A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Tuyết Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Lê Anh Kpop
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1293 / 5
Cập nhật: 2017-09-01 22:16:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
úc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả cuộc đời. "
Tôi vốn dĩ không dám nghĩ bản thân đã từng thích một người, thích đến nỗi yêu sâu đậm người đó nhưng lại không dám thú nhận rằng bản thân mình thích cậu ấy. Bởi vì tôi sợ, sợ cái cảm giác tỏ tình nhưng không thành để rồi sau ngày hôm đó cả tôi và cậu ấy trở thành người xa lạ. Đúng vậy, mối tình đầu của tôi là mối tình đơn phương, chính là trong cuộc tình đó chỉ có tôi tự biên tự diễn, tự mình khởi đầu mà chẳng cần ai đồng ý và tự mình kết thúc mà chẳng ai để ý. Vốn dĩ chính cả bản thân tôi vẫn không biết rằng cậu ấy đã ở trong tim mình từ khi nào, chỉ biết cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi rung động. Đôi lúc tôi không xác định được quan hệ giữa 2 đứa, cậu ấy xem tôi là bạn học, còn tôi xem cậu ấy là... mối tình đầu. Chúng tôi cười nói với nhau, học bài cùng nhau, đôi lúc chịu phạt cùng nhau. Tôi nhớ những khoảnh khắc đó và có lẽ đó chính là khoảnh khắc đẹp nhất trong thanh xuân của tôi. Đôi lúc tôi để ý đến những cô bạn gái của cậu ấy nhưng rồi lại mỉm cười cho qua bởi biết sao được, là yêu đơn phương mà. Chính bởi vì yêu đơn phương nên tôi không có quyền ganh tị một cách công khai được, không thể quan tâm cậu ấy một cách quang môn chính đại được. Chỉ có thể dùng danh nghĩa bạn bè để 2 đứa trở nên thân thiết với nhau. Đôi lúc tự tôi cảm thấy mình thật tội nghiệp, chỉ có tôi tự cứu vớt mối tình đơn phương vì tôi, chỉ có tôi tự yêu thương lấy mình và cậu ấy, và rồi chỉ có tôi bật khóc trong đau đớn. Biết sao được, là yêu đơn phương mà. Đúng vậy, tất cả chỉ là 3 chữ: biết sao được. Đã có lúc tôi tưởng rằng mình đã buông bỏ mối tình đó nhưng rồi lại tự nhận ra rằng thật ra bản thân chưa bao giờ để mối tình đầu ấy rơi vào quên lãng cả. Dù nó có làm tôi rơi nước mắt, có làm tôi lòng thì đau nhưng miệng vẫn phải mỉm cười nhưng tôi vẫn không thể chấp nhân mà buông bỏ. Làm sao được đây, tôi thích nhưng không thể nói, quan tâm nhưng lai giả vờ không quan tâm, muốn tỏ tình nhưng lại sợ. Vốn dĩ tôi có thể buông bỏ nhưng lại phai lòng phải cậu ấy, chàng trai có nụ cười toả nắng. Tôi không nhút nhát nhưng lại không thể tự tin nói ra một câu chỉ có 3 từ. Tôi chấp nhận chỉ mình đau khổ, chỉ mình đứng nhìn cậu ấy tay trong tay với một cô bạn khác rồi mỉm cười đau đớn, tôi có thể đón nhận hết những thứ đó chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu ấy cười, nhìn dáng vẻ cậu ấy chơi thể thao rồi bất chợt bản thân mình lại ngẩn ngơ vì nụ cười hay dáng vẻ ấy.Có một người đã từng nói với tôi: Nếu bạn thích hoặc yêu một người thì hạnh phúc của người đó sẽ trở thành hạnh phúc của bạn và nỗi đau của người đó sẽ biến thành nỗi đau của bạn. Vì thế nếu cậu ấy đau tôi cũng sẽ đau, thậm chí là đau gấp bội. Nếu cậu ấy khóc tôi cũng sẽ khóc nhưng sẽ khóc trong thầm kín, trong im lặng. Yêu đơn phương một người là thế, không cần người ấy đáp lại tình cảm ấy của mình, mối tình đó đơn giản lắm, đơn giản đến nổi chỉ có mình mình biết về mối tình đó. Tôi đã không thể chắp vá những mảnh vỡ về mối tình đầu thành môt câu chuyện được, bạn nghĩ nó là một câu chuyện liền mạch nhưng thật sự nó vốn dĩ đã dời dạc sẵn rồi. Bạn chắp bên này nó sẽ hở bên kia, vì nếu không thể bắt nguồn từ hai phía thì chỉ có thể làm một trong hai người đau khổ, và khi ai đó cứ cố chắp vá nó mãi thì nó sẽ chẳng bao giờ nguyên vẹn như một câu chuyện có thật được. Vì thế tôi can tâm tình nguyện để những mãnh vỡ kí ức đó trong trí óc của mình, tận sâu trong trái tim mình. Để nó trở thành kỉ niệm khó phai của bản thân tôi. Chỉ mình tôi thôi, nhớ đến cậu ấy và ngu ngốc thích thầm cậu ấy, sự ngu ngốc ấy khó có ai có thể chấp nhận được. Một lời tận đáy lòng mà con tim tôi đã giữ mãi trong đó mà hối hận vì đã không thể nói ra với cậu rằng:
" Mình thích cậu, chàng trai có nụ cười toả nắng ấy, kể cả khi cậu không thể thích mình thì mình vẫn thích cậu, cho dù cậu có ghét mình tới cỡ nào thì mình vẫn cứ thích. Làm sao được vì cậu là mối tình đầu của mình mà. Hãy để mình được yêu cậu."
Hãy cứ thích và yêu đi, đừng sợ một lý do nào đó mà buông bỏ mối tình của mình. Tôi thích chàng trai ấy, không gì có thể cản được sự kiên cường và cố chấp ấy. Tôi không hối hận vì mình đã từng thích một người nhưng lại không nghĩ mình lại thích đến nỗi yêu sâu sắc cậu ấy đến vậy. Câu chuyện của tôi thú vị lắm: Tôi thích một anh chàng nhưng anh chàng ấy lại không thích tôi.
Thanh Xuân Của Tôi Viết Tắt 2 Chữ; Mối Tình Đầu Thanh Xuân Của Tôi Viết Tắt 2 Chữ; Mối Tình Đầu - Lê Tuyết Anh Thanh Xuân Của Tôi Viết Tắt 2 Chữ; Mối Tình Đầu