tốc độ nhanh đến không ngờ.
Thế là, sau khi màn hình lớn được chuyển xong, hình ảnh hiện thị trên đó là biểu đồ xu hướng tăng giảm của ba nước cũng đã có động tĩnh. Những động tĩnh đó không ngoài những gì suy đoán, chỉ là những đường thẳng đi xuống, giảm mạnh nhất vẫn là đồng Ringgit Malaysia, đồng Peso Philippines và Rupiah Indonesia nhìn chung vẫn đang giảm, nhưng tốc độ giảm rất chậm.
- Đã bắt đầu rồi….
Lý Vân Thanh lẩm bẩm buông ra một câu.
- Đúng thật rồi!
Lưu Minh Chương đầy tiếc rẻ, nói:
- Tiếc quá, một tuồng kịch không có mở đầu, bắt ngang chính giữa, không thú vị tý nào cả.
- Được rồi đấy, cậu còn ở đó mà xem kịch, lo mà quan tâm đến màn hình lớn kìa.
Lý Tông Ân buông một câu không được vừa lòng cho lắm.
Lưu Minh Chương tức giận trừng mắt nhìn Lý Tông Ân, môi mấp máy muốn đáp trả phản bác lại Lý Tông Ân, nhưng vừa mở miệng tính nói thì lại không biết nói gì để phản bác Lý Tông Ân thế nên đành ngậm mệng lại cho qua. Cũng như Lý Tông Ân vừa nói, việc quan trọng nhất bây giờ là xem biểu đồ xu hướng trên màn hình, rốt cục thì cuộc chiến đã được khai hỏa, việc chính vẫn là xem biểu đồ, Lưu Minh Chương anh ta lẽ nào không cần làm việc chính mà chỉ lo đấu võ mồm cùng Lý Tông Ân thôi sao.
- Được rồi, được rồi, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, muốn tranh luận thì đợi khi giao dịch kết thúc khi đó tha hồ mà tranh với luận.
Lý Vân Thanh khi đó dùng uy nghiêm của một tổng chỉ huy mà lên tiếng, sau đó không biết làm thế nào hơn đành lắc lắc đầu.
Lý Vân Thanh quả thật bị lúng túng, trong một tháng này, không biết Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người họ cãi nhau không biết bao nhiêu lần mà nói, mỗi lần cãi nhau cũng chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt cỏn con, có thể nói cứ hai ngày thì cãi, ba ngày thì to tiếng một lần.
Có điều đáng mừng ở đây chính là sau khi cãi nhau xong, liền cười hi hi ha ha lại với nhau ngay sau đó, cứ như là chưa từng có chuyện cãi nhau xảy ra vậy, ngay trong tức khắc trời quang mây tạnh. Dùng từ ngữ của họ mà nói, cãi nhau chỉ để tiêu khiển, cho nhanh hết thời gian.
Nghĩ cũng phải, bọn họ tính ra ở đây cũng gần một tháng rồi, trong một tháng này, bọn họ hầu như không hề ra ngoài, đến vợ của Lưu Minh Chương cũng thế, vốn là phụ nữ, cũng không ra ngoài như bọn họ. Một ngày ba bữa có người đưa cơm đến tận nơi, có khi thì kêu người đi mua thức ăn, do vợ Lưu Minh Chương xuống bếp nấu nướng. Lúc nào cũng ở trong phòng, cứ vậy suốt cả tháng, không chết vì chán thì cũng chết vì buồn.
- Đúng rồi, truyền lệnh xuống cho những những nhân viên, kêu bọn họ chú ý tình hình, đừng để xảy ra sai sót ngoài ý muốn.
Đến lúc này, Lý Vân Thanh mới nhớ ra việc đó, liền dặn dò bên dưới thực hiện.
- Được rồi.
……………
Lại một trận chiến nữa được khai hỏa. Nhìn thấy mọi người dồn hết sức tập trung chú ý đến biểu đồ xu hướng Lục Thiếu Hoa không nói gì cả, ngồi im lặng trên ghế sô pha, cùng chăm chú quan sát màn hình lớn. Có điều Lục Thiếu Hoa không quan sát được bao lâu, thì không còn hứng thú nữa, khi đó mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, trong nháy mắt, nửa giờ đồng hồ cũng đã trôi qua, Lục Thiếu Hoa lúc này không còn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa mà trong lòng có chút bực bội, mở to mắt, gọi Lý Vân Thanh một tiếng:
- Vân Thanh, anh ra đây một lát.
Bỗng nhiên, Lục Thiếu Hoa có chút xót xa cho mấy người bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy bực bội, muốn trở về biệt thự. Nhưng trước khi đi, Lục Thiếu Hoa muốn cho phép bọn họ nghỉ phép, cho phép tất cả những thành viên tham gia trong cuộc chiến đầu cơ lần này được nghỉ phép, bao gồm cả mấy ngườiLý Vân Thanh trong đó.
- Vân Thanh, những cấp dưới tham gia đầu cơ có tin tưởng được không?
Lục Thiếu Hoa hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng khi lời nói vừa ra khỏi cửa miệng, Lục Thiếu Hoa liền thấy hối hận, hối hận vì ý muốn diễn đạt không được rõ ràng cho lắm, bất đắc dĩ, đành bổ sung thêm cho tròn ý:
- Ý tôi muốn hỏi là, những người bên dưới có giữ được bí mật hay không?
- Điều này thì có thể yên tâm, tham gia chiến dịch lần này đều là những người theo chúng tôi lâu rồi, đa số là những người từng tham gia qua chiến dịch khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản năm 89, còn lại là những người vào làm từ khi công ty tài chính Phượng Hoàng thành lập không bao lâu, phương diện bảo mật sẽ không có vấn đề gì, bọn họ rất kín miệng.
Nói đến đây Lý Vân Thanh bỗng im lặng không nói nữa, phải vài giây trôi qua, anh ta mới tiếp:
- Còn nữa, có thể cậu chưa hiểu, nếu là một chuyên gia đầu cơ, bảo mật chính là yêu cầu đầu tiên, chỉ cần là chuyên gia đầu cơ có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ nhất định sẽ biết bảo mật.
Lục Thiếu Hoa không phải là không biết về cái gọi là đạo đức nghề nghiệp chuyên gia chứng khoán, chỉ là lần này liên quan sự việc quan trọng, không cho phép có bất kỳ sai sót nào xảy ra, giả như thông tin bị tiết lộ ra bên ngoài, hậu quả thật khó mà tưởng tượng, Lục Thiếu Hoa cũng không hề mong muốn những chuyện như thế xảy ra.
Ngẫm nghĩ một chút, Lục Thiếu Hoa cuối cùng nói ra suy nghĩ của chính mình:
- Tôi tính sắp xếp cho tất cả mọi người nghỉ phép, bởi thời gian có thể sẽ dài, tôi e mọi người chịu không nổi buồn tẻ cô đơn, cậu thấy thế nào?
Lý Vân Thanh không vội trả lời liền, anh ta cũng đang suy nghĩ, được một lúc lâu mới lên tiếng:
- Theo tôi thấy, thời gian cũng không phải ngắn ngủi gì, nghỉ phép là việc nên làm, nếu không những nhân viên, một khi cảm thấy bức bối có thể sẽ xảy ra sai sót trong công việc, còn như về vấn đề bảo mật khó khăn này, tôi tuy là tin tưởng nhân viên, nhưng cũng không dám đảm bảo trăm phần trăm rằng họ không tiết lộ ra bên ngoài.
- Chuyện này thì tôi cũng lo lắng như anh.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ trán, có chút do dự, nói:
- Có cách hay nào để giải quyết vấn đề này không?
- Cậu để tôi suy nghĩ thử xem.
Lý Vân Thanh trả lời, sau đó thì để mặc Lục Thiếu Hoa, tự mình miên man với những suy nghĩ trong đầu. Khoảng đâu mười phút sau đó, Lý Vân Thanh mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Thiếu Hoa, cười cười, nói:
- Hay là như thế này, chúng ta có thể để bọn họ nghỉ phép, nhưng không cho phép họ về nhà, bọn họ có thể đi đâu đó, nhưng phải là cả đội cùng đi, ai cũng không được tách ra đi riêng lẻ, sau đó cho người của chúng ta đi cùng, như thế có thể bảo đảm tin tức không bị tiết lộ ra bên ngoài rồi.
Lục Thiếu Hoa nãy giờ chăm chú lắng nghe, mãi cho đến khi Lý Vân Thanh nói xong, Lục Thiếu Hoa mới có ý kiến:
- Cách này thì ổn, có thể được, nhưng việc cử một người đi theo, xem ra có vẻ như đang giám sát họ, e rằng những nhân viên đó sẽ khó mà chấp nhận được.
Lý Vân Thanh lắc lắc đầu, giải thích:
- Tôi thấy không vấn đề gì, bọn họ có thể hiểu được, suy cho cùng con số bỏ ra cho lần hành động này quá lớn, là hành động trước giờ chưa từng xảy ra, bọn họ chắc chắn cũng đã biết được điều này, hành động quan trọng như thế, vốn không thể cho phép bọn họ nghỉ phép được. Bây giờ để họ được nghỉ phép, cho người đi cùng bọn họ, cũng đâu phải là chuyện gì to tát lắm đâu..
- Không xem thường chuyện này được đâu.
Lục Thiếu Hoa giọng trầm ngâm nói.
- Nếu không như vậy đi, tôi làm rõ mọi chuyện trước, như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lý Vân Thanh đề nghị.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì nữa, hắn cũng không có cách nào tốt hơn, đành gật đầu đồng ý:
- Vậy được rồi, việc này giao cho anh xử lý.
Lý Vân Thanh không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.
- Còn nữa, bên phía thương hội Trung Hoa anh cũng nghĩ cách luôn đi, nói chuyện với Chủ tịch của họ bên đó xem sao, để bọn họ tự tìm cách giải quyết.
Lục Thiếu Hoa căn dặn sang vấn đề người bên thương hội Trung Hoa, cũng không đợi Lý Vân Thanh trả lời, Lục Thiếu Hoa nói luôn vấn đề kế tiếp:
- Còn các anh, các anh cũng nghỉ phép theo luôn đi, có điều là phải chia nhau ra luân phiên mà nghỉ, tóm lại là ở đây cần có một người ở lại quan sát kiểm tra, à, nhân viên bên dưới chúng ta cũng vậy, chỉ cần có người ở lại kiểm tra quan sát, sắp xếp hình thức nghỉ phép luân phiên cho họ luôn đi.
Chưa hết, như vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, dừng lại suy nghĩ đôi chút, Lục Thiếu Hoa tiếp:
- Còn về khoảng thời gian nào thì có thể nghỉ phép được, thời gian nào không thể nghỉ phép, tôi sẽ thông báo trước cho anh.
- Được rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu, ra hiệu đã nắm được vấn đề.
- Ừ, thôi anh đi làm việc của anh đi, tôi về trước đây.
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng